Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#Đầu đề hắc đạo: Ôn Ý một lời không hợp liền mua lại thế giới ngầm#

"Đại tiểu thư, những thứ này đều là hàng tốt nhất tôi mới đưa tới, cô xem thử xem có thể lấy cái nào không?"

Minh Thù vừa mở mắt liền thấy trước mặt là một loạt nam thanh niên hách dịch, hung hăng, nhẹ nhàng, cái gì cần có đều có cả. Lúc này có nhiều người đang to gan nhìn cô, có người không thoải mái nhìn xuống đất, có người thì hờ hững nhìn trên không.

Minh Thù: "..."

Trẫm trở thành bà chủ của một gian hàng nhỏ?

Người nói chuyện là một thanh niên mang dây chuyền vàng, tuổi nhìn qua cũng không lớn, nhuộm một đầu tóc xanh kỳ quái... là một mảng xanh lè.

Lúc này Lục Mao đang nhìn cô nịnh nọt lấy lòng.

Minh Thù duỗi tay nâng trán, phất tay: "Đi ra ngoài."

"Đại tiểu thư, có chỗ nào không hài lòng..."

"Đi ra ngoài." Trẫm hiện tại có chút mơ hồ... còn có chút đói.

Lục Mao nhất thời im bặt, xua những người kia sợ sệt lui ra. Vừa mới ra tới cửa lại nghe người bên trong gọi hắn lại.

Lục Mao hấp ta hấp tấp chạy trở lại: "Đại tiểu thư còn có gì dặn dò."

"Làm cho ta một ít đồ ăn mang lên đây."

Lục Mao mặc dù hơi thất vọng nhưng vẫn đáp: "Vâng, đại tiểu thư."

Lúc cửa mở ra, có tiếng nhạc truyền vào, bên ngoài rất âm u. Trong hành lang có người đứng như là đang đi tuần.

Mà căn phòng cô đang ở giống như câu lạc bộ giải trí.

Vừa nhìn cũng biết không phải là nơi đứng đắn.

Lục Mao quay lại rất nhanh, mặc một bộ đồng phục của nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, chỉ là một ít đồ ăn đơn giản. Minh Thù cho Lục Mao lui ra, lúc này mới bắt đầu tiếp thu kịch bản.

Thế giới này không lấy nữ chính là chủ yếu, mà là nam chính. Nói đơn giản chính là sẽ nhắc tới nam chính nhiều hơn.

Nam chính giả tên là Lương Thần, trước khi trùng sinh chính là một tay con nhà giàu nhất nhì không có việc gì làm, không hiểu sao đối đầu với nam chính. Cả về sự nghiệp và phụ nữ đều không bằng nam chính, cuối cùng bị đánh chết.

Lương Thần sau khi sống lại với thân phận con nhà giàu, không chính diện gây bất hòa với nhân vật nam chính mà âm thầm phá hỏng hào quang xung quanh nam chính, đoạt lấy bạn gái của nam chính. Cuối cùng hắn thành công nghịch chuyển số phận đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp.

Tóm lại, đây là một câu chuyện kể về một gã “ngựa giống” ngủ với rất nhiều cô gái.

Mấu chốt là kiếp trước Lương Thần ngủ xong đối xử rất tốt với nam chính, không chịu trách nhiệm gì với cô em gái hắn xem thường.

Nguyên chủ tên là Ôn Ý.

Là đại tiểu thư của một bang phái tương đối nổi danh trong nước, quản lý toàn bộ Thanh Thị.

Nam chính bị lừa vào hộp đêm do Ôn Ý quản lý, vì chống lại khách, anh ta bị đánh trọng thương. Sau đó được Ôn Ý nhìn thấy, cứu nam chính bị trọng.

Cảm xúc sau đó rất cẩu huyết, Ôn Ý giúp nam chính rất nhiều. Những bước đi đầu tiên của nam chính đều có công lao của Ôn Ý. Các cô gái bên cạnh nam chính cũng rất nhiều nhưng nam chính chỉ toàn tâm toàn ý với Ôn Ý.

Cho nên Lương Thần sau khi sống lại, chuyện đầu tiên chính là đi tìm Ôn Ý để cho Ôn Ý không gặp được nam chính.

Kịch bản khá là mạnh, Lương Thần phá được một lần nhưng lại có lần thứ hai.

Lương Thần muốn triệt để chặt đứt con đường của nam chính với Ôn Ý. Hắn bắt đầu xuất hiện bên người Ôn Ý, tìm đủ mọi thủ đoạn theo đuổi cô.

Con nhà giàu chính là thích chơi đùa, hắn coi Ôn Ý là mục tiêu mới của hắn cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.

Ôn Ý ban đầu cảm thấy không kiên nhẫn đối với việc Lương Thần mặt dày nhưng mấy lần theo kế hoạch Lương Thần bày ra, Ôn Ý dần có cách nhìn khác với Lương Thần. Bị Lương Thần quấn lấy, Ôn Ý tất nhiên không có thời gian đi quản nam chính.

Ôn Ý cuối cùng có thâm tình với Lương Thần nhưng mục tiêu của Lương Thần cũng không chỉ là Ôn Ý. Sau khi Ôn Ý thất thân, hứng thú của Lương Thần với cô giảm mạnh nhưng mặt ngoài vẫn làm ra vẻ đối xử tốt. Lương Thần còn muốn cả thế lực đằng sau Ôn Ý.

Lương Thần cảm thấy kiếp trước mình chết thảm như vậy, cũng có ý nguyện của Ôn Ý cho nên hắn chẳng những chiếm đoạt thế lực của Ôn Ý, còn để cho người ta dày vò cô ngay trước mặt nam chính.

Ôn Ý vô cùng hận Lương Thần, cảm thấy mình nhìn lầm người, phó thác nhầm người.

Cô gắng gượng sống sót chạy thoát khỏi tay Lương Thần.

Cô liên hệ với những người cũ, có người vì nhớ tới tình xưa, cũng có người vì bất mãn với Lương Thần quyết định cùng cô trả thù. Từ đó Ôn Ý đi trên con đường làm nhân vật BOSS phản diện đối nghịch với Lương Thần.

Nhưng kết quả tất nhiên là Ôn Ý thua, cuối cùng Ôn Ý lái xe đâm Lương Thần. Lương Thần không chết, Ôn Ý bị kết án.

Nhưng Lương Thần lại dùng thủ đoạn cứu cô ra khỏi tù, đem bán cô cho một gia đình ba anh em ở một vùng núi làm vợ. Lúc chết trong bụng cô còn mang một đứa bé, có thể nói là vô cùng thê thảm.

Minh Thù tiếp thu hết kịch bản, trong miệng tấm tắc khen một hồi.

Nam chính giả này thật khó đỡ!

So với trẫm còn cặn bã hơn.

Sau khi sống lại, những cô gái kia căn bản không có quan hệ gì với nam chính cả. Rất nhiều cô gái cũng chưa từng làm gì hắn, Lương Thần ngủ với người ta còn không chịu trách nhiệm. Thậm chí còn bức bách nam chính nhìn những cô gái kia bị người khác ấy ấy.

Nghĩ tới việc nguyên chủ cũng bị… Thật đáng sợ.

Mở màn biến thái nhất, đồ ăn vặt toàn phải nhờ mua.

Ăn một chút gì để tự an ủi vậy.

Tuyến thời gian bây giờ vẫn còn sớm, nam chính mới vừa bị người ta lừa gạt cũng không gặp được cô.

Minh Thù nhớ lại nhóm người vừa rồi, không ai nhìn giống nam chính cả.

Minh Thù gọi Lục Mao tới: "Ngoại trừ những người vừa rồi, còn nữa không?"

Lục Mao cúi đầu khom lưng: "Có thì có nhưng đại tiểu thư cũng biết đấy, những người đó không sẵn sàng chịu quản giáo, đều ở phía sau."

Minh Thù im lặng.

Kinh doanh hiện tại của cô có rất nhiều khu vực lại là màu xám, còn có một ít vô cùng xám luôn.

Minh Thù cảm giác mình muốn xong đời, về sau muốn đi ra ngoài mua một đồ ăn vặt có khi đều có người để mắt tới, có chút sợ.

"Ở đó có ai tên là Quý Việt An không?"

Lục Mao suy nghĩ một lúc: "Dường như có một người tên là Quý An, dáng dấp còn rất đẹp, chỉ là tính khí bướng bỉnh. Hắn đã tới mấy ngày rồi mà không chịu ăn uống gì, chính hắc đại tiểu thư cô còn nói người này là thiểu năng, tự tay ký khế ước bán thân. Giấy tờ vẫn còn ở đây."

"Đưa ta đến xem sao." Nam chính không giống với người khác, liếc mắt là có thể nhận ra. Đừng hỏi vì sao, bởi vì nhân vật chính có vầng hào quang và sai biệt với bối cảnh gốc sẽ không quá nhiều.

"Tôi mang hắn tới cho cô xem là được, không cần thiết phải tự mình đi tới đó." Lục Mao cười hê hê.

"Cô cứ chờ ở đây để tôi đi sắp xếp."

Minh Thù: "..."

Tốt, hiện tại trẫm vẫn là đại lão.

Trẫm phải có giá đỡ.

Tự mình tẩy não một phen, Minh Thù lại yên tâm thoải mái bắt đầu ăn, ăn hết lại gọi người mang tới nữa.

-

Lục Mao đi tới, theo sau là hai hộ vệ áo đen dẫn theo một nam sinh bẩn thỉu. Thực sự vẫn chỉ là nam sinh, nhìn qua nhã nhặn khiến người ta đặc biệt có cảm giác tốt.

Chỉ là sắc mặt hơi kém, ánh sáng trong phòng không quá sáng, khuôn mặt kia nổi bật lên lại càng khó coi.

Hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, thấy trong phòng chỉ có một người ngồi mà tên mang mình tới là Lục Mao cũng phải cẩn thận đứng sang một bên, vậy người này hẳn là là người phụ trách.

Minh Thù lúc này mặc một chiếc áo da, tóc ngắn, trên đầu đội mũ, dáng vẻ sắc nét vô cùng khí chất. Nhìn cẩn thận sẽ phát hiện tuổi của cô cũng không lớn.

Nếu ở bên ngoài, chắc tầm tuổi đang học đại học.

Nhìn qua tư thế của cô, có vẻ chính là người đứng đầu ở đây.

"Cô... muốn làm gì?" Quý Việt An đã rất nhiều ngày không nói chuyện, giọng nói hơi khàn khàn nhưng mà nam chính vẫn là nam chính, dù có khàn khàn nghe vẫn khá gợi cảm.

Minh Thù ngẩng đầu, đầu ngón tay đặt dưới mũ, mắt sáng như sao, môi hồng khẽ mở: "Muốn phát tài không?"


"Hả?" Quý Việt An có chút mơ hồ.

Gia thế của Quý Việt An coi như không tệ, không tính là hào môn nhưng cũng sắp chạm tới rồi. Mẹ hắn chết sớm, cha cưới mẹ kế, kết quả không bao lâu đã đem về một cậu bé trạc tuổi hắn.

Quý Việt An khi đó mới biết được cha hắn đã sớm quá trớn.

Sau khi mẹ kế được gả vào đương nhiên không muốn để cho Quý Việt An kế thừa gia sản, tìm mọi cách chèn ép Quý Việt An.

Trước đây không lâu, cha Quý Việt An phát hiện ra bệnh ung thư, khả năng không còn sống lâu nữa. Mà Quý Việt An sắp tốt nghiệp đại học, trong tay có một hạng mục đang muốn tìm người hợp tác.

Mẹ kế chắc chắn không muốn để cho Quý Việt An kế thừa gia sản nên đã tìm người lừa Quý Việt An, còn khiến cho Quý Việt An bị đưa tới nơi này.

"Tôi đầu tư cho anh, thế nào?"

Minh Thù nói ra chính xác tin tức về hắn khiến Quý Việt An cảm thấy bất an, sau đó nghĩ nơi cô kinh doanh thế này mà tra được cũng có chút kỳ quái.

Kỳ quái hơn chính là...

"Cô... tại sao cô muốn giúp tôi?"

"Có người giúp anh không tốt sao?"

"Không có lợi tuyệt đối không làm, đạo lý này tôi hiểu." Quý Việt An không cảm thấy mình may mắn gặp được một người giúp mình vô điều kiện.

Ở một nơi như thế này.

Mấy năm nay hắn cũng trải nghiệm không ít, không phải là kẻ ngây thơ.

"Anh có phiền không, có muốn phát tài không?"

"Đại tiểu thư cho cậu thì cậu cứ nhận, dông dài làm gì!" Mặc dù Lục Mao không hiểu đại tiểu thư nhà mình muốn làm gì nhưng điều đại tiểu thư làm nhất định là đúng.

Quý Việt An: "..."

Đầu hắn xoay mòng.

"Cô... không phải cô đánh giá cao tôi chứ?" Ngoại trừ thân thể này, hắn cũng không còn thứ khác để người ta mơ ước.

Minh Thù cười nhẹ: "Anh đánh giá cao bản thân quá đấy."

Quý Việt An: "..."

-

Lục Mao cùng Minh Thù đi trên lối đi riêng của night club, Lục Mao cảm thấy rất khó hiểu: "Đại tiểu thư, sao cô phải giúp cái tên Quý Việt An đó? Hắn có gì đặc biệt sao?"

Nam chính có đủ đặc biệt không?

Về sau có thể chuyển mình.

Minh Thù ôm một túi hạt dẻ cười: "Cậu hãy theo dõi Quý Việt An, đừng để cho người khác phá hỏng."

Lục Mao càng khó hiểu, đại tiểu thư chẳng lẽ thật sự coi trọng tên Quý Việt An đó?

"Vinh ca, điện thoại của anh."

Vệ sĩ bên cạnh đưa điện thoại cho Lục Mao. Lục Mao nghe điện thoại, một lát sau xin chỉ thị của Minh Thù: "Đại tiểu thư, phía dưới có người làm loạn, tôi đi xử lý một chút."

"Ừm." Minh Thù gật đầu, Lục Mao lập tức đi vào thang máy.

Minh Thù vốn dĩ muốn rời khỏi nơi này nhưng nghĩ đến Lương Thần có lẽ sẽ xuất hiện ở đây nên cô cũng xoay người đi xuống phía dưới.

Minh Thù đứng trong căn phòng vừa tối vừa ồn, người của vệ sĩ phân tán ra không quá gần cũng không quá xa cô.

Minh Thù đi về phía trước. Dòng người rất đông, cô đi khá chậm rãi nhưng vào lúc này, một người đàn ông đột nhiên đụng vào cô.

Chất lỏng lạnh như băng đổ xuống quần áo cô, theo lớp áo “tí tách” chảy xuống mặt đất.

"Ây da, xin lỗi." Người đụng phải cô vội vàng xin lỗi. Lúc hắn ngẩng đầu lên lại ngây ngẩn cả người, một lát sau lại lắc đầu:

"Thật ngại quá, quần áo của cô không sao chứ?"

Minh Thù nhìn người đàn ông trước mặt ăn mặc đúng mức, tướng mạo anh tuấn nhưng có đôi mắt dâm tà phảng phất tràn đầy thâm tình khiến tinh thần người ta rạo rực.

"Lương thiếu, cậu làm gì vậy!" Có người gọi hắn.

Người bên kia đáp lại.

Lương thiếu...

Nếu như không trùng hợp nhiều như vậy thì đây chính là Lương Thần rồi.

"Anh tên gì?"

"Lương Thần." Khuôn mặt Lương Thần áy náy, rất chân thành nói:

"Thật ngại quá, quần áo cô đều ướt cả rồi. Tôi bồi thường cho cô nhé?"

Minh Thù bỏ vào miệng một hạt dẻ cười rồi cười nói: "Không sao, tôi đánh gãy chân anh là được."

Lương Thần: "..."

Lương Thần ngẩn ra trong nháy mắt, nhanh chóng cười nói: "Cô thật biết nói đùa."

"Tôi không đùa với anh." Trong tình huống đó giọng nói Minh Thù vẫn rất dễ nhận biết:

"Bắt anh ta đi cho tôi."

Cô không đặc biệt nói với ai nhưng người của vệ sĩ lập tức xông về phía Lương Thần.

Tim Lương Thần đập mạnh. Thủ đoạn của Ôn Ý trong ấn tượng của hắn tuy có chút độc nhưng cũng không đến nỗi bị người ta làm ướt áo liền muốn đánh gãy chân hắn.

Lẽ nào bởi vì mình trọng sinh nên đã thay đổi điều gì?

Lương Thần bị đưa đến một căn phòng, Minh Thù ăn hạt dẻ cười chậm rãi tiến đến. Cửa phía sau đóng lại, vệ sĩ đứng canh cửa như thần bảo vệ.

"Lương Thần, Lương đại thiếu gia?"

Giọng nói chậm rãi vang lên trong phòng giống như gió xuân mềm mại không chút mạnh yếu.

"Cô biết tôi?" Lương Thần vô cùng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn và cô gặp mặt, sao cô lại biết hắn nhỉ.

Không đúng...

Nhất định có chỗ nào đó không đúng.

"Đã nghe danh từ lâu." Minh Thù đưa một hạt dẻ cười cho vệ sĩ: "Bóc cho tôi."

Lương Thần: "..."

Vệ sĩ không nói gì, nhanh chóng lột hạt dẻ.

"Bộ đồ này của tôi..." Minh Thù vân vê trang phục trên người, cô ngừng lại quay đầu hỏi vệ sĩ:

"Bao nhiêu tiền nhỉ?"

"Mười vạn." Bóc xong hạt dẻ, vệ sĩ mặt không đổi sắc trả lời.

Minh Thù liếc nhìn vệ sĩ. Vệ sĩ đeo kính râm, thần sắc nghiêm túc giống như bộ đồ cô mặc thực sự trị giá mười vạn.

Vệ sĩ rất có tiền đồ nha.

Minh Thù mỉm cười nhìn về phía Lương Thần: "Lương thiếu muốn cà thẻ hay trả tiền mặt?"

Lương Thần: "..." Đùa hắn ư?

Một bộ quần áo mà mười vạn?

Nạm kim cương hay nạm vàng vậy!

Ôn Ý có ý gì...

"Bỏ đi, cũng không cần anh bồi thường, cho tôi luyện tay một chút là được." Minh Thù cầm mấy hạt dẻ cười từ chỗ vệ sĩ bỏ vào miệng.

"Đến đây nào Lương thiếu, lần gặp gỡ đầu tiên tôi sẽ chiêu đãi anh tử tế."

Lương Thần nghe ra ý tứ của Minh Thù: "Đợi đã, mỹ nữ ơi, tôi có chỗ nào đắc tội với cô? Hay là có người muốn cô đối phó với tôi?"

Minh Thù nghiêm túc: "Anh làm dơ quần áo của tôi."

"Tôi sẽ bồi thường cho cô." Mười vạn với hắn mà nói chỉ là một số lẻ.

Minh Thù lộ ra hàm răng trắng, cười đến xán lạn: "Tôi không muốn anh bồi thường"

Trẫm chỉ muốn giá trị thù hận của ngươi.

Đến đây đi, bấy bi à!

Lương Thần trọng sinh cũng chỉ là một phú nhị đại yếu ớt, Minh Thù đánh hắn hoàn toàn rất dễ dàng.

Lương Thần bị đánh một trận đến ngơ ngác, rốt cuộc hắn đắc tội với cô chỗ nào!

Minh Thù thở hổn hển, sai vệ sĩ mang đồ ăn vặt tới: "Ném anh ta ra ngoài."

Lương Thần bị người ta lôi ra ngoài, hắn không thể tin được hoặc cảm thấy rất kỳ quái.

Minh Thù đứng phía sau vệ sĩ, phất phất tay: "À đúng rồi, tôi là Ôn Ý. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng quên nha."

Thật vất vả để tăng giá trị thù hận, đương nhiên không thể nhường cho người khác.

Lương Thần: "..."

Nhất định có chỗ nào không đúng.

Chẳng lẽ có người sai cô ta đối phó với mình?

Nhất định là như vậy, nếu không... tại sao cô ta đột nhiên đánh mình.

Nhưng ai có thể khiến cô động thủ, là ai?

*

[Hài Hòa Hiệu]

Lương Thần: Nhất định là cách tôi sống lại không đúng, tôi muốn thử lần nữa.

Tiểu tiên nữ: Xin lỗi, trọng sinh chỉ có một lần.

Lương Thần:... Cái này không giống với trọng sinh mà tôi tưởng tượng!

Tiểu tiên nữ: Nói nhảm, người ngươi gặp là thúc của ta.

Lương Thần:...

Tiểu tiên nữ: Đến đây bỏ phiếu đi, ta sẽ nói Minh thúc bớt ngược đãi ngươi.

Lương Thần:...


Lương Thần chật vật bị ném ra khỏi cửa, trùng hợp có mấy người bình thường không hợp với hắn nhìn thấy.

Lương Thần lúng túng giải quyết một phen với đám người kia, thật vất vả mới thoát thân được.

"Thật xui xẻo."

Ngày hôm nay đúng là gặp quỷ.

Lương Thần liếc mắt nhìn bảng hiệu sau lưng, vẻ mặt không ổn định. Đúng lúc này ở cửa chính có một người đi tới.

Người này có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.

Quý Việt An.

Làm sao hắn có thể đi ra?

Lẽ nào Ôn Ý đã gặp hắn, cố ý thả hắn đi?

Bên cạnh Quý Việt An có một người đi theo, cúi đầu nói với hắn gì đó. Quý Việt An nghe xong gật đầu, người kia đưa một chiếc xe tới, tự mình đưa hắn lên xe.

Lương Thần nhìn theo chiếc xe chở Quý Việt An biến mất bên trong một nơi xa hoa, một lúc lâu sau mới xoay người rời đi.

Kiếp này hắn sẽ không ngu xuẩn như kiếp trước. Quý Việt An bây giờ còn chưa là cái gì cả, hắn còn có rất nhiều cơ hội.

-

"Đại tiểu thư, không xong rồi."

Lục Mao vội vã chạy vào giống như đằng sau có quỷ đuổi theo vậy.

"Ồn ào cái gì, tốt xấu gì ngươi cũng là một đại ca, chú ý hình tượng một chút."

Lục Mao còn tâm trí đâu mà để ý tới hình tượng, nhào tới trước mặt Minh Thù: "Đại tiểu thư, có một lô hàng của chúng ta bị cướp."

Minh Thù ném vỏ hạch đào (*) trong tay đi, nhíu mày: "Thanh Thị không phải là địa bàn của chúng ta sao. Kẻ nào lá gan lớn dám cướp hàng của chúng ta? Là hàng gì?"

Lục Mao thấp giọng nói nhỏ bên tai Minh Thù một câu.

Minh Thù: "..." Trẫm còn phải định nghĩa lại thân phận của mình.

Định nghĩa xong, Minh Thù mặt không đổi sắc hỏi: "Ai làm?"

Lục Mao phiền muộn lại có chút sợ hãi: "Người của Diêm Vương."

"Ta có còn là tiểu quỷ đâu." Minh Thù thuận miệng tiếp một câu, nói xong mới nhớ tới đây là cách gọi của một người trong giới.

Những người trong giới chưa chắc biết Ôn Ý nhưng nhất định biết Diêm Vương.

Diêm Vương chỉ là danh hiệu, không ai biết hắn tên thật là gì. Người này chính là huyền thoại.

Nói chung thế lực người này lớn mạnh hơn nhiều so với nguyên chủ.

Lại có người đoạt danh tiếng của trẫm, không vui.

Ăn thêm hai quả hạch đào bồi bổ não.

Minh Thù dùng sức đập quả hạch đào thật mạnh: "Ta nhớ là hắn không hoạt động ở Thanh Thị, tự nhiên chạy tới đây đoạt hàng của chúng ta làm gì? Có ai đắc tội bọn họ sao?"

"Làm sao có thể?" Lục Mao gào đứng lên.

"Những người ở đó nói rằng nguồn gốc hàng hóa có vấn đề, họ vẫn còn đang chờ ở đằng kia. Đại tiểu thư có cần tới xem qua không, chỉ cần đắc tội với người đó một chút xíu, chúng ta sợ rằng không dễ chịu gì."

Việc này hắn không chắc quyết định được, chỉ có thể chờ Minh Thù làm chủ.

Minh Thù tiếp tục đập quả hạch đào: "Không phải ngươi phụ trách việc này sao, có vấn đề ngươi không nhìn ra sao?"

Vẻ mặt Lục Mao đầy đau thương, hô to oan uổng: "Đại tiểu thư, gần đây không phải tôi đã cùng cô về thăm lão gia sao, việc này cô giao cho Hào ca phụ trách."

Minh Thù: "..." Thật là phức tạp, ăn hạch đào, ăn hạch đào.

Ăn xong quả hạch đào, Minh Thù cuối cùng cũng rõ ràng mọi việc.

Cách đây không lâu, lão gia bất ngờ gọi Ôn Ý về. Thực ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là lão gia phát bệnh động kinh muốn gặp con gái mình.

Chỉ cần lão gia nghĩ về con gái, bất kể là Ôn Ý đang làm gì đều phải trở về cùng lão gia ăn cơm, uống trà, tản bộ nói chuyện tâm tình, tâm sự việc đời, thuận tiện bàn luận về việc sau này sẽ xử lý ai.

Lục Mao và Ôn Ý cùng nhau lớn lên, Ôn Ý tương đối tin tưởng hắn giống như tổng quản thái giám bên cạnh hoàng đế vậy, đi đâu cũng mang theo.

Hào ca tên là Ba Hào, là người của lão gia. Lúc Ôn Ý tới Thanh Thị, hắn vẫn phụ trách bên này, lão gia tương đối tín nhiệm hắn.

Cho nên khi Lục Mao và Ôn Ý thỉnh thoảng rời khỏi Thanh Thị, nơi đây đều là giao cho Ba Hào phụ trách.

Lô hàng lần này cũng là Ba Hào phụ trách.

Địa điểm giao hàng là nhà máy bỏ hoang tại vùng ngoại thành. Lúc này bên ngoài nhà máy cứ cách một đoạn lại có người đứng, Minh Thù xe lái tới gần, sau khi kiểm tra mới cho phép vào.

Minh Thù thay bộ đồ tương đối thoải mái, quần áo thể thao, ngay mũ đội ở trên đầu cũng là mũ thể thao. Cô cất túi, đi vào bên trong công xưởng.

Người đứng ở cửa nhà máy ngăn cô lại.

"Ôn tiểu thư, xin lỗi." Đối phương có ý muốn lục soát người.

Minh Thù nghiêng đầu nhìn Lục Mao.

"Định làm gì, đây là đại tiểu thư của chúng ta!" Lục Mao hiểu ngay.

"Các ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng, đây là Thanh Thị."

Địa bàn của chúng ta, chúng ta làm chủ.

Đối phương không hề di chuyển: "Xin lỗi, không cho soát người không thể để mọi người đi vào."

Minh Thù lấy ra một cây kẹo que, vừa bóc vỏ vừa nói: "Ta đang gặp người đưa ra quyết sách của quốc gia hay là thượng đế thế?"

"Vì lý do an toàn, mời Ôn tiểu thư phối hợp một chút." Đối phương vẫn là vẻ mặt đó, ngay cả lông mi cũng chưa từng chớp một cái.

Minh Thù liếm kẹo que, vị ngọt trong miệng tản ra. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, xoay người rời đi, nhẹ giọng nói: "Trở về dùng bữa trà chiều."

Lục Mao: "..."

Đối phương: "..."

Minh Thù đi ra được một đoạn, phía sau có tiếng bước chân vang lên: "Ôn tiểu thư, hết sức xin lỗi, mời vào bên trong."

Minh Thù không ngừng lại, cứ thế trở về bên xe, mở cửa xe rồi quay đầu mỉm cười: "Chờ đi, chờ tôi dùng xong trà chiều hãy nói."

Bụp!

Cửa xe đóng lại, ngăn trở tầm mắt mọi người.

Lục Mao xấu hổ, vội vàng lên xe từ bên kia.

Xe khởi động, không có chút lưu luyến rời khỏi nhà máy.

Minh Thù dùng xong trà chiều còn ngủ một giấc. Lục Mao ở bên ngoài đi tới đi lui, Minh Thù mở cửa liền thấy khuôn mặt kia giống như bị người ta giày xéo.

Minh Thù ngáp một cái: "Có ai chết à mà cậu lại có bộ mặt đưa đám thế? "

"Đại tiểu thư, xe bên ngoài chờ cô nửa giờ rồi, chúng ta mau đi thôi! Đắc tội với những người kia cũng không tốt." Lục Mao thiếu chút nữa khóc lên.

Nửa giờ sau, hai chiếc xe dừng ở bên ngoài mời đích danh đại tiểu thư của bọn họ.

"Một lô hàng mà thôi, bọn họ muốn thì cứ lấy đi. Chúng ta cũng không thiếu tiền." Minh Thù không cho là đúng.

"Muốn gặp ta cũng không phải dễ dàng như vậy."

Trẫm là người có thân phận.

Cần thể diện!

Làm chậm trễ đồ ăn vặt của trẫm còn dám tự cao tự đại.

Lục Mao: "..."

Lô hàng kia những mấy triệu đó!

Không phải mấy trăm ngàn!

Đại tiểu thư, hôm nay cô vẫn chưa tỉnh ngủ sao?

Đối phương là người của Diêm Vương, không phải tiểu lâu la. Đại tiểu thư mau tỉnh lại đi!

Minh Thù chậm rãi đi xuống lầu dưới.

Lục Mao đuổi theo sát: "Đại tiểu thư, cô xem, ngay cả chúng ta ở đâu họ cũng biết, chúng ta vẫn nên đi một chuyến! Hào ca vẫn còn ở bên đó đấy!

Diêm Vương rất biết giở thủ đoạn, đại tiểu thư như vậy là đang đi tìm chết.

Ngay cả lão gia ở đây cũng phải kiêng kỵ vài phần.

Minh Thù nhẹ nhàng nói: “Ba Hào theo lão gia nhiều năm như vậy, hẳn có thủ đoạn giữ mạng cho mình. Mà lô hàng lần này là chúng ta mua được nếu thật sự có vấn đề gì cũng không phải vấn đề của chúng ta, không tới lượt chúng ta, cậu lo cái gì.”

Lục Mao run run, làm sao hắn có thể không khẩn trương chứ?

Điện thoại của Lục Mao bất ngờ vang lên, dọa hắn giật mình. Hắn bấm núi trả lời, giọng nói bên trong dồn dập: "Vinh ca, bên ngoài lại thúc giục."

"Biết rồi." Thúc giục, thúc giục, thúc giục! Thúc giục có ích lợi gì. Đại tiểu thư không đi, hắn lại không thể đi thay đại tiểu thư được.

Cúp máy xong, Lục Mao với vẻ mặt tuyệt vọng nói: "Đại tiểu thư..."

***

(*) Hạch đào: Quả óc chó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK