Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người bình thường không được thì quỷ bình thường cũng được vậy!

Giờ hắn không muốn có thực lực, hoàn toàn không muốn đứng dậy.

Lão tử muốn yên tĩnh.

“Ta muốn xem giới hạn của ngươi ngang đâu.”

Linh Yển: “...”

Đánh trả hay không đánh trả?

Linh Yển chọn tha thứ cho cô. Dù sao phản diện đều là thiểu năng trí tuệ, cần sự quan tâm của hắn, nếu không... giờ hắn cũng không lại ở chỗ này.

Một ngày nào đó, lão tử sẽ vùng lên, đừng nên xem thường người yếu đuối!

Linh Yển bị đánh đến hoài nghi nhân sinh, đợi lúc Minh Thù buông ra hắn, hắn lập tức trốn đến chỗ tối nghiến răng nghiến lợi đờ đẫn.

Minh Thù lắc lắc tóc mái ngố, mỉm cười móc điện thoại di động ra.

“Đại nhân làm gì thế?” Tiểu Hồng giờ mới dám qua đây, trong lòng còn sợ hãi, đại nhân đúng là lợi hại, ngay cả người con trai kia mà cô cũng dám đánh.

“Tố cáo.”

Tiểu Hồng nghi hoặc: “Tố cáo gì?”

Minh Thù cười: “Tuyên truyền mê tín phong kiến.”

Tiểu Hồng: “...”

Linh Yển: “...”

Bản thân cô mê tín phong kiến, không biết xấu hổ mà còn đòi đi tố cáo người khác tuyên truyền mê tín phong kiến sao?

Là ai cho cô thể diện?

Các đại lão địa phủ đấy có biết không?

Minh Thù tố cáo rất có hiệu quả, dù sao tiểu lâu la bên dưới không thể nào biết bộ phận đặc biệt trên này. Vừa nghe có người làm những việc này thì gọi một cái đã tới rồi.

Người bên trên không ngờ cảnh sát đến nhanh như vậy, cơ bản là không kịp dọn dẹp, người đàn ông kia và mấy người khác bỏ chạy nhưng cũng bắt được vài người.

Cảnh tượng bên trong phòng khiến cho người thường hơi hoang mang, run cầm cập báo cáo lên.

Bên trên lại gọi điện thoại cho Tạ Hồi ở thành phố Đông Hoa, Tạ Hồi mang dép lê mặc quần cộc, vác theo kiếm gỗ đào chạy như điên đến đó.

Liếc mắt đã thấy Minh Thù quang minh chính đại đứng ở dưới lầu xem trò vui.

Khóe miệng hắn giật giật, sao mà ở đâu cũng đều có thể gặp cô chứ.

Nhân viên công vụ địa phủ đều rảnh rỗi như vậy sao?

“Cô ở đây làm gì vậy?” Tạ Hồi tiến đến gần:

“Đừng nói với tôi rằng cô là ngươi báo cảnh sát đấy.”

Minh Thù mỉm cười thừa nhận: “Không cần cám ơn, tạo ra xã hội yên bình, người và quỷ đều có trách nhiệm.”

Tạ Hồi: “...” Cái gì mà người và quỷ đều có trách nhiệm chứ.

Cô không gây sự chính là xã hội yên bình rồi.

Tạ Hồi nhìn cô một lúc, lại liếc nhìn một đống đen thùi lùi cách đó không xa. Hắn không nhìn ra đó là gì nhưng hơi thở có chút quen thuộc, cũng như lần trước gặp người đàn ông kia.

“Tôi đi lên xem một chút.” Tạ Hồi run run cầm kiếm gỗ đào lên lầu.

Trong phòng.

Gian phòng không có có thứ khác, mặt đất vẽ một Bát Quái trận, Bát Quái trận có màu máu đỏ, vừa nhìn đã biết không phải dùng nguyên liệu chính thức để vẽ. Trên vách tường cũng dùng cách đó để vẽ bùa, nhìn qua không có bất kỳ sự nghiêm túc trang trọng nào, chỉ có sự tối tăm quái dị.

Nghe nói khi bọn họ đến, trong Bát Quái trận này còn đặt một cô gái.

Nhưng giờ cô gái đó đã được đưa đến bệnh viện.

Tạ Hồi nhíu mày quan sát hồi lâu. Bùa trên tường này vô cùng lộn xộn, cứ như là người nào thuận tay vẽ linh tinh. Hắn chưa thấy qua loại bùa này, nhưng dường như cũng đã từng thấy...

Tạ Hồi lấy điện thoại di động ra quay lại toàn bộ, sau đó gửi đến diễn đàn Thiên Sư hỏi.

Diễn đàn Thiên Sư vẫn rất náo nhiệt, Tạ Hồi phát video xong, yên lặng một hồi thì rất nhanh đã có thiên sư xuất hiện trên đó.

“Tiểu Tạ à, cậu lại đùa chuyện gì nữa vậy, vẽ cái gì vậy? Thiên sư giả mạo gạt người ở thành phố Đông Hoa cũng không học hỏi một chút đúng đắn, bùa quỷ không phải vẽ như thế đâu, thực sự là làm cho giới lừa đảo mất mặt mà.”

Tạ Hồi oán thầm, nếu tôi biết cái này là gì còn cần phải hỏi mọi người sao? Kẻ lừa gạt học được cách đúng đắn vậy còn phải đi lừa gạt sao?

“Thành phố Đông Hoa lại xảy ra chuyện sao?”

“Gần đây thành phố Đông Hoa sao cứ hay gặp chuyện không may, mấy ngày hôm trước tôi thấy hướng thành phố Đông Hoa âm khí đại thịnh, chưa nhìn ra nguyên nhân đột nhiên đã tiêu tan.”

“Tôi cũng nhìn thấy, còn cố ý đi đến xem thử, không phát hiện ra có chỗ nào khác thường, thật là quái lạ.”

“An Ca của địa phủ không phải ở thành phố Đông Hoa sao, có cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Nhìn câu nói sau cùng kia, Tạ Hồi im lặng cất điện thoại di động vào lại trong túi.

Việc này chính là do cô ấy làm.

Tạ Hồi bảo mọi người không được động vào căn phòng. Hắn nhanh chóng xuống lầu tìm Minh Thù hỏi một vài điều, dù sao cô ấy sống lâu... nhưng bên dưới chỉ có cảnh sát tới, đâu có con quỷ nào.

Lật bàn!

Cô ta nói đi liền đi ngay sao!

Cũng không chào hỏi một tiếng!

-

Minh Thù đưa Tô Đồng trở về, cũng không biết Tô Nhu đã cho cô ấy uống cái gì mà ngủ một đêm mới tỉnh lại.

“A!”

Tiếng thét chói tai giữa sáng sớm ngày thường.

Tiểu Hồng ôm đầu của mình, mắt trợn ngược, Tô Đồng thở phì phò chào hỏi: “Chào chị Tiểu Hồng.”

Tiểu Hồng đầu gật một cái.

Tô Đồng: “...”

Không kìm được mà nhìn thẳng.

Vẫn là chị An Ca đẹp, bởi chị ấy sẽ không lấy đầu mình xuống ôm một cách kỳ dị.

Minh Thù ngồi bên cạnh ăn điểm tâm rất an nhiên, căn bản không để ý tới một người một quỷ bên này.

“Tại sao tôi lại ở chỗ này?” Tô Đồng lúc này mới phản ứng lại, mình đang ở trong phòng là sao.

“Đêm qua dường như tôi...”

Cô ôm đầu, trong đầu là một mớ hỗn loạn. Cô chỉ nhớ rõ mình và Tô Nhu vào KTV, có người rót rượu cho Tô Nhu uống, Tô Nhu nói khó chịu, sau đó cô uống giúp... tiếp đó trí nhớ cô chỉ còn rất mơ hồ.

“Suýt chút nữa cô đã bị hại chết.” Mắt Tiểu Hồng trợn ngược:

“Cô chị gái tốt của cô cho người giả dạng làm bắt cóc để bắt cô đi, nếu không phải là đại nhân cứu, bây giờ nói không chừng cô đã chết rồi.”

Thần trí mù mờ của Tô Đồng chuyển sang khiếp sợ rồi lại trở nên không thể tin nổi: “Làm sao có thể vậy được?”

“Bùa hộ mệnh của cô vẫn còn chứ?” Minh Thù quay đầu lại hỏi một câu.

Tô Đồng duỗi tay lần mò, bùa hộ mệnh đã không thấy đâu.

Đêm qua rõ ràng cô còn sờ qua, nó được đeo trên cổ, tại sao giờ không thấy nữa?

Tô Đồng tìm một lần nữa ở trên người, rồi đứng ở trên giường rũ chăn nhưng cũng không có.

Lúc này cô nhìn thấy ngoài cửa sổ có một con quỷ thiếu nửa gương mặt đang nhìn lén vào phòng cô, đó là ánh mắt vừa độc ác vừa tham lam.

Sắc mặt Tô Đồng liền trắng nhợt, đi đến kéo rèm cửa sổ lại, sau đó lại nhảy lên giường, núp ở phía sau Tiểu Hồng: “Có quỷ...”

“Hai con quỷ đều ở trong phòng cô, cô sợ cái gì.” Tiểu Hồng ôm đầu của mình quay người:

“Đồ nhát gan.”

“Hai người không giống với bọn họ.” Tô Đồng yếu ớt phản bác, cô liếc mắt nhìn Tiểu Hồng, chỉnh lại:

“Chị An Ca không giống với bọn họ.”

Lúc Tiểu Hồng nhìn cô cũng có sự tham lam, dường như muốn ăn cô vào bụng nhưng có An Ca nên Tiểu Hồng cùng lắm chỉ đành nhìn cô chảy nước miếng, bộ dạng nín nhịn. Tô Đồng không cảm thấy đáng sợ, ngược lại cảm thấy có vài phần đáng yêu.

“Sao bùa hộ mệnh của tôi không thấy đâu nữa, tôi nhớ rõ ràng có mang theo người.” Tô Đồng nói chậm rãi, tiếp tục đề tài vừa rồi.

“Nhất định là bị Tô Nhu cầm đi rồi, người chị kia của cô không có ý tốt, đại nhân bảo cô đề phòng cô ta, cô lại không nghe, đáng đời.”

“Chị ấy... đối xử với tôi rất tốt.” Trong lòng Tô Đồng đầy ắp hoài nghi:

“Chị ấy sao lại hại tôi được.”

“Lòng người khó dò, làm sao biết sau lưng cô cô ta nghĩ gì.” Tiểu Hồng khinh bỉ.

Có đôi khi người còn độc ác hơn so với quỷ.

Tô Đồng: “...”

Cô hơi luống cuống nhìn về phía Minh Thù, đáng tiếc Minh Thù và Tiểu Hồng lại cùng một chiến tuyến: “Biết suy nghĩ chút đi, nếu cô chết thì người nào sẽ làm chân giò cho tôi đây... À, chừng nào thì cô làm chân giò cho tôi?”

Tô Đồng: “...”

Tô Đồng xuống giường mở cửa, cô liếc nhìn về phía phòng khách, không thấy thứ gì giống quỷ cả, cô nhanh chóng chạy đến phòng bên cạnh gõ cửa, gõ một lúc lâu cũng không có ai. Tô Đồng mở cửa thì thấy giường chiếu Tô Nhu gấp rất gọn gàng.

Tô Nhu không có ở đây, mẹ Tô cũng không có.

Bình thường giờ này mẹ Tô đã về nhà...


Tô Đồng gọi điện thoại cho Tô Nhu, Tô Nhu không nghe máy. Cô lại gọi cho mẹ. Một lúc lâu sau mẹ cô mới nghe máy, nghe giọng bà có vẻ mệt mỏi: "Bảo bối, con dậy rồi à?"

"Mẹ, mẹ đang ở đâu? Chị đâu rồi?"

"Mẹ với chị sẽ về ngay, con ở nhà làm ít đồ ăn nhé."

"Mẹ..."

Tô Đồng ngắt điện thoại, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Vừa rồi cô lại nhìn thấy con quỷ kia bay tới bên ngoài phòng khách, nó bất ngờ xuyên qua lớp thủy tinh, dữ tợn lao về phía cô.

"A!"

Tô Đồng hét lên và chạy về phòng.

Minh Thù chẳng qua chỉ giơ tay lên, con quỷ đang đuổi theo kia hóa thành tro bụi, Tiểu Hồng hết hồn, cùng Tô Đồng run lẩy bẩy.

Đại nhân thật đáng sợ.

Tiểu quỷ thật đáng sợ.

Một người một quỷ liếc nhìn nhau, tiếp tục run lẩy bẩy.

-

Mẹ Tô và Tô Nhu cùng nhau trở về, sắc mặt mẹ Tô cực kỳ không tốt, mặt Tô Nhu tái nhợt, nhìn yếu ớt khiến người khác phải thương tiếc.

"Mẹ, chị..."

Ánh mắt Tô Nhu bất ngờ nhìn qua, ánh mắt con quỷ thoáng như ánh sáng sớm, oán độc, sâu thẳm như rắn độc.

Bước chân Tô Đồng dừng lại trước cửa phòng, tim đập thình thịch.

Tô Nhu rũ mắt xuống cực nhanh, trở lại dáng vẻ yếu ớt như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

"Nhìn thấy chưa." Minh Thù dựa vào cạnh cô nói.

Sắc mặt Tô Đồng tái nhợt rồi chuyển sang trắng, cô không tin chị mình muốn hại mình, nhưng dáng vẻ vừa rồi của Tô Nhu cũng không thể nào là vì cô hoa mắt được!

"Mẹ..." Tô Nhu gọi một tiếng rất nhỏ.

Mẹ Tô khuôn mặt nghiêm túc: "Tô Nhu, mẹ hy vọng về sau con không đưa em gái ra ngoài nữa, lần này em gái con quay về sớm, nếu không… Được rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Nói đến đó, mẹ Tô dường như không nhịn được nữa, phất tay một cái.

Tô Nhu cắn môi, từ từ bước về phòng.

Cô ta không hiểu tại sao con quỷ kia phải giúp Tô Đồng. Nếu như không có con quỷ kia, cô ta sao lại có thể biến thành bộ dang này chứ. Cô ta muốn tìm một cơ hội giết chết con quỷ kia.

Tô Nhu không biết con quỷ kia có ở nhà hay không, nên không dám biểu lộ nhiều lắm.

"Đồng Đồng ăn sáng không?"

Tô Đồng liếc mắt nhìn theo Tô Nhu đã vào phòng.

"Con ăn rồi."

"Vậy là tốt rồi, Đồng Đồng về sau con cũng đừng tới mấy nơi kia nữa." Mẹ Tô căn dặn Tô Đồng nhưng Tô Đồng vẫn còn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Mẹ Tô rõ ràng cũng không muốn nói cho cô biết, nói quanh co vài câu rồi đuổi Tô Đồng ra chỗ khác.

Tô Đồng không dám hỏi nhiều, Minh Thù thì coi đồ ăn vặt là trên hết, cuối cùng chỉ có thể đi hỏi Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng đang buồn chán, xuất ra khí thế cung đấu, kể chuyện tối ngày hôm qua cho Tô Đồng nghe, diễn tả lại một lần sinh động như thật.

"Bây giờ mới biết chị cô độc ác thế nào nhỉ?" Tiểu Hồng kêu hừ hừ.

"Nhờ có đại nhân nhìn rõ mọi việc, cứu cô từ trong biển lửa."

Tô Đồng lòng đầy nghi ngờ, ngồi trên giường vuốt vuốt tóc, càng cảm thấy không thể tin nổi.

"Vì sao... vì sao chị tôi muốn hại tôi? "

Từ nhỏ đến lớn, Tô Nhu đều đối xử với cô rất tốt, cô không thể nghĩ ra vì sao Tô Nhu lại muốn hại mình. Hai người là chị em sinh đôi mà.

"Có thể là do đố kị tài nấu nướng của cô." Minh Thù liếm kẹo que.

Tô Đồng: "..."

Có thể nghiêm túc trò chuyện không?

Mấy ngày nay Tô Nhu đều tự nhốt mình trong phòng, mẹ Tô ban đầu còn gõ cửa đưa cơm cho cô ta nhưng Tô Nhu một mực không ra, mẹ Tô cũng không có cách nào.

Minh Thù theo Tô Đồng đòi ăn chân giò, tâm trạng Tô Đồng cũng không được tốt lắm nhưng Tiểu Hồng bảo là cô ấy đã cứu mình. Tô Đồng chỉ có thể nhân lúc Tô Nhu và mẹ Tô không ở nhà, làm chân giò cho Minh Thù.

"Về sau cô làm cho tôi thật nhiều chân giò, tôi sẽ bảo kê cho cô." Minh Thù đập vai Tô Đồng, làm ra vẻ là một người chị lớn.

Tô Đồng: "..."

-

Màn đêm buông xuống, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái bay qua, Thẩm Hàm Nguyệt gọi tới cắt đứt tâm trạng ăn uống của Minh Thù.

Lúc đầu không định để ý tới cô ấy nhưng nghĩ tới việc Thẩm Hàm Nguyệt làm cho mình không ít đồ ăn, Minh Thù đành phải ôm đồ ăn vặt đi tìm cô.

Tới biệt thự.

Thẩm Hàm Nguyệt đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, ánh đèn cửa chiếu xuống càng lộ ra vẻ khó coi.

"Đại nhân..."

"Nửa đêm, gọi cái gì?" Quấy rối trẫm và đồ ăn vặt hẹn hò.

Thẩm Hàm Nguyệt dẫn cô vào bên trong.

"Anh tôi không biết từ đâu dẫn về một thứ, tôi không đối phó được nó."

"Cô không đối phó được?" Dẫn hồn giả có mạnh có yếu, nhưng Thẩm Hàm Nguyệt được xem là tương đối lợi hại!

Cô ấy không đối phó được sao?

Sao thấy có chút đáng sợ!

Trẫm phải ôm chặt đồ ăn vặt.

Thẩm Hàm Nguyệt gật đầu.

Minh Thù theo cô lên lầu, Thẩm Ảnh trong phòng, một đứa trẻ sáu tháng tuổi đang nằm lì ở trên giường. Sắc mặt Thẩm Ảnh tái nhợt nằm ở nơi đó giống như gặp ác mộng.

"Tôi càng tấn công nó, anh của tôi càng khó chịu." Thẩm Hàm Nguyệt nói:

"Nó hình như là đồng tử ở Thái Lan. Đại nhân, tôi không biết phải làm gì để đối phó với nó."

Quỷ trong nước và quỷ nhập khẩu không giống nhau.

Thẩm Hàm Nguyệt có vẻ bất lực.

Thẩm Ảnh đắc tội với ai ở đâu, cô không biết, nhưng cô không thể nhìn anh mình gặp chuyện không may.

"Thẩm Hàm Nguyệt, cô nhớ kỹ chức trách của cô chứ?" Minh Thù nghiêng đầu hỏi.

Thẩm Hàm Nguyệt cắn môi, lộ ra vẻ yếu đuối nhưng giọng nói lại kiên định: "Tôi biết, đại nhân, tôi sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm của tôi."

"Hắn rất quan trọng đối với ngươi sao?"

Trong ánh mắt của Thẩm Hàm Nguyệt có gì đó tan ra, cô chậm rãi gật đầu: "Rất quan trọng."

Minh Thù gật đầu: “Cô đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn vặt đi!"

Thẩm Hàm Nguyệt khom lưng rời khỏi phòng.

Minh Thù ở lại bên trong một lúc, khi đi ra trong tay ôm theo một đứa trẻ. Cô cũng không quan tâm Thẩm Ảnh đắc tội với ai, cầm đồ ăn vặt mà Thẩm Hàm Nguyệt đã chuẩn bị rời khỏi biệt thự.

Vừa ra khỏi biệt thự thì gặp ngay Linh Yển xuất quỷ nhập thần.

Ánh mắt của hắn nhìn đứa trẻ kia, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh:

"An Ca, ngươi không thấy thứ này bẩn sao?"

Minh Thù cười: "Ngươi ta còn không chê, sao có thể ghét bỏ nó?"

Linh Yển: "..."

Cô ta nói vậy là có ý gì?

Nói hắn bẩn?

Mẹ nó chứ, trên người hắn từ trên xuống dưới đều bẩn chỗ nào chứ.

Không tin sờ thử xem!

Phì!

Gặp cô lúc nào cũng tức giận.

Không thể khống chế nổi cảm xúc.

Bình tĩnh, thiên tài không thể tức giận.

"Vật này có chủ nhân, ngươi muốn xử trí như thế nào?" Linh Yển bình tĩnh, dính vào đồ thần kinh này đúng là tự rước họa vào thân còn trách ai?

"Tặng ngươi, không cần khách khí." Nụ cười Minh Thù nhu hòa đưa đứa bé trong lòng vào tay Linh Yển.

Linh Yển thấy ghê định hất ra.

Nhưng nghĩ nếu để nó chạy mất còn phiền toái hơn, chỉ có thể bắt lấy, mẹ nó chứ, vì sao lão tử phải giúp cô!

"Ngươi đi đâu vậy?"

“Đêm hôm khuya khoắt, ta còn có thể đi đâu, đương nhiên đi về." Giải quyết được thứ kia, Minh Thù mang theo đồ ăn vặt bay về phía nhà Tô Đồng.

Linh Yển đi theo cô: "Tại sao ngươi lại ở nhà đó?"

"Ta ở đâu liên quan gì tới ngươi." Đương nhiên là bởi vì Tô Đồng biết làm đồ ăn ngon rồi! Trẫm sẽ nói cho ngươi biết sao? Đồ ngu!

Minh Thù bay rất nhanh, chớp mắt liền bỏ rơi Linh Yển.

Linh Yển mang theo con tiểu quỷ kia, cảm xúc thay đổi liên tục, âm khí quanh thân cũng cực kỳ bất ổn.

Một lúc lâu sau hắn xoay người đi về phía Thẩm gia, dựa theo khí tức tìm được chủ nhân của tiểu quỷ, giúp tên thần kinh kia giải quyết phiền phức phía sau.

Mẹ nó, sao lão tử lại phải giúp cô ta giải quyết mỡ hỗn độn này chứ?

Tức quá!

Cho nên kẻ nuôi tiểu quỷ kia bị Linh Yển dày vò gần chết. Nuôi gì không nuôi, đi nuôi tiểu quỷ, trêu chọc ai không trêu chọc, đi trêu chọc người bên cạnh tên thần kinh kia!

Ngày hôm sau Thẩm Ảnh nghe nói đối thủ mình đột nhiên ngã bệnh, lúc trực tiếp nhận được tin này còn có chút ngơ ngác.


Trong khoảng thời gian này Tô Nhu đi sớm về trễ, mẹ Tô dường như cũng lười kiếm soát cô.

Tô Đồng mấy lần muốn tìm Tô Nhu nói chuyện, đều bị Tô Nhu khéo léo trốn tránh. Không lâu sau, Tô Nhu chuyển ra khỏi nhà, mẹ Tô có chút lo lắng nhưng Tô Nhu kiên trì, cuối cùng cũng không nói gì.

Minh Thù để Tiểu Hồng theo Tô Nhu, xem cô ta đang làm cái gì.

Ban đầu Tô Nhu đi học bình thường, tan học cũng không làm gì nhưng có một ngày Tiểu Hồng đột nhiên hoảng hốt chạy về báo cô thấy trong phòng của Tô Nhu có một con quỷ đáng sợ, con quỷ kia và Tô Nhu đang làm chuyện đó.

Mà cô còn bị con quỷ kia phát hiện, suýt nữa không chạy thoát.

"Đáng sợ hơn cả Linh Yển sao?"

Tiểu Hồng suy nghĩ một chút, run run bảo vệ địa vị của Linh Yển.

"Không phải như thế, chỉ là lợi hại hơn tôi, chắc chắn có thể ăn luôn tôi."

Lúc Minh Thù đi qua, chỗ ở của Tô Nhu đã không còn ai, chỉ lưu lại âm khí rất không tầm thường.

Trong gian phòng kia, Tô Nhu… đã trải qua điều gì?

Hoặc là có vật gì được thả ra?

[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Cô Dực]

Cô Dực?

Là ai đây?

Bây giờ đối tượng giá trị thù hận đã bắt đầu hướng tới người không biết sao?

Hài Hòa Hiệu, ngươi thích tung hỏa mù sao.

[Chính là con quỷ ở cùng với Tô Nhu, vì giá trị thù hận, ký chủ nỗ hãy lực lên.] Hài Hòa Hiệu nhắc nhở.

Minh Thù: "..."

Minh Thù bay tới trường học của Tô Nhu, Tô Nhu còn đang ở trường học.

Lúc tìm được cô ta, Tô Nhu đang nói chuyện cùng Tô Đồng.

Tô Đồng dường như đang hỏi gì đó, Tô Nhu cũng không che giấu giống như lúc trước, tỏ vẻ châm chọc nhìn Tô Đồng. Sau đó Tô Đồng đã bị cô ta đẩy xuống cầu thang, mà Tô Nhu lại làm động tác ra vẻ muốn kéo Tô Đồng lên, làm cho người xung quanh tưởng rằng Tô Đồng tự ngã xuống, còn Tô Nhu đang cố gắng kéo lên.

"A..." Cách đó không xa có học sinh hét lên.

Minh Thù bay qua đỡ lấy Tô Đồng, đồng thời lúc đó còn có một người đàn ông lao ra, tay của anh ta đỡ trúng mu bàn tay của Minh Thù. Cảm giác lạnh buốt khiến anh ta rùng mình một cái.

Những học sinh đang đứng xem chỉ nhìn thấy người đàn ông kia bắt được Tô Đồng, chỉ Tô Đồng có thể nhìn thấy trước đó Minh Thù đã bắt được cô, có điều lúc này Tô Đồng đầu óc hỗn loạn, không có phản ứng gì.

Minh Thù rút tay về, cười cười bay về phía Tô Nhu.

Tô Nhu dường như có thể thấy cô, bất giác lui về phía sau. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Tô Nhu cũng từ trên cầu thang lăn xuống dưới.

Nữ đầu bếp của trẫm là người ngươi có thể động vào sao?

Tô Nhu ngã đến vỡ đầu chảy máu, cô ta chống đỡ thân thể lui về phía sau. Học sinh xung quanh chỉ thấy Tô Nhu nhìn chằm chằm trên không, dáng vẻ đầy hoảng sợ.

"Cái thứ ở trong người ngươi hình như không có ở đây?" Ngón tay Minh Thù ấn lên ngực cô ta, Tô Nhu mặt lộ vẻ hoảng sợ. Cô gái trước mặt nở nụ cười tinh khiết thánh thiện:

"Vậy hay là ngươi xin lỗi nữ đầu bếp của ta trước đi?"

"Cô đừng qua đây..."

Mỗi lần đối mặt với cô gái này, cô đều cảm thấy sợ.

Còn đáng sợ hơn so với lúc đối mặt với Cô Dực.

Đó là một sự sợ hãi ở sâu trong nội tâm dâng lên.

"Xin lỗi." Giọng nói Minh Thù không nhẹ không nặng.

"Nếu không... ta sẽ đánh đến khi ngươi chịu nói lời xin lỗi mới thôi, hơn nữa, ngươi định diễn vở kịch một bệnh nhân tâm thần trước mặt nhiều học sinh như vậy sao?

Tô Nhu lắc đầu.

Cô Dực vì sao vẫn chưa quay về.

Hắn ta nhất định có thể đối phó với cô ta.

Tô Nhu hận Cô Dực, bởi tất cả những gì xảy ra đối với cô, Tô Nhu vốn phải chịu đựng. Nhưng cô lại mong đợi Cô Dực có thể trở về, tốt nhất hãy đánh nhau sống chết với con quỷ trước mặt này.

"Cô không được qua đây, thả tôi ra...” Tô Nhu khua khua tay một cách điên cuồng, trông rất kỳ dị.

Những học sinh đang vây quanh nhìn nhau, không dám tiến lên phía trước.

Tô Nhu bị điên rồi sao? Hay là trúng tà?

Cô ta kêu người nào đừng qua đây?

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi." Tô Nhu lớn tiếng kêu to.

"Tôi không nên đẩy Tô Đồng xuống, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi."

Tô Nhu gào xong, Minh Thù không đánh cô ta nữa. Tô Nhu cũng không biết lấy đâu ra sức chạy xuống phía dưới. Lúc chạy ngang qua Tô Đồng còn giận dữ trừng mắt nhìn cô một cái.

Minh Thù thấy đầu bếp nữ nhà mình bị một người đàn ông ôm, ánh mắt liếc hắn rồi theo Tô Nhu rời đi.

Tô Nhu chạy cực nhanh, cô chạy về phía ngõ nhỏ đối diện trường học.

Tô Đồng và con nữ quỷ kia nữa, cô phải để cho bọn họ trả giá thật lớn vì dám làm nhục cô.

"A..." Thân thể Tô Nhu bị đánh về phía trước nhưng cô cũng không ngã trên mặt đất, mà là bị một bàn tay vô hình túm lấy cổ, giơ lên giữa không trung.

Trước mặt Tô Nhu dần dần hiện ra người bóp cổ mình, một khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lộ vẻ u ám nhìn vào khiến người ta phát sợ.

"Ngươi... ngươi là ai?"

"Cô Dực ở đâu?" Giọng người đàn ông trầm thấp, lộ ra sự lạnh lùng và sốt ruột.

"Tôi, tôi không biết." Tô Nhu lắc đầu.

"Còn Triệu Đức Sinh thì sao?"

Triệu Đức Sinh chính là người lần trước Tô Nhu dẫn theo đi tìm Tô Đồng.

Từ sau khi cảnh sát tới, Tô Nhu cũng không liên lạc được với hắn, không biết có phải là trốn đi rồi hay không.

Sắc mặt Tô Nhu đỏ bừng lên, móng tay cô bóp vào mu bàn tay người kia, khó khăn nói: "Tôi... tôi không biết."

Lúc Minh Thù đến, chính là thấy cảnh này. Linh Yển một tay bóp cổ Tô Nhu, nhẹ nhàng giơ cô ta lên giữa không trung, ánh mắt hung ác, nham hiểm, quanh thân âm khí phun trào, dường như muốn bao trùm hắn.

Dáng vẻ kia của Linh Yển rõ ràng là muốn đẩy Tô Nhu vào chỗ chết.

Minh Thù: "..."

Thử hỏi một đối tượng giá trị thù hận muốn bóp chết một mục tiêu giá trị thù hận khác, trẫm nên làm cái gì bây giờ?

"Linh Yển!"

Linh Yển nghiêng đầu nhìn sang, con ngươi lóe sáng, bất ngờ cười nói: "An Ca, cô ta bắt nạt cô, ta giúp cô giết cô ta có được không?"

Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần lấy lòng và mê hoặc.

Tô Nhu: "..." Ai bắt nạt cô ta chứ, rõ ràng mỗi lần đều là cô ta bắt nạt mình.

"Buông cô ta ra." Giết cô ta, giá trị thù hận của trẫm làm sao xử lý, ngươi là một kẻ ngu si.

"Nếu như ta nhất định phải giết cô ta thì sao? "

Minh Thù mỉm cười: "Vậy ta sẽ đánh chết ngươi."

Linh Yển: "..."

Không hề giống với hệ thống đã nói cho hắn biết chút nào!

Nói gì mà bá đạo tổng tài tìm nơi tạ ơn lấy thân báo đáp, từ đó không rời, sống với nhau tới đầu bạc răng long?

Lại lừa điểm của lão tử.

Linh Yển bình ổn lại nội tâm, mặt lộ vẻ thất vọng nhưng cũng buông Tô Nhu ra. Tô Nhu được tự do, thở hồng hộc, run rẩy dựa vào tường, thận trọng và hoảng sợ nhìn hai con quỷ trước mặt.

Mục tiêu lúc đầu của Linh Yển cũng không phải là Tô Nhu, cho nên vì không để mình thành đối tượng tấn công, hắn vẫn cố gắng không đối đầu với cô ấy.

Ánh mắt Tô Nhu liếc nhìn Linh Yển và Minh Thù, cô chọn đúng thời cơ, chạy về một ngõ nhỏ khác.

"A..."

Tô Nhu bị một luồng sức mạnh kéo trở về.

Cô ta vừa giận vừa hận trừng mắt nhìn Minh Thù, vừa rồi là cô ra tay.

Minh Thù mỉm cười đi tới, phía sau cô có luồng ánh sáng giao thoa. Tô Nhu không biết có phải là mình bị ảo giác không mà thấy phía sau cô ta có thứ gì đó rất đáng sợ.

Tô Nhu lùi về phía sau, phía sau chỉ là bức tường lạnh như băng.

"Cô đừng qua đây..."

Lúc Tô Nhu bị đưa lên xe cứu thương của bệnh viện tâm thần nào đó, vẻ mặt còn ngơ ngác, cô không có bệnh mà!

*

Thực ra Hài Hòa Hiệu vẫn rất đáng yêu, vì giá trị thù hận nên lúc nhắc nhở vẫn rất nghiêm túc nhắc nhở, sẽ không che giấu giống các hệ thống khác, bắt ký chủ phải tự tìm hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK