Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Minh Thù và Thẩm Viễn Chiêu cùng lúc từ thang máy đi ra.

Đối mặt với Nam Ưu Ưu, đáy mắt cô ta không giấu được kinh ngạc, cô ta nhìn chằm chằm Minh Thù vài lần, sau đó nói:

"Thẩm tổng, những tài liệu này cần anh ký tên."

"Giao cho thư ký Chu."

Thẩm Viễn Chiêu giống như không muốn gặp Nam Ưu Ưu, giọng nói có chút lạnh.

Sau đó anh đi nhanh vào phòng làm việc.

Nam Ưu Ưu nhìn về phía Minh Thù, nghi ngờ hỏi:

"Sao cô lại đi chung cùng anh ấy?"

Minh Thù cười: "Cô đi mà hỏi Thẩm tổng, tại sao muốn chen một thang máy cùng tôi ấy."

Nam Ưu Ưu cảnh cáo Minh Thù:

"Tôi khuyên cô đừng có tâm tư gì khác."

Thẩm Viễn Chiêu chỉ có thể là của mình.

"Vậy nếu tôi có, cô còn moi tim tôi ra? Giết người là phạm pháp đấy."

Vẻ mặt Nam Ưu Ưu tức tối, cười nhạo:

"Tôi còn tưởng rằng cô và Giang Đóa thân như vậy là chị em thân thiết, không ngờ cũng chỉ là giả dối, chỉ là lợi dụng nó để tiếp cận Thẩm tổng."

"Thẩm tổng tính là cái gì? Có thể đổi bao nhiêu đồ ăn vặt chứ?"

Nam Ưu Ưu: "..."

Giang Đóa phía sau: "..."

"Nguyễn Ly, cô cẩn thận cho tôi."

Nam Ưu Ưu tức giận, lắc eo nhỏ rời đi.

Giang Đóa ở phía sau nhô đầu ra, dường như cũng không thèm để ý Nam Ưu Ưu nói.

"Tiểu Ly, cậu và Nam Ưu Ưu có chuyện gì à?"

Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Giang Đóa, Minh Thù cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hất hất tóc mái:

"Không có việc gì, thích trêu chọc cô ta thôi."

"Vì sao?"

Giang Đóa nghi ngờ: "Tớ nghe nói nhà cô ta rất có tiền, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã với Thẩm tổng."

Minh Thù mỉm cười, đương nhiên là vì giá trị thù hận.

"Vậy cậu thấy Thẩm tổng thích cô ta sao?"

Giang Đóa nghĩ lại: "Tớ từng thấy bọn họ cùng lên xe, còn từng thấy bọn họ cùng ăn cơm."

Trong mắt nữ chính đã tiến triển nhiều như vậy sao?

Hèn gì bây giờ Giang Đóa còn chưa cảm nắng Thẩm Viễn Chiêu.

...

Trước khi tan làm, Minh Thù nằm dài trên mặt bàn mặc sức tưởng tượng ăn hàng. Bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng la, cắt đứt suy nghĩ của Minh Thù.

"Giang Đóa, tôi đưa cô tài liệu mà sao cô còn chưa đưa đi vậy?"

Người phụ nữ mang tài liệu cho Giang Đóa lúc trước, nhận điện thoại hối thúc bên kia, nổi giận đùng đùng tìm Giang Đóa.

Giang Đóa mờ mịt nhìn về phía Minh Thù, tài liệu không phải là đã đưa đi sao?

"Giang Đóa, cô làm ảnh hưởng công việc, cô chịu trách nhiệm được sao?"

"Tôi..."

"Tôi cái gì mà tôi, tài liệu đâu? Còn không đưa qua, chẳng lẽ muốn tôi dạy cô phải làm thế nào?"

"Ồn ào cái gì chứ?" Minh Thù ngẩng đầu.

Người phụ nữ kia lập tức thét với Minh Thù: "Tôi và Giang Đóa nói chuyện, đến phiên cô xen vào sao?"

Minh Thù ngáp ngáp, môi cong lên độ cong đẹp mắt: "Tôi muốn nói cho cô biết, tài liệu của cô không cẩn thận bị tôi ném vào thùng rác, bây giờ cô đi tìm đi, không chừng còn có thể tìm được."

"Cái gì?"

Giọng của người phụ nữ kia cất cao: "Cô biết phần tài liệu ấy quan trọng cỡ nào không?"

"Không biết."

Minh Thù cười, hồn nhiên không để tâm nói: "Tôi chỉ là một thực tập sinh, tại sao phải biết những chuyện này?"

Người phụ nữ dường như nghĩ đến cái gì, sau lưng phát lạnh:

"Cô để ở chỗ nào?"

"A, tôi nghĩ xem."

Minh Thù trầm tư: "Tôi không nhớ."

"Tìm về cho tôi!"

Người phụ nữ vươn tay muốn đẩy Minh Thù: "Hôm nay cô không tìm về, tôi cho cô đẹp mặt."

Minh Thù dễ dàng tránh khỏi móng vuốt người phụ nữ, tựa vào bàn làm việc phía sau nói:

"Tìm về cô cũng phải làm lại, vậy thì khỏi tìm đi. Tài liệu của cô nhiều lỗ hỏng như vậy, sẽ bị người khác nghi ngờ cô chưa tốt nghiệp. Lại nói tiếp, cô còn phải cám ơn tôi giúp cô giữ danh tiếng."

Người phụ nữ kia đỏ cả mặt, nói:

"Cô nói bậy gì đó?"

Một thực tập sinh như cô... sao lại biết nhiều như vậy?

"Tôi không phải nói bậy, trong lòng cô không hiểu sao?"

Minh Thù nâng cằm nhìn đồng hồ: "Còn nửa giờ mới tan làm, tôi nghe bên kia nói trước khi tan sở phải giao qua. Cô nói trách nhiệm này là cô phụ trách hay là tôi đây? Tôi là thực tập sinh, không nhận trách nhiệm lớn như vậy."

Nếu như tài liệu này giao qua xảy ra vấn đề, cô ta còn có thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng vấn đề bây giờ là tài liệu chưa giao qua.

"Chặn ở đây làm gì?"

Sắc mặt một người đàn ông cao gầy, mang mắt kính không tốt nhìn sang bên này.

"Thư ký Chu."

Người phụ nữ như thấy cứu tinh, lập tức báo cáo tội trạng:

"Thư ký Chu, hôm nay tôi giao một phần tài liệu cho Giang Đóa, để cô ta đưa cho bộ thị trường. Kết quả không biết vì sao Nguyễn Ly vứt tài liệu, bây giờ còn trốn tránh trách nhiệm."

Thư ký Chu đẩy mắt kính trên sóng mũi: "Tại sao công việc của cô, lại đưa Giang Đóa làm giúp chứ?"

"Này... Không phải là cô ta không có chuyện gì làm sao? Để cô ta hỗ trợ chạy vặt một chút, ai biết chút chuyện này cũng không làm được." Người phụ nữ kia hơi chột dạ.

Trong công sở bắt nạt thực tập sinh cũng là bình thường, cô ta không nghĩ có cái gì sai, chỉ là đối mặt với thư ký Chu thì cô ta có hơi chột dạ.

"Quy định Thẩm tổng là chuyện ai nấy làm, các người nhận bao nhiêu tiền lương phải làm bấy nhiêu chuyện. Thực tập sinh có công việc của thực tập sinh, không phải chạy vặt cho các người. Hơn nữa tiền lương của thực tập sinh cao hơn các người sao? Hay là các người tự nguyện mang tiền lương của mình cho các cô ấy?"

Giọng của thư ký Chu không lớn, nhưng lại làm người khác không dám đáp lại.

Đặc biệt câu nói cuối cùng kia càng làm cho lòng người run sợ.

Người phụ nữ kia có chút ngơ ngác, từ lúc nào Thẩm tổng có quy định này chứ?

Cô ta đột nhiên nhớ tới gì đó, thầm trừng mắt Giang Đóa, nhất định là vì con khốn này. Vốn định hãm hại Giang Đóa, ai biết chuyện không thành, ngược lại rước lấy phiền phức.

"Còn không giải tán đi làm việc đi."

Mọi người không dám ý kiến, người phụ nữ kia không cam lòng, trừng mắt với Giang Đóa và Minh Thù. Sau đó, giận dữ trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu làm lại tài liệu.

Thư ký Chu vươn tay xoa mắt, rồi xoay người vào phòng làm việc Thẩm Viễn Chiêu.

"Thẩm tổng, đã xử lý tốt."

"Nguyễn Ly kia lúc trước biểu hiện thế nào?" Thẩm Viễn Chiêu đột nhiên hỏi.

Hôm nay ở thang máy, cô ta lại thẳng thắn cầm tài liệu tố cáo với mình.

Hơn nữa, chuyện tối hôm qua khiến Thẩm Viễn Chiêu có ấn tượng sâu sắc với Minh Thù.

"Rất tốt, là người đứng đầu trong nhóm thực tập sinh. Tôi tra xét tư liệu cô ấy, không phải người nơi này, tốt nghiệp đại học Hằng Tinh, thành tích xuất sắc nhất, là học sinh tiêu biểu."

"Đại học Hằng Tinh sao?"

Thẩm Viễn Chiêu khẽ ngẩng đầu.

"Vâng, nổi danh là đại học quý tộc ở nước ngoài, người bình thường không theo nổi. Tin tức cụ thể còn phải tra hộ khẩu của cô ấy."

Thẩm Viễn Chiêu trầm ngâm: "Đi điều tra."

Một người vô cùng ưu tú, lặng lẽ xuất hiện trong công ty hắn, không thể có chuyện tốt như vậy.

"Thẩm tổng, cô ấy cũng không che giấu. Nếu quả thật có chuyện gì, thì đáng lẽ cô ấy phải làm thân phận giả. Lúc nộp đơn xin vào, thì cô ấy cũng trả lời là vì người nhà ở đây, nên muốn đến nơi này làm việc."

"Điều tra một chút." Thẩm Viễn Chiêu kiên trì.

Bọn họ là thương nhân, phải cẩn thận lái thuyền vạn năm(*).

***

(*) Cẩn thận lái thuyền vạn năm: Nguyên văn là ngư ông cẩn thận cầm bánh lái mới có thể lái thuyền vạn năm. Ý chỉ làm việc gì cũng phải thận trọng, cảnh giác mới có thể giữ cục diện thành công nhất định.
--------------
Tan làm, Giang Đóa mời Minh Thù về nhà căn cơm. Nhà Giang Đóa không lớn nhưng rất ấm cúng.

"Hôm nay thật sự làm tớ sợ muốn chết."

Ngồi vào bàn cơm, Giang Đóa vẫn còn sợ hãi nói:

"May là thư ký Chu xuất hiện đúng lúc, nói không chừng chúng ta chết chắc."

Minh Thù chuyên tâm chiến đấu với đồ ăn.

Một lúc lâu mới rảnh trả lời: "Cậu cho là thư ký Chu rất rảnh sao?"

Trên gương mặt bánh bao của Giang Đóa hơi hoang mang.

"Sau này, cậu cho tớ đồ ăn ngon, tớ sẽ bảo vệ cậu." Minh Thù chớp mắt với Giang Đóa.

Đã lâu rồi chưa ăn ngon như vậy. Kỹ năng làm bếp của cô gái nhỏ có hào quang nữ chính, đều tốt hơn người bình thường.

Giang Đóa trợn mắt, gương mặt hiếu kỳ:

"Sao cậu có thể làm được?"

Minh Thù không để ý đến Giang Đóa.

Giang Đóa nhìn Minh Thù ăn gần hết đĩa cá chua ngọt, ngạc nhiên hô một tiếng rồi lập tức dùng đũa giành ăn cùng Minh Thù.

Cuối cùng, Minh Thù dùng ánh mắt mong đợi lấp lánh, khiến Giang Đóa lại phải dùng đống nguyên liệu còn lại nấu thêm một mâm đồ ăn.

Minh Thù ăn đến thỏa thích. Đây mới gọi là mỹ thực và cuộc sống.

...

Mấy ngày kế tiếp, phòng làm việc thật bình yên.

Hình như Nam Ưu Ưu xin nghỉ, không biết là đi làm gì. Quan hệ của Thẩm Viễn Chiêu và Giang Đóa vẫn như vậy, nhưng thật ra thỉnh thoảng ánh mắt Thẩm Viễn Chiêu nhìn Giang Đóa có hơi kỳ lạ.

Hôm nay, đột nhiên Minh Thù nhận được điện thoại của thư ký Chu bảo cô xuống dưới lầu. Thẩm Viễn Chiêu đứng xa xa dưới lầu, sau khi lên xe Minh Thù phát hiện Nam Ưu Ưu đã ở đó.

Thế này là xảy ra chuyện gì vậy? Sao Nam Ưu Ưu mất tích vài ngày, giống như là ở cùng với Thẩm Viễn Chiêu vậy?

"Thẩm tổng, anh tính dẫn tôi đi đâu?"

Minh Thù từ tốn uống sữa chua tiện tay mua, nhìn đèn giao thông phía trước, thuận miệng hỏi một câu.

Dự định cùng Nam Ưu Ưu giết trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?

Thẩm Viễn Chiêu nhắm mắt dưỡng thần, Nam Ưu Ưu khẽ cười một tiếng:

"Nghe nói Nguyễn tiểu thư tốt nghiệp đại học Hằng Tinh nhỉ?"

"Hình như là vậy."

Nguyên chủ tốt nghiệp chỗ nào, Minh Thù cũng chả quan tâm.

"Học phí đại học Hằng Tinh cao ngất ngưởng, có thể học ở đại học Hằng Tinh đều là giàu có."

Minh Thù nhìn Nam Ưu Ưu cười cười:

"Cô muốn nói cái gì? Nhà của tôi có tiền sao? Lẽ nào tôi không thể dựa vào tài năng của mình?"

Ánh mắt hai người chạm nhau. Nam Ưu Ưu siết chặt tay. Đời này mình sẽ không tặng Thẩm Viễn Chiêu cho bất kỳ kẻ nào.

"Thẩm tổng, đến rồi."

Từ đầu đến cuối, Thẩm Viễn Chiêu chưa nói câu nào, tài xế nhắc nhở thì hắn lập tức xuống xe.

Nam Ưu Ưu quay sang nở nụ cười với Minh Thù, nâng váy xuống xe tự nhiên khoác tay Thẩm Viễn Chiêu. Thẩm Viễn Chiêu lạnh nhạt nhưng không từ chối.

Tuấn nam, mỹ nữ đi qua khiến người hai bên đều xôn xao bàn luận. Minh Thù ăn mặc quần áo bình thường, đứng trong dàn tiểu yêu tinh mặc lễ phục lại có vẻ không thích hợp.

Minh Thù không chút để ý, trực tiếp đuổi theo Nam Ưu Ưu và Thẩm Viễn Chiêu.

"Tiểu thư, ngại quá, quần áo không phù hợp không thể vào."

Sau khi vào cửa, phục vụ ngăn cản Minh Thù nhắc nhở.

Minh Thù: "..."

Nam Ưu Ưu cố ý sao?

"Trời ạ... Thiếu gia tập đoàn Tần thị tới."

Cửa đột nhiên ầm ĩ một trận, ngay cả Thẩm Viễn Chiêu và Nam Ưu Ưu ở phía trước cũng đều dừng lại quay đầu nhìn.

Người đàn ông mặc tây phục màu lam đậm đi đến trong vòng vây vệ sĩ.

Cả người người đàn ông như mang theo ánh sáng, chói mắt đến không thể mở mắt ra được.

Tần Triệt nhìn qua thực sự cũng không lạnh lùng, cũng không phải mặt không biểu cảm, khóe miệng có chút cong lên nhưng lại không cười, có chút khôn khéo khiến người khác không nắm bắt được, giống như giây tiếp theo đều sẽ bị hắn tính kế.

Không sai.

Chính là khôn khéo nham hiểm.

Mặc dù hắn có một gương mặt xinh đẹp như hoa, nhưng cũng không vớt vát được độ nham hiểm của hắn.

Người như thế quả thực chính là ông chủ phản diện ở trên sân khấu.

Từ khi cô vào Tần gia, cơ hội gặp mặt Tần Triệt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đêm đó Minh Thù cũng không nhìn rõ mặt hắn, rốt cuộc hôm nay có thể thấy rõ ràng rồi.

Tần Triệt đứng trước mặt Minh Thù, lạnh nhạt hỏi:

"Đến nơi này để mất thể diện à?"

Minh Thù có thể cảm nhận thấy sự châm biếm trong mắt hắn.

Vô cùng rõ ràng.

Minh Thù: "..."

Cái gì mà đến nơi này để mất thể diện?

Rất thân với anh sao?

[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Tần Triệt.]

Minh Thù: "Hài Hòa Hiệu, ngươi nhảy ra thật đúng lúc."

[Cũng tạm.]

Minh Thù cong môi: "Có mất cũng là mặt của anh, em lại không thấy mất mặt, đúng không anh trai?"

Đến đây đi, kéo nhiều giá trị thù hận một chút.

Anh trai sao? Mọi người xôn xao. Cô gái này là thiên kim tiểu thư tập đoàn Tần thị sao? Chưa từng nghe qua Tần gia có một tiểu thư.

Chẳng lẽ là...

Châm biếm trong đáy mắt Tần Triệt càng nồng đậm:

"Tôi không có em gái như cô."

"Thế nào, chẳng lẽ anh trai còn có suy nghĩ không an phận với em sao? Haizz, đáng tiếc, bây giờ chúng ta là người một nhà, anh..."

Sắc mặt Tần Triệt tối sầm, kéo Minh Thù đi.

Người bên ngoài trợn mắt há mồm, vừa rồi có phải bọn họ nghe được bí mật gì không nên nghe không? Tần Triệt có bạn gái sao? Còn chơi trò chơi này nữa à?

Có Tần Triệt kéo đi, nên phục vụ cũng không dám cản.

Nam Ưu Ưu và Thẩm Viễn Chiêu nhìn Minh Thù bị lôi đi, con mắt cô ta đầy nghi ngờ, sao Nguyễn Ly lại có quan hệ với Tần gia chứ?

Bên trong là một hội trường, lúc này không ít người thấy Tần Triệt lôi kéo một cô gái thì đều hiếu kỳ nhìn qua. Nhưng Tần Triệt nhanh chóng dẫn Minh Thù ra phía sau, ngăn cản ánh mắt của những người đó.

"Anh muốn làm gì?"

Tần Triệt kéo cô vào phòng, nhanh chóng đè cô trên tường, ngón tay lạnh lẽo bóp cằm Minh Thù:

"Không phải cô nói tôi có ý nghĩ khác thường với cô sao? Đương nhiên là tôi muốn chứng thực cái tội danh này, em gái thân ái của tôi, nói thử xem."

Tần Triệt tiến sát Minh Thù, hơi thở xa lạ đập vào mặt.

Minh Thù không né tránh, ngửa đầu nhìn Tần Triệt, khóe miệng cong lên:

"Được thôi, dù sao chúng ta cũng không chung huyết thống, sau này sinh một đứa thừa kế Tần gia, anh trai cảm thấy thế nào?"

Ngón tay Tần Triệt nắm thật chặt, hắn nhìn chằm chằm Minh Thù.

Một phút sau thì buông cô ra, đẩy cô qua một bên, mở cửa quay ra bên ngoài kêu một tiếng:

"Đồ."

Người bên ngoài bước đến, đưa một túi màu xanh nhạt, Tần Triệt nhét vào tay Minh Thù:

"Nếu cô là người Tần gia, phải chú ý thân phận mình đừng làm tôi mất mặt."

Minh Thù nhìn lễ phục trong túi, nói:

"Ngay cả quần áo anh trai cũng chuẩn bị xong, không phải là anh mơ ước em từ rất lâu rồi chứ?"

Quần áo phía sau...

Phía sau...

"Không biết anh trai có chuẩn bị cho chính mình hay không."

Minh Thù nghiêng đầu, nụ cười ôn hòa dịu dàng.

Tần Triệt khẽ nhíu mày. Hắn còn chưa cẩn thận suy nghĩ câu nói kia, đột nhiên Minh Thù đánh tới.

Một cái qua vai đánh ngã hắn té trên đất, kiềm chặt hành động của hắn.

Để ngươi bóp trẫm này!

Để ngươi nham hiểm này!

Để ngươi giành đồ ăn vặt của trẫm này!

Hình như đã xông vào cái gì rồi...

Bỏ đi, không quan tâm nữa.

Trẫm cũng không đánh chết ngươi!

Không ít người trong hội trường dò hỏi quan hệ của Minh Thù và Tần Triệt, nhưng không ai biết được.

Ban đầu, ông Tần và bà Nguyễn kết hôn rất kín đáo, sau khi kết hôn hai người dắt tay nhau du lịch thế giới, bây giờ còn chưa trở về. Hiện tại, những người này vẫn còn cho rằng ông Tần độc thân.

"Thẩm tổng, em đã giúp anh hẹn xong, lát nữa Joseph tiên sinh sẽ cho anh một giờ đồng hồ, có thể thuyết phục hắn hay không phải dựa vào anh."

Nam Ưu Ưu đứng bên cạnh Thẩm Viễn Chiêu, những si mê trước đây đều bị phóng ra, ngụy trang bản thân thành một người không kiêu ngạo không nóng nảy, dường như không để ý tiểu thư xung quanh của Thẩm Viễn Chiêu.

"Ừ." Thẩm Viễn Chiêu đáp một tiếng.

"Thẩm tổng, em có một câu hỏi." Nam Ưu Ưu nhân cơ hội hỏi.

"Cái gì?"

"Quan hệ của Nguyễn Ly và Tần Triệt là như thế nào?"

Không biết vì sao cô ta luôn cảm thấy Thẩm Viễn Chiêu biết quan hệ của cô gái kia và Tần Triệt.

Tần Triệt à...

Thiếu gia của tập đoàn Tần thị...

Thẩm Viễn Chiêu liếc mắt nhìn Nam Ưu Ưu, đáy mắt hờ hững ý nghĩ không rõ, khiến người khác không thể nắm bắt.

Nam Ưu Ưu cười, lấy lui làm tiến: "Nếu Thẩm tổng không tiện nói, vậy thì bỏ đi."

Thẩm Viễn Chiêu nhìn về nơi nào đó, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không biết."

Trong lòng Nam Ưu Ưu vô cùng kinh ngạc, hắn cũng không biết, vậy rốt cuộc quan hệ của Nguyễn Ly và Tần Triệt là như thế nào?

...

Hôm nay, Thẩm Viễn Chiêu tới đây là vì một người, người này đang tìm người hợp tác trong nước.

Hôm nay, người có mặt ở đây đa số đều là vì vị Joseph tiên sinh này.

Nam Ưu Ưu không biết là quen biết Joseph tiên sinh như thế nào, nhưng có thể tranh thủ một giờ cho Thẩm Viễn Chiêu, làm Thẩm Viễn Chiêu thay đổi cách nhìn với Nam Ưu Ưu không ít.

Nam Ưu Ưu dẫn Thẩm Viễn Chiêu đi gặp Joseph tiên sinh.

Minh Thù thay một bộ lễ phục màu trắng, váy lụa vừa khéo che lại đầu gối của cô, lộ ra chân nhỏ duyên dáng.

Bộ lễ phục này...

Nam Ưu Ưu có thấy qua, khi đó cô ta muốn mua để hôm nay mặc. Tuy nhiên, cô lại được báo rằng bộ trang phục này đã bị người khác đặt trước, mà cái này chỉ có một bộ không sản xuất nữa.

Minh Thù và Tần Triệt ngồi một bên, bầu không khí có chút kỳ lạ. Bên kia là một người tóc xoăn mũi két, đang cười ha ha ngồi bắt chuyện với bọn họ.

"Joseph tiên sinh, tôi nghĩ hôm nay ngài chỉ hẹn một mình tôi."

Ánh mắt Tần Triệt rơi trên người Thẩm Viễn Chiêu, vẻ mặt châm chọc.

"Tần tiên sinh, đừng tức giận, cậu cũng biết thời gian của tôi rất quý giá, hai nhà đều có ý định, vậy thì xem xem hai người ai có ưu thế hơn, không phải sao?"

Người mũi két dùng tiếng Trung bập bẹ nói.

Nam Ưu Ưu cũng không ngờ sẽ như vậy: "Joseph tiên sinh, ngài đã đồng ý với tôi cho Thẩm tổng một giờ đồng hồ."

"Nam tiểu thư, tôi là một thương nhân."

Mặt Joseph áy náy: "Hơn nữa tôi đồng ý cho Thẩm tổng một giờ, cũng không nói gặp riêng Thẩm tổng một giờ. Hai vị đều là nhà kinh doanh tuổi trẻ tài cao, có thể gặp mặt hai vị cũng là vinh hạnh của tôi."

Joseph nói lời hay ý đẹp, Nam Ưu Ưu không tìm ra lời phản bác lại.

Minh Thù chống cằm, đột nhiên nói:

"Nói trắng ra là hắn muốn xem trong hai người các anh, ai ra giá cao hơn thì hắn lấy. Anh, nhà chúng ta không thiếu tiền, anh tặng cho Thẩm tổng đi."

Tần Triệt trừng mắt nhìn Minh Thù.

Joseph vỗ tay: "Mặc dù lời này của Nguyễn tiểu thư thẳng thắn, nhưng mọi người đều là thương nhân, thương nhân cầu lợi ích, đạo lý này mọi người chắc đều hiểu, cũng không cần phải giấu giếm."

Thẩm Viễn Chiêu và Tần Triệt im lặng, Joseph nhìn bên này lại nhìn bên kia, đột nhiên có chút không thể suy đoán. Giao thiệp với người Trung Quốc thực sự cũng rất mệt mỏi, không hiểu bọn họ đang nghĩ gì.

Minh Thù tiếp cận Joseph: "Joseph tiên sinh, nói một chút đi..."

Hai mắt Joseph nhìn Minh Thù, không biết vì sao trong mấy người ở đây, hắn lại cảm thấy cô gái nhỏ cười vui vẻ nhất này có chút...

Thân thiết?

Sao có thể.

Hắn cảm thấy có chút khiến người khác sợ hãi.

Tần Triệt và Thẩm Viễn Chiêu đều muốn bắt lấy Joseph, nhưng Joseph đâu dễ nói chuyện như vậy, lúc này bọn họ đều không rõ lá bài của đối phương nên nhất thời chưa mở miệng.

"Nguyễn tiểu thư có thể làm chủ sao?"

"Tôi có thể lập tức gọi điện cho ông."

"Được được được."

Joseph đột nhiên kích động, làm người bên cạnh ngơ ngác.

Tình huống gì vậy?

Minh Thù bỏ đồ ăn vặt vào miệng, vấn đề có thể sử dụng đồ ăn vặt giải quyết, cũng không phải là vấn đề.

Đương nhiên, Joseph không nông cạn như thế, đồ ăn vặt khẳng định là không giải quyết được hắn.

Minh Thù kiêu ngạo nói cho hắn về tài sản của Nguyễn gia, cùng ưu thế của Nguyễn gia bên kia. Đồng thời... đồng ý với hắn, nhượng lợi nhuận ba phần trăm.

Joseph vừa nghe Minh Thù nhắc đến Nguyễn gia thì đã lên tinh thần.

Trong lòng hắn, đối tượng hợp tác tốt nhất chính là Nguyễn gia, nhưng Nguyễn gia... có hơi kỳ lạ. Bọn họ kinh doanh đều là bộ dạng lạnh nhạt, muốn làm thì làm không muốn làm thì không làm.

Đặc biệt, xí nghiệp nước ngoài thì chín mươi phần trăm, chưa từng có cơ hội hợp tác với Nguyễn gia.

Có tiền nên ngang ngược.

Dưới con mắt ngơ ngác của mọi người, Minh Thù lấy di động, ấn ấn vài cái gọi điện thoại.

"A lô, ông ngoại, đúng đúng đúng, con vẫn khỏe. Ôi, không biết mẹ con đi chỗ nào rồi... Ông ngoại, con muốn nói với ông một cuộc làm ăn. Ông biết Joseph tiên sinh không? Đúng, con giúp ông đàm phán xong rồi..."

Joseph tiên sinh nhìn Minh Thù, ánh mắt phát sáng giống như hận không thể lập tức ký hợp đồng.

Minh Thù cúp điện thoại quay sang Joseph tiên sinh, mỉm cười: "Rất nhanh sẽ có người bên Nguyễn gia đến đây, tới lúc đó Joseph tiên sinh nói chuyện hợp đồng là được."

"Vậy phiền Nguyễn tiểu thư."

"Đừng khách sáo."

Trong lòng Thẩm Viễn Chiêu và Tần Triệt đều là mưa rền gió dữ, bọn họ còn chưa bắt đầu thì cô đã nhảy lên ký hợp đồng.

Hôm nay rốt cuộc là ai tới bàn chuyện làm ăn chứ?

Nam Ưu Ưu có chút khó coi nhìn chằm chằm Minh Thù, hôm nay vốn muốn thay đổi cách nhìn của Thẩm Viễn Chiêu với mình, không ngờ ngược lại còn bắc cầu cho Minh Thù.

"Joseph tiên sinh, thật sự không suy nghĩ lại sao?"

Thẩm Viễn Chiêu không nhịn được, lên tiếng: "Giá cả của Nguyễn gia, tôi cũng có thể đồng ý."

Vẻ mặt Joseph nghiêm túc: "Rất xin lỗi Thẩm tiên sinh, tôi cho rằng hợp tác với Nguyễn gia thích hợp hơn."

Thẩm Viễn Chiêu liếc mắt nhìn Minh Thù, không biết là tình cảm gì, nhưng nhìn có chút khiến người khác phát lạnh.

Minh Thù chống cằm nhìn hắn, nhìn gì mà nhìn, chưa thấy qua đoạt mối làm ăn bao giờ à?

Hài Hòa Hiệu, tôi thuận tiện kéo giá trị thù hận nam chính được không?

[Cô có thể thử xem, chờ giá trị thù hận đạt đến giá trị giới hạn, tôi có thể tuyên bố nhiệm vụ cho cô.] Hài Hòa Hiệu không chút suy nghĩ đồng ý.

Hài Hòa Hiệu này có độc.

Joseph tiên sinh nói chuyện điện thoại với người khác, sau đó nhìn Minh Thù:

"Không biết có vinh hạnh mời Nguyễn tiểu thư cùng đi ăn tối không?"

"Đương nhiên."

Đồ ăn vặt, trẫm đến đây.

Joseph tiên sinh nhìn mấy người còn lại: "Tuy nói lần này không thể hợp tác, Trung Quốc các người có câu mua bán không thành còn nhân nghĩa, không biết ba vị có nể mặt không?"

"Không cần đâu."

Thẩm Viễn Chiêu đứng dậy: "Xin phép."

Chuyện ngày hôm nay, hắn không biết là Tần Triệt sắp xếp cho mình hay là trùng hợp, nhưng Nguyễn Ly này...

Thẩm Viễn Chiêu đứng dậy rời đi.

Nam Ưu Ưu thầm trừng mắt nhìn Minh Thù, mau chóng đuổi theo Thẩm Viễn Chiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK