Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Trên đại lục này có rất nhiều người lợi hại, nhưng người lợi hại có thể chữa bệnh chỉ có Tuyệt Hồn cốc.

Hiện tại, tiểu thư đã là cốc chủ, cũng xem như là chủ của đại thế gia trên đại lục này, người khác cũng không dám tùy tiện đắc tội với tiểu thư. Thế mà vị Bạch tiểu thư kia, lại dám như thế với tiểu thư, nghĩ tới là thấy tức giận, trước đây đều là tiểu thư tốt bụng, không để cô ta phải tức giận.

"Có gì ăn không?"

Minh Thù cầm nhánh cây khều khều đống lửa, ánh lửa bập bùng trong mắt cô, lóe ra ánh sáng linh động.

Thế giới này chắc chắn có rất nhiều đồ ăn ngon

"Tiểu thư đợi một chút."

Hồi Tuyết vội vàng nói:

"Lưu Phong, tiểu thư đói bụng, ngươi mau đi kiếm chút đồ ăn về đi."

Nam nhân ở xa xa xoay người lại, lạnh lùng nhìn Minh Thù, sau đó trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Minh Thù. Sâu trong rừng vang lên tiếng lá cây xào xạc, kinh động đến chim chóc nơi đây, chúng vỗ cánh bay cao lên trời, rồi lại chìm vào im lặng.

Từ lúc nhỏ, Lưu Phong và Hồi Tuyết đã theo nguyên chủ. Hồi Tuyết tương đối hoạt bát, tâm tư nhạy bén, cẩn thận, phụ trách chăm lo việc ăn uống cũng như sinh hoạt hàng ngày cho nguyên chủ. Lưu Phong cả ngày mặt lạnh tanh, có chút cẩu thả, qua loa nhưng lại có võ nghệ cao cường, cũng không nhiều lời, bảo gì làm đó có nhiệm vụ bảo vệ cốc chủ.

Sau này, vì Bạch Yên Nhiên nên nguyên chủ bảo họ về Tuyệt Hồn cốc, vậy nên sau khi nguyên chủ gặp chuyện không may, không có ai giúp nàng.

Dưới hào quang vai chính, bất kể là tình tiết có vô lý thế nào, thì cũng là chuyện bình thường.

Nguyên chủ rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, Bạch Yên Nhiên phải chịu trách nhiệm chính, nguyên chủ chỉ là trách nhiệm thứ yếu. Nếu nguyên chủ có thể hiểu sự tình một chút, làm sao có thể rơi vào tình cảnh như vậy được, thật đáng tiếc.

Đương nhiên chuyện này chẳng liên quan đến cô, cô đến là để gây phiền phức cho Tiêu Như Phong, phải tiếp tục đảm nhận vai phản diện chứ.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.

Nguyên chủ trong cốt truyện chắc chắn là nhân vật phản diện không hơn không kém, thế nhưng trên phương diện từ góc nhìn của nguyên chủ, nàng chỉ vì hoàn thành di mệnh của sư phụ, nàng đã sai ở đâu chứ?

Lập trường bất đồng, chính tà cũng khác.

...

Lưu Phong bắt hai con thỏ rừng về. Có lẽ vì thế giới này có linh khí, thỏ rừng lớn gấp đôi so với thỏ ở thế giới bình thường, rất nhiều thịt.

Ăn xong thỏ rừng, Minh Thù dựa vào thân cây nghỉ ngơi, Hồi Tuyết ngồi bên đống lửa thêm lửa, thỉnh thoảng ghé mắt nhìn Minh Thù.

"Nhìn cái gì?"

Hồi Tuyết kinh ngạc một chút, lén lút thu hồi ánh mắt, lắp bắp trả lời:

"Không có nhìn gì đâu ạ."

Minh Thù kéo kéo áo khoác trên người, nghiêng nửa người về phía Hồi Tuyết, trên mặt lộ rõ ý cười:

"Hồi Tuyết, nói dối sẽ trở nên xấu xí đấy."

Hồi Tuyết không che giấu được vẻ mặt kinh ngạc. Lúc trước, tiểu thư không đi tìm Bạch Yên Nhiên có lẽ là vì nghĩ thông suốt, nhưng bây giờ tính tình tiểu thư đột nhiên trở nên khác lạ, thì giải thích như thế nào đây? Từ nhỏ đến lớn nàng đều đi theo tiểu thư, tính cách tiểu thư như thế nào, nàng rất rõ.

Bây giờ tiểu thư thật sự kỳ lạ. Tuy nhiên, ngoại trừ tính cách làm nàng thấy khác lạ, khí chất đâu có gì thay đổi, vẫn là tiểu thư nhà nàng.

"Tiểu thư..."

Hồi Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nói:

"Người không sao chứ?" Tiểu thư không phải là trúng tà gì rồi đấy chứ?

"Ta vẫn khỏe."

Một hơi là ăn hết thịt của cả một con thỏ rừng.

Hồi Tuyết chần chừ:

"Nhưng mà lúc trước, tiểu thư rất ít khi cười như vậy."

Từ khi rời Tuyệt Hồn cốc, cho đến khi tìm được Bạch Yên Nhiên kia, nàng chưa từng thấy tiểu thư cười.

Nhưng hôm nay, từ khi tiểu thư nói không tìm Bạch Yên Nhiên, ý cười trên môi tiểu thư chưa từng biến mất.

"Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại."

Minh Thù dựa vào thân cây phía sau, thả lỏng thân thể:

"Ý nghĩa sự tồn tại của người sống là ở đâu? Ở chỗ vui vẻ, nếu như chính mình không vui, sống cũng chỉ khổ mà thôi, còn không bằng chết trăm lần."

"..."

Tiểu thư đã giác ngộ cái gì đây? Nói chuyện kiểu gì mà nghe chẳng hiểu nổi?

"Vậy nếu như điều kiện khó khăn, không vui vẻ được thì sao?"

Trên thế giới này, có nhiều nhân tố không thể khống chế lắm, bất kỳ nhân tố nào cũng có thể dẫn đến bi kịch, không có nhiều chuyện thuận buồm xuôi gió như vậy.

"Người vui vẻ, ở đâu cũng đều vui vẻ."

Minh Thù đưa tay vén tóc mai: "Mà ta..."

Sẽ nghĩ hết mọi cách để bản thân vui vẻ.

Hồi Tuyết nghiêng đầu, chờ Minh Thù nói câu tiếp theo, nhưng Minh Thù lại dời mắt, không định nói tiếp.

Trong lòng Hồi Tuyết có chút nghi hoặc, nhưng lại nghĩ tiểu thư thông minh nhất, những điều tiểu thư nói nhất định là đúng.

"Tiểu thư, người vui vẻ là tốt rồi. Hồi Tuyết mong người luôn vui vẻ."

Một kẻ mê muội sùng bái mù quáng.

...

Trong sơn mạch Ma Phong cái gì nhiều nhất?

Kỳ hoa dị thảo và linh thú.

Linh thú đại lục này có hai cách sử dụng, bị người khế ước thành khế ước thú, dùng trong chiến đấu. Còn có một loại bị người chém giết, bán thú tinh, đổi lấy những thứ đồ khác.

Thế nhưng Minh Thù ở nơi này...

"Nó có thể ăn, bắt về đây."

Minh Thù chỉ vào một con linh thú, cùng loại với bò ở cách đó không xa, ánh mắt sáng rực, bảo Lưu Phong đuổi theo.

Chạy trên mặt đất đều toàn là đồ ăn.

Trẫm muốn nhận thầu nơi này!

Lưu Phong dùng tốc độ cực nhanh chạy ra ngoài, linh thú bị kinh động, xoay người chạy vào cánh rừng. Trong rừng truyền ra vài tiếng kêu quái lạ, kinh động chim chóc trên cao, tiếng kêu la nhanh chóng biến mất, Lưu Phong kéo linh thú lớn gấp đôi hắn trở về.

Lưu Phong ném linh thú, xoay người đứng một bên.

"Tiểu thư... Người còn ăn sao?"

Hồi Tuyết co giật khóe miệng, nhìn linh thú đã chết. Bọn họ đi chưa được mấy dặm, tiểu thư đã ăn ba con linh thú!

Thịt linh thú cũng ẩn chứa linh khí, nhưng chỉ có rất ít người, có thể chuyển hóa linh khí này, cho nên linh thú cấp cao thường không phải dùng để ăn.

"Đói."

Minh Thù nhìn Hồi Tuyết, trên trán viết rõ chữ đói.

Hồi Tuyết rất lo lắng, nói:

"Tiểu thư, em lo cơ thể người chịu không nổi, nhiều thịt linh thú như vậy, người có thể tiêu hóa hết đống linh khí này sao? Linh khí không thể chuyển hóa sử dụng, chồng chất trong thân thể sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa tiểu thư sao lại luôn thấy đói thế?"

Đúng, đây mới là trọng điểm.

Người tu luyện như bọn họ, giống nhau ở chỗ, dù cho hai ba tháng không ăn, cũng sẽ không chết.

"Có thể..."

Đôi mắt Minh Thù đảo đảo tròng mắt

"Có thể do ta phải lên cấp nên đói, đúng, chính là như vậy."

Hồi Tuyết: "..."

Câu nói sau cùng kia, người nói cho chính mình nghe sao?

Khi tăng cấp, quả thực cần rất nhiều linh khí, Hồi Tuyết bắt mạch cho Minh Thù, xác định linh khí trong cơ thể nàng vận chuyển bình thường. Chần chừ một lúc, dưới ánh mắt đầy công kích của Minh Thù, lòng đầy nghi ngờ, nổi lửa nướng thịt.

Vị thịt nướng lan tỏa trong cánh rừng, ánh mắt trông mong của Minh Thù như con thú nhỏ chờ ăn, cực kỳ đáng yêu.

"Tiểu thư, có người đánh nhau." Lưu Phong nhắc nhở một tiếng.

Mặc kệ mặc kệ, có bị đánh chết cũng là người khác.

Minh Thù không lên tiếng, Hồi Tuyết và Lưu Phong cũng không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục nướng thịt.

"Tiểu thư, đang đến gần chúng ta."

Mới vừa rồi tiếng động còn ở rất xa, lúc này đã tiếp cận bọn họ.

"Tới thì tới thôi, để người ta tự do phát huy, đừng để ảnh hưởng đến họ."

Thịt nướng của trẫm còn chưa chín.

Lưu Phong: "..."

"Tiểu thư!"

Hồi Tuyết chụp lấy tay Minh Thù: "Còn chưa chín đâu. Tiểu thư, bọn họ rất nhanh sẽ đánh tới đây."

Hồi Tuyết còn chưa nói xong, tay Minh Thù còn chưa có rút về, một bóng đen từ bên trái bay tới.

Nhất thời đóm lửa văng lên, thịt nướng bị đánh bay đến cây khô bên cạnh, rơi vào bụi cỏ.

Minh Thù trơ mắt nhìn thịt nướng ục ục lăn hai vòng trong bụi cỏ, chìm trong đất bùn, dính một thân "gia vị".

Thịt... Nướng... Của... Trẫm.

Tiểu yêu tinh từ đâu tới dám đánh bay thịt nướng của trẫm!

Kéo ra ngoài cho trẫm, đánh gần chết mới thôi.

Minh Thù nhìn thoáng qua bóng đen đập vào cây khô, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên vài thông tin, đây là đồng phục học sinh học viện Đế Quốc.

Bọn họ đều là học sinh học viện Đế Quốc.

Đừng hỏi vì sao thế giới huyền huyễn lại có cái từ đồng phục học sinh này, dù là có, có hợp lý hay không thì mặc kệ, cốt truyện cần là được.

Bạch Yên Nhiên cũng học trong học viện Đế Quốc, lần này tới sơn mạch Ma Phong, chính là hoạt động rèn luyện do học viện Đế Quốc tổ chức.

"Dương Thư Phong, giao đồ ra đây!"

Mấy người mặc đồng phục học sinh giống như thế, từ trong rừng nhảy ra, nam nữ đều có.

Thét xong mới phát hiện bên này có người, tất cả mọi người như bị cố định tại chỗ, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

Trước tiên, Lưu Phong và Hồi Tuyết quay trở lại bên người Minh Thù, mà ánh mắt Minh Thù vẫn nhìn chằm chằm thịt nướng chưa xuất sư đã bỏ mạng.

"Đây không phải là người của Bạch Yên Nhiên sao? Tại sao lại ở chỗ này?"

Có người nhận ra nhóm người Minh Thù.

"Bạch gia không dễ chọc, chúng ta vẫn là đừng đắc tội bọn họ."

Một nam sinh trong đó đứng ra, ôm quyền nói với Minh Thù:

"Chúng ta giải quyết ân oán cá nhân, không liên quan gì với các người, nếu có điều mạo phạm xin thứ lỗi."

Minh Thù còn đang nhìn thịt nướng, không lên tiếng trả lời.

Hồi Tuyết và Lưu Phong cũng không dám mở miệng, chỉ nhìn người bên kia.

Người bên kia chần chừ một hồi, cho là bọn họ đồng ý rồi, phóng ánh mắt tới trên người Dương Thư Phong.

Dương Thư Phong tựa vào thân cây từ từ đứng lên, hắn cố nén đau đớn, tràn đầy tức giận mở miệng:

"Các ngươi đừng có khinh người quá đáng, đồ là ta tìm thấy trước, dựa vào cái gì giao cho các ngươi."

"Ha ha, ngươi tìm được? Ai có thể chứng minh là ngươi tìm được?"

Nam sinh đối diện cười khẽ: "Giao đồ ra đây, tránh bị ta đánh trọng thương."

"Các ngươi chính là một đám cường đạo!"

Dương Thư Phong tức giận đến phun một ngụm máu ra ngoài, không biết xui xẻo gì, vừa hay phun lên miếng thịt nướng.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Dương Thư Phong là ngươi tự tìm đường chết."

Nam sinh nói chuyện nháy mắt với đồng bọn, liền lập tức từ hai bên đánh tới Dương Thư Phong.

"Đợi một chút!"

Giọng nói phá vỡ bầu không khí như trân châu giã ngọc, trong trẻo vui tai, dễ nghe lạ thường.

Người đối diện bị ép ngừng lại, đều nhìn về phía vừa ra mệnh lệnh kia.

"Chức Phách cô nương phải không?"

Nam sinh tiến lên hai bước:

"Cô là người của Bạch gia, chúng ta không muốn đối địch với cô, thế nhưng nếu cô muốn bảo vệ Dương Thư Phong, vậy cũng đừng trách chúng ta không khách sáo. Mỗi một người trong chúng ta có thể không sánh bằng Bạch gia, nhưng cộng lại gánh nặng cũng không nhẹ."

"Chớ khẩn trương, ta là một người nói đạo lý."

Minh Thù đẩy Hồi Tuyết, trên mặt mang nụ cười yếu ớt, váy dài lay động theo bước đi của cô, tạo thành độ cong duyên dáng, cô vươn ngón tay hướng về phía Dương Thư Phong:

"Lưu Phong, bắt hắn lại."

Dương Thư Phong trợn to mắt, hiển nhiên không biết lúc nào hắn đắc tội với nữ tử trước mặt này.

Còn đối với người nghe Minh Thù muốn bắt Dương Thư Phong, trong lúc nhất thời không hề có động tác.

"Còn có bọn họ."

Minh Thù vừa chuyển tay, ngón tay hướng sang người đối diện.

Người đối diện kinh ngạc: "Chức Phách cô nương, cô có ý gì?"

Minh Thù cong môi cười khẽ:

"Lãng phí đồ ăn là hành vi đáng xấu hổ, đặc biệt là... Lãng phí thức ăn của ta."

Cái gì?

Sao lại nhắc đến thức ăn vậy?

Sức chiến đấu của Lưu Phong, đám học sinh này làm sao có thể so sánh, nhanh chóng ném toàn bộ người đến trước mặt Minh Thù, mặt tê liệt lui sang một bên.

"Chức Phách cô nương, chúng ta đắc tội cô chỗ nào?"

Bị vứt trên mặt đất, đám học sinh này rất mờ mịt, đều chất vấn Minh Thù.

"Có phải Bạch Yên Nhiên bảo ngươi đối phó bọn ta?"

"Bạch Yên Nhiên ở đâu?"

Dương Thư Phong ở một bên cười nhạt, bây giờ bọn hắn ai cũng chạy không thoát.

Minh Thù chắp hai tay sau lưng bước đi, ánh mắt rơi vào trên người Dương Thư Phong và một học sinh khác:

"Hai người các ngươi đi bắt linh thú về cho ta, việc này coi như qua. Nếu như không quay trở lại, ta liền giết chết các ngươi."

Hồi Tuyết: "..."

Tiểu thư chơi trò gì vậy?

Lưu Phong: "..."

Nội tâm yên tĩnh, không biết nói cái gì.

Mà trong lòng mọi người có một ngàn con ngựa chạy qua, đây là cái trò đùa gì vậy?

Tuy rằng không hiểu là tình huống gì, nhưng bây giờ sinh mạng bị người khác nắm giữ, bọn họ phải đi bắt linh thú. Dương Thư Phong vốn có thương tích trong người, đi theo là một nữ nhân, lúc trở lại Dương Thư Phong càng suy yếu, mà người kia cũng bị thương máu tươi lênh láng, nhìn qua thực thảm.

Linh thú được kéo về, Minh Thù nói chuyện giữ lời, nhanh nhẹn thả người, ngồi xuống nướng thịt.

Mọi người: "..."

Có độc nha!

"Ầm!"

Mọi người còn chưa kịp thở phào, xa xa đột nhiên vang lên âm thanh kỳ lạ, tiếp theo là tiếng thét chói tai của mọi người, hướng về phía bọn họ bên này.

"Xảy ra chuyện gì?"

Ai biết được chuyện gì đang xảy ra, thần sắc mọi người khẩn trương, nhìn phương hướng truyền đến âm thanh, nhanh chóng nhìn thấy người. Người đó lảo đảo chạy tới, khuôn mặt hoảng sợ, dường như phía sau có thứ gì đó đáng sợ, một làn khói thổi qua cạnh bọn họ.

Tiếp theo là người thứ hai.

Người thứ ba.

Có người níu một người lại, lớn tiếng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì?"

"Chạy mau đi, có linh thú cấp sáu."

Người đó giãy ra, khuôn mặt đầy sợ hãi: "Đừng kéo ta, ngươi muốn chết nhưng ta thì không."

Linh thú được chia làm mười cấp, bình thường là đến cấp bốn, cấp năm thuộc về loại không thường gặp, mà cấp sáu là thuộc về loại hiếm gặp, những học sinh như bọn họ hợp lực đối phó đến cấp bốn còn có khả năng, thế nhưng linh thú cấp sáu...

Đây không phải là muốn chết sao?

"Chạy mau."

"Hắn thì làm sao bây giờ?" Có người chỉ vào Dương Thư Phong đang dựa trên cây khô.

Người dẫn đầu cắn răng: "Dương Thư Phong, giao Túy Vân Tiên Thảo ra đây."

"Nằm mơ!"

Dương Thư Phong phun một ngụm nước bọt:

"Ta tuyệt đối sẽ không giao đồ cho đám cường đạo các ngươi."

"Sột sột soạt soạt..."

"Soạt soạt soạt..."

Thời điểm hai người giằng co, đột nhiên trong bụi cỏ phát ra âm thanh, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, khẩn trương nhìn chằm chằm bụi cỏ.

Hai thân hình từ trong bụi cỏ đi ra, phát hiện có người cũng lập tức đề phòng, phía sau liên tục xuất hiện vài người, đều mặc đồng phục học viện đều là học sinh.

"Chức Phách."

Giọng của nữ nhân phá vỡ sự trầm mặc, nàng từ trong đám người đi đến chỗ Minh Thù:

"Cô chạy đi đâu, vì sao không đến tìm ta? Suýt chút nữa ta đã chết, cô biết không?"

Minh Thù ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng ta, người này chính là Bạch Yên Nhiên, gương mặt thanh tú diễm lệ, hẳn là dung mạo rất được ngưỡng mộ.

"Cô chết là chuyện của cô, liên quan gì đến ta?"

Bạch Yên Nhiên trợn to mắt, tính khí tiểu thư tức khắc hiện rõ:

"Không phải cô đến bảo vệ ta sao? Cô cũng dám tranh cãi, cô mau đi giết con thú kia đi, bằng không cô đừng mong sống dễ dàng. Cô nhìn cái gì, còn không đi mau!"

"Bạch tiểu thư, thứ cho ta nhắc nhở người một câu, trước tiên người chỉnh sửa thái độ với tiểu thư nhà ta."

Hồi Tuyết nhìn không thuận mắt, huống hồ tiểu thư đã nói sau này sẽ không dung túng Bạch Yên Nhiên, mình cũng không cần thiết phải nén giận.

Bạch Yên Nhiên giọng nói rít gào:

"Ngươi thì tính là cái thứ gì, ta nói chuyện với cô ta đến phiên ngươi xen vào sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK