Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Trước khi mạt thế đến, thiết bị trong phòng thí nghiệm đã được thay đổi toàn bộ mới tinh. Đương nhiên tư liệu bên trong cũng đầy đủ.

Minh Thù nhìn thấy thiên tài làm sao để lợi dụng những thứ không hề liên quan, tạo thành thuốc nổ với uy lực to lớn.

Cho bọn họ một phòng thí nghiệm, mãi mãi chẳng thể biết rốt cục bọn họ có thể tạo ra cái gì.

Đếm từ miệt thị thiên tài.

Nếu đã giỏi giang như thế, sao lại không hạ được một tên giết người?

Đám thiên tài này, đều bị kỹ năng đao kiếm không thể đụng đến của tên sát nhân kia dọa sợ. Bọn họ không phải không lên kế hoạch giết hắn, chỉ là kết quả đều thất bại.

Hơn nữa, khi đó ở chỗ họ đồ có thể chế tạo gì đó đều quá ít, không phải ở phòng thí nghiệm. Nếu như là ở phòng thí nghiệm, bọn họ có lòng tin có thể hạ tên sát nhân kia.

Lần này có Ninh Nhạc gia nhập liên minh, xem chừng số mệnh của tên sát nhân có chút mong manh.

"Lát nữa nếu tôi không quay về, các người cứ đi về phía có tiếng súng."

Ninh Nhạc cầm đồ nói với những học sinh kia.

Cuối cùng, nhìn về phía Minh Thù. Vốn muốn Minh Thù hỗ trợ đưa bọn họ đi qua, nhưng nghĩ đến tác phong trước giờ của cô, Ninh Nhạc đành bỏ kế hoạch này.

"Hay là tôi đi với cậu?"

Có một bạn nam hơi áy náy, đề nghị.

"Không cần đâu."

Ninh Nhạc thẳng thắn từ chối.

Ninh Nhạc đương nhiên phải từ chối. Cô ta có chút mánh khóe, cũng không thể để người ngoài nhìn thấy, hơn nữa một mình cô hành động dễ dàng hơn.

Ninh Nhạc cầm đồ vật bọn họ làm, rời khỏi phòng thí nghiệm.

Một đám người đứng trong phòng thí nghiệm, ngay cả mí mắt cũng không dám chớp rất sợ bỏ sót động tĩnh bên ngoài.

Tiếng rống giận của tên sát nhân từ xa đến gần, rồi từ gần đến xa. Âm thanh lách cách, lanh canh truyền đến gián đoạn, sau đó biến mất.

Tiếng súng xa xa cũng dần dần nhỏ xuống.

Minh Thù tính toán đạn dược mà Phàn đội trưởng mang theo. Vừa mới đánh một trận như vậy, cho dù có quân đội khác viện trợ, xem chừng cũng dùng sắp hết rồi.

Cô chuẩn bị ra ngoài tìm người.

"Cô làm gì đấy?"

Minh Thù vừa cầm nắm cửa, đã bị nữ sinh Giáp đẩy ra: "Bây giờ mở cửa, cô muốn hại chết chúng tôi sao?"

Dù cho lúc trước, Minh Thù giúp một tay, nhưng thù đã kết, không thể hòa giải đơn giản.

"Bên ngoài rất an toàn."

Không xác định bên ngoài có an toàn hay không, trẫm sẽ tùy tiện mở cửa chắc? Trẫm đâu có ngu.

"Cô nói an toàn là an toàn chắc?"

Nữ sinh Giáp hoàn toàn không tin.

Minh Thù chiếu đèn vào mặt mình, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng. Âm thanh trong trẻo, chậm rãi như gió lành trên núi:

"Cô giơ cao đánh khẽ, để tôi ra ngoài chịu chết, được chưa?"

Nữ sinh Giáp tức khắc câm miệng.

Minh Thù đẩy nữ sinh Giáp ra, mở cửa phòng thí nghiệm nghênh ngang bước ra ngoài. Bên ngoài, quả thực rất an toàn không thấy tên sát nhân, ngay cả tiếng súng cũng không có, chỉ còn lại tiếng bước chân của cô.

Phóng khoáng bước đi xa.

...

Khu dạy học rất lớn, thỉnh thoảng còn có zombie xông ra. Minh Thù đi thẳng một đường có thể nói là gặp không ít.

Phía sau cô còn có mấy học sinh đi theo, bọn họ không nói chuyện với Minh Thù, giữ khoảng cách đi theo phía sau.

Ở trong một phòng dụng cụ, Minh Thù tìm được một vũ khí thuận tay - cây giáo.

Dụng cụ này đâm zombie rất thuận lợi, không lo bị bẩn dồ.

"Phụt..."

Lần thứ hai giải quyết một con zombie, Minh Thù đá zombie xuống lầu, tiếp tục đi về phía trước. Tiếng súng không ngừng khi nãy, ắt hẳn là ở gần đây.

Minh Thù men theo hành lang đi xuống dưới khua khua, một mảnh đen kịt, không nhìn thấy gì cả.

"Grào!"

"A, cẩn thận!"

Học sinh phía sau, theo bản năng kinh hô một tiếng.

Minh Thù cũng chẳng thèm quay đầu lại, lật tay đâm vào giữa gáy zombie.

Đám học sinh: "..."

Thật là lợi hại.

Không nhìn cũng đâm trúng.

Xung quanh không ngừng vang lên từng tiếng rít gào nhỏ của zombie. Chúng cách không xa nhưng chậm chạp không tiến đến gần, hơn nữa số lượng khá nhiều.

Minh Thù rút giáo về lấy đèn pin soi soi bốn phía, nhưng những nơi đèn pin chiếu qua, toàn là zombie bị một cánh cửa sắt ngăn lại.

"Thật... Thật nhiều zombie."

"Đừng sợ, chúng bị giam rồi, chúng ta đi qua đã."

Các nam sinh đỡ nữ sinh, đi về phía Minh Thù.

Vốn bọn họ cũng muốn ở phòng thí nghiệm chờ Ninh Nhạc, thế nhưng lại nghĩ nhỡ đâu Ninh Nhạc không quay về thì sao? Bọn họ không thể trông chờ vào Ninh Nhạc tới cứu bọn họ.

Cho nên đi theo cô gái có năng lực này tìm cứu viện, so với việc bọn họ ở nơi đó thì vẫn tốt hơn.

Minh Thù cầm đèn pin soi bọn họ, mấy học sinh cũng không dám hé răng, cọ qua cọ lại đi tới.

"Grào!"

"Rầm!"

Zombie nghe thấy mùi vị của con người, đập mạnh lên cửa sắt, cửa sắt bị khóa lung lay sắp đổ.

"A!"

"Đừng kêu." Nam sinh che miệng nữ sinh sắp kêu lên, kéo nữ sinh tránh khỏi cửa sắt, đứng chung chỗ với Minh Thù.

"Đùng đùng đùng... "

Tiếng súng vang lên lần nữa, từ bên cạnh Minh Thù truyền đến, tiếp theo là mấy bóng người từ hành lang chạy đến. Thấy có bóng đen đứng ở đầu này, tức khắc giương súng lên.

"Đừng nổ súng." Một học sinh nhanh chóng nói.

Nếu như không nói, rất có thể đối phương cho rằng bọn họ là zombie mà giết chết.

Một đám người nhanh chóng chạy tới, nói với những học sinh này: "Đi, đi mau."

"Sao cô lại ở đây?"

Phàn đội trưởng cũng ở trong đám người này, nhìn thấy Minh Thù không hiểu sao có chút giật mình, nhưng cũng không kịp nói thêm gì:

"Rút lui trước."

Không biết bọn họ chọc một đám zombie ở đâu ra, lúc này từ hàng lang bên kia chen qua, một đống đen ngòm nhìn thật dọa người.

Một đám người chạy lên lầu, lợi dụng cửa sắt cầu thang tạm thời ngăn cản zombie.

Bọn họ đi thẳng lên sân thượng, dùng mấy đồ linh tinh trên sân thượng chặn cửa, mọi người mới thở dốc.

Đội ngũ phân chia rất rõ ràng, những học sinh kia tụ thành một đoàn lạnh run, Phàn đội trưởng và Minh Thù đứng một bên, bốn người còn lại đứng một bên.

Minh Thù không thấy người đàn ông có nốt ruồi kia, xem chừng lành ít dữ nhiều.

Bốn người kia là ở quân khu khác, lúc Phàn đội trưởng tiến vào gặp đám người kia đụng phải zombie, không thể làm gì khác ngoài kề vai chiến đấu.

"Sao cô lại tới đây?"

Phàn đội trưởng vừa kiểm tra đạn dược, vừa hỏi Minh Thù.

Minh Thù cúi đầu, nhìn đèn pin soi trên mặt đất ra thành quầng sáng, giọng mang ý cười:

"Ban đêm không tệ, thích hợp tản bộ."

Phàn đội trưởng: "..."

Ban đêm không tệ, còn tản bộ, cô cho những zombie này là thú cưng nhà cô nuôi đấy à?

Đội trưởng đội bên cạnh, rầu rĩ đi tới: "Phàn đội trưởng, anh còn đạn dược không? Đạn dược bên chúng tôi hết sạch rồi."

Phàn đội trưởng chỉ đồ trên tay mình, cũng cười khổ: "Chỉ còn lại nhiêu đây."

Đội trưởng bên cạnh thở dài: "Thật là muốn ép chúng ta đến đường cùng mà."

"Trước tiên phải khôi phục thể lực, rồi thương lượng đối sách. Trời không tuyệt đường người, sẽ có biện pháp thôi." Phàn đội trưởng nói.

Đội trưởng đội bên cạnh gật đầu, trở về đội của mình, đem chút đồ ăn còn sót lại của bọn họ phân một ít cho đám học sinh.

"Ầm ầm... "

Tiếng nổ mạnh vang lên kịch liệt, làm cả khu đều run rẩy.

Xa xa dâng lên ánh lửa, chùm sáng nhanh chóng biến mất.

Xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tiếp đó là tiếng gầm của đám zombie.

Vụ nổ đột ngột đã hấp dẫn một nhóm zombie, khiến chúng rời đi.

Phàn đội trưởng thương lượng với bốn người khác nhân cơ hội này xông ra, chứ đến khi zombie tụ tập lại nhiều bọn họ muốn xông ra cũng sẽ rất khó khăn.

Theo lời bọn họ, vốn dĩ việc xông ra không khó nhưng hiện tại bọn họ còn dẫn theo một đám IQ cao, là thiên tài nhưng lại không có thể lực, độ khó vì thế mà tăng lên rất nhiều.

Minh Thù tựa trên lan can sân thượng hóng gió, tiện thể nghe bọn họ thảo luận đối sách.

"Diệp Miểu, lát nữa cô đừng tụt lại phía sau, tôi không có thời gian bảo vệ mình cô đâu."

Lần thứ hai Phàn đội trưởng đi đến, nói rất nhanh.

Minh Thù cười nhạt, không lên tiếng trả lời.

Phàn đội trưởng chờ trong giây lát, coi như là cô đã đồng ý.

Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, các học sinh được bảo vệ ở chính giữa, ba người dò đường, Phàn đội trưởng và một người khác canh chừng phía sau.

Minh Thù đi ở phía trước Phàn đội trưởng.

Vì đề phòng đột nhiên lại tông trúng zombie, nên tốc độ đi xuống lầu rất chậm. Có lẽ là vụ nổ khi nãy đã thực sự hấp dẫn zombie, nên zombie ở hành lang không nhiều.

Điều khiến mọi người khá thất vọng đó là cầu thang này thiết kế rất kỳ lạ, các lầu không phải nối liên tiếp với nhau, mà xuống dưới lầu cần phải đi qua một hành lang khoảng chừng mười mét.

Trước mạt thế, hành lang mười mét chẳng phải vấn đề, nhưng sau mạt thế... Đó chính là điểm giết người.

"Đi."

Người dò đường phía trước, nhìn chằm chằm zombie lượn lờ cách đó không xa, để học sinh phía sau đi trước.

Tất cả mọi người che miệng, cẩn thận đi về phía trước. Còn ba tầng mới có thể xuống đến lầu trệt, mọi người không ai dám thư giãn một giây nào.

"Rầm..."

Tất cả mọi người hoảng sợ, dựng cả tóc gáy. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ra bên ngoài. Còn học sinh tạo ra âm thanh kia, lúc này đã sợ đến mềm nhũn cả chân.

Zombie trong hành lang bị kinh động, giương nanh múa vuốt nhào về phía này. Zombie lượn lờ trong phòng học nghe được động tĩnh, cũng điên cuồng nhào ra. Mới khi nãy hành lang còn trống rỗng, lúc này đã lại tràn ngập zombie.

"Chạy!"

Đám học sinh chạy xuống dưới lầu, nhưng mấy giây sau bọn họ lại quay lại, nức nở nói:

"Phía dưới toàn là zombie."

Phàn đội trưởng và đội trưởng bên cạnh nhìn nhau, trước tiên giải quyết đám zombie trước mặt.

"A!"

Một con zombie từ cửa phòng khép hờ, vươn tay ôm học sinh tựa cửa cắn một cái lên cổ hắn.

"Cứu mạng, cứu..."

Tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang vọng trong hành lang.

Phàn đội trưởng đá bay một con zombie, dồn đám học sinh lại một chỗ. Vẫn còn một nữ sinh bị dọa đến chân mềm nhũn, tựa vào tường không đi qua nổi.

Phàn đội trưởng không thể làm gì khác hơn là tiến tới kéo nữ sinh đó đi. Ngay lúc hắn kéo nữ sinh đó, một cơn gió phất qua tóc mái hắn, thân thể nữ sinh mềm nhũn gục xuống.

Phàn đội trưởng nhìn Minh Thù thu hồi cây thương, lửa giận trong mắt hắn bốc lên:

"Cô làm gì đấy?"

"Phàn đội trưởng, không cần cám ơn."

Minh Thù mỉm cười.

Cám ơn?

Cám ơn cô giết người sao?

"Bạn ấy... Bạn ấy bị cắn."

Một nữ sinh may mắn sống sót, chỉ vào nữ sinh trên mặt đất đã thay đổi khí sắc, âm thanh run rẩy nói.

Phàn đội trưởng cúi đầu nhìn, sau lưng liền lạnh toát. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, zombie bên cạnh nhào tới làm hắn không rảnh lo nghĩ, lần thứ hai gia nhập cuộc chiến.

...

"Phàn đội trưởng, bên này."

Ninh Nhạc đứng ở hành lang vẫy tay với Phàn đội trưởng, cô ta nhanh chóng giải quyết zombie đang lượn lờ bên kia.

Phàn đội trưởng bất chấp Ninh Nhạc đến nơi này bằng cách nào, mang theo chút may mắn còn sót lại đi xuống dưới phía Ninh Nhạc.

Phía sau Ninh Nhạc là một cánh cửa, Phàn đội trưởng để đám học sinh đi vào trước, nhanh chóng xoay người tiếp ứng người phía sau:

"Anh em, nhanh lên..."

"Tôi bị cắn, anh..."

Người kia còn chưa lên tiếng đã bị một con zombie đánh gục, sau đó vô số zombie bao phủ lên thân thể người đó.

Trong mắt Phàn đội trưởng lóe lên ý hận, nhanh chóng lui vào bên trong đóng cửa.

Zombie bên ngoài chạy đến, không ngừng tông vào cửa, cửa cũng không chắc chắn, trong tình cảnh zombie nhào lên, lung lay sắp đổ.

"Chạy đi từ chỗ này."

Ninh Nhạc đập bể một cửa sổ.

Mọi người nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ, từ hành lang này chạy đi. Không biết bọn họ chạy bao lâu, đêm tối bao trùm dường như thời gian đều ngưng đọng.

Bọn họ chỉ biết là phải chạy.

Không chạy sẽ mất mạng.

Xung quanh dần dần yên tĩnh, không có âm thanh gầm nhẹ hay tiếng bước đi của zombie.

"Được rồi, chắc là đã cắt đuôi bọn chúng rồi."

Ninh Nhạc dừng lại trước, cô ta nhanh chóng quan sát bốn phía sắp xếp đâu ra đó, nói:

"Mọi người tìm chỗ có thể nghỉ ngơi đi, tôi đi kiểm tra xung quanh xem có zombie không."

Có lẽ là do Ninh Nhạc đã cứu bọn họ nên tất cả mọi người đều không ý kiến gì, cứ theo lời Ninh Nhạc nói mà hành động.

"Chuyện này, cô đi cùng tôi nhé."

Đột nhiên, Ninh Nhạc nhắc tới Minh Thù.

Minh Thù dựa vào tường, so với mọi người đang thở hổn hển cô có vẻ quá mức bình tĩnh, ngay cả hô hấp cũng không thay đổi gì.

Đột nhiên bị nhắc tới, Minh Thù mỉm cười:

"Không đi."

Ninh Nhạc: "..."

Ninh Nhạc có hơi xấu hổ nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Phàn đội trưởng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến thân phận của cô nên đành ngậm miệng.

"Tôi đi cùng cô."

Đội trưởng của đội kia xung phong phá tan không khí xấu hổ quái dị này:

"Phàn đội trưởng, anh dẫn mọi người tìm nơi an toàn trước đi."

Ninh Nhạc gật đầu.

Hai người nhanh chóng rời đi. Phàn đội trưởng đưa những người còn lại, tìm nơi an toàn nghỉ ngơi. Cuối cùng, họ lựa chọn một phòng học vì phòng này xung quanh không có cửa sổ, sẽ không dễ dàng xuất hiện zombie. Trước sau lại có hai cánh cửa, gặp nguy hiểm có thể chạy trốn.

Có lẽ vì xác nhận đã an toàn, tất cả mọi người đều xụi lơ trên mặt đất.

"Người gì mà rõ ràng là có năng lực nhưng lại không góp sức."

Nữ sinh trong nhóm may mắn sống sót đột nhiên nói thầm.

"Bớt nói đi."

Nam sinh bên cạnh nhắc nhở.

"Có gì không thể nói chứ, khi nãy chúng ta đi xuống cô ta cũng chẳng làm gì. Cô ta lợi hại như thế mà lại chẳng chịu bỏ ra chút sức lực nào, nếu như..."

Nữ sinh đột nhiên rơi lệ: "Nếu như cô ta giúp đỡ, có khi Kỳ Kỳ cũng sẽ không bị cắn."

Minh Thù ngồi trên bàn học, một chân gập lại, tay đặt trên đầu gối, gõ gõ.

Nghe thấy nữ sinh chỉ trích vô lý, cô không nhịn được cười khẽ:

"Tôi không giúp sức thì có liên quan gì đến các người? Tôi ăn đồ ăn nhà cô à? Hay lấy mất đồ đạc của cô? À, hay tôi là bảo vệ của cô?"

Thứ nhất cô không cùng nhóm với bọn họ, thứ hai cô cũng chẳng hứa với ai sẽ chăm sóc bọn họ. Thế thì dựa vào cái gì, mà cô phải ra tay chứ?

"Cô nói chuyện kiểu gì vậy?"

Nữ sinh vô cùng oán trách: "Cô có chút lương tâm nào không vậy? Cô cứ mở to mắt như thế, nhìn chúng ta nhiều người bị zombie truy đuổi như thế, mà không giúp chút sức nào trong khi rõ ràng là cô rất lợi hại."

"Tôi lợi hại là chuyện của tôi, lại còn phải nộp thuế cho cô sao?"

Minh Thù cười cười: "Ngay cả lúc đất nước hòa bình, cũng chẳng thấy có ai ngang ngược như thế đâu."

Cô yếu thì là cô có lý, còn tôi mạnh thì bắt buộc phải giúp sức?

Đây là đạo lý gì vậy?

"Thế lúc trước, không phải là cô cũng còn phải nhờ người khác bảo vệ sao?"

Nữ sinh giận đến mức, mặt đỏ đến tận mang tai, ầm ĩ:

"Bản thân có bản lĩnh mà còn muốn người khác bảo vệ, cô có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không vậy?"

Minh Thù giương mắt, theo ánh sáng mờ mờ quét khắp bốn phía: "Vậy xin hỏi người anh em nào đã từng giúp đỡ tôi thế?"

Không ai trả lời!

Ngay cả Phàn đội trưởng cũng không có tiếng động gì.

Vì cô gái này từ đầu tới cuối luôn nằm ngoài vòng bảo vệ của bọn họ.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa."

Phàn đội trưởng nghe đến đau cả đầu. Hắn lại không biết phải làm cách nào để giao tiếp với mấy cô gái này, chỉ có thể quát lớn một tiếng:

"Mấy cô cậu tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, rời khỏi trường học này không phải chuyện dễ dàng gì đâu."

Nữ sinh cảm thấy mình nói không sai, nhưng cuối cùng lại là người bị mắng nhất thời cảm thấy vô cùng uất ức.

Nhưng trong tình huống này, cô ta lại không tìm được người giúp mình lên tiếng chỉ còn biết ngồi xổm xuống, khóc nấc lên.

Nam sinh bên cạnh nhanh chóng an ủi.

Minh Thù cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối.

Phàn đội trưởng im lặng một lúc, tới gần Minh Thù:

"Chuyện khi đó, cám ơn."

"Không cần khách sáo."

Minh Thù quay đầu: "Dù sao các người cũng là vì tới tìm tôi. Rời khỏi nơi này chúng ta sẽ xem như thanh toán xong. Chúng ta tách ra, mỗi người tự đi đường của mình."

Nếu như bọn họ không phải đến tìm cô, cô cũng lười chẳng muốn tới đây.

[...]

Chắc chắn là không phải vì Trịnh Diệp cho cô đồ ăn vặt đấy chứ?

Tóm lại, nguyên nhân khiến Minh Thù tới đây là có chút liên quan tới hai người này.

Trong lòng Phàn đội trưởng hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ Minh Thù sẽ nói như vậy.

Hắn im lặng một lúc, nói: "Tôi còn phải đưa cô về thủ đô."

"Không làm phiền Phàn đội trưởng, tự tôi đi được."

Trong bóng tối, Phàn đội trưởng nhìn không rõ lắm biểu cảm của cô gái ở đối diện này, nhưng hắn có thể thấy được sự thoải mái trong giọng nói của cô.

Cô không sợ mạt thế, cũng không oán hận mạt thế, giống như mạt thế hay hòa bình cũng chẳng khác gì nhau.

Những người trẻ tuổi như cô đều có thể bình tĩnh như thế sao?

Không lâu sau đó, Phàn đội trưởng mới biết được cũng có những người kinh sợ đến không chịu được, chứ không phải ai cũng có thể bình tĩnh được như Minh Thù.

"Đây là nhiệm vụ của tôi."

Phàn đội trưởng cố chấp, thiên chức của quân nhân là tuân theo mệnh lệnh. Nếu hắn đã nhận nhiệm vụ này thì chỉ cần còn sống, hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Minh Thù chẳng thèm ý kiến gì thêm. Ninh Nhạc và đội trưởng kia nửa giờ sau quay về, vừa trở về liền cùng bọn họ thương lượng đối sách.

"Tôi không thể rời đi, tôi vẫn còn phải ở nơi này phiền Triệu đội trưởng đưa những học sinh này rời đi trước."

Phàn đội trưởng từ chối phương án thoát ra ngoài của đội trưởng kia .

"Nhiệm vụ của các anh cũng là phòng nghiên cứu ngầm sao?"

Đến lúc này, Triệu đội trưởng cũng không giấu nữa: "Chúng tôi đã đi qua, chỗ đó bị phá hỏng rồi không vào được đâu trừ khi dùng bom."

Nhiệm vụ của nhóm Triệu đội trưởng là đến phòng nghiên cứu mang thành quả nghiên cứu quan trọng đi. Nếu phòng nghiên cứu có người, thì luôn tiện nghĩ cách cứu viện cho người bên trong.

Nhưng mà, nhiệm vụ của Phàn đội trưởng chỉ là tìm người.

"Tôi vẫn là phải đi xem xem thế nào."

Phàn đội trưởng kiên định.

"Nếu vậy mọi người cùng nhau hành động, đi bên này. Vốn dĩ đạn cũng chẳng còn nhiều, tách ra dễ xảy ra chuyện."

Triệu đội trưởng tổn thất quá nhiều, hơn nữa cũng không còn đạn dược để sử dụng. Lúc này tách ra hành động, hắn cũng không nắm chắc sẽ thành công.

"Cái đó..."

Một nam sinh tóc mái bằng yếu ớt nhấc tay: "Thật ra, phòng nghiên cứu kia còn có một cửa vào khác."

"Thật sao?"

Phàn đội trưởng và Triệu đội trưởng đồng thanh nói.

Học sinh kia sợ sệt gật đầu. Cậu ta nhìn xung quanh một vòng, hỏi bạn học bên cạnh:

"Hình như đây là Bắc viện phải không?"

Người bạn học kia cũng quan sát xung quanh, cuối cùng gật đầu xác nhận:

"Là Bắc viện, ở đây ắt hẳn là viện âm nhạc."

Nam sinh mái bằng gật đầu: "Cửa vào ở viện y học Bắc viện, tôi từng theo giáo viên đi qua hai lần."

"Viện y học cách chỗ này có xa không?" Phàn đội trưởng hỏi.

"Chắc tầm mười mấy phút..."

Đại học Đằng Giang rất lớn, các học viện cách nhau rất xa.

...

Cuối cùng, bọn họ xác định đi vào phòng thí nghiệm ngầm từ cửa viện y học, thời gian dự định là hừng đông ngày hôm sau.

Phân bố xong người gác đêm, những người còn lại tự đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

Ninh Nhạc ngồi một bên quan sát Minh Thù vài lần. Cuối cùng, đứng dậy đi đến chỗ đối diện Minh Thù ngồi xuống.

"Cô hình như không thích tôi?"

Minh Thù từ túi su kem ngẩng đầu, giây tiếp theo liền giấu túi su kem ra phía sau, mặt đề phòng:

"Tại sao tôi phải thích cô? Tôi không phải đồng tính."

Thích cô để chia đồ ăn vặt cho cô sao?

Đừng mơ!

"Tôi chắc chắn chưa từng đắc tội với cô."

Ninh Nhạc tiếp tục nói: "Tôi chỉ muốn kết bạn với cô, cô rất lợi hại."

"Cô chỉ kết bạn với người lợi hại thôi sao?"

"Tôi không có ý đó."

Trong lòng Ninh Nhạc có chút dao động, con người này có vẻ khác xa với những người kia, cô ta không đoán ra được Minh Thù đang nghĩ gì:

"Tình hình hiện giờ kết bạn có vẻ sẽ khá an toàn, cô nghĩ sao?"

"Tôi rất sợ sự dụ dỗ của cô đấy."

Nữ chính giả này chính là kiểu theo ta thì sống, chống ta thì chết, trẫm rất sợ.

Ninh Nhạc nhíu chặt mày, lạnh lùng nói:

"Nếu cô thay đổi chủ ý, lúc nào cũng hoan nghênh cô tham gia vào đội của tôi."

Nếu không phải nữ sinh này rất lợi hại, cô ta cũng chẳng nói những lời vô ích như thế với Minh Thù.

"Yên tâm, tôi tuyệt đối không thay đổi chủ ý."

Minh Thù giọng điệu kiên định.

Làm bạn với ngươi, đồ ăn vặt của trẫm, à không đúng, giá trị thù hận của trẫm phải làm sao đây chứ?

Ninh Nhạc: "..."

Ninh Nhạc nghĩ có thể làm lay động Minh Thù, nên cố nén sự thiếu kiên nhẫn trong lòng chẳng đôi co với Minh Thù nữa, đứng dậy rời đi.

[Ký chủ, hay là bây giờ cô ném Ninh Nhạc ra ngoài, lấy trước một chút giá trị thù hận đi.]

Hài Hòa Hiệu có lẽ là cảm thấy giá trị thù hận này rất khó kéo, nên không nhịn được mà đề ra ý kiến với Minh Thù.

Minh Thù bỏ hai miếng su kem vào miệng nhai nhai, ngươi còn nghĩ ra ý kiến nào tồi hơn nữa không vậy?

[Ví dụ như đánh cô ta một trận?]

Minh Thù: "..."

Câm miệng!

[...]

Phương pháp của nó không tốt sao? Với hoàn cảnh hiện nay, nó có đề ra ý kiến cao cấp hơn cũng không thể thực hiện, ký chủ không thể tiếp thu được chút nào sao?

...

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Phàn đội trưởng và Triệu đội trưởng đã gọi đám học sinh đang ngủ thức dậy chuẩn bị xuất phát.

Minh Thù đã sớm tới chỗ bàn ăn, trước mặt bày không ít túi đồ ăn vặt. Người không biết còn tưởng cô ngồi ở đó ăn suốt đêm.

Nữ sinh mắt sưng đỏ ngồi dậy. Tối hôm qua đã chết một người bạn lại còn cãi nhau với Minh Thù một trận, tâm trạng không tốt chưa ăn gì cả.

Lúc này cảm giác rất đói, nhưng Phàn đội trưởng và mấy người Triệu đội trưởng thương lượng về đường đi, cơ bản không hề có ý cung cấp thức ăn.

Chủ yếu là trên người bọn họ cũng chẳng còn bao nhiêu đồ ăn.

Nữ sinh trực tiếp đi tới trước mặt Minh Thù cầm lấy một túi đồ ăn vặt.

Đột nhiên có người tới lấy đồ ăn vặt, còn là ngang nhiên trước mặt, Minh Thù liền ném nữ sinh qua vai nằm quay đơ trên mặt đất.

"Cô..."

Nữ sinh bị ném đến mắt nổ đom đóm: "Cô điên rồi!"

"Ai bảo cô đụng đến đồ ăn vặt của tôi?"

Minh Thù từ trên cao nhìn nữ sinh kia, khóe miệng cong lên lộ ra ba phần ý cười.

Động vào đồ ăn vặt của trẫm, giết không tha!

"Của cô?"

Nữ sinh từ dưới đất bò dậy, mặt tức giận: "Hôm qua, tôi đâu có thấy cô mang nhiều đồ ăn vặt như vậy, cô không phải là muốn chiếm đồ ăn của mọi người thành của riêng đấy chứ?"

Dù hôm qua rất tối, nhưng nhiều đồ ăn vặt như vậy cô cũng đâu thể giấu đồ ăn đi được chứ?

"Hôm qua không có, không có nghĩa là hôm nay không có."

Minh Thù đem đồ ăn vặt bỏ vào ba lô bên cạnh.

"Trần Duy, là tối qua cô ấy ra ngoài tìm đấy."

Nam sinh mái bằng kéo nữ sinh kia.

Tối hôm qua lúc hắn thức dậy, vừa khéo lại thấy cô mang đồ ăn từ bên ngoài đi vào.

Nữ sinh sắc mặt trắng bệch đi mấy phần, nhưng lại càng không muốn rơi vào tình cảnh mất mặt như vậy, lớn tiếng:

"Ừ, thì cứ cho là của cô đi thì sao chứ, chúng ta hiện tại là người một đội, cô không phải là nên lấy ra để mọi người cùng ăn sao?"

Minh Thù liền đeo ba lô ra sau lưng nhìn nữ sinh kia, cười cười nói:

"Muốn ăn hả? Tự đi tìm lấy mà ăn!"

Kiểu gì cũng nói được.

Là đồ ăn vặt, thì không cần phải thương lượng gì hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK