Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
"Bây giờ có thể nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì không?"

Minh Thù thu lại tầm mắt, nhìn nam nhân ngồi đối diện.

Mộ Hoài đang xem "Tam Tinh Cao Chiếu" mà Từ chủ đưa cho hắn, kỳ thực bức tranh không có gì để xem, bức tranh phải gặp lửa mới lộ ra hoa văn.

Đó chính là bản đồ long mạch vương triều Võ Thương.

Mộ Hoài cuộn tròn bức tranh cất đi, hai tay khoanh trước ngực:

"Mấy ngày trước, ngươi từng tiên đoán một lần đúng không?"

Minh Thù mỉm cười: "Giao dịch của Từ chủ và hoàng thúc thực thâm sâu nha."

Mộ Hoài nhìn chằm chằm Minh Thù, nói:

"Tiên đoán kia của ngươi, trước đây rất lâu có một người đã tiên đoán qua, nhưng lần này của ngươi càng rõ ràng hơn."

Minh Thù nhướng mày.

"Hai mươi hai năm trước, nhà tiên tri đời trước tiên đoán lần cuối cùng, đó là chiến loạn thiên hạ nổi lên khắp nơi, yêu nghiệt hoành hành, vương triều Võ Thương bị diệt. Mà người được tiên đoán đến chính là thái tử lúc đó mới sinh ra."

"Bởi vì lần tiên đoán kia, thái tử bị coi là yêu nghiệt chuyển thế, hoàng đế kiêng kỵ lại không đành lòng."

Mộ Hoài liếc mắt nhìn Minh Thù, thấy nàng cũng không có phản ứng gì kỳ lạ, chủ động nói thêm một câu:

"Hổ dữ không ăn thịt con, khi đó hắn rất chờ mong thái tử chào đời, nhưng không ngờ sẽ có kết cục như thế."

Nhiều năm như thế, hoàng đế không phế bỏ thái tử, cũng là có nguyên do.

Nhà tiên tri đời trước vì phá hủy tình thế này, liền nhìn trộm thiên cơ, lấy vị trí thái tử đặt điều kiện cho hoàng đế mới có ba phần cứu vãn.

Mà cũng vì chuyện này, nhà tiên tri đời trước liền chết oan uổng.

"Vì sao, không trực tiếp giết chết thái tử?"

Phương pháp này không phải đơn giản hơn sao, cần gì phiền phức như vậy.

Hình như giết nam chính không được...

Mộ Hoài lắc đầu: "Hẳn là giết không được."

Nếu như có thể giết, mặc dù là lúc đó hoàng đế không đành lòng, vì ngôi vị hoàng đế và thiên hạ, cũng sẽ bỏ qua đứa con trai này.

Nhưng mà hắn không làm.

Vậy cũng chỉ có một khả năng.

Giết không được.

"Vương gia, người mau ra đây xem."

Giọng nói của Diệp Tùng từ bên ngoài vang lên, dường như thấy chuyện gì khó tin.

Mộ Hoài vén màn xe lên, xa xa một mảng đỏ tươi như bị máu nhuộm đỏ từ phía xa tràn tới, nhanh chóng bao phủ khắp bầu trời.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, tất cả đều màu đỏ.

Tình cảnh này với cảnh tiên đoán của Minh Thù, giống nhau như đúc.

Cảnh thứ nhất trong tiên đoán ứng nghiệm.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Sao trời lại biến thành màu đỏ?"

"Vương gia, trời sinh hiện tượng lạ, sợ là sắp xảy ra chuyện."

Diệp Tùng cau mày, bọn họ còn chưa từng gặp qua cảnh tượng quái dị như vậy.

Có gió nổi lên.

"Xào xạc..."

Tán cây lay động về phía trước không khí đầy bụi bặm, ngựa giống như bị kinh hoảng, không an phận hí lên, mặc cho người quát lớn như thế nào đều không thể bình tĩnh, cuối cùng giương móng, chạy tứ tung.

Người cưỡi ngựa không khống chế được, chỉ có thể bỏ ngựa nhảy xuống.

Minh Thù ngồi trong xe ngựa cũng không ngoại lệ, Mộ Hoài phản ứng nhanh nhạy ôm Minh Thù nhảy xuống xe ngựa đang phát điên.

"Đều điên rồi sao?"

Diệp Tùng hít phải một ngụm bụi, mang theo những người còn lại đi về phía Mộ Hoài:

"Vương gia, làm sao bây giờ?"

Diệp Tùng nhìn Trấn Quốc công chúa và Vương gia nhà mình một lần, tuy rằng nghĩ có hơi kỳ quái, nhưng hai người đứng chung một chỗ lại rất xứng đôi...

Đôi mắt đen nhánh của Minh Thù, nhìn bầu trời bị nhuộm sắc đỏ như máu. Dường như không chú ý tới lúc này mình còn bị Mộ Hoài ôm, nàng vuốt vuốt tóc đen lộn xộn:

"Xảy ra chuyện không bình thường, tất có yêu."

Minh Thù cúi nhìn, cảm giác độ ấm bên hông mình sai sai, một cánh tay trắng nõn thon dài đang vòng quanh eo của mình.

Minh Thù đẩy tay Mộ Hoài: "Hoàng thúc, ôm đến nghiện sao?"

Diệp Tùng: "..."

Mộ Hoài bình tĩnh liếc mắt nhìn nàng, hai tay chắp lại phía sau, trong lòng bắt đầu phun trào.

Lão tử cũng không phải cố ý.

Tình huống lúc nãy hắn chỉ chú ý nhìn lên bầu trời, ai còn để ý xem mình có còn ôm người hay không.

Cho rằng lão tử muốn ôm ngươi sao?

Hừ!

Tức chết hắn!

Cứu nàng vài lần, đều không chiếm được chỗ tốt nào, sao mạng lão tử khổ như vậy.

"Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Ngựa đều chạy sạch, cảnh tượng bầu trời kỳ lạ như thế, Diệp Tùng hiện tại hắn rất mờ mịt.

Ánh mắt Mộ Hoài hơi trầm nhìn bầu trời:

"Trước tiên tìm chỗ dừng chân."

Sắp xảy ra chuyện.

...

Bầu trời nhuốm đỏ duy trì liên tục một khoảng thời gian rất dài mới biến mất, trong thời gian này, các loại động vật giống như bị điên tập thể, xao động không ngừng.

Minh Thù ngồi trong cái sân tồi tàn, cầm một túi bánh ăn, Diệp Tùng và Mộ Hoài đứng ở cửa viện nói chuyện mơ hồ có thể nghe được vài câu.

Đây là một thôn xóm cách hoàng thành rất gần, Diệp Tùng hỏi thôn dân muốn một ngôi nhà làm điểm dừng chân.

Thú nhỏ từ trong tay áo Minh Thù chui ra ngoài, dùng miệng cắn cổ tay Minh Thù.

Cho ta một miếng!

Minh Thù dường như không nghe thấy, thú nhỏ cố sức cắn một cái, tay Minh Thù run lên, suýt chút nữa bánh bột ngô rơi xuống đất.

Cho ta một miếng, nhanh lên, ta cũng muốn ăn.

Minh Thù một tay ấn thú nhỏ vào lại, ngươi ăn cái rắm!

Thú nhỏ: "..."

A a a! Ta phải đổi chủ nhân, lập tức đổi, một giây cũng không muốn ở với nàng ta.

"Bên hoàng thành rất loạn."

Mộ Hoài quay vào, giọng nói nhàn nhạt: "Tạm thời ở đây chờ một lát."

"Ngươi nghĩ đó là cái gì?" Minh Thù hỏi hắn.

Mộ Hoài im lặng một lúc, ngồi đối diện Minh Thù:

"Ngươi nghe qua yêu chưa?"

Minh Thù ngừng động tác cắn bánh bột ngô: "Yêu?"

Không giống giọng mỉm cười trước đây, nhưng không phải lạnh lùng và nghi ngờ, càng giống như là tìm tòi nghiên cứu.

Mộ Hoài chưa kịp suy nghĩ sâu xa, tại sao nàng lại nói giọng như vậy, nói tiếp:

"Mấy trăm năm trước, vương triều Võ Thương còn chưa có thành lập, khi đó yêu còn tồn tại. Bọn họ lấy con người làm thức ăn, săn bắt con người, dẫn đến dân chúng lầm than, tai họa nổi lên bốn phía."

Hoàng đế khai triều vương triều Võ Thương, không đành lòng nhìn người dân trong thiên hạ chịu khổ, tập hợp dũng sĩ bắt đầu đem quân đánh yêu tộc, cứu vớt sinh linh.

Đội quân của bọn họ ngày càng lớn mạnh, từ lúc mới bắt đầu liên tục thắng trận, đến áp chế yêu rời khỏi phạm vi của con người.

Để phòng ngừa yêu tiếp tục đi ra gây họa, hoàng đế khai triều tập hợp kỵ sĩ có khả năng đặc biệt trong thiên hạ, đem tất cả yêu trấn áp ở một chỗ.

Chỗ đó...

Nơi đó được gọi là long mạch vương triều Võ Thương.

Thần Thiên Từ, đó là nơi hoàng đế khai triều, năm đó thành lập những kỵ sĩ có khả năng đặc biệt cùng đánh bại yêu, bày mưu lập kế.

Ngoại trừ bảo vệ hoàng thất, bọn họ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, canh giữ long mạch trấn áp yêu thú.

Mà nhiệm vụ của Mộ Hoài, cũng là bảo vệ long mạch, không cho người phá hư vốn là một nhiệm vụ rất đơn giản.

Nhưng mà...

Hiện tại thất bại.

Không hề dự liệu được thất bại.

Ngươi nói có tức hay không!

"Nói như vậy có người tìm được long mạch?"

Còn thả ra một đám tiểu yêu tinh, thật là phá phách quá.

Mộ Hoài cũng nghĩ không hiểu điểm này.

Bốn bức tranh tạo thành bản đồ long mạch đã bị hủy một bức, một bức hiện tại đang nằm trên tay hắn, còn có một bức không rõ đang nằm ở đâu, long mạch là được tìm thấy như thế nào?

"Thái tử."

Minh Thù đột nhiên nói: "Ngươi chắc chắn nhà tiên tri đời trước, vào năm đó có nhắc đến cụm từ yêu nghiệt hoành hành chứ?"

Mộ Hoài suy nghĩ gật đầu.

"Chắc chắn thái tử là mấu chốt."

Trong cốt truyện trước kia là Thẩm Từ mất tích, chứ không phải chết. Còn lúc Thẩm Từ mất tích có Trình Cẩm Vân theo cô, vì vậy thái tử không làm chuyện gì khác thường.

Nhưng lần này...

Thì khó nói rồi.


Sau khi bầu trời nhuộm đỏ, toàn bộ bị mây đen che phủ, bầu trời như muốn sập xuống.

Trong không khí lơ lửng những ẩn số làm người ta bất an, dường như rất dễ kích động và tức giận.

"Nữ nhân thối này, lão tử bảo ngươi làm cơm, thời gian lâu như vậy sao bà còn chưa làm? Muốn bỏ đói ta phải không?"

"Lão nương hầu hạ ông nhiều năm như vậy, chăm sóc cái nhà này, ông trừ ăn ra còn biết làm cái gì? Bây giờ còn dám đánh ta, hôm nay lão nương liều mạng với ông."

"Được lắm đồ thối tha, gan lớn nhỉ..."

Minh Thù nhìn một gia đình đang diễn ra trận đại chiến gia đình, thôn dân vây xem không dám đến quá gần, chỉ chỉ trỏ trỏ gia đình kia. Minh Thù không chú ý lắm, ngẩng cằm ngáp một cái.

"A..."

Một tiếng thét vang tận trời xanh.

Minh Thù giật mình, thôn dân vây xem phía trước, lúc này sắc mặt trắng bệch lui về phía sau. Trong sân đối diện, nam nhân vùi đầu vào cắn cổ nữ nhân, nữ nhân ô ô giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì.

Âm thanh uống máu truyền ra rõ ràng.

"Ăn thịt người!"

"Ăn thịt người, chạy mau!"

Thôn dân từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần chạy tán loạn, nam nhân bị kinh động ném nữ nhân đã tắt thở, dùng một loại tư thế kỳ quái nhảy ra, rơi xuống mảnh đất trống bên ngoài.

Mộ Hoài và Diệp Tùng từ trong phòng đi ra, ngoại trừ Mộ Hoài biểu hiện mặt lạnh có thể rơi vụn băng, những người khác đều khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mặt.

Nam nhân tay chân chạm đất, nửa khuôn mặt đều là máu, hàm răng dường như còn ngậm một khối thịt.

Thân thể hắn hơi co lại, trong họng vang lên tiếng rít gào như dã thú.

"Grào!"

Nam nhân xông vào trong viện, mục tiêu là Minh Thù.

Diệp Tùng và mấy người bên cạnh nhảy lên, ngăn cản nam nhân.

"Đi."

Mộ Hoài tiến lên túm Minh Thù không chút sứt mẻ đi ra bên ngoài.

"Này, không giết hắn sao?" Tiểu yêu tinh đó.

"Diệp Tùng sẽ xử lý."

Mộ Hoài đi cực nhanh, đi ngang qua một số nhà dân có thể thấy cảnh tượng giống nhau, người thân thuộc đều lộ ra răng nanh sắc bén.

Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.

Minh Thù nỗ lực rút tay mình về, nhưng Mộ Hoài nắm rất chặt:

"Hoàng thúc, phiền ngươi buông tay đừng lợi dụng cầm tay ta."

Mộ Hoài ghét bỏ buông tay nàng: "Theo sát."

Mộ Hoài đi một đoạn, phía sau không biết lúc nào đã không có tiếng động. Hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Minh Thù đi một hướng khác.

Mà bên kia...

Dường như có một giàn nho.

Khóe miệng Mộ Hoài giật một cái, nhẫn nhịn xúc động muốn đập chết nàng, xoay người trở lại một tay ngăn nàng:

"Có thể đừng nghĩ đến đồ ăn không, muốn chết sao?"

Nhưng mà người hắn ngăn cản lộ ra nụ cười quái dị, trong khoảng khắc móng tay sắc bén dài ra, chụp vào ngực hắn.

Trong lòng Mộ Hoài kinh hãi, đưa tay ngăn cản cặp móng vuốt kia, chủ nhân móng vuốt nở nụ cười giả tạo, làm Mộ hoài sinh ra chút phản cảm.

Cười đến thật khó nhìn.

Mộ Hoài sử dụng nội lực, một giây sau sắc mặt liền biến đổi.

Nguy rồi.

Lại không sử dụng được nội lực.

Trúng chiêu lúc nào?

Mộ Hoài không nghĩ ra, tựa như hắn không chú ý tới Minh Thù ở sau lưng hắn biến mất khi nào.

Khỉ thật!

Đám yêu này bị trấn áp lâu như vậy, vừa ra liền có sức mạnh như vậy, hắn đã xem thường chúng.

Không có nội lực, Mộ Hoài chỉ có thể dựa vào đánh lộn.

Cặp móng vuốt kia như lưỡi dao, dễ dàng ở trên người hắn vẽ vài đường, máu tươi giàn giụa.

Máu tươi làm đối phương hưng phấn, mặt trở nên dữ tợn, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn.

"Đã lâu không nghe thấy mùi máu tươi mới như thế, cho ta đi!"

Móng vuốt từ phía trên cào xuống, lúc Mộ Hoài xác định mình sẽ bị hủy khuôn mặt, yêu trước mặt đột nhiên cứng đờ, gáy bị một thanh khảm đao chém thành hai nửa.

Mà bàn tay cầm khảm đao tinh tế trắng thuần, dường như mang theo vẻ yêu kiều trong sáng, không nói ra được đẹp đến nhường nào.

Mộ Hoài theo bản năng quay đầu, Minh Thù đứng phía sau hắn, đầu rũ xuống tóc đen che đi mặt nàng, không thấy rõ thần sắc, khí lực quanh thân cực thấp.

Lúc này Mộ Hoài có một loại...

Sợ hãi.

Như người du hành trong bóng đêm, gặp phải sinh vật lạ nhìn không thấy, sờ không được, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Bỗng nhiên, Minh Thù ngẩng đầu lên, gió nhẹ lướt qua tóc đen của nàng, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn không tỳ vết, khóe miệng cong lên độ cong hoàn hảo:

"Hoàng thúc, cẩn thận chút nha."

Vẫn là dáng người ôn hòa rực rỡ, thanh khiết không nhiễm bụi trần, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.

"Ta không thể lần nào cũng cứu ngươi được."

Minh Thù buông khảm đao trong tay không biết chém cái gì, chọt chọt mặt yêu đang nghiêng ngả sau lưng nàng.

Mộ Hoài lau mồ hôi lạnh không tồn tại, càng rơi sâu vào nghi ngờ vừa nãy chỉ là ảo giác của hắn thôi sao?

Không...

Không đúng.

Sức mạnh người thường, không thể giết chết yêu.

Mộ Hoài nhìn yêu nằm trên đất, tròng mắt còn có thể chuyển, chưa chết.

"Nhìn thật giống."

Minh Thù khom lưng nhìn một chút, cũng không biết là đang khen hay châm chọc, sau một giây nàng ôm bụng nhìn trời:

"Thật là đói."

Mộ Hoài: "..."

Lúc nào cũng than đói, nếu ai lấy về có thể nuôi nổi sao?

Không đúng, lão tử nghĩ cái này làm gì?

"Ngươi vừa..."

Mộ Hoài muốn hỏi một chút, nàng như lúc nãy là có vấn đề gì, nhưng Minh Thù nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt hiểu rõ đầy vô tội, hắn đem vấn đề nuốt trở về.

Ánh mắt rơi vào y phục nhuốm máu của nàng, trong lòng liền lo lắng:

"Ngươi bị thương?"

Minh Thù phủi phủi y phục: "Không có nha."

Mộ Hoài ngẩn ra, nàng mỏng manh như vậy, nếu bị thương nhất định sẽ không chịu đựng nổi.

Mộ Hoài thở phào, sau dó liếc mắt nhìn, Diệp Tùng bọn họ sẽ không có chuyện...

"Ta đưa ngươi rời khỏi đây đã."

"Tìm đồ ăn trước."

Trẫm rất đói, máu cạn sắp thấy đáy, bây giờ trẫm có thể vừa ăn vừa bò.

"Rời nơi này trước, ở đây không an toàn."

"Tìm đồ ăn trước."

Minh Thù cố chấp không buông.

Không có đồ ăn trẫm không đi!

Mộ Hoài thực sự không có biện pháp với nàng, đem tiểu yêu tinh trên mặt đất giết chết. Đi qua nhà bên cạnh không người vơ vét một phen, hy vọng có thể tìm được chút thức ăn.

Cho tới bây giờ, không nghĩ đồ ăn lại quan trọng như vậy.

Minh Thù ngồi xổm bên cạnh tiểu yêu tinh đã tắt thở, nhìn vết thương Mộ Hoài làm ra. Vết thương rất cạn, một chiêu mất mạng.

"Hài Hòa Hiệu, người thường có thể giết yêu?"

[Có tỷ lệ nhất định.]

Mặc dù yêu mạnh hơn người thường, nhưng cũng chỉ là một chủng loài. Chỉ cần là chủng loài, cũng sẽ không vô địch, người thường có thể làm bị thương yêu, thậm chí giết yêu.

Minh Thù suy xét một chút, lấy lá cây đắp lên mặt tiểu yêu tinh, nhìn nó nằm trên mặt đất, thực không chịu được.

"Chỉ có những thứ này, ngươi ăn trước một ít đi."

Mộ Hoài tìm được đồ ăn, đưa cho Minh Thù.

Minh Thù cũng không ghét bỏ: "Đi thôi."

Mộ Hoài: "..."

Quả nhiên có cái ăn, nói gì cũng được.

Mộ Hoài dẫn đường phía trước, hai người nhanh chóng rời khỏi thôn. Từ bên ngoài nhìn vào thôn, toàn bộ thôn đều bao phủ lớp sương kỳ quái.

Mộ Hoài thử một chút nội lực, phát hiện có thể sử dụng, vừa nãy không thể sử dụng nội lực, e rằng có liên quan đến những sương mù này.

Mộ Hoài không hỏi lúc hai bọn họ tách ra đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn biết rõ dù hắn hỏi, chỉ sợ cũng không có được thông tin gì.

"Ngươi đứng đây đợi ta, ta đi chút rồi về."

Mộ Hoài không yên tâm với bọn Diệp Tùng, sương mù ở đây kỳ lạ quá.

Mộ Hoài lại đi vào trong thôn, Minh Thù ngồi bên ngoài chờ hắn, khoảng chừng một tiếng sau, hắn mang Diệp Tùng từ bên trong sương mù đi ra.

Phía sau có vài người thất tha thất thểu theo sau, xem chừng bị thương không nhẹ.

Có thể sống sót trong tay những tiểu yêu tinh này, thực lực của những người này cũng không tệ.

"Vương gia, mấy thứ này chính là yêu sao?"

Diệp Tùng vừa tự băng bó cho mình, vừa bớt chút thời gian hỏi Mộ Hoài.

Loài như yêu này... Hắn thật sự không quen thuộc.

Có thể nói, hắn chỉ nghe qua trong mấy câu chuyện trong dân gian.

"Ừ."

Đây là yêu, yêu mà mấy trăm năm trước hoàng đế khai triều vương triều Võ Thương trấn áp.

Diệp Tùng nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn trong thôn, sương mù ngày càng dày, giống như muốn bao phủ cả thôn này.

Vừa nãy, nếu như không phải Vương gia kịp thời xuất hiện, bọn họ đã bị chôn vùi bên trong.

...

Yêu quái xuất hiện, bắt đầu trong vòng một ngày tàn sát con người, giống như nhiệm vụ của bọn họ là ăn sạch con người vậy.

Người dân khủng khoảng, chạy trốn bốn phía, nhưng số lượng yêu quá nhiều dù đi tới chỗ nào đều có thể gặp yêu tàn ác cắn xé.

Không có nhạc dạo cũng không có nghỉ ngơi, trong một đêm đã nổ ra chiến tranh giữa con người và yêu.

Nơi đi qua đều là máu tươi cùng xác người.

Mộ Hoài muốn đi tìm long mạch, cũng là long mạch năm đó trấn áp yêu.

Hắn có ý cho người hộ tống Minh Thù quay về hoàng thành, tình hình hiện tại không thể đi biên quan, còn không bằng cho nàng quay lại trong phạm vi bảo vệ của Thần Thiên Từ.

Ban đầu, Minh Thù cũng không có ý định đi cùng hắn, nhưng bọn họ đi được một đoạn đột nhiên phát hiện nàng theo sau.

Minh Thù đi theo, là bởi vì nàng nhìn thấy Trình Cẩm Vân. Dường như nữ chính giả đã tìm thấy long mạch, để kéo giá trị thù hận, nàng chỉ có thể hy sinh cơ hội quay về hoành thành ăn ngon uống ngon rồi.

Trình Cẩm Vân không gặp đội ngũ của Mộ Hoài, nhưng phương hướng bọn họ đi đều giống nhau.

Càng đi về phía trước, cảnh sắc cây cối héo rũ càng nhiều đến cuối cùng từng mảng lớn thực vật héo rũ, cả ngọn núi đều không thấy tí màu xanh nào, giống như bọn họ ở thế giới không có sức sống.

"Cũng sắp đến."

Mộ Hoài nhìn nơi xa, mắt thường có thể thấy thảm thực vật khô héo, không khí chết chóc.

Yêu khí bao quanh làm những thực vật này không thể sống nổi.

"Dù cho tìm được, ngươi có thể làm gì?"

Minh Thù khoanh tay đứng bên cạnh Mộ Hoài, khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên.

Mộ Hoài lắc đầu, hắn không biết mình có thể làm gì, đi một bước tính một bước, tới rồi nói tiếp.

"Vậy ngươi đi, có thể làm gì sao?"

Minh Thù cười: "Ta chỉ là đi xem, lại không làm cái gì."

Mộ Hoài mặt lạnh: "Phương pháp tìm đến cái chết của ngươi rất độc đáo."

"Chẳng lẽ hoàng thúc không đi tìm chỗ chết?"

Nhiều yêu tinh như vậy, hắn còn đến nơi yêu tinh xuất hiện, nơi đó không phải có nhiều yêu tinh hơn sao?

Mộ Hoài liếc mắt nhìn nàng, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.

Hắn cất tiếng: "Tiếp tục đi về phía trước."

Minh Thù im lặng, đuổi nhanh theo Mộ Hoài: "Hoàng thúc, ngươi nói ăn yêu có ngon hay không?"

Trên gương mặt lạnh lùng của Mộ Hoài, có vài vết rạn:

"Ngươi còn muốn ăn yêu?"

Ngươi nha, có phải muốn ăn qua một lần, tất cả sinh vật trên thế giới hay không? Có ăn người không?

Minh Thù lắc đầu: "Không muốn."

Mộ Hoài hết cách: "Không muốn thì ngươi hỏi cái này làm gì?"

Minh Thù thành thật: "Ta chỉ muốn biết yêu có ăn ngon hay không."

Dù sao trẫm chưa từng ăn qua.

Khóe miệng Mộ Hoài giật giật: "Ngươi lại không ăn, hỏi nhiều như vậy làm gì."

"Rốt cuộc yêu có ăn ngon hay không?"

"Không biết."

Xa xa phía sau Minh Thù và Mộ Hoài có mấy con yêu tinh, lúc này tụi nó kinh hoảng lại nghe được có người nói muốn ăn yêu.

Chỉ có yêu ăn thịt người, lúc nào đến phiên người ăn yêu.

Không được, phải mau đem tin tức này nói cho Yêu Vương.

...

Cây cối héo rũ khắp núi, toàn bộ thế giới đều chìm trong màu xám ảm đạm, nhìn không thấy sự sống và hy vọng.

Một đám tiểu yêu tinh vây quanh trước một sơn động, mồm năm miệng mười nói chuyện.

"Nàng ta nói như vậy sao."

"Nàng còn nói yêu chúng ta ăn không ngon."

"Đúng đúng đúng, người này ăn gan hùng mật gấu mới dám ăn chúng ta, còn chê bai chúng ta ăn không ngon."

Một nam nhân ngồi trên ghế đá giữa sơn động, nam nhân tóc tai bù xù, khuôn mặt tối tăm, không phân biệt được nam nữ, cả người đầy yêu khí.

Nghe tiểu yêu tinh kể xong, đôi môi đỏ mọng rực lửa của nam nhân hơi cong lên:

"Con người kia thực sự nói như vậy?"

"Đúng vậy đúng vậy, chính tai chúng ta nghe."

Tiểu yêu tinh lập tức gật đầu.

"Đi bắt nàng về."

Dám ăn yêu, thú vị đấy.

"Bắt về, bắt về."

"Đi các huynh đệ, đi bắt con người to gan lớn mật đó về."

Một đám tiểu yêu tinh phấn khởi đi ra ngoài, nhưng rất nhanh âm thanh của bọn họ liền biến mất, như bị người ấn nút tạm dừng, toàn bộ sơn động thậm chí toàn bộ núi rừng đều không một tiếng động.

Nam nhân như nhận thấy cái gì, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài.

Phía bên ngoài sơn động, giữa núi rừng chẳng biết lúc nào xuất hiện một đám người nhìn chằm chằm hắn, mà ở gần đó có một ít yêu nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.

"A."

Nam nhân che miệng, cười khẽ: "Các ngươi tới thật nhanh."

Những người này chính là người của Thần Thiên Từ, bọn họ nhanh chóng tìm được nơi ngập tràn yêu khí, không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, trực tiếp tìm được hang ổ của yêu.

"Yêu nghiệt! Buông tay chịu trói, ta sẽ tha chết cho ngươi!"

Một nam nhân bước đến phía trước, hét lớn một tiếng, giọng nói chấn động giữa núi rừng vắng vẻ.

"Ai chà, lời này mấy trăm năm trước nghe đến tai mọc kén rồi, con người các ngươi cũng không đổi câu khác sao?"

Tiếng cười nam nhân không phải nam không phải nữ, nghe vào rất chói tai:

"Nhóm người ban đầu kia đã sớm chết rồi, nhưng chúng ta còn sống, chẳng lẽ các ngươi không thấy yêu chúng ta mới là chúa tể sao?"

"Yêu Vương muôn năm."

"Yêu Vương muôn năm."

Đám tiểu yêu tinh kích động hô khẩu hiệu.

Minh Thù khẩy một cái cây, nhìn tình cảnh bên kia, nhưng mà đôi bên đấu võ mồm nửa ngày cũng không đánh.

Có đánh hay không!

Trẫm đói bụng.

"Chủ nhân hiện tại của các ngươi là ai? Không xuất hiện? Không nghĩ tới mấy trăm năm không gặp, con người đều như rùa đen rụt đầu, ha ha."

Nam nhân cười đến tự mãn.

"Hỏa Hồ."

Giọng nói tang thương từ phía chân trời xa xa truyền đến.

Nam nhân chợt ngẩng đầu nhìn lại.

Lão nhân cưỡi mây đến, hạ xuống trước mặt mọi người.

Hỏa Hồ nhìn chằm chằm lão nhân một lúc, che miệng cười:

"Ngươi biết được tên ta, xem ra ngươi chính là chủ nhân?"

Sắc mặt Từ chủ nghiêm trọng: "Sao các ngươi có thể đi ra ngoài?"

"Đi ra ngoài như thế nào không quan trọng, quan trọng là... Bây giờ chúng ta đã ra ngoài."

Gương mặt âm hiểm của Hỏa Hồ tối xuống, giọng nói bén nhọn xuyên qua không khí:

"Thù năm đó, chúng ta phải cho con người nợ máu trả bằng máu."

"Tiểu yêu nghe lệnh, giết bọn họ cho ta."

Hỏa Hồ ngửa mặt lên trời cười to: "Hãy dùng máu đám người kia, mở ra thời đại hưng thịnh cho chúng ta."

Thiên hạ này, sẽ chỉ là của yêu tộc bọn họ.

Bầy yêu sôi trào, cầm vũ khí tiến lên.

Lão nhân phất tay đẩy yêu tinh xông tới, thân hình lóe lên, nhắm đến Hỏa Hồ.

Hỏa Hồ vẫn cười đến điên cuồng: "Lão già, nếu không phải năm đó bị con người các ngươi lừa gạt, ngươi cho rằng thật sự có thể trấn áp bọn ta được sao, lần này các ngươi không còn may mắn như vậy nữa đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK