Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiệm vụ màn bảy liên tục thất bại, người chơi đưa tới đại sảnh đều không đi về nghỉ mà ở lại xem màn bảy.

Thời gian bọn họ đi vào càng lúc càng ngắn, không được bao lâu lại bị truyền tống về lại, rồi lại bị truyền tống vào.

Cảnh mỗi lần trở về đều là Minh Thù bị người ta đuổi theo đánh, tình cảnh kia buồn cười bao nhiêu có bấy nhiêu.

Bọn họ đánh nhau tranh giành sống sót ở chỗ này, chưa từng thấy qua trò chơi nào có thể chơi như vậy.

Liên tiếp ba lần thất bại, Minh Thù cuối cùng cũng gây được sự chú ý của vòng luân hồi, cô bị truyền đến một nơi xa lạ.

Nơi đây một mảng đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.

Bị nhốt vào phòng tối nhỏ nhưng Minh Thù rất bình tĩnh, vòng luân hồi nếu như bây giờ còn không chú ý đến cô, như vậy vòng luân hồi cũng không còn lợi hại.

Minh Thù thử đi về phía trước, dưới chân rất bằng phẳng, ước chừng sau mười mấy phút, Minh Thù thấy được ánh sáng.

Theo cô tới gần, ánh sáng xóa tan sự tối tăm, tiếng người vọng lại.

"Có người mới sao?"

Ánh sáng trước mặt Minh Thù mạnh mẽ hơn, cô mở mắt to ra thì thấy mình đã đứng ở trong một đại sảnh rộng mở sáng ngời, trong đại sảnh để sô pha và bàn, mà một số người mới ngồi ở trong đại sảnh, tính cũng có đến mười mấy người.

Có người ngồi chung một chỗ, có người thì đơn độc ở một bên, từ huy chương trên người bọn họ có thể nhận ra ai là cùng một đội.

Chính giữa đại sảnh có màn hình bốn mặt, lúc này chỉ có một mặt màn hình sáng, đó là có người chơi đang tiến hành nhiệm vụ.

"Là một cô gái... Chà, lợi hại."

"Cũng không nên trông mặt mà bắt hình dong, có thể đi lên đều là người có chút tài năng." Một cô gái tóc vàng uốn quyến rũ cười: "Khinh thường con gái, sẽ phải thua thiệt đấy."

Người bên kia không ai tiến lên, thảo luận không kiêng nể chút nào, nhìn qua thật náo nhiệt, kỳ thực từng nhóm ngồi xa nhau trong lúc đó đều duy trì sự lạnh lùng và cảnh giác.

Minh Thù đảo mắt vòng qua bọn họ, rồi nhìn quanh bốn phía ở đại sảnh, nơi này tường đều là thủy tinh, bên ngoài một vùng tăm tối, thỉnh thoảng có thể chứng kiến thi thể trôi qua.

Phòng khách chuyển hình chữ nhật, ngoại trừ màn hình ở giữa, cửa kính bên phải được thay thế bởi một màn hình, trên đó hiện lên một bảng xếp hạng.

Bảng xếp hạng vòng luân hồi năm sao.

Hạng 1: Ô Cốt.

Hạng 2: Phó Thần.

Hạng 3: Ngân Lạc.

Hạng 4: Đề Nha.

Hạng 5: Tiểu Sửu.

Hạng 6...

Mọi người cũng chứng kiến sự thay đổi của bảng xếp hạng, có người đứng lên, giọng điệu có chút quái dị: "Trực tiếp vượt qua Đề Nha xếp hạng thứ ba, người mới không tồi nha."

Bọn họ giọng nói có chút lạ, nhưng không ai hoài nghi thực lực Minh Thù, vòng luân hồi tuyệt đối là dựa vào thực lực, lại có lý có chứng cứ.

Sự chú ý của Minh Thù không ở trên bảng xếp hạng, mà là đồ đạc hiện ra bên cạnh.

Vòng luân hồi

Quy tắc: Người chơi tự tổ đội (tối thiểu ba người, tối đa mười người), tổ đội xong sẽ tham gia báo danh, người chơi không có đội sẽ được tổ hợp ngẫu nhiên thành một đội.

Lần này... cũng có thể nói, vòng luân hồi cũng không phải là gần đây mới bắt đầu, Tiểu Sửu đã nói dối.

Minh Thù cũng không ngoài ý, vốn là không tin tưởng hắn lắm.

Lần này đội ngũ dự thi như sau:

1. Phong Chi Đội.

2. Lạc Dương.

2. Cự Mãng.

4. Quỷ Sát.

5...

Có chừng mười mấy đội, thời hạn báo danh cuối cùng phía dưới còn có xấp xỉ ba ngày.

Cuối cùng Minh Thù thấy bên cạnh cuộn lên ca từ.

[Mây trắng trắng, trời xanh xanh, thiện ác trong ranh giới. Huyết như biển, thi như núi, sinh tử trong ý niệm. Thần linh diệt, ác ma lâm, trắng đen mãi mãi không ranh giới. Vòng luân hồi, vạn xương khô, tuyệt địa phùng sinh giả. Hỗn độn thành, thiên địa môn, trường sinh mộng một hồi. Tiên nhân thán, người phàm cảnh, trên cầu nại hà ức. Cát bụi trở về cát bụi, đất về với đất, hoàng hôn đi cùng bóng.]

Đoạn này ca từ này có lẽ xuất phát từ vòng luân hồi, nhưng dường như không có người biết nó là có ý gì.

"Cô gái nhỏ, muốn tham gia vòng luân hồi không? Có đội chưa?" Cô gái tóc vàng đi lên: "Không có thì có thể gia nhập vào đội chúng tôi."

Minh Thù nhìn qua cô gái tóc vàng, khóe miệng vểnh lên, chậm rãi nói: "Không muốn."

Cô gái tóc vàng bị từ chối cũng không nổi giận, nhún vai phong tình đi trở về.

Những người còn lại cũng thử tiến lên tiếp lời.

"Các người làm cái gì vậy, chớ cướp người của tôi!" Tiểu Sửu đột nhiên xuất hiện, trực tiếp nhảy qua, ngăn một người lại: "Ngân Lạc sẽ không gia nhập vào đội mọi người."

Đề Nha cũng xuất hiện, mặc dù là ở trong phòng, cô vẫn còn che dù tay nhỏ bé trắng noãn nhẹ nhàng chuyển cán dù, trực tiếp đi tới sô pha trống ngồi xuống.

"Cô ta là do các cậu tìm được?" Người bị tiểu Sửu ngăn lại hỏi.

"Còn không phải sao?" Tiểu Sửu cười hì hì: "Chớ nên nhắm vào cô ấy."

Người nọ liếc mắt nhìn Đề Nha bên kia, lộ vẻ tức giận trở lại bên cạnh đội mình.

"Mặc kệ cô gia nhập hay không gia nhập, lúc này cô theo chúng tôi mới tốt hơn." Tiểu Sửu nhân cơ hội hạ giọng.

Minh Thù liếc mắt nhìn những người bên kia: "Cậu cảm thấy tôi không hơn bọn họ?"

Tiểu Sửu không phủ nhận, cười hài hước: "Những người này cũng không giống những người ngu xuẩn kia. Chí ít chúng tôi ở chung lâu như vậy, tôi chỉ là muốn kéo cô hợp thành đội, đối với cô không có ác ý, nhưng những người khác thì không nhất định."

"Ồ."

Tình huống không rõ, Minh Thù quyết định ăn miếng bánh quy bổ sung chút thể lực.

"Hãy đi trước, tôi sẽ nói với cô sơ qua tình hình, cô lại suy nghĩ thật kỹ." Tiểu Sửu mời Minh Thù.

"Đợi lát nữa."

Minh Thù suy nghĩ tìm khoa học kỹ thuật có thể đối thoại cùng hệ thống.

Trẫm còn có một chuyện rất quan trọng phải giải quyết.

Cô tìm được trong góc và phía dưới giống như chỗ hệ thống đặt câu hỏi, cắn bánh quy xong nhập vào từng chữ: Lần trước tôi đưa ra đề xuất mọi người đã suy tính sao rồi? Cung cấp thức ăn sao?

Hệ thống đặt câu hỏi: Xin lỗi, không thể cung cấp.

Minh Thù: Tôi không muốn nhìn thấy mấy chữ này.

Hệ thống đặt câu hỏi: Xin lỗi, không thể đáp ứng yêu cầu của bạn.

Những người còn lại trong phòng khách nhìn Minh Thù đứng trước hệ thống đặt câu hỏi, không biết cô đang làm gì.

Người mới có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, cũng là chuyện bình thường.

Chỉ có Tiểu Sửu có thể thấy Minh Thù hỏi cái gì ở trên đó... rất quái dị.

Minh Thù mỉm cười, gõ chữ đều rất dùng lực: Tổ chức bán hàng đa cấp các người, ngay cả thức ăn cũng không cung cấp. Tôi cho ngươi biết, nếu là không cung cấp cho tôi thức ăn, thành phố tiếp theo tôi vẫn sẽ phá hỏng, nếu không... mọi người giết chết tôi được rồi.

Hệ thống đặt câu hỏi:...

Hệ thống đặt câu hỏi: Vui lòng đợi.

Ở chỗ này mọi thứ đều dựa theo quy tắc tới, Minh Thù không chết ở trong nhiệm vụ, cũng không vi phạm quy tắc nhiệm vụ, cô là lợi dụng sơ hở không tính là phạm quy, vòng luân hồi không thể tùy tiện giết chết cô.

Ước chừng mấy phút sau, Tiểu Sửu nghe phía dưới đại sảnh có tiếng máy vang lên, mặt đất mở ra, một cái bàn hình chữ nhật từ phía dưới nâng lên, mặt trên để thức ăn.

Thức ăn còn bốc hơi nóng, hương vị lập tức truyền khắp toàn bộ phòng khách. Trên bàn có hoa quả tươi, bánh kem, thịt bò, vịt nướng, chân giò...

Mọi người: "..."

Bọn họ đã thật lâu không thấy được những thức ăn này rồi, ngửi được hương vị, mọi người đều nuốt nước miếng ừng ực. Thế nhưng sợ có vấn đề gì, không ai di chuyển.

Minh Thù xoa xoa hệ thống đặt câu hỏi: "Ngoan, nhớ kỹ một ngày ba bữa nhé."

Hệ thống đặt câu hỏi:...

Mọi người quái dị nhìn về phía Minh Thù, những vật này là cô lấy được?

Minh Thù rời hệ thống đặt câu hỏi, đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu ăn thức ăn.

Mấy thứ này ngon hơn bánh quy rất nhiều.

Đây mới là cuộc sống nha!

Tầm mắt của mọi người đảo qua trên mặt Minh Thù, cô không phải là người bóp team mà vòng luân hồi đưa đến chứ?

Có người đến đọc nội dung trên hệ thống đặt câu hỏi bên kia, đọc xong liền im lặng.


Phó Thần trở lại vòng luân hồi, đầu tiên nhìn thấy Minh Thù ngồi trước bàn hình chữ nhật, trước mặt cô bày bày biện không ít bát đĩa, cắn một quả táo, tâm tình nhìn qua rất tốt.

Mà những người khác vây quanh cái bàn, giương mắt nhìn thức ăn trên bàn.

Những vật này là Minh Thù lấy được, tuy là phân lượng nhìn qua có bọn họ... Nhưng bây giờ vẫn không đoán được ý nghĩ của cô, mọi người không dám manh động.

Nhưng thật là muốn ăn.

Đã lâu chưa từng ngửi được vị thịt...

Cảnh này... đúng thật là khó thấy.

"Phó Thần đã trở về..." Có người cẩn thận nói một tiếng.

Cô gái tóc vàng lập tức nở nụ cười quyến rũ, nói theo: "Phó Thần đã trở về, dưới đó thú vị không?"

Đáy mắt cô ta không khỏi che giấu sự mến mộ.

Phó Thần từ bên kia đi tới, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn những người này, hắn vừa hay đứng ở bên cạnh Minh Thù, cúi xuống nhìn cô: "Cô gọi sao?"

Minh Thù ngẩng cằm lên: "Không phải tôi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào cậu?"

Ngươi chính là biết giết phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm, có ngươi để làm gì!

Phó Thần không rõ ý tứ: "Cô cũng dám ăn?"

"Cần gì mà không dám, thà làm quỷ no, không làm quỷ chết đói." Còn ăn rất ngon, cho một điểm cộng.

"..."

"Cô ăn xảy ra vấn đề..."

"Tự tôi chịu trách nhiệm." Minh Thù cười: "Có liên quan gì đến Phó tiên sinh sao?"

Phó Thần sửng sốt, đúng vậy, bọn hắn bây giờ nhiều lắm cũng coi là quen biết, quan hệ gì cũng không có.

Ha ha!

Cho rằng lão tử cam tâm tình nguyện lo cho cô sao, ăn đồ của cô đi!

"Tự thân cẩn thận." Phó Thần ném những lời này rồi rời phòng khách.

Thần kinh muốn chết, hắn cũng không thể ngăn cản mà!

-

"Kít…"

Ghế và mặt đất ma sát ra âm thanh rất nhỏ, Minh Thù nghiêng đầu nhìn về nơi âm thanh vang lên.

Đứa trẻ khoảng mười tuổi bò lên trên cái ghế ngồi xong, hắn bứt tóc rối mù của mình, dùng giọng trẻ con non nớt nói: "Ngày hôm nay vòng luân phát lòng thiện tâm, còn tặng đồ ăn. Có người chết sao?"

Lời này cũng không biết hỏi người nào, hỏi xong cũng không có người trả lời hắn.

Đứa bé lộ ra vẻ mặt không hợp tuổi của hắn, cười tà khí: "Mọi người làm sao như đưa tang thế?"

Vừa nói đứa bé tự tay cầm đùi gà trước mặt, Minh Thù khom lưng, kéo đùi gà qua bảo vệ.

Đứa bé cầm hụt, mở to mắt lấp lánh, nhìn về phía Minh Thù: "Cô làm gì vậy?"

"Của tôi." Minh Thù mỉm cười.

Nơi đây lại còn có trẻ em, ngay cả vị thành niên đều không buông tha, thực sự là quá cầm thú.

Vòng luân hồi: "..."

"Đồ của vòng luân hồi sao lại là của cô được." Giọng đứa bé vang lên thánh thót: "Nếu chưa từng xuất hiện trong phòng cô, chứng minh những vật này là cho tất cả chúng tôi."

"Tôi nói là của tôi, chính là của tôi." Nếu không phải là trẫm, vòng luân hồi keo kiệt hội sẽ cho ăn sao? Nằm mơ đi!

Đứa bé quan sát Minh Thù một chút, chớp chớp đôi mắt to tràn đầy tà khí, hắn nói một câu chuẩn giọng trẻ con: "Người mới à, thật không đáng yêu."

"Đứa bé này là ai vậy?" Minh Thù nhìn về phía Tiểu Sửu.

Đứa trẻ… hư

Ai dám nói hắn là đứa trẻ hư, không muốn sống rồi sao.

Tiểu Sửu đáy mắt dường như có chút kiêng kỵ, hoặc có lẽ là người ở chỗ này ngoại trừ Phó Thần và Đề Nha ngồi một bên ra, những người còn lại đều có chút kiêng kỵ.

"Ô... Cốt."

Minh Thù cứng miệng: "Là hắn?"

Hạng nhất đã nói đến thì sao?

Trẫm chuẩn bị xong một kim cương lang, các người cho trẫm gặp một HelloKitty?

Minh Thù cắn hai miếng táo an ủi: "Các người ngay cả một đứa trẻ hư cũng sợ, đúng là mất thể diện quá?"

Mọi người: "..." Cô giỏi thì lên đi!

"Cô tên gì?" Đứa bé nghiêng đầu.

Minh Thù kéo hết đồ trước mặt Ô Cốt về, cười đáp: "Mắt không phải để cho cậu trang trí, nhìn nhiều ăn ít."

Ô Cốt mắt chuyển động, hắn nhìn về phía bảng xếp hạng đối diện hắn, nói nhẹ một tiếng: "Ngân Lạc... tên cũng không tệ lắm."

"Dáng dấp cũng đẹp mắt."

"Đáng tiếc sống không lâu." Ô Cốt bưng lên cốc sữa bên cạnh uống một ngụm, môi dính một vòng râu mép sữa: "Dáng dấp đẹp mắt, thường bị chết tương đối nhanh."

Ô Cốt nhằm vào không che giấu chút nào, thậm chí là mang theo sự mượn cớ gây chuyện.

Minh Thù trong lòng có chút phập phồng, nhưng nét mặt không lộ chút nào, thong dong bình tĩnh đáp: "Ai chết tương đối nhanh, còn chưa đoán được."

Ô Cốt lè lưỡi, liếm sạch vòng sữa râu mép sau đó huýt sáo đứng lên. Hắn quá thấp, đứng lên mới có thể nhìn thẳng Minh Thù: "Tôi đây rất chờ mong."

Ô Cốt cất bước, đi tới một cánh cửa duy nhất của vòng luân hồi.

"Keng…"

Ngay trước lúc hắn đi tới cánh cửa kia, phòng khách lại thêm mấy người.

Ô Cốt quay đầu nhìn thoáng qua: "Người mới không thiếu rồi."

"Trời ạ, có đồ ăn."

Trong đám người mới tới, một người trong đó nhào thẳng tới cái bàn hình chữ nhật, Minh Thù cũng không còn ngăn cản hắn.

Mới tới tổng cộng tám người, trong đó Đỗ Miên và Tống Diệp, Thu Nguyệt đều ở đây.

Tám người ở giữa, có hai người liều mạng lao về phía đồ ăn, còn lại sáu người đều đang quan sát xung quanh. Nhưng đối với mê hoặc của thức ăn, vẫn còn có chút động tâm.

Đỗ Miên chứng kiến Minh Thù ngồi ghế trên, ánh mắt khẽ thay đổi, lại là cô ta!

"Keng…"

Phòng khách liên tục xuất hiện vài đợt người mới, cũng không biết vòng luân hồi đang làm cái gì, thế nhưng vốn dĩ người chơi ở chỗ này, chứng kiến người mới tới cướp đi thức ăn trên bàn, mỗi người đều không bình tĩnh được.

Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ ngay cả miếng canh cũng không còn.

Vì vậy đám người chơi kia cũng không để ý tới thân phận, gia nhập vào trong đại chiến đoạt thức ăn.

Trước mặt Minh Thù và những chỗ khác được phân ra, có người không chen vào được, chỉ nhắm vào Minh Thù bên này, tự tay cầm vịt nướng.

Minh Thù tát qua một cái: "Những thứ này là của tôi."

"Cái gì của cô, viết tên của cô rồi sao?" Người kia cũng không phục, tiếp tục đưa tay cầm: "Một mình cô ăn hết nhiều như vậy... Xí! Cô có bệnh à!"

"Tôi nói, những thứ này là của tôi." Minh Thù nắm cổ tay của người kia, giọng điệu hơi chậm, khóe miệng mỉm cười.

Người kia đau đến đổi sắc mặt, cắn răng nói: "Dựa vào cái gì cô nói của cô thì sẽ là của cô?"

"Dựa vào việc cô đánh không lại tôi."

"..."

Thấy người bên cạnh không muốn giúp mình, người kia chỉ có thể nhận thua: "Của cô, đều là của cô, cô buông tôi ra!"

Minh Thù buông tay ra, người kia nhanh chóng chạy sang bên cạnh.

Người chơi cũ ở đây cũng không dám cướp đồ trước mặt cô, những người mới này cũng to gan quá.

Đợi một bàn thức ăn được giải quyết xong cũng đã tàm tạm, người chơi mới tới và vốn có phân biệt rõ ràng đứng ở hai đầu bàn, Minh Thù ngồi ở chính giữa, rung đùi xem cuộc vui.

Người chơi cũ cũng không giải thích hoặc ý tứ với bọn họ, người chơi mới chỉ có thể tự quan sát.

Chờ bọn hắn biết rõ ràng đây là nơi nào, người chơi cũ đã tản ra phân bố ở khắp đại sảnh, Chương Hiển dùng ưu thế thân phận người chơi cũ, coi thường người mới.

"Vòng luân hồi năm sao có đãi ngộ tốt như vậy, còn cung cấp thức ăn." Biết nơi đây tạm thời không có nguy hiểm, mọi người buông lỏng xuống.

"Ha ha." Có người cười nhạt.

Người mới không biết đối phương cười cái gì, bọn họ ở chỗ này tương đối lâu hiểu nhiều chuyện, người bị làm trò cười cũng không dám hé răng.


Tống Diệp đứng ở trên bảng xếp hạng nhìn một lúc lâu, chuyển chiến vòng luân hồi.

Đỗ Miên đứng trước dòng chữ đang cuộn lên, cau mày suy tư.

"Nghĩ ra chuyện gì?"

Đỗ Miên quay đầu, cho rằng Tống Diệp hỏi mình đang muốn trả lời, lời mới vừa đến miệng chợt nghe Thu Nguyệt nói: "Tổ đội này dường như không hạn chế cấp."

Sắc mặt Đỗ Miên trở nên méo mó, cô tức giận quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm đoạn ca từ.

"Ừ." Tống Diệp gật đầu: "Thế nhưng đội trưởng phải là cấp năm."

"Tại sao chúng tôi lại bị truyền tống tới nơi này? Nơi này là vòng luân hồi năm sao, tôi cũng không phải người chơi cấp năm mà." Thu Nguyệt rất nghi hoặc.

"Không biết..." Tống Diệp lui về phía sau nhìn lại, người mới tới đứng chung một chỗ nói chuyện với nhau, người chơi cũ dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn bọn hắn: "Nhiều người chơi mới đến đều không phải là người chơi cấp năm. Cẩn thận một chút, sẽ không đơn giản như vậy."

Thu Nguyệt gật đầu, quay đầu dặn Đỗ Miên: "Đỗ Miên, cô đừng đi lạc chúng tôi nhé."

Đỗ Miên thấp giọng đáp một tiếng.

-

Liên tục có người mới đến, Minh Thù một ngày ba bữa, đúng giờ đến phòng khách.

Mọi người cũng phát hiện, những thức ăn này cũng không phải là cố định làm mới, mà là sau khi cô đến, hệ thống đặt câu hỏi bên kia một lúc sau mới xuất hiện.

Có người tưởng vừa khớp, nhưng mà lúc Minh Thù không xuất hiện, thức ăn cũng sẽ không xuất hiện, điều này làm cho bọn họ xác định cô mới là then chốt làm mới thức ăn.

Có sự phát hiện này, người chơi cũng không dám đối đầu với Minh Thù nữa, mỗi lần đều phải đợi cô cầm xong, mọi người mới dám lên trên.

Người chơi mới chưa đủ cấp năm không nhiều không ít, vừa hay một trăm người.

Thời gian báo danh sau cùng chỉ còn lại một ngày.

Hai ngày này Tiểu Sửu một mực dụ dỗ Minh Thù, nhưng Minh Thù vẫn không tỏ thái độ, Tiểu Sửu rõ ràng có chút nóng nảy.

"Ngân Lạc." Tiểu Sửu tại trở về phòng trên hành lang gọi Minh Thù, hắn cùng Đề Nha cùng đi qua đây: "Vòng luân hồi là vòng mà tất cả người chơi đều muốn tham gia, coi như cô không tham gia tổ đội, cũng sẽ bị cưỡng chế tham gia ngẫu nhiên tổ đội."

"Cho nên?"

"Cùng chúng tôi tổ đội sẽ có tỷ lệ thắng lớn hơn."

Ánh sáng ở hành lang ảm đạm, nổi bật lên nụ cười Minh Thù pha chút đáng sợ: "Mọi người không nói cho tôi biết gì cả, đã muốn tôi tổ đội cùng các người, mọi người ngây thơ hay là tôi ngây thơ?"

Dù trước đó bọn họ giúp cô tìm ra điểm an toàn, cũng không có nghĩa là trẫm sẽ ngu ngốc làm quân cờ chết thay cho bọn họ.

Từ hai ngày trước không ngừng có người đi lên, những người chơi cũ biết đến vòng luân hồi, không ai nhắc qua vòng luân hồi, cho dù có người hỏi, bọn họ cũng chỉ là hờ hững không thèm đếm xỉa đến.

Biểu cảm tiểu Sửu hơi cứng ngắc, nhưng Đề Nha thì lại đưa cho Minh Thù một tờ giấy.

Trên giấy không còn là hình vẽ xem không hiểu, mà là nét chữ xinh đẹp... Cô gia nhập vào đội chúng tôi, tôi cho cô biết.

Minh Thù đưa giấy trả lại: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú chơi đùa với mọi người."

Cô không tính chơi đùa cái này, nhưng phiếu đổi đồ ăn vặt của cô đều đã tới, cô phải đánh xong trận chiến cuối cùng, còn như chơi thế nào thì... tùy ý.

Minh Thù đi về hướng gian phòng của mình, Tiểu Sửu và Đề Nha không theo kịp.

Cô quay đầu liếc mắt nhìn, hai người đứng trong hành lang, tia sáng rọi vào trong, Minh Thù thấy được không rõ trên người bọn họ một chút tuyệt vọng nào.

Cô giống như là cây lúa sau cùng của bọn hắn, đáng tiếc không bắt được.

Minh Thù cười không tiếng động.

Mang hy vọng ký thác trên người người khác, cho tới bây giờ đều không phải là kế sách tốt nhất.

Mọi người coi tôi là rơm rạ, nhưng ai là rơm rạ lại cho tôi.

Minh Thù quay đầu lại, như không có chuyện gì xảy ra rồi rời đi.

Đi tới gian phòng của mình, cô giơ tay lên mở rộng cửa, phía sau có cái gì đó tới gần, Minh Thù xoay người lại đá một cú, đối phương né tránh nhanh hơn, lách vào sau cô, giẫm lên chân của cô, thuận thế đẩy cửa phòng ra kéo cô vào trong.

Ánh đèn gian phòng sáng lên, Minh Thù thấy rõ người đánh lén mình.

Cô nắm vạt áo, bật cười một tiếng: "Phó tiên sinh có sở thích đánh lén người khác sao?"

"Cô có tổ đội không?" Phó Thần không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu không có, có thể tổ đội cùng tôi."

Minh Thù giữ khoảng cách với hắn: "Tôi thân quen với cậu lắm sao?"

"Ở chung thêm hai ngày thì quen thuộc rồi." Cô cũng không nói chuyện cùng lão tử, lão tử muốn quen cũng không quen nổi!

Minh Thù "hừ" một tiếng: "Tổ đội với cậu có lợi ích gì?"

"Không bảo đảm có được tên, nhưng có thể bảo đảm cô còn sống sót đi ra." Phó Thần lộ ra tự tin trong giọng nói.

"Có được tên? Có được tên là gì?" Có thể ăn không?

"Cô không biết sao?"

Minh Thù nhún vai, tùy ý nói: "Tôi cũng không biết vòng luân hồi là cái gì."

Phó Thần: "..." Lão tử nhìn cô tự tin như vậy, còn tưởng rằng cái gì cô cũng biết, kết quả cô nói cho lão tử cái gì cũng không biết, cô đang đùa lão tử sao!

Không biết mà cô còn bình chân như vại ăn cái gì!

Hít thở sâu!

Bình tĩnh!

Coi như cô là một người mới, đối đãi người mới phải có kiên nhẫn.

Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!

Phó Thần nói qua cho Minh Thù một lần về vòng luân hồi.

Vòng luân hồi, sân so tài đặc biệt vòng luân hồi năm sao.

Mỗi nửa năm tiến hành một lần, mỗi người chơi có ba cơ hội tham gia vòng luân hồi, người chơi chiến thắng cuối cùng có thể ra được khỏi danh sách nơi này.

Đến cùng có thể đi ra khỏi không, tạm thời không đề cập đến.

Thế nhưng người chơi dùng hết ba lần cơ hội mà vẫn chưa có được tên, thì sẽ không thể ra ngoài được nữa.

Rất nhiều người chơi khi đã dùng hết ba lần cơ hội thì cũng không còn cách nào đi ra.

Mỗi một cuộc so tài trong vòng luân hồi đều có quy tắc khác nhau, muốn biết cụ thể thì sau khi đi vào mới biết được.

"Thế nào, tổ đội cùng tôi không?" Phó Thần nói: "Cô lần đầu tiên tham gia, coi như không nhận được tên cũng không sao."

"Cậu muốn tổ đội cùng tôi như vậy sao?"

"Bây giờ cô không tổ đội, đợi vào trong rồi cũng sẽ bị cưỡng chế tổ đội, so với một đồng đội ngốc, một đồng đội thông minh vẫn tốt hơn không phải sao?" Thần kinh mới muốn tổ đội với cô, lão tử cũng là vì nhiệm vụ, vì nhiệm vụ!

"Cậu nhìn lại bản thân mình đi." Còn nói đồng đội thông minh sao.

Phó Thần mang khuôn mặt thờ ơ.

Minh Thù cười xán lạn: "Tôi sẽ không tổ đội với cậu." Cho ngươi tức chết.

Phó Thần tiếp tục mang khuôn mặt thờ ơ.

Minh Thù nghi hoặc hắn có phải bị tức choáng váng hay không, thế nhưng cái khuôn mặt kia thật không nhìn ra được gì.

Phó Thần lấy súng ra từ bên hông.

Minh Thù chợt lui về phía sau: "Làm gì vậy, tôi không tổ đội với cậu, cậu cũng không cần phải giết người diệt khẩu chứ, vòng luân hồi là không thể giết người!"

Ha ha, lão tử lại muốn cho cô một phát súng.

Phó Thần nắm chặt súng, cố nén xúc động lên đạn cho cô, hít thở sâu một hơi, kín đáo đưa súng cho cô: "Súng này có đạn tự động bỏ thêm vào, dù vật cứng rắn nào cũng đều có thể bắn thủng. Sau khi đi vào, không ai biết đó là nơi nào, sẽ gặp phải cái gì, cầm phòng thân đi."

Khẩu súng còn hơi ấm rơi vào trong tay Minh Thù.

Súng màu bạc rất đẹp, hơn nữa nhẹ, cầm ở trên tay cô vừa vặn.

"Cậu đối với tôi tốt như vậy để làm gì?" Mỗi lần xuất hiện đều xấu hổ như thế, tiểu yêu tinh này rốt cuộc có học tập giỏi tiến công chiếm đóng hay không, trẫm sắp không nhìn ra rồi.

"Không có gì."

"Không làm mà hưởng."

"Tôi không có ác ý với cô." Phó Thần nói: "Tôi đối đầu với cô làm cái gì, nếu vậy đã sớm ra tay rồi."

Hắn xoay người rời phòng.

Không đi nữa, hắn thật muốn nổ súng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK