Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Người đến mời Minh Thù nhanh chóng tới, Minh Thù đứng ở hành lang khách điếm nhìn phía dưới giàn trận tâm tình rất tốt:

"Lực lượng hùng hậu như vậy, coi trọng ta quá."

Hồi Tuyết im lặng liếc mắt, nhìn Lưu Phong đang ngồi xổm trên xà nhà xem tình hình, tiểu thư à, bọn họ không phải mời người đi dự tiệc bọn họ là đến mời người đi chịu chết đó.

Làm phiền người nghiêm túc một chút.

"Tiểu thư."

Hồi Tuyết níu chặt Minh Thù, không cho nàng đi xuống dưới:

"Người đừng xuống phía dưới."

Minh Thù vỗ nhẹ tay Hồi Tuyết, mỉm cười:

"Người ta đã phô trương lớn như vậy mời ta, làm sao có thể không đi."

Nhất định sẽ có trò vui xem, không đi thật lãng phí.

"Tiểu thư!"

Hồi Tuyết gấp đến độ giậm chân: "Bọn họ không hề có ý tốt gì, đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Người là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, người không thể xảy ra chuyện gì."

Mỗi cốc chủ đương nhiệm của Tuyệt Hồn cốc chỉ có một vị đệ tử, hiện tại lão cốc chủ đã đi về cõi tiên, tiểu thư còn chưa có đệ tử, nếu thực sự xảy ra chuyện gì Tuyệt Hồn cốc phải làm sao?

Tiểu thư như vậy là không có trách nhiệm với bản thân, cũng chính là không có trách nhiệm với Tuyệt Hồn cốc.

"Yên tâm, ta mạng lớn."

Minh Thù giọng điệu đàng hoàng: "Chỉ có những người này, còn chưa làm gì được ta."

Nàng không muốn chết, ai có thể bắt nàng?

Đương nhiên là Hồi Tuyết không khuyên được Minh Thù, bọn họ được hàng ngàn người đưa đến một mảnh đất trống trong trung tâm Tây Lăng thành.

Lúc này trên mảnh đất trống là lớp lớp người vây quanh, các gia tộc lớn đều về tụ họp đông đủ, thân thể con rắn chiếm một dãy nhà, đầu rắn ngẩng cao, kiêu ngạo nhìn người phía dưới.

Phượng Thành đứng trong đám người, đứng xung quanh hắn là một vài vị lão tiền bối, mỗi người mặt mày từ bi không có chấp niệm.

Hình như những người này là những bậc cao nhân.

Minh Thù mỉm cười đi vào vòng vây, áo ngoài màu đỏ bay trong gió không một chút luống cuống sợ sệt, ánh mắt nàng nhìn mọi người tràn ngập sự ấm áp.

Trên người nàng không có khí thế bén nhọn, không khí xung quanh hoàn toàn yên ắng theo sự xuất hiện của nàng.

Một người rõ ràng không có khí thế áp đảo, nhưng sự tồn tại của nàng lúc này lại mạnh hơn bất kỳ kẻ nào.

Ánh mắt mọi người di chuyển theo bóng người màu đỏ rực rỡ, có phức tạp có thương tiếc cũng có lạnh lùng căm hận đố kỵ.

"Chức Phách cô nương."

Một nam nhân đứng tuổi trong đám người Tiêu gia đứng ra, gọi Minh Thù lại.

Minh Thù dừng chân: "Có việc gì sao?"

Ánh mắt Tiêu gia chủ yên lặng quan sát Minh Thù, cô gái này trong tình huống như vậy lại vẫn có thể thong dong bình tĩnh như thế.

Tiêu gia chủ đi về phía trước vài bước, hạ giọng:

"Chỉ cần cô đồng ý chữa bệnh cho Như Phỉ, chuyện ngày hôm nay Tiêu gia sẽ giải quyết giúp cô, điều kiện trao đổi như vậy Chức Phách cô nương cảm thấy thế nào?"

Nếu Phượng Thành có thể cùng con rắn đàm phán điều kiện, Tiêu gia cũng có thể.

Ngón tay Minh Thù vân vê tóc trước ngực:

"Nếu không thì sao, tự ta có thể giải quyết, tại sao lại muốn ngươi giúp đỡ chứ?"

Nếu không thể dùng nắm đấm để giải quyết vậy thì sẽ nói đạo lý.

Đối với cách nói đạo lý và dùng nắm đấm là ngang nhau, cho nên những lời này có cái gì khác nhau chứ.

Lúc trước, Tiêu gia chủ cũng đã nghe người hầu nói qua, Minh Thù rất khó nói chuyện, hơn nữa lại cực kỳ tự cao.

Người Tuyệt Hồn cốc đều có y thuật người thường không theo kịp, tự cao một chút có thể hiểu được, nhưng ông không nghĩ tới người này có thể tự cao lại lớn lối như thế.

"Chức Phách cô nương, cách nói chuyện lớn lối như vậy xem ra là nắm chắc mười phần."

Tiêu gia chủ thay đổi giọng điệu.

Minh Thù đưa tay che miệng hà một hơi một lát sau đó buông ra, mỉm cười:

"Làm gì có bản lĩnh đó chứ, Tiêu gia chủ người đừng nói lung tung oan uổng cho một tiểu cô nương như thế, như vậy quả thực là không lịch sự chút nào."

Tiêu gia chủ: "..."

Kẻ đần cũng hiểu được câu nói kia của ông, nàng xuyên tạc lung tung cái quỷ gì vậy?

Vốn còn muốn cứu nàng một mạng.

Nếu rượu mời không muốn chỉ muốn uống rượu phạt, vậy cũng chỉ có thể trách chính nàng ta số không may.

"Các ngươi đừng nói nhảm nữa, còn một người nữa mau giao ra đây."

Con rắn không chờ được, cái đầu lớn mạnh mẽ hạ xuống vài mét, cảm giác áp bách cũng theo đó đè xuống, đoàn người liền rút lui về sau vài bước.

Tiêu gia chủ liếc mắt nhìn Minh Thù, phất tay lui về sau, Tiêu Như Phong được người khiêng ra.

Y phục trên người dơ bẩn, vết máu loang lổ, hơi thở yếu ớt giống như sẽ chết bất cứ lúc nào.

Minh Thù lấy mấy miếng thịt khô từ trong tay áo ra, nhai thịt khô nhìn Tiêu Như Phong bị kéo đến bên cạnh mình.

Tiêu Như Phong còn chưa tắt thở, cô ta nhấc mí mắt, ánh mắt nhìn vào Minh Thù hận thù chợt lóe sáng, thân thể cô ta run lên đôi môi khô nứt giật giật:

"Chức Phách..."

"Ừ. Là ta đây."

Minh Thù nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ngươi còn chưa chết à, thật tốt quá."

Thân thể Tiêu Như Phong càng run lên dữ dội hơn, từ trong kẽ răng rít ra:

"Chức Phách, ngươi đừng đắc ý quá sớm, ai thắng ai thua còn chưa xác định đâu."

"Ừm."

Minh Thù nhai thịt khô, mặt mày cong cong:

"Ai thắng ai thua không quan trọng, quan trọng là... Ngươi có hận ta hay không mà thôi."

Trẫm không tới thi tài với ngươi, trẫm là tới kéo giá trị thù hận.

Hai tay Tiêu Như Phong nắm chặt thành quyền, trong con mắt đỏ ngầu tràn ngập hơi lạnh.

Hận.

Sao lại không hận.

Nữ nhân này năm lần bảy lượt gây phiền phức cho mình, còn khiến mình rơi vào tình cảnh hôm nay, đương nhiên mình hận.

Nếu như hôm nay cô ta đại nạn không chết, nhất định phải khiến nữ nhân này sống không bằng chết, làm sát thủ nhiều năm như vậy cũng không phải để chưng chơi.

"Dựa theo giao ước, chúng ta giao người cho ngươi, còn ngươi rời khỏi Tây Lăng thành, quay về sơn mạch Ma Phong không được đến Tây Lăng thành nữa."

Phượng Thành đại diện đứng ra đàm phán với con rắn.

"Hừ, yên tâm, ta không phải là loài người các ngươi, nói không giữ lời." Con rắn hừ lạnh.

Loài người âm hiểm giả dối, lật lọng.

Còn không giữ chữ tín bằng loài thú bọn chúng.

Phượng Thành liếc nhìn Minh Thù và Tiêu Như Phong trong ánh mắt có chút âm u, Tiêu Như Phong tuyệt đối không phải là phế vật như bên ngoài thể hiện, về phần Chức Phách kia...

Khung cảnh yên lặng mấy giây, sau đó Phượng Thành phất tay kéo các nàng sang bên con rắn.

Tiêu Như Phong cong môi cười quái dị với Minh Thù.

Chờ xem.

Minh Thù bình tĩnh nhét miếng thịt khô cuối cùng vào miệng phủi phủi tay, hỏi:

"Các ngươi thực sự muốn giao ta cho con rắn ngu xuẩn này sao?"

"Phì phì."

Nói ai là con rắn ngu xuẩn, nói ai đó!

Con rắn rống lên vài tiếng với Minh Thù, cũng không nhúc nhích miệng. Những người khác thấy vậy, lúc này mới đứng ra:

"Chức Phách vốn là do cô gây họa, đừng cho là ta không biết chuyện xảy ra ở sơn mạch Ma Phong, cô gặp rắc rối chẳng lẽ muốn người dân vô tội của Tây Lăng thành chôn cùng cô?"

"Các ngươi nói chút đạo lý đi."

Ngón tay trắng nõn của Minh Thù chỉ vào Bạch gia: "Lúc đó người gây chuyện rõ ràng là tiểu thư Bạch gia, như thế nào lại biến thành ta?"

Nếu không phải Bạch Yên Nhiên muốn dùng cái mông đẹp đi tiếp xúc thân mật với con rắn, làm sao lại kinh động đến con rắn chứ.

"Ngươi nói bậy cái gì, sao Yên Nhiên sẽ trêu chọc nó, ngươi đừng hòng trốn tránh trách nhiệm." Bạch gia chủ nói lớn.

Minh Thù dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: "Người gào cái gì thế, có tật giật mình à?"

"Ai giật mình chứ?"

"Không giật mình thì ông gào cái gì thế, hay là uống nhầm thuốc rồi?"

"Ngươi đổ oan cho Yên Nhiên nhà ta, lại còn không cho ta lên tiếng, ngươi đừng hòng liên lụy đến Yên Nhiên nhà ta."

Bạch gia chủ gào đến đỏ cả mặt.

Có cô mới là người uống nhầm thuốc ấy!

"Ôi chao, ta không cho ngươi lên tiếng lúc nào chứ, ta chỉ hỏi ngươi gào cái gì?"

Minh Thù vô tội buông tay: "Muốn chứng tỏ ngươi to họng hay là thế nào? Sức lực của Bạch gia chủ có thể giữ lại về nhà lên giường từ từ thể hiện, không cần phô ra cho chúng ta xem."

Mọi người: "..."

Làm bộ nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.

Sắc mặt Bạch gia chủ hết xanh rồi lại trắng, cuối cùng vung tay lên dồn khí xuống đan điền:

"Chức Phách, ngươi bớt nói xàm ở đây đi, bắt cô ta cho ta. Dù cho hôm nay cốc chủ Tuyệt Hồn cốc ở đây, cũng sẽ vì dân chúng vô tội Tây Lăng thành mà giao ngươi ra."

Minh Thù buồn cười: "Ngươi là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc sao? Sao ngươi biết cốc chủ sẽ giao ta ra"

Tự mình đem mình giao ra, đây là cái trò chơi gì.

"Tuyệt Hồn cốc y đức vang danh, tấm lòng thầy thuốc cứu vớt thế gian là việc bọn họ phải làm."

Bạch gia chủ làm ra bộ dạng đương nhiên.

Minh Thù cười rạng rỡ với Bạch gia chủ: "Vậy ngươi thật sự đã đoán sai rồi, vì ta sẽ không giao chính mình ra."

"Cái gì?"

Trong lúc đó nhất thời Bạch gia chủ ngây ngẩn, một lúc lâu mới phản ứng được:

"Ngươi còn dám giả mạo cốc chủ Tuyệt Hồn cốc? Ai cho ngươi lá gan đó?"

"Ta chính là cốc chủ, vì sao phải giả mạo?"

Đương nhiên là Hài Hòa Hiệu cho ta lá gan đó.

[... ]

Liên quan gì đến ta.

"Ha ha ha ha, nếu như ngươi là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, thì ta chính là lão tổ tông Tuyệt Hồn cốc."

Trong đám người có người cười to, tiếp theo là từng tràng cười liên tiếp.

"Nữ nhân này điên rồi sao, lại dám giả mạo cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, sợ rằng thân phận đệ tử Tuyệt Hồn cốc của nàng đều là nói láo?"

"Thảo nào không dám khám bệnh cho người ta, khám bệnh không phải sẽ lộ tẩy sao?"

"Tuyệt Hồn cốc cũng không truyền ra tin tức đổi cốc chủ, làm sao cốc chủ có thể đột nhiên biến thành một tiểu cô nương, tưởng chúng ta là người ngu chắc?"

Phượng Thành mím môi, ánh mắt rơi trên hình thêu trên ao ngoài màu đỏ của Minh Thù, hắn đã từng nói hình thêu kia có chút quen mắt đó là hình thêu chỉ cốc chủ Tuyệt Hồn cốc mới có thể sử dụng, nhưng mà nội dung hình thêu đó là gì không ai biết rõ.

Nhìn qua có chút giống như cây cỏ, nhưng cẩn thận nhìn lại thì giống hoa.

Dù cho như vậy, rốt cuộc thân phận nàng có phải là cốc chủ hay không, lúc này còn chưa nói chính xác được.

Bạch gia chủ phất tay, ý bảo mọi người im lặng:

"Chức Phách, ngươi đừng hấp hối giãy giụa, cốc chủ Tuyệt Hồn cốc không dễ giả mạo như vậy."

"Tiểu thư vốn là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, giả mạo cái gì."

Hồi Tuyết chen vào đoàn người, chạy đến trước mặt Minh Thù: "Các ngươi muốn đối địch với toàn bộ Tuyệt Hồn cốc sao?"

Trước đây, tiểu thư rất ít xuất cốc, xuất cốc cũng không để lộ thân phận đệ tử quan môn của Tuyệt Hồn cốc, lão cốc chủ mất đột ngột, tiểu thư lo liệu mai táng cho lão cốc chủ xong, liền rời cốc chưa kịp công bố tin tức thay đổi cốc chủ Tuyệt Hồn cốc.

"Tiểu cô nương, không thể cứ nói như vậy là được, phải đưa ra chứng cứ."

Nếu như ai nói mình là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc bọn họ đều tin, như vậy cốc chủ không phải đầy đường đều có à?

Hồi Tuyết nhắc nhở Minh Thù: "Tiểu thư, tín vật."

Minh Thù chớp mắt, tín vật gì?

Nàng còn có đồ chơi gì sao?

Khóe miệng Hồi Tuyết giật một cái, hạ giọng: "Trên người của người có một miếng ngọc bội, người quên rồi sao?"

Minh Thù suy nghĩ một chút, có sao? Hình như có.

Nàng sờ sờ trong ống tay áo rộng, ngoại trừ lấy ra một đống thịt khô nơi đó đâu có ngọc bội gì.

Mọi người: "..."

Rốt cuộc trong tay áo nàng có bao nhiêu thịt khô.

"Ha ha ha, còn muốn diễn trò? Không lấy ra được phải không?"

"Mệt cho ngay cả đạo cụ cũng không chuẩn bị, lá gan của ngươi cũng khá lớn nha."

"Ha ha..."

Tiếng cười nhạo càng lúc càng lớn.

"Tiểu thư, người để ngọc bội ở đâu?"

Hồi Tuyết có chút nóng nảy: "Người tìm nhanh lên, trăm ngàn lần người đừng có ăn."

"Còn có thể ăn?"

"Không thể!"

Hồi Tuyết trừng nàng, Hồi Tuyết sợ trên người tiểu thư toàn đồ ăn, cái gì cũng ăn.

Minh Thù an ủi Hồi Tuyết: "Đừng nóng, đừng nóng, ta tìm thử xem."

Không thể ăn, vậy khẳng định ở đây.

Tìm ngọc bội trong đống đồ ăn quả thật chỉ có Minh Thù mới làm được.

"Các ngươi đừng cười."

Minh Thù vui vẻ cười đến rực rỡ nhìn đám người kia: "Giữ sức lát khóc nha."

Mọi người: "..."

Chả nhẽ cô ta là một kẻ ngốc?

Hồi Tuyết hận tìm không được cái lỗ chui xuống, người khác lên võ đài hoặc là đẹp không thể tả, hoặc là khí phách chấn động bốn phương.

Tại sao phong cách của tiểu thư nhà nàng lại mới mẻ như vậy?

Có ai thấy lúc cần oai phong, lại lôi trong đống đồ ăn vặt tìm tín vật sao?

Không có chứ gì!

Nàng cũng không có.

Minh Thù mò mẫm nửa ngày, cuối cùng cũng sờ được một khối ngọc bội, đôi mắt hơi sáng:

"A, tìm được rồi."

Nàng lấy ngọc bội ra đưa cho Hồi Tuyết.

Hồi Tuyết lật qua lật lại, thở phào may mà tiểu thư không làm mất.

Mọi người nhìn Minh Thù thật sự lấy ra một khối đạo cụ đều ngừng cười nhạo, thật sự có?

Thiệt hay giả?

Hồi Tuyết hừ lạnh, ngón tay buông lỏng ngọc bội rũ xuống:

"Thấy rõ chưa, nhìn xem đây có phải là tín vật Tuyệt Hồn cốc hay không."

Ngọc bội dao động trong không khí, trên dương chi bạch ngọc có khắc một chữ đỏ như máu, xung quanh dùng ám quang bao lại giống như có hào quang màu đỏ đang di chuyển, trông rất chân thực.

Mỗi một đệ tử Tuyệt Hồn cốc đều có một miếng ngọc bội, nhưng miếng ngọc bội này rõ ràng cao cấp hơn ngọc bội thông thường rất nhiều, hơn nữa phía trên có linh khí nồng đậm, không phải vật bình thường.

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

"Nói không chừng là giả đó? Ai biết có phải ngươi làm giả hay không."

Trong đám người vẫn có người cố chấp không tin.

Nhìn kiểu gì cũng thấy nữ nhân kia giống như giả mạo.

Hồi Tuyết nắm chặt ngọc bội, đôi mắt đẹp trừng người nói chuyện:

"Mọi người đều biết, ngọc bội của cốc chủ Tuyệt Hồn cốc được chế tác từ cổ ngọc ngàn năm, trên đại lục chỉ có một cái tiểu thư của chúng ta dù có năng lực mạnh đến đâu cũng không có thể làm ra một miếng giống như đúc"

"Có thể cho bản vương xem không?"

Phượng Thành đứng ra.

Hồi Tuyết chần chừ quay đầu lại nhìn tiểu thư nhà mình, Minh Thù không phản đối, đưa ngọc bội ra.

Phượng Thành kiểm tra ngọc bội một lần nhíu mày càng sâu, cuối cùng trả lại cho Hồi Tuyết:

"Đúng là cổ ngọc ngàn năm, không phải giả mạo."

Lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ chính là xác nhận thân phận thực sự của Minh Thù.

"Không thể nào..."

Bạch gia chủ hoàn toàn không tin.

Cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, tại sao lại là một tiểu cô nương còn trẻ như vậy.

Hồi Tuyết đeo ngọc bội bên hông Minh Thù, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lạnh lùng:

"Có cái gì gọi là không thể?"

Chắc chắn là không thể!

Thế nhưng, Thất vương gia đã nói ngọc bội kia là thật...

Minh Thù chạm ngọc bội một cái, nói với Hồi Tuyết:

"Cho nên, hiện tại các ngươi muốn đưa ta cho con rắn ngốc này hả?"

Đắc tội một đệ tử Tuyệt Hồn cốc bình thường và đắc tội cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

"Nhưng là tại ngươi chọc..."

Có thanh âm yếu ớt nói.

"Đúng vậy, dù cho ngươi là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc cũng không thể làm liên lụy chúng ta."

Nói thật hay!

Ban đầu là Bạch Yên Nhiên chọc phải con rắn ngu xuẩn này.

Sau này, con rắn ngốc kia xem trọng trứng thần thú, muốn cướp.

Trẫm đã làm gì?

Trẫm! Đã! Làm! Gì!

"Các chủ Túy Thảo các cũng chọc giận nó đó, sao các người ko đem hắn ra giao cho nó?"

Việc này đâu phải mình trẫm gây ra sao lại đổ hết tội lên đầu trẫm, trông trẫm dễ bắt nạt thế à.

Túy Thảo các?

Túy Hoa các đổi tên thành Túy Thảo các từ bao giờ thế, Thanh Trần biết chuyện này không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK