Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bọn họ ức hiếp con trai người.”

Phòng khách đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại bởi câu nói này, Dật An Vương nhìn về người từ phía bên ngoài tiến vào.

Nữ tử một thân đỏ rực, chầm chậm bước tới.

Khóe miệng nữ tử mỉm cười, chỉ là một nụ cười bình thường nhưng lại khiến mọi người như ngồi trên đống lửa.

Trên người nàng có một khí thế.

Khí thế ấy làm mọi người không dám nhìn, cũng không dám mạo phạm.

Nhưng khi nàng đến gần, luồng khí thế kia đã biến mất khá nhiều.

Chỉ còn lại một tiểu cô nương hiền lành cười vô hại.

Vừa rồi cảm giác kia phảng phất như là ảo giác của bọn họ.

“Thế tử phi, con nói gì?” Dật An Vương lấy lại tinh thần.

Minh Thù đứng trước mặt nhiều người, chọn một chỗ ngồi xuống: “Con nói bọn họ ức hiếp con trai người.”

Sắc mặt mọi người vô cùng xấu xí.

Mặc dù nàng là thế tử phi nhưng chức quan bọn họ cũng không thấp. Nàng nhìn cũng chưa nhìn bọn họ mà đã ngồi xuống, ngay cả nhìn thấy Dật An Vương cũng không hành lễ.

Có còn quy củ hay không!

Đương nhiên lúc này sự chú ý của Dật An Vương cũng không đặt trên chuyện này.

Mà có người ức hiếp con của ông.

Đám người kia sáng sớm đã chạy tới, nói thế tử phi đánh con của bọn họ, kêu ông trả lại công đạo.

Hiện tại thế tử phi lại nói cho ông biết là bọn hắn ức hiếp con của ông trước!

Cao thừa tướng mặt lạnh quát lớn: “Thế tử phi, không có bằng chứng, người cũng chớ nói lung tung.”

Phạm đại nhân cũng nói theo: “Thế tử phi, người đừng đổi trắng thay đen, người đánh con ta trước, lúc này lại ngậm máu phun người, người có ý gì!”

Minh Thù nói: “Ta có đổi trắng thay đen hay không, trong lòng mọi người chắc hẳn đều biết.”

Cao thừa tướng nhướng mày, trước khi ông tới... Cao Bân không nói cho ông, bọn họ ức hiếp thế tử.

Cao Bân chỉ nói với ông rằng thế tử phi đánh bọn họ.

Ông nhìn về phía hai người khác.

Hai người bên kia cũng có chút bất ổn, chắc chắn là không biết có chuyện này xảy ra.

Ức hiếp thế tử...

Bọn họ ăn gan hùm mật gấu sao?

Người nào không biết người Dật An Vương thương nhất chính là thằng ngốc kia.

Lúc ba người này đang suy nghĩ, lại thấy nữ tử bên kia mỉm cười: “Ta đánh bọn họ rồi, mọi người muốn làm gì ta?”

Cao thừa tướng: “...”

“Vương gia, người xem nàng ta đánh người còn nói lý lẽ.” Cao thừa tướng bị mượn cớ gây chuyện, lập tức đỏ mặt tía tai hét:

“Vương phủ tùy tiện cho nàng làm bậy sao? Trong mắt có còn tôn ti trật tự hay không? Tần gia không có quy củ, vương gia cũng không có quy củ?”

“Cùng lắm thì đi thôi, dù gì cha cũng không thích ta.” Minh Thù không đợi Dật An Vương nói mà nói thay ông ấy.

Dật An Vương liếc mắt nhìn Cao thừa tướng và hai vị đại nhân khác.

Cao thừa tướng rùng mình, hai vị đại nhân kia cũng im lặng.

Dật An Vương hỏi: “Thế tử phi, con nói thật sao? Tầm nhi bị người khác ức hiếp?”

“Trên người hắn đều là vết thương, người không biết sao?” Minh Thù chống cằm, cười như không cười nhìn Dật An Vương.

Dật An Vương đương nhiên không biết, nếu ông biết sao lại có thế bỏ mặc không quan tâm.

“Đi, đi xem Tầm nhi.” Dật An Vương quay đầu nhìn ba vị đại nhân: “Cao thừa tướng, Phùng thị lang, Phạm thượng thư, chuyện này đợi bổn vương tra rõ ràng, tự sẽ cho mọi người một công đạo.”

Ba vị đại nhân đồng thời nhíu mày.

Lúc này chỉ hận không thể nhéo lỗ tai ba tên tiểu tử thúi trong nhà hỏi rõ ràng.

Người đi xem thế tử rất nhanh đã quay lại, nói hai câu bên tai Dật An Vương.

Dật An Vương sầm mặt lại, để cho bọn họ chờ, trực tiếp rời khỏi.

Minh Thù không đi, ánh mắt nàng nhìn Cao thừa tướng bên kia, nhẹ nhàng nói: “Ta không đánh chết bọn họ đã coi như là nương tay rồi, mọi người còn có gì không hài lòng?”

Cao thừa tướng: “...”

Phạm thượng thư: “...”

Phùng thị lang: “...”

Còn có gì không hài lòng? Con trai ngươi bị đánh, ngươi hài lòng không!

Nữ nhân này...

Minh Thù cười híp mắt lắc đầu thở dài: “Chưa thấy ai nói cha như thế, một lát nữa cha trở về, ba vị đại nhân nên nghĩ thế nào để giải thích rõ ràng đi.”

Vì đòi công đạo cho con trai mình, ngay cả sự thực cũng không hỏi rõ đã dám đến.

Ba người đồng thời nhìn về phía Minh Thù, ánh mắt kia dường như muốn đâm mấy lỗ thủng trên người nàng.

Dật An Vương cũng rất nhanh đã trở lại, so với lúc rời đi, sắc mặt ông càng âm trầm, phảng phất kết thành băng: “Cao thừa tướng, Phạm thượng thư, Phùng thị lang, chỉ sợ các ông phải cho bổn vương một công đạo.”

Cao thừa tướng nỗ lực phản bác: “Vương gia, lời của thế tử phi là từ một phía...”

Dật An Vương cắt đứt bọn họ: “Tầm nhi chính miệng thừa nhận, con trai nhà các ông ức hiếp nó.”

“Thế tử...” Là một kẻ ngốc.

Dật An Vương biết bọn họ muốn nói gì, đáy mắt lạnh băng: "Tầm nhi biểu đạt có chút khó khăn, nhưng nó có ý thức, các ông cảm thấy bổn vương và Tầm nhi nói xấu các ông sao?”

Cao thừa tướng lập tức căng thẳng: “Vương gia bớt giận, thần không có ý đó.”

Dật An Vương nói: “Nếu không tin thì mời con trai của chư vị đến nói cho ra lẽ.”

Cao thừa tướng nghĩ đến những chuyện ngày thường con trai mình đã làm, chuyện này chắc chắn nó có thể gây ra.

“Vương gia...”

“Lời bổn vương nói không hữu hiệu đúng không?” Dám ức hiếp con của ông, ông phải lột một lớp da của bọn họ.

Mồ hôi lạnh của Cao thừa tướng thi nhau chảy xuống.

Tuy hiện tại Dật An Vương không quan tâm tới triều chính nhưng khi đó Dật An Vương kéo binh đánh giặc, giờ đây uy quyền vẫn còn, sao một quan văn như Cao thừa tướng có thể so sánh được.

-

Đám người Cao Bân mới vừa bị Minh Thù đánh, đối mặt Dật An Vương, chống đỡ không được liền thú nhận.

Đám người Cao thừa tướng vốn là tới lấy lại công đạo cho con, cuối cùng lại thành đem con mình đến nộp mạng.

Dật An Vương giận vô cùng, nhưng khi nhìn Minh Thù thì hiền lại vài phần.

Chí ít nàng biết che chở Tầm nhi.

Vậy mà lúc này Minh Thù...

[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Cơ Tầm.]

[Nhiệm vụ phụ: Kho báu, kho báu ở đâu.]

Gì vậy? Trẫm sao biết kho báu ở đâu? Gợi ý đâu?

[Gợi ý: Không.]

“A! Chơi ta sao!”

Minh Thù đập bàn, mới nhớ tới mình đang ở đâu. Nàng nhìn Dật An Vương, bình tĩnh mỉm cười: “Cha, con đi về trước.”

Đợi Minh Thù đi, quản gia tiến đến trước mặt Dật An Vương: “Vương gia, người có cảm giác thế tử phi... kỳ lạ không?”

Ánh mắt sâu thẳm của Dật An Vương nhìn ra bên ngoài, đâu chỉ có kỳ lạ.

“Vương gia, người nói xem, có thứ gì bẩn hay không?” Quản gia thấp giọng nói:

“Nếu lỡ thế tử...”

Vốn Dật An Vương định quát lớn quản gia thì ông nghe tiếng thế tử, lập tức ngưng lại.

Bọn họ đều thấy sự thay đổi của thế tử phi.

Mấu chốt là Tầm nhi đột nhiên bắt đầu dính lấy nàng...

Dật An Vương chuyển lời nói: “Ta nhớ Vĩnh Ngạn đạo trưởng còn ở trong cung, ngươi đi mời tới, nói là an ủi thế tử.”

“Vâng.”

Quản gia rởi khỏi phòng khách, đi tới hậu viện. Lúc đi qua một cái đình, thấy Thúy Nhi lén lút vào phòng. Ông nhướng mày, cũng đi theo vào.

“Thúy Nhi.” Quản gia gọi một tiếng.

Thúy Nhi bị dọa giật mình, thấy cha mình thì lập tức thở phào: “Cha, sao cha đột nhiên vào, làm con giật mình.”

Quản gia nhìn chiếc hộp trong tay Thúy Nhi: “Đây là của thế tử?”

Thúy Nhi lập tức vui vẻ: “Đúng vậy, đây chắc là đồ tốt, cha thử không?”

“Dạo này con ráng hầu hạ thế tử, đừng làm ra chuyện gì, nhanh chóng đưa hộp này về cho thế tử.”

Thúy Nhi không tình nguyện, trước đây mấy thứ này tên ngốc đó cũng không ăn hết, có lần nào không đưa bọn họ ăn?


Thúy Nhi không biết cha nàng xảy ra chuyện gì, nhưng mấy ngày nay luôn theo quy củ đưa đồ qua bên Cơ Tầm.

Có thể là bởi vì đã từng bị Minh Thù đánh, Thúy Nhi cũng không dám xung đột chính diện với Minh Thù.

Hôm đó Dật An Vương cũng không biết đã điều tra như thế nào, tựa hồ chỉ nhìn thấy những vết thương trên người Cơ Tầm.

Minh Thù hoài nghi Cơ Tầm giả vờ.

Nhưng mấy ngày tiếp theo nàng cũng không tìm thấy một kẽ hở nào.

“Nương tử, tặng, nàng.” Cơ Tầm tặng Minh Thù một bó hoa bẹp xấu xí.

Minh Thù cầm bó hoa chê bai: “Xấu chết đi được, không muốn.”

Cơ Tầm quệt miệng hướng về người Minh Thù khiến nàng lập tức lấy tay đỡ lại.

Minh Thù ngồi bên bờ hồ, hắn nhoài người về phía nàng như vậy, nếu nàng không đỡ lại thì sẽ bị rơi xuống hồ.

Cơ Tầm tự tay đeo vòng hoa lên đầu Minh Thù, cười ngây ngô lên tiếng: “Đẹp.”

“Đẹp chỗ nào, thẫm mỹ ngươi thế nào vậy?” Minh Thù đưa tay sờ vòng hoa, ánh mắt chợt quét về phía hành lang đối diện hồ.

Một đạo sĩ đang cùng Dật An Vương đi về phía bên này.

Dật An Vương cũng nhìn thấy bọn họ.

Minh Thù ngồi bên hồ, Cơ Tầm ngã vào trong lòng nàng đùa giỡn với vòng hoa trên đầu nàng. Ánh mặt trời từ tán cây chiếu xuống, loang lổ trên người bọn họ.

Hình ảnh ấm áp hài hòa lạ thường.

Dật An Vương phát hiện từ sau khi Tầm nhi dính vào thế tử phi, thần kinh ổn hơn nhiều.

“Đạo trưởng, đó chính là thế tử và thế tử phi.”

Vĩnh Ngạn đạo trưởng nhìn sang, ánh mắt nhìn thẳng nàng, suýt nữa Vĩnh Ngạn đạo trưởng không mở mắt nổi.

Đó không phải là ánh mặt trời.

Là linh khí nồng nặc.

Hắn chưa từng nhìn thấy người nào có linh khí nồng nặc như vậy, mặc dù là vị vua trong cung hay mấy vị long tử cũng không bì được.

Nhưng linh khí lại có chút... Nói thế nào đây, không ôn hoà hiền hậu, có thể trói chặt người nhưng không phải ai cũng có thể dây vào.

Linh khí phảng phất kia là do nữ tử tự tỏa ra, dùng để... nuôi dưỡng... Đúng rồi, chính là nuôi dưỡng...

“Đạo trưởng, có muốn qua xem xem không?” Dật An Vương hỏi.

Vĩnh Ngạn đạo trưởng hít sâu một hơi: “Vương gia, không cần đi qua đó, có thế tử phi ở đó, thế tử phúc trạch sâu dày sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Dật An Vương vốn mời Vĩnh Ngạn đạo trưởng tới xem thế tử phi nhà ông có vấn đề gì hay không, không ngờ ông ta lại cho một đáp án như vậy.

“Nương tử, muốn hôn hôn.” Cơ Tầm ngẩng đầu nhìn nàng.

Minh Thù tức giận đánh hắn: “Ta sắp bị người ta nghĩ là yêu quái rồi, ngươi còn đòi hôn, hôn cái gì hôn. Đứng lên, nặng chết.”

“Hôn đi...”

“Không hôn.”

“Hôn đi.” Cơ Tầm ôm cổ nàng, nhoài người về phía nàng.

Trong tay Minh Thù còn có mứt hoa quả, nàng không thể buông đồ ăn vặt nên không có cách nào ổn định cân bằng, hai người “phù phù” một tiếng rơi xuống nước.

Mới vừa xoay người thì Dật An Vương nghe thấy tiếng động, nhìn lại, sắc mặt lập tức tối sầm.

“Vương gia, người cũng nên buông tay rồi.” Vĩnh Ngạn đạo trưởng ngăn Dật An Vương chuẩn bị qua cứu người.

“Sau này người bên cạnh thế tử không phải người.”

Cơ thể Dật An Vương cứng đờ.

Vĩnh Ngạn đạo trưởng thở dài một tiếng, rời khỏi hành lang.

Dưới ánh mặt trời, trong hồ nước gợn sóng bồng bềnh, nữ tử đưa nam tử lên trước, người ướt nhẹp ghé vào bên bờ mắng.

Giọng nói tựa hồ có hơi hổn hển nhưng cũng không khiến người ta phản cảm.

Nam tử ghé vào bên bờ, yếu ớt giãi bày đôi câu, sau đó tự tay muốn kéo nàng lên.

Dật An Vương đứng một lát, cuối cùng xoay người đi.

-

Sau khi đạo trưởng đến, Dật An Vương không biết nên đối xử với thế tử phi khiến cả phủ gà bay chó sủa này thế nào, nhưng cũng không gào thét gì cả, chỉ nhắm mắt cho qua.

Hôm nay Minh Thù chuẩn bị đi mua một ít đồ ăn vặt, Thúy Nhi vừa lúc đi qua đây, trong tay cầm một chén canh.

Lúc đầu Minh Thù cũng không để ý nhưng khi nàng đi qua phát hiện chén canh không còn nóng nữa.

Thúy Nhi cúi đầu chào nàng, nhanh chóng đi về phòng Cơ Tầm.

Minh Thù lắc lắc túi bạc, xoay người theo Thúy Nhi trở về.

Lúc này Cơ Tầm ngủ trưa chưa dậy, cả viện đều rất an tĩnh.

“Thế tử dậy đi.”

Minh Thù đứng ở cửa nghe thấy giọng nói không nhẫn nại của Thúy Nhi.

Cơ Tầm tựa hồ nói gì đó, Thúy Nhi càng sốt ruột: “Mau uống hết canh đi, nếu không vương gia mắng nô tỳ.”

“Phải uống hết.”

“Nhanh lên một chút, thế tử, nô tỳ còn rất nhiều việc chưa làm xong, không có thời gian chờ người từ từ uống.”

Cơ Tầm không nói gì cả, chỉ có giọng nói oán giận của Thúy Nhi.

Minh Thù đẩy cửa đi vào.

Cơ Tầm quần áo xốc xếch ngồi trên giường, Thúy Nhi cầm thắt lưng đứng trước mặt hắn, khuôn mặt chán ghét và không kiên nhẫn.

Cửa bị đẩy ra, thần sắc Thúy Nhi còn chưa kịp điều chỉnh lại.

“Thế... thế tử phi... người không phải đi rồi sao?” Thúy Nhi hốt hoảng bỏ tay xuống.

Cơ Tầm nhìn Minh Thù, đặt chén canh xuống bên cạnh, chân trần chạy về phía nàng, khóe mắt nước mắt đã chảy ra, ấm ức gọi một tiếng: “Nương tử.”

Minh Thù ôm hắn về giường mềm mại, cẩn thận mang giày vào.

Thúy Nhi đứng một bên không dám thở mạnh.

Minh Thù sờ đầu Cơ Tầm, hắn nhìn nàng cười ngọt ngào.

Minh Thù đứng dậy sờ sờ chén canh Cơ Tầm đã uống được mấy hớp, đột nhiên ngẩng đầu cười nói: “Ta tưởng rằng ngươi chỉ bất mãn với ta, không ngờ ngay cả thế tử mà ngươi cũng dám la. Ai cho ngươi lá gan này vậy, cha ngươi sao?”

Sắc mặt Thúy Nhi trắng bệch.

“Đi ra bên ngoài quỳ đi!”

Thúy Nhi cắn môi, muốn phản bác điều gì, nhưng mình bị bắt tại trận, chỉ có thể đi ra bên ngoài quỳ xuống.

Nàng cảm thấy chuyện này không có gì lớn, cùng lắm thì bị phạt thôi, dù gì cha cũng sẽ giúp nàng.

Lúc Dật An Vương trở lại, toàn bộ vương phủ đều sắp bị Minh Thù làm nổ, cả đám hạ nhân cũng quỳ xuống.

Ngoại trừ vài lão nhân, những người còn lại đa số đều quỳ.

Ngay cả quản gia cũng quỳ.

“Chuyện gì vậy?” Dật An Vương bước đến.

Trong phòng khách không một người nói chuyện.

Dật An Vương nhìn về phía quản gia, quản gia che ngực, trên y phục có vết chân, rõ ràng đã bị đánh.

Quản gia không nói lời nào, Dật An Vương chỉ có thể nhìn Minh Thù.

Minh Thù cắn mứt hoa quả, mỉm cười: “Cha, con rất hoài nghi, rốt cuộc người có quan tâm đến con trai người không?”

Mặc dù Minh Thù đang cười nhưng trong giọng nói có ý châm chọc rõ ràng, ai cũng nghe ra được.

“Ngươi nói đi, chuyện gì xảy ra!” Dật An Vương chỉ một tên hạ nhân.

Người nọ liếc mắt nhìn Minh Thù, đứt quãng nói chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Đầu tiên là Thúy Nhi cho thế tử uống canh nguội, bị thế tử phi gặp được, sau đó liên lụy đến cả đám hạ nhân bằng mặt không bằng lòng.

Bình thường Thúy Nhi và quản gia ăn vụng đồ ăn của thế tử, Thúy Nhi chăm sóc thế tử cũng không tận tâm, kêu thế tử đợi, còn nàng ta đi tìm người tán gẫu hoặc làm chuyện khác.

Mà những người trong phủ nếu không phải bị quản gia và Thúy Nhi mua chuộc thì bị ép buộc, không ai dám mở miệng nói gì cả.

“Các ngươi thật là...” Dật An Vương nghe xong, tức đến mức một câu đầy đủ cũng không nói được.

Thảo nào trước đây Tầm nhi không vui, có một đám hạ nhân bằng mặt không bằng lòng như thế thì sao mà vui được.

Mà vết thương trên người Tầm nhi cũng vậy, ông không nhìn thấy, chẳng lẽ đám hạ nhân hầu hạ thế tử cũng không thấy?

Ông tin tưởng bọn họ nên mới giao Tầm nhi cho bọn họ...

Một lát sau Dật An Vương nổi giận gầm lên một tiếng: “Giam vào Tông Nhân phủ hết đi!”


Tông Nhân phủ…

Nơi đó vào được nhưng không ra được.

“Vương gia, vương gia tha mạng!” Quản gia luống cuống:

“Vương gia, nô tài biết sai rồi, nhiều năm như vậy nô tài không có công lao cũng có khổ lao, vương gia tha cho nô tài đi!”

Lửa giận trong lòng Dật An Vương khó nén: “Ta bảo các ngươi chăm sóc cẩn thận cho Tầm Nhi, các ngươi lại chăm sóc kiểu đó?”

“Vương gia…”

“Lôi ra.”

“Vương gia tha mạng…”

“Vương gia, chúng nô biết lỗi rồi, xin tha mạng!”

Trong đại sảnh ồn ào, Dật An Vương quay lại phất tay, cho người dẫn mấy người này đi.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Đến khi phòng khách yên tĩnh lại, Dật An Vương thở dài ngồi một bên, rất lâu không lên tiếng.

Đám người hầu còn lại cũng không dám nói lời nào, trố mắt đứng nhìn nhau.

Rất lâu, Dật An Vương mới lên tiếng: “Sau này việc của vương phủ giao cho thế tử phi xử lý!”

“Không muốn.”

Dật An Vương chợt nhìn sang.

Người ta thì tranh giành đến sứt đầu mẻ trán để giành cái nhà này, sao nàng có thể từ bỏ!

“Lãng phí thể lực.” Minh Thù mỉm cười, từ chối vô cùng hùng hồn:

“Ta không làm.”

Dật An Vương: “…”

Dật An Vương rất muốn đập vào bàn, ngươi không làm cũng phải làm!

Nhưng nghĩ tới đứa con trai ngốc nghếch của mình, ông ta nhịn xuống, hừ lạnh một tiếng rời khỏi phòng khách.

Dật An Vương ở bên cạnh Cơ Tầm rất lâu mới rời đi.

Ông ta vẫn cho là hắn sẽ sống rất tốt ở vương phủ … Ai ngờ ở nhà của mình mà cũng là tình cảnh này.

Áy náy và tự trách khiến Dật An Vương cảm thấy mình rất có lỗi với Cơ Tầm.

Nếu như bình thường ông ta nói chuyện với hắn nhiều hơn chút, đề phòng người hầu nhiều hơn một chút, bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, nào có thể tận tâm như người thân.



“Em nói gì?” Tống Vân Kiều hơi lớn giọng:

“Tại sao lại như vậy?”

Nha hoàn yếu ớt nói: “Nô tỳ cũng không biết vì sao, người hầu bên phủ Dật An Vương hầu như đều biến mất, chỉ còn lại mấy người già…”

Chân mày Tống Vân Kiều nhíu lại, phía nàng ta đã chuẩn bị xong cả, bên phía Dật An Vương phủ lại đột nhiên như xe tuột xích.

“Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tống Vân Kiều hít sâu một hơi: “Dật An Vương phủ không còn nhiều người hầu, nhất định sẽ có người hầu mới, vậy thì…”

Tống Vân Kiều vẫy nha hoàn lại, thì thầm vài câu bên tai nàng ta.

Nha hoàn liên tục gật đầu: “Vâng, nô tỳ đi làm ngay.”



Gần đây phủ Dật An Vương nhận nhiều người, vương phủ hiu quạnh mấy ngày cuối cùng cũng náo nhiệt lại.

Quản gia mới nhậm chức chỉ bảo cho người hầu mới tới.

Nhắc nhở bọn họ nơi nào không thể đi, ngoại trừ khu của thế tử, chỗ vương gia ở nhất định không thể tùy tiện đi vào.

Minh Thù ngồi ngoài viện của thế tử, nhìn đám người hầu sắp xếp vương phủ, cân nhắc xem kho báu kia của nàng ở đâu.

Chẳng có gợi ý gì, nàng đi đâu để tìm kho báu… Lẽ nào tùy tiện đào bừa sẽ đào ra kho báu!

Vân Hỷ các!

Đúng rồi!

Nàng không biết thì sẽ có người biết.

Minh Thù điên cuồng tìm của hồi môn của mình, lấy được rồi thì liền ra khỏi phủ.

“Nương tử…” Cơ Tầm không biết từ đâu nhô ra, chặn đường đi của nàng, ngây thơ nhìn nàng:

“Cùng ta.”

“Ngoan, ta có việc.” Minh Thù vỗ mặt hắn.

“Tránh ra.”

Cơ Tầm mất hứng chặn nàng: “Ta không.”

Minh Thù: “…”

Sau nửa canh giờ, Minh Thù kéo “bình dầu” (*) ra khỏi phủ.

Lúc ra khỏi phủ gặp phải Dật An Vương, thấy nàng lại quát lớn một trận, không cho phép nàng dẫn thế tử chạy loạn.

Minh Thù vui hớn hở giao Cơ Tầm cho ông ta, nàng thèm vào muốn dẫn theo “bình dầu” này.

Kết quả Cơ Tầm khóc ầm tại chỗ, nước mắt rơi như khóc lấy tiền.

Đã bảo nam nhân không dễ rơi lệ mà?

Dật An Vương sợ quá phải trả Cơ Tầm lại cho Minh Thù, ra lệnh nàng không được phép đưa Cơ Tầm chạy lung tung, về sớm một chút.

Con lớn không cần cha, Dật An Vương phiền lòng vô cùng.

Cơ Tầm nắm tay Minh Thù, đi trên đường tò mò nhìn tới nhìn lui, cũng may hắn khá ngoan, không chạy loạn.

Minh Thù tìm được lối vào Vân Hỷ các nhưng lại được thông báo, không có tín vật thì không thể vào.

Không vào được, Minh Thù chỉ có thể đi tìm ba tên công tử nhà giàu kia.

Ba tên công tử này rất dễ tìm, đang vùi trong một quán rượu chơi đánh bài.

Nhìn thấy Minh Thù, công tử Giáp, Ất, Bính luống cuống đưa tay chân che lại sự thực bọn họ đã giấu Minh Thù.

“Thế… thế tử phi, có chuyện gì thế?” Công tử Giáp chột dạ nhìn Minh Thù, đồng thời tò mò nhìn qua tên ngốc bên cạnh… Phì, thế tử.

Nàng lại dẫn cả thế tử ra ngoài.

Chuyện xảy ra gần đây, mấy người bọn họ đều rõ ràng.

Hiện giờ Cao Bân vẫn còn nằm trên giường…

Minh Thù nói: “Đưa ta tới Vân Hỷ các một lát.”

“Lại đi?” Lần trước sự việc còn chưa đủ rùm beng sao? Lần này cô còn muốn dẫn thế tử đi náo loạn cùng? Vân Hỷ các làm gì cô rồi?

Đương nhiên, lời này công tử Giáp, Ất, Bính không dám nói ra.

Bọn họ vội vàng dẫn Minh Thù đến Vân Hỷ các.

Sau đó liền bỏ chạy.

Đùa chắc, thế tử ở đây, nếu có chuyện bất trắc, cho dù không liên quan tới bọn họ, Dật An Vương bảo vệ một cách điên rồ, nhất định nói bọn họ có tội, bọn họ phải làm sao?

Vân Hỷ các hầu như không thay đổi gì so với lần trước.

Minh Thù trực tiếp đến cửa hàng treo đèn lồng màu xanh lần trước.

Cơ Tầm quay đầu nhìn bốn phía, khung cảnh ở đây hơi chật hẹp, có lẽ hắn không thoải mái, dựa vào người Minh Thù.

Trong cửa hàng vẫn là nữ tử kia, thấy Minh Thù tiến đến, nàng ta khẽ nở nụ cười gượng gạo: “Khách quan cần gì?”

Đối với sự tồn tại của Cơ Tầm, nàng ta chỉ thoáng gật đầu, tỏ vẻ lễ phép.

Minh Thù nắm tay Cơ Tầm, dựa nửa người lên quầy, tự nhiên cười nói với nữ tử: “Mua chút tin tức.”

Nàng ta thở phào, không phải đánh người thì tốt rồi.

“Mua tin tức thì khách quan có thể đến tiệm thứ ba ở phía trước, ở đó chuyên bán tin tức.” Nữ tử chỉ đường cho Minh Thù.

“Ta chỉ muốn mua ở chỗ của cô.”

Nàng ta rất muốn tỏ mặt lạnh nhưng nàng ta không thể.

Nhịn một chút, nữ tử cười hỏi: “Không biết khách quan muốn mua tin gì?”

Minh Thù cúi người về phía trước, nữ tử cũng phối hợp ghé sát lại.

“Ta muốn mua tin về kho báu.”

Nữ tử nghe xong ngược lại không có biểu cảm kỳ lạ gì, chỉ hỏi một tiếng: “Khách quan muốn mua tin tức kho báu gì?”

Minh Thù nheo mắt: “Các cô có rất nhiều kho báu sao?”

Cô ta cười nhạt không nói.

“Ta cũng không biết ta muốn mua cái nào, hay là cô bán hết cho ta đi.”

Nữ tử: “…”

Người đâu! Kẻ săn tin lại đến rồi!

“Ngành nghề kinh doanh của Vân Hỷ các đúng là có nghiên cứu, khách quan chỉ có thể mua một tin về kho báu, khách quan nghĩ kỹ xem mua cái nào.”

Minh Thù: “…” Trẫm có biết khỉ gì đâu! Biết còn đến chỗ của gian thương nhà cô sao?

“Khách quan có thể cho chút manh mối.” Nàng ta lại nói.

Minh Thù: “…”

Manh mối: Không.

Minh Thù trầm tư một khắc, trong tầm mắt khẽ cười của nữ tử nói: “Mang cho ta chút đồ ăn trước đã, ta cần phải suy nghĩ một chút.”

Nữ tử: “…”

Tuy cảm thấy người này kỳ lạ nhưng người ta không thể phá vỡ quy củ, nàng ta chỉ có thể đưa Minh Thù thực đơn.

“Cô có bán đầu bếp không?” Minh Thù gọi đồ ăn xong, đột nhiên thốt một câu.

“Xin lỗi khách quan, không bán.” Cứ như nàng ta đang nghiến răng thốt ra câu này.

***

(*) Bình dầu: Con ghẻ, của nợ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK