Trên weibo đang tìm kiếm nhiếp ảnh gia đẹp nhất, không biết người nào đem hình Minh Thù lúc làm việc đăng lên.
Tên Giang Kiều này nhanh chóng được lên bảng xếp hạng.
Lúc Minh Thù biết chuyện này, cô đã ngồi trên xe lửa.
Ngụy Tự muốn được hạng nhất, đúng thật cô ta có khuôn mặt xinh xắn, đăng lên một số tác phẩm đẹp thu hút không ít.
Ngụy Tự nhìn cái tên đang ở trên bảng xếp hạng tức đến khuôn mặt méo mó, vì sao chuyện gì cô ta đều muốn dính líu vào?
Ánh mắt cô vừa chuyển, xem một trang mạng khác.
Giải thi đấu nhiếp ảnh quốc tế.
Ban đầu cô dự định chụp ảnh của Giang Kiều, nhưng căn bản là cô không thấy người đâu, hơn nữa cô ta rất kỳ lạ.
Cô lo lắng nhất vẫn là cô ta biết bí mật của mình.
Cô không thể dùng tác phẩm của cô ta.
"Giang Kiều nhất định sẽ tham gia giải thi đấu nhiếp ảnh lần này, tôi nhất định phải đạt được giải nhất..." Ngụy Tự tự nhủ.
Tìm kiếm nhiếp ảnh gia đẹp nhất này bất quá chỉ là một hư danh, bản thân không nên lãng phí thời gian ở phương diện này. Chỉ cần nhận được giải nhất cuộc thi nhiếp ảnh gia, mới có thể nâng cấp thêm một bậc.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Ngụy Tự dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng mà cô phải làm sao mới có thể trở thành quán quân đây?
Ngụy Tự không biết nghĩ tới điều gì, cô đứng dậy đi thu dọn đồ đạc, suốt đêm mua vé xe lửa rời đi.
-
Nửa năm sau.
Minh Thù là nhiếp ảnh gia được mời tham gia đề cử vòng chung kết.
Người nhận được thư mời nhiếp ảnh gia, đều là những nhiếp ảnh gia được chọn từ vòng loại. Ngoài ra còn có những người am hiểu và một ít tinh anh trong ngành, cùng với đại lão giới thương gia.
Nơi được thuê để tổ chức bình thường là bảo tàng triển lãm tranh, chiếm diện tích rất lớn.
Mỗi tác phẩm của nhiếp ảnh gia đều được trưng bày ở đây, đương nhiên không có trưng bày hết chỉ là một phần.
Trước khi vòng chung kết cuộc thi bắt đầu, tất cả mọi người đều ở bên ngoài thưởng thức tác phẩm.
"Chị Kiều."
Minh Thù quay đầu, Tô Nam Phong nắm tay Dư Tiểu Hàn đi sang phía cô.
Một tháng trước Dư Tiểu Hàn đã công khai mối quan hệ với Tô Nam Phong, tuy là gặp phải sự phản đối mạnh mẽ từ người hâm mộ nhưng hai người bọn họ đều bỏ qua.
Lần gặp mặt cô ấy trước đây, Dư Tiểu Hàn bây giờ giống như một đóa hoa nhỏ được che chở cẩn thận.
"Chúc mừng nha." Minh Thù cười gật đầu.
"Nhờ phúc của chị."
Nếu không phải lần trước Minh Thù gọi điện thoại cho hắn, sợ rằng bây giờ hắn sẽ không thể ở bên cạnh tiểu Hàn rồi.
"Chị Giang Kiều... Chuyện lần trước, tôi vẫn chưa có cơ hội cám ơn chị đàng hoàng."
Dư Tiểu Hàn hơi xấu hổ nói chuyện nhỏ nhẹ, rất êm tai.
"Tô Nam Phong đã cám ơn rồi." Minh Thù không thèm để ý: "Nhưng mà nếu cô muốn mời tôi đi ăn, tôi cũng không từ chối."
"Ơ..." Dư Tiểu Hàn sửng sốt một chút: "Vậy lát nữa em mời chị."
Chuyện của Dư Tiểu Hàn giải quyết như thế nào, Minh Thù chưa từng hỏi qua Tô Nam Phong, nhưng bọn họ là vai chính nhất định là...
"Tô Nam Phong, ai cho cậu đưa tiểu Hàn đi!"
Một người đàn ông hoàn toàn không phù hợp với nơi này đang bước qua đây, giọng nói vang to, người xung quanh đều nhìn về hắn.
Ánh mắt người đàn ông nhìn qua, đám người kia giống như bị uy hiếp, nhao nhao dời ánh mắt đi.
Tô Nam Phong tối sầm mặt lại, giữ Dư Tiểu Hàn ở trong ngực: "Sao anh lại tới đây?"
Dư Tiểu Hàn dường như hơi sợ người đàn ông này, trốn phía sau Tô Nam Phong.
"Tiểu Hàn." Người đàn ông đối mặt Dư Tiểu Hàn, lập tức thay đổi sắc mặt, rất buồn bã: "Sao em có thể bỏ trốn theo hắn! Anh phải đuổi theo bao lâu nay!"
Dư Tiểu Hàn không lên tiếng, giữ lấy cánh tay Tô Nam Phong.
"Đây chính là ông chủ xã hội đen xem trọng cô?" Minh Thù nheo mắt hỏi Dư Tiểu Hàn, người sau gật đầu: "Ăn mặc lại xuề xòa như vậy."
Người đàn ông liếc mắt nhìn Minh Thù, thay đổi giọng điệu: "Giang Kiều?"
"Ôi, quen biết tôi sao." Nụ cười Minh Thù chói mắt.
"Cô đánh anh em của tôi, hiển nhiên tôi biết rõ về cô." Sắc mặt người đàn ông thay đổi nhanh chóng, hắn thấp giọng: "Cô đưa mấy người còn lại đi đâu rồi?"
Những người đó lần trước, chỉ có mấy người ở cục cảnh sát trở về, những người khác cũng chưa quay lại.
Mấy người đó giống như là biến mất khỏi thế gian vậy.
"Anh hỏi tôi cũng vô dụng, anh nên đi hỏi Kỷ Cẩm chứ." Minh Thù nhún vai.
Kỷ Cẩm không phải Kỳ Ngự.
Nhưng tuyệt đối cũng không phải Kỷ Cẩm trước đây.
Hắn làm thế nào trừ khử mấy người đó, cô không nhìn thấy nhưng vết máu trên mặt đất, cùng với những chuyện cô thăm dò sau đó đều chứng minh, mấy người kia chắc chắn không còn nữa.
Những người này tuyệt đối không quan tâm đến mạng người.
Nói ra thì, Kỳ Ngự hình như cũng không quan tâm mạng người.
Bọn họ đúng là giống như lời Hài Hòa Hiệu đã nói, xem những người ở đây như người qua đường, không cần bất kỳ áp lực tâm lý.
Người cô xem trọng rốt cuộc là người như thế nào?
Nhân vật ảo.
"Kỷ Cẩm... Kỷ Cẩm nằm viện gần hai tháng rồi, chuyện này liên quan gì đến hắn?" Giọng nói người đàn ông cắt đứt mạch suy nghĩ của Minh Thù.
Cô chớp mắt: "Nằm viện?"
Sao cô lại không nghe nói chuyện này?
Dường như Dư Tiểu Hàn biết rõ ràng chuyện này, nhỏ giọng nói: "Anh Kỷ Cẩm hai tháng trước xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, tin tức đưa tin anh ấy ra nước ngoài đi quay phim, cho nên trên mạng không có tin đồn gì."
"Như vậy sao." Minh Thù như có điều suy nghĩ nhìn tác phẩm trước mặt.
Dư Tiểu Hàn nhìn Minh Thù lại nhìn Tô Nam Phong, đối diện với ánh mắt người đàn ông, cô lập tức lộ ra bộ dạng sắp khóc.
Người đàn ông càng tủi thân, cũng không đoái hoài tới anh em của hắn đã đi đâu: "Tiểu Hàn, em đừng trốn tránh anh nữa, Tô Nam Phong có phải cậu đã nói xấu tôi với tiểu Hàn không?"
Người đàn ông bám lấy Dư Tiểu Hàn thêm chút nữa, đã bị một tên khác gọi đi.
Trước khi đi trừng mắt liếc Minh Thù, rõ ràng là muốn gây phiền phức.
Nhưng Minh Thù lúc này không có rảnh để ý đến hắn.
Tên Kỳ Ngự này vì sao chưa tới?
Hắn là ai?
Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Mục đích của Hài Hòa Hiệu là gì?
Cô... có nên thử đi tìm hắn?
Minh Thù bị ý nghĩ này dọa cho giật mình.
Cô nhìn bức ảnh bầu trời những vì sao trước mặt, Tô Nam Phong đứng bên cạnh, giọng nói giảng giải của hắn cho Dư Tiểu Hàn về bức ảnh bầu trời những vì sao truyền qua.
Minh Thù dường như đột nhiên từ thất thần trở về hiện thực.
"Tôi điên rồi sao?"
"Chị Kiều, chị nói cái gì?"
Minh Thù nhéo khuôn mặt một cái, từ trong túi lấy ra một cây kẹo que, vị ngọt xua tan phiền não của cô: "Không có gì."
Tô Nam Phong đề nghị: "Chị Kiều, hay là chúng ta vào trước đi, thời gian cũng không còn nhiều sắp bắt đầu rồi."
Lòng Minh Thù không yên đáp một tiếng: "Ừm."
Tô Nam Phong liếc mắt nhìn Dư Tiểu Hàn, hai người đều không hiểu vì sao, sao lại cảm thấy là lạ?
Ba người đi vào trong hội trường trao giải.
Tại lối vào gặp Ngụy Tự.
Đầu tiên, Ngụy Tự liếc mắt nhìn Tô Nam Phong và Dư Tiểu Hàn, sau đó đi tới phía Minh Thù: "Giang Kiều, chúng ta đánh cược một ván không?"
"Cược cái gì?" Trên mặt Minh Thù vẫn hiện ý cười, không nhìn ra có chỗ nào không phù hợp.
"Lần này tôi nhất định sẽ lấy về giải nhất."
"Tự tin như vậy?" Minh Thù cười: "Vậy tôi thực sự rất mong chờ... mong chờ, ai lại xui xẻo như vậy."
Câu nói tiếp theo của Minh Thù thâm ý sâu xa, trái tim điên cuồng của Ngụy Tự "thình thịch" nhảy dựng lên.
Đúng là cô ta biết gì đó... nhưng cô ta biết được bao nhiêu?
Trước khi trao giải còn được bình chọn, có mười thứ hạng trong từng hạng mục chủ đề, chính vào lúc này bình chọn ra ba người đứng đầu, sau đó tiến hành trao giải.
Tô Nam Phong tham gia nghệ thuật chụp ảnh phong cảnh.
Mà Minh Thù và Ngụy Tự đều là nghệ thuật chụp người.
Vừa rồi nhóm ảnh bên ngoài trưng bày chắc là sẽ không được tiến hành bình chọn, cho nên lúc tiến hành bình chọn tác phẩm là gì ngoại trừ chủ đề, ai cũng không biết là dạng tác phẩm gì.
"Chào mọi người, tôi là Eisha người dẫn chương trình của cuộc thi, hoan nghênh mọi người đến với cuộc thi nhiếp ảnh gia quốc tế năm nay..."
Minh Thù ngồi ở phía dưới vẫn như cũ có chút không yên lòng, kẹo que chỉ còn lại que.
Lời mở đầu của người dẫn chương trình không lâu lắm, trên màn hình lớn rất nhanh thì bắt đầu phát hình tác phẩm.
Chỉ có tác phẩm, không có tên nhiếp ảnh.
Đợi đến cuối cùng, lúc công bố thứ hạng mới có thể tuyên bố tên nhiếp ảnh gia.
Đầu tiên là loại hình tài liệu nhân văn, đa số về nghề nghiệp, sinh hoạt hằng ngày, có không ít tác phẩm hay.
Loại thứ hai hay là chụp ảnh phong cảnh, Tô Nam Phong chọn là cảnh về đêm của thành thị, cảnh về đêm của mười thành phố, mỗi một bức đều giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Dư Tiểu Hàn không biết làm sao lại rơi nước mắt.
Tô Nam Phong tay chân luống cuống an ủi cô ấy.
"Sao vậy?" Minh Thù hỏi Tô Nam Phong.
Tô Nam Phong vỗ bả vai Dư Tiểu Hàn: "Mười thành phố này, là trước đây tiểu Hàn nói với tôi là những thành phố sau này cô ấy muốn đến."
"À..." Minh Thù lần nữa nhìn về phía màn hình lớn: "Rất có tâm."
Tô Nam Phong thở dài, hắn càng muốn tự mình đưa cô đi.
Để tất cả những cảnh đêm này đều có hình bóng của cô.
Minh Thù lại khôi phục tâm trạng không yên, Tô Nam Phong nhìn cô vài lần, cuối cùng chọn an ủi bạn gái mình.
"Kế tiếp là "Tôi có một giấc mơ" mời mọi người chiêm ngưỡng."
Đầu tiên, trên màn ảnh xuất hiện một đứa trẻ, da ngăm đen, thân hình nhỏ gầy, nhưng nụ cười tỏa nắng phảng phất có thể cảm hoá người khác, khiến người ta cảm nhận được sự vui vẻ của nó.
Tác phẩm kế tiếp, nhân vật chính đều là những đứa trẻ, có vui sướng, u buồn... nhưng trong ánh mắt của mỗi đứa bé đều có một tia sáng gọi là hy vọng.
Chủ đề chính là ước mơ của những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Chủ đề như vậy cũng không hiếm thấy.
Nhưng mà để cho ra một tác phẩm thế này, ít nhất phải là một bậc thầy trong giới.
"Chị Kiều, đây là chị chụp sao?"
"Sao lại hỏi như vậy?" Minh Thù nghiêng đầu nhìn Tô Nam Phong.
"Cũng không biết... chẳng qua là cảm thấy tác phẩm như vậy, có thể là chị chụp. Nhưng mà nhìn kỹ lại, hình như có chút khác biệt với chị." Tô Nam Phong nói: "Chủ đề của chị là gì?"
"Như mộng lệnh."
Vẻ mặt Tô Nam Phong nghi hoặc.
Đây là chủ đề gì?
Những tác phẩm tiếp theo hiển nhiên cũng không thể so sánh với chủ đề "Tôi có một giấc mơ" đó.
"Kế tiếp là một trong những tác phẩm cuối cùng của ảnh chụp người, chủ đề là "Như mộng lệnh", không biết tác giả đặt tên chủ đề có triển vọng như vậy, muốn mang đến cho chúng ta kiểu tác phẩm như thế nào?"
Bức ảnh đầu tiên xuất hiện, đã làm cho mọi người ở hội trường hít một hơi khí lạnh.
Trong hình là hình ảnh tiên lượn lờ trong màn sương, chỉ có một đám màu lam từ màn sương nhô ra, mà ở trên một đám màu làm này có một cô gái trong tư thế nhảy múa, màn sương xoay quanh làn váy của cô.
Xa xa là hình ảnh mặt trời mọc, tỏa ra biển mây.
Cô gái rất đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, nụ cười thuần túy giống như tiên tử không nhiễm bụi trần.
Cái này đã hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ.
Đám màu lam đó rất giống rừng cây, nhìn toàn cảnh bức ảnh là ở một nơi rất cao.
Chỗ cao như vậy, làm sao có thể chụp được?
Thực ra đây chẳng qua là hiệu ứng thị giác, vẫn là mặt đất chẳng qua là thêm đạo cụ vào.
Hình ảnh rất nhanh chuyển sang tấm kế tiếp.
Vẫn cùng một người như cũ.
Là ở một rừng cây, bối cảnh chắc là lúc mặt trời ngã về tây, ánh nắng soi qua tán lá thành từng tia sáng, cô gái trong ánh nắng thay đổi cách trang điểm cũng như trang phục.
Cô gái đang chạy nhanh, bức ảnh là lúc cô gái đang quay đầu lại.
Kế tiếp tấm thứ ba, tấm thứ tư, mãi đến tấm cuối cùng...
Bầu trời đầy sao, cô gái đứng yên, sóng lượn lăn tăn trên mặt sông đèn lồng được thả lên bầu trời.
Vẻ mặt của cô gái có chút đau thương, ngắm nhìn nơi xa, giống như đang chờ đợi một người chưa trở về.
Từ đỉnh núi biển mây, thảo nguyên rộng lớn, sa mạc cát vàng, sơn cốc vắng vẻ... đến mặt sông đầy sao.
Từng bối cảnh đều rất hùng vĩ, nhưng dáng vẻ người trong hình không bởi vì bối cảnh bao la hùng vĩ mà ảm đạm mờ nhạt chút nào.
Cô mới là chủ đề.
Như mộng lệnh... Như mộng như ảo.
Mãi đến khi người dẫn chương trình đọc lời kịch bản cuối cùng, tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần.
Tồn tại một loại tác phẩm như vậy ở trước mặt, nhóm cuối cùng có vẻ không có gì xuất sắc.
Chỗ ngồi của Ngụy Tự hơi xa Minh Thù, lúc này cô xuyên qua đám người nhìn Minh Thù, người phía sau cúi thấp đầu giống như cũng không có hứng thú gì đối với cảnh tượng như vậy.
Chính là thái độ này làm cho Ngụy Tự càng thêm căm hận.
"Hay lắm, tác phẩm các thí sinh dự thi nhiếp ảnh gia đều được giới thiệu qua, kế tiếp chính là giây phút quan trọng nhất của chúng ta, như vậy ngày hôm nay nhiếp ảnh gia nào sẽ đạt được giải thưởng lớn nào? Chúng ta vào một đoạn quảng cáo, lập tức công bố... Ây da, chỉ đùa một chút thôi, chúng ta không có tiền tài trợ..."
Người dẫn chương trình ở phía trên khuấy động bầu không khí.
Ba người dẫn đầu thể loại tài liệu nhân văn rất nhanh được công bố, trao giải đều là giới tiền bối chụp ảnh.
Nhiếp ảnh gia đoạt giải đối diện với tiền bối trao giải cho mình, hơi kích động.
Chụp ảnh phong cảnh cũng không ngoại lệ, Tô Nam Phong giành được giải nhất.
Tô Nam Phong đi xuống đã đem cúp đưa cho Dư Tiểu Hàn, Dư Tiểu Hàn thừa dịp lúc mọi người đều chú ý, trên sân khấu hôn Tô Nam Phong một cái.
Minh Thù giả vờ mỉm cười nhìn bọn họ.
Dư Tiểu Hàn đối diện với ánh mắt của Minh Thù, hơi ngượng ngùng, ôm cúp nhờ vào Tô Nam Phong che đi khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Hai thể loại khác, đạt giải có nhiếp ảnh gia trong nước, cũng có nhiếp ảnh gia nước ngoài nhưng nhiếp ảnh gia nước ngoài ít hơn.
"Kế tiếp chính là thể loại cuối cùng của chúng ta, tin chắc rằng cũng là điều mọi người mong đợi... Trước hết công bố người đạt giải ba của chúng ta, mời màn hình lớn trình chiếu tác phẩm."
Người phía sau hậu trường bắt đầu phát hình tác phẩm.
Đợi khi tác phẩm phát hình kết thúc, người dẫn chương trình mới nói: "Tác giả đạt giải ba sẽ là ai? Chúng ta hãy xem... nào, mời xem màn hình lớn."
Màn hình đen lại, chữ thứ nhất hiện ra.
"Chúc mừng ông Lữ Hiểu Huy của chúng ta. Mời ngài Phó trao giải cho ông Lữ..."
Quá trình trao giải không dài, đợi Lữ Hiểu Huy xuống, chính là người đạt giải nhì.
Tên thứ hai không phải Ngụy Tự cũng không phải Minh Thù.
Kế tiếp cũng chỉ còn lại một giải.
Ngụy Tự tự tin nhóm ảnh chụp của cô nhất định có thể đạt giải thưởng, dù sao...
"Được rồi, hiện tại cũng chỉ còn lại giải nhất. Chúng ta xem xem, người đạt giải nhất là ai?"
Ngụy Tự ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Lúc hình ảnh xuất hiện, Ngụy Tự cả người đều hơi bối rối, sao lại thế...
Không phải của cô.
Hình ảnh lúc này chắc là tác phẩm của một nhiếp ảnh gia nước ngoài.
Cũng không phải bộ ảnh "Như Mộng Lệnh" làm người ta kinh diễm...
"Chúc mừng ông Eric Jim của chúng ta."
Sao lại thế...
"Kỳ lạ, sao lại không phải nhiếp ảnh gia của tác phẩm Như Mộng Lệnh."
"Đúng vậy đấy, những người thẩm định này đang làm cái gì, ai nấy đều thấy được, bộ ảnh "Như Mộng Lệnh" rõ ràng cao hơn một bậc."
"Không lẽ có gì mờ ám bên trong sao?"
Minh Thù biết người đạt giải nhất, chính là người nước ngoài vui tính trước đây.
"Chị Kiều, chuyện này là sao?" Tô Nam Phong cũng cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý mà nói, giải nhất nhất định là "Như Mộng Lệnh".
Coi như không có "Như Mộng Lệnh", người đoạt giải nhất cũng phải là tác giả của bộ ảnh "Những Đứa Trẻ Bị Bỏ Rơi" mới đúng, sao lại là Jim đạt giải thưởng?
"Không biết." Là tác giả của bộ ảnh "Như Mộng Lệnh", cô có vẻ rất bình tĩnh.
Trao giải nhất kết thúc, tiếng bàn tán ở phía dưới hơi lớn.
"Xin mọi người giữ im lặng, tin rằng mọi người đều cảm thấy kỳ lạ vì sao Như Mộng Lệnh không đạt giải, như vậy hiện tại sẽ do bà Đinh đại diện cho ban tổ chức tới thông báo với mọi người."
Lời nói của người dẫn chương trình làm cho mọi người im lặng.
Bà Đinh lên sân khấu, hắng giọng: "Trải qua thảo luận, lần này cuộc thi nhiếp ảnh gia sẽ tăng thêm một giải đặc biệt, giải đặc biệt này trao cho ai, tin rằng trong lòng mọi người đã có cân nhắc. Như vậy thì mời nhiếp ảnh gia "Như Mộng Lệnh" của chúng ta, nhiếp ảnh gia Giang Kiều."
Chùm sáng chiếu đến trên ghế ngồi Minh Thù, cô chậm rãi đứng dậy đi đến phía trên sân khấu.
Người dẫn chương trình lần nữa tiến lên: "Chúc mừng nhiếp ảnh gia Giang Kiều. Vinh hạnh khi đạt được danh hiệu vinh dự "Nhiếp ảnh gia xuất sắc nhất năm", tác phẩm "Như Mộng Lệnh" đã thúc đẩy ban tổ chức của chúng ta mang đến giải thưởng tượng vàng."
Giải thưởng tượng vàng nhiếp ảnh gia trong nước là giải thưởng cao nhất trong giới nhiếp ảnh gia.
Mặc dù chỉ là đề cử, có thể có giải thưởng hay không còn chưa chắc chắn nhưng nhìn mọi người xem.
Đây có thể làm cho một đám nhiếp ảnh gia phía dưới vừa đố kỵ lại vừa ước ao.
Ngụy Tự nhìn người trên khán đài, chỉ cảm thấy từng trận nhói đau trong lồng ngực, vì sao... cô không được giải nhất thì thôi vậy, ngay cả giải nhì, giải ba đều không phải, tại sao có thể như vậy?
Giang Kiều còn có giải đặc biệt?
Mãi đến khi bế mạc, Ngụy Tự đều như đang mơ màng không tin vào sự thật.
Ngụy Tự không tin chuyện này, đợi đến lúc mọi người đều giải tán cô chạy vào hậu trường.
"Vì sao tác phẩm của tôi không đạt giải?" Ngụy Tự ngăn cản người chủ trì kia.
Người chủ trì sửng sốt một chút: "Nhiếp ảnh gia Ngụy Tự đúng không? Đúng lúc thật, chúng tôi cũng đang muốn tìm cô, cô cùng tôi sang bên này."
Trong lòng Ngụy Tự hơi hồi hộp.
Tìm cô làm gì?
Ngụy Tự theo người chủ trì vào một căn phòng, những nhà thẩm định đều ở trong phòng, còn có một người đàn ông không biết là ai.
Minh Thù cũng ở đây, cô ta ngồi bên cạnh người đàn ông kia.
"Nhiếp ảnh gia Ngụy Tự?"
Người đàn ông lên tiếng hỏi.
Ngụy Tự nhìn xung quanh, gật đầu.
Người đàn ông đứng lên: "Tôi có chuyện muốn hỏi cô."
"Chuyện… chuyện gì?"
Trong một giây nhìn Minh Thù, tiếng chuông cảnh báo trong lòng cô vang lên.
Người đàn ông hỏi: "Tác phẩm của cô "Tôi có một ước mơ" là do cô chụp sao?"
Trong đầu Ngụy Tự vang lên một tiếng như nổ tung: "Đúng… Đúng vậy."
Sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi: "Nhiếp ảnh gia Ngụy Tự mới vừa tốt nghiệp sao? Sao cô lại nghĩ đến muốn đi chụp nhóm tác phẩm như vậy?"
Ngụy Tự ổn định tinh thần: "Bình thường hay xem tin tức như thế này, đúng lúc du lịch được nhìn thấy, liền nghĩ đến chủ đề này."
"Nhiếp ảnh gia Ngụy Tự, nhóm ảnh chụp này đúng thật là do cô chụp sao?" Người đàn ông lặp lại vấn đề này.
Ngụy Tự hơi lưỡng lự, vẫn gật đầu.
Người đàn ông lấy ra một điều khiển từ xa, hướng về máy chiếu trong gian phòng ấn xuống, xuất hiện ảnh phóng to.
Ảnh chụp không ngừng bị phóng to ở tại góc dưới cùng, có một ký tự rất nhỏ bé có màu sắc tương tự bối cảnh.
Nếu như không phóng to, căn bản nhìn không thấy.
Hơn nữa ký tự không phải chữ số thông thường, vừa nhìn đã thấy đường nét nguệch ngoạc này rất có tính đặc trưng.
"Nhiếp ảnh gia Ngụy Tự, có thể giải thích về mẫu ký tự này có ý nghĩa thế nào không?" Người đàn ông đã có chút ý gây hấn.
Ngụy Tự căn bản không biết ở đó sẽ có một mẫu ký tự.
Sắc mặt cô trắng bệch.
"Mỗi một tác phẩm của cha tôi, đều sẽ thêm vào ký hiệu này, đây đều là tự tay tôi tạo ra, nhiếp ảnh gia Ngụy Tự vì sao nó lại xuất hiện trong tác phẩm của cô?"
Ngụy Tự chụp từ những bức ảnh ở tương lai, đương nhiên những ký hiệu trong hình vẫn tồn tại.
Tầm mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Ngụy Tự.
Loại ánh mắt này giống như là cây kim châm chích trên người Ngụy Tự.
Có thể biết mình cãi lại không được, Ngụy Tự đột nhiên nhìn về phía Minh Thù: "Giang Kiều! Là cô, là cô nói cho bọn họ biết!"
"Là tôi tố cáo, cái này cũng không phải của cô, tôi tố cáo không sai mà." Minh Thù cực kỳ hào phóng thừa nhận.
Là bộ dạng chính là trẫm làm đó.
Ngươi có thể làm gì trẫm?
Minh Thù biết những bức ảnh này là của ai, vì trong kịch bản đã đề cập qua đoạn này.
Nhưng mà khi đó không ai gây phiền phức với Ngụy Tự, cô đơn giản có thể lừa gạt được.
Càng trùng hợp chính là, con trai chủ nhân tác phẩm đang ở hội trường.
Khóe mắt Ngụy Tự dần dần đỏ lên, hận ý từ đáy mắt điên cuồng trào ra.
[Giá trị thù hận Ngụy Tự đã đầy.]
Minh Thù hơi nheo mắt, vậy đã đầy rồi sao?
Phiếu đồ ăn vặt này không kéo dài nữa!
Người đàn ông vẫn còn nói: "Tôi không biết cô làm thế nào lấy được tác phẩm của cha tôi, thế nhưng Ngụy Tự tôi sẽ thông qua quyền bảo vệ chính quy, luật sư sẽ liên lạc với cô."
-
Không biết có phải hay không vì Ngụy Tự đã mất đi vầng sáng của nữ chính giả, bàn tay vàng của cô ta hình như cũng không thể dùng nữa.
Máy ảnh không có ngón tay vàng, chính là một máy ảnh bình thường.
Ngụy Tự trong giới chụp ảnh mà nói có thể nói là minh chứng cho sự ô danh, mà nói đến kỹ thuật của cô ta, căn bản là không thể chụp ra những tác phẩm tốt.
Ngụy Tự cả ngày ở nhà nổi giận, cha cô thực sự nhìn không được, sắp xếp cho cô xuất ngoại.
Nhưng mà lúc đăng ký, Ngụy Tự lại đột nhiên chạy mất.
-
Minh Thù đứng ở cửa bệnh viện, một lúc lâu mới đi vào.
Trên giường, Kỷ Cẩm sắc mặt trắng bệch và người đàn ông khí thế hừng hực trên màn ảnh dường như hai người.
Kỷ Cẩm đã tỉnh.
Minh Thù tiến đến, hắn liếc mắt nhìn Minh Thù, rất bình tĩnh hỏi: "Cô tới làm gì?"
"Tới thăm anh một chút."
Sắc mặt Kỷ Cẩm sa sầm, giống như gà trống bị đánh bại: "Cười nhạo tôi? Chúc mừng cô, như cô mong muốn."
Minh Thù kéo ghế ra ngồi xuống, hơi vuốt vuốt cằm, hai tay khoanh ở trước ngực: "Tôi biết anh không phải người của thế giới này."
Thân thể Kỷ Cẩm chấn động, chậm rãi ngẩng đầu.
Đúng vậy.
Nếu như cô biết, vậy những gì mình đã làm, cô mới có thể dửng dưng như vậy.
Cô ta biết…
Không đúng, làm sao cô ta biết được?
Minh Thù hỏi: "Sao anh muốn tấn công tôi?"
Kỷ Cẩm đảo mắt: "Không phải cô biết cả rồi sao?"
"Tôi chỉ biết anh không phải người của thế giới này, thế nhưng tôi không biết, tại sao muốn tấn công tôi."
Kỷ Cẩm tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu hắn nói: "Có quy tắc, tôi không nói được."
"Quy tắc?" Quy tắc gì?
Kỷ Cẩm thấy Minh Thù đúng là cái gì cũng không biết, hắn nói: "Tôi đang ở trạng thái giới hạn, không thể nói lung tung, xem như tôi muốn nói cũng không nói được, viết cũng không được, bất luận phương thức biểu đạt gì đều không được."
Trạng thái giới hạn… vậy tại sao tên Lạc Yến thần kinh có thể nói?
"Sao anh có thể dễ dàng nói cho tôi biết như vậy?"
Sắc mặt Kỷ Cẩm càng sa sầm, lẩm bẩm một tiếng: "Dù sao cũng không thể trở về."
"Ý gì?"
Kỷ Cẩm lắc đầu, bày tỏ hắn không nói được.
Đường hầm vận chuyển bị phá hư hắn không trở về được, dùng thân thể này qua hết đời tính mạng của hắn mới kết thúc.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK