Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Long Sa Tuyết trở ra từ đài trừng phạt, trước tiên đuổi Phù Hề về Bồng Lai tiên đảo, sau đó đến cả Tây Nhạc sơn cũng không trở về mà trực tiếp đến Long tộc.

Minh Thù cho rằng nàng muốn kéo đội ngũ qua đây đánh nhau nên hưng phấn hơn nửa ngày, kết quả sau khi Long Sa Tuyết trở về thì không có động tĩnh gì.

Hưng phấn vô ích.

Không có Long Sa Tuyết và Tạ Sơ Dương, thời gian trôi qua càng buồn chán hơn.

Minh Thù cả ngày ngoài ăn ra thì là ngủ, thời gian qua thật nhanh. Tạ Sơ Dương và Long Sa Tuyết dường như là hẹn nhau cùng không xuất hiện.

Có phải bọn họ biết trẫm muốn tăng giá trị thù hận cho nên cố ý trốn không?

Lúc Ngọc Huy không có chuyện gì làm thích lui tới ở Cửu Liên sơn, hắn muốn tìm vật kia, đáng tiếc kết quả không như ý.

Ngoại trừ một đống thứ có thể ăn, hắn chưa từng tìm thấy cái gì.

“Ấy, sao hôm nay trở về sớm như vậy?” Ngô Đồng thấy Ngọc Huy đi đến, hơi kinh ngạc:

“Ngươi lại đi lên núi à?”

Mấy năm nay Ngọc Huy lớn lên rất nhanh, bây giờ dáng người đã cao hơn so với Minh Thù, sáng sủa đẹp trai, chỉ là hơi kiêu ngạo nhưng những tiểu muội mê trai đẹp ở Tiên giới không thiếu.

“Ngày hôm nay tan học sớm.” Giọng nói của Ngọc Huy đã nghe hay hơn. Hắn đặt đồ xuống, vén tay áo bắt đầu rửa đồ để nấu ăn.

Khóe miệng Ngô Đồng giật giật, tiên tôn người nhanh đến đây, nghiệt đồ của người lại muốn lãng phí đồ nấu ăn rồi.

“Ngọc Huy à.” Ngô Đồng thử ngăn cản:

“Tốt nhất ngươi tu luyện là được, loại chuyện lặt vặt này Dạ Nguyệt chân quân biết phụ trách. Tiên tôn nhìn thấy ngươi lãng phí như thế lại đánh ngươi đấy...”

Ngọc Huy hừ một tiếng: “Hắn có thể làm, vì sao ta không thể làm.”

Ngô Đồng: “...”

Dạ Nguyệt chân quân đó là đường hoàng nấu ăn, còn ngươi chính là đang lãng phí.

Ngô Đồng không ngăn được Ngọc Huy, chỉ có thể mặc cho hắn làm, dù sao mỗi ngày chịu đòn là môn bắt buộc.

Ngô Đồng chuẩn bị xong cháo cho Minh Thù, liếc mắt nhìn Ngọc Huy còn đang nấu nướng, nàng rùng mình một cái rồi nhanh chóng rời khỏi bếp.

Minh Thù ăn xong cháo thì Ngọc Huy đầu tóc lấm lem đang cầm một chiếc đĩa đi đến, dáng vẻ kiêu căng: “Sư phụ, người nếm thử xem.”

“Ngươi lại lãng phí đồ của ta rồi!” Minh Thù từ trên giường nhảy phóc xuống, trực tiếp đánh một cái bộp lên gáy hắn:

“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là không cho phép ngươi vào bếp rồi.”

Không có tư chất làm đầu bếp, còn cần phải đi làm nhiều lần sao.

Bếp của trẫm cháy mấy cái rồi đó!

Ngọc Huy che chiếc đĩa, nhảy qua một bên: “Sư phụ, hôm nay nhất định ta làm không có vấn đề. Người xem, sắc màu đầy đủ, không hề có chút vấn đề nào.”

Minh Thù kéo thắt lưng, nhìn thứ trong tay hắn, khóe miệng nở nụ cười: “Ta sợ bị ngươi độc chết.”

“Sao lại thế được, mấy thứ này đều không có độc.” Ngọc Huy cứng cổ:

“Sư phụ, người nếm thử xem đi, có lẽ ta nấu ăn rất ngon đấy?”

Dạ Nguyệt chân quân thực sự là quá đáng ghét, suốt ngày đều nhớ kẻ khùng này.

Nhìn thứ lạ lùng trên đĩa là hoàn toàn không muốn nếm thử.

Thế nhưng nhìn dáng vẻ Ngọc Huy cẩn thận từng li từng tí, Minh Thù cầm đũa ngọc gắp một miếng nhỏ nếm thử. Không có mùi vị, còn mang theo vị chát, khó ăn chết đi được!

Tiểu yêu tinh này nhất định tới khiêu chiến sức chịu đựng của trẫm đối với đồ ăn vặt.

“Thế nào?”

“Thế nào à, chẳng lẽ trong lòng ngươi không có dự đoán sao?” Minh Thù cầm đũa ngọc, rất muốn đập chiếc đĩa lên đầu hắn. Có thể tưởng tượng đây chính là lãng phí thức ăn nên không thể làm như vậy, cô chỉ có thể chịu đựng không động thủ.

“Không ngon sao?” Dạ Nguyệt chân quân cũng làm như thế, hắn cũng làm từng bước như vậy, sao lại không thể ăn nhỉ?

Minh Thù hít một hơi thật sâu mỉm cười: “Từ hôm nay trở đi, ngươi còn bước vào bếp nửa bước thì đi khỏi Cửu Liên sơn cho ta.”

Ngọc Huy: “...”

Lão tử vì làm cho cô ăn, cả ngày tu luyện xong vội vã trở về, thế mà cô còn ghét bỏ!

Chưa cần để ý tới chuyện hắn làm ăn có ngon hay không, chỉ cần nhìn chuyện hắn tự mình làm đồ ăn là biết có thể ăn được hay không?

Sư phụ còn không biết quý trọng!

“Còn không đi tọa thiền đi, chờ ta đánh ngươi sao?”

Ngọc Huy bĩu môi, ôm đĩa đi về phía bếp.

Nếu không phải là nhường cô, cô có thể đánh được ta sao.

“Chẳng phải ta đã nói với ngươi rằng ngươi không được đi vào bếp sao. Đặt đồ xuống đi, một lát nữa Ngô Đồng tới dọn, cút nhanh lên.” Nhìn hắn liền thấy đau lòng với thực phẩm của trẫm.

“Hứ!”

Ngọc Huy nặng nề đặt chiếc đĩa lên trên bàn bên cạnh Minh Thù, bước trở về phòng.

Vì sao hắn muốn công chiếm một kẻ khùng như vậy.

Muốn về nhà.

Không được, trưởng thành thật vất vả, đã thành công một nửa, không thể buông bỏ.

Đúng!

Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!

Ngọc Huy ở trong phòng suy tư. Hiện tại hắn đã cao hơn cô cho nên bây giờ muốn bắt đầu phạm thượng, không phải, chính thức bắt đầu chiến lược.

-

Vì vậy khoảng thời gian tiếp sau đó, Ngọc Huy trêu chọc Minh Thù đủ loại, đương nhiên Minh Thù xem hết các trò đùa, tuyệt không động thủ gì.

Ngọc Huy hoàn toàn không hoài nghi chuyện mình biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn nghĩ cô không nhìn ra cho nên hoàn toàn không phải che giấu. Nhưng ngay cả Ngô Đồng cũng đã nhìn ra chút khác thường.

“Tiên tôn, gần đây Ngọc Huy đối xử với người có chút...” Không đúng lắm?

Những năm trước đây Ngọc Huy còn nhỏ, hắn thỉnh thoảng có vượt quá quy tắc, cô còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

Nhưng bây giờ Ngọc Huy đã không còn là thiếu niên nữa.

“Em nhìn ra được điều gì?” Minh Thù chống cằm, nhìn hoa lê phủ đầy mặt đất đang bay lượn gần đó.

Ngô Đồng nuốt một ngụm nước bọt, e dè hỏi: “Có phải Ngọc Huy thích người hay không?”

“Em đã nhìn ra rồi sao.”

Ngô Đồng: “...” Cho nên người cũng biết sao!

“Tiên tôn, người đừng phạm sai lầm.” Ngô Đồng hoảng hốt bồn chồn:

“Người và hắn là sư đồ đấy.”

Chuyện này nếu để những người lớn trên Tiên giới biết được, tiên tôn sẽ bị lời gièm pha dìm chết đấy.

Minh Thù thu tầm mắt lại, u uất thở dài nhưng tiểu yêu tinh đó cứ dụ dỗ trẫm phạm sai lầm.

Hắn không thể hận trẫm một chút sao?

Chẳng lẽ bình thường trẫm đánh hắn quá nhẹ tay?

Không phải chứ...

Tiểu yêu tinh bị khùng rồi sao?

“Tiên tôn, người nói gì vậy?” Ngô Đồng không nghe rõ tiếng thở dài đó của Minh Thù.

“Không có gì, buổi tối ăn gì?” Minh Thù nói sang chuyện khác.

-

Buổi chiều, Ngọc Huy ăn mặc vô cùng tuấn tú, gõ cửa Minh Thù.

“Sư phụ, ta có đôi chỗ không hiểu, người có thể chỉ cho ta một chút không?”

Minh Thù khoác một chiếc áo choàng màu nhạt dựa vào cửa, trong tay cầm một loại quả to bằng nắm tay, thú nhỏ lăn qua lăn lại ở trong phòng nhìn có vẻ vui vẻ.

“Không chỉ.”

“Người là sư phụ ta đấy, vì sao không chỉ dạy?” Ngọc Huy mạnh miệng hùng hồn.

“Không chỉ là không chỉ, không vì sao cả.” Minh Thù cắn trái cây, giòn vang “rộp rộp”.

“Sau này nếu ta đi ra ngoài bị người ta đánh, người mất mặt là sư phụ đấy.” Ngọc Huy dựa vào lí lẽ biện luận:

“Sư phụ, người giúp ta xem một chút, ta không muốn làm người mất mặt.”

“Không sao, ta không biết xấu hổ.”

Ngọc Huy: “...” Lão tử thấy cô đúng là người không biết xấu hổ.

Hắn chịu đựng nói đi nói lại rồi tuồn vào phòng từ bên cạnh: “Vừa rồi lúc ta tu luyện, cảm giác cơ thể có gì đó không đúng. Sư phụ giúp ta xem một chút đi, nếu ta tẩu hỏa nhập ma thì không hay đâu.”

“Tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ không chết, sợ cái gì.” Chân Minh Thù cong nhẹ móc lên cửa, kéo cửa phòng lại.

“Ta không muốn tẩu hỏa nhập ma, nếu không... sau này ai sẽ bảo vệ sư phụ.” Ngọc Huy tỏ vẻ nghiêm túc.

Minh Thù cười khẽ: “Bản thân không tự bảo vệ được, còn nói bảo vệ ta, ngươi lấy ta làm khiên chắn đúng không?”

Thú nhỏ ngừng lăn lộn, ánh mắt dừng lại chỗ Minh Thù và Ngọc Huy. Một lúc sau nó lăn đến bên người Minh Thù, bắt lấy y phục cô rồi bò vào trong tay áo.

Ngọc Huy vẫn nhìn theo thú nhỏ lúc này đã vào tay áo Minh Thù: “Ta chỉ biết đứng che chắn ở trước sư phụ, sẽ không coi sư phụ là khiên chắn.”

Ôi!

Kỹ năng diễn của lão tử khá lên rồi, like cho mình một cái.

Minh Thù nhẹ a một tiếng, chỉ vào một gian phòng: “Đi qua đó ngồi, ta xem thử có vấn đề ở đâu.”

“Cần cởi quần áo không?” Ngọc Huy nghiêm túc hỏi:

“Có phải như thế sư phụ sẽ nhìn rõ hơn không?”

“Hay là ta đi tìm vài người tới giúp nhìn để được rõ ràng hơn, tránh chuyện ta nhìn ngươi lâu quá ngươi tê người, ngươi mà thành quỷ còn gây phiền phức cho ta nữa.”

Ngọc Huy: “...”

Minh Thù chu miệng, đấu với trẫm sao, ngươi còn non kém lắm.

Ngọc Huy theo lệnh ngồi xuống, không cần Minh Thù nói đã bắt đầu vận công.

Người thiếu niên năm đó giờ đã lớn lên trở thành nam tử anh tuấn đẹp trai.

Chỉ là còn non nớt, thêm vài phần trầm ổn góc cạnh, dường như sẽ càng đẹp mắt hơn.

Minh Thù cắn một miếng trái cây, ánh mắt nhìn xuống che giấu tâm tư trong đáy mắt.

Ngọc Huy dần chảy mồ hôi lạnh ra trán, khí tức quanh người bắt đầu bất ổn.

Con cháu Tiên gia tuy từ nhỏ đã có Tiên tịch nhưng ngoài Tiên tịch có khởi điểm cao hơn so với người khác ra, còn lại cũng phải dựa vào chính mình.

Có con cháu Tiên gia cuối cùng còn không bằng người tu đạo phàm trần.

Minh Thù gặm hết trái cây, chậm rãi đi tới ra tay giúp hắn ổn định khí tức, thế nhưng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không vẫn phải dựa vào chính hắn.

Dần dần, Minh Thù trầm lại.

Cô nhìn chằm chằm Ngọc Huy, ánh mắt không dời đi dù chỉ nửa phút, lúc nào cũng chuẩn bị động thủ giữ lại hắn.

Minh Thù cho rằng hắn chỉ mượn cớ qua đây, vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng đáp ứng, ai biết hắn chuyển đùa thành thật.

Minh Thù ở trong phòng, thức ăn đều là do Ngô Đồng chuyển vào từ cửa sổ. Bởi vì sợ quấy rối đến Ngọc Huy, Minh Thù cố gắng giảm nhỏ tiếng ăn uống.

Cơ thể Ngọc Huy càng ngày càng khó chịu, khí tức trong người đã bắt đầu hỗn loạn.

Minh Thù nhanh chóng đặt đồ ăn xuống, ngồi xếp bằng phía sau hắn rồi truyền tiên khí cho hắn từ phía sau lưng.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, khí tức trên người Ngọc Huy đột nhiên tiêu tán, hắn mềm nhũn ngã xuống. Minh Thù đỡ lấy hắn, há miệng thở dốc.

Mồ hôi trên người hai người nhễ nhại, dường như mới vớt ra từ trong nước.

“Sư phụ...” Giọng Ngọc Huy trầm thấp:

“Khó chịu.”

Minh Thù thở mạnh mấy cái, chậm rãi ôm hắn đứng lên, đặt hắn lên giường: “Ngoan, lát nữa sẽ không còn khó chịu nữa.”

Minh Thù vịn lấy giường, máu huyết trào dâng, tim đập nhanh, đầu ngón tay dường như cũng có thể cảm nhận được.

Một lúc lâu sau, Minh Thù mới phun ra một ngụm khí đục. Người trên giường đã ngủ, mồ hôi thấm ướt khiến y phục dán chặt người hắn.

Minh Thù tự tay cởi y phục của hắn ra. Cô cởi từng món một để lộ ra lồng ngực nam nhân màu lúa mạch, ánh mắt cô từ đầu chí cuối đều rất bình thản, không có bất kỳ ý nghĩ nghiêng lệch nào.

Thay xong y phục cho hắn, lúc này Minh Thù mới ngồi thất thần ở bên giường.

Sắc trời bên ngoài đã tối, gian phòng chỉ còn ánh sáng nhạt in bóng dáng cô lên mặt đất tiêu điều cô tịch.

Eo Minh Thù đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy, thân thể ấm áp dính sát: “Sư phụ, người đang suy nghĩ gì vậy?”

Bóng dưới đất bị một bóng khác đè lại, xua tan cảm giác lạnh lẽo.

Minh Thù không có ý đẩy hắn ra, chỉ lẳng lặng nói: “Không có gì.”

Ngọc Huy cũng không hỏi lại, đặt cằm lên vai cô, ngửi mùi hương tỏa ra trên tóc. Chiếc cổ cô trắng nõn ẩn trong mái tóc đen nhánh, hắn sát lại hôn một cái.

Trong nháy mắt đó, tim đập như trống nổi.

Ngọc Huy hơi khô miệng.

“Ngọc Huy, ta là sư phụ của ngươi đấy.” Minh Thù đột nhiên lên tiếng.

Nghiệt đồ mà!

“Ừm, ta thích sư phụ.” Ngọc Huy trả lời, cọ cọ cổ Minh Thù, hơi nóng phả vào bên tai cô:

“Sư phụ thích ta không?”

Người hắn đang ôm đột nhiên đứng dậy đè hắn dưới cơ thể. Mái tóc dài của cô xõa trên mặt hắn, tê dại, chạm đến từng sợi dây thần kinh của hắn.

“Ngươi không thể thích ta, ngươi không biết sao?” Giọng nói của cô hạ xuống mang theo ý cười.

“Nhưng... ta muốn thích sư phụ.” Ngọc Huy đặt hai tay trên lưng Minh Thù, khóa chặt cô lại giống như muốn được một câu khích lệ:

“Sư phụ thích ta không?”

“Ta không thích ngươi.”

“Sư phụ nói dối.”

Ngọc Huy đột nhiên ngẩng đầu, nhắm chính xác ngay môi cô mà cắn, chính là cắn. Minh Thù hít một ngụm, đầu lưỡi hắn không ngần ngại chút nào mà tiến vào trong.

Ngọc Huy dựa vào chuyện giờ đây vóc dáng hắn đã cao lớn nên dễ dàng xoay người đè Minh Thù lại phía dưới.

Nhiệt độ trên người của hắn tăng cao nhưng người bên dưới hắn lại không phản ứng, mặc cho hắn cắn rồi hôn.

“Sư phụ...” Ngọc Huy hơi mất hứng, quả nhiên sư phụ không thích mình.

Nếu không... vì sao không có chút phản ứng nào.

Minh Thù nhếch môi lên một cách khó đoán, chậm rãi ngậm lấy môi của hắn. Nụ hôn của cô dịu dàng như nụ cười của cô, như gió xuân hòa quyện với nhau.

Ngọc Huy từ cảm giác khiếp sợ ban đầu đã chuyển thành vui mừng như điên, sau đó là một cảm giác chìm đắm khó có thể dùng lời diễn tả được.

Hắn đang tìm cô.

Là cô.

Chính là cô.

Hắn thích cô.

Vô số giọng nói dồn dập truyền đến, đầu óc Ngọc Huy hơi loạn xạ nhưng hắn lại tin chắc rằng thông tin này của hắn không hề sai.

Hắn đang tìm người trước mặt này.

Cộng thêm tình cảnh của mình, rất nhanh Ngọc Huy đã có kết luận sơ bộ. Tuy hắn còn chưa rõ ràng lắm tại sao ở thế giới xa lạ này lại gặp được người tương thông.

Nhưng hắn lại đưa ra sự ám chỉ quan trọng cho mình rằng, điều này chứng minh người trước mặt rất quan trọng đối với hắn.

-

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời dần nhô cao ngoài cửa sổ, vài chú chim đứng trên cửa sổ hót líu lo.

Ngọc Huy nhíu mày lại, cử động cơ thể. Cơ thể mềm mại ấm áp dưới chăn khiến hắn giật mình, ý thức hắn bỗng trở về lại.

Hắn cúi nhìn người đang nằm trong lòng hắn, nghĩ một hồi không nhịn được khuôn mặt lại hiện vẻ vui mừng.

Minh Thù bị hắn hôn tỉnh, hơi phiền não đỡ lấy mặt hắn ra: “Nước bọt bẩn chết mất.”

“Ta không chê sư phụ mà.” Ngọc Huy hậm hực tiếp tục gặm ngón tay cô.

“Ta ghét bỏ ngươi được chưa.” Minh Thù rút tay về.

Ngọc Huy quấn qua, dường như quấn lấy cả người cô trong ngực mình, hắn nhẹ giọng nỉ non mang theo sự dụ dỗ: “Sư phụ, chúng ta làm cho xong chuyện tối hôm qua có được không?”

Y phục trên người Minh Thù tuy xộc xệch nhưng có thể thấy rõ ràng còn kiên thủ, không có trận vong.

“Bị người ta phát hiện, ngươi sẽ bị ném vào Hắc Thủy Trì.” Sư đồ yêu nhau ở Tiên giới là điều tối kỵ.

“Ngươi đừng có mà liên lụy ta.”

Ngọc Huy: “...” Ngày hôm qua lúc cô hôn ta sao không thấy cô như vậy!

Cô lại không muốn chịu trách nhiệm.

“Sư phụ, ta khó chịu.” Ngọc Huy nắm tay Minh Thù nhìn về chỗ nào đó, cũng để cho cô nắm mạnh: “Người sờ xem, thật là khó chịu, sư phụ... sư phụ.”

Có lẽ là do chút dục vọng, giọng Ngọc Huy càng thêm mê người.

“Trước đây sáng sớm cũng không thấy ngươi kêu khó chịu, ngày hôm nay làm sao lại khó chịu.” Minh Thù đẩy hắn ra không chút thương tiếc, đứng dậy xuống giường:

“Khó chịu thật thì hoặc là tự mình ra tay, hoặc là nhịn đi.”

Ném những lời này xong, Minh Thù sửa sang lại y phục đi ra cửa.

Để lại Ngọc Huy một mình ở trên giường giương mắt nhìn.

Tại sao như vậy chứ!

Tại sao muốn khiến mình thích một người như vậy?

Lão tử có bệnh sao?

“Tiên tôn, chuyện đó...” Dạ Nguyệt chân quân ấp a ấp úng.

Minh Thù đang cầm bánh hoa lê: “Ngoài chuyện từ chức, chuyện khác đều có thể nói.”

“...” Nếu hắn không làm đầu bếp nữa, cô vẫn cầm dao đuổi giết hắn đấy thôi:

“Sơ Dương tiên tôn sắp trở về rồi.”

“Trở về thì trở về thôi, ta còn phải đi tặng quà cho hắn sao?” Minh Thù dừng một chút:

“Ta quả thực nên đi tặng quà cho hắn.”

Giá trị thù hận chưa đầy.

Không tặng quà làm sao có thể có giá trị thù hận?

Dạ Nguyệt chân quân cảm thán Minh Thù nghĩ sâu xa, hắn tiếp tục nói: “Vị kia của Long tộc chắc cũng sắp trở về rồi.”

Lúc Tạ Sơ Dương rời đi, Long Sa Tuyết cũng rời đi, hiển nhiên là sợ Minh Thù thừa dịp Tạ Sơ Dương không có để gây phiền phức cho nàng ta.

“Thật đúng lúc, náo nhiệt đây.”

Mắt Minh Thù cong cong cười, ánh mắt di chuyển thoáng nhìn Ngọc Huy đứng ở dưới hành lang. Hắn đứng chắp tay, trong ánh mắt thêm vài phần chuyên chú và dịu dàng so với ngày thường.

Minh Thù sững sờ một chút, một lúc lâu mới cắn một miếng bánh hoa lê, mờ hồ đuổi Dạ Nguyệt chân quân đi.

Ngọc Huy từ hành lang dưới đi tới, nghiêng người xuống giữa mái tóc Minh Thù và bánh hoa lê, tự nhiên đặt lên trán cô một nụ hôn.

Nhẹ tựa lông vũ.

“Ngọc Huy.”

“Ừm, sư phụ?” Ngọc Huy ngồi xổm người xuống.

“Nhớ ta rồi sao?”

Minh Thù suy nghĩ một chút, không tùy tiện hỏi hắn có phải nhớ ra điều gì hay không.

Nhiều bộ mặt như vậy, Minh Thù sớm đã phát hiện mỗi lần hắn tấn công mình đều là mang dáng vẻ xa lạ, cô tự nhận hành vi và tác phong làm việc của mình cũng không khó nhận ra nhưng hắn chưa từng biểu hiện ra sự quen thuộc hoặc rất kinh ngạc.

Vậy chắc chắn là không nhớ rõ.

Mà cô hỏi qua Hài Hòa Hiệu, hắn nói rằng ký chủ có thể xóa ký ức để ngừa việc ký ức nhiều quá không chứa nổi sẽ bị hỏng.

Nếu như hắn thực sự cũng giống như mình, là ký chủ được hệ thống chọn trúng, trí nhớ của hắn nhất định là đã bị xóa đi.

Minh Thù nén lại tâm tư từ đáy lòng, chu miệng cười: “Nhớ ngươi làm gì, sáng sớm mới gặp đó.”

Minh Thù cúi đầu cắn một miếng bánh ngọt.

Chưa biết rõ ràng cuối cùng chuyện gì xảy ra với hắn, trẫm còn phải quan sát hắn.

“Sư phụ, khẩu thị tâm phi cũng không tốt.” Ngọc Huy cúi người, ngậm lấy miệng Minh Thù, từ từ cuốn lấy bánh hoa lê của cô.

Minh Thù bất mãn, dám cướp đồ ăn vặt của cô làm đồ chơi sao.

Cướp đồ ăn vặt ngay trên miệng sao!

Trời!

Trẫm đánh chết ngươi tiểu yêu tinh!

Ngọc Huy rời khỏi Minh Thù trước khi cô động thủ, phách lối nhướng mày: “Sư phụ ăn ngon thật.”

Minh Thù muốn giẫm hắn lại bị Ngọc Huy nắm mắt cá chân. Hắn tiến gần Minh Thù hơn, hơi thở ấm áp phả vào mặt Minh Thù, ngay sau đó là nụ hôn triền miên.

Minh Thù: “...”

Phạm quy!

Tiểu yêu tinh này sao cứ như biến thành người khác.

“Rào rào…”

Ngô Đồng đứng cách đó không xa cứng đờ người, bên chân khói xanh lượn lờ, hương trà thơm khắp nơi.

Ngọc Huy buông Minh Thù ra, quay đầu nhìn về phía Ngô Đồng. Hắn từ từ đứng lên, vô cùng lễ phép hành lễ với Minh Thù, giọng nói mờ ám: “Sư phụ, đồ nhi đến học phủ trước.”

Minh Thù nhìn hắn cười, trong lòng Ngọc Huy có dự cảm không tốt nên muốn lui.

Nhưng ngay sau đó cả người đều không thể động đậy rồi hắn nằm vật ngã trên đất, bị Minh Thù đánh một trận.

Ngọc Huy khóc không ra nước mắt, lần sau nhất định phải chạy nhanh một chút.

Đợi Minh Thù đánh xong, Ngọc Huy khập khễnh rời đi, Ngô Đồng đi tới: “Tiên... tiên tôn.”

Nàng vừa mới nhìn thấy... Ngọc Huy hôn tiên tôn.

Dưới cảnh hoa lê trắng như tuyết, nam tử đặt nửa người trên nữ tử. Nữ tử đang cầm một đĩa bánh hoa lê, mặt tràn đầy ý cười xinh đẹp, đôi mắt hơi khép không nói ra được sự kiều diễm. Hoa lê tung bay giữa không trung là nhân chứng cho sự quấn quýt của hai người.

“Thấy được thì thấy được, ấp úng làm cái gì?” Minh Thù thẳng thắn, cũng không bao biện.

Ngô Đồng đột nhiên quỳ xuống, như lúc cô mới vừa tới, khóe mắt đỏ lên: “Tiên tôn, người và Ngọc Huy sao lại có thể. Người là sư phụ hắn, tiên tôn, người không thể như vậy. Bị người ta biết thì người và Ngọc Huy đều sẽ không có kết quả tốt.”

“Ta ở cùng ai là chuyện của ta, có liên quan gì đến người khác?”

“Nhưng người là tiên tôn ở Tiên giới.” Ngô Đồng lo lắng không ngớt:

“Ngọc Huy là đồ đệ của người.”

Sư phụ và đồ đệ làm sao có thể ở bên nhau?

“Ngoan, coi như xảy ra chuyện gì thật cũng sẽ không liên lụy đến em, đi pha lại ấm trà cho ta.” Minh Thù sờ đầu Ngô Đồng, cười chúm chím nói giọng mang theo vẻ trấn an.

Ngô Đồng không chịu đứng lên: “Tiên tôn, người đừng sa vào con đường lầm lạc.”

“Được rồi, ta không thích hắn được chưa.” Minh Thù phất tay.

“Nhanh đi pha trà cho ta đi.”

Ngô Đồng: “...”

-

Ngô Đồng cảm thấy đều là do Ngọc Huy có ý gây rối, dụ dỗ tiên tôn nhà nàng phạm sai lầm cho nên buổi chiều nàng chặn cửa chờ Ngọc Huy.

Lúc trở về Ngọc Huy cầm trong tay một cái túi gấm, trong đó căng phồng. Hắn đi nhanh lên bậc cấp nhưng lại bị Ngô Đồng chặn lối đi.

“Ngọc Huy.”

Ngọc Huy dừng chân lại: “Có chuyện gì không?”

“Ngươi và tiên tôn...” Ngô Đồng dừng một tiếng, nàng hít thở sâu một hơi:

“Ngọc Huy, ngươi không thể hại tiên tôn.”

“Tại sao ta muốn hại sư phụ?”

“Ngươi và tiên tôn như vậy chính là đang hại người. Người là tiên tôn ở Tiên giới, là sư phụ của ngươi, sao ngươi có thể có tâm tư đối với người như vậy. Một khi bị người ta biết, ngươi sẽ hại tiên tôn.”

“Vậy không để người ta biết là được.” Ngọc Huy chuyển tay cầm túi gấm.

“Ngô Đồng, ngươi sẽ không nói cho người khác biết đúng không?”

“Ta đương nhiên sẽ không nói.” Nàng không hề hai lòng với tiên tôn.

“Thế nhưng ngươi... Ngọc Huy ngươi đứng lại!”

Ngọc Huy chạy cực nhanh, chớp mắt đã bỏ lại Ngô Đồng.

Hắn leo vào phong Minh Thù từ cửa sổ.

Nhìn quanh một vòng, Ngọc Huy đi tới phía giường bên kia.

Nữ tử nằm nghiêng nghỉ ngơi, Ngọc Huy nhẹ bước chân cẩn thận ngồi xổm trước mặt cô.

Có thứ gì đó bị đẩy mạnh trong miệng cô. Minh Thù cắn một cái, hương vị ngọt ngào đặc biệt nồng đượm nhưng cô tiếp tục cắn lại đụng đến bờ môi mềm mại.

Vừa mở mắt liền thấy mặt của Ngọc Huy, hắn còn đang dùng miệng đút cho Minh Thù, chính là đang thưởng thức cô với hương vị ngọt ngào.

“Ăn sư phụ ngon thật.”

“Ngươi vừa mới cho ta ăn cái gì? Còn nữa không?” Minh Thù hoàn toàn chú ý vào đồ ăn.

Ngọc Huy vểnh miệng: “Sư phụ.”

Minh Thù tiến tới bặm môi: “Đưa ta.”

Ngọc Huy tuy không hài lòng nhưng vẫn đem túi gấm ra, nắm lấy một quả đỏ đút cho cô: “Hôn một cái cho một cái.”

Minh Thù mỉm cười, giơ tay lên đoạt túi gấm. Ngọc Huy không đoạt thắng, bị Minh Thù đè ở phía dưới, đợi cô ăn xong rồi mới buông hắn ra.

Ngọc Huy: “...”

Vẫn nên bóp chết cô thôi!

Ngọc Huy kéo Minh Thù lại: “Sư phụ, người thích ta không?”

“Không thích.” Trả lời không hề suy nghĩ.

Ngọc Huy: “...” Thích ta một chút sẽ chết sao!

Ngón tay hắn e dè di chuyển trên người Minh Thù, ánh mắt sâu sắc mang theo vài phần mê hoặc: “Sư phụ, ngày mai ta cũng sẽ mang đồ ăn ngon cho người, người...”

“Mang về rồi bàn.” Minh Thù đẩy tay hắn ra, xoay người xuống giường.

Ngọc Huy: “...” Sớm biết thì sẽ không cầm nhiều như vậy cho cô.

Trở mặt nhanh quá!

Tức giận rồi!

Ngọc Huy ngồi xuống theo: “Sư phụ, tối nay ta ngủ ở đây.”

“Ngươi chắc chắn chứ?” Minh Thù quay đầu nhìn hắn.

Ngọc Huy gật đầu.

“Vậy được rồi.” Coi như nể tình với đồ ăn vặt, trẫm rộng lượng không so đo với ngươi.

Ngọc Huy vui vẻ nhưng đến tối, hắn phát hiện Minh Thù đã nhường cả gian phòng cho hắn, cô đi qua phòng kế bên...

Vì sao trước đây lại sửa nhiều gian phòng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK