Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Cuối cùng, trận chiến giữa các nữ sinh kết thúc khi Ninh Nhạc đưa đồ ăn cho Trần Duy.

Tất nhiên, Ninh Nhạc đã đạt được cảm tình tốt từ phía Trần Duy, sau đó luôn ở cùng một chỗ với Ninh Nhạc.

Từ viện âm nhạc đến viện y học đường đi ngắn ngủi chỉ hơn mười phút, thế mà bọn họ đi hết hai tiếng đồng hồ.

"Chính là chỗ đó."

Nam sinh mái bằng hưng phấn chỉ vào văn phòng cách đó không xa. Đi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến rồi.

Phàn đội trưởng nháy mắt với Triệu đội trưởng, Triệu đội trưởng gật đầu từ phía bên cạnh mò mẫm qua trước.

Xung quanh rất yên tĩnh, không có dấu vết zombie hoạt động.

Triệu đội trưởng kiểm tra bên ngoài văn phòng, xác định an toàn ngoắc ngoắc tay với bọn họ.

Hắn và Phàn đội trưởng lập tức đưa mọi người qua đó.

Trong văn phòng vết máu loang lổ, sách vở và giấy rớt đầy đất. Giá sách bị người đẩy nghiêng mơ hồ có thể thấy cánh cửa kim loại phía sau.

Cánh cửa này là cố ý chừa lại cho học sinh viện y học, thuận tiện vào phòng nghiên cứu.

"Chính là trong này."

Nam sinh mái bằng có lẽ là kích động bước mấy bước về phía sau giá sách. Phàn đội trưởng kéo nam sinh lại theo bản năng, nhưng lại không giữ chặt.

"Grào!"

Nam sinh mái bằng bị zombie từ phía sau giá sách đột nhiên xông ra, đánh gục cắn một cái vào cổ.

Triệu đội trưởng và đồng đội nhanh chóng khống chế zombie, kéo nam sinh ra nhưng vẫn muộn mất rồi.

Nam sinh kia đã tắt thở.

Triệu đội trưởng quay sang lắc đầu với Phàn đội trưởng.

Trần Duy ôm chặt cánh tay Ninh Nhạc, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Hai nam sinh khác đi cùng với bọn họ, sắc mặt cũng tái nhợt nhìn chằm chằm nam sinh mái bằng.

Bọn họ nhiều người như thế mà lúc này chỉ còn lại có ba người.

Để phòng ngừa nam sinh mái bằng bị zombie hóa, Triệu đội trưởng chỉ có thể vặn gãy cổ hắn.

Tuy rằng, người đã chết nhưng Trần Duy vẫn kìm nén khóc nấc. Cô ta gắt gao che miệng, âm thanh ấy càng khiến người ta khắc khoải.

"Bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được đi trước chúng tôi, biết chưa?"

Phàn đội trưởng cảnh cáo ba học sinh còn lại.

Cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn Minh Thù dường như muốn nói với cô rằng đừng chạy lung tung.

"Yên tâm, tôi sẽ không đi ở phía trước."

Minh Thù cười híp mắt.

Tuy rằng, Phàn đội trưởng thấy nụ cười của cô vào lúc này có chút không thích hợp, nhưng mình cũng không có quyền nói gì chỉ có thể dời mắt làm bộ không thấy.

Hiện tại, toàn đội chỉ còn lại hắn và Triệu đội trưởng, một chiến hữu của Triệu đội trưởng, Ninh Nhạc, Minh Thù, cùng ba học sinh kia.

"Đây là cửa mật mã, hình như có kết nối điện..."

Trước tiên, Triệu đội trưởng kiểm tra cửa phía sau giá sách:

"Phòng thí nghiệm ngầm có thể có máy phát điện có lẽ có người sống sót."

"Các cậu ai biết mật mã không?"

Phàn đội trưởng hỏi ba học sinh kia.

Ba người đều lắc đầu, bọn họ không phải học sinh của viện này.

Nếu như không phải nam sinh mái bằng nói, bọn họ cũng không biết nơi này có cửa thậm chí còn không biết có phòng nghiên cứu ngầm gì đó.

"Để tôi thử xem."

Chiến hữu của Triệu đội trưởng tiến lên: "Nhưng chưa chắc sẽ mở được."

"Cố gắng hết sức là được."

Triệu đội trưởng vỗ vỗ vai hắn.

"Ừ."

Khóa mật mã đâu dễ mở như thế, hơn nữa lại không có dụng cụ chuyên biệt lại thêm niềm hi vọng của mọi người ở đây đều đặt cả lên hắn, nên chiến hữu này khi mở khóa cũng có chút hồi hộp, cố gắng mãi cũng không mở được cửa.

"Không sao đâu, cứ từ từ cũng được. Mọi người chú ý cảnh giác xung quanh một chút."

Phàn đội trưởng nhận ra hắn hồi hộp nên bảo mọi người tản ra.

Ninh Nhạc xoay đầu, chỉ thấy Minh Thù đang ngồi trên một chiếc bàn làm việc rất lộn xộn, trước mặt đặt một văn kiện.

Tầm nhìn của Minh Thù vừa như đang nhìn vào văn kiện, lại vừa như không có chút không rõ.

Minh Thù ăn xong đồ ăn vặt, từ trên bàn làm việc nhảy xuống đi về phía còn lại.

Ninh Nhạc do dự một chút đi đến bàn làm việc. Bản văn kiện được mở ra đặt trên bàn, hình như có liên quan đến phòng nghiên cứu ngầm.

Ninh Nhạc cầm văn kiện lên lật lật xem xét, đi tới phía Phàn đội trưởng rồi chỉ vào ký hiệu đỏ ở giữa văn kiện:

"Đây liệu có phải là mật mã không nhỉ?"

Ký hiệu màu đỏ này rõ ràng không phải do chủ nhân của văn kiện viết lên, lại càng giống như là ai đó trong lúc hoảng loạn đã dùng máu viết lên.

Có tám chữ số, mà mật mã của cánh cửa này cũng có tám số.

Phàn đội trưởng nhìn lướt qua văn kiện, nói: "Thử xem thế nào."

Nhập từng số từng số vào.

"Cạch..."

Một âm thanh rất nhỏ vang lên.

Khóa mật mã mở.

"Thật tốt quá, may mà có Ninh Nhạc."

Triệu đội trưởng vui mừng, vỗ vai Ninh Nhạc.

Ninh Nhạc vốn định giải thích, cô thấy Minh Thù xem tập tài liệu này nên mới phát hiện ra.

Nhưng cô ta liếc thấy Minh Thù không chú ý tới bên này nên cuối cùng cũng không giải thích.

"Tôi vào trước, Phàn đội trưởng phòng thủ phía sau."

Triệu đội trưởng chuẩn bị xong vũ khí, giật cửa kim loại tiến vào đường hầm.

...

Trong đường hầm có ánh sáng, tuy không sắng lắm nhưng cũng đủ để cho bọn họ nhìn thấy.

Mặt đất cũng không sạch sẽ chỗ nào cũng loang lổ vết máu, còn có cả vết tích kéo lê. Rõ ràng nơi này đã bị thất thủ.

Trong lòng Phàn đội trưởng đã xác định, có lẽ mục tiêu cuối cùng hắn muốn tìm đã chết.

Phòng nghiên cứu ngầm rất lớn chia thành vài khu. Nhưng điều kỳ lạ là bọn họ đã đi lâu như thế, nhưng không hề thấy zombie.

Đương nhiên, cũng không thấy người sống.

"Lạnh quá..."

Trần Duy ôm cánh tay, dưới chân chẳng biết đạp phải cái gì, thân thể có chút lảo đảo nhào vào vách tường bên cạnh.

"Răng rắc..."

Mặt kim loại phía sau đột nhiên tách ra, tiếng zombie rống giận ở bên trong truyền ra.

Mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Lúc này, Minh Thù đang đứng bên kia miếng kim loại, zombie từ lỗ hổng điên cuồng nhào ra dữ tợn đánh về phía Minh Thù.

Minh Thù đá văng một con zombie thiếu nửa bên mặt, dễ dàng lấy bình chữa cháy vung vẩy về phía mấy con zombie.

Đường hầm nhỏ hẹp chớp mắt chật kín zombie. Phàn đội trưởng muốn quay lại giúp Minh Thù, lại bị Trần Duy hét lên một tiếng cắt ngang. Sau đó, đám zombie càng nhào tới ngăn cản bọn họ.

Minh Thù mở bình chữa cháy phun về phía zombie, nhân cơ hội đi ra từ trong đám zombie hoàn hảo không tổn thương gì tiến đến trước mặt Trần Duy.

Cô túm lấy ba lô dẫn đầu chạy về phía trước. Phía trước đường có một cánh cửa, bằng thép tinh chế bị khóa vật dụng thông thường căn bản là không mở được.

Zombie phía sau điên cuồng đuổi theo.

"A, chết tiệt!"

Triệu đội trưởng đá một cước vào cửa.

Tiếng báo động đột nhiên vang lên, làm Triệu đội trưởng sợ đến suýt chút nữa không thu được chân lại. Đám zombie này cũng bị âm thanh đó hấp dẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Sau đó, lại điên cuồng nhào lên.

Hai mươi mét...

Minh Thù xoay người thừa dịp tìm kiếm công cụ nhưng lại nhìn thấy một đôi mắt không hề gợn sóng.

Chủ nhân đôi mắt giấu nửa người sau một đống thùng hàng, mặc áo blouse bác sĩ hai tay cắm trong túi.

Hắn chậm rãi vươn tay ấn vào tường bên.

"Loảng xoảng..."

Cửa sắt ở trên trời rơi xuống vừa lúc làm bọn họ và zombie cách xa nhau. Zombie nhào vào cửa sắt, vươn móng vuốt không ngừng cào cố gắng bắt bọn họ lại.

"Phù..."

Mấy học sinh thở phào may mắn.

Ninh Nhạc và đám người Phàn đội trưởng cũng cảnh giác xoay người nhìn về phía sau.

Là một thanh niên tóc không dài, cao khoảng một mét tám bảy, mặt lạnh lùng, không biết là học sinh hay nhân viên phòng thí nghiệm.

Phàn đội trưởng thử hỏi: "Xin chào, cậu là người sống sót ở phòng thí nghiệm?"

Nam sinh chậm rãi đến gần mắt không chớp nhìn chằm chằm bọn họ, cuối cùng lại chầm chậm nhìn về phía Minh Thù.

Nếu như anh ta cũng xanh xanh, xám xám giống như lũ zombie kia, thì mọi người đều sẽ nghĩ chàng trai trước mặt này đích thực là một zombie rồi.


"Kia có phải là học trưởng Quý Nam không?"

Trần Duy kề sát một nam sinh, trong giọng nói có chút kỳ vọng.

Bên đó hơi tối, hơn nữa lại vừa bị hoảng sợ.

Trần Duy cũng không rõ là có phải mình hoa mắt hay không.

Nam sinh không chút do dự nói: "Trừ hắn ra, còn có ai có gương mặt lạnh lùng như vậy."

Phàn đội trưởng liếc mắt nhìn ba học sinh đang nói thầm kia, học chung một trường quen biết cũng không có gì là lạ.

Ninh Nhạc tiến lên hai bước, nói với nam sinh đứng bên trong:

"Chúng tôi đến cứu giúp những người còn sống sót, có thể mở cửa cho chúng tôi vào được không?"

Quý Nam hỏi: "Các người bị cắn rồi à?"

"Không đâu, không đâu."

Trần Duy lập tức xua tay: "Học trưởng Quý Nam chúng em không hề bị cắn."

Quý Nam vốn chẳng thèm tiếp thu lời nói này: "Quan sát ba tiếng đồng hồ."

Nói xong hắn xoay người rời đi.

"Học trưởng Quý Nam..."

Trần Duy ai oán nhưng nghĩ lại mình ở chỗ này có thể gặp được học trưởng Quý Nam, quả thực chính là trời ban lương duyên.

Quý Nam là thiên tài đại học Đằng Giang, vì vóc dáng đẹp trai được vô số nữ sinh theo đuổi, hơn nữa cũng đã lấy về cho trường học không ít giải thưởng.

Mà người này trong kịch bản cũng có không ít đất diễn.

Đương nhiên với loại tính cách theo ta thì sống, chống ta thì chết của Ninh Nhạc, loại vừa mạnh mẽ lại vừa có chủ kiến như Quý Nam này, cuối cùng nhất định sẽ bị biến thành bia đỡ đạn.

...

Đối mặt với zombie giương nanh múa vuốt, Minh Thù ôm túi khoai ăn rôm rốp nghe cực rõ ràng.

Đương nhiên, chuyện này khiến Trần Duy bất mãn, nhịn không được mà cãi nhau mấy câu với Minh Thù. Minh Thù cười híp mắt làm cô ta oán giận quay về, Trần Duy tức đến đỏ mặt.

Nhưng vào lúc này, cửa sắt phía sau ngăn cản zombie đột nhiên nâng lên.

"Chuyện gì thế này."

Trần Duy không để ý cãi nhau với Minh Thù, la lớn:

"A! Chúng sắp vào, mau ngăn chúng lại."

Đám zombie lúc đầu hơi mù mờ, không hiểu cái thứ chắn trước mặt chúng sao lại nâng lên, nhưng chúng rất nhanh biết được rằng có thể ăn thức ăn tươi mới rồi.

"Grào!"

Zombie xông vào từ cửa sắt đã được nâng lên phân nửa, chia làm mấy đợt đánh về phía bọn họ.

Minh Thù: "..."

Khỉ thật, ăn vặt thôi mà cũng không yên, phiền quá!

Các ngươi đói, trẫm còn đói hơn!

"Grào!"

Zombie vươn móng vuốt bẩn thỉu cào Minh Thù.

Grào cái gì mà grào?

Minh Thù đá một cước lên bụng zombie, thô lỗ nhét đồ ăn vặt vào balô, từ bên cạnh cầm lấy một cây sắt không biết có tác dụng gì, nhưng rất bén nhọn, không do dự đâm vào đầu zombie đối diện.

Có lẽ là bị quấy rầy khi đang ăn uống, hơn nữa gần đây lại không được ăn uống thoải mái Minh Thù bộc lộ vẻ bạo lực, zombie không ngừng ngã xuống cạnh cô.

Rốt cuộc đám người Phàn đội trưởng đã không còn tác dụng gì, đứng một bên nhìn Minh Thù nhanh nhẹn tràn đầy khí lực hạ gục zombie.

Nếu không phải vì lúc này không thích hợp, bọn họ rất muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Lúc trước, Minh Thù chủ động giết zombie nhưng động tác của cô rất nhanh, về cơ bản chưa nhìn rõ cô đã hạ xong bọn zombie.

Con zombie cuối cùng ngã xuống. Minh Thù ném cây sắt, rất có khí thế một kẻ làm quan cả họ được nhờ.

Đói quá.

Minh Thù kéo ba lô lôi đồ ăn vặt từ trong ba lô ra, tiếp tục ăn.

Giống như người vừa giết zombie kia, không phải cô.

Mọi người: "..."

Đối mặt với hoàn cảnh hiện tại tàn nhẫn như vậy, cô vẫn có thể mặt không biến sắc mà ăn đồ ăn vặt. Đây là tố chất tâm lý của bậc pháp y lão luyện sao?

Ba giờ sau, Quý Nam đến thả người, thấy zombie đầy đất, mọi người yên lặng không nói nhìn cô gái ở đối diện ăn vặt.

"Sao cửa lại mở?" Quý Nam hỏi.

"Đây không phải là điều chúng tôi nên hỏi sao?"

Chiến hữu của Triệu đội trưởng nổi khùng.

"Anh nghi ngờ tôi?"

Quý Nam mặt vẫn lạnh như cũ, nhưng trong giọng nói không có vẻ trách cứ:

"Nếu tôi muốn giết các người, thì việc gì lúc đầu còn giúp các người ngăn cản zombie?"

Triệu đội trưởng kéo tay người chiến hữu: "Bạn học sinh này, chúng tôi chưa cần biết tại sao cửa lại mở. Giờ có thể mở cửa cho chúng tôi đi vào được không?"

Quý Nam im lặng một lúc, mở cửa cho bọn họ đi vào.

Trần Duy vừa vào liền bám lấy Quý Nam, líu ríu nói không ngừng, dường như quên mất việc bọn họ mới bị zombie tấn công.

Quý Nam mặt không cảm xúc đưa bọn họ đến một phòng thí nghiệm cùng loại, bên trong chứa không ít thức ăn cùng các đồ linh tinh.

Trên tường hiện đầy máy theo dõi, có máy có zombie, có máy không có.

"Có phải là cậu làm không?"

Quý Nam bước vài bước đến trước máy theo dõi, xoay cái ghế lại.

Trên ghế có một nam sinh đang nằm, nghe được âm thanh hắn như bị đánh thức mở nửa mắt, mê man hỏi:

"Sao cơ?"

"Có phải là cậu mở cửa không?"

"Mở cửa gì, tôi đang ngủ mà."

Nam sinh ngáp, ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên người đứng ở cửa. Trong đôi mắt mê man có ánh sáng kỳ lạ lóe lên, mang theo vài phần hưng phấn quái dị:

"Cậu đưa được người sống quay lại sao?"

"Ngày hôm qua là cậu phụ trách kiểm tra, nếu như không phải do cậu mở cửa nghĩa là khi kiểm tra cậu đã lơ là. Cậu biết như thế sẽ hại chết chúng ta không hả?"

Quý Nam nói lớn.

"Không phải là chưa chết sao?"

Nam sinh có chút thiếu kiên nhẫn: "Phòng nghiên cứu này lớn như vậy, một mình tôi sao kiểm tra hết được."

Quý Nam tức giận đến nói không ra lời, nhưng trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì.

Một lúc lâu sau, hắn quay sang đám người Minh Thù, nói: "Mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, bên kia có đồ ăn và quần áo có thể tắm rửa, súc miệng."

Nghe được có thể tắm rửa súc miệng, người vui vẻ nhất chính là Trần Duy.

"Quý Nam, cậu đừng có quá đáng đã hỏi ý kiến của tôi chưa?" Nam sinh đột nhiên lên tiếng rất không kiên nhẫn.

Quý Nam từ trên cao liếc nhìn nam sinh: "Hứa Sóc, tôi khuyên cậu đừng có suy nghĩ điên khùng. Nếu cậu dám động đến những người này, đừng trách tôi không khách khí."

Nam sinh từ từ đứng lên: "Tôi là vì sự tiến bộ khoa học, cậu thì biết cái gì!"

Nam sinh đá văng ghế, nhanh chóng rời phòng thí nghiệm.

Lúc đi ngang qua Minh Thù, nam sinh nhìn cô sau đó hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bỏ đi.

Minh Thù: "..."

Thần kinh à?

Trẫm trêu chọc ngươi sao?

Quay sang trẫm, hừ hừ cái gì chứ?

Đồ con lợn!

"Bạn Qúy Nam, nam sinh vừa nãy tên là Hứa Sóc sao?"

Mục tiêu cuối cùng nhiệm vụ của Phàn đội trưởng chính là Hứa Sóc.

Quý Nam dựng ghế lên, có chút cảnh giác: "Các người cũng tới tìm hắn?"

"Ách..."

Lẽ nào trước đó còn có người tới tìm cậu ta?

"Hứa Sóc sẽ không đi cùng bất cứ ai đâu, hắn có vấn đề..."

"Quý Nam cậu mới có vấn đề."

Âm thanh của Hứa Sóc từ máy phát thanh truyền tới.

Quý Nam gõ gõ trên bàn, tiếp tục nói: "Nếu như các người muốn tìm hắn, làm việc cho các người thì đừng phí sức làm gì. Nếu như muốn dùng vũ lực dẫn hắn đi, zombie mà các người vừa giết chết, chính là kết cục của các người đấy."

Những zombie bị giết?

Nói mới thấy, những zombie này ăn mặc rất giống nhau, rất giống...

"Tôi chỉ làm theo lệnh, tới đưa hắn đến căn cứ ở thủ đô."

Trong lòng Phàn đội trưởng lạnh xuống, người mà cấp trên muốn hắn đón rốt cuộc là người như thế nào?

"Quân đội?"

Dường như Quý Nam vô cùng kinh ngạc, giọng của hắn còn có chút phập phồng, nhưng mặt của hắn thì vẫn không hề có thay đổi gì.

Mặt tê liệt.

"Ừ."

Phàn đội trưởng gật đầu.

Quý Nam im lặng một lúc: "Các người mau nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa sẽ tiếp tục bàn chuyện này."


"Đó là Hứa Sóc..."

Trần Duy tắm rửa xong ngồi một góc với Ninh Nhạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một chút sợ hãi.

"Hứa Sóc?"

Ninh Nhạc có chút mờ mịt, Hứa Sóc thì sao?

Trần Duy nắm tay Ninh Nhạc, lạnh run: "Cậu không biết... Hắn rất đáng sợ."

"Đáng sợ?"

Ninh Nhạc có hơi hiếu kỳ. Nam sinh kia nhìn có vẻ không đáng sợ, trái lại có chút đáng yêu...

"Hắn đã từng giết người..."

Trần Duy nói đứt quãng lý lịch người tên là Hứa Sóc này, chỉ hai mươi tuổi nhưng lý lịch còn phong phú hơn người trưởng thành.

Hắn mới là toàn tài của đại học Đằng Giang.

Nhưng hắn lại càng giống người điên mà toàn bộ đại học Đằng Giang đều sợ hãi.

Minh Thù xem qua cốt truyện. Người này cơ bản không hề xuất hiện. Khi Quý Nam và nữ chính gặp nhau là khi hắn lẻ loi một mình, khi đó cũng không phải là ở phòng thí nghiệm này.

Cho nên trong cốt truyện rất có khả năng Phàn đội trưởng không tìm được Hứa Sóc, Hứa Sóc vì lý do nào đó đã chết hoặc là hắn với Quý Nam đã mỗi người một ngả, nói chung là không nhắc đến chuyện của hắn.

...

Minh Thù đi rửa mặt sau cùng. Lúc cô đi ra, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại ba học sinh kia và chiến hữu của Triệu đội trưởng, những người còn lại không thấy đâu.

Trần Duy thấy Minh Thù đi ra lập tức mở chế độ cay nghiệt, hừ lạnh liên tục.

Minh Thù nghĩ cô gái này cũng thật ngạo mạn.

Khi gặp zombie thì hoảng sợ vô cùng, nhưng khi không có zombie lại lập tức liền biến thành một công chúa kiêu ngạo.

Minh Thù mặc kệ cô ta, cầm ba lô của mình rời khỏi phòng thí nghiệm.

Phòng nghiên cứu ngầm lớn như vậy, người sống bên trong cũng chỉ có hai người Quý Nam và Hứa Sóc, cả một đoạn đường lạnh lẽo đến run người.

Minh Thù men theo đường đi được một lúc, đột nhiên nhìn thấy phía trước có ánh sáng. Cửa không khóa, nam sinh mặc áo blouse trắng đứng trước bàn mổ im lặng suy nghĩ.

Zombie nằm trên bàn mổ, tay chân bị giam cầm tức giận rít gào.

Dường như Hứa Sóc nhận thấy có người nhìn mình hắn quay đầu nhìn lại, sau hai giây:

"Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn biến thành giống như nó à?"

Hắn tiến lên vài bước, rầm một cái đóng cửa lại.

Minh Thù: "..."

Đồ thần kinh.

Ngươi không đóng cửa còn trách trẫm?

Minh Thù đang chuẩn bị đi thì cửa đột nhiên lại mở, gương mặt Hứa Sóc từ bên trong nhô ra: "Cô cũng là học sinh Đằng Giang sao?"

"Tôi là giảng viên của Đằng Giang." Minh Thù cười.

Hứa Sóc hừ một tiếng: "Giảng viên của Đằng Giang tôi biết hết, cô không phải."

Hắn dừng một lúc, kéo cửa ra chỉ vào zombie trên bàn mổ: "Các người là từ bên ngoài tới à? Zombie ở bên ngoài với ở đây có gì khác nhau không?"

"Tại sao tôi phải nói với cậu?"

Trẫm không chơi với đồ thần kinh, sợ lắm.

"Cô không phải giảng viên của Đằng Giang sao? Giải đáp thắc mắc của tôi không phải là điều dĩ nhiên sao? Mặc dù bây giờ là mạt thế nhưng thân là giảng viên, phải có tâm."

"Ừm, ngại quá. Tôi mới vừa được thông báo còn chưa nhậm chức, đương nhiên không tính. Hơn nữa với tình hình hiện nay, nhân tính còn phải nghi ngờ, chứ đừng nới đến đạo đức nghề giáo gì đó."

Đào hố cho mình nhảy may mà trẫm thông minh.

Hứa Sóc không lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm Minh Thù một lát, rầm một cái đóng cửa lại.

Lần thứ hai Minh Thù bị nhốt ngoài cửa.

Cảm giác đau đớn tới chừng nào.

"Diệp Miểu, cô ở đây làm gì?"

Ninh Nhạc từ phía khác đi tới, ánh mắt đảo qua người Minh Thù không dừng lại lâu lắm.

"Tôi ở đây làm gì thì liên quan gì tới cô?"

"Tôi chỉ hỏi cô một chút, cô việc gì phải nói chuyện gay gắt như thế?"

Ninh Nhạc không thích giọng điệu của Minh Thù. Suy nghĩ muốn mượn sức Minh Thù của cô ta cũng phai nhạt dần. Cô gái này lợi hại thì lợi hại, nhưng không thể khống chế, không dễ lợi dụng.

Minh Thù mím môi cười, đột nhiên vươn tay nắm cánh tay Ninh Nhạc.

Một giây sau.

Ninh Nhạc cảm thấy trời đất chao đảo, cả người ngã trên mặt đất.

Minh Thù đột nhiên ra tay, hơn nữa lực và tốc độ đều cực nhanh. Ninh Nhạc cơ bản không kịp phản kháng, bị ném xuống mặt đất mới phản ứng kịp.

Trong lòng cô ta trào lên lửa giận, đứng dậy đánh tới ra quyền đánh về phía mặt Minh Thù.

Minh Thù bắt lấy tay Ninh Nhạc, đè xuống chân dài đá vào bụng của cô ta. Cơ thể Ninh Nhạc ngã về phía sau, Minh Thù đá vào khoảng không.

Hai người ở trên lối đi đánh nhau.

Minh Thù bắt lấy đồ vật bên cạnh nhảy lên, Ninh Nhạc theo bản năng muốn tránh ra nhưng mà động tác rút lui của cô ta đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ nhận cú đá của Minh Thù.

Cơ thể không khống chế ngã ngửa về phía sau, được một người đỡ lấy.

"Các người đang làm gì vậy?" Phàn đội trưởng cau mày hỏi.

Quý Nam mặt không thay đổi, nhìn cửa chậm rãi đẩy ra.

"Các người ở bên ngoài ồn ào cái gì đấy?"

Biểu cảm Hứa Sóc rất khó coi:

"Quý Nam đây là địa bàn của tôi, ai cho cậu đưa những người này đến đây?"

Đối mặt với chất vấn của Hứa Sóc, ánh mắt Quý Nam dừng trên người Ninh Nhạc.

"Phàn đội trưởng, cô ấy đột nhiên ra tay..." Ninh Nhạc bình tĩnh giải thích.

"Diệp Miểu, cô lại làm gì vậy?"

Đang yên đang lành đánh nhau với người ta. Bây giờ vẫn đang ở địa bàn của người khác, cô còn không biết giữ mình một chút nào.

Minh Thù túm ba lô của mình hơi hất cằm, cười khẽ: "Đánh nhau."

"Bây giờ chúng ta là một đội, cô có cái gì không hài lòng đến nỗi phải đánh người?"

Trước đó, Phàn đội trưởng rất cảm kích lần đó Minh Thù cứu hắn, nhưng khi Minh Thù cùng Trần Duy gây sự khiến Phàn đội trưởng cảm thấy Minh Thù rất tồi.

Tóm lại, yếu tố quan trọng hơn là thân phận của Minh Thù.

"Đến mức phải đánh đó." Minh Thù gật đầu.

Không ra tay, làm sao có thể làm nữ chính giả khắc sâu nhớ kỹ trẫm?

Cũng là vì sự nghiệp!

"Tuy rằng tôi không biết đắc tội chỗ nào với cô, nhưng tôi chỉ hỏi một chút sao cô lại ở chỗ này, cô một câu cũng không nói lại ra tay với tôi?"

Ninh Nhạc như là bình tĩnh kể lại sự việc.

Phòng nghiên cứu này là địa bàn của người khác, cô đột nhiên xuất hiện ở nơi này bị người khác phát hiện liền ra tay đánh người. Đầu óc những người này sẽ suy diễn ra bao nhiêu chuyện?

Không hổ là người ngoài hành tinh. Nói chuyện nghệ thuật như vậy.

Ánh mắt Quý Nam có chút nghi ngờ nhìn Minh Thù.

"Quý Nam nếu cậu không bảo bọn họ cút đi, tôi sẽ ra tay đấy."

Hứa Sóc đột nhiên không nhịn được nói.

"Phàn đội trưởng có lời muốn nói với cậu."

"Không nghe."

Hứa Sóc trực tiếp từ chối: "Mau cút đi."

Quý Nam: "..."

Quý Nam thì thầm vài câu với Phàn đội trưởng, nói hiện tại tâm tình Hứa Sóc không tốt, ai nói cũng không nghe.

"Rời khỏi chỗ này trước rồi hãy nói." Quý Nam nói.

Xét thấy đây là chỗ của người khác Phàn đội trưởng không phản đối, để Ninh Nhạc rời khỏi nơi này trước, quay về giải quyết chuyện hai người kia đánh nhau.

"Đợi đã."

Hứa Sóc đột nhiên gọi bọn họ lại, chỉ vào Minh Thù:

"Cô ấy ở lại."

Đáy mắt Quý Nam có chút không vui.

Người là hắn mang vào, những người này và những người trước chẳng khác gì nhau đều là bất kỳ giá nào cũng muốn trói Hứa Sóc mang đi.

Hứa Sóc không cho hắn cơ hội nói chuyện, hừ một tiếng:

"Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy."

Quý Nam cũng không rõ, lời này của Hứa Sóc tin cậy được đến đâu. Hắn cũng không thân thiết gì với Hứa Sóc, chỉ là trong khoảng thời gian này, chỉ có bọn họ bị vây ở đây sống với nhau mới có chút quen biết.

Chỉ có thể nói là hắn biết một số thói quen của Hứa Sóc, Hứa Sóc vốn chẳng coi hắn ra gì. Chỉ khi nào cần tới, Hứa Sóc mới để ý đến hắn.

Một kẻ thật cao ngạo.

Nhưng mà Hứa Sóc thật sự rất có bản lĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK