Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Quái đã khó đánh, còn có một tên bệnh thần kinh ở phía sau cướp ngôi sao thành phố, những người chơi sớm đã bị ép điên rồi.

Đặc biệt là sau khi tên thần kinh này cướp xong, còn hủy diệt luôn ngôi sao thành phố.

Trong mỗi nhiệm vụ tất cả mọi thứ đều có tỷ lệ, nếu như nhiệm vụ lần này là ngôi sao thành phố.

Dựa theo số lượng đầu người của bọn họ, mỗi người cần mười ngôi sao thành phố, thế nhưng chia đều xuống, các ngôi sao trải rộng thành phố, mỗi người hẳn là chỉ có năm ngôi sao.

Cũng có thể nói, ngay từ đầu sẽ có một nửa người bị đào thải hết.

Mỗi một nhiệm vụ, bọn họ đều sẽ đối mặt với nguy hiểm đến từ đồng loại.

Bọn họ không biết Minh Thù đã hủy diệt hết bao nhiêu, nhưng nhìn thấy số lượng kinh hoàng trên bảng xếp hạng, có thể khẳng định ngay là không ít.

Nhiệm vụ này làm thế nào đây!

“Cái điểm an toàn này lại trống rỗng.”

Một hán tử chỉ mặc áo ghi lê hùng hổ đi ra từ một cánh cửa sắt, sắc mặt cực kém, bọn họ đã tìm ba điểm an toàn, đều trống không.

Bóng dáng của vật tư và vũ khí cũng không thấy.

“Chúng ta chỉ còn lại một chút vật tư như vậy, tối đa có thể chống trọi qua ngày hôm nay.” Hán tử bên cạnh nói.

“Người đoạt vật liệu đi nhất định là Ngân Lạc!” Hán tử mắc áo ghi lê hung tợn nói: “Tôi nghe người ta nói cô ta chẳng những đoạt vật tư, còn đoạt ngôi sao thành phố, trước đây có nghe qua tên của cô, sao lại không phát hiện nàng ác độc như vậy?”

Mọi người: “…” Trước đây căn bản sẽ không chơi chung với người như Ngân Lạc.

Bọn họ nghe lời đồn cũng chỉ là lời đồn, rốt cuộc có phải không... Ai mà biết được.

Một lát mới có hán tử hỏi: “Làm sao bây giờ? Tiếp tục tìm điểm an toàn sao?”

“Không tiếp tục tìm thì phải làm sao, chết đói sao?”

Cam đoan thể lực không chịu nổi, đừng nói giết quái vật lấy ngôi sao thành phố, nhìn thấy quái vật chạy trốn cũng khó khăn.

Đám đại hán này không ngừng đang tìm vật tư, cả thành phố, rất nhiều người chơi cũng đang tìm điểm an toàn ở đây.

Nhưng mà kết quả thật sự chọc tức người ta, có thể tìm được điểm an toàn, hầu như đều không có vật tư, ngay cả vũ khí cũng không nhìn thấy.

Minh Thù không quan tâm đến vũ khí, thế nhưng cô có một đám đội viên, coi như mình không lấy được vũ khí, cũng không thể nhường người chơi khác lấy được, dùng để uy hiếp chính mình.

Vì người khác giữ lại một con đường sống?

Nực cười, nếu như bọn họ chừa đường sống cho người khác, thì ai giữ đường sống cho bọn họ.

“Ở phía trên.”

“Mau, đi lên!”

Đội viên đế quốc mỹ thực chợt từ sát biên giới chạy tới: “Lão đại, có một đám người đi lên.”

Tiểu Sửu đang lảo đảo nhào lộn ở biên giới, Đề Nha bên cạnh, cúi đầu nhìn hoa văn trên váy mình.

Nghe được, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía người truyền lời.

Ngược lại Minh Thù ghé vào biên giới, nhìn dưới phố, giống như không nghe được người đội viên kia nói.

Theo nơi Minh Thù đang nhìn xuống phía dưới, có thể chứng kiến cảnh tạp nham trên đường, có một người đang chiến đấu cùng một con quái vật khổng lồ.

"Rầm!"

Cửa ban công bị đá văng ra, quái vật phía dưới cũng đồng thời ngã xuống đất.

Thân thể Minh Thù lui về sau, nhìn về phía người đạp cửa.

“Ngân Lạc, đem vật tư giao ra đây!” Người đến khí thế hung hăng đi tới: “Một mình ngươi chiếm nhiều vật tư như vậy làm cái gì!”

“Cái gì mà một người, ở đây tôi nhiều người như vậy, mọi người không nhìn thấy sao?” Minh Thù ý bảo đội viên của cô: “Bọn họ không cần ăn gì sao?”

“Vậy ngươi cũng dung không hết!” Đối phương rất tức giận: “Cô muốn chúng tôi đói chết sao?”

“Ây, bị mọi người phát hiện rồi.” Minh Thù mỉm cười.

Mọi người: “…”

Lòng của nữ nhân thực sự là ác độc!

“Đem vật tư giao ra đây, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.”

“Mọi người nghĩ thế nào không khách khí?”

“Hừ, một mình ngươi cầm nhiều vật tư như vậy, hiện tại hết thảy người chơi đều hết vật tư, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi? Các ngươi nghĩ bao nhiêu người các người, có thể chống đối tất cả người chơi?”

Không có vật tư là một chuyện rất đáng sợ, đặc biệt với tình hình hiện tại còn không biết bọn họ sẽ ở tại thành phố này đợi bao lâu nữa.

Minh Thù ngữ điệu nhẹ nhàng: “Có thể nha.”

Sắc mặt người đối diện thay đổi, đờ người trong chốc lát nói: “Ngân Lạc cô thật lợi hại, thế nhưng người bên cạnh cô có thể cũng không lợi hại bằng cô.”

“Vậy các ngươi thử xem nha.”

Tiểu Sửu từ sát biên giới nhảy xuống, cười hì hì: “Ta sẽ rất nhẹ nhàng, cho các ngươi chết nhanh một chút, như vậy sẽ không đau.”

Mọi người nhịn không được rùng mình một cái.

Tiểu Sửu này nói như vậy làm cho người ta cả người đều bắt đầu nổi da gà.

“Chúng ta nhiều người, không sợ bọn họ.” Người đối diện tự cổ động mình: “Tôi không tin bọn họ có thể đánh thắng chúng ta nhiều người như vậy, mọi người đừng sợ, cùng tiến lên, không có vật tư, mọi người đều sống không nổi.”

Mọi người nhìn nhau, chắc là cũng đồng ý với lời nói này, nhốn nháo lấy vũ khí ra.

Thế nhưng tất cả mọi người đều không động thủ, tựa hồ chờ một người nào đó tới phá vỡ cục diện bế tắc.

Tiểu Sửu không chịu nổi bầu không khí như vậy, đầu tiên xoay về phía biên giới lướt nhẹ nhàng qua người đó, vũ khí của người đó mới vừa giơ lên, tay Tiểu Sửu đã xuyên qua trái tim của hắn.

Minh Thù: “…”

“Hì hì” Tiểu Sửu cười quỷ dị, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Đến lượt ngươi.”

Hỗn chiến bắt đầu, những người này có thể hoành tẩu ở trong thành ba sao, vẫn có chút bản lĩnh.

Vừa rồi Tiểu Sửu đó đánh bất ngờ, đối phương phản ứng chậm rồi.

Bây giờ đã phản ứng, nên không còn dễ gạt như vậy, mặc dù Tiểu Sửu bị nhiều người bao vây, cũng không hề dễ dàng.

Gần đây có lẽ tiếng lành đồn xa, sau khi bọn họ đánh nhau xong, lại xông tới một nhóm.

Số người ngày càng tăng, cũng đại diện cho mức độ khó càng cao.

Minh Thù lấy đại kỳ làm vũ khí, đại kỳ cuốn mấy người, vung bọn họ sang bên cạnh, liên tiếp nhiều người bị ném xuống mặt đất.

“Ngân Lạc, chúng tôi không muốn làm kẻ địch của cô, thế nhưng cô là như vậy thật sự rất quá đáng, một mình cô chiếm lấy hết vật tư, vậy chúng tôi thì làm sao có thể sống tiếp đây!”

“Các ngươi không tự đi cướp vật tư, còn trách tôi.” Minh Thù mắng một tiếng: “Có phải còn muốn hai tay tôi dâng đến tận miệng các cậu không? Các cậu nghĩ ở đây là diện phúc lợi sao!”

“…”

Nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng quá nhiều, nếu bàn chuyện không thành, vậy đánh đi.

-

Phó Thần giải quyết xong con quái vật kia, đứng trước mặt quái vật bối rối một lát, hắn nhìn xung quanh, dường như cũng không có người... Hắn tự mình ra tay, chắc sẽ không mất hình tượng chứ?

Vào thời điểm hắn chuẩn bị ra tay, đột nhiên nghe thấy có tiếng đánh nhau trên mái nhà ở cách đó không xa.

Âm thanh này không giống quái vật, giống người hơn...

Đánh nhau rồi?

Phó Thần cân nhắc một lát nữa, cảm thấy đào ngôi sao thành phố tương đối quan trọng, một lát nữa có người đến, hắn phải biết giữ gìn hình tượng, không thể đào.

Đúng vậy, thân thể này rất sạch sẽ, việc đào ra ngôi sao thành phố từ trên cơ thể quái vật, thật là mất hình tượng.

Hắn như kẻ trộm, kéo quái vật vào một góc, lấy con dao nhỏ, lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng đơn giản tách lân giáp ra.

Đem về ngôi sao thành phố, tiếng đánh nhau bên kia cũng chưa ngừng lại.

Lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thoáng qua một lá cờ lớn.

Lá cờ đó hắn nhìn rất quen mắt, không lẽ hắn đã chiếm đóng thành công rồi sao?

Hiện tại đang đánh nhau với bà điên? Cũng đúng, cô ấy không gây sự không chịu nổi, đánh nhau thôi, có gì kinh hoàng khủng khiếp đâu.

Vậy bây giờ ông đây hẳn là phải đi làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi! Nói không chừng cô ấy thấy dáng vẻ anh dũng của mình, đột nhiên sẽ thích ông đây thì sao!

Ha ha...

Phó Thần phản ứng kịp, lập tức đi về bên đó, mới vừa đi tới dưới lầu, liền thấy có thứ gì đó đang rơi xuống.

Phó Thần theo bản năng né sang bên cạnh, thi thể rơi xuống, cảnh tượng thật kinh hoàng.

Hắn ngửa đầu nhìn lên trên, chỉ thấy Minh Thù đứng ở sát biên giới, cô nhắm mắt, không cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.

Rõ ràng cách nhau rất xa, nhưng hắn cảm giác mình có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng.

Phó Thần cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn...

Thình thịch...


Phó Thần không đi lên cầu thang, vòng ra bên ngoài của tòa nhà, tay không bò lên.

Tới sát biên giới sân thượng, trước hết nhìn thấy Tiểu Sửu và Đề Nha, trên mặt Tiểu Sửu đã không còn nét mặt khôi hài, chỉ có khiếp sợ và... e ngại.

Ngay cả Đề Nha bình thường lạnh như băng, đáy mắt cũng lộ ra vẻ đề phòng cảnh giác.

Phó Thần thuận theo ánh mắt của bọn họ nhìn sang, bốn chữ lớn Đế Quốc Mỹ Thực thoáng qua trước mắt, hắn nhìn cô gái huy động lá cờ.

Khác với lần gặp mặt trước, trên người cô tràn đầy hơi thở âm u mạnh mẽ.

Người cùng cô giao thủ hầu như không ai là đối thủ của cô, ở giữa lá cờ tung bay, người chơi lần lượt ngã xuống, cũng không người chơi nào bị giết, bọn họ chỉ nằm trên mặt đất kêu rên.

Phó Thần thở thật chậm, vừa rồi ánh mắt kia đối đầu hắn, không phải là ảo giác.

Hắn đột nhiên cảm giác tim của mình đập không ngừng, tim đập nhanh và đầu óc hắn tràn ngập tâm tình kỳ lạ, chi phối hắn đi tới phía Minh Thù.

Người cuối cùng ngã xuống, Phó Thần từ phía sau ôm lấy Minh Thù.

Lá cờ từ phía sau hai người hạ xuống, không khí trở nên yên tĩnh.

"Ôm tôi làm gì?" Tiếng cười vang lên, phá vỡ yên tĩnh.

"Tùy tiện chiếm tiện nghi người khác là không tốt."

Phó Thần lấy lại tinh thần, bây giờ hận không thể chặt tay của mình.

Điên rồi!

Đột nhiên xông lên ôm cô.

Hắn không muốn thừa nhận, lúc nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, ý nghĩ đầu tiên chính là ôm cô.

Lão tử nhất định là điên rồi!

Phó Thần buông tay ra, ôm cũng ôm rồi, đơn giản quay người kia lại, hắn liếc nhìn trên áo phía trước ngực cô có dính máu, còn vết tích bị vật sắc nhọn đâm trúng.

"Bị thương rồi?"

Minh Thù nhún vai: "Tôi làm sao bị thương được."

Dường như để tăng độ tin cậy, cô còn tự tay vỗ vỗ vào chỗ dính máu.

Thành viên Đế Quốc Mỹ Thực vốn là nhân chứng thấy cô bị người ta đâm trúng tim: "..."

Cô đang lấy lương tâm của cô nói!

Phó Thần nghi ngờ nhìn trên ngực Minh Thù, nhiều máu như vậy, tại sao lại không sao?

Hắn đưa tay muốn sờ.

Minh Thù lấy tay đẩy ra, mỉm cười nói: "Cậu đột nhiên xông lên ôm tôi coi như xong, bây giờ còn muốn sờ ngực tôi, cậu đói khát lắm sao? "

Nói ôm là ôm, trẫm đã đồng ý chưa?

Phó Thần: "..." Lão tử là muốn xác định cô có việc gì hay không! Ai đói khát! Ai thèm sờ ngực cô!

Bà cô trẻ này ăn nói thô lỗ như vậy, coi như là nhân vật phản diện đi chăng nữa cũng không thể thô lỗ như thế!

Hắn liếc liếc vị trí kia, e hèm, quả thật có chút xấu hổ.

Phó Thần bình tĩnh thu tay về, ánh mắt quay ra, nhìn về phía các người chơi đang kêu rên trên mặt đất: "Bọn họ vì sao tấn công cô?"

"Nhất định là coi trọng vẻ đẹp của tôi rồi." Minh Thù khẳng định: "Xinh đẹp hại người, nhưng tôi đẹp cũng không phải lỗi của tôi."

Phó Thần hầu như không suy nghĩ: "Cô có biết xấu hổ không?"

Không phải lão tử muốn phá thiết lập, là cô ta, đều là do cô ta!

Luôn có người muốn phá vỡ thiết lập của lão tử!

Minh Thù nghẹo đầu suy tư: "Chẳng lẽ bọn họ là coi trọng tài hoa của tôi? Dù sao tôi cũng chẳng có gì ngoài xinh đẹp và tài hoa cả."

Phó Thần, cô ta không biết xấu hổ.

"Cô không muốn nói thì thôi." Cô ta tâm tình tốt như vậy xem ra vừa rồi cũng không có chuyện gì, vừa rồi... Phó Thần trong lòng thu lại, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không hiểu sao cứ để ý.

Hắn nhìn người đang nhìn mình cười đến không hiểu nổi, cô ta ngay cả những người này vì sao tấn công cũng không chịu nói, làm sao có thể nói với mình sao cô ta phải biến thành bộ dạng kia?

Trong lòng Phó Thần tức giận một hồi, sau khi âm thầm phát tiết, xoay người chuẩn bị rời đi, hắn là cao thủ ngồi tận trên cao phải giữ gìn hình tượng.

Lúc đầu định tới làm anh hùng tới cứu mỹ nhân... Ha ha, cứu cái rắm!

Hắn cần im lặng.

Đừng hỏi im lặng là ai.

-

Tiểu Sửu cảm giác ba phía đều nhìn về mình, bất ngờ trở nên kích động, hắn cầm lấy tay Đề Nha: "Đề Nha cô nhìn thấy chứ?"

Đề Nha lạnh lùng gật đầu.

Cô ta rõ ràng bị người ta đâm trúng vào ngực, bọn họ nhìn cô ngã xuống, nhưng tiếp theo cô đột nhiên đứng lên, lại như là thực lực được mở khóa.

"Tôi cũng biết cô ta không giống chúng ta, tôi nhất định phải thuyết phục được cô ta, có cô ta phần thắng của chúng ta lớn hơn nhiều."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đề Nha hơi nhíu lại, sâu trong đáy mắt cất giấu một ít suy nghĩ không hợp với tuổi của cô.

Cô nhìn Minh Thù bên kia đang nhìn theo Phó Thần rời đi, thật lâu mới đưa tay kéo Tiểu Sửu đang kích động.

Tiểu Sửu đi qua phía Minh Thù, lần nữa thuyết phục Minh Thù, Minh Thù đối với chuyện này một chút hứng thú cũng không có, cô chỉ huy đám người của Đế Quốc đang sợ choáng váng không có việc gì, lục soát những người chơi đang nằm trên mặt đất, ai có sao thành phố đều lấy hết ra.

"Cô thực sự không suy nghĩ một chút sao?" Tiểu Sửu đi vòng quanh Minh Thù: "Cô phải biết rằng, cơ hội như vậy không phải ai cũng có."

"Cơ hội tốt như vậy, tôi đành nhường hết cho cậu. Trên thân người kia còn có, tìm cẩn thận một chút. Thực sự không tìm ra được, lột da các người."

Đế Quốc Mỹ Thực: "..." Tà giáo thật là đáng sợ.

Tất cả sao thành phố được chất thành đống trước mặt Minh Thù, cô ngồi tại một chỗ sạch sẽ trên mặt đất, cầm một miếng lương khô, vừa ăn, vừa đem từng viên, từng viên sao thành phố lần lượt đập vỡ vụn, đám người đi theo nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.

Thời gian tiếp theo không ngừng có người tìm Minh Thù để cướp vật tư, Minh Thù đánh không lại liền tự sát.

Người chơi không biết Minh Thù chơi cái gì, chỉ cho rằng cô có một đạo cụ đặc biệt nào đó.

Không giành được vật tư từ trên tay Minh Thù, người chơi không thể làm gì khác hơn là đoạt của những người khác.

Quái vật bên trong thành phố cũng càng ngày càng khó tìm, những quái vật kia ăn người, tiến hóa được thông minh lợi hại hơn, muốn tìm được quái vật để giết chết, cũng khó giống như đoạt vật tư trên tay Minh Thù.

Nhiệm vụ này, đại khái là nhiệm vụ kỳ lạ nhất mọi người từng trải qua, còn không bằng ngay từ đầu bị loại bỏ, chí ít không cần tiếp nhận bóng ma tâm lý như vậy.

Diễn biến tiếp theo biến thành cục diện các người chơi truy sát Minh Thù, nhưng theo vật tư hao hết, nhóm người chơi này cũng không còn thể lực đuổi theo.

Trên bảng xếp hạng bây giờ có được số sao thành phố nhiều nhất là Phó Thần, tổng cộng có năm viên.

Minh Thù giải quyết hết mấy viên sao thành phố mình có, sau đó đi tìm Phó Thần.

Coi như hắn là tiểu yêu tinh của trẫm, cũng không thể ngăn cản trẫm và đồ ăn vặt yêu thương lẫn nhau.

-

Nhưng mà không tìm được Phó Thần, ngược lại lại tìm được Đỗ Miên.

Hai người oan gia ngõ hẹp gặp nhau, Đỗ Miên nhìn Minh Thù, đáy mắt lộ ra vẻ ngoan cường: "Ngân Lạc!"

"Ồ, đã lâu không gặp." Minh Thù nở nụ cười xán lạn.

Đỗ Miên cười nhạt, cô ta giống như đột nhiên có sức mạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Minh Thù: "Ngân Lạc, cô có dám đấu với tôi một trận không?"

"Đấu cái gì, độ xinh đẹp sao? Vừa nhìn đã thấy tôi dễ thương hơn cô rồi!"

"..." Sao cô ta không nói tiếp theo lẽ thường!

Đỗ Miên bị Minh Thù làm xáo trộn suy nghĩ, một lúc lâu mới nói: "Cô đừng nói sang chuyện khác, có gan cô đấu với tôi một lần."

Minh Thù nở nụ cười ngây thơ vô tội: "Tôi chỉ có xinh đẹp và tài hoa, cô chọn đấu gì?"

Đỗ Miên: "..."

Ai muốn đấu xinh đẹp và tài hoa với cô!

Đỗ Miên tức đến mức giận sôi lên, cái này không giống với dự liệu của cô, cô không tiếp nhận nổi.

Phí lời với cô ta làm gì...

Đỗ Miên nghĩ như vậy, lúc này lấy ra một khẩu súng, nhanh chóng bóp cò bắn ra không phải viên đạn, mà là một vật trông như đậu tương.

Một phát có chừng mười mấy viên, chúng cùng tốc độ giống nhau bắn về phía Minh Thù.

Khóe môi Minh Thù thấp xuống, nữ chính giả không nên có kim thủ chỉ.

Có hào quang nhân vật chính thật tốt.

Minh Thù nhanh chóng tránh ra bên cạnh, người sau lưng cô động tác cũng nhanh, mọi người tản ra, nhưng những vật trông giống như hạt đậu kia cũng tản ra theo!

Khỉ chứ!

Thứ này còn có thể đuổi theo?

Đỗ Miên đứng tại đối diện cười nhạt, cô nếu như không chắn chắn thì sẽ tìm đến cô ta gây phiền phức sao?

"Vèo."

Tiểu Sửu không thể lui được nữa, hắn dùng lò xo đẩy bản thân mình bay lên trời, vật giống như hạt đậu tương đánh vào bên trong kiến trúc đằng sau, ầm một tiếng nổ tung.

Minh Thù: "..." Còn có thể phát nổ, bà nó, đây là làm khó trẫm!

Đề Nha thì đơn giản hơn nhiều, trực tiếp dùng dù của mình cản lại, đạn bắn vào bên trên mặt dù.

Tiếng nổ mạnh vang lên, xung quanh Đề Nha bụi tràn ngập, nhưng cô nhìn qua không có gì đáng ngại, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng che dù, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, nhẹ nhàng lay động.

Tất cả mọi người ở thế giới này không có dị năng gì, thế nhưng trang bị rất lợi hại, chỉ cần có một trang bị tốt, sống sót không thành vấn đề.

Chỉ có một số ít đạn đuổi theo các đội viên, đuổi theo Minh Thù là nhiều nhất, có những bốn viên, trước sau trái phải bao vây kín cô.

Minh Thù đạp lên chiếc xe bị vứt bên cạnh, chống cờ lớn xuống đất, nhảy lên trên, viên đạn đồng thời đuổi đến vị trí của cô, mắt thấy sẽ đụng vào vậy mà chỉ một giây tiếp theo lại bay đi, đuổi theo cô không buông.

Đỗ Miên mặc dù cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng vẫn nhịn không được khẩn trương.

Cô ta nhìn Minh Thù tránh né viên đạn, kỳ vọng một giây tiếp theo viên đạn có thể bắn vào thân thể Minh Thù, cô có vẻ đang rơi xuống đất...

"Rầm!"

"Bùm!"

Lại có viên đạn phát nổ.

Kế tiếp không ngừng có tiếng nổ mạnh, đội viên Đế Quốc Mỹ Thực có người không may, chết bên dưới viên đạn kỳ lạ này.

-

Mấy lần phát nổ sau, Đỗ Miên đột nhiên không nhìn thấy hình bóng Minh Thù đâu nữa, cô tìm một lúc lâu xác định không thấy Minh Thù, kể cả mấy viên đạn cũng không thấy.

Đỗ Miên đi về phía trước mấy bước, ánh mắt nhìn quanh, nhưng cô vẫn không nhìn thấy Minh Thù đâu.

"Vù!"

Đỗ Miên thần kinh căng thẳng, cô chợt quay đầu, ánh mắt nhìn về phía bóng người đang bay xẹt tới phía mình.

Minh Thù chụp lấy bả vai Đỗ Miên, xoay tròn một cái, trốn ra đằng sau Đỗ Miên.

"Bùm."

Tiếng nổ vang lên trước mặt Đỗ Miên, Minh Thù cảm giác được một luồng sóng xung kích, buông Đỗ Miên ra lui về phía sau, tóc và quần áo đều bị khí lưu của vụ nổ hất bay, trước mặt cô dường như có một lớp kết giới trong suốt, thay cô chặn uy lực vụ nổ lại.

Thú nhỏ trong túi của Minh Thù xoay người, lầm bầm không ngừng.

Đỗ Miên lúc này bị nổ đến toàn thân đen kịt, từng sợi tóc dựng đứng như bị sét đánh qua.

Nhưng thần kỳ là cô ta cũng không nguy hiểm tới tính mạng.

Đại khái trang bị một tầng cơ chế bảo hộ xung quanh người, phòng ngừa bị thương.

Có điều nhìn cô ta như vậy, Minh Thù cảm thấy giá trị thù hận này thật thỏa đáng.

Minh Thù cắn một miếng lương khô, bước quay trở lại, cười híp mắt hỏi cô ta: "Đỗ tiểu thư, cảm giác như thế nào? Có xúc động đến nỗi phi thăng không?"

"Ta giết ngươi!"

Trong tay Đỗ Miên thoáng hiện lên ánh sáng lạnh, dao găm cực nhanh đâm về phía ngực Minh Thù.

"Trẻ con sao có thể chơi đùa thứ đồ chơi nguy hiểm thế này." Minh Thù đoạt lấy dao găm, nhấc chân đá vào bắp chân Đỗ Miên, thân thể Đỗ Miên lập tức mềm nhũn, ngã trên mặt đất.

Minh Thù đặt dao găm ngang cổ cô ta: "Muốn giết tôi, cô còn phải luyện tập nhiều lắm."

Đỗ Miên cắn môi mình đến chảy máu, ánh mắt mắt tràn đầy tức giận và hận ý.

Minh Thù cười tủm tỉm lại đánh Đỗ Miên một trận, sau đó kiểm kê nhân số rời đi.

Tiểu Sửu thấy rất kỳ lạ, hỏi Minh Thù: "Cô vì sao không giết cô ta?"

Cô không giết thì thôi, còn ngăn cản bọn họ giết, đây là bị làm sao?

"Cô ta đáng yêu."

Tiểu Sửu: "???" Đáng yêu chỗ nào?

Minh Thù trả lời Tiểu Sửu bằng một nụ cười, ngươi không hiểu trẫm.

Tiểu Sửu không hiểu Minh Thù, hoàn toàn không hiểu cô ta bây giờ là làm cái gì, sao thành thị đều bị hủy, nhiệm vụ của bọn họ trong thành phố này phải làm sao bây giờ?

Nhưng Tiểu Sửu cũng không quá lo lắng, lần trước nhắc tới thẻ phục sinh, hắn thật sự có, có thể sau khi nhiệm vụ thất bại chọn sử dụng thẻ phục sinh. Loại thẻ này, tại nhiệm vụ trong thành phố năm sao có thể thu được.

Minh Thù không tìm được Phó Thần, đành phải đi tìm người khác còn sở hữu sao thành phố trên bảng xếp hạng, cuối cùng cũng chỉ còn lại có Phó Thần còn sở hữu sao thành phố, có điều số lượng cũng không còn tăng thêm nữa.

"Đinh!"

Tại luân hồi tràng nghe được âm thanh nhắc nhở từ bầu trời thành phố vang lên, rõ ràng như ở cạnh bên tai.

[Số lượng sao thành phố không đủ nhu cầu cho nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này tất cả người chơi đều thất bại, người sống sót có thể trở lại luân hồi tràng.]

Sau tiếng kêu này, bối cảnh trước mặt Minh Thù liền thay đổi, cô đứng trong đại sảnh đầy tiếng người huyên náo, bên cạnh là những người chơi khác cũng đang ngơ ngác.

Sau đó hét lớn một tiếng.

"Ngân Lạc!"

"Ngăn cô ta lại!"

Minh Thù co chân chạy, còn lại những người chơi không rõ ràng cho lắm nhìn theo một cô gái cầm cờ lớn Đế Quốc Mỹ Thực đang chạy bị một đám người chơi đuổi theo, khung cảnh trở nên náo loạn.

[Mời người chơi chưa hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị trận thứ bảy, nửa giờ sau tiến nhập thành phố tiếp theo.]

Đại sảnh trở nên yên tĩnh lạ thường.

Người chơi còn lại nhao nhao nhìn về phía màn hình thứ bảy.

Từ một thành phố trở về có thời gian là mười hai giờ nghỉ ngơi, bọn họ bây giờ chỉ có nửa giờ?

Quan trọng nhất là nhiệm vụ còn chưa xong vì sao có thể còn sống trở về?

"Tình huống gì đây? Ngân Lạc đã làm gì, bọn họ vì sao khi thấy cô ta lại kích động như vậy, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta."

"Không biết..."

"Bọn họ chưa hoàn thành nhiệm vụ, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người chưa hoàn thành nhiệm vụ có thể trở về."

"Tôi cũng chưa từng thấy qua."

Phó Thần đứng ở sát biên giới, nghe mọi người xì xào bàn tán, nội tâm một mảnh yên tĩnh thậm chí còn muốn cười.

Việc mà đồ thần kinh kia làm ra, chẳng lẽ lại để đám phàm nhân các ngươi có thể hiểu được?

Người chơi gào thét: "Ngân Lạc, cô có bản lĩnh thì đừng chạy!"

Minh Thù chạy ở phía trước, vẫn không quên quay đầu khiêu khích: "Tôi không chạy các người không đánh chết tôi mới lạ, tôi đâu có ngu! Các người đừng đuổi nữa!"

Phó Thần nâng trán, ngăn cản biểu cảm trên mặt sắp không nhịn được.

Có thể thay đổi nhiệm vụ khác được hay không, nhiệm vụ này lão tử thực sự không làm được.

Nửa giờ rất nhanh trôi qua, bọn họ một lần nữa bị đưa đi.

Cũng là thành phố ba sao, thế nhưng là một thành phố trên mặt nước, nhiệm vụ của bọn họ tìm được một NPC (*) trong thành phố, từ chỗ của hắn nhận được manh mối then chốt thông quan.

Rất tốt!

Bọn họ đi vào không bao lâu, NPC kia đã bị Minh Thù cho trói lại, sau đó đã không thấy tăm hơi.

Không sao, NPC không chỉ một, thành phố lớn như vậy, người chơi nhiều như vậy tìm chắc sẽ thấy.

Tỉnh táo!

Tiếp theo, các NPC từng người từng người lần lượt mất tích, bọn họ ngay cả vạt áo của NPC cũng chưa kịp chạm vào, chứ đừng nói tới việc nhận được manh mối then chốt thông quan.

Bà nó chứ, nhiệm vụ này còn có thể làm sao!

Ngươi là đến chơi trò chơi, hay là chơi bọn họ!

***

(*) NPC: (từ viết tắt của: non-player character) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK