Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#Tiêu đề thành thị: Ngân Lạc một lời không hợp liền chặn đường cướp đoạt.#

Lúc Minh Thù tỉnh lại đã thấy mình nằm trên một chiếc giường hành quân nhỏ hẹp tồi tàn, trên mặt đất đầy những túi nhựa đựng đồ.

Trên tường và trần nhà đều loang lổ đầy vết máu, có vết mới cũng có những vết đã cũ, trong không khí tản ra một loại mùi vị hòa lẫn mùi máu tươi.

Tia sáng duy nhất trong căn phòng này phát ra từ cửa sổ. Bên ngoài hơi tối, Minh Thù mơ hồ nhìn thấy kiến trúc nhưng không rõ lắm.

Cô bước xuống giường, xác định chắc chắn xung quanh an toàn, bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.

Thành phố này là một khung cảnh tương tự với trò chơi sinh tồn.

Trò chơi này phân chia theo thành phố, thành phố lại phân chia theo cấp sao. Thấp nhất là một sao, cao nhất là năm sao.

Mà người được chọn chính là người chơi.

Người chơi được chọn trúng có thể tiến vào một vòng luân hồi. Trong vòng luân hồi, người chơi có thể kiểm tra tin tức của chính mình, đổi trang bị, nghỉ ngơi, còn có thể tổ đội.

Nhưng người mới thì không có cơ hội tổ đội.

Nhưng điều này không có nghĩa là thành phố đầu tiên của người mới là thành phố một sao, có khả năng sẽ bị truyền tống đến hai sao, xui xẻo nhất là có thể bị truyền tống đến thành phố ba sao.

Nếu người mới sống sót được qua thành phố thứ nhất, vậy thì có quyền chọn tổ đội nhưng tiến vào thành phố kiểu gì, đều là do vòng luân hồi phân chia.

Phân đến sao thấp nhất thì chắc chắn là dễ sống hơn, phân đến sao cao cũng chỉ có thể cầu nguyện.

Cho nên người bình thường sau khi hoàn thành nhiệm vụ thành phố đầu tiên đều sẽ chọn tổ đội, hội đồng càng dễ sinh tồn hơn so với một mình.

Nữ chính giả tên là Đỗ Miên, trọng sinh.

Lý do trọng sinh là vì đố kỵ nữ chính rõ ràng không có bản lĩnh gì, lại có nhiều nam nhân ưu tú bên cạnh cô như vậy. Ngay cả người cô ta thích cũng như vậy, vì ngưỡng mộ và ghen ghét các kiểu đối với nữ chính, cuối cùng cô ta tìm cách để mình chết.

Sau khi sống lại, Đỗ Miên giành trước được bàn tay vàng của nữ chính. Đó là một không gian rất thần kỳ, không những có thể chứa đồ, còn có thể thiết kế ra các vật kim loại đặc biệt.

Ví như vũ khí… xe…

Chỉ cần có nguyên hình, cô ta có thể thiết kế ra một cái giống y vậy.

Có hai thứ này, Đỗ Miên ăn sung mặc sướng trong trò chơi này, may mắn cả đời.

Nguyên chủ tên là Ngân Lạc. Trong vòng luân hồi, Ngân Lạc là một truyền thuyết, cũng là một hiện tượng lạ.

Cô không tổ đội với người khác nhưng cô có thể một mình sống sót rời khỏi thành phố ba sao. Phải biết rằng người chơi bốn sao và năm sao cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy ở vòng luân hồi. Nghe nói nếu đến thành phố bốn sao và năm sao sẽ không có cách nào sống sót rời khỏi đó, cho nên trong vòng luân hồi chưa từng có người chơi đi đến thành phố bốn sao và năm sao.

Thành phố ba sao chính là thành phố cấp cao nhất trong vòng luân hồi.

Ngân Lạc gặp Đỗ Miên ở thành phố ba sao.

Trong trang bị của nguyên chủ cũng có một không gian, không gian của Đỗ Miên dường như phải chiếm đoạt được đạo cụ cùng loại mới được thăng cấp. Nhưng trang bị loại không gian rất khó gặp nên khi gặp nguyên chủ, Đỗ Miên đã nghĩ cách để cướp đạo cụ trong tay cô.

Nguyên chủ có thực lực, mấy lần Đỗ Miên cũng chưa thành công.

Trong một nhiệm vụ nọ, nguyên chủ và bọn họ bị vây trong một phế tích dưới lòng đất. Vì hoàn cảnh đặc thù, nguyên chủ không thể đồng hành cùng bọn họ.

Trong đó, bọn họ gặp phải một quái vật rất lợi hại. Đỗ Miên vì đội của cô ta, đã đề nghị lấy nguyên chủ làm mồi nhử, nguyên chủ mất đi một cánh tay ở đó.

Nguyên chủ bị một người tính kế nhiều lần như vậy, càng chưa nói đến đã mất một cánh tay, cho dù là Phật cũng phải trở nên ác độc.

Từ đó về sau, nguyên chủ đi trên con đường không có lối về.

Cuối cùng nguyên chủ chết trong tay Đỗ Miên, trang bị kia của cô có chút đặc biệt, đó là ở trong tim cô. Đỗ Miên ngang nhiên móc lấy tim của cô.

Bây giờ thành phố này cũng là thành phố hai sao, nhưng không phải là thành phố mà nguyên chủ gặp được Đỗ Miên.

Thành phố này là thành phố mà Đỗ Miên và nữ chính mới vào, lúc đó nguyên chủ cũng ở đây, có điều cấp của nguyên chủ rất cao, bọn họ chưa từng thấy thành phố này.

Minh Thù tiếp thu hết cốt truyện, có chút mơ hồ.

Thức ăn của mỗi một cấp thành phố đều có giới hạn, ở đây chẳng những phải hoàn thành nhiệm vụ, mà còn phải bảo đảm mình không bị chết đói.

Ôi!

Thành phố đáng ghét như vậy, trẫm sẽ bị chết đói!

"Vút vút…"

Ngoài cửa sổ đột nhiên có ánh sáng như sao băng xẹt qua, ánh sáng xua tan màu u ám bên ngoài.

Trong đầu Minh Thù lập tức hiện lên manh mối của những thứ này.

Ngôi sao của thành phố.

Sau khi tiến vào thành phố, trước khi ngôi sao của thành phố chưa rơi xuống, cả thành phố đều an toàn.

Người chơi phải tìm được một ngôi sao thành phố trước khi ngôi sao thành phố kia rơi xuống trong vòng mười lăm phút, coi như vật thông hành của thành phố này, mở ra trò chơi.

Cũng có thể nói, không lấy được ngôi sao thành phố thì sẽ trực tiếp biến mất, "biến mất" ở đây là chỉ tử vong.

Mà sau khi nhận được ngôi sao của thành phố, trò chơi chính thức bắt đầu, thành phố sẽ trở nên nguy hiểm bốn phía.

Mỗi thế giới, kẻ bị đào thải trước tiên sẽ là những người chơi mới không rõ chân tướng. Người chơi mới có thể sống sót, nếu không phải là do may mắn thì chính là có tài trí và thực lực nhất định.

Người chơi cũ rất ít khi bị đào thải, bọn họ biết quy luật cơ bản của ngôi sao thành phố rớt xuống, biết trong thời gian đầu tiên tiến vào thành phố phải chọn một nơi xác suất lớn để tiến hành chờ khi ngôi sao thành phố rơi xuống mà bắt lấy.

Nguyên chủ là người chơi thâm niên, đương nhiên cũng đã quan sát địa điểm để chọn.

Minh Thù đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài là một sân thượng. Rất trùng hợp, có một ngôi sao thành phố sáng lấp lánh rơi trên sân thượng.

Minh Thù nhặt ngôi sao thành phố kia lên.

Ngôi sao thành phố lóe lên mấy cái, biến mất trong lòng bàn tay cô, trong ống tay áo có ánh sáng di chuyển.

Minh Thù vén ống tay áo lên, có một hình tròn hiện lên trên cổ tay cô. Ngôi sao thành phố lúc này được thu nhỏ lại, khảm ở chính giữa hình tròn.

Mà vị trí đó… chính là vị trí động mạch.

Ngôi sao thành phố chuyển động, ánh sáng càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất.

Trong đầu Minh Thù lại có tin tức.

ID người chơi: 13

Cấp độ người chơi: Bốn sao (có thể thăng cấp).

Trang bị của người chơi: Ngân châm vạn độc, phong liệt, đậu ma thuật, áo choàng tàng hình… không gian xoay chuyển.

Thành phố trước kia của người chơi: Thành phố phế tích (hai sao).

Quy tắc vòng này của trò chơi: Thành thị phân thành hai, người chơi chia làm hai phe đen trắng, mười ngày sau trong trận chiến đấu, bên nào giữ được nhân số nhiều hơn thì thắng.

Phe người chơi: Đen.

Minh Thù xem cột trang bị, cẩn thận đếm, có tới hơn hai mươi loại. Thế nhưng hơn phân nửa trang bị đều nằm trong trạng thái xám tro. Đó là vì cấp thành phố quá thấp, không thể sử dụng ở thành phố này.

Trong đó, không gian xoay chuyển cũng nằm trong trạng thái xám tro, không gian xoay chuyển này chính là trang bị mà Đỗ Miên muốn cướp đi.

Mà thứ này lại ở trong tim.

Không gian này có thể trang bị gì?

Minh Thù nhớ lại một chút, không gian này dường như không phải là dùng để chứa đồ đạc, mà là dùng để giết người. Cho dù là thứ gì bị cuốn vào không gian đó, cũng sẽ bị không gian bên trong đó hút vào cuốn nát.

Giết người cướp của, hủy xác để thủ tiêu dấu vết đều là những hành trang cần thiết.

Đáng tiếc, không dùng được.

Trừ mấy thứ này ra, còn có thể xem được bản đồ.

Bản đồ của mỗi thành phố rất khác nhau, bản đồ lúc này là một bản đồ hình vuông rất quy chuẩn, ở giữa có một ngôi sao của thành phố phát sáng.

Trên bản đồ hiện lên hai phe đen trắng, đằng sau phân biệt bằng chữ số.

Phe đen: 2000

Phe trắng: 2000

Nhưng vào lúc này, nhân số của phe trắng đột nhiên từ 2000 rớt xuống 1999, cứ như vậy trong chớp mắt chết mất một người.

Đường tắt duy nhất để sống sót khỏi trò chơi này - giết.

Nhưng đối với Minh Thù mà nói, vấn đề quan trọng nhất là - ăn gì đây!


“Lạch cạch!”

Vật kim loại rơi xuống đất, thu hút sự chú ý của Minh Thù. Có một móc sắt được người ta móc từ dưới lên, vừa vặn móc lấy lan can sân thượng.

Minh Thù buông tay áo xuống, đi về phía lan can sân thượng.

Móc sắt móc lấy thanh sắt thòng xuống phía dưới, có một bóng đen nhanh chóng xông về phía cô.

Minh Thù quyết định rất nhanh, đạp móc sắt từ sân thượng xuống.

Bóng đen mất đi thứ hỗ trợ, trực tiếp rơi xuống.

“Khỉ chứ!”

Một tiếng mắng to vang lên, tiếp theo là một vật nặng rớt xuống đất, trả lại không gian yên tĩnh.

Minh Thù ngẩng đầu nhìn về phía xa, đây là một thành phố phế tích, kiến trúc như bị phủ kín bởi một lớp bụi thật dày, rách nát cũ kỹ. Màu sắc duy nhất là trong kiến trúc chằng chịt ánh sáng, đó đều là ngôi sao của thành phố.

Ngôi sao của thành phố rớt xuống chỗ ánh sáng mạnh nhất, theo thời gian, ánh sáng sẽ càng ngày càng mờ dần.

Minh Thù ngửa đầu nhìn bầu trời, đói quá đi!

Trời muốn diệt trẫm!

Nếm trải trong khổ đau mới là một người trên vạn người… cái con khỉ ấy!

Xin cho trẫm một cái đùi gà.

Mỗi thành phố đều sẽ có điểm an toàn, trong điểm an toàn sẽ có vũ khí và thức ăn, nhưng bản đồ chưa update tin tức điểm an toàn.

Cho nên ngoại trừ ngửa đầu kêu đói, đợi trên trời rớt xuống gà bánh, Minh Thù cũng không còn cách nào khác.

Cái thế giới chết tiệt này!

Minh Thù lấy thú nhỏ ra: “Không gian của ngươi còn gì ăn được không?”

Thú nhỏ co lại thành một cục, không có không có, ta còn không có gì ăn đây.

Thú nhỏ cẩn thận nghĩ lại không đúng, lập tức xù lông.

Ngươi mới là con sen, phải là ngươi cho ta ăn, sao có thể theo ta mà đòi đồ ăn! Ngươi có biết xấu hổ không?

“Không, ta rất đói.” Minh Thù bóp nó: “Có thì nhanh cho ta chút đi.”

Thú nhỏ lấy móng vuốt để bắt lấy tay cô, hậm hực quát mắng.

Cô cũng không chứa đồ ăn vặt, sao ta có thể có được.

Minh Thù: “…”

Đây là một câu chuyện bi thương.

“Ngươi nói xem ngươi cầm không gian đến làm gì?” Minh Thù ném thú nhỏ ra, qua cầu rút ván điển hình.

Thú nhỏ tức đến mức nhảy nhót trong đám bụi.

Người giả bộ toàn là cái đồ luyên thuyên nhà ngươi, con sen, ngươi đừng quá đáng, ta sẽ nổi giận!

Minh Thù mỉm cười: “Ồ.”

Thú nhỏ: “…” Tức quá đi!

Tại sao nó lại có một con sen như vậy.

Sắc trời càng ngày càng sáng, ánh mặt trời xuất hiện trên đỉnh đầu, nhiệt độ tăng lên không ít.

Ánh sáng của ngôi sao thành phố đã biến mất, Minh Thù tra bản đồ lần nữa, trên bản đồ hiện thời gian đếm ngược. Trò chơi đã bắt đầu…

Nhân số của trận chiến bắt đầu thay đổi.

(Đen) 1560:1692 (Trắng)

Vẫn chưa mở trận, nhân số đã bị loại gần một ngàn người. Trò chơi này rất tàn khốc, từ điểm này có thể thấy được.

Bản đồ cũng có sự thay đổi, bản đồ trước đó chỉ là bản đồ đơn thuần, bây giờ có thể nhìn thấy điểm màu trắng phân bố ở các nơi trên bản đồ.

Điểm màu xanh duy nhất, có lẽ chính là cô.

Trò chơi này… thật biến thái quá!

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ sân thượng, Minh Thù chuyển đến phía sân thượng. Bên dưới có một cô gái bị giết, máu tươi văng lên tường tạo thành một vũng màu nâu đen.

Mà bên cạnh cô gái có hai người đàn ông đứng đó, một người trong số đó chính là kẻ vừa nãy chuẩn bị lên sân thượng.

Thời điểm Minh Thù đi xuống dưới, hai người nọ cũng ngẩng đầu nhìn lên trên.

Vừa đúng lúc gặp phải ánh mắt của Minh Thù.

Đối phương quan sát cô, cũng không đi lên, nói một tiếng rút lui với đồng bọn. Hai người nhanh chóng biến mất ở tòa nhà phía dưới.



Điểm an toàn của mỗi thành phố đều không giống nhau nhưng lại không có bất kỳ nhắc nhở nào, chỉ có thể dựa vào chính mình mà đi tìm.

Minh Thù đi trên đường phố cũ nát của thành phố, thỉnh thoảng bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết. Đó là âm thanh tuyệt vọng lại bất lực.

Người mới sẽ không ra tay nhanh như vậy, hiện giờ đều là người chơi cũ ra tay, bọn họ phải nhanh chóng thu thập đầu người mới một chút.

Ngay cả bước đi Minh Thù cũng cảm thấy bị giày vò, nào có sức đi giết người. Cũng may là thời điểm cô xuất hiện, không có ai chủ động tấn công cô, phần lớn mọi người nhìn thấy cô đều quan sát một cái rồi bỏ chạy.

Chẳng lẽ là vì trẫm quá đẹp, bị mê mẩn đến không nỡ xuống tay?

Còn một số ít người ngơ ngác sẽ tiếp lời với cô.

“Này, cô gái đi một mình?”

Âm thanh từ đỉnh đầu truyền lại, Minh Thù ngẩng đầu nhìn lên, một người tên Tiểu Sửu ăn mặc kiểu chú hề. Trên đầu tóc quăn xanh biếc, trên mặt trang điểm đủ màu sắc, nhìn vừa khôi hài vừa quỷ dị. Hắn ngồi ở ban công lầu hai, đung đưa chân nhìn cô.

Quần áo trên người hắn có màu sắc đẹp mắt, đủ mọi màu, có sự khác biệt rõ ràng so với kiến trúc u ám của thành phố.

Người như thế nhất định là người chơi cũ.

Minh Thù ngẩng đầu một lát liền thấy hơi mệt, cô gục đầu xuống tiếp tục đi về phía trước.

Trẫm cần bảo tồn thể lực.

Tiểu Sửu trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai, vừa nhún vừa nhảy đuổi theo cô, dùng giọng nói đơn thuần vô tội hỏi cô: “Cô đi đâu vậy? Nói không chừng tôi có thể chỉ đường giúp cô!”

“Điểm an toàn.”

Trên khuôn mặt gây cười của Tiểu Sửu không nhìn ra tâm trạng thay đổi gì, hắn nghiêng đầu: “Đoạt vũ khí ở điểm an toàn sao?”

Minh Thù mỉm cười: “Đoạt đồ ăn.”

“À.” Tiểu Sửu tức cười cười một tiếng: “Cái này tôi thật sự không biết.”

Không biết con khỉ mốc.

Trời đất bao la, đồ ăn vặt lớn nhất.

Trẫm muốn đi tìm đồ ăn vặt.

Tiểu Sửu không biết nhìn trúng cô chỗ nào, cả đường cứ đeo bám.

Khi qua một ngã ba đường, gặp phải ba người, có thể là người mới, đã hơi hiểu tình hình hiện tại.

Nhưng sức chiến đấu quá thấp, đột nhiên lại gặp người, Minh Thù nhìn qua thì bình thường nhưng bên cạnh có Tiểu Sửu ăn mặc quái gở, lập tức hoảng sợ.

“Chạy không?”

“Vừa rồi các ngươi không nhìn thấy, tốc độ những người đó rất nhanh, chúng ta chạy nổi sao?”

“Vậy làm sao bây giờ? Chờ chết sao?”

Tiếng nói chuyện bên kia truyền tới, Tiểu Sửu nhìn Minh Thù trước. Minh Thù nhìn bên kia, bộ dạng không hứng thú lắm. Tiểu Sửu lại dùng giọng nói đơn thuần vô tội nói: “Ôi chao, chúng ta cùng một phe, ta sẽ không giết các ngươi đâu.”

Trong đơn thuần vô tội xen lẫn một chút tiếc nuối.

Minh Thù yên lặng cách xa Tiểu Sửu một chút, mẹ khỉ cái tên biến thái này.

“Phe?” Người bên kia hiển nhiên là không hiểu, khó khăn lắm mới gặp một người nguyện ý mở miệng nói chuyện, lập tức hỏi:

“Phe nào?”

“Người mới luôn luôn thú vị như vậy.” Ánh mắt Tiểu Sửu bán đứng hắn, hắn là ánh mắt giả nai.

Tiểu Sửu tiếp tục nói: “Chính là chúng ta là một đại đoàn thể, một phe. Có điều… kẻ đằng sau các ngươi thì không phải.”

“Cái…”

“A!”

Ba người lần lượt ngã xuống, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, trên mặt còn lưu lại sự hoảng sợ và ngơ ngác.

Người ra tay liếc mắt về phía này, lại nhấc chân chạy.

“Sao hắn chạy thế?” Trước đó không có ai, Minh Thù không hỏi được, giờ có tên biến thái ở bên cạnh, Minh Thù cảm giác mình nên hỏi một câu.

Tiểu Sửu dùng một kiểu giọng nói đương nhiên: “Nhìn thấy người chơi cấp cao mà không chạy, chẳng lẽ chờ bị giết?”

Trong đầu Minh Thù lóe ra tia sáng, nguyên chủ là người chơi cấp bốn… Người chơi cấp cao có thể thấy một vài tin tức của người chơi cấp thấp, ví như cô có thể thấy đỉnh đầu người khác là chữ màu đen hay là màu trắng, điều này đại diện cho phe.

Nhưng cấp thấp không nhìn thấy. Gặp phải kiểu tin tức không thấy được, nếu không thể chắc chắn có thể một lần giết chết đối phương thì với những người lão làng, chín mươi chín phần trăm sẽ chọn bỏ chạy.

Chỉ cần giữ được tính mạng bản thân, mới có thể sống tốt hơn.

Minh Thù quay đầu, có thể nhìn thấy một chữ màu đen trên đầu Tiểu Sửu.



“Cậu đi theo tôi làm gì?”

Tiểu Sửu đi theo Minh Thù từng bước một, hắn vừa đi vừa nhún nhảy, vô cùng giống với Tiểu Sửu gây cười.

“Cô không có đồng đội, tôi cũng không có.”

“Cho nên?”

“Cho nên chúng ta có thể họp thành đội.” Tiểu Sửu cười hì hì nói.

Minh Thù cũng cười theo, nhưng lại từ chối: “Tôi không muốn tổ đội với anh.”

Tiểu Sửu tiếp tục cười hì hì: “Vì sao chứ, tôi rất lợi hại đấy.”

Minh Thù ha ha: “Quá xấu.”

Hạ thấp thân phận của trẫm.

Ở cùng với kẻ biến thái này, trẫm cũng sẽ bị người ta cho là biến thái.

Tiểu Sửu cúi đầu nhìn lại mình, một lát sau ngẩng đầu: “Cô không cảm thấy việc này rất giống chuyện cổ tích sao?”

“Chuyện cổ tích đen?” Khỉ chứ, một tên biến thái nói chuyện cổ tích với trẫm.

Tiểu Sửu: “…”

Minh Thù tra cứu bản đồ một chút, xung quanh cô có nhiều điểm đen trắng giao thoa, thỉnh thoảng có điểm trắng đen lóe lên rồi biến mất.

Vị trí hiện giờ của cô là ở chính bắc thành phố, dựa vào kinh nghiệm trước kia của nguyên chủ, hẳn là điểm an toàn ở đó…

Nhìn không hiểu.

Điểm an toàn là điểm ngẫu nhiên, không có quy luật để tìm, có thể tìm được điểm an toàn hay không đều phải dựa vào may mắn.

“Cô muốn tìm điểm an toàn đến vậy sao?” Tiểu Sửu đột nhiên lên tiếng:

“Cô tổ đội với tôi, tôi dẫn cô đi tìm, rất dễ tìm được điểm an toàn.”

Minh Thù nghiêng đầu: “Vì sao cậu lại muốn tổ đội với tôi như vậy? Cậu biết tôi là người của phe nào sao?”

“Bởi vì cô lợi hại.” Tiểu Sửu rất thực tế: “Đương nhiên cô cùng phe với tôi.”

Đáy mắt Minh Thù tràn ngập ý cười: “Sao cậu biết?”

Cấp của Tiểu Sửu không cao bằng cô, sao hắn biết được?

Tiểu Sửu khôi hài: “Đương nhiên là vũ khí bí mật, cô nghĩ xem thế nào?”

“Dẫn đường.”

Vì đồ ăn vặt!

Vì chính nghĩa!

Đừng nói là tổ đội, lên trời cũng được.



Đây là một tòa nhà rất cao, bên ngoài cũng bị phủ một lớp bụi dày, mặt đất gồ ghề loang lổ đầy vết máu nâu đen.

Thi thể của thành phố sẽ biến mất nhưng vết máu thì không.

Thành phố cũng không phải tồn tại một lần, có thể mở lại nên những vết máu này đều là của lần trước lưu lại, ngày qua ngày thì trở thành như bây giờ.

Tiểu Sửu nhảy tưng tưng tới cửa tòa nhà, nhiệt tình mời Minh Thù: “Đi thôi, sắp tới rồi.”

Minh Thù đứng bất động.

Tiểu Sửu nghiêng đầu nhìn cô, một giây tiếp theo, có gì đó bay ra từ sau lưng hắn, đánh vào gáy Tiểu Sửu.

Thân thủ Tiểu Sửu cực nhanh nhảy về bên cạnh, hắn nhanh chóng tránh được. Minh Thù nhìn rõ đó là một chiếc mai hoa tiêu, có điều so với mai hoa tiêu thông thường thì cái này còn lớn hơn, có thể sánh bằng cái chậu rửa mặt.

Mai hoa tiêu không bắn trúng Tiểu Sửu, tiếp tục xoay về phía trước với tốc độ cao, đánh về phía Minh Thù.

"Keng…"

Mai hoa tiêu đánh trúng đồ đạc, tốc độ xoay chậm lại, phát ra tiếng "vù vù".

Mấy giây sau, mai hoa tiêu rơi xuống đất.

Minh Thù ném cục sắt đã hoàn toàn biến dạng trong tay xuống, ánh mắt quét về phía Tiểu Sửu.

Tiểu Sửu vỗ tay rào rào như là đang ủng hộ cho màn biểu diễn của Minh Thù.

Minh Thù: “…” Khỉ chứ, tên thần kinh.

Cửa vào tòa nhà rất yên tĩnh, kẻ đánh lén bọn họ cũng không lộ diện. Tiểu Sửu tiến vào cửa tòa nhà lần nữa, cứ thế nhảy tưng tưng đi vào.

Minh Thù cũng đi vào theo. Lúc cô đi vào, Tiểu Sửu đã giao đấu với một người. Đợi khi Minh Thù đến gần, người kia đã ngã xuống.

Tiểu Sửu cười hì hì xoa xoa vết máu trên tay, vẻ mặt hài hước lộ ra nét quái dị: “Tôi đã báo thù cho cô.”

Minh Thù: “…”

Có thể là Tiểu Sửu nhìn ra nụ cười càng ngày càng hút hồn người ta của Minh Thù, nghiêng đầu sang nơi khác tìm chỗ lên lầu. Tất cả thiết bị của thành phố đều không cách nào sử dụng, muốn đi lên chỉ có thể bò lên.

Tiểu Sửu tìm được cầu thang, vào lúc hắn chuẩn bị kéo cửa ra, đột nhiên quay người nhìn về phía quầy bar ở đại sảnh.

“Vẫn còn tiểu trùng ở phía sau, vậy mà tôi không phát hiện ra…” Tiểu Sửu bình thản nói, đi về phía quầy bar:

“Các người tự bước ra, hay là để tôi tới đó?”

Có thể là bị dáng vẻ giết người vừa rồi của Tiểu Sửu dọa sợ, phía sau không có động tĩnh gì.

Tiểu Sửu tựa như thấy gì đó, dừng bước lại: “Ôi chao, lại là cùng phe, không ý nghĩa, không ý nghĩa.”

Người ẩn núp bên kia nghe câu nói của Tiểu Sửu, khẽ thở phào.

Một bé trai từ từ đứng lên từ phía sau quầy bar, tiếp theo là một bé gái… Tổng cộng có năm người.

Năm người này đều là phe đen.

“Không ý nghĩa gì, đi thôi.” Tiểu Sửu lại nhảy tưng tưng lên lầu.

“Chờ một chút!”

Bên kia có người gọi hắn lại.

Tiểu Sửu cũng không để ý bọn họ, những người chơi này vừa nhìn đã biết là người mới vào. Hắn không rảnh rỗi chơi đùa với người mới, không vui.

“Đợi một chút…”

Năm người kia đuổi lên lầu theo bọn họ, Tiểu Sửu nhảy tưng tưng đi rất nhanh. Minh Thù nhìn thì như tùy ý, tốc độ cũng không chậm, có thể nhẹ nhàng đuổi kịp Tiểu Sửu.

Hai người rất nhanh đã bỏ rơi đám người kia.

Tiểu Sửu cứ leo lên, mãi đến khi hắn đẩy cửa sân thượng.

Nhiệt độ nóng rát ập vào mặt, Minh Thù liếc thấy một cô bé ngồi trên sân thượng mặc một chiếc váy Lolita, trên làn váy là vô số ngôi sao tạo thành bản đồ, ở viền có ren màu đen.

“Đề Nha.” Tiểu Sửu nhiệt tình chào hỏi cô bé.

Cô bé tên là Đề Nha có khuôn mặt thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ chằm chằm. Nhưng trừ điểm này, không nhìn ra cô bé hoan nghênh bọn họ đến, vẫn là chán ghét.

Quan hệ giữa Tiểu Sửu và Đề Nha dường như rất thân thiết, tiến đến vây quanh cô bé nói chuyện.

Từ đầu đến cuối Đề Nha không nói một câu, khi Tiểu Sửu nói ra tìm điểm an toàn, ánh mắt lạnh như băng của Đề Nha rơi trên người Minh Thù đang dựa ở cửa.

Cô bé cũng không nói gì, đoán chừng nhìn Minh Thù một chút rồi vươn tay về phía Tiểu Sửu.

Tiểu Sửu đỡ Đề Nha nhảy xuống sân thượng.

Cảnh kia giống như một nữ vương với một tên thái giám…

Minh Thù không nhìn ra cấp của Đề Nha, hoặc là cấp của Đề Nha cao hơn cô… hoặc là cùng cấp với cô.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô chưa từng thấy người chơi cấp năm. Đề Nha này hẳn là giống cô, là người chơi cấp bốn.

Một cô bé như vậy lại có thể đạt cấp bốn, có thể thấy được thực lực của cô bé không thể khinh thường.

“Hộc hộc…”

Hơi thở nặng nề truyền tới từ phía sau cầu thang, năm người vừa rồi đã đuổi kịp.

Nam sinh vừa gọi bọn họ kia nặng nhọc thở gấp rồi nhanh chóng tiến lên, đẩy gọng kính đen đen của cậu ta: “Chào mọi người, chúng ta cùng một phe, tôi chỉ muốn hỏi mọi người mấy vấn đề.”

Người bọn họ gặp trước đó nếu cũng vừa vào như bọn họ, cho dù gặp được cũng không hỏi được.

Gặp phải người nhìn qua không phải người mới, sẽ không ra tay với bọn họ, nhưng cũng không nói nhảm.

Mà bên phe trắng gặp mặt là ra tay, bọn họ sẽ chẳng nói được câu nào.

Tên Tiểu Sửu này nhìn qua tuy hơi cổ quái nhưng Minh Thù nhìn thì lại bình thường nên hắn quyết định đuổi theo thử một lần.

Ở nơi này gặp được một người không giống người mới, lại còn rất bình thường… thực sự không dễ gì.

Tiểu Sửu cười hì hì nói: “Nơi đây không phải trường học, không chịu trách nhiệm giải đáp bất cứ vấn đề gì cho các người.”

“Mọi người đều là đồng bào, hơn nữa chúng ta cùng một phe, giúp đỡ nhau một chút cũng không có tổn thất gì với các người.”

“Hì hì…”

Minh Thù bị giọng cười hì hì kia của Tiểu Sửu làm nổi hết cả da gà.

"Ở đây cũng không có người thân nào." Biểu cảm khôi hài của Tiểu Sửu đổi thành một nụ cười mỉm đầy kỳ quái:

"Giết người thân mới có thể sống."

Năm người bên kia đều sợ hãi cùng lùi ra sau một bước.

"Quỷ nhát gan."

Gã đeo kính đánh bạo nói: "Chúng... chúng tôi chỉ muốn biết một chút tin tức."

Bọn họ biết quá ít, mà trong này rõ ràng có ba người chơi cũ như thế ở phía trước, loại trò chơi này vốn không công bằng.

"Được, vậy..." Ngón tay Tiểu Sửu chỉ vào đội của bọn họ, đầu ngón tay cứ di chuyển đi di chuyển lại trong năm người, cuối cùng tay dừng trên một nữ sinh mặc chiếc váy thể thao kẻ sọc màu trắng:

"Đổi lấy cô ta là được rồi."

Nữ sinh bị chỉ đích danh vội ngẩng đầu, có chút hoảng sợ liếc mắt nhìn Tiểu Sửu nhưng cô ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Gã đeo kính không biết Tiểu Sửu muốn cô nữ sinh này làm gì, nhưng cô ta hiện tại là đồng đội của hắn, hắn không thể đồng ý.

"Có thể đổi điều kiện khác không?"

Tiểu Sửu cười ha ha: "Các người trừ cái mạng ra, còn có thể lấy gì làm điều kiện trao đổi?"

Mọi người: "..."

Đầu tiên bọn họ tiến vào một không gian rất lớn, người trong đó cũng giống như bọn họ đều là người có đầu óc mơ hồ, một âm thanh xa lạ đọc một vài quy tắc kỳ lạ, tiếp đó bọn họ liền bị tống đến chỗ này.

Những đồ vật trên người trừ quần áo ra, tất cả đều biến mất.

Gã đeo kính mới vừa vào, còn chưa nhận thức được sự tàn nhẫn của thế giới này, hắn đã từ chối Tiểu Sửu.

Ánh mắt Minh Thù nhìn thoáng qua người Tiểu Sửu rồi rơi trên cô gái tóc ngắn đối diện chưa từng rời khỏi tiểu đội năm người.

Đó chắc là nữ chính giả Đỗ Miên.

Có lẽ là ánh mắt Minh Thù vô cùng rõ ràng, cô gái tóc ngắn cảm nhận được, cô ta ngẩng đầu nhìn sang.

Minh Thù mím môi lộ ra một nụ cười mỉm ấm áp.

Cô gái tóc ngắn nhíu mày lại, sau đó cúi đầu như thể không nhìn thấy cô. Mặc dù cô biết tình hình hiện tại là gì, cô cũng không thể nói ra.

Thế giới này chỉ có che giấu thực lực của mình khiến người ta không đoán ra được nội tình bên trong mới có thể sống sót.

Tiểu Sửu cũng không để tâm lời cự tuyệt của gã đeo kính, quay đầu nhìn Đề Nha: "Đề Nha."

Đề Nha vẫn luôn mang khuôn mặt cứng ngắc vừa lật bàn tay liền biến ra một tờ giấy gập đôi, Tiểu Sửu nhận lấy rồi mở ra nhìn thoáng qua, khua tay múa chân đi đến chỗ Minh Thù: "Đề Nha tính gần đúng điểm an toàn, coi như không đúng thì cũng ở gần đây. Cô gái thân yêu, chúng ta đi tìm điểm an toàn đi!"

Nghe được ba chữ điểm an toàn này, Đỗ Miên như bị chạm vào cái gì, ánh mắt nhanh chóng quét tới.

Cô ta không ngờ Minh Thù vẫn còn nhìn cô ta chằm chằm. Ánh mắt chạm vào tầm mắt Minh Thù, tim cô ta bỗng nảy lên một cái... Người con gái này sao mà cảm thấy là lạ, còn kỳ quái hơn so với Tiểu Sửu kia.

Nhìn vào ánh mắt cô như có ánh sáng chợt lóe.

Đỗ Miên có chút hình dung không ra, nhưng tuyệt đối không phải là ý tốt gì.

Thân thể cô ta trốn ra phía sau, vừa lúc ngăn trở ánh mắt Minh Thù.

Minh Thù cảm thấy quan trọng bây giờ là tìm đồ ăn, đợi khi có sức lực rồi sẽ bồi dưỡng tình cảm cùng với nữ chính giả, dù sao thể lực là một khâu quan trọng trong việc bồi dưỡng tình cảm.

Tiểu Sửu đã đi tới bờ Thiên Đài, hắn trực tiếp nhảy xuống, tiếp theo là Đề Nha.

Minh Thù đứng trên Thiên Đài hoài nghi đời người, trẫm sẽ nhảy lầu?

Đi xuống và nhảy xuống...

Minh Thù lựa chọn nhảy xuống.

Gió nóng trên sân Thiên Đài thổi qua, chỉ còn lại tiểu đội năm người kia.

Một lúc lâu mới có người lên tiếng: "Làm sao bây giờ, người ở đây quá là đáng sợ..."

Nữ sinh mặc váy thể thao nói: "Vừa rồi bọn họ nói cái gì mà điểm an toàn? Có phải thế giới này cũng có nơi an toàn hay không?"

Gã đeo kính phân tích: "Chúng ta đến đây không có gì cả, vừa rồi chúng ta đi qua nhiều nơi như vậy, cũng không thấy bất kỳ đồ ăn nào. Quy tắc nói chúng ta phải chiến đấu ở chỗ này tận mười ngày, không thể không ăn không uống trong mười ngày. Dựa theo trò chơi chúng ta từng chơi, điểm an toàn có thể có thức ăn."

"Vậy chúng ta nên đi tìm điểm an toàn không?"

Gã đeo kính đắn đo nhìn sang Đỗ Miên: "Đỗ Miên, cô cảm thấy thế nào?"

"Điểm an toàn chắc rất quan trọng." Đỗ Miên chỉ nói một câu như vậy.

"Vậy đi tìm điểm an toàn, mọi người có ý kiến gì không?"

Ba người còn lại nhìn nhau một lúc rồi lắc đầu.

-

Minh Thù nương vào thú nhỏ để đáp xuống đất, thú nhỏ nhanh chóng biến mất, Tiểu Sửu không nhìn thấy thú nhỏ. Minh Thù cứ như vậy nhảy xuống, nhìn qua như không mượn lực từ bất cứ vật gì, Tiểu Sửu tò mò quan sát cô vài lần.

Thế nhưng trang bị kiêng kị nhất là có người hỏi nên Tiểu Sửu không hỏi, trực tiếp dẫn đường đi về phía trước.

Minh Thù hơi liếc mắt nhìn cô bé đứng bên cạnh cô đang cầm một chiếc ô màu đen, đường viền có gắn những xúc tua bằng thạch anh dài khoảng mười centimet.

Hoa văn trên chiếc ô gần giống với họa tiết trên váy của cô.

Từ đầu tới cuối Đề Nha không hề nói một câu, cô che ô đuổi theo Tiểu Sửu. Thạch anh trên chiếc ô lay động, va chạm vào nhau phát ra âm thanh rất nhỏ.

Điểm an toàn cách nơi này không xa, hơn nữa không có ai phát hiện.

"Tôi đã nói Đề Nha rất lợi hại mà." Tiểu Sửu tranh công nói.

Điểm an toàn có ký hiệu, chỉ cần nhìn thấy rồi thì nhất định sẽ không bỏ qua.

Minh Thù mỉm cười với Tiểu Sửu, đẩy cửa điểm an toàn ra. Bên trong là những chiếc rương được xếp ngay ngắn chỉnh tề, có khoảng chừng mười chiếc rương.

Minh Thù mở chiếc rương ra, vốn có chút mong đợi nhưng khi nhìn vũ khí bên trong, cả người đều cảm thấy không tốt.

Một hơi mở mười chiếc rương ra, bên trong đều là vũ khí và đạn, ngay cả đồ đáng giá cũng không thấy.

Còn thức ăn thì sao!

Trẫm sắp chết đói rồi!

"Haiz, tất cả đều là vũ khí." Tiểu Sửu cười ha ha lấy ra một khẩu súng tự động, đầu tiên là chĩa vào Minh Thù.

Minh Thù tức giận đánh tới, nòng súng chuyển hướng sang Đề Nha. Đề Nha lạnh như băng liếc mắt nhìn Tiểu Sửu, Tiểu Sửu cười hì hì dời sang chỗ khác: "Có thể tìm thấy nhiều vũ khí như vậy, vận khí của chúng ta không tệ."

"Có tác dụng gì?" Minh Thù ngồi trên rương nói: "Có thể ăn sao?"

"Có thể giết người."

"Pằng!"

Tiểu Sửu bắn một phát về phía cửa, viên đạn bắn nào nền cửa, bụi đất văng lên.

"Pằng... pằng..."

"A..."

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu thảm thiết, Tiểu Sửu cầm súng trực tiếp xông ra ngoài, tiếng súng vang lên từ bên ngoài.

Mà lúc này ngoài cửa có người chạy vào, nhìn bên trong còn có hai người liền giơ khẩu súng trong tay quét tới.

Minh Thù trở mình lùi về phía sau, nhấc chân đạp một chiếc rương bay qua, chiếc rương trượt xuống mặt đất.

Người nọ dường như muốn né tránh nhưng tốc độ của chiếc rương nhanh hơn so với hắn tưởng. Hắn còn chưa kịp tránh thì đã bị đánh vào đầu gối, thân thể hắn nghiêng một cái rồi ngã xuống bên cạnh.

Súng trong tay văng ra ngoài, gáy bị vật cứng lạnh như băng đập vào.

Thân thể người nọ cứng đờ, ánh mắt quét tới người cầm cây súng của mình.

Là một cô gái nở nụ cười nhạt rất xinh đẹp khiến người ta cảm thấy là một cô gái dịu dàng.

Tiếng súng bên ngoài lúc này cũng dừng lại, Tiểu Sửu vác cây súng nhảy một phát quay trở về: "Tôi nói không sai chứ, sao cô không giết hắn? Giữ lại sang năm sao?"

Đề Nha mới bắt đầu chuyển chiếc ô trong tay cô thì Tiểu Sửu quay lại. Cô liền dừng động tác lại, hình như cũng tò mò nhìn Minh Thù.

Minh Thù mỉm cười nói: "Tôi không giết người."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK