Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy tháng trước, có một đám quân lính khởi binh tạo phản, đống lương thực này chính là áp giải cho quân phản loạn.

Minh Thù hơn nửa đêm leo núi lội nước, cuối cùng cũng nhìn thấy đội ngũ áp giải lương thực.

Hài Hòa Hiệu nói cách thôn Vân Lý không xa, vậy mà nàng đi bộ đúng một tiếng đồng hồ.

[Ký chủ cô nghiêm túc được không?] Người nửa đường chạy đi hái quả là ai!

Trẫm không nghiêm túc chỗ nào? Không ăn no trẫm làm sao có sức lực đi tiếp, làm sao có sức lực tăng giá trị thù hận!

[…] Lý luận như vậy mà lại không có cách nào phản bác.

[Ký chủ nhanh làm nhiệm vụ đi! Chỉ có nửa giờ đồng hồ.] Nhiệm vụ thời hạn, giải nghĩa mặt chữ chính là có thời gian hạn chế.

Minh Thù "hừ" một tiếng, nhìn về nơi hạ trại, lương thực được bảo vệ ở chính giữa, nàng phải làm thế nào để có thể chạy vào đốt?

Minh Thù lôi thú nhỏ ra.

Thú nhỏ mơ mơ màng màng, cuộn thành một cục, cố gắng nép vào trên người Minh Thù.

"Làm việc." Minh Thù đẩy nó.

Thú nhỏ "hừ hừ", không muốn, ngày hôm nay bãi công!

"Mãn Hán toàn tịch."

Chân ngắn của thú nhỏ giãy giãy, ngồi xuống, trợn to mắt.

Con sen ngươi lại muốn gạt ta, không có cửa đâu! Ta sẽ không rơi vào bẫy của ngươi!

-

Thú nhỏ khóc "chít chít" chạy tới địa doanh, nó phải đổi chủ nhân, chủ nhân này ai muốn thì nhặt lấy đi, nó từ bỏ.

Hu hu, chỉ biết bắt nạt nó, nó muốn bỏ nhà ra đi…

Đốt cái gì ý nhỉ?

Vừa rồi giận quá, không nghe cẩn thận.

Thú nhỏ dừng lại, lấy móng vuốt nhỏ gãi gãi lông mình.

Hỏi lại con sen?

Không không không… Sẽ bị nàng cười nhạo.

Thú nhỏ ngửa đầu nhìn phía lương thực chất như núi trước mặt, thứ này hẳn là không có ích gì, nó nhìn về phía mấy cái rương lớn bên cạnh, cái kia hẳn là tương đối đáng giá.

Tiểu Thú lăn tới giữa lương thực và mấy cái rương, người tuần tra đi qua bên cạnh nó cũng không phát hiện ra.

Tiểu Thú "hừ hừ", nhưng nó rất chuyên nghiệp.

-

"Uỳnh!"

Minh Thù nhìn đám mây hình nấm phóng lên trời, vẻ mặt rất phức tạp, vì sao đốt lương thực mà lại phát nổ?

Thú nhỏ một thân đen xì chạy về, nó lăn trên đám cỏ bên cạnh một phát, lông trên người lập tức khôi phục sáng bóng đủ mọi màu sắc.

"Để ngươi đi đốt lương thực, ngươi sao lại cho ta một quả bom?" Minh Thù túm lấy nó: "Ngươi sao vẫn chưa thăng thiên vậy?"

Đốt lương thực?

Thú nhỏ giãy giãy móng vuốt nhỏ, lập tức biết mình nhầm nhưng vẫn mạnh miệng.

Ta chính là đốt lương thực, ai biết nó làm sao phát nổ, không liên quan với ta!

Lời này của thú nhỏ cũng không tính là dối trá, chỉ là nó không phải đốt lương thực, mà là cái rương mà thôi.

Cái rương sẽ nổ, nó cũng không biết mà.

Nếu như sớm biết nó phát nổ, nó đâu bị nổ thành một màu đen xì trở về?

"Thật sao?"

Thú nhỏ bất mãn "hừ hừ", ta lừa ngươi làm gì, lừa ngươi lại không được ăn.

Minh Thù nhìn về phía doanh địa bên kia vì vụ nổ mà bị thiêu cháy, nửa tin nửa ngờ nhét thú nhỏ trở về trong túi, hỏi Hài Hòa Hiệu: "Như vậy ta có được coi là hoàn thành không?"

[Có.]

Con sen, con sen, ngươi nhìn bên kia có người đến.

Thú nhỏ thò đầu ra, bảo Minh Thù nhìn sang bên trái.

Bởi vì vị trí của Minh Thù hơi cao, nên rất dễ dàng có thể nhìn thấy trên một con đường mòn cách đó không xa xuất hiện một bóng người.

Người kia nhìn doanh địa bị thiêu cháy, dường như bị dọa cho sợ, đứng ở đó một lúc lâu không có nhúc nhích.

Mãi đến khi nghe có người kêu cứu, mới liên tục không ngừng chạy tới.

Ngay sau khi người kia chạy tới, phía sau lại xuất hiện một người.

Người này Minh Thù biết, không phải ai khác, chính là Liễu Tâm Duyệt.

Liễu Tâm Duyệt theo chân người vừa rồi đến, vậy người đó chỉ có có thể là…. Nữ chính?

Ồ? Vị nữ chính này có vẻ sẽ nấu ăn rất ngon, ở thế giới làm ruộng mà! Tài nấu nướng của nữ chính nhất định là bậc thầy!

Hay là bắt lại?

[…] Ký chủ muốn bắt nữ chính, có nghĩ tới cảm nhận của nam chính không?

Ba nữ nhân thành một cái chợ.

Minh Thù lén lút đi theo chuẩn bị bắt nữ chính đi.

Nàng vừa mới xuống phía dưới, đã thấy Liễu Tâm Duyệt từ phía sau đánh lén, đánh cho nữ chính bất tỉnh.

Liễu Tâm Duyệt bị chính mình dọa cho phát sợ, ném tảng đá trên tay xuống, lui về phía sau hai bước, trong miệng nàng lẩm bẩm cái gì đó, dường như đang tự động viên mình, lúc này mới bắt đầu tìm vật gì đó trong doanh địa.

Minh Thù nhìn nàng lôi ra hai cái rương, mở nắp ra, bên trong đều là bạc trắng.

Liễu Tâm Duyệt kéo cái rương đi, bởi vì thời gian gấp gáp, nàng chỉ có thể giấu cái rương ở một nơi gần đó.

Minh Thù không đi ra ngoài, nàng nhìn Liễu Tâm Duyệt giấu hai rương bạc trắng đi, đợi sau khi nàng ta rời đi, Minh Thù mới đi ra ngoài.

Nữ chính chỉ bị choáng, nàng nâng người lên.

Mang về nuôi!

"Cứu…"

"Cứu tôi với…"

Minh Thù nghiêng tai lắng nghe, có người kêu cứu?

Ồ, quên đi, trẫm không phải nhân vật chính, việc này không liên quan tới trẫm.

Minh Thù khiêng nữ chính lên chạy như bay.

Lúc này nam chính đang chờ cứu viện trơ mắt nhìn Minh Thù khiêng người rời khỏi.

Tới ba người, người thứ nhất định tới cứu người, lại bị người ta cho một gậy. Người thứ hai còn không thèm nhìn qua doanh địa, ở bên kia một lúc không biết đã làm gì.

Người thứ ba tốt hơn, lao xuống, nâng người đầu tiên lên bỏ chạy.

Ba người, nhưng không có một ai cứu hắn!

-

Minh Thù trước tiên để nữ chính qua một bên, chạy đi lấy hai rương bạc Liễu Tâm Duyệt giấu đi.

Tiện tay lưu tên nàng lại.

Người khác sợ bị người ta biết, nàng thì rất sợ người khác không biết.

Tất cả những điều này cũng là vì lý tưởng, vì chính nghĩa, vì giá trị thù hận!

Chờ giải quyết xong những việc này, Minh Thù mới mang theo nữ chính bất tỉnh trở về.

Chắc chắn không thể mang về Liễu gia, vậy đi đến nơi nào?

Minh Thù một bên suy nghĩ một bên trở về thôn, lúc này là rạng sáng, trong thôn một màu đen kịt, toàn thôn tựa như ác thú ẩn nấp trong bóng tối.

Liễu gia rất dễ tìm, chỗ nào to nhất, hoành tráng nhất chính là nó.

Nhưng nữ chính ở chỗ nào?

Minh Thù cẩn thận tìm kiếm trong trí nhớ, cuối cùng cũng tìm được nhà nữ chính trong bóng đêm.

So sánh với phòng ở sang trọng ở Liễu gia, nhà của nữ chính chỉ là nhà tranh vách đất, một cơn gió lớn thổi qua cũng có thể thổi bay.

Nữ chính thật đáng thương.

Minh Thù tiến lên gõ cửa.

Đập mãi mới có người ra mở cửa, mở cửa là một phụ nữ trung niên, hơn nửa đêm có người tới gõ cửa, phụ nữ trung niên rất cảnh giác.

Ánh trăng bị tầng mây che, tia sáng ảm đạm, phụ nữ trung niên không thấy rõ người ngoài cửa. "Ngươi… Là ai? Muộn như vậy rồi, muốn tìm ai?"

Minh Thù chỉ người bị nàng ném ở ngoài cửa: "Con gái bà."

Phụ nữ trung niên giật mình, bà nhìn ra ngoài thăm dò.

Nhưng chỉ thấy một bóng đen, không rõ rốt cuộc có phải là con gái nhà bà không, đúng lúc này, có người cầm ngọn đèn tới: "Đêm hôm khuya khoắt, ai còn đến vậy? "

Có ánh đèn, người phụ nữ thấy rõ người bên ngoài, bà kêu nhỏ một tiếng, nhanh mở rộng cửa, nhào tới bên người nữ chính: "Linh Linh, đây là thế nào, ông nó ơi, mau đến xem này."

Nam nhân cầm đèn nghe được tiếng nói, cũng bước chân nhanh hơn: "Sao vậy, sao vậy?"

"Ông mau nhìn xem Linh Linh bị làm sao?" Nữ nhân giọng nói lo lắng.

"Linh Linh?"

"Linh Linh!"

Nam nhân gọi lớn vài tiếng nữ chính vẫn chưa có phản ứng, trên mặt lập tức lo lắng.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Linh Linh bị làm sao vậy?" Nữ nhân chân tay luống cuống.

"Nhanh, dìu nó vào đi, ta đi tìm lão Lý đến xem thử." Nam nhân lúc này bình tĩnh lại một chút.

Hai người này đều rất quan tâm nữ chính, căn bản quên mất Minh Thù. Minh Thù đành tự nói với mình: "Hôn mê mà thôi, không cần rối loạn."


Nữ chính tên là Tần Linh.

Nhà Tần gia chỉ có bốn bức tường, hơn nữa trong nhà có bốn đứa trẻ con, cộng thêm Tần Linh tổng cộng là năm.

Tần Linh là con trưởng trong nhà, thế nhưng cha mẹ Tần gia đối với mấy đứa con này cũng coi như không tệ.

Minh Thù ngồi ở một bên, nhìn đại phu trong thôn đang bận rộn trước mặt Tần Linh.

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là đầu bị đập trúng, ngất đi thôi". Đại phu của thôn gật gù đắc ý nói.

"Đã nói với các ngươi nàng không việc gì rồi." Trẫm chẳng lẽ lại còn lừa các ngươi! Thật là! Không tin tưởng trẫm chút nào! Ngay cả chén nước cũng không cho trẫm uống!

Tần mẫu liếc mắt nhìn Minh Thù, đáy mắt lộ vẻ nghi ngờ và đề phòng.

Tần phụ không nói gì, nhưng đại phu của thôn lại kỳ quái nhìn Minh Thù: "Đây không phải là Liễu gia nhị tiểu thư sao? Tại sao lại ở đây?"

"Để ta đưa ngài về." Tần phụ dùng tay làm dấu mời.

Đại phu của thôn nhìn Minh Thù, muốn nói lại thôi, lắc lư đi ra ngoài.

Tần phụ đưa người về xong, trở lại liếc mắt nhìn Minh Thù, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Tần mẫu ngồi bên cạnh Tần Linh, toàn bộ ánh mắt đặt ở trên người Tần phụ, hiển nhiên là chờ chủ nhà này đứng ra làm chủ.

Tần phụ lựa lời để nói: "Liễu nhị tiểu thư, cô sao lại có thể… Đi cùng Linh nhi nhà tôi?"

"Thấy nàng ngất tại ven đường, tiện tay nhặt về." Minh Thù đối đáp tùy ý, với năng lực của Tần phụ, căn bản không có khả năng từ trên mặt Minh Thù nhìn ra cái gì.

Tần phụ và Tần mẫu liếc nhau.

Liễu gia là người nhà giàu, ngày thường đều rất ít cùng những người khác trong thôn lui tới.

"Các người có gì ăn không?" Minh Thù không đợi Tần phụ nói, lên tiếng trước: "Vì khiêng con gái nhà các người, ta đã lãng phí không ít thể lực."

Tần phụ nháy mắt với Tần mẫu.

Tần mẫu có thể là theo thói quen xoa xoa tay, thấp thỏm đứng dậy: "Trong nhà không có thứ gì tốt, mong Liễu nhị tiểu thư không chê."

Bọn họ người nhà nghèo, đồ ăn làm sao có thể so sánh với thức ăn của Liễu gia giàu có như vậy được.

"Không chê." Có ăn cũng là không tệ rồi.

Hơn nữa ở đây không phải là còn có một nữ đầu bếp bậc thầy sao?

Trẫm có thể chịu.

Nghe được Minh Thù nói như vậy, Tần mẫu mới yên tâm đi ra ngoài.

Tần gia quả thực không có thứ gì tốt, một bát cháo trong suốt có thể thấy đáy, dù sao vẫn có thể uống, Minh Thù cũng không chê.

"Còn có việc… Ta và trong nhà mâu thuẫn, có thể ở nhờ nhà các ngươi một đêm được không?" Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, trẫm đi ra sẽ phải ngủ nơi đất trống hoang vu.

"Việc này…" Tần mẫu không dám đồng ý, nhìn về phía nam nhân nhà mình.

Tần phụ suy nghĩ, cô nương này nếu thật đã cứu con gái nhà mình, nếu hắn không đồng ý, chẳng phải là vong ân phụ nghĩa sao.

"Bà lên ngủ với mấy đứa nhỏ, ta tạm ra chuồng bò ngủ vậy, nhường gian nhà này cho Liễu nhị tiểu thư ở. "

"Vậy cũng không cần, ta chỉ cần ngủ chỗ này là được." Minh Thù chỉ bên cạnh Tần Linh.

Tần Linh một mình một phòng, giường của nàng hoàn toàn có thể ngủ hai người.

Tần phụ: "…"

Tuy Minh Thù bày tỏ mình có thể chấp nhận, nhưng Tần phụ không đồng ý, ngay cả Tần mẫu cũng không đồng ý, dường như Minh Thù đối với con gái nhà bọn họ có ý đồ xấu gì đó.

Cuối cùng Minh Thù ở phòng Tần phụ và Tần mẫu.

"Liễu nhị tiểu thư... Ta có thể hỏi một câu không?" Tần phụ lông mày nhíu lại, cầm ngọn đèn đứng ở cửa.

"Ừm?"

"Cũng xin Liễu nhị tiểu thư không nên tức giận."

"Ồ, ngươi muốn hỏi ta nói chuyện sao không bị nói lắp phải không?"

Tần phụ chớp mắt xấu hổ, việc này so với bản thân hắn hỏi, người bị hỏi sẽ thấy xấu hổ hơn.

"Mọi người chưa từng cùng ta tiếp xúc. Bên ngoài tung tin đồn ta nói lắp, thì đúng là ta nói lắp sao?" Minh Thù mỉm cười.

Tần phụ trong lòng giật mình: "Mạo phạm Liễu nhị tiểu thư rồi, Liễu nhị tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, đợi ngày mai Linh nhi tỉnh dậy, ta bảo nó tự mình đến cám ơn cô."

Minh Thù không vạch trần Tần phụ, hắn là muốn đợi ngày mai Tần Linh tỉnh dậy, nói rõ mọi việc.

Có điều lúc đầu đúng là cô cứu người trở về, cho nên không có gì phải sợ.

-

Sáng sớm hôm sau Tần Linh tỉnh dậy, Tần mẫu bắt đầu vội vàng làm bữa sáng, thấy con gái nhà mình tỉnh, kích động một lúc.

"Linh nhi, ngày hôm qua sao con lại bị ngất?"

Tần Linh sờ sờ sau đầu, nơi đó sưng một cục.

"A…" Tần Linh lại đau một trận, trong đầu bắt đầu hiện lên cảnh tượng đã diễn ra.

Ngày hôm qua nàng ở trên núi hái thuốc, bởi vì chậm trễ nên định ở trên núi đợi một đêm, ngày mai tiếp tục hái thuốc sau đó sẽ trở về.

Ai biết hơn nửa đêm đột nhiên nghe tiếng nổ mạnh, bị lòng hiếu kỳ điều khiển, nàng chạy đến xem.

Tiếp theo… Nàng đã bị người đánh ngất xỉu.

Nghĩ đến cảnh đó, Tần Linh còn thấy sợ, may mắn người đánh ngất xỉu nàng còn không muốn lấy mạng nàng.

"Con cũng không biết." Tần Linh không dám nói thật đối với bà Tần, sợ bà Tần lo lắng thêm, lại sợ nàng nói lung tung gây ra chuyện gì đó.

Nơi đêm hôm qua xảy ra vụ nổ, có vẻ không hề đơn giản.

Cũng không biết có người còn sống không, nàng khi đó là nghe thấy tiếng kêu cứu mới qua.

"Mẹ, làm sao con về nhà được?" Nàng đã trở về, có lẽ người ở đó cũng được cứu.

Tần phụ lúc này tiến đến: "Liễu gia nhị tiểu thư mang con về, nói là thấy con ngất tại ven đường, con đúng là tự nhiên bị ngất?"

"Liễu nhị tiểu thư?" Tần Linh thấy khó tin, họ Liễu ở thôn Vân Lý không ít, nhưng có thể được gọi là Liễu nhị tiểu thư, hẳn chính là Liễu gia có tiền nhất trong thôn kia.

"Cũng không phải, cũng không biết hơn nửa đêm, nàng ta làm sao phát hiện ra con, còn dẫn con trở về."

Tần Linh trong lòng lo lắng, có điểm không nghĩ ra, một lát nàng mới nói: "Con đúng là tự nhiên bị ngất, Liễu nhị tiểu thư mang con trở về, con nên đi cám ơn nàng, nàng đã trở về rồi sao?"

"Không đâu." Tần mẫu nói: "Nàng nói là cùng người trong nhà cãi nhau, hơn nửa đêm còn ở bên ngoài, cái này cũng có vẻ hợp lý. Nếu đúng là nhị tiểu thư người ta mang con về, đợi nàng ta thức dậy, con tốt nhất nên đi cám ơn người ta."

Tần mẫu vốn lương thiện, nghe được Tần Linh thừa nhận là tự mình ngất đi, đối với việc nghi ngờ Minh Thù ít đi nhiều.

Tần Linh gật đầu.

Bởi vì việc bị ngất, Tần phụ và Tần mẫu cũng không để cho nàng xuống giường, nhưng Tần Linh cảm giác mình không sao, vẫn kiên trì xuống giường giúp bà Tần.

Một mình cô tới nơi xa lạ này, cảm thấy ấm áp duy nhất chính là Tần phụ và Tần mẫu.

Bây giờ cô không có việc gì, không thể để cho bọn họ chăm sóc mình.

Tần Linh đi làm những việc mình có thể làm được, ngồi ở sân giặt quần áo cho các em mình.

Lúc này mặt trời đã lên cao, cửa phía sau nàng "kẹt" một tiếng mở ra, Tần Linh quay đầu nhìn, thấy một cô nương từ trong nhà đi ra.

Trang phục và khí chất, liếc mắt là có thể nhìn ra không giống người trong thôn.

Thậm chí là những cô nương trên thị trấn cũng không sánh bằng nàng.

Nàng đứng ở trước căn phòng cũ kỹ, không chút nào lộ ra vẻ nghèo túng, thời gian như quay ngược lại, xung quanh toát lên một màu vàng xưa cũ, nàng như từ trong cổ xưa bước ra ngoài.

Nhan sắc một người có thể để người ta yêu thích, nhưng khí chất một người, lại có thể làm cho bối cảnh xung quanh đều biến hóa theo.

Tần Linh lúc này cảm giác mình giống như một thôn nữ tiến vào hoàng cung, trong lòng sinh ra tự ti sâu sắc.

"Chào buổi sáng."

Giọng nói êm ái đánh vỡ tự ti của Tần Linh.

Đối diện cô nương nét mặt tươi cười như hoa, đuôi lông mày khóe mắt đều là nét cười.

"Chào… chào…" Tần Linh lắp ba lắp bắp trả lời một tiếng, dường như tay chân cũng không biết nên để vào đâu.


Tần Linh làm bữa sáng cho Minh Thù, mặc dù không có nguyên liệu nấu ăn tốt nhưng Tần Linh dùng cách làm hiện đại, ngược lại ăn rất ngon.

"Cám ơn cô ngày hôm qua đã mang ta về."

"Không cần khách khí." Cứu ngươi có đồ ăn ngon, trẫm tình nguyện.

Tần Linh quan sát cô nương trước mặt vài lần, trong thôn Vân Lý đều nói đại tiểu thư của Liễu gia là cô gái đẹp nhất vùng này, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy cô nương trước mặt này càng đẹp mắt hơn, có khí chất hơn.

Đặc biệt lúc cười lên, dường như cả thế giới đều nở hoa.

Chỉ là... Trong tin đồn, vị nhị tiểu thư này không phải bị nói lắp sao?

Đương nhiên Tần Linh thông minh, nàng không hỏi.

Liễu gia cũng coi như người nhà giàu, bên trong nhà giàu có cái gì xấu xa hay không cũng không biết được.

"Liễu nhị tiểu thư, đêm qua cô đã cứu ta… ở chỗ nào?" Tần Linh hỏi vô cùng cẩn thận.

"Chỗ cô bị đánh ngất." Minh Thù mỉm cười, nàng nghiêng nghiêng người sang chỗ Tần Linh, giọng nói êm dịu tựa như lông chim: "Ta nhìn thấy ai đánh cô, cô muốn biết không?"

Sắc mặt Tần Linh chợt thay đổi.

"Cô... Cô biết?"

"Ta nhìn thấy."

Tần Linh im lặng.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu đều là các loại suy nghĩ, nhưng mỗi suy nghĩ vừa xuất hiện liền biến mất, nàng hoàn toàn không nắm bắt được.

Một lúc lâu, Tần Linh mới hỏi: "Là... Là ai?"

"Cô làm cho ta một bữa ăn ngon, ta sẽ nói cho cô biết." Minh Thù chống cằm.

Tần Linh: "???"

Nàng có thể làm món ăn gì ngon?

Nơi đây cũng không có nguyên liệu nấu ăn, coi như là đầu bếp năm sao, cũng không làm được.

Hơn nữa tại sao lại yêu cầu kỳ lạ như vậy?

"Nguyên liệu nấu ăn ở đây..." Tần Linh nhỏ giọng.

"Loảng xoảng!"

Một chiếc túi được thêu hoa văn tinh xảo được quẳng lên chiếc bàn cũ: "Nguyên liệu nấu ăn ta cung cấp."

-

Tần Linh lên thị trấn mua nguyên liệu nấu ăn, trở về làm một bàn đồ ăn lớn cho Minh Thù, Tần phụ Tần mẫu lúc trở lại nhìn thấy mà sợ hãi.

Không biết Tần Linh lấy ở đâu có nhiều tiền như vậy.

Nhưng nghe nói là Minh Thù cho tiền, bọn họ cũng yên tâm một ít.

Mấy đứa nhỏ nhìn thức ăn trên bàn thấy mà thèm, ở đây một tháng có thể ăn thịt một lần cũng đã rất hạnh phúc rồi.

Hiện tại đầy bàn đều là thịt...

Minh Thù lay mấy bàn đồ ăn ở trước mặt mình: "Còn lại cho mọi người ăn."

Mấy đứa nhỏ vừa nghe có thể ăn, lập tức vọt chạy tới bàn, nhưng bị bà Tần ngăn lại: "Liễu nhị cô tiểu thư không cần, không cần, cô dùng là được rồi."

Minh Thù mỉm cười: "Cám ơn mọi người cho ta ở lại một đêm."

Ông Tần nói: "Cô trước đó đã cứu Linh nhi nhà chúng tôi, không dám lại để cho nhị cô nương phải tốn kém."

Minh Thù nhìn sang, giọng điệu ôn hòa: "Về sau có lẽ còn phải làm phiền mọi người, mời dùng!"

Ông Tần: "..." Vì sao lời này nghe có vẻ không đúng lắm?

Tần Linh: "..." Ta hơi hiểu.

Lũ trẻ có thịt ăn, ăn rất nhanh, ăn xong lại đưa mắt nhìn đĩa của Minh Thù, Minh Thù lúc đầu ăn không nhanh lắm, nhưng bị mấy đứa trẻ nhìn chằm chằm, nàng ăn thật nhanh rồi chìa cái đĩa không cho bọn nó thấy.

Mọi người: "..."

Tần Linh đột nhiên cảm giác được Minh Thù có điểm đáng yêu.

"Tần mẫu có ở nhà không?" Một phu nhân hơi mập từ ngoài cửa xông vào, giọng rất lớn: "Ôi, xảy ra chuyện lớn rồi, bà biết không?"

Tần phụ sợ người đến nhìn thấy đống hỗn độn trên bàn, nhanh đứng dậy đi ra ngoài đón: "Là Lý nhị thẩm hả, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hê!" Lý nhị thẩm có thể là bị việc kỳ lạ chiếm lấy tâm trí, cũng không nhìn về phòng bếp bên này: "Bà biết không, vừa rồi ta nghe người ta nói, Liễu gia đại tiểu thư đang hẹn hò với một nam nhân."

Bà Tần trong lòng nhảy dựng lên: "Là đại tiểu thư của Liễu gia kia sao?"

"Được gọi là Liễu gia đại tiểu thư còn có thể là ai."

Bà Tần tim đập nhanh hơn, nhị tiểu thư của Liễu gia đang ngồi ở trong này.

Lý nhị thẩm dường như không phát hiện bà Tần không được tự nhiên, vẫn lanh lảnh nhiều chuyện nói cho bà Tần nghe, người cả bàn ở phòng bếp tự nhiên cũng nghe được rất rõ ràng.

"Lý nhị thẩm, việc này không nên nói lung tung, liên quan đến danh tiết của một cô nương..."

"Hứ, có người tận mắt nhìn thấy rồi, còn danh tiết với không danh tiết cái gì chứ, Liễu gia lần này là... Này, bà kéo tôi đi đâu thế, tôi còn chưa nói xong đâu!"

Giọng nói của hai người dần dần nhỏ đi.

Trên bàn cơm trong bếp im lặng lạ thường.

Ngay cả vài mấy đứa nhỏ cũng biết bầu không khí không đúng, không dám lên tiếng.

-

Thôn Vân Lý lớn như vậy, việc Liễu Tâm Duyệt hẹn hò với nam nhân, chớp mắt truyền khắp trong thôn.

Minh Thù chuẩn bị trở về xem cuộc vui, Tần Linh tiễn Minh Thù ra cửa.

Nàng giẫm lên mấy viên đất dưới chân, nghiêng đầu nhìn Tần Linh, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên: "Người đánh cô, chính là Liễu Tâm Duyệt, có tin hay không, tùy cô."

Minh Thù trong ánh mắt khiếp sợ của Tần Linh, đi về Liễu gia.

Lúc này bên trong Liễu gia hỗn loạn tưng bừng.

Minh Thù từ cửa chính đi vào, lúc đi ngang qua phòng chính, nghe thấy tiếng khóc của Liễu Tâm Duyệt cùng tiếng Liễu phụ tức giận quát mắng.

"Cha, xin cha hãy tin con, con không làm việc này, nhất định là có người tung tin đồn nhảm." Liễu Tâm Duyệt cố gắng giải thích.

"Tung tin đồn nhảm? Có người tận mắt nhìn thấy rồi! Vậy mà là tin đồn nhảm? Con nói đi, người kia là ai vậy?" Ông Liễu đập bàn một cái.

"Con thực sự không biết, cha, cha để con giải thích."

Liễu Tâm Duyệt thà chết cũng không thừa nhận.

"Từng đứa một, đứa nào cũng muốn làm ta tức chết." Liễu phụ ngẩng đầu lên liền thấy Minh Thù đứng ở bên ngoài phòng chính, hắn cầm chén trà trên bàn ném về phía Minh Thù: "Nghiệp chướng còn dám trở về."

"Nghiệp chướng không dám trở về, nhưng con dám." Minh Thù nhấc chân đi vào, cười tươi như hoa: "Bây giờ việc quan trọng cũng đâu phải là con?"

"Ngươi trở về làm gì, để chế giễu sao?" Liễu phụ bị tức đến nỗi muốn phát bệnh tim.

"Ừm." Minh Thù nghiêm chỉnh gật đầu: "Cho con một ít đồ ăn trà nước là được rồi."

Liễu phụ: "..."

Ánh mắt Liễu phụ nhìn về phía Liễu Tâm Duyệt đang khóc đến hết nước mắt, rồi lại nhìn qua nụ cười nhẹ nhàng của Minh Thù, bực mình vì hết việc này đến việc khác.

"Con yên phận một chút cho ta, ta sẽ xử lý con sau." Hắn ôm ngực, quyết định giải quyết chuyện gấp trước.

Danh tiết của Liễu Tâm Duyệt là việc lớn.

"Tâm Duyệt, con nói cho cha, người kia là ai vậy?"

"Cha, con không hẹn hò với người ta, là bên ngoài tung tin đồn nhảm." Khuôn mặt Liễu Tâm Duyệt lộ vẻ thiệt thòi.

Chuyện này không nên xảy ra sớm như vậy, nàng đã tính trước, nhưng nàng không ngờ sẽ sớm bị người truyền tin tới.

Liễu phụ hít sâu một hơi: "Được, cho dù có người tung tin đồn nhảm, thì người nào muốn muốn vu oan hãm hại con?"

Liễu Tâm Duyệt lắc đầu: "Cha, con thực sự không biết, người trong thôn thường ngày vốn không thích chúng ta, trước mặt chúng ta tỏ vẻ tôn kính, sau lưng thì nói xấu chúng ta, chỉ vì chúng ta so với bọn họ có nhiều tiền hơn. Con không biết là người nào muốn hãm hại con, con... Cha, cha phải làm chủ cho con."

Minh Thù lấy món ăn của mình, ăn kêu "răng rắc" cực kỳ ngon miệng.

Lúc Liễu Tâm Duyệt lau nước mắt, vừa hay liếc thấy Minh Thù, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Người trước kia nói lắp, cúi đầu, hóp ngực là người trước mặt sao?

Chuyện ngày hôm nay...

Có khi nào liên quan tới nàng ta không?

Trong lòng Liễu Tâm Duyệt tự nhiên có suy nghĩ này, không ngăn cản được.

Không được, nàng không thể mang tội danh này, nàng phải tự mình làm trong sạch bản thân.


Minh Thù bị Liễu phụ đuổi ra ngoài, Liễu Tâm Duyệt và Liễu phụ ở trong phòng nói một lúc lâu, đợi khi nàng đi ra, Liễu phụ quay ra mắng cho Minh Thù một trận.

"Liễu Khinh, ta thật không nghĩ đến, con bây giờ lại thành như thế này, Tâm Duyệt là tỷ tỷ của con, con sao có thể không có lương tâm, Liễu gia ta nuôi con nhiều năm như vậy, con báo đáp chúng ta như vậy sao?"

"Con làm gì?" Minh Thù không hiểu ra sao, một lát sau mới nghĩ ra: "Không phải cha nghĩ là con nói xấu tỷ ấy đấy chứ?"

Liễu Tâm Duyệt vì bảo vệ mình, rất có khả năng sẽ nói như vậy.

Liễu Tâm Duyệt lau nước mắt: "Khinh Khinh, ta biết muội giận ta nói cho cha việc muội lén trốn ra khỏi phòng, nhưng là ta cũng không thể nói dối cha."

"Ồ, chính là ta làm đấy, vậy thì sao nào?" Minh Thù khóe miệng mỉm cười, hào phóng nhận luôn: "Chẳng lẽ tỷ tỷ không hẹn hò với nam nhân thật sao? Ta nhìn thấy hết rồi, người kia tên là gì nhỉ? Đúng rồi… Lý Thân."

Trong đáy mắt Liễu Tâm Duyệt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Ngay cả ông Liễu cũng giật mình kinh hãi, nàng dĩ nhiên thừa nhận mình làm?

"Khinh Khinh muội... Muội nói bậy!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Tâm Duyệt tràn đầy tức giận: "Sao muội lại nói xấu ta, muội muốn ép chết ta sao?"

Minh Thù lắc đầu: "Không dám, không dám, ta nào dám để cho tỷ chết."

Ngươi mà chết, giá trị thù hận của trẫm không còn nữa rồi.

"Nếu cha không tin, đi gọi Lý Thân tới hỏi xem." Minh Thù nhìn ông Liễu cười: "Như vậy sẽ biết con nói thật hay không."

Ông Liễu nhìn về phía Liễu Tâm Duyệt, sắc mặt tái nhợt, nhìn đáng thương như là bị người khác đổ oan nhưng không có cách nào minh oan được.

"Cha, cha đừng nghe Khinh Khinh nói lung tung, con không có..." Liễu Tâm Duyệt không ngừng lắc đầu với Liễu phụ.

"Hai người các ngươi đều trở về phòng hết cho ta." Ông Liễu im lặng một lúc: "Quản gia, trông coi chúng nó thật kỹ, không được phép của ta, không cho phép chúng nó ra ngoài."

Quản gia lau mồ hôi lạnh: "Vâng."

Ông Liễu phất tay áo rời đi, chuyện này hắn phải điều tra cho rõ.

Minh Thù cảm thấy không sao cả nhún vai rời đi, trẫm đã làm tốt việc nhận tội thay cho người khác.

Làm nghề "Đổ Vỏ" luôn luôn sẵn sàng.

"Liễu Khinh!"

Liễu Tâm Duyệt gọi Minh Thù lại.

Nàng chạy đến trước mặt Minh Thù: "Vì sao khi muội nói chuyện không bị nói lắp?"

"Ta gặp được một ông lão, ông ấy nói ta trời sinh khả năng kỳ lạ muốn thu ta làm đồ đệ, sau đó ta khỏi bệnh nói lắp." Minh Thù mở miệng nói bừa: "Thế nào, lý do này được chưa, không được ta sẽ đổi một lý do khác."

Liễu Tâm Duyệt: "..."

Liễu Tâm Duyệt không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Minh Thù, nàng vì sao không nói lắp nữa, có rất nhiều khả năng, nhưng bây giờ...

"Liễu Khinh, vì sao muội lại ở bên ngoài nói hươu nói vượn (1)?"

"Ta có nói hươu nói vượn hay không trong lòng tỷ phải hiểu rõ chứ?" Khóe môi Minh Thù khẽ mỉm.

"Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi." Minh Thù gạt tay Liễu Tâm Duyệt đang chỉ mình ra: "Tỷ tỷ, có phải là tỷ nhớ cảm giác ta đánh tỷ không? Ta không ngại... Được rồi, tỷ có vu oan cho ta cũng không sao cả, ta không ngại, tỷ vu oan cho ta một lần, ta sẽ đánh tỷ một lần."

Liễu Tâm Duyệt trợn mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh mình bị đánh, trên người bây giờ còn đau đến khó chịu. Nàng chợt lui về phía sau, phòng bị nhìn Minh Thù.

Minh Thù cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng rời đi.

Liễu Tâm Duyệt đứng tại chỗ, không hiểu sao nàng lại bị Liễu Khinh dọa cho sợ hãi. Nàng chỉ là một người cổ đại, làm sao có thể dọa cho mình sợ hãi?

Nhất định là do chuyện ngày hôm nay phát sinh bất ngờ, trong lòng nàng không chuẩn bị trước.

Nhưng nữ nhân kia... Thực sự rất kỳ lạ.

Vì sao không nói lắp nữa? Chuyện nàng hẹn hò riêng với nam nhân, vì sao lại biết được?

"Đại tiểu thư, xin cô cũng trở về!" Quản gia sắp xếp xong cho Minh Thù, quay lại gặp Liễu Tâm Duyệt còn đứng ở đó, cẩn thận nhắc nhở Liễu Tâm Duyệt.

"Quản gia." Liễu Tâm Duyệt cầm lấy cổ tay hắn: "Ngươi có thấy Khinh Khinh rất kỳ lạ không? Vì sao muội ấy lại đột nhiên không nói lắp nữa?"

Chẳng những không nói lắp, khí chất cũng thay đổi, nụ cười trên mặt dường như chưa bao giờ biến mất.

"Việc này... Nhị tiểu thư có lẽ là khỏi bệnh rồi?" Quản gia không dám nói lung tung.

Liễu Tâm Duyệt nhìn dáng vẻ của quản gia nói năng quá mức cẩn thận, trong lòng tỉnh táo lại vài phần, buông quản gia ra: "Cha ta đang ở thư phòng đúng không?"

"Vâng!"

"Ta đi tìm cha ta."

"Đại tiểu thư, lão gia bảo cô trở về phòng."

Liễu Tâm Duyệt liếc mắt nhìn quản gia.

Quản gia nhất thời im bặt, cũng không dám cản trở nàng nữa.

-

Ngày hôm sau.

"Nhị tiểu thư, không xong rồi." Một người hầu vội vã chạy đến trước mặt Minh Thù, thở gấp nói: "Bên ngoài bất ngờ tung tin đồn người hẹn hò riêng với nam nhân là tiểu thư..."

"Ồ." Đã sớm đoán được.

Bất kể là Liễu phụ hay là Liễu Tâm Duyệt cuối cùng nhất định sẽ đẩy chuyện này lên đầu nàng, một người vì bảo vệ bản thân mình, một người vì bảo vệ con gái của mình.

"Nhị tiểu thư, cô..." Người hầu bị thái độ lạnh lùng bình tĩnh của Minh Thù làm cho bối rối.

Nghe được tin tức này, nhị tiểu thư cũng không tức giận sao?

Minh Thù cắn bánh báo, phất tay ý bảo gã giúp việc xuống phía dưới.

Người hầu muốn nói gì đó lại thôi, cẩn thận rời khỏi, nhị tiểu thư đã trở nên rất kỳ lạ.

Hắn vừa đi, Liễu phụ liền phái quản gia tới gọi nàng.

Trong thư phòng, không chỉ có Liễu phụ, Lý Thân cũng đã ở đó.

Hắn có chút rụt rè đứng ở một bên, nhìn thấy Minh Thù đi tới, đầu Lý Thân càng cúi thấp hơn.

"Choang!"

Chén trà vỡ tan tành bên cạnh chân Minh Thù, Minh Thù vẫn đi tới như không có việc gì, tìm một chỗ ngồi xuống: "Tìm con có việc gì?"

"Liễu Khinh, ngươi..." Liễu phụ thấy nàng không có quy củ như vậy, mở miệng quát lớn: "Ngươi là đồ nghiệp chướng, ai cho ngươi ngồi, quỳ xuống cho ta!"

"Cha chết con sẽ suy nghĩ tới việc này." Minh Thù chống cằm: "Muốn thấy con quỳ, hay là cha chết thử một lần xem."

Liễu phụ đập bàn một cái, âm thanh lớn đến nỗi toàn bộ thư phòng đều vang vọng.

"Ngươi muốn chống đối?"

"Đúng vậy."

Liễu phụ ngực phập phồng, chỉ vào Minh Thù tay run run: "Liễu Khinh, chuyện của ngươi và Lý thân ta biết cả rồi, ngươi còn dám đổ oan cho Tâm Duyệt, ta làm sao lại nuôi một bạch nhãn lang (2) như ngươi chứ!"

"Bạch nhãn lang đâu có xinh đẹp như con." Minh Thù nhẹ nhàng trả lời.

Liễu phụ: "..."

Lời này khiến hắn làm sao nói tiếp?

Nàng còn rất đắc ý, đắc ý cái gì? Làm một bạch nhãn lang rất đắc ý sao?

"Ngươi đừng làm loạn ở đây nữa, đừng tưởng rằng như vậy thì có thể che giấu quá khứ, Lý Thân đã nói tất cả rồi." Ông Liễu nhìn về phía Lý thân.

Lý thân theo bản năng nhìn về phía Minh Thù, Minh Thù chống cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Lý Thân không hiểu sao thấy sợ sợ, phía sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh: "Ta... Nàng..."

"Vừa rồi nói như thế nào, bây giờ nói lại đúng như vậy!" Liễu phụ giọng cực lớn.

"Nghĩ kỹ rồi hãy nói." So với dáng vẻ tức giận của Liễu phụ, Minh Thù ôn hòa hơn nhiều, giọng điệu không nhanh không chậm, như nhẹ nhàng như thể thấm vào ruột gan.

Lý Thân tay không tự chủ được run lên, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn hơi há miệng, nhưng mãi cũng không nói ra lời.

"Nói!" Liễu phụ nhìn hắn chằm chằm vô cùng uy hiếp: "Ngươi dám cùng nó hẹn hò riêng, bây giờ lại không dám thừa nhận?"

"Ta..." Lý Thân hận không thể tìm một chỗ chui vào, không muốn đối mặt hai người này, nhưng hắn không thể.

"Ta... Ta và..."

***

(1) Nói hươu nói vượn: Nói rất nhiều và toàn là những chuyện khoác lác, không thật, không thực tế.

(2) Bạch nhãn lang: Người có tâm địa độc ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK