Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận tạo phản này giống như một trò đùa, cuối cùng người trong hoàng cung chẳng có chuyện gì, ngược lại người tạo phản phải chạy trối chết.

Diệp Mạc Trần đã sớm chạy đi trước khi Chu thừa tướng tới, Ninh Phù Dung được Mạnh Lương mang đi, chỉ còn lại một cục diện hỗn độn.

Dịch bệnh vẫn còn lan tràn, Minh Thù cũng không có cách nào, nàng cũng không phải là thái y.

Chu thừa tướng phải bận rộn tiêu diệt thế lực còn lại của Ninh Phù Dung, đề phòng Diệp Mạc Trần xuất hiện trở lại, còn phải đốc thúc đám thái y của Thái Y viện nhanh nghĩ cách giải quyết dịch bệnh.

Bận rộn, lao lực quá độ.

Hắn muốn về nhà làm ruộng, không muốn làm thừa tướng gì cả. Bệ hạ có phải biến thành người khác rồi không!

Nhưng với thế cục trước mắt, không cho phép Chu thừa tướng bỏ gánh không làm. Hoàng đế Minh Thù kia cả ngày ngoài việc chọc tức triều thần, cưng chiều phượng quân, ăn đồ ăn vặt, chuyện gì cũng không làm.

"Bệ hạ..."

Liên Tâm vội vã chạy tới: "Bệ hạ, không thấy phượng quân đâu."

Minh Thù nuốt miếng sữa bơ trong miệng xuống: "Không thấy? Chạy rồi sao?"

Liên Tâm không hiểu có chút sợ hãi, nhỏ giọng trả lời: "Vừa rồi người của Tiên Vũ cung đến báo, tối hôm qua phượng quân nói không cần hầu hạ, sáng sớm hôm nay bọn họ tới gọi người, người đã không thấy tăm hơi đâu."

"Đó chính là chạy rồi." Gan thật lớn, lại dám chạy.

Từ sau khi Quân Tuyệt tỉnh lại, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ là hôm đó bị hù dọa?

Không nên thế...

Lá gan của đồ thần kinh không phải là rất lớn sao?

Minh Thù nghiêng đầu nhìn Liên Tâm: "Lo lắng làm gì, đi thăm dò đi, chờ ở đấy nhặt xác cho hắ́n sao?"

Liên Tâm: "..."

Theo lý thuyết Quân Tuyệt là một nam sủng trói gà không chặt, muốn đi ra ngoài chắc chắn là khó như lên trời nhưng hết lần này tới lần khác, hoàng cung trên dưới không ai nhìn thấy hắn.

Minh Thù không cảm thấy ngạc nhiên nhưng Liên Tâm thì không bình tĩnh được. Một người đang yên lành như vậy sao có thể trước mặt bao nhiêu người biến mất không thấy đâu nữa?

Đám người kia tìm không được, Minh Thù chỉ có thể tự đi tìm.

"Bệ hạ, bây giờ bên ngoài dịch bệnh hoành hành, người không thể đi ra ngoài."

Minh Thù còn chưa đi ra khỏi cửa cung đã bị Liên Tâm và Chu thừa tướng cản lại.

Dù bất kể nói thế nào cũng không cho phép Minh Thù đi ra ngoài.

Cuối cùng Minh Thù cho người trói bọn họ lại mới có thể rời khỏi hoàng cung được.

Nhưng đi đâu tìm người, Minh Thù đứng trên đường lớn có chút mơ hồ.

Lúc này trên đường lớn vô cùng tiêu điều, hầu như không nhìn thấy người đi đường. Thời tiết cũng rất nóng bức, trong không khí tràn ngập một mùi vị khó ngửi khiến người ta chán ghét.

Minh Thù cho những người đi theo mình tách ra tìm, tìm được thì dùng pháo tín hiệu liên hệ, nàng thì đi về phía trước một cách không mục đích.

"Cho tôi đồ ăn!"

Không biết từ đâu xuất hiện một người dân chạy nạn bẩn thỉu xông tới, Minh Thù sợ đến lui về phía sau hết mấy bước, khó khăn lắm mới khiến người dân chạy nạn kia không va chạm mình.

"Cho tôi đồ ăn..." Đôi mắt nạn dân tràn đầy màu xám, hắn như một chiếc máy lặp đi lặp lại mấy chữ.

Minh Thù nhìn về ngõ nhỏ phía sau hắn, bên kia có người thò đầu ra nhìn.

Trên người Minh Thù không nhiều đồ ăn lắm, nàng mang từ trong cung ra ngoài, vừa rồi đi đường đã ăn gần hết.

Những người này sẽ không cướp của nàng chứ?

Minh Thù cảm thấy rất có khả năng này, nàng lui về phía sau... một giây tiếp theo, nhấc chân chạy.

"Mẹ nó, nàng ta chạy rồi!"

"Mau đuổi theo!"

Phía sau âm thanh hỗn loạn vang lên, vài bóng người từ trong ngõ hẻm xông tới đuổi theo nàng, mỗi người nét mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Đuổi theo trẫm làm gì!

Trẫm không có si-rô khẩn cấp!

Các người đừng đuổi theo trẫm!

Phía trước Minh Thù là ngõ cụt, tay chân nàng nhanh nhẹn trèo lên. Tường hơi cao, người đuổi tới không trèo lên được, đứng ở phía dưới ngửa đầu nhìn nàng.

"Bò lên đây." Minh Thù nét mặt tươi cười như hoa ngồi ở phía trên khiêu khích, muốn bao nhiêu vô sỉ liền có bấy nhiêu vô sỉ.

Những người phía dưới tức đến mức hét to, có người phát tiết đạp cả vào tường.

Nhưng vào lúc này, một người giữ một người khác, bọn họ giẫm lên bả vai của đối phương, có ý tạo ra bậc thang bằng người để leo lên.

"Hả!"

Minh Thù bị trí thông minh của những nạn dân này dọa cho sợ, xoay người nhảy xuống tường, tranh thủ thời gian chạy qua hai cái sân liền nhau, xác định đám nạn dân kia không đuổi theo, lúc này mới dừng lại.

Minh Thù dò xét vị trí mình đứng ở giữa bốn cái sân hợp lại, chuẩn bị rời đi.

"Hu hu..."

Tiếng khóc rất nhỏ từ bên cạnh truyền tới, Minh Thù lúc đầu không muốn để ý tới nhưng nàng nghe được âm thanh quen thuộc, lại xoay người đi trở về, đứng ở bên ngoài một căn phòng.

Trong phòng tia sáng ảm đạm.

Một nữ tử bị trói trên ghế, tóc tai lộn xộn, trên trán có máu đọng lại, trên mặt cũng loang lổ mấy vết máu, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Mà đứng bên cạnh nữ tử lại chính là Ninh Phù Dung.

Mạnh Lương ngồi ở một chỗ khác trong phòng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nữ tử và Ninh Phù Dung.

Ninh Phù Dung bóp cằm nữ tử kia khiến cho nàng ngẩng đầu lên. Nàng ta nở nụ cười dữ tợn, đáy mắt lại tràn đầy ghen tỵ và căm hận: "Ngươi xem, hắn không tới cứu ngươi, hắn không quan tâm ngươi chút nào."

Nữ tử mong manh thở dốc, ánh mắt tựa hồ không nhìn lên người nàng ta, dường như chết lặng.

Ninh Phù Dung thấy bộ dạng này của nàng liền tức giận, tát một cái lên mặt nữ tử: "Tiện nhân, ta đang nói với ngươi, ngươi điếc sao? Ở trước mặt hắn, ngươi không phải biết ăn nói lắm sao?"

Mặt nữ tử sưng đỏ, khóe miệng có vết máu tràn ra, có thể thấy được Ninh Phù Dung đã dùng hết sức.

"Lúc ở trên giường, ngươi giỏi dụ dỗ người khác lắm cơ mà? Hả? Ngươi là đồ tiện nhân..."

Ninh Phù Dung vừa mắng vừa tát vào tai nữ tử, mãi đến khi khuôn mặt nữ tử đều sưng cả lên, nàng ta mới dừng lại.

"Đừng qua đây…"

Nữ tử bỗng nhiên hét to.

Ninh Phù Dung không biết từ đâu tìm đến hai người, hai người này toàn thân mọc mụn mủ, nhìn qua cực kỳ buồn nôn.

Đây là bệnh nhân lây dịch bệnh.

Ninh Phù Dung cười lạnh nhìn nữ tử đang thét chói tai: "Ta thưởng nàng ta cho các ngươi, chào hỏi nàng ta cho tốt."

Thấy nàng lây dịch bệnh, Diệp Mạc Trần sẽ không thích nàng nữa.

Hai người kia hèn mọn đi tới phía nữ tử, đầy người bốc ra mùi hôi thối khiến nàng cảm thấy không thể thở nổi, nàng không muốn... không được qua đây... cứu mạng...

Có đôi khi kinh hãi đến tận cùng thì không cách nào lên tiếng nữa, nữ tử hiện tại chính là tình huống như vậy.

Nàng rất muốn hét to nhưng một âm thanh nhỏ cũng không phát ra được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay đầy mụn mủ tóm lấy cánh tay của nàng, sờ lên mặt nàng...

Soạt soạt…

Tiếng y phục bị xé rách.

Mạnh Lương có lẽ là không muốn nhìn nên đi ra, ngẩng đầu lên thì thấy Minh Thù đứng ở bên ngoài.

Hắn nhíu mày lại: "Tại sao người lại ở đây?"

"Tìm ngươi, Mạnh tướng quân." Minh Thù mỉm cười: "Thật đúng là khó tìm."

Mạnh Lương đề phòng nhìn chằm chằm nàng, nắm chặt bội kiếm của mình: "Sao người biết chúng ta ở chỗ này?"

"Trẫm là bệ hạ, có cái gì không biết chứ?" Trẫm chạy lung tung cũng có thể gặp các ngươi, nhất định phải thu hoạch giá trị cừu hận của các ngươi, trẫm cũng không có cách nào.

"Ngươi đang nói với ai..."

Ninh Phù Dung nghe được tiếng nói bèn đi ra, câu nói tiếp theo mắc trong cổ họng, đôi mắt đẹp trợn lớn, dường như Minh Thù là một thứ gì đó không thể tin được.

Ninh Phù Dung nhìn Minh Thù, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng lúc đó, cảnh tượng đó cả đời này nàng ta cũng không muốn trải qua thêm lần nữa.

Mạnh Lương có vẻ tỉnh táo hơn nhiều: "Chi bằng bệ hạ giao dịch với ta."

Giao dịch gì?

Không làm, không làm!

Minh Thù lấy rìu chặt củi trong sân, ném bay về phía Mạnh Lương.

“Keng!”

Rìu đập lên bội kiếm của Mạnh Lương, một tiếng “keng” vang vọng.

"Mạnh Lương, giết nàng ta!"

Ninh Phù Dung hét lớn với Mạnh Lương, trong đầu nàng ta hiện tại đều là giết nàng, giết nàng...

Giết quái vật kia.

Mạnh Lương lui ra phía sau một bước, không để ý đến Ninh Phù Dung kêu gào: "Bệ hạ không muốn cứu vớt lê dân bách tính trăm họ trong thiên hạ sao?"

Đáp lại Mạnh Lương chính là tiếng rìu chặt xuống.

"Nếu ta cho người biết, ta có thể giúp người giải quyết dịch bệnh này..."

"Ồ, ngươi lợi hại vậy sao, vậy sao ngươi không lên trời đi!" Minh Thù bỗng nhẹ giọng ngắt lời hắn.

Mạnh Lương đã không có thời gian nói, hắn bị rìu của Minh Thù bức đến góc, Mạnh Lương không thể không di chuyển.

Rìu của Minh Thù chém vào trên lưỡi kiếm, mũi kiếm rắc một tiếng, đột nhiên vỡ vụn.

Mạnh Lương thần sắc quái dị nhìn về phía Minh Thù.

Minh Thù mỉm cười: "Ngoài ý muốn không, mừng rỡ không?"

Mạnh Lương bất ngờ lui về phía sau, hắn cảm giác được nguy hiểm... Nhưng áo hắn nhanh chóng bị người níu lại, thân thể không tự chủ được lui lại, cảnh sắc trước mặt thay đổi, phía sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn rất chân thật.

Ngực bị giẫm lên, rìu đặt ở yết hầu: "Bây giờ chúng ta có thể tâm sự."

"Đông Khuynh ngươi chết đi!"

Ninh Phù Dung không biết vào phòng từ lúc nào, lúc này mang theo một thanh đao dính máu, đâm tới Minh Thù.

Minh Thù nghiêng người né, giơ tay vỗ lên vai Ninh Phù Dung. Ninh Phù Dung lảo đảo, theo bản năng dùng đao giữ vững thân thể.

“Phập!”

Đao kiếm đâm vào thân thể Mạnh Lương, Mạnh Lương hít vào một ngụm khí lạnh.

Ninh Phù Dung cũng không ngờ chính mình đâm Mạnh Lương, nàng ta buông tay ra, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau: "Ta... ta..."

"Là nàng ta." Ninh Phù Dung chỉ về phía Minh Thù, đáy mắt nàng ta có chút sợ hãi.

"Là nàng ta đẩy ta, Mạnh Lương, chuyện này không liên quan đến ta."

Mạnh Lương nhìn máu dính trên lưỡi đao, sắc mặt càng thêm âm trầm, giơ tay rút đao ra.

Lúc rút đao ra, nếu nói là máu phun tung tóe cũng không quá đáng, trên mặt đất tràn đầy vết máu.

Minh Thù trước tiên đánh ngã Ninh Phù Dung, ép Mạnh Lương, khóe mắt, lông mày đều lộ vẻ cười: "Trẫm có việc muốn hỏi ngươi."

Mạnh Lương cố chịu đau, ép mình tỉnh táo lại.

"Ngươi từ đâu tới?"

Da đầu Mạnh Lương muốn nổ tung, hắn hơi hoảng sợ nhìn Minh Thù.

Nghĩ lại không đúng, hắn cực nhanh thu lại tâm trạng của mình: "Bệ hạ không phải mất trí nhớ đấy chứ, ta tất nhiên là từ Mạnh gia tới."

"Ngươi biết trẫm hỏi gì." Giọng Minh Thù mang theo ý cười, nhẹ nhàng ôn nhu rất êm tai.

"Ngươi không phải người của thế giới này, ngươi từ đâu tới, ai phái ngươi tới, tại sao muốn tấn công trẫm hoặc là... giết chết trẫm?"

Thái độ của Mạnh Lương trước sau khác biệt quá lớn, cộng thêm thủ đoạn hắn mang Ninh Phù Dung đi, Minh Thù không nghi ngờ không được.

"Ta không hiểu người đang nói gì." Mạnh Lương mở mắt.

Mạnh Lương nhìn qua bình tĩnh nhưng thực tế cả người đều trong một loại cảm giác mông lung khiếp sợ.

"A…"

Vẻ mặt Mạnh Lương bất ngờ thay đổi, thân thể hắn chấn động co rút, đáy mắt tuôn ra nỗi sợ hãi và đau đớn dường như đang trải qua chuyện gì rất đáng sợ.

Với ánh mắt chứa ý cười phía trước, chưa bao giờ hắn sợ hãi như như lúc này.

"Ta không biết." Mạnh Lương cắn chặt răng.

Bất kể Minh Thù làm những gì, Mạnh Lương đều không biết, dường như Minh Thù cố tình gây sự.

"Được rồi, trẫm hỏi vấn đề khác, ngươi nói cho trẫm biết Quân Tuyệt là ai."

Mỗi dây thần kinh trên người Mạnh Lương đều thấy đau, trong hàm răng gạt ra mấy chữ: "Cựu hoàng tiền triều."

Minh Thù không cảm thấy Mạnh Lương là một người cứng đầu nhưng bây giờ Mạnh Lương lại có thể một mực chắc chắn...

"Có phải các ngươi có quy định là không thể nói?"

Mạnh Lương: "..." Ngươi biết rồi còn hỏi!

Minh Thù mỉm cười: "Được rồi, ta hỏi, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được."

Mạnh Lương: "..."

"Quân Tuyệt và ngươi tới từ cùng một nơi đúng không?"

Mạnh Lương không phản ứng.

Minh Thù vỗ hắn một cái, Mạnh Lương nhăn nhó, chậm rãi gật đầu.

Minh Thù tiếp tục hỏi: "Hắn là Kỳ Ngự?"

Mạnh Lương có vẻ kỳ lạ nhìn nàng như nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng được, có thể là sợ Minh Thù nhìn ra nhưng hắn lại đè xuống cực nhanh.

Hắn cắn chặt răng, hiển nhiên không có ý định nói.

Minh Thù cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi: "Mọi người sau khi trở về sẽ bị xóa ký ức?"

Mạnh Lương: "..."

Sao cái gì ngươi cũng biết!

Ngươi đều biết cả, ngươi còn hỏi cái rắm!

Minh Thù kỳ thực cũng không biết nhiều.

Không biết bọn họ tới từ nơi nào, cũng không biết tại sao muốn tấn công nàng hoặc giết chết nàng...

Mạnh Lương hiển nhiên sẽ giữ kín chuyện này. Minh Thù hỏi, hắn hầu như đều lắc đầu, cho dù có đau nữa, hắn cũng sẽ chịu đựng.

Xem ra đó là một tổ chức bán hàng đa cấp có kỷ luật.

Minh Thù như có điều suy nghĩ, liếc mắt nhìn Mạnh Lương, thực sự càng ngày càng thú vị.

Đồ ăn vặt của trẫm đâu!

"Ầm ầm."

Từ bên cạnh, tiếng nổ kịch liệt truyền tới, bụi từ trên trời rơi xuống, rơi đầy người Minh Thù, trên đồ ăn vặt cũng dính không ít bụi.

Minh Thù: "..."

Người nào đùa thiếu đạo đức vậy!

Minh Thù nhìn về phía xảy ra vụ nổ, mấy bóng người từ trong tro bụi bay vút lên, tới giữa đình viện.

Có hai bóng người vào căn phòng kia, những người còn lại nhìn chằm chằm nàng.

Minh Thù: "..."

Tốc độ bọn họ cực nhanh dùng chăn bông bọc lấy cô gái bên trong nhà mang ra ngoài, nháy mắt với nhau, chuẩn bị rời đi.

"Đứng lại!"

Làm bẩn đồ ăn vặt của trẫm lại còn muốn chạy, kẻ nào cho các ngươi lá gan như vậy.

Có lẽ do Minh Thù vô cùng có khí thế, mấy người kia đồng thời đứng lại, quay đầu nhìn Minh Thù.

Có người mở miệng uy hiếp: "Đừng xen vào việc của người khác!"

Minh Thù thổi bụi rơi trên đồ ăn vặt, xoa xoa mấy cái rồi cho vào miệng.

"Xen vào việc của người khác?" Minh Thù vỗ vỗ tay đứng lên.

"Các ngươi làm bẩn đồ ăn của ta, việc này tính thế nào?"

Cái gì?

Mấy người ngơ ngác nhìn nhau vài lần, hoàn toàn không rõ Minh Thù đang nói gì.

"Đền đồ ăn cho ta, nếu không... các ngươi đừng mơ ra khỏi nơi đây được."

Hả?

Đùa gì vậy?

Mấy người kia không có ý định để ý tới Minh Thù, chuẩn bị ôm người rời đi.

"Phập!"

Một cây rìu bay qua, rơi vào nơi mấy người kia chuẩn bị leo tường, rìu thẳng tắp đâm vào vách tường.

Mấy người kia cứng đơ tại chỗ.

Minh Thù thu tay về: "Trẫm đã nói rồi, đền đồ ăn vặt cho trẫm, các ngươi có thể đi."

Mọi người: "..."

Bệnh thần kinh!

Những người này tuy cảm thấy Minh Thù có vẻ bị thần kinh nhưng bọn chúng không muốn gây thêm rắc rối nên rất nghe lời đi mua đồ ăn tới.

Nhận được đồ ăn vặt, Minh Thù liền phất tay, ý bảo bọn họ có thể đi.

Mọi người: "..."

Việc kỳ lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.

Chạy mau! Một lát nữa đồ thần kinh này phát bệnh không để cho họ đi thì nguy.

"Người không thể giết ta." Mạnh Lương che ngực, bàn điều kiện với Minh Thù.

"Người giết ta, trận dịch này sẽ không còn có ai thể ngăn cản."

Minh Thù nheo mắt: "Các ngươi có thể dễ dàng làm sụp đổ một thế giới?"

Nơi này dân số cũng phải đến tỷ người, nhiều người như vậy, việc gây ra dịch bệnh bọn họ cũng có thể làm được sao?

Thật hung tàn...

Đây là muốn dọa chết trẫm rồi chiếm lấy đồ ăn vặt của trẫm sao?

Mạnh Lương nhìn Minh Thù giật giật khóe miệng, không trả lời vấn đề của nàng.

Vì nhiệm vụ, có thể không từ thủ đoạn nào.

"Vậy thì tùy ngươi, dù sao trẫm cũng không quan tâm đến những người này." Minh Thù buông tay.

"Mời diệt thế!"

Mạnh Lương: "..."

Không sợ đối tượng đàm phán lợi hại, chỉ sợ đối tượng đàm phán không có yếu điểm.

Mạnh Lương đè ngực mình, chất lỏng ấm áp dính vào ngón tay mang theo nhiệt độ. Ánh mắt hắn trầm xuống, không thể đợi tiếp nữa, phải mau rời khỏi nơi này...

“Vút vút!”

Mạnh Lương còn chưa di chuyển, lại là một hồi tên bắn phá, Dịch Lãng mang người vọt vào sân cứu Ninh Phù Dung đi.

Mạnh Lương cũng bị bọn họ thuận tiện mang đi.

Đám người kia chỉ là tới cứu người, không làm bất cứ việc gì dư thừa nên tới nhanh đi cũng nhanh.

Con sen, ngươi không đuổi theo sao?

Thú nhỏ thò đầu ra, liếc về phía cửa viện.

"Đuổi cái gì, đuổi không có giá trị thù hận." Trẫm không lãng phí thời gian như vậy, đi tìm tiểu yêu tinh Quân Tuyệt trước.

Thú nhỏ nhanh như chớp chạy tới, nhảy lên trên cao.

Con sen, cho ta ăn một miếng.

Minh Thù ngắm nó mỉm cười: "Ăn cái gì mà ăn, ngươi giảm béo đi, nhìn ngươi mập như trái banh rồi."

Lông toàn thân thú nhỏ co lại, ồn ào không phục. Ta mập chỗ nào, con sen ngươi xem ta rất thon thả, ngươi chớ nói lung tung, ta không mập. Ta đã nói với ngươi, ta không mập! Ngươi có nghe ta nói hay không, cho ta ăn một miếng, nếu không... ta về sau sẽ không giúp ngươi nữa.

Minh Thù cất bước rời khỏi viện, không để ý tới thú nhỏ phía sau kêu la.

Quân Tuyệt hẳn là không rời khỏi hoàng thành, nhưng hoàng thành lớn như vậy, nàng phải đi tới đâu tìm người.

Minh Thù đứng ở một ngã tư nhìn quanh, nên đi bên nào đây?

[Giá trị thù hận của Ninh Phù Dung đã đầy.]

"Hả?"

Trẫm còn chả thấy Ninh Phù Dung đâu, sao giá trị thù hận lại đầy, người nào làm việc tốt giúp trẫm tăng giá trị thù hận?

Ở một nơi nào đó.

Mạnh Lương âm trầm nhìn nữ nhân trên mặt đất, Dịch Lãng cũng mất đi sức lực nằm ở bên cạnh không thể động đậy. Những người còn lại đứng ở một bên, dáng vẻ muốn tiến lên trước nhưng lại không dám tiến lên.

"Phế vật." Mạnh Lương đá vào trên người Ninh Phù Dung một phát.

Trong mắt Ninh Phù Dung đầy hận ý, cũng không biết là đối với người nào, trong miệng nàng ta có máu tràn ra. Lúc này miệng nàng ta mở rộng, một mảng màu đỏ tươi nhìn rất ghê rợn.

"Giết bọn họ." Mạnh Lương dặn dò người đứng bên cạnh.

Người đó chần chừ không dám lên trước.

"Các ngươi nếu không giết bọn chúng, ta sẽ giết các ngươi." Mạnh Lương nhìn bọn họ, trong giọng nói tràn đầy sự lạnh lùng.

Ninh Phù Dung đã không còn tác dụng, mang theo nàng ta chính là trói buộc.

"Thừa tướng..." Dịch Lãng chật vật di chuyển đến bên người Ninh Phù Dung.

Ninh Phù Dung đẩy hắn ra, giọng nói khàn khàn hét to hơn: "Cút ngay! Mạnh Lương, ngươi không thể giết ta..."

Dịch Lãng quỳ rạp trên mặt đất, đau thương nhìn Ninh Phù Dung, lúc này trên mặt hắn tràn đầy vẻ dữ tợn, nhìn qua quả thực hơi khó coi.

Dịch Lãng cũng không biết mình thích nàng ở điểm nào…

Dường như thích nàng chỉ là một thói quen.

"Vì sao ta không thể giết ngươi?" Mạnh Lương liếc nhìn Ninh Phù Dung đang chật vật.

"Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng với ta."

Ninh Phù Dung sửng sốt.

"Ha ha..." Nàng ta đột nhiên cười ha hả, nàng cho là mình đang lợi dụng người khác, ai biết mình mới chính là người bị người ta lợi dụng.

Ninh Phù Dung cười đến sắp thở không nổi. Nụ cười của nàng ta từ từ thu lại, ánh mắt thâm độc nhìn Mạnh Lương: "Ngươi có biết trên thanh kiếm ta vừa đâm ngươi có kịch độc không? Chẳng những có kịch độc, còn có dính máu chứa dịch bệnh."

Sắc mặt Mạnh Lương hơi biến đổi, hắn đưa tay sờ ngực, hơi cảm thấy thấy đau.

Ninh Phù Dung tiếp tục nói: "Lúc đầu ta muốn giết chết Đông Khuynh, không ngờ đâm trúng ngươi, ha ha, ý trời..."

Đông Khuynh nên chết đi, Mạnh Lương cũng nên chết đi.

Bọn họ đều đáng chết.

Kẻ nào đối nghịch với nàng đều đáng chết.

Mạnh Lương cắn răng dặn dò: "Giết bọn chúng."

"Mạnh Lương, ngươi dám..."

Mạnh Lương không nhịn được trừng mắt nhìn người bên cạnh, người bị nhìn co rúm người lại, nhanh cầm đao tiến lên phía trước.

Ánh sáng lạnh lẽo từ thanh đao lướt qua.

“Phập!”

Dòng máu ấm áp phun ra tung toé, trước mặt Ninh Phù Dung hiện lên một mảng máu đỏ tươi, máu dính trên mũi nàng theo hơi thở chảy xuống, rơi trên vạt áo màu trắng phía trước thân thể.

Khuôn mặt Dịch Lãng tái nhợt, ánh mắt như tan ra: "Thừa...tướng... đây, đây là việc cuối cùng… ta có thể làm vì người."

Ninh Phù Dung trợn tròn mắt nhìn Dịch Lãng tắt thở, bờ môi run run, một chữ cũng không nói ra được.

Ánh đao lần nữa rơi xuống.

Thân thể hai người chậm rãi ngã trong vũng máu.

Mạnh Lương hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.

Minh Thù tìm được Quân Tuyệt đã là năm ngày sau.

Có người gửi tín hiệu, cách khá xa chỗ Minh Thù, nàng điên cuồng chạy tới.

Đó là một khách trạm, bên ngoài khách trạm có không ít thi thể chất thành đống, đại bộ phận thi thể đã hư thối, mùi rất khó ngửi.

Người của nàng đứng ở một nơi bí mật gần đó, mà lúc này tại cửa khách trạm có hai người đang giao thủ.

"Bệ hạ, lúc chúng ta tới, phượng quân đã đánh nhau với Mạnh Lương." Người hồi báo cảm thấy kỳ lạ, không phải nói phượng quân không biết võ công sao?

Quân Tuyệt đang đánh nhau bên kia, chợt dừng lại quay đầu nhìn về phía Minh Thù.

Mạnh Lương chớp lấy thời cơ, vũ khí trong tay đâm thẳng vào Quân Tuyệt.

"Chết tiệt!"

Quân Tuyệt cũng không để ý tới âm thanh của hệ thống đang vui sướng trừ điểm của hắn, giơ tay lên chặn vũ khí. Vũ khí lại bất ngờ thay đổi hình thái, mặt trên hư không sinh ra rất nhiều móc câu.

Mạnh Lương bỗng nhiên giật trở lại, móc câu đâm vào cánh tay Quân Tuyệt, máu tươi phun ra.

Mạnh Lương giơ chân đạp vào bụng Quân Tuyệt.

Quân Tuyệt hứng trọn một đạp, thân thể không tự chủ được lui về phía sau.

Một cái ôm ấm áp tiếp nhận hắn, sau đó hắn thấy hiện lên một khuôn mặt quen thuộc.

"Bệ hạ..."

"Thật lợi hại." Minh Thù đỡ hắn đứng vững, trong ánh mắt lộ vẻ cười thản nhiên.

Trước mặt trẫm phải tỏ ra vẻ yếu ớt của một vị hoàng đế mất nước cũng thực sự khổ cực cho hắn.

Quân Tuyệt: "..."

Nàng đang châm chọc lão tử sao?

Nhất định là đang châm chọc lão tử.

"Bệ hạ, hắn có liên quan tới dịch bệnh, bệ hạ trước tiên hãy bắt hắn lại!" Quân Tuyệt nói sang chuyện khác.

Minh Thù kinh ngạc: "Sao ngươi biết?"

Quân Tuyệt khóe miệng giật giật, hít thở sâu một hơi, chậm rãi nói: "Chính hắn nói."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK