Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Vừa vào nhà, Phong Bắc bắt đầu cởi quần áo.

"Phong điện chủ, ban ngày ban mặt ngươi muốn làm gì?"

Minh Thù dựa vào bàn, nhướng mày nhìn hắn: "Ban ngày hoang dâm không được đâu?"

Phong Bắc không để ý tới nàng, tiếp tục cởi lộ ra lồng ngực rắn chắc.

"Sờ ta đi."

Minh Thù hoài nghi: "Bọn họ lại cho ngươi ăn thuốc tráng dương kỳ quái gì à?"

Trên trán Phong Bắc nổi đầy gân xanh.

Hắn không đôi co với nàng.

Phong Bắc tự đi qua, cầm lấy tay Minh Thù ấn lên người mình.

Ngón tay nóng hầm hập đụng tới làn da lạnh băng của hắn giống như có hiệu ứng kỳ lạ, cơ thể Phong Bắc không khống chế nổi lên phản ứng.

Hắn có hơi xấu hổ, cẩn thận lén nhìn Minh Thù, thấy nàng không có phản ứng gì trong lòng thở phào.

Hắn hắng giọng: "Nàng cũng phát hiện đúng không?"

Minh Thù đưa quần áo cho hắn mặc lên: "Quyển hạ Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở chỗ ngươi đó."

Phong Bắc cứng đờ, trong giọng nói cực kỳ không tình nguyện: "Tại sao nàng biết?"

Hắn còn chưa nói mà.

"Rất khó đoán sao? Ngươi thiếu điều viết hẳn lên mặt, ta lại không ngốc."

Khi lần đầu cơ thể nàng xuất hiện khác thường, chạm vào hắn cũng cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Mấy hôm trước càng rõ ràng hơn, sau khi tiếp xúc da thịt nàng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thực lực tăng lên khá nhiều.

Lúc trước nàng đã cảm thấy Ngũ Tuyệt Bảo Điển này không được đầy đủ, lại chạm vào Phong Bắc thực sự không khó đoán.

Tự dưng bị dỗi, trong lòng Phong Bắc xù lông các kiểu.

Xả bực tức trong lòng, Phong Bắc mặc xong quần áo: "Nói chính xác thì của nàng là quyển hạ, ta là quyển thượng."

"Ngũ Tuyệt Bảo Điển phân thành âm dương, quyển thượng là âm, quyển hạ là dương, một người tu luyện nếu không sai thuộc tính sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn, chỉ là tiến độ hơi chậm. Thế nhưng nếu sai thuộc tính... Sẽ xuất hiện tình huống giống như chúng ta lúc này. Nàng vốn nên tu luyện quyển thượng..."

Dù Minh Thù không biết gì nhưng vẫn ung dung nhìn hắn: "Cho nên?"

Phong Bắc cũng không ngượng ngùng: "Ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi, biện pháp duy nhất vào lúc này chính là..."

Hắn tới gần Minh Thù, nói nhỏ vào tai nàng hai tiếng.

"Ngươi thật sự không phải vì muốn làm gì với ta mới biên soạn ra chứ?"

Phong Bắc lạnh nhạt, giọng nghiêm túc: "Ta không phải loại người như vậy, hơn nữa ta sẽ không dùng sinh mạng để đùa giỡn với nàng, nếu nàng không đồng ý, ta suy nghĩ biện pháp khác."

Cuối cùng hắn bổ sung một câu: "Nếu như không thể tổng hợp lực lượng trong cơ thể kịp thời, chúng ta đều phải chết."

Minh Thù cười khẽ một tiếng: "Vậy chết đi, ngươi sợ à?"

"Nàng không sợ sao?"

Minh Thù lắc đầu.

Phong Bắc nhìn nụ cười nhạt của nữ nhân, hình như hắn thực sự không biết nàng sợ cái gì, giống như trên thế giới này không có gì làm nàng sợ.

Tuy Minh Thù không đồng ý với đề nghị của Phong Bắc, nhưng buổi tối khi Phong Bắc đi qua Minh Thù chỉ đâm chọt hắn vài câu, không đá văng ra như trước.

Có tiến bộ!

Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!

...

Cuộc sống bình thản như thế không có gì đặc sắc, rồi lại cực kỳ náo nhiệt.

Tuyết đầu mùa mùa đông bắt đầu rơi, Minh Thù nhận được tin tức đã lâu không nghe thấy.

Có người thấy Nhiếp Sương.

"Tuyết rơi dày như vậy... Nàng còn muốn ra ngoài?"

Phong Bắc thấy Minh Thù thu dọn đồ đạc, đứng cạnh cửa nhìn hắn.

"Đi ra ngoài hẹn hò."

Giá trị thù hận của trẫm, trẫm tới đây!

Phong Bắc như bị sét đánh: "Nàng muốn ra ngoài hẹn hò? Với ai?"

Gần đây không thấy nàng và tên không biết xấu hổ nào thân thiết!

Sao bây giờ nàng lại muốn ra ngoài hẹn hò!

"Dù sao cũng không phải đi với ngươi."

Ngươi không có giá trị thù hận, trẫm không hẹn hò với người không có giá trị thù hận.

Phong Bắc hoàn toàn không biết, vì không có giá trị thù hận nên bị ghét bỏ: "..."

Phong Bắc nhắm mắt theo đuôi Minh Thù.

Minh Thù hết nói nổi: "Ngươi không quay về Thất Tinh Điện của ngươi sao? Cẩn thận có người tạo phản!"

Phong Bắc không nhúc nhích, tạo phản đi làm như hắn muốn làm điện chủ không bằng.

"Đừng đi cùng ta."

Minh Thù leo lên ngựa giáo chúng dắt tới: "Hoặc là ở đây chờ, hoặc là quay về Thất Tinh Điện của ngươi."

Giáo chúng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Giáo chủ phu quân ngài đừng lo, với vẻ ngoài của ngài, còn có thể độc sủng một năm dù giáo chủ mang tiểu bạch kiểm từ bên ngoài về, ngài cũng là giáo chủ phu quân."

Giáo chủ phu quân Phong Bắc có chút tức giận trừng giáo chúng đang nói, nếu như nàng thật sự dám mang tiểu bạch kiểm trở về, nỗ lực lúc trước của hắn sẽ uổng phí!

Các ngươi thì biết cái gì!

Còn có ai là giáo chủ phu quân của các ngươi!

Minh Thù sờ sờ đầu Phong Bắc như sờ đầu chó.

Không đợi Phong Bắc phản ứng Minh Thù quất ngựa rời đi, gió tuyết rất lớn, bóng dáng của Minh Thù liền biến mất trong thế giới trắng xóa.

Bị tuyết rơi dày cản đường thực ra Minh Thù đi cũng không nhanh, Phong Bắc rất dễ dàng đuổi kịp nàng.

Sau khi Minh Thù nghe thấy âm thanh phía sau quay đầu lại nhìn, Phong Bắc mặc áo choàng đen đứng trong gió tuyết đi lại có chút khó khăn.

Bên cạnh hắn có người nhưng hắn lại cố chấp tự đi, rõ ràng là muốn ép Minh Thù quay đầu lại.

Minh Thù không muốn để ý đến hắn rời đi với tốc độ nhanh hơn, Phong Bắc nhìn hoa tuyết trắng xóa cúi thấp đầu suy nghĩ, hắn có nên bị thương nằm trong tuyết hay không?

"Lên đây."

Phong Bắc âm thầm rút đao về ngẩng đầu nhìn người cưỡi ngựa, không chút khách sáo đặt tay vào lòng bàn tay nàng, mượn lực nhảy đến phía sau ôm Minh Thù vào lòng.

Phong Bắc nhận dây cương trong tay Minh Thù, dùng áo choàng bọc nàng lại: "Ta biết, nàng sẽ không bỏ rơi ta đi hẹn hò với người khác."

"Ta sợ ngươi chết, Thất Tinh Điện tìm ta đánh nhau." Minh Thù rúc trong ngực hắn, lầm bầm.

Khóe miệng Phong Bắc cong cong: "Đi đâu?"

"Lan Thành."

Phong Bắc quất ngựa tiến lên, gió tuyết thổi qua lạnh lẽo thấu xương, núi non bạt ngàn biến thành màu trắng xóa.

Lan Thành cách Ngũ Tuyệt Thần Giáo rất xa, Phong Bắc gấp rút lên đường, Minh Thù hầu như không bỏ chút sức lực gì nàng ôm Phong Bắc dụi dụi: "Còn xa không?"

Nàng rất đói.

"Sắp tới rồi."

Phong Bắc kéo áo choàng cản gió tuyết thổi lên mặt hắn, giảm tốc độ: "Lạnh không?"

"Lo cơ thể ngươi đi."

Thân thể nàng như một cái lò lửa, lạnh cái rắm.

"..."

Lão tử chỉ là quan tâm ngươi!

Chó cắn Lã Động Tân không nhìn thấy người tốt.

Phong Bắc bực mình tăng tốc, Minh Thù lẳng lặng ôm chặt hắn truyền hơi ấm sang người hắn.

Vừa đến Lan Thành Minh Thù liền vứt bỏ Phong Bắc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến tửu lâu.

Phong Bắc để khách điếm coi ngựa sau đó mới vào tửu lâu.

Trong tửu lâu rất ấm áp, Phong Bắc tìm được phòng của Minh Thù dựa vào ghế nghỉ ngơi, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, cũng không biết là gió tuyết thổi hay là do cơ thể khó chịu.

Minh Thù liếc nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

Phong Bắc lắc đầu, tự tay rót chén nước cho mình.

Lòng bàn tay bị nhét vào một cái chén, là cái Minh Thù đang cầm chỉ có phân nửa nàng đã uống.

Phong Bắc cũng không ghét bỏ, uống một hơi cạn sạch chén trà nóng.

Tiểu nhị nhanh chóng đem món ăn lên Minh Thù không lập tức động đũa, chờ đến khi tiểu nhị rời khỏi, nàng kéo ghế ngồi bên cạnh Phong Bắc giơ tay sờ trán hắn.

"Ta không sao."

Phong Bắc kéo tay nàng xuống.

Minh Thù nghiêng người qua dựa vào thân thể hắn, hôn hắn. Đương nhiên Phong Bắc chưa từng được hôn như thế có hơi kinh ngạc, dù sao lúc bình thường đều là hắn chủ động còn bị đánh, đa phần đều là nước mắt.

Thân thể nàng như một lò sưởi, xua tan hơi lạnh trên người hắn.

Minh Thù cảm giác hắn không lạnh như vậy nữa lập tức tách ra, múc một chén canh đặt vào trong tay hắn: "Lát nữa dẫn ngươi đi xem đại phu, ta cũng không muốn chăm sóc ngươi, lần sau còn làm càn như vậy nữa thì ngươi ngủ ngoài đường đi."

Tuy rằng không biết tại sao hắn lại bệnh nhưng Minh Thù luôn cảm thấy tên yêu tinh này cố ý, tố chất cơ thể của hắn có thể mắc bệnh sao?

Muốn gạt đồ ăn vặt của trẫm? Không có cửa đâu!

"Ừm."

Phong Bắc chóng mặt cầm chén canh.

Ăn cơm xong, dường như tình trạng của Phong Bắc nghiêm trọng hơn. Minh Thù nhíu mày, không dẫn hắn ra ngoài mà trực tiếp thuê phòng.

Nàng ra ngoài tìm đại phu.

Trời tuyết lớn nhiều y quán đóng cửa, khó khăn lắm Minh Thù mới tìm được một y quán, trả giá cao mời đại phu đến tận nơi khám bệnh.

Phong Bắc nhiễm phong hàn rất nghiêm trọng, đại phu khám xong, Phong Bắc đã mê man.

Minh Thù hỏi chủ quán mượn nhà bếp sắc thuốc, sắc xong bưng lên gọi Phong Bắc uống thuốc.

Phong Bắc ngửi thấy mùi thuốc đông y, mặt không vui.

"Không uống."

Không ngờ lúc Phong Bắc bị bệnh tính tình còn rất ương bướng, Minh Thù đút hắn uống nhiều lần vẫn không được.

Dùng miệng mớm thuốc?

Nghĩ nhiều rồi, Minh Thù trực tiếp dùng bạo lực đổ vào, tuy rằng đổ ra ngoài không ít.

Nàng lại giày vò thay quần áo cho hắn, thay xong Minh Thù cũng toát hết mồ hôi.

Phong Bắc vẫn rét run, Minh Thù thực sự không còn cách nào chỉ có thể nằm ôm hắn.

...

Phong Bắc bị bệnh, vừa ấu trĩ khó chiều còn rất cáu kỉnh.

"Mộ Linh, ta muốn ăn."

"Mộ Linh, ta muốn uống nước."

"Mộ Linh ta lạnh..."

"Mộ Linh..."

"Chuyện gì!"

Minh Thù tức giận nhìn hắn.

"Ta là bệnh nhân, sao nàng hung dữ như vậy."

Phong Bắc lên án: "Có ai đối xử với bệnh nhân như nàng không?"

Minh Thù ném cái chén trong tay trực tiếp xông tới chỗ hắn, vươn tay đè ngực hắn: "Phong Bắc, ta cảnh cáo ngươi, đừng ỷ bản thân sinh bệnh mà sai ta làm cái này làm cái kia, ta sẽ bỏ ngươi ở đây."

Nàng từ từ buông tay ra, đầu ngón tay xoa xoa mặt hắn, nụ cười sáng lạn lại chói lóa: "Ngươi nên biết, ta nói được làm được."

Phong Bắc ngập ngừng "ừ" một tiếng.

Lão tử tuyệt đối không sợ, là lão tử nhường ngươi!

Minh Thù kéo chăn xuống, xoay người tiếp tục cầm chén rót thuốc, bưng thuốc tới thẳng thừng bảo hắn uống.

"Người bệnh khác đều được đút."

Phong Bắc nhìn thuốc đen thùi lùi rất không muốn uống.

"Đó là đầu có vấn đề, đây là thuốc không phải đường. Uống một hớp khó chịu, hay là một muỗng lại một muỗng khó chịu?"

Minh Thù bắt đầu tức giận. .

Phong Bắc: "..."

Thật có lý, lại không phản bác được gì.

Nhưng vì sao những người đó bị bệnh, muốn uống một muỗng đến một muỗng.

Lẽ nào sức mạnh tình yêu có thể làm thuốc ngọt lên sao?

Sự thực chứng minh không thể, chỉ có vị đắng.

Chờ khi Phong Bắc khỏe lên, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, toàn bộ thành trì đều là tuyết, trong tuyết lớn không khí ngày Tết càng ngày càng náo nhiệt.

Phong Bắc đứng trước cửa sổ, nhìn trẻ con vui đùa ầm ĩ bên dưới.

"Ầm!"

Cửa sổ bị đóng lại, một luồng gió lạnh thổi lên mặt hắn.

"Ngươi cố ý đến hành hạ ta phải không?"

Giọng Minh Thù ở phía sau vang lên, ý cười xen lẫn chút dữ tợn.

Phong Bắc bình tĩnh xoay người: "Ta đã khỏe rồi."

"Vậy ngươi đi ra ngoài đi! Bên ngoài có công chúa Bạch Tuyết chờ ngươi đấy!"

Công chúa Bạch Tuyết?

Nàng... Nói xạo sao?

Phong Bắc thử nhìn mặt Minh Thù xem có phát hiện cái gì không, nhưng mà không có chỗ nào kỳ quái, trùng hợp có tuyết rơi bên ngoài hẳn là nàng chỉ thuận miệng nói.

Hắn thử giải thích: "Chỉ là một chút gió thôi, ta còn chưa yếu ớt như vậy."

Minh Thù dọn đồ trên bàn lại để đồ ăn vặt nàng mang về lên.

Phong Bắc tinh mắt phát hiện trên tay áo nàng có máu, hắn bước đến: "Máu ở đâu ra? Nàng đánh nhau với người ta?"

Minh Thù nhìn tay áo, thờ ơ nói: "Giết heo."

Giết heo? Xem lão tử là tên nhóc ba tuổi dễ gạt như vậy sao?

Nhưng Minh Thù không muốn nói cho hắn biết, mặc cho Phong Bắc làm thế nào nàng cũng không nói ra một câu.

...

Vào đêm, Lan Thành cực kỳ yên tĩnh chỉ có ánh sáng lập lòe, một bóng dáng di chuyển như con thoi trong Lan Thành, nàng ta nhanh chóng nhảy vào một hộ gia đình.

"Nhiếp cô nương, người đã tới."

Trên sân có người chờ, thấy người tới cung kính kêu một tiếng.

"Gần đây có tin tức gì không?"

"Phát hiện tung tích Mộ Linh trong Lan Thành."

Trong mắt Nhiếp Sương lóe lên hận thù: "Hành động theo kế hoạch, lần này ta muốn nàng không có cơ hội quay về."

"Nhiếp cô nương, người đừng quên lời dặn dò của chủ nhân."

Có lẽ là Nhiếp Sương nghĩ đến chủ nhân trong miệng người nọ, trong mắt hiện lên thù hận:

"Ta biết rồi."

Người kia gật đầu: "Vậy tại hạ đi chuẩn bị, Nhiếp cô nương cần ở chỗ này nghỉ ngơi không?"

Nhiếp Sương xoay người rời đi: "Không cần, chuẩn bị xong lập tức hành động."

Nhiếp Sương đi trên đường phố vắng lặng, đạp trúng tuyết xốp nàng ta có chút hoảng hốt. Người Bán Nguyệt sơn trang đều chết hết, Nhiếp Bân cũng đã chết, mà nàng ta lại được một nam nhân khác cứu.

Người nam nhân kia nói cho nàng ta biết, nếu muốn báo thù nhất định phải nghe hắn.

Nhiếp Sương cảm nhận được sự sợ hãi từ trên người nam nhân kia, đó là một loại kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Nàng sợ nam nhân kia, hoảng sợ từ sâu trong nội tâm.

Giống như khi nàng ta đối mặt với Minh Thù, cái loại sợ hãi khó diễn tả bao trùm từ đầu đến chân.

Nhiếp Sương đi chậm rãi, suy tính tiếp theo nàng ta nên làm gì bây giờ, không nhìn phía trước, lúc rẽ đường đã đụng phải một người khác.

"Nhiếp cô nương!"

Giọng nói ngạc nhiên vang lên.

Nhiếp Sương ngẩng đầu, hơi kinh ngạc: "Nhạc thiếu hiệp."

"Nhiếp cô nương, đã lâu không gặp."

Nhạc Càn vui mừng nói không nên lời: "Cô nương... Gần đây thế nào?"

Nhiếp Sương miễn cưỡng nở nụ cười, không trả lời vấn đề của hắn.

Nhạn Càn cũng biết mình hỏi không đúng lúc, chuyện Bán Nguyệt sơn trang chắc là đả kích rất lớn với Nhiếp Sương, hắn hỏi như thế không phải là đụng nỗi đau người ta sao?

Nhạc Càn hơi xấu hổ, nói chậm rãi: "Nhiếp cô nương, khuya như vậy nàng ở đây làm gì?"

Nhiếp Sương lộ vẻ bi thương: "Ngủ không được, đi dạo một chút."

Nhạc Càn lần thứ hai mắng mắng bản thân ngu ngốc, lúc nãy hỏi chuyện đó làm cái gì: "À, ta cũng không có gì làm, chi bằng đi cùng nàng một chút?"

Nhiếp Sương chần chừ, chậm rãi gật đầu.

Hai người đi dạo chầm chậm, Nhạc Càn thử tìm đề tài bắt chuyện, nhưng Nhiếp Sương luôn cúi thấp đầu không nói lời nào, Nhạc Càn dần dần cũng không nói gì.

Cuối cùng Nhạc Càn đưa Nhiếp Sương về chỗ của nàng ta, hai người nói lời từ biệt, Nhạc Càn nhìn Nhiếp Sương đi vào trong lòng thở dài, mắt tràn đầy thương tiếc.

...

"Cô nương, có người bảo ta giao cho cô nương."

Tiểu nhị giao một phong thư cho Minh Thù.

Phong Bắc đứng bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm phong thư, hai chữ thư tình mờ mờ không thấy rõ.

Thư tình!

Nàng nhận thư tình!

Phong Bắc hừ lạnh một tiếng: "Còn có người viết thư tình cho nàng?"

"Tại sao không có, ta là một cô nương xinh đẹp." Minh Thù cực kỳ tự kỷ.

Phong Bắc muốn trợn trắng mắt, nếu tự kỷ là phạm pháp, nàng phải chịu tử hình hoặc là án mười năm.

Hắn nhìn lén muốn xem trong thư nói gì nhưng Minh Thù che rất kỹ, hắn không thấy dù chỉ một chữ.

Phong Bắc hơi buồn bực, giọng không tốt lắm: "Nàng thật sự nhận được thư tình sao?"

Minh Thù cười khẽ: "Ta có nhận thư tình hay không thì có liên quan gì đến ngươi?"

Phong Bắc nén giận, biểu cảm oan ức: "Nàng nhận thư tình trước nam nhân của nàng, nàng còn có thể tệ hơn chút nào nữa không?"

"Ngươi chưa từng nghe qua những lời này sao? Hữu kỳ phụ tất hữu kỳ nữ (*), ngươi không chịu được thì có thể đi, ta không cản ngươi."

Phong Bắc nghiến răng nghiến lợi, đi? Lão tử không đi!

Khó khăn lắm mới công lược đến đây, nếu đi không phải uổng phí hay sao.

Không phải chỉ là thư tình sao? Cũng không phải lão tử không viết được!

Đương nhiên đó không phải thư tình, chỉ là giáo chúng truyền tin tới, đám người kia đừng nói viết thư tình ngay cả thánh chỉ bọn họ cũng viết được.

***

(*)Hữu kỳ phụ tất hữu kỳ nữ: cha nào con đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK