Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
"Tần tiên sinh, ngài thì sao?"

Hai tay Tần Triệt để ngang ngực, không chút nào che giấu châm chọc trong mắt:

"Em gái thân yêu của tôi cũng đi, tôi đây làm anh trai đương nhiên phải đi, Joseph tiên sinh không để ý mới được."

"Không để ý, không để ý."

Joseph tiên sinh cười ha ha đứng dậy: "Tần tiên sinh và Nguyễn tiểu thư là anh em, điểm này thật đúng là nhìn không ra."

"Đúng, anh ấy là nhặt về." Minh Thù gật đầu.

"Ha ha ha, Nguyễn tiểu thư thật hài hước, bên này, mời."

...

Joseph tiên sinh rất thích đồ ăn Trung Quốc, hơn nữa đặc biệt thích món ăn cay Tứ Xuyên.

Tần Triệt từ đầu đến cuối đều bưng ly rượu vang đỏ, chưa từng động đũa.

"Dùng cơm cùng Nguyễn tiểu thư thật sự sảng khoái, có thời gian tôi lại mời Nguyễn tiểu thư dùng bữa, Nguyễn tiểu thư nhất định phải nể mặt tôi."

Joseph chưa hết hứng đưa tiễn Minh Thù ra khách sạn.

"Có đồ ăn ngon nhất định gọi tôi."

Minh Thù và Tần Triệt rời khách sạn.

Đèn trên đường lập lòe tựa như ảo mộng.

"Đoạt mối làm ăn cho nhà mình, em gái thật bản lĩnh."

Tần Triệt nín nhịn cả đêm, cuối cùng cũng có thể châm chọc.

Cô gái quay đầu lại, đèn sau lưng đột nhiên sáng lên, giọng nói mềm mỏng vang lên:

"Em tùy tiện nói hai câu với hắn, ai biết hắn dễ nói chuyện như vậy."

"Tùy tiện sao?"

Tần Triệt châm chọc càng sâu: "Không phải là cô có chuẩn bị mà đến sao?"

Minh Thù nhún vai, gương mặt vô hại mỉm cười nhìn Tần Triệt:

"Dù cho em không giành, chưa chắc anh đàm phán được mối kinh doanh này."

Không để anh làm mối kinh doanh này, có tức không?

Mau bộc phát vũ trụ nhỏ của anh đi!

Quanh thân Tần Triệt hiện ra lạnh lẽo: "Cô nghĩ tôi không tranh lại Thẩm Viễn Chiêu sao?"

Nhiệm vụ của Minh Thù là chọc giận Tần Triệt.

Minh Thù lấy việc chọc tức Tần Triệt làm nhiệm vụ của mình:

"Không phải là em nghĩ, mà anh vốn không tranh lại."

"Hơ, dựa vào hắn?"

Tần Triệt cười nhạo một tiếng.

Xe Tần Triệt dừng lại, hắn mở cửa xe, chợt quay đầu nhìn Minh Thù: "Lễ phục thoải mái không?"

Minh Thù nâng làn váy: "Thoải mái."

"Xóa cho cô một số lẻ là một triệu, tiền gửi vào thẻ của tôi."

Minh Thù chớp mắt.

Hắn nói cái gì? Trẫm không nghe.

"Anh mới vừa nói cái gì?"

"Xóa cho cô một số lẻ là một triệu, tiền gửi thẻ của tôi."

"Câu trước."

Tần Triệt khẽ nhíu mày: "Lễ phục thoải mái không?"

Minh Thù cười cong cong mắt: "Không thoải mái."

Tần Triệt châm chọc: "Cô cho là không thoải mái thì không cần đưa tiền? Không thoải mái cũng phải đưa. Nguyễn gia của cô không thiếu tiền, lợi nhuận ba phần trăm cũng tùy tiện nhường, lại trả không nổi một triệu sao?"

"Anh lừa em."

"Đúng, người bị lừa chính là cô."

Đánh hắn, giành mối làm ăn của hắn, hắn mới lừa một triệu đã là nể mặt lắm rồi.

Minh Thù: "..."

Trẫm muốn đánh chết ngươi.

Tần Triệt cười châm biếm, khom lưng ngồi vào xe. Minh Thù bước lên vài bước, cũng ngồi vào trong xe.

"Hôm nay anh cố ý chờ em đúng không?"

Minh Thù nhìn Tần Triệt: "Bằng không sao anh lại chuẩn bị tốt lễ phục, kích cỡ còn vừa vặn với em chứ?"

Đừng có nói với cô đây là trùng hợp, cô không tin có chuyện trùng hợp đến vậy.

"Chỉ là vừa khéo có người tặng một bộ lễ phục cho tôi, đặt trong xe còn chưa kịp lấy ra."

Tần Triệt liếc mắt nhìn Minh Thù: "Thể diện Tần gia, tôi không cho phép cô làm mất."

Minh Thù chống cằm, giọng nói yếu ớt: "Thế nhưng, người khác cũng không biết em có quan hệ với Tần gia mà."

Nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, ai biết cô có quan hệ với Tần gia chứ?

Tần Triệt như là châm chọc Minh Thù ngu ngốc:

"Cô cho là cái vòng tròn này rất lớn sao? Đừng tưởng rằng cô không gặp mặt bọn họ, bọn họ không biết cô."

"Anh cố ý!"

Trực giác nói cho cô biết việc này có mờ ám, nhiệm vụ nói cho cô biết chắc chắn là hắn làm.

Tần Triệt dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn cô một cái:

"Xuống xe."

"Không xuống."

Trẫm không đi, tức chết ngươi.

Tần Triệt nhẹ nhàng gọi một tiếng, ra lệnh người phía trước:

"Mời Nguyễn tiểu thư xuống."

Từ "mời" nghe đến nặng nề.

Minh Thù rụt vào bên trong một cái:

"Anh không cần khốn kiếp như thế, không chừng đầu đề ngày mai chính là thiếu gia Tần thị bạo lực với em gái nhà mình."

Vệ sĩ bên ngoài không dám đi tới, Tần Triệt nhìn bọn họ:

"Lo lắng cái gì? Còn muốn chờ tôi ra tay sao?"

Vệ sĩ: "..."

Minh Thù nhìn vệ sĩ: "Các người ai dám đụng vào tôi, tôi lập tức báo cảnh sát."

"Cô ấy không dám." Tần Triệt chắc chắn: "Đuổi xuống cho tôi."

Minh Thù tìm di động, nhanh chóng báo cảnh sát: "A lô, nơi này có người bắt cóc thiếu nữ nhà lành, đúng đúng đúng, các người mau tới cứu tôi, tôi ở..."

Tần Triệt đoạt lấy điện thoại của Minh Thù, cắt đứt cuộc trò chuyện.

Cô còn thực sự dám báo cảnh sát sao?

Minh Thù nheo mắt cười, hỏi anh có tức không.

Tần Triệt cũng không tức giận mấy, hắn ném di động cho Minh Thù, thả lỏng thân thể dựa vào xe:

"Lái xe."

Trung tâm báo án nhanh chóng gọi lại cho Minh Thù, Minh Thù có chút buồn bực.

Sự chế nhạo như cười mà không của Tần Triệt: "Bắt máy đi, sao không bắt, có cần tôi bắt máy giúp cô không?"

Minh Thù: "..."

"A lô..."

Minh Thù bịa đại một cái lý do cho qua.

Vừa quay đầu thì thấy Tần Triệt cúi đầu loay hoay với di động, dường như đang xem tài liệu, cuộc sống của tổng tài chính là mệt mỏi.

Xe chạy trong bóng đêm, Minh Thù nhìn cảnh đêm không biết nghĩ cái gì.

Tần Triệt gửi xong mail, quay đầu vừa khéo nhìn thấy một bên má Minh Thù.

Khóe miệng hắn có chút cong, mặt mày ôn hòa.

Đèn neon ngoài cửa sổ ngẫu nhiên lóe qua, chiếu vào mặt cô, cực kỳ yên tĩnh.

Cảnh sắc càng ngày càng hẻo lánh, Minh Thù hít hít mũi:

"Đây không phải là đường về nhà."

Tần Triệt liếc cô: "Tôi cũng không nói muốn đưa cô về nhà."

"Ừm."

Tần Triệt: "..."

Chỉ có phản ứng này sao?

Chẳng lẽ cô không lo lắng cho bản thân à?

Đợi một chút, hình như thật sự không cần lo lắng. Nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, ông Tần sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hắn vẫn phải nghĩ biện pháp mới được.

"Thiếu gia, phía sau hình như có xe theo chúng ta." Vệ sĩ đột nhiên nói.

Tần Triệt nhìn từ kính chiếu hậu, phía sau có xe đang theo dõi bọn họ. Vệ sĩ cố ý thả chậm tốc độ, xe phía sau cũng thả chậm tốc độ.

"Tìm cô sao?" Tần Triệt hỏi Minh Thù.

"Chẳng lẽ không phải kẻ thù của anh trai sao?"

"Trước đây, tôi cũng không bị người khác theo dõi, hôm nay cô vừa lên xe thì tôi đã bị theo đuôi."

Tần Triệt châm chọc: "Sao chổi."

Minh Thù đột nhiên thâm tình, cười híp mắt nói:

"Em chỉ muốn làm sao chổi của anh."

Tần Triệt buồn nôn, từ vẻ mặt của hắn cũng có thể nhìn ra được.

Đoán chừng đang cố nén giận, mới không một phát tát chết cô.

"Thiếu gia, bọn họ tăng tốc, hẳn là muốn tiến đánh chúng ta."

"Cắt đuôi bọn họ."

Minh Thù ôm mặt: "Bằng không anh trai đuổi em xuống, xem bọn họ có nhặt em hay không?"

Những người này tới vì ai, còn chưa xác định đâu.

Người bây giờ trẫm đang đắc tội chỉ có Nam Ưu Ưu, cô ta cũng không đến nỗi nhanh như vậy đã mướn hung thủ giết người.

"Câm miệng."

Tần Triệt túm cổ áo cô, chỉnh cô ngay ngắn:

"Cài dây an toàn chắc vào."

Minh Thù cúi đầu tìm dây an toàn, xe lại đột nhiên tăng tốc, thoáng cái thân thể Minh Thù nhào về phía trước.

Tần Triệt túm lấy cô, ôm Minh Thù vào ngực, gắt gao buộc chặt cô.

"Đừng lộn xộn."

Xe phía sau càng lúc càng tiến gần, bọn họ bắt đầu dùng xe đụng đến, thân xe lắc lư không ổn định.

"Thiếu gia, ngồi cho vững."

Vệ sĩ tăng tốc độ xe đến tối đa.

Tần Triệt hô hấp đều đặn, Minh Thù bị hắn nhét vào lòng, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của hắn, mỗi một âm thanh đều rất chậm rãi.

Minh Thù có chút suy tư.

"Sợ rồi?"

Tần Triệt không cảm thấy người trong lòng có động tĩnh gì nên hỏi.

"Sợ? Làm sao mà sợ được chứ? Em thấy thế này càng kích thích."

Giọng Minh Thù tựa như chồng lên nhịp tim của hắn:

"Để em lái xe thì tốt hơn."

Tần Triệt: "..."

Quả nhiên là hắn nghĩ nhiều.

"Ầm!"

Lại là một lần va chạm, xe cũng đã bị đụng đến biến dạng.

Vào lúc này, một chùm ánh sáng phía trước chiếu đến, toàn bộ thế giới bị bao phủ bởi tầng ánh sáng trắng.

Ầm.

...

Minh Thù bị một đôi móng vuốt lông xù tát tỉnh, cô nhìn thú nhỏ ngồi xổm trên mặt cô, đầu cô vô cùng đau.

"Đi xuống."

Minh Thù nói một tiếng có khí mà không có lực.

Thú nhỏ dùng sức, lấy móng vuốt đè mặt Minh Thù.

Đi xuống thì đi xuống, hung hăng cái gì chứ, sớm biết vậy sẽ không đánh thức cô.

Tiếp theo đó, thân thể thú nhỏ cuộn thành hình tròn, lăn qua một bên nhanh như chớp.

Minh Thù phát hiện mình nằm trong lòng Tần Triệt, trong thời khắc cuối cùng ấy, dường như Tần Triệt ôm cô vào lòng.

Cô còn có thể nghe tiếng tim đập của Tần Triệt, vẫn chậm rãi như cũ, chưa chết.

Vệ sĩ trước mặt không biết sống chết thế nào.

"Tình huống bên ngoài thế nào?"

Minh Thù hỏi thú nhỏ. Dáng vẻ rung rung lắc lắc của chiếc xe này thật kích thích.

Thú nhỏ thì thầm: "Tự cô nhìn đi."

Minh Thù trừng mắt với thú nhỏ.

Thú nhỏ "ngao" một tiếng, buồn bã tức giận bò ra ngoài cửa sổ xe thủy tinh đã bể nát.

Bên ngoài là vách núi, cô đi về phía trước một bước liền sẽ rơi xuống.

Minh Thù: "..."

Minh Thù thử vỗ vỗ mặt Tần Triệt, nhưng vỗ nửa ngày cũng không có phản ứng.

Muốn chết.

Muốn chết.

Đói quá.

Minh Thù để thú nhỏ trông cho mình, cô từ từ tìm được cân bằng, từ trong xe đi ra.

Sau đó lại chuyển hòn đá vào trong, ấn xe trở lại.

Xác định xe không ngã xuống, Minh Thù mới đưa Tần Triệt và vệ sĩ từ trong xe ra ngoài.

Lúc này, bọn họ ở trên một sườn dốc, bùn đất ẩm ướt, côn trùng nhỏ gọi không hết tên, bò tới bò lui xung quanh.

Minh Thù hít thở, tìm điện thoại báo án, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy. Điện thoại của của Tần Triệt còn hay hơn, trực tiếp bị vỡ nát.

Cái này không khoa học mà.

Điện thoại của vệ sĩ nhìn bên ngoài vẫn còn tốt, tiếc là làm thế nào cũng không mở được máy, không biết có phải đụng hỏng bên trong rồi không.

Trời muốn diệt trẫm!

Bỏ đi.

Đi tìm chút đồ ăn đã.

Minh Thù ném hai người không biết sống chết ra sao lên phía trên, tìm được vài quả dại ở gần đó.

Hương vị một lời khó nói hết, nên đành chỉ có thể lót dạ. Miễn cưỡng khôi phục một ít thể lực, Minh Thù lại quay về.

"Này, Tần Triệt tỉnh lại đi, cháy nhà rồi, giết người rồi!"

Mặc kệ Minh Thù vỗ thế nào, Tần Triệt cũng không phản ứng, ngoại trừ đầu hắn chảy chút máu cũng không có chuyện gì lớn...

Chảy chút máu sao? Đây là một chút sao? Đây là máu đầy mặt đó tổ tông ơi!

[Hắn chảy máu đầy mặt, cô có thể băng bó lại trước được không?]

"Ta không phải đang kéo giá trị thù hận hay sao? Tại sao phải cứu hắn chứ?"

[Cô không cứu hắn, hắn sẽ chết, cô đi đâu mà kéo giá trị thù hận chứ?] Hài Hòa Hiệu nói sâu xa.

Thao tác này, trẫm cũng bội phục.

Minh Thù xé váy trị giá hàng triệu trên người mình, bắt đầu băng bó cho Tần Triệt.

Băng bó xong, tay Minh Thù đầy máu, xung quanh lại không có chỗ để rửa, cô nhìn quần áo của Tần Triệt, không chút ngần ngại mà lau sạch trên đó.

[Ký chủ, đề nghị cô nên đưa hắn đi bệnh viện, nếu không hắn rất có thể sẽ xong đời.]

Minh Thù run đùi, xong đời thì xong đời thôi. Trẫm đói quá.

[Giá trị thù hận.]

Minh Thù: "..."

...

Cót két cót két...

Hương vị thuốc sát trùng nồng nặc, làm Tần Triệt yếu ớt tỉnh dậy.

Đây là đâu?

Quạt điện kiểu cũ dính đầy bụi quay trên đỉnh đầu, âm thanh cót két khó nghe chính là từ quạt điện truyền tới.

Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, Tần Triệt dường như nghe thấy tiếng gà bay chó sủa. Có nhiều mùi vị hỗn loạn khó diễn tả trong không khí.

Hắn thử chuyển động đầu, đầu đau muốn vỡ ra.

"A, anh tỉnh rồi."

Có giọng nói xa lạ vang lên, sau đó hắn nhìn thấy một cô gái mặt đầy đồi mồi, mặc đồng phục y tá dơ bẩn đi đến, ngượng ngùng hỏi hắn:

"Anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Đầu còn đau không?"

Tần Triệt che đầu: "Đây là đâu?"

"Viện vệ sinh." Y tá nói.

Viện vệ sinh?

Trong trí nhớ Tần Triệt, hắn căn bản không biết viện vệ sinh là khái niệm gì.

"Sao tôi lại ở chỗ này?" Tần Triệt tiếp tục hỏi.

"Anh bị tai nạn giao thông, bạn gái anh đưa anh qua đây."

Nói đến đây, y tá có chút buồn bã, người đàn ông đẹp như vậy lại có bạn gái rồi, hu hu hu.

Tần Triệt: "..."

Bạn gái hắn ở đâu ra vậy?

Minh Thù cầm đồ ăn vặt đi vào, chỉ thấy y tá động chân động tay với Tần Triệt, trong miệng nói muốn kiểm tra thân thể.

Đầu Tần Triệt vô cùng đau, nhưng hết sức từ chối y tá tới gần.

Minh Thù bình tĩnh gặm hai cái bánh bao, mới mẻ nha!

Nếu như bán tin này cho đám phóng viên, cô có thể lấy thật nhiều bánh bao.

À không, giò heo!

Tần Triệt đang giãy giụa, chợt thấy người đứng ngoài cửa, y tá có thể cũng thấy có người tới nên nhanh chóng đi xuống.

Y tá đỏ mặt giải thích:

"Cô... Cô đã về sao? Tôi thay vị tiên sinh này kiểm tra thân thể một chút, không làm gì cả."

Nói xong y tá bụm mặt chạy ra ngoài. Minh Thù tiếp tục gặm hai cái bánh bao.

Tần Triệt mang chăn che mình, nhưng nhìn thấy chăn bẩn liền bỏ xuống, hắn khàn tiếng hỏi:

"Cô là ai?"

Minh Thù ngẩn người một lát: "Em là em gái anh."

Giọng Tần Triệt yếu ớt: "Tôi không có em gái."

Giọng nói kia rất nghiêm túc, không giống như nói giỡn.

Minh Thù nhìn vào mắt Tần Triệt, giọng điệu kỳ lạ:

"Anh còn nhớ rõ anh là ai không?"

Chắc không phải mất trí nhớ rồi chứ?

"Tần Triệt."

Tần Triệt khinh thường nhìn Minh Thù:

"Rốt cuộc cô là ai? Sao tôi lại xảy ra tai nạn giao thông?"

Ừ...

Biết mình tên gì... Vậy khẳng định là ngã đến ngốc rồi.

Minh Thù nghi ngờ hỏi: "Anh thật sự không biết em sao?"

Chắc không phải giả vờ chứ?

Tần Triệt tỉ mỉ quan sát cô vài lần, chậm rãi lắc đầu, ảnh hưởng từ vết thương trên đầu làm hắn đau đến không dám cử động.

Chỉ là không biết cô, nhưng nhớ kỹ tên mình...

Mất trí nhớ có chọn lọc sao?

Mẹ nó, thực sự mất trí nhớ hay là giả vờ mất trí nhớ?

Mặc kệ, trẫm không tin.

Minh Thù tiếp tục hỏi: "Hiện tại là năm mấy tháng mấy anh biết không?"

Tần Triệt không hề nghĩ ngợi, thốt ra: "Ngày 25, tháng 3, năm 2016. Cô còn chưa nói cho tôi biết tại sao tôi lại xảy ra tai nạn giao thông? Tôi nhớ... Tôi đang tham gia một cuộc hội nghị."

Tháng 3 năm 2016, lúc đó bà Nguyễn và ông Tần chưa kết hôn.

Minh Thù chống cằm suy tư, xem ra thật sự là mất trí nhớ:

"Bây giờ đã là tháng 7, năm 2017."

Minh Thù chỉ vào lịch ở bên cạnh: "Có ấn tượng không?"

Tần Triệt nhìn chằm chằm số 2017 to lớn trên lịch ngày, có chút mờ mịt.

"Tôi... Không nhớ nữa."

Hắn nhìn về phía Minh Thù, nghi ngờ càng sâu:

"Rốt cuộc cô là ai? Vừa nãy y tá kia nói cô là bạn gái tôi?"

Bạn gái sao?

Tên ngốc này chỉ sợ là ngã đến hỏng đầu óc rồi.

Minh Thù cười cười, đôi mắt đảo vài vòng, chẹp chẹp miệng:

"Thực ra, tôi là kẻ thù của anh."

Mặc kệ là mất trí nhớ thật hay mất trí nhớ giả, trước tiên phải làm hắn tức chết mới được.

"A, là cô?"

Mặc dù Tần Triệt rất hỗn loạn vì mất trí nhớ, nhưng vẻ mặt châm chọc và giọng nói đều không hề thay đổi.

Là cô thì thế nào?

Khinh thường hay thế nào đây?

Chó xem thường người mà!

"Đúng, tôi dự định sẽ giết anh."

Minh Thù híp mắt cười, khiêu khích nhìn hắn.

"Vậy vì sao cô đưa tôi đến nơi này?"

Tần Triệt nhìn quần áo bị lấm bẩn của cô, dường như vừa nhìn là biết cô đang nói dối.

Minh Thù tự nhiên giải thích: "Sau này tôi lại nghĩ khác, để anh chết như vậy quá dễ dàng rồi, cho nên tôi không thể để anh chết như vậy."

Dường như thấy giá trị thù hận đang vẫy tay nha.

"Không phải." Tần Triệt chắc chắn.

"Hừ, tôi nói tôi chính là như vậy, sao anh không tin vậy?"

Chỉ cần hận trẫm là được rồi.

Tần Triệt châm chọc: "Nếu như ngay cả bản thân mình có kẻ thù nào tôi cũng không rõ, làm sao đi lên được vị trí ngày hôm nay?"

Từng thấy qua kẻ mạo danh ân nhân cứu người, nhưng chưa từng thấy qua người mạo danh kẻ thù.

"Có phải là cô sợ tôi xảy ra chuyện gì, muốn dùng cách này chia tay với tôi đúng không?"

Tần Triệt đột nhiên nói: "Cô đã là bạn gái của tôi, cô yên tâm, dù cho tôi có chuyện gì cũng sẽ không liên lụy cô."

Ai là bạn gái của ngươi chứ?

Trẫm chính là em gái ngươi!

"Tôi nói với anh này, chính là một năm anh mất đi ký ức này, thực ra chúng ta có ân oán rất sâu. Tôi trước đây đối với anh như thế này thế kia..."

Tần Triệt nghiêm túc hỏi: "Có phải trước đây, tôi vì công việc mà bỏ quên cô không?"

Minh Thù phát điên: "Anh phải hận tôi, biết không? Chúng ta là kẻ thù! Kẻ thù đó, biết không?"

"Tuy rằng, tôi không nhớ rõ chúng ta bên cạnh thế nào nhưng cô yên tâm, cô là bạn gái tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."

Ai là bạn gái của ngươi cơ chứ?

Ai cần ngươi chịu trách nhiệm?

Sau khi mất trí nhớ còn thần kinh hơn chưa mất trí nhớ. Minh Thù nhanh chóng gặm hai cái bánh bao an ủi.

[Ký chủ, hay là trước hết cô để hắn thích cô, sau đó sẽ ngoại tình.] Hài Hòa Hiệu thay đổi ý kiến tồi, đã ra khỏi quỹ đạo bình thường của điều mục này.

"Hay là để y tá si mê hắn lúc nãy, làm như vậy với hắn?"

Minh Thù đưa ra một đề nghị hèn hạ hơn.

[Ý kiến hay.]

Hài Hòa Hiệu không có ý ngăn cản, thậm chí xúi giục Minh Thù.

[Thừa dịp hắn còn suy yếu, ký chủ hãy nắm chặt cơ hội.]

Minh Thù quyết định đi tìm y tá kia.

"Em đi đâu vậy?"

Tần Triệt đột nhiên vươn tay kéo giữ Minh Thù.

"Em đi tìm y tá cho anh, kiểm tra xem đầu có phải bị hư hỏng hay không."

Minh Thù giật tay mình trở về.

Mẹ ơi, sức mạnh đột nhiên lớn như vậy.

"Anh không muốn thấy cô ta."

Tần Triệt túm chặt hơn: "Quá tổn hại mắt rồi."

"Buông tay."

"Em không đi, tôi liền buông tay."

Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể đánh chết hắn. Trẫm không giết người. Giết người không có giá trị thù hận.

"Được." Minh Thù đồng ý.

Tần Triệt có chút chần chừ, từ từ buông tay ra.

Minh Thù liền rút chân bỏ chạy.

"Rầm!"

Minh Thù vừa chạy đến cửa, chợt nghe phía sau vang lên một tiếng nặng nề, cô theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn.

Tần Triệt từ trên giường té xuống, giá treo bình truyền dịch rớt trên mặt đất, bình thủy tinh vỡ vụn, nước thuốc chảy đầy đất.

Đôi tay Minh Thù chống nạnh, thấy Tần Triệt muốn đứng dậy, nhưng lại là bộ dạng ngốc nghếch không đứng dậy được.

Một lúc sau, cô mới thở dài, trở lại ôm Tần Triệt lên giường.

Tần Triệt thuận thế ôm Minh Thù: "Em ghét tôi như vậy, muốn chia tay với tôi sao?"

Minh Thù đẩy tay hắn, đè vai hắn: "Anh trai, anh trai thân yêu, em không phải bạn gái anh, chia tay cái gì chứ?"

Tần Triệt nhìn quần áo Minh Thù: "Thế nhưng, bộ quần áo này trên người em là tôi muốn tặng cho bạn gái tương lai. Em không phải bạn gái tôi, thì vì sao lại mặc nó chứ?"

"..."

Còn có sự sắp xếp này nữa? Minh Thù nhanh chóng đưa ra một lý do:

"Cái này là em trộm..."

Minh Thù còn chưa nói hết, bác sĩ từ bên ngoài tiến vào: "Tôi nói cậu xảy ra chuyện gì vậy? Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, sao cô lại cãi nhau với cậu ta chứ? Tuổi trẻ bây giờ động chút là chia tay, cô kích thích cậu ta sẽ làm bệnh tình cậu ta nặng hơn đấy. Có biết không?"

"Mau tránh ra, đừng cản trở tôi."

Bác sĩ không nhịn được bảo Minh Thù tránh ra, tự tay xử lý máu trên tay Tần Triệt chảy ngược vào dây truyền dịch.

"Bác sĩ, tôi có những ký ức không nhớ nổi, tôi thực sự mất trí nhớ sao?" Tần Triệt hỏi.

"Đầu bị va chạm có thể dẫn đến mất trí nhớ gián tiếp nhưng ở đây thiết bị không được đầy đủ, đề nghị các người đi bệnh viện lớn kiểm tra." Bác sĩ cực kỳ không có trách nhiệm nói.

Tần Triệt không thèm nói gì nữa.

Bác sĩ một lần nữa lo nghĩ cho Tần Triệt, cảnh cáo Minh Thù:

"Không được cãi nhau nữa, thật là..."

Minh Thù: "..."

Ai cãi nhau chứ.

"Em gọi điện về nhà rồi sao?"

Giọng Tần Triệt bình thản, có chút mệt mỏi hỏi Minh Thù.

"Không."

Không biết vì sao, Minh Thù trả lời theo bản năng, sau đó lại phủ nhận:

"Không, em đâu có quen biết người nhà của anh."

"Đừng nói với bọn họ." Dường như Tần Triệt không nghe thấy câu sau của cô.

Minh Thù: "..."

Muốn nói cũng nói không được, ba anh và mẹ tôi còn không biết đang ở đâu đây.

...

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Minh Thù còn đang cân nhắc kế hoạch kia, nhưng chỉ cần Tần Triệt tỉnh táo sẽ dùng đủ mọi cách giữ cô ở phòng bệnh.

Bởi vì quá ồn nên bọn họ bị bác sĩ đuổi ra ngoài, để cho bọn họ nhanh chóng chuyển vào bệnh viện lớn trong thành phố, bằng không người vệ sĩ kia có thể nguy hiểm tính mạng.

Vệ sĩ vẫn còn hôn mê, Minh Thù chỉ có thể tìm một xe đưa bọn họ vào thành phố.

Trên xe, Tần Triệt sắc mặt tái nhợt, dường như lúc này hắn ngồi trên xe rất khó chịu.

"Tôi muốn uống nước."

Tần Triệt nói với Minh Thù.

"Không có nước."

"Tôi thấy em mua rồi."

Trong giọng nói Tần Triệt vừa tự nhiên vừa mang theo châm chọc.

Hắn dường như muốn kiềm chế, gằn từng câu từng chữ:

"Tôi muốn uống nước."

"Ôi cô gái, bạn trai cô trông rất khó chịu, cô mau cho người ta uống nước đi."

Chú lái xe phía trước nhiệt tình mở miệng.

"Hắn không phải bạn trai tôi." Minh Thù giải thích.

Bạn trai thần kinh thì có.

"Vợ chồng trẻ cãi một chút cũng được, nhưng đừng mang sinh mạng ra nói đùa." Chú tài xế nghiêm túc.

A!

Minh Thù lấy nước ở bên cạnh cho Tần Triệt, Tần Triệt mở nắp uống một ngụm, khẽ nhíu mày: "Em mua nước gì?"

"Từ ống dẫn nước."

Có sợ chưa?

"Phụt..."

Một miệng nước của Tần Triệt đều phun hết ra ngoài.

Minh Thù còn khoanh tay trước ngực nhìn hắn cười, Tần Triệt lặng lẽ đậy nắp bình, sau đó đột nhiên ngã lên vai Minh Thù, đầu đặt trên vai cô, một tay vắt ngang eo cô:

"Tôi mệt quá."

Minh Thù muốn bùng nổ rồi. Sau đó, chỗ ngồi trước mặt vốn chật hẹp, phía sau lại bị cả người vệ sĩ chiếm. Cho dù Minh Thù đẩy thế nào, thì Tần Triệt vẫn bám dính trên người cô.

Minh Thù đẩy mệt rồi, trong tiếng rầm rì của ông chú trước mặt, cô đã từ bỏ ý nghĩ trong đầu này.

Tần Triệt yên tâm chiếm hết vòng ôm của Minh Thù, nhắm mắt thật sâu.

Minh Thù hận không thể dùng dao đâm chết hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK