Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
"Việc này hoàng thúc cũng biết, thêm một người biết cũng không khác gì nhiều, nếu ngươi muốn nói cho bệ hạ, liền đi nói đi, ta không ngại."

Bị một người biết bí mật là nhược điểm, nhưng bị vài người biết được bí mật liền không còn là nhược điểm, nói không chừng sẽ biến thành một lợi thế.

Trình Cẩm Vân giật mình, Hoài Vương cũng biết?

Tại sao hắn lại biết? Là đi cùng Trấn Quốc công chúa, hay là...

Mặc kệ Hoài Vương làm sao biết được, hiện tại nàng phải đối mặt với hai vấn đề.

Nếu như Thẩm Từ và Hoài Vương không cùng một phe, nàng cũng nói cho bệ hạ thành công, đối với sự hiểu biết của nàng với nữ nhân này, nhất định nàng ta sẽ kéo theo Hoài Vương, bệ hạ sẽ nghi ngờ lúc đó Hoài Vương đã ở trong cung. Hoài Vương sẽ ghi nhớ một khoản nợ lên đầu mình, đắc tội Hoài Vương đối với mình không có lợi.

Nếu nàng ta và Hoài Vương cùng một phe, thì đến mặt mũi bệ hạ nàng cũng không gặp được và cũng đắc tội với Hoài Vương.

Đương nhiên đây hoàn toàn là Trình Cẩm Vân nghĩ nhiều, Minh Thù muốn nói cho nàng biết kỳ thật rất đơn giản... Bao nhiêu người biết cũng chẳng sao, trẫm không sợ.

"Nói xong chưa?"

Minh Thù nhìn Trình Cẩm Vân yên lặng đứng đó, bắt đầu đuổi người:

"Đừng che ánh mặt trời của ta, phiền tránh ra một chút."

Trình Cẩm Vân: "..."

Sống lại lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng có loại cảm xúc muốn đánh người trước mặt này.

Rốt cuộc là ai cho nàng ta tự tin, cùng dũng khí lớn như vậy.

...

Trình Cẩm Vân rời đi, giận dữ trong lòng càng lớn. Kiếp trước nàng nghẹn khuất như vậy, dựa vào cái gì nàng sống lại một đời, vẫn còn phải nghẹn khuất như thế.

Nếu như, ông Trời cho nàng cơ hội sống lại một lần, mà nàng vẫn còn sống giống như đời trước, vậy nàng sống lại làm gì?

Không...

Nàng không thể sống như vậy, nàng muốn trở thành người chiến thắng sau cùng, mặc kệ phải trả lớn kiểu gì.

Trong lòng Trình Cẩm Vân quyết định như thế, xoay người đi về.

Minh Thù một mình ngồi đó, không thấy bóng dáng Tri Kỳ. Trình Cẩm Vân đứng sau một cây đại thụ, móng tay nắm chặt thân cây.

Một lát sau, nàng thả tay xuống âm thầm vận công, ngay thời điểm nàng chuẩn bị ra tay thái tử đột nhiên lao tới, chạy đến chỗ Minh Thù cũng ngăn cản tầm nhìn của nàng.

Trình Cẩm Vân nhanh chóng thu tay lại.

Thái tử đưa lưng về phía nàng, Minh Thù lại hoàn toàn được che chắn, Trình Cẩm Vân ổn định tâm tình nghe bọn họ nói chuyện, nhưng mà chỉ nghe thái tử ngốc rầm rì rầm rì, không có tin tức gì dùng được.

Trong đầu Trình Cẩm Vân hiện lên một số chi tiết, dường như thái tử rất thích nữ nhân kia.

Không phải chỉ là thích.

Mà thái tử yêu nàng ta thì đúng hơn.

Trình Cẩm Vân kéo lá cây bên cạnh, không khống chế tốt lực kéo, làm kêu rắc một tiếng rõ to.

Nàng nhanh chóng xoay người chạy đi cho khuất hẵng, nàng mới dừng lại.

Nàng mới là lựa chọn tốt nhất của thái tử, nàng không thể để cho thái tử yêu Thẩm Từ.

Trình Cẩm Vân trở lại Trình phủ, còn chưa vào cửa thì thấy lần lượt nhiều rương đỏ thẫm đưa vào phủ.

"Làm gì vậy?" Trình Cẩm Vân kéo một người làm trong phủ.

"Tiểu thư, đây là bệ hạ ban cho nhị tiểu thư." Người làm nhanh chóng trả lời.

Trình Cẩm Vân cau mày: "Vì sao?"

"Hôm nay lâm triều, bệ hạ đã hạ chỉ gả nhị tiểu thư cho Hoài Vương điện hạ, làm Hoài Vương phi."

"Cái gì?"

Trình Cẩm Vân không nghĩ tới hôn kỳ của mình và thái tử còn chưa tới, Trình Cẩm Tú lại được gả cho Hoài Vương.

Hoài Vương...

Trong lòng Trình Cẩm Vân tràn đầy buồn bực về phòng, nàng cũng không thể nhìn Trình Cẩm Tú cứ như vậy mà lập gia đình, đời trước nàng thê thảm như vậy, Trình Cẩm Tú cũng phải nếm thử mùi vị kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

"Cẩm Vân."

Đột nhiên, giọng nói truyền đến làm Trình Cẩm Vân giật mình, nhưng nàng nhanh chóng vui mừng, xoay người nhìn tấm bình phong phía sau:

"Sư phụ, ngài tới như thế nào vậy?"

"Lâu như vậy mà ngươi còn chưa có tiến triển gì, ta tới thăm ngươi một chút."

Một lão già bước ra từ tấm bình phong.

Trình Cẩm Vân vội nói: "Sư phụ không cần lo lắng, ngài đem nghiệp học cả đời truyền cho ta, ta nhất định sẽ hoàn thành yêu cầu của sư phụ."

"Nhưng gần đây xảy ra chuyện, ngài cũng biết đấy, bên Thần Thiên Từ vẫn giới nghiêm."

"Ngươi nhớ là tốt rồi."

Lão già gật đầu, hung quang lóe lên trong mắt: "Lão phu đợi nhiều năm như vậy, cũng không quan tâm phải đợi thêm một lúc, ngươi cẩn thận."

Trình Cẩm Vân cúi đầu xưng vâng.

Lão già dặn dò Trình Cẩm Vân hai câu, rồi lặng lẽ rời đi như lúc tới.

...

Nhị tiểu thư Trình gia trần như nhộng bị người ném trước đại môn Trình gia, tin tức này như mọc cánh, chỉ một buổi sáng liền truyền khắp toàn thành.

Hôm qua, hoàng đế mới hạ chỉ, hôm nay nhị tiểu thư Trình gia đã bị người làm nhục, đây quả thực là đánh vào mặt hoàng đế.

Lâm triều Mộ Hoài không hiểu vì sao bị mắng một trận, dẫn đến tâm tình Mộ Hoài cũng thật không tốt, quanh thân tản ra khí lạnh người lạ chớ tới gần.

Sau khi hạ triều, Mộ Hoài một mình rời cung.

"Hoàng thúc, chiêu này của ngươi đủ tàn nhẫn!"

Mộ Hoài xoay người, thấy Minh Thù dựa vào tường, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt trong suốt ánh lên tường hồng ngói xanh. Cung trang rườm rà bị nàng tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, vừa nhìn cũng không biết là đã đi ăn chỗ nào nữa.

Nhưng chính là hình tượng như thế, lại sinh ra điểm sinh động hoạt bát, không giống như nữ nhân khuôn mẫu trong cung, luôn thể hiện bộ dạng đoan trang nho nhã không hề có sức sống.

Tri Kỳ cúi đầu đứng bên cạnh, bộ dáng vừa thấp thỏm, vừa khẩn trương.

"Không phải ta làm."

Mộ Hoài thu lại ánh mắt, giọng nói hơi trầm.

Minh Thù phủi tay áo, nhẹ giọng nói: "Nghĩ cũng phải, hoàng thúc không giống loại người mất hết tính người."

"Ngươi tin ta?"

Cái này đến phiên Mộ Hoài kinh ngạc, trên triều đình cũng không nhiêu người tin là hắn không làm.

Bởi vì trên triều hắn đã từng từ chối hôn sự, cho nên một vài đại thần đều nghĩ hắn vì từ chối, mới làm ra loại chuyện này.

"Người có chút đầu óc đều có thể phân tích được." Minh Thù cười khẽ.

Mặc dù là được ban hôn, nhưng muốn từ chối vẫn có rất nhiều biện pháp, không nhất thiết phải dùng loại phương pháp đắc tội người khác, lại chịu trách móc này?

Hoài Vương cũng không giống kẻ ngốc.

Đột nhiên, Mộ Hoài cảm thấy mình có thể cân nhắc điều kiện của Từ chủ.

Kỳ thực có đôi khi nàng cũng rất đáng yêu.

Bậy!

Lão tử đang nghĩ vớ vẩn gì vậy.

Mộ Hoài nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ quái lạ trong đầu.

"Hoàng thúc, nếu ta nói cho ngươi biết là ai làm, ngươi giúp ta làm một chuyện được không?"

Nụ cười Minh Thù bỗng nhiên trở nên chói mắt.

Mộ Hoài bỗng sinh lòng cảnh giác, phản ứng đầu tiên không phải là quái lạ tại sao nàng biết ai làm mà là...

"Vội cái gì?"

Ha ha, quả nhiên đáng yêu gì đó, đều là có âm mưu.

"Hơi vội mà thôi."

"Ngươi nói trước đi."

"Hoàng thúc, làm người phải rộng lượng một chút!"

Hoài vương bề ngoài lạnh lùng cao ngạo, nội tâm lại vô cùng phong phú.

Xin lỗi nha, lão tử rộng lượng không nổi.

Minh Thù ho khan một cái: "Mang ta xuất cung."

"Chỉ việc này?"

"Rất đơn giản đúng không?" Minh Thù híp mắt cười.

Khỉ thật, ở nơi nào cũng có người Từ chủ an bài, chỉ cần cô có ý định xuất cung, lập tức sẽ có người ngăn lại.

Thú nhỏ?

Thú nhỏ chỉ có một con, cô lại không thể phân thân dẫn dắt để đánh lạc hướng những người đó.

Trẫm có thể làm sao đây?

Trẫm cũng rất tuyệt vọng mà!

Mộ Hoài nhìn nàng từ trên xuống dưới, thẳng mặt hỏi: "Ngươi xuất cung làm gì?"

Trải qua chuyện lần trước, hắn chẳng muốn gặp lại lần thứ hai.

"Đi ăn."

"Đồ trong cung còn không đủ ăn à?"

Minh Thù thành thật lắc đầu.

Không đủ thật mà!

Đồ trong cung làm tỉ mỉ thật, nhưng số lượng thì... Một lời khó nói hết.

Lần thứ hai nhìn thấy chợ, Minh Thù vui vẻ đến hận không thể lên trời, một lúc sau liền có mục tiêu mới, ăn hết toàn thành.

Mộ Hoài chắp tay đi theo Minh Thù, nhìn bóng lưng của nàng như có điều suy nghĩ. Không biết vì sao cảm giác bóng dáng của nàng rất quen thuộc.

Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.

Chẳng lẽ là trước đây, ở nơi nào đó gặp qua người có hình dáng tương tự?

Ừ... Chắc là như vậy.

Lúc này, Mộ Hoài mới tận mắt thấy được sức chiến đấu của Minh Thù, đừng xem nàng ăn gì cũng nhã nhặn từ tốn, động tác ăn chậm nhai kỹ, dường như không có bao nhiêu đồ ăn nhưng nàng ăn cũng không ít.

"Giờ có thể nói cho ta biết, là ai làm?"

Mộ Hoài kéo Minh Thù còn muốn đi về phía trước lại.

Minh Thù mở miệng: "Trình Cẩm Vân làm."

Có thù lớn với Trình Cẩm Tú như vậy, còn làm chuyện không bị phát hiện, ngoại trừ Trình Cẩm Vân có hào quang vai chính, trùng sinh trở về thì còn có thể là ai?

"Nàng ta?" Mộ Hoài nghi hoặc:

"Nhưng ta và nàng ấy không chạm mặt qua..."

"Hoàng thúc, không cần nghĩ quá nhiều."

Minh Thù rút cánh tay về, giống như người từng trải vỗ vỗ vai hắn:

"Người ta là muốn dạy dỗ Trình Cẩm Tú, không có quan hệ gì với ngươi."

"Nữ nhân đều ác độc như vậy?"

Mộ Hoài nói thầm một tiếng.

Quả nhiên, rời xa nữ nhân là lựa chọn chính xác.

Minh Thù quay đầu nhìn Mộ Hoài.

Mộ Hoài mặt đứng đắn, từ chối không nhận chính mình vừa nói thầm.

Nhìn cái gì? Chưa thấy qua người đẹp trai như lão tử đúng không?

Đáy mắt trong suốt mang theo ý cười dịu dàng, cũng không mang theo cường ngạnh nhưng Minh Thù cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy, trái lại càng làm cho lòng người sợ hãi.

"Ta mời ngươi ăn sủi cảo."

Bị Minh Thù nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, Mộ Hoài cúi ánh mắt quét đến sạp trước mặt, lập tức nói sang chuyện khác.

"Đi."

"Phù..."

Mộ Hoài âm thầm thở phào, giống như đạt được kỹ năng mới.

Quán sủi cảo làm ăn rất tốt. Mộ Hoài lấy thân phận tôn quý làm lý do không ngồi cùng bàn với người khác, hai người chờ nửa ngày mới được ăn.

Sủi cảo vừa lên, Minh Thù vội vàng ăn một miệng, nhưng sủi cảo mới ra lò quá nóng, dù bị bỏng không nhẹ, nhưng Minh Thù nhất quyết không nhổ ra.

Bộ dạng thật là buồn cười.

Lại có chút đáng yêu.

Mộ Hoài lấy tay đỡ trán, che gương mặt không nhịn được, liền cười phì.

Có phải vì ăn, cái gì nàng cũng làm được?

Minh Thù nhanh chóng giải quyết chén sủi cảo của mình. Mộ Hoài chưa động một cái, hắn đẩy chén của mình qua:

"Ăn đi."

Minh Thù liếc mắt, nhìn bộ dạng do dự của cô, lại chọc Mộ Hoài không biết nên nói gì.

Mộ Hoài chuyển ánh mắt đi: "Nếu có cơ hội, ngươi có thể rời đi nơi này, ngươi có đồng ý không?"

"Lúc nào muốn, ta đều có thể đi." Minh Thù vô cùng tự tin.

"Ngay cả cửa cung ngươi cũng không ra được." Mộ Hoài không nể mặt đả kích.

"Đó là ta không muốn cùng bọn họ giao đấu."

Cùng những người râu ria này, tiêu hao sức lực thật lãng phí, tiết kiệm chính là truyền thống tốt đẹp.

Mộ Hoài: "..."

So với lão tử còn kiêu ngạo hơn.

Minh Thù ăn xong sủi cảo, còn chưa đã thèm, nhìn chằm chằm chén của người ta.

Mộ Hoài đưa tiền, lôi nàng đi ra: "Trời tối, ta đưa ngươi về."

"Còn sớm như vậy..."

"Nếu ngươi biết tốt xấu, đừng gây chuyện cho Hoài vương phủ ta."

"Aiz, cái kia..."

Đừng túm trẫm, trẫm còn có thể ăn.

...

Ngày hôm sau, Trình Cẩm Tú đã bị Trình gia tiễn đi, gièm pha lớn như vậy, ai dám để nàng trong phủ để nghe chế giễu.

Đương nhiên, hôn sự này cũng không thành.

Mộ Hoài thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, nhưng hoàng đế lấy lý do thái tử sắp cử hành đại hôn nên giữ hắn lại. Mộ Hoài còn chưa nghĩ ra cách để từ chối, bên thái tử liền nổi điên muốn từ hôn.

Lý do của thái tử rất kỳ lạ, cũng không ai dám phản bác.

Bởi vì hắn nói nằm mơ thấy tiên hoàng, tiên hoàng nói hắn không thể cưới phi, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thái tử là một kẻ ngốc, nhiều năm như vậy chưa từng bị phế bỏ, đương nhiên là có chỗ dựa.

Phía sau hắn, còn có một nhà ngoại chống lưng, mà hoàng đế không dám động đến nhà ngoại này.

Đương nhiên, trong đó còn có một chút bí ẩn nhưng không có ai biết rõ đó là gì, nói chung thái tử này chính là không bị phế bỏ.

Thái tử muốn từ hôn, hoàng đế dường như không muốn để tiểu thư được yêu thích ở Trình gia gả cho thái tử, liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý giải trừ hôn ước.

Trình Cẩm Vân làm sao đoán được sẽ xảy ra như vậy, cả người đều hốt hoảng.

Lẽ nào, cũng bởi vì nàng không phải là Trình Cẩm Tú, cho nên thái tử muốn từ hôn sao?

Mặc dù, Trình Cẩm Tú đã bị đưa đi, tất cả xảy ra ở kiếp trước nàng còn không thay đổi được sao?

Thái tử giải trừ hôn ước xong liền mất tích.

Đúng vậy, mất tích.

Không ai biết thái tử đi đâu, ngay cả hoàng đế cũng không biết. Thế nhưng, hoàng đế lo lắng sự cố ngoài ý muốn, để người đi khắp nơi truy tìm tung tích thái tử.

Trình Cẩm Vân không đoạt được danh hiệu Thái tử phi, hiện tại ngay cả tiến cung nàng cũng khó mà làm được, chớ nói chi là làm chuyện khác.

Trước khi thái tử mất tích, người duy nhất hắn liên lạc đó là Minh Thù.

Hắn để lại một phong thư, vẻn vẹn có một câu... Bảo vệ thân thể Thẩm Từ.

Cảm giác thái tử đang chơi một ván cờ rất lớn.

Thái tử mất tích, dường như làm cả Hoàng Thành đều đề phòng, hiện ra một vẻ quái lạ.

"Tiểu Từ, ngươi thu dọn đồ đạc cùng Hoài Vương rời hoàng cung."

Từ chủ hơn nửa đêm, mang theo vài người xông vào phòng Minh Thù, không nói gì bảo Minh Thù rời đi.

Người phía sau, trực tiếp thu dọn đồ đạc trong phòng, Minh Thù ngơ ngác nhìn bọn họ:

"Xảy ra chuyện gì?"

Từ chủ bảo Minh Thù đi qua bên kia rồi nói.

Ông giống như trưởng bối xoa xoa đầu Minh Thù, giọng nói nặng nề sâu xa:

"Tiểu Từ, sau này hãy làm một người thường, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng trở lại nữa. Từ nay về sau, Thần Thiên Từ không liên quan gì đến ngươi."

"Xảy ra chuyện gì?"

Minh Thù khẽ nhíu mày.

Từ chủ lắc đầu: "Không liên quan đến ngươi. Ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, đã sớm xem ngươi như con của mình, nghe ta không cần quay về nữa."

"Ta..."

Tình huống gì vậy?

Nam chính không ở đây, toàn thế giới đều điên rồi sao?

"Từ chủ, đã đến giờ rồi."

Mộ Hoài cầm đèn lồng, đứng ở hành lang phía dưới, bóng dáng cao lớn của hắn đổ bóng dài sau lưng.

Từ chủ vỗ vai Minh Thù, mang nàng đi về phía Mộ Hoài: "Tiểu Từ liền dựa vào Hoài Vương."

"Giao dịch công bằng."

Mộ Hoài vẫn giả vờ lạnh lùng.

Từ chủ hiểu ý, tiếp nhận một hộp gỗ hình chữ nhật trong tay người khác, từ bên trong lấy ra một bức tranh:

"Thần Thiên Từ bảo quản bức tranh này nhiều năm, chuyện Hoài Vương đã đồng ý với ta, thì cần phải làm được, không thể để cho bức tranh này rơi vào tay người ngoài."

Đây là điều kiện ban đầu ông bàn với Mộ Hoài, nhưng khi đó Mộ Hoài không đồng ý.

"Tứ Hải Thăng Bình đã bị hủy, tranh này tác dụng không lớn, Từ chủ đừng để tâm."

"Không phải, này các ngươi làm giao dịch gì sau lưng ta? Bán người còn tặng kèm tranh?"

Đây là mua bán lỗ vốn đó.

Các ngươi hỏi qua ý kiến của trẫm sao?

"Tiểu Từ, đi thôi, đi xem thế giới bên ngoài, ngươi không nên cả đời đều bị nhốt trong này, sau này phải tự chăm sóc bản thân cho tốt..."

Có lẽ là sợ nhìn Minh Thù rời đi sẽ thương tâm, Từ chủ liền xoay người thoáng một cái biến mất trong bóng đêm. Tri Kỳ đứng từ xa, ánh mắt mơ hồ nhìn qua bên này, cuối cùng quay người đi về phía tối tăm.

Minh Thù quay đầu nhìn Mộ Hoài, mỉm cười: "Hoàng thúc có thể nói với ta, chuyện gì đang xảy ra không?"

Vì sao, đột nhiên muốn trẫm rời đi?

Trước kia, Mộ Hoài có hỏi qua nàng, nếu có cơ hội rời đi nàng có bằng lòng hay không. Vậy chứng minh hắn biết chuyện gì đó.

"Ra khỏi thành, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Ta không đi."

Trẫm còn chưa kéo xong giá trị thù hận.

Minh Thù suy nghĩ, đột nhiên đi ra khỏi Thần Thiên Từ, Mộ Hoài cho rằng nàng đã nghĩ thông suốt nên căn dặn người khác chuyển hành lý nàng đi, trời sáng sẽ gặp ở cổng thành.

Minh Thù đi thẳng đến tẩm cung của Vinh Hoa công chúa.

"Ngươi tới đây làm gì?" Mộ Hoài không hiểu.

"Đánh người."

Minh Thù kéo đồ bên cạnh ra, bắt đầu trèo tường, trong khoảng thời gian này không gặp Vinh Hoa công chúa, không kéo được giá trị thù hận nàng làm sao có thể đi?

"Ngươi có thù hận với nàng ta sao?"

Trước khi đi, còn muốn đánh nàng ta một trận.

"Không thù."

"Không thù, thì ngươi hung hăng đánh người ta làm gì?"

Mộ Hoài không tin.

"Để ăn."

"..."

Ăn có liên quan gì đến Vinh Hoa công chúa?

Mộ Hoài thấy Minh Thù trèo tường khổ sở, phi thân nhảy lên đứng trên thành tường, vươn tay về phía nàng.

Minh Thù hướng theo ánh trăng nhìn hắn.

Mộ Hoài giải thích: "Chúng ta không có nhiều thời gian, trước khi trời sáng phải đến cổng thành tập trung."

Minh Thù chần chừ đưa tay ra, Mộ Hoài nhẹ nhàng kéo nàng lên, ôm nàng nhảy vào bên trong

Tẩm cung của Vinh Hoa công chúa vẫn có không ít người như cũ, có lẽ Mộ Hoài muốn tiết kiệm thời gian, thay Minh Thù giải quyết những người đó.

Minh Thù cũng không băn khoăn là ai giúp một tay, xông thẳng đến tẩm điện Vinh Hoa công chúa.

"Cút ra ngoài hết cho bổn cung!"

Tiếng la sắc nhọn của Vinh Hoa công chúa từ trong tẩm điện truyền ra, tiếp theo là một đám cung nữ thái giám, vì bị đồ sứ đập trúng nên lui ra ngoài.

"A a...!"

Vinh Hoa công chúa ôm đầu kêu to, tóc tai bù xù giống như người đàn bà chanh chua.

Minh Thù nhảy cửa sổ đi vào, có lẽ Vinh Hoa công chúa nghe được tiếng động, nổi giận gầm lên một tiếng, rất không có hình tượng:

"Không phải ta bảo các ngươi cút ra ngoài sao, nghe không hiểu bổn cung nói à?"

Rống xong, Vinh Hoa công chúa mới phát hiện không đúng.

Phương hướng truyền đến âm thanh không đúng.

Nàng tức khắc xoay người, nhìn về phía cửa sổ.

Minh Thù đứng bên cửa sổ, cười khẽ đầy dịu dàng, cả người lộ ra sự hiền hòa vô hại.

Chính là như vậy.

Cảnh tượng trong đầu Vinh Hoa công chúa xuất hiện, chồng lên cảnh tượng Minh Thù lúc trước.

"Tại sao ngươi đến đây? Ngươi đừng qua đây."

Vinh Hoa công chúa cũng không biết là sợ hay là sao, từng bước từng bước lui về phía sau.

Nước mắt còn đọng trên mặt, có chút chật vật:

"Thẩm Từ, ta hận ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà làm Trấn Quốc công chúa, ngươi dựa vào cái gì?"

Dựa vào cái gì?

Chuyện này Thẩm Từ không để tâm, nàng cũng không để tâm.

Bởi cái danh hiệu này, là nhờ thân thể này mới có được.

Không ai hỏi qua Thẩm Từ có bằng lòng không?

Không ai quan tâm tới nàng nghĩ cái gì?

Đôi mắt Minh Thù cong thành vầng trăng khuyết, giọng nói linh động chậm rãi vang lên:

"Hận ta là được rồi."

Không hận trẫm mới khó làm.

Minh Thù đi về phía Vinh Hoa công chúa.

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng sang đây, đây là tẩm cung của ta, ngươi đừng sang đây."

Minh Thù xoa bóp cổ tay: "Lần trước ta có thể đánh ngươi, đương nhiên lần này cũng có thể, ngươi yên tâm kêu la, có người đến tính ngươi thắng."

Câu nói của Minh Thù, khơi gợi ký ức không mấy tốt đẹp lần trước của Vinh Hoa công chúa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

...

Vinh Hoa công chúa chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, giọng nói khàn khàn:

"Tại sao ngươi muốn nhằm vào ta?"

"Nếu như ngươi không nhằm vào ta trước, ta làm sao muốn xử lý ngươi?"

Nếu nàng ta không gây chuyện trước, làm sao hệ thống tuyên bố tin tức, còn trách trẫm?

"Hoàng thúc... Hoàng thúc cứu ta."

Bỗng nhiên Vinh Hoa công chúa bừng tỉnh như thấy cứu tinh, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.

Minh Thù quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào mà Mộ Hoài đã đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn vào bên trong.

"Xong chưa?" Hắn hỏi.

"Ừ... Đợi lát nữa." Minh Thù đáp.

"Hoàng thúc..."

Vinh Hoa công chúa như bị sét đánh, không thể tin nhìn Mộ Hoài:

"Ngươi..."

Đi cùng nữ nhân này?

Vì sao?

Minh Thù liền thấy kỳ quái, ta đánh công chúa thành cái dạng này, làm sao giá trị thù hận của Vinh Hoa công chúa còn chưa đầy.

Ngay lúc, Minh Thù lo lắng có nên đánh một trận nữa hay không, Hài Hòa Hiệu đột nhiên nhắc nhở giá trị thù hận đã đầy.

Minh Thù nhìn Vinh Hoa công chúa, nằm trên mặt đất tràn đầy tuyệt vọng, lại nhìn Mộ Hoài lạnh lùng bên ngoài cửa sổ, nhịn không được tối sầm mặt lại, giá trị đầy rồi sao.

"Đi thôi đi thôi."

Giá trị thù hận đã đầy, Minh Thù lập tức lui lại, không muốn lãng phí một phút một giây nào.

Kết thúc rồi!

"Thẩm Từ, ngươi sẽ chết không được tử tế!"

Giọng nói hung ác của Vinh Hoa công chúa từ sau lưng Minh Thù vang lên.

Minh Thù quay đầu, khóe miệng cong lên nhợt nhạt: "Ừm."

Vinh Hoa công chúa tức giận đến co rúm người, nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn Mộ Hoài và Minh Thù rời đi, từ đầu đến cuối Mộ Hoài không nhìn đến nàng ta.

Vì sao...

Vì sao...

...

"Chúng ta tới đây làm gì?"

Mộ Hoài nhìn đại môn Trình phủ, trong lòng xuất hiện bão táp, hắn muốn ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà nàng ta.

"Thăm Trình Cẩm Vân." Minh Thù nói.

Mộ Hoài nhịn không được châm chọc:

"A... Trấn Quốc công chúa đã quên, Trình Cẩm Vân có võ công, ngươi cứ đi vào như thế, còn chưa đến gần nàng ta đã bị phát hiện."

"Đúng vậy..."

Trình Cẩm Vân không hiểu sao có võ công, sao trẫm không có vận khí tốt như vậy? Minh Thù phiền muộn hỏi Mộ Hoài:

"Hoàng thúc, làm sao có thể nhanh chóng trở thành cao thủ?"

Mộ Hoài ỷ vào thân thủ mình giỏi, liếc nhìn Minh Thù: "Tìm một người cực lợi hại, bảo hắn đem công lực truyền hết cho ngươi."

"Đơn giản như vậy?"

"Đơn giản?"

Mộ Hoài cười lạnh: "Biện pháp này có thể cho người thường, trong thời gian cực ngắn trở thành cao thủ, nhưng sống không quá hai năm."

Có chút võ công cơ bản còn tốt, có thể đem những công lực này hóa thành của bản thân để mình sử dụng, tung tăng nhảy nhót không thành vấn đề. Nhưng người không có võ công cơ bản, đều giống nhau không sống quá hai năm.

Một rổ vốn chỉ có thể chứa một cân hoa quả, nhưng ngươi muốn chứa hai cân hoa quả, cuối cùng cái rổ kia chỉ có thể nát bét.

Người thường đột nhiên đạt được công lực cao siêu, tựa như cái rổ chỉ có thể chứa một cân hoa quả.

Minh Thù vuốt cằm nghĩ sâu xa.

"Ngươi đừng có ý tưởng không làm mà hưởng, dù cho ngươi bằng lòng chỉ sống hai năm, cũng không ai muốn đem nghiệp học cả đời truyền cho ngươi."

Mộ Hoài cho rằng Minh Thù đang cân nhắc chuyện này, nhịn không được cảnh cáo.

Minh Thù căn bản không nghe, nàng sâu kín nói:

"Ta đi phóng hỏa."

"Ừ."

Khoan đã.

Phóng hỏa làm gì?

Nói phóng hỏa, liền phóng hỏa.

Minh Thù đốt phòng của Trình Cẩm Vân, lưu lại tờ giấy cho Trình Cẩm Vân, cứ như sợ nàng ta không biết mình làm.

Có đủ khiêu khích hay không?

Có đủ tìm chết hay không?

Minh Thù khiến cách nhìn của Mộ Hoài đổi mới liên tục, hắn thật sự quá coi thường nữ nhân hay gây sự này.

Hiện tại, đem nàng trả lại cho Thần Thiên Từ còn kịp không.

Mộ Hoài hít sâu vài hơi, mới không ném Minh Thù đi.

"Trời sắp sáng, cần phải đi."

Mộ Hoài thấy đêm nay, hắn đã nói rất nhiều lời kịch rồi.

"Đi thôi."

Mộ Hoài đã chuẩn bị tốt lời kịch khuyên nhủ, nhưng hắn không nghĩ tới lần này Minh Thù lại sảng khoái đáp ứng.

Minh Thù đã đáp ứng, Mộ Hoài cũng không dám dừng lại, nhanh chóng đưa nàng đến cửa thành họp mặt với đám người Diệp Tùng.

Mộ Hoài hồi kinh không mang theo nhiều người lắm, đồ cũng ít nhưng bởi vì mang thêm một người, vì vậy đã thêm một xe ngựa.

Bầu trời sáng dần, cổng thành nặng nề từ từ mở ra, âm thanh phát ra dường như mang theo mùi vị lịch sử lâu đời.

Bọn người Mộ Hoài sau khi ra khỏi thành, liền chạy đến biên cương.

Minh Thù đang ngồi lắc lư trên xe ngựa, nhìn tòa thành từ từ nhỏ đi ở phía sau, một hoàng thành bị vương triều Võ Thương chiếm đóng mấy trăm năm, dường như đã bắt đầu sụp đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK