Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Thượng Quan Kỳ vốn dĩ có thể chạy đi nhưng Minh Thù cho người ngăn họ lại, còn dẫn cảnh sát tới.

Trước đây Minh Thù nói tình nghĩa chủ nhà, mời bọn họ đến đồn cảnh sát, giờ lời này được thực hiện vô cùng hoàn hảo.

“Ôn Ý.” Diêm Trạm dựa vào người Minh Thù, cảnh bên ngoài vút qua, bọn họ đang trên đường trở về Thanh Thị:

“Em chọn tôi, có phải thể hiện rằng em thích tôi không?”

Minh Thù cúi đầu băng bó vết thương cho hắn. Nghe thấy lời hắn, động tác cô hơi khựng lại, sau đó cười phủ nhận: “Anh nghĩ nhiều rồi, năm đó tôi đã chọn người đàn ông tôi ngủ cùng.”

Minh Thù đột nhiên dùng sức trong tay: “Diêm Trạm, lần sau còn không biết yêu thương bản thân mình như thế, tôi không ngại giúp anh chém vài nhát.”

Diêm Trạm đau đến toát mồ hôi lạnh: “Đây là do Thượng Quan Kỳ làm.”

Minh Thù kết nút lại, nâng cằm hắn lên: “Anh cứ bắt tôi phải nói trắng ra? Cho dù anh bị thương, lúc đó cũng không nên có nhiều sơ hở như vậy, Diêm Trạm…”

Diêm Trạm chặn miệng Minh Thù lại, hôn một cái rồi hắn mới thấp giọng nói: “Tôi chỉ muốn biết, trong lòng em rốt cuộc có tôi không.”

Minh Thù không biết là có thở dài hay không: “Nếu tôi không chọn anh?”

Diêm Trạm ôm Minh Thù: “Vậy tôi sẽ chết trước mặt em.” Có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho em, tôi sẽ chờ làm ác mộng của em!

“Vậy tôi vẫn phải đốt cho anh ít giấy, để anh khỏi phải sống thê thảm dưới đó, ôi, sao tôi lại lương thiện thế nhỉ.”

Diêm Trạm siết cô.

“Đừng động tay động chân, thân với anh lắm sao?”

“Ngủ rồi còn không thân? Có chỗ nào trên người em tôi chưa hôn, chưa sờ… Đau, em không thể thục nữ một chút ư, cứ bóp vết thương của tôi là có ý gì!”

“Biết đau là tốt rồi, còn dám sờ linh tinh nữa, tôi giúp anh rạch thêm phát nữa.”

“…”

Vợ của người ta thì hiền lành dịu dàng, đoan trang khéo léo, vợ hắn thì… chẳng đáng yêu tí nào!

Lão tử kệ đấy!



Đưa đồ cho Diêm Trạm rồi, Minh Thù cũng không muốn trở về nữa, nhưng Diêm Trạm phát hiện cô bắt đầu có hành động, không phải là người cả ngày ôm đồ ăn vặt, cười tủm tỉm xem kịch vui như trước nữa.

Diêm Trạm tự an ủi mình, là vì Thượng Quan Kỳ đả thương cô, cô mới bắt đầu có hành động.

Thế lực của Thượng Quan Kỳ ở vùng Trung Đông, nhưng không biết Minh Thù nói gì với ông Ôn, ông Ôn giao tất cả thuộc hạ cho cô chỉ đạo.

Trong thời gian đó, Thanh Thị kết hợp với toàn bộ thế giới ngầm trong nước, bắt đầu xáo trộn một vòng mới.

Hành động hơi lớn khó tránh khỏi sẽ khiến người ta phản kích, Minh Thù hùng hổ, không cho phép Diêm Trạm chiếm giữ khuê nữ của cha cô đưa đi, sau đó bắt đầu ứng phó các thể loại ám sát.

“Hành động của em có phải hơi nhanh không?” Diêm Trạm hỏi Minh Thù:

“Cái gì cũng chưa triển khai xong, ngộ nhỡ chọc giận chúng, cùng nhau liên kết đối phó em thì phải làm sao?”

“Không phải còn anh sao?” Minh Thù bày bánh ga-tô trước mặt, cái miệng nhỏ của cô nhai nhai, lối ăn nho nhã vô cùng dễ chịu: “Anh sẽ giúp tôi, đúng không?”

“Tại sao tôi phải giúp em?” Một cô gái đến cả hắn cũng không chạm vào được, lão tử dựa vào cái gì phải giúp em, không giúp.

“Không giúp thật?”

“Không giúp.”

“Vậy bỏ đi, dù sao cũng không trông cậy được vào anh.”

“…” Khỉ chứ, không phải em nên nũng nịu cầu xin lão tử sao? Cái người không theo kịch bản này! Đạo diễn, tên thần kinh này có phải đi nhầm trường quay rồi không!

Ai thèm giúp chứ.

Lão tử thèm vào giúp.

Giận quá đi!

Thực lực trong nước, phía ông Ôn không hề thua kém. Phía Diêm Trạm không hành động, thậm chí còn mở cửa sau cho Minh Thù, đôi khi chỉ cần giúp một chút, các thế lực khác thực ra cũng thêm chút khó đối phó.

Có điều trong mấy tháng, Minh Thù đã tập hợp được kha khá.

Minh Thù ngẩng đầu khỏi chồng giấy, có chút không chắc chắn hỏi: “Cậu nói gì?”“Đại tiểu thư, Lương Thần chết rồi.”

Lục Mao nuốt nước miếng: “Lương Thần… chết rồi.”

Minh Thù hít sâu một hơi, mỉm cười: “Không phải tôi bảo các cậu trông chừng hắn sao?”

Lục Mao mếu mặt: “Chúng tôi có trông, hôm nay hắn xuất viện, hai chiếc xe của ta đi theo hắn. Ai biết được đột nhiên có chiếc xe bất ngờ lao tới như kẻ điên đụng vào xe hắn, Lương Thần liền chết tại chỗ…”

Minh Thù: “…” Khỉ chứ.

Vòng hào quang của nhân vật chính đều vứt cho chó rồi sao? Dễ chết thế à!

Minh Thù vỗ bàn một tiếng “bang”: “Diêm Trạm đâu?”

“Diêm gia… hình như về Giang Châu rồi.”

Gần đây loạn như vậy, Minh Thù lấy khí thế lôi đình chèn ép khắp nơi.

Bên phía Diêm Trạm tuy không bị ảnh hưởng nhưng người phía dưới chắc chắn không an phận, hắn phải trở về ổn định. Huống chi trên người hắn còn mang theo thứ quan trọng như vậy.

Giết chết đối tượng mang giá trị thù hận của cô rồi bỏ chạy phải không?

Đừng để trẫm bắt được ngươi.

Vì vậy, thế lực khắp nơi phát hiện ra họ bị chèn ép càng nghiêm trọng hơn.

Thời điểm Minh Thù thu nạp thế lực, Thượng Quan Kỳ cũng không còn rảnh rỗi, mấy lần phái người ra sức bắt Minh Thù. Tuy cuối cùng đều không thành công nhưng động tác này quấy rối thành công đồ ăn vặt của Minh Thù.

Cho nên sau khi thế lực trong nước tích hợp lại, Minh Thù chĩa kiếm về Trung Đông trước tiên. Phải giết chết kẻ điên Thượng Quan Kỳ.

"Đại tiểu thư, tiến độ này của chúng ta có phải hơi nhanh không?”

“Nhanh? Tôi còn e là chậm đấy, sợ gì, bảo các người lên thì lên, vũ khí đều giải quyết cho các người rồi, các người sợ cái gì? Nước ngoài lại không ai quản các ngươi, đánh xong thì chạy, như vậy mà còn bị bắt thì các người là đầu heo.”

Khóe miệng Lục Mao giật một cái, đại tiểu thư không biết lấy được một nùi vũ khí kiểu mới từ đâu ra, lực sát thương kia…

Minh Thù nói thầm: “Giải quyết sớm một chút thì được yên tĩnh ăn đồ ăn vặt sớm một chút.”

“…” Cho nên đại tiểu thư chính là vì không để người khác quấy rối cô ăn vặt, chỉ như vậy thôi sao? Mấy người đó nghe chỉ biết khóc!

Vì một nửa nguyên nhân là không để người ta quấy rối đồ ăn vặt, còn một nửa nguyên nhân là Thượng Quan Kỳ.

Hắn không nên ra tay với Diêm Trạm.

Đương nhiên, điểm này Minh Thù sẽ không nói với Lục Mao, cũng không nói với bất kỳ ai.

“Vậy tôi đi đây.” Lục Mao nuốt một ngụm, đại tiểu thư thế này là muốn thăng thiên đây!

Minh Thù phất tay: “Đi mau đi, đánh xong chúng ta liền về ngay.”

Lục Mao: “…” Cô cho rằng đây là du ngoạn hả, nói nhẹ nhàng như vậy. Bọn họ bây giờ là đoạt địa bàn với người ta! Là đang ở tổ chim của người ta!

Đối mặt với nhóm vũ khí mới kia, Thượng Quan Kỳ hơi kinh ngạc. Cứ coi như chúng lấy được tư liệu, cũng không nên hành động nhanh như vậy, nhóm hàng trước đó đã vứt bỏ kia… cũng không xứng.

“Thiếu gia, chúng điên rồi hay sao, ở địa bàn của chúng ta mà còn dám lớn lối như vậy?”

Trực tiếp đánh tới cả tổng bộ, quả thực quá xem thường chúng.

Thượng Quan Kỳ nhìn trạng thái giao chiến trên màn hình, chân mày hơi nhíu lại: “Sao không thấy Diêm Trạm.”

“Hình như Diêm Trạm vẫn ở Giang Châu, không ở cùng cô ta.” Người bên cạnh trả lời.

“Thiếu gia, chúng ta làm sao giờ? Những kẻ vô sỉ này như cá chạch vậy, đánh không lại thì chạy, chúng ta chưa tu chỉnh xong, chúng lại kéo về, khó chơi như kẹo da trâu vậy.”

“Còn nữa, vũ khí chúng dùng rất kỳ lạ… Lực sát thương quá lớn, tôi chưa từng thấy kiểu đó, cho dù nhóm hàng kia của chúng ta e là cũng chưa có lực sát thương lớn đến thế.”

Thượng Quan Kỳ nhíu mày càng chặt hơn: “Bảo bọn họ rút lui đến cánh trái đi, phái vài đội giữ chân chúng, chọn một đội tinh nhuệ chờ lệnh.”

Thượng Quan Kỳ sẽ đến tìm cô, Minh Thù đã sớm đoán được. Hoặc nói là cô bày trận lớn như vậy, chính là để Thượng Quan Kỳ tới gặp cô.

Dù sao Thượng Quan Kỳ được người bảo vệ, cô lại không biết bay, muốn đánh hắn có hơi khó.

Cho nên khi Thượng Quan Kỳ dẫn người tới hầu như không gặp trở ngại gì, dễ dàng gặp được Minh Thù.

“Tiểu Ý.”

Sau một thời gian ngắn, hai người gặp nhau lại là tình huống thế này.

Minh Thù bắt chéo chân ăn bánh donut, không biểu hiện ra bất kỳ sự kinh ngạc và ngoài ý muốn nào đối với việc hắn đến, chỉ nhàn nhạt hất hất vị trí đối diện cô: “Ngồi đi.”

Thượng Quan Kỳ nhìn cô một lúc, ngồi đối diện cô.

“Tiểu Ý, chúng ta cần phải náo động tới mức này sao?” Thượng Quan Kỳ lại là kiểu ánh mắt đau thương đó.

“Lúc anh phái người bắt tôi, sao không nghĩ những lời này?” Mặt mày Minh Thù cười cong cong.

“Anh… chỉ là thích em.” Thượng Quan Kỳ nói chầm chậm:

“Có lẽ cách của anh không đúng, nhưng anh thật lòng đối với em.”

Minh Thù cắn donut nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Anh thật sự thích tôi sao?”

Thượng Quan Kỳ cười khổ: “Nếu anh không thích em, hà tất phải tốn sức như vậy. Tiểu Ý, em thực sự không cảm nhận được chút gì sao?”

“Chúng ta không gặp nhau nhiều năm như vậy, anh nói thích tôi?” Coi trẫm là con nít sao? Nếu đúng là thích, có thể không gặp mặt mấy năm liền sao?

“Tiểu Ý, anh cũng rất hối hận mấy năm đó không ở bên em, nhưng nhiều năm như vậy, anh chỉ thích mình em.”

“Nhưng tôi không thích anh.”

“Vậy em thích ai?” Thượng Quan Kỳ khẽ kích động:

“Diêm Trạm ư?”

“Tôi thích ai không liên quan đến anh.”

Thượng Quan Kỳ nắm chặt hai tay, hắn nhìn Minh Thù, nói từng chữ: “Tiểu Ý, chỉ cần em ở bên anh, tất cả thế lực ở Trung Đông, anh đều cho em, được không?”

“Thiếu gia!”

Người phía sau không ngờ Thượng Quan Kỳ sẽ nói như vậy, phải biết rằng thế lực Trung Đông cũng không phải hắn có thể làm chủ hoàn toàn.

Thượng Quan Kỳ không để ý tới người phía sau, chỉ nhìn chằm chằm vào Minh Thù.

Minh Thù từ từ bật cười: “Thứ mà tự tôi có thể có được, sao phải cần anh tặng.”

Thượng Quan Kỳ: “…”

“Tiểu Ý, thế lực vùng Trung Đông không đơn giản như em nghĩ đâu.”

Minh Thù rất tán thành: “Ừ, cho nên tôi định hợp tác với bọn họ một lần.”

Thượng Quan Kỳ có chút bối rối nhưng chớp cái là biết ngay cô nói có ý gì. Cô chỉ muốn lật đổ hắn, chứ không phải những người khác, cho nên không cần thiết đắc tội những người khác.

“Nếu đã đến rồi, chúng ta hãy tính toán cho đàng hoàng.”

Trẫm là người ngươi muốn bắt thì bắt sao?

Trẫm ghi thù!



Thượng Quan Kỳ dẫn không ít người đến, hơn nữa còn là một đội quân tinh nhuệ, tuy Minh Thù đã đánh Thượng Quan Kỳ một trận nhưng cuối cùng Thượng Quan Kỳ vẫn chạy được.

Minh Thù cũng không có ý giết người, nhưng thế lực vùng Trung Đông vẫn phải thu. Thượng Quan Kỳ không thấy đâu, tựa như sau khi về bên đó, hắn liền mất tích, dù sao Minh Thù cũng tạm biệt rồi.

Thời gian Minh Thù ở nước ngoài dường như chưa gặp Diêm Trạm, hoặc nói là đã rất lâu rồi chưa gặp Diêm Trạm.

Thế lực ở nước ngoài dễ thu hơn trong nước nhiều, chỉ cần giải quyết người cầm đầu là được. Lục Mao nhìn đại tiểu thư nhà hắn thu mua từng nhà, không thu mua được thì dùng vũ khí, còn không được nữa thì đổi người đứng đầu.

Đây chắc là lần thống nhất vùng Trung Đông nhanh nhất.

Quỳ đại tiểu thư luôn.

Minh Thù lại nghĩ là, thế này có thể ăn thoải mái rồi, cũng không có ai đến quấy rối.

Minh Thù giải quyết vùng Trung Đông, sau khi về nước lại bận tối mắt tối mũi. Sau lần này, nhà họ Ôn chính là “vị vua không bao giờ bị phế”.

Có thời gian rồi, chuyện đầu tiên Minh Thù làm chính là… ăn.

Sau đó đến thẳng Giang Châu, cô còn phải tính sổ với tên thần kinh Diêm Trạm này.

Nhưng khi cô đến Giang Châu, Diêm Trạm không ở Giang Châu.



Càn Châu.

“Diêm gia, khi nào thì chúng ta về?” Hạ Nhàn rất đau đầu.

“Vậy chúng ta cũng không thể cứ ở chỗ này được.”“Không về.” Hắn mà về e là sẽ bị đánh chết, kẻ thần kinh kia chắc chắn biết hắn giết Lương Thần. Nghe nói cô đã từ nước ngoài về, hắn không thèm về.

“Ở đây phong cảnh đẹp, cậu có gì không hài lòng?”

“Nhưng…” Đây là địa bàn của nhà họ Ôn!

Hiện giờ nhà họ Ôn…

Hạ Nhàn nghẹn lòng, gần đây Diêm gia không làm gì, vùng Trung Đông kia hắn cũng không có hứng thú, hiện giờ nhà họ Ôn độc quyền.

Diêm Trạm nói gì cũng không quay về, có lẽ là cảm thấy nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất.

Hạ Nhàn không làm gì được Diêm Trạm, vẻ mặt buồn bực ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng liền thấy Minh Thù dẫn theo Lục Mao, vẻ mặt tủm tỉm đi đến.

Rõ ràng là cười dịu dàng ôn hòa nhưng Hạ Nhàn như cảm giác được gió lạnh thổi thấu xương, máu chảy ngược…

Hạ Nhàn: “…”

Lục Mao trước một bước giữ Hạ Nhàn lại, không cho phép hắn mật báo với người bên trong.

“Ta nói rồi, không về.” Diêm Trạm tưởng Hạ Nhàn chưa từ bỏ ý định, không nhịn được xoay người:

“Cậu có thôi…”

Câu nói kế tiếp ngắc ngứ trong cổ họng hắn.

Minh Thù đóng cửa lại, khóa trái.

Diêm Trạm đạp cửa sổ muốn chạy đi, nhưng vừa cúi đầu đã thấy một hàng người đứng ở bên dưới, đang chờ hắn nhảy.

Hắn ngượng ngùng thu chân lại, giữ bình tĩnh xoay người: “Ôn tiểu thư.”

Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!

Minh Thù ngồi trên ghế sofa trong phòng, nhướng mày cười khẽ: “Chạy đi.”

Chạy? Lão tử muốn là có thể chạy được thôi!

Diêm Trạm hít sâu: “Sao em biết tôi ở đây?”

“Tôi lắp máy định vị trên người anh.”

Con khỉ!

Không tức giận, bình tĩnh, không thể mất hình tượng.

Diêm Trạm về lại chỗ, ngồi đối diện Minh Thù, bắt đầu liều mạng dùng kỹ xảo với Minh Thù: “Ôn tiểu thư, em tìm tôi có việc?”

Minh Thù mỉm cười: “Lương Thần do anh giết?”

“Ôn tiểu thư có chứng cứ không?” Chính là tôi giết đấy, thì sao, sự tồn tại Lương Thần gây cản trở nghiêm trọng đến tính ổn định của kế hoạch, thanh trừ những lỗi lập trìnhlà chức trách của hắn. Lão tử không sai!

“Không có.”

“Nếu không có, Ôn tiểu thư đừng nên nói lung tung.”

“Tôi nói là anh, thì chính là anh.”

Diêm Trạm tức: “Em vô lý!”

“Anh nhất định phải để tôi phân rõ phải trái?” Lúc trẫm giảng đạo lý, cũng rất đẹp trai đấy.

Diêm Trạm: “…”

Diêm Trạm chết cũng không thừa nhận Lương Thần là do hắn giết. Hắn chắc chắn Minh Thù không có chứng cứ, nghi ngờ thì ích gì, cô không có chứng cứ, ha ha…

Quả thực Minh Thù không có chứng cứ, phía Lục Mao không tra ra được là ai làm. Tên tài xế kia có chút thù riêng với Lương Thần, còn chơi thuốc xuất hiện ảo giác, tất cả đều rất sạch sẽ, không tìm được bất kỳ chứng cứ nào cho thấy chuyện này có liên quan với Diêm Trạm.

Nhưng cô biết, chính là hắn làm.

“Lại đây.”

Minh Thù vẫy tay Diêm Trạm.

“Không muốn.” Dựa vào cái gì bảo lão tử qua, cứ không qua đấy.

Minh Thù chỉ muốn cười một cái, tự mình đứng dậy qua bên đó ngồi. Toàn thân Diêm Trạm nổi da gà, cô muốn làm gì… Giết người diệt khẩu sao? Vẫn muốn báo thù cho Lương Thần?

Diêm Trạm nhăn nhó mặt, biểu cảm hung dữ liếc nhìn cô, tựa như cô dám làm gì hắn, hắn sẽ xé xác cô.

Thực ra lúc Minh Thù xô ngã hắn, Diêm Trạm không hề có chút phản kháng nào.

Minh Thù chống hai bên đầu hắn, ánh mắt cô mang theo tia sáng, giọng nói mềm mại: “Ở cùng tôi một buổi tối, tôi tặng anh một thứ, thế nào?”

“Em coi tôi là gì?” Diêm Trạm phiền muộn.

Minh Thù hôn hắn, hàm hồ trả lời một tiếng: “Ừm… thiếu gia cao giá?”

Diêm Trạm: “…”

Cô nói gì?

Thiếu gia… cao giá?

Khỉ chứ, cô bao lão tử!

Buông lão tử ra! Không được sờ! Không được cởi quần áo lão tử, lưu manh, dừng tay!


Sau đó Diêm Trạm mới biết được đúng là hắn cao giá, cô ngủ với mình một đêm liền đưa tất cả vùng Trung Đông cho hắn.

“Lần sau ngủ với em, có phải em sẽ đưa tôi những vùng khác không?” Diêm Trạm cọ bên người Minh Thù đang ăn bánh pudding.

Minh Thù nghiêng người, đề phòng hắn như đề phòng cướp, giọng trầm lặng nói: “Vậy tôi ngủ không dậy nổi rồi, anh mau đi đi, cố gắng còn có thể tìm một nhà.”

Coi những thứ này là củ cải trắng, cô có thể tùy tiện mua về?

“…”

Đến nhà ông nội cô ấy.



Hai người đều ở Càn Châu, tất nhiên được ông Ôn nương tay, hiện giờ ông Ôn bận bịu nhiều việc, không có thời gian giáo huấn Diêm Trạm.

Nhưng nghe nói Minh Thù giao vùng Trung Đông cho Diêm Trạm, vẫn có chút giật mình, gọi Minh Thù đến gặp riêng ông.

“Con gái, con nghiêm túc?” Gương mặt ông Ôn luôn tươi cười, giờ lại nghiêm túc.

“Gì ạ?” Trẫm vẫn rất nghiêm túc với đồ ăn vặt.

“Vùng Trung Đông.” Ông Ôn nói:

“Con vất vả lắm mới lấy được, tại sao lại chắp tay dâng cho Diêm Trạm? Được rồi, cho dù con thích hắn, vậy con cũng không thể làm vậy. Con biết có bao kẻ muốn chỗ đó không, có phải con ngốc rồi không?”

Không phải ông Ôn muốn nơi đó, nhưng cứ chắp tay dâng cho người như vậy, trong lòng ông vẫn đau.

“Tặng cũng tặng rồi, cần gì lý do?” Minh Thù thấy biểu cảm của ông Ôn khó nhìn, liền kiếm đại một lý do:

“Một đứa con gái như con, qua bên đó nhiều không an toàn. Diêm Trạm da dày thịt béo, bắn vài phát súng cũng không chết được, hắn thích hợp.”

Lời này nghe đã biết lừa gạt.

Con gái trưởng thành, cánh tay cũng vươn ra ngoài.

Ông Ôn đau lòng, ông nuôi con gái nhiều năm như thế, sao lại bị một con sói tha đi chứ?

Ông Ôn nói vài câu, Minh Thù đều nói đại để lừa ông, ông cũng không nói nữa, trầm giọng: “Nếu đã vậy rồi, lúc nào con định cử hành hôn lễ với nó? Nó cầu hôn con chưa?”

“Cha, việc này cha cũng đừng quan tâm, con tự có tính toán.”

Ông Ôn rên một tiếng: “Sao cha lại không quan tâm? Cha là cha con, nếu con không hạnh phúc, cha xuống suối vàng gặp mẹ con, không phải bà ấy sẽ đánh chết cha?”

Minh Thù: “…” Làm ma không phát biểu ý kiến, ông vui là được rồi.

“Cha cho con biết, nếu tiểu tử thối kia dám khi dễ con, cha không đánh chết nó, đừng tưởng nó…”

Minh Thù cắt ngang ông Ôn đang huyên thuyên không ngớt, chạy ra khỏi phòng như một làn khói.

Ông bố thời kỳ mãn kinh mà nói một cái thì thật đáng sợ.

Minh Thù sợ ông Ôn tiếp tục nhắc tới, hôm đó liền bay về Thanh Thị, lên máy bay rồi lại nhớ mình đã quên mang Diêm Trạm theo.

Diêm Trạm bị bỏ quên lần nữa: “…” Có câu “khỉ chứ” nhất định phải nói.

Lão tử đẹp trai vậy, nói vứt là vứt, để người khác nhặt được thì làm sao?



Công ty của Quý Việt An càng ngày càng lớn, bây giờ đã có chút danh tiếng.

Hiện giờ Minh Thù không phải là sếp lớn của công ty Quý Việt An. Lần trước cô đánh Trung Đông, nhóm vũ khí kia chính là lấy từ chỗ Quý Việt An, nam chính mới là công nghệ đen thực sự.

Vì điều này, Minh Thù chuyển cổ phần công ty cho Quý Việt An, dù sao người ta bản lĩnh xuất chúng, đâu thể dễ dàng cho cô thế.

Bên cạnh Quý Việt An có không ít cô gái, nhưng nghe nói thân cận nhất là cô gái tên Hoa Vân. Trong kịch bản này trừ Ôn Ý, vai diễn Hoa Vân là nhiều nhất, cho nên bây giờ đoán chừng Hoa Vân đã lên ngôi.

Nhưng thi thoảng Quý Việt An vẫn sẽ mời Minh Thù ăn, đầu tiên là cô biết bí mật của mình, đảm bảo không cho phép cô nói ra ngoài bất kỳ lúc nào, cho nên không thể đắc tội. Thứ hai, Thanh Thị là địa bàn của cô, có vấn đề gì, tìm cô phê duyệt không thành vấn đề.

Có điều Minh Thù rất nhiều lần đều từ chối hắn, giọng nói của cô rõ ràng là vui mừng, cuối cùng lại nghiến răng cự tuyệt.

Quý Việt An cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng thời gian hắn phải làm việc càng nhiều, cũng không còn thời gian để cân nhắc.

“Quý tổng, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Trong quán bar xa hoa trụy lạc, Quý Việt An uống mấy chén với lão tổng đối diện rồi đứng dậy rời đi, để mấy người còn lại uống với lão tổng.

Ngoài hành lang rất yên tĩnh, Quý Việt An thở ra một hơi.

Hắn từ tay trắng, đến giờ… thật là khiến người khác không tin được.

“Anh muốn đi thì tôi phải đi với anh? Dựa vào cái gì? Tôi không đi.” Âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía bên cạnh.

Cô gái mặc quần áo bình thường, ánh mắt dừng trên mặt hắn, cười nhẹ nhàng như ánh nắng mặt trời.Quý Việt An khẽ nghiêng đầu, nhìn về bên cạnh, hai bóng người đi tới từ phía đó.

Người đàn ông mặc âu phục, tùy ý khoác tay lên vai cô gái, sáp lại quá gần. Âm thanh nói chuyện của hắn rất thấp, Quý Việt An cũng không nghe thấy hắn nói gì.

Sau đó chính là giọng nói trong trẻo: “Vừa hay, chạy đi thì tôi sẽ thay người khác, chán ngán lâu rồi.”

Người đàn ông hiển nhiên có chút tức giận, nói gì đó với cô, sau đó kéo cô đi về hướng khác. Bóng dáng hai người rất nhanh biến mất trên hành lang.

Quý Việt An thư thái cười nhẹ, xoay người vào hộp đêm, lại rơi vào tiếng ồn ào của đèn đỏ rượu xanh.

Diêm Trạm kéo Minh Thù ra khỏi câu lạc bộ, lái xe đưa cô ra bờ sông. Bờ sông không có ánh sáng, lúc này tối như mực, mơ hồ có thể thấy được hành lang ngắm cảnh xây bên bờ sông.

“Nhắm mắt.” Diêm Trạm kéo cô xuống xe.

“Sao anh lắm chuyện thế.” Minh Thù có chút không nhịn được.

“Nhanh lên.”

Minh Thù: “…”

Minh Thù nhắm mắt lại, Diêm Trạm đưa cô đi về trước mấy bước, cảnh cáo một tiếng: “Không được mở ra đấy!”

“Ừ.”

Gió sông ào ào, tiếng sóng từng hồi.

Minh Thù cảm thấy Diêm Trạm đã rời khỏi, cô đợi một lúc. Có tiếng dòng điện vang lên, tiếp theo trước mắt có ánh sáng lóe lên, Minh Thù mở mắt ra theo bản năng.

Chỉ thấy hai bên bờ sông, đèn màu lần lượt sáng lên, từ phía xa tràn đến trước mặt cô soi sáng hành lang ngắm cảnh trước mặt cô, trên đất xuất hiện ký hiệu mũi tên.

Minh Thù nhìn từ hành lang, không có bóng dáng Diêm Trạm.

Làm trò gì thế?

Hành lang sau lưng cô không sáng đèn, Minh Thù chỉ có thể đi về phía trước theo mũi tên. Mỗi đoạn cô đi qua, đèn màu liền tắt một đoạn.

Hành lang quanh co, Minh Thù quẹo hai lần, rốt cuộc nhìn thấy Diêm Trạm. Hắn đứng trước khinh khí cầu to lớn, khinh khí cầu sáng rực rỡ, bên trong đầy hoa hồng.

Diêm Trạm để một tay đằng sau, tay kia cầm hoa hồng để ở phía trước, ánh sáng đảo qua trên mặt hắn mang theo ôn nhu vô hạn, tựa như vương tử bước ra từ truyện cổ tích.

Minh Thù đứng tại chỗ vài giây, chầm chậm đi qua.

Diêm Trạm khom lưng, đưa hoa hồng tới trước mặt cô: “Ôn tiểu thư, liệu anh có vinh hạnh được mời em đi chơi đêm Thanh Thị không?”

Minh Thù chưa nhận: “Nếu em nói không thì sao?”

Diêm Trạm: “…” Đừng phá hỏng bầu không khí được không! Lão tử tạo ra bầu không khí này dễ lắm sao? Một câu của em liền hủy rồi! Lão tử có thù oán với em ư!

Đang lúc Diêm Trạm chuẩn bị tức giận, hoa hồng trong tay hắn được nhận. Diêm Trạm từ từ nén lửa giận, mỉm cười nắm tay cô.

Khinh khí cầu từ từ bay lên, toàn cảnh Thanh Thị bây giờ như một bức tranh chuyển động trước mặt họ. Pháo hoa nở rộ như sao đêm chảy xuống, rải trên mặt sông.

Diêm Trạm ôm lấy Minh Thù từ phía sau, hắn mở hộp nhỏ trong tay ra, hắn ghé sát tai cô thì thầm: “Ôn Ý, em có đồng ý gả cho anh không?”

“Em có một vấn đề rất quan trọng.”

“Hả?”

“Anh biết lái khinh khí cầu ư?”

“Không biết.”

“Vậy chúng ta làm sao xuống dưới?”

“…”

Ánh đèn Thanh Thị từ xa sáng trưng, rực rỡ lóa mắt.

Hai người nhìn nhau không nói gì.



Minh Thù chỉ sống năm năm ở thế giới đó. Diêm Trạm cầu hôn ba lần mới thành công nhưng thật bất hạnh là, vừa mới kết hôn ba tháng thì cô chết.

Tại sao chết?

Vấn đề này thật đau tim.

Lúc đi cửa hàng bách hóa, có cặp vợ chồng cãi nhau, cô đứng sát bên xem cuộc vui. Ai biết hai người kia đánh nhau lây qua bên cạnh, quần chúng vây xem lui về phía sau, cô bị chen đến lan can, lan can cứ như vậy… bị gãy!

Hãi không?

Chết không nhắm mắt!

Hài Hòa Hiệu chỉ có thể chột dạ, không nói chuyện với Minh Thù, trực tiếp xóa tư liệu.

Họ tên: Minh Thù.

Giá trị thù hận: 180000



Nhiệm vụ phụ: Thất bại

Nhiệm vụ ẩn: Không

Ghi chú: Nhiệm vụ chính thất bại, trừ bốn mươi ngàn giá trị thù hận, nếu có vấn đề gì không chấp nhận khiếu nại.

Minh Thù: “…” Thế giới trước nhiệm vụ chính thất bại ngươi chỉ trừ trẫm ba mươi ngàn, sao thế giới này lại trừ bốn mươi ngàn?

[Nếu có vấn đề, không chấp nhận khiếu nại.]

Minh Thù: “…” Khỉ chứ, hệ thống lòng dạ hiểm độc! Sớm muộn gì ngươi cũng ngỏm!

*

Phần thứ mười bốn đã kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK