Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Đêm đến.

Minh Thù tách khỏi những đệ tử kia lén vào phòng Vân Dao. Có lẽ Vân Dao đang tắm, tiếng nước ùng ục vang lên.

Giọng nói của Vân Dao mơ hồ truyền đến: "Lần sau ngươi không thể như vậy, chuyện lần này thực sự làm ta sợ muốn chết thiếu chút nữa đã bị phát hiện. Nếu như bị phát hiện, người hiện tại bị đuổi đi chính là ta."

Một giọng nói non nớt vang lên có chút ấm ức: "Biết rồi. Nếu không phải nam nhân kia đột nhiên xuất hiện, cô cũng sẽ không bại lộ."

Minh Thù nhướng mày, quả nhiên có liên quan đến nữ chính giả.

"Nam nhân kia là ai?"

"Không biết, ta rời khỏi Ẩn Tông đã lâu."

Giọng nói non nớt lại tràn đầy chín chắn, nghe có vài phần không được tự nhiên:

"Khó khăn lắm mới có chút đan dược, vẫn chưa đủ, chừng nào cô mới tìm đan dược cho ta nữa?"

"Ngươi đừng ở đây xằng bậy, sau này không được trộm đan dược nữa."

Vân Dao cảnh cáo: "Sẽ hại chết ta. Ta sẽ nghĩ cách kiếm đan dược cho ngươi."

Minh Thù vén rèm đi vào.

"Ai?"

Giọng nói non nớt tràn ngập cảnh giác đề phòng.

Vân Dao che thân thể quay đầu nhìn vị trí Minh Thù đứng, mắt hiện ra kinh ngạc:

"Huyền Cơ, tại sao ngươi lại ở đây?"

Nàng vào lúc nào? Tại sao mình lại không phát hiện ra.

Minh Thù đảo mắt nhìn xung quanh, không phát hiện vật gì kỳ quái nhưng trên tay Vân Dao lại có một vòng tay, nhìn qua rất xưa cũ.

Có lẽ ánh mắt Minh Thù vô cùng trắng trợn, Vân Dao theo bản năng che vòng tay lại:

"Huyền Cơ, ngươi vào phòng ta làm gì?"

Hơi nước bốc lên cao, gương mặt mơ hồ của thiếu nữ tràn ý cười:

"Đương nhiên là đến trao đổi thân mật với ngươi một chút."

"Cái gì?"

Vân Dao nghe không hiểu ra làm sao, nàng ta cau mày nói:

"Ngươi có chuyện gì? Chờ ta mặc quần áo đàng hoàng, ngươi đi ra ngoài trước."

Tuy rằng không biết tại sao nàng có thể yên lặng không tiếng động xuất hiện, nhưng lúc này bản thân lại không mặc gì cả, mặc dù đều là nữ nhưng Vân Dao cũng có chút không được tự nhiên.

Minh Thù không lui ra, ngược lại tới gần thùng nước tắm.

"Ngươi đứng lại!"

"Huyền Cơ, ngươi đứng lại, tới nữa ta sẽ ra tay."

Vân Dao thấy Minh Thù không có ý dừng lại, cầm lấy y phục bên cạnh bao lấy mình. Vân Dao nhanh chóng ra tay tấn công.

Minh Thù nghiêng người tách khỏi sự tấn công của pháp thuật, tốc độ nhanh đến mức Vân Dao cũng không phản ứng kịp.

Thật nhanh...

Vân Dao kinh hãi không thôi: "Ngươi..."

Nàng không phải là tam linh căn sao? Vì sao lại có thân thủ nhanh như vậy, lẽ nào học được pháp thuật lợi hại gì?

"A!"

Cổ tay Vân Dao bị siết chặt, sợ đến mức nàng ta kinh hô một tiếng, sau đó cả người bị túm lấy ném vào trong nước.

Cả người Vân Dao bị ấn trong nước, cổ tay bị bóp lại, hoàn toàn không có cách nào sử dụng pháp thuật tấn công Minh Thù.

"Đan dược là do ngươi trộm sao?"

Giọng nói trong veo từ đỉnh đầu truyền đến.

Vân Dao giãy giụa.

Minh Thù nới lỏng tay một chút để nàng ta trồi lên mặt nước hô hấp:

"Đan dược có phải là do ngươi trộm không?"

Từ sau khi Vân Dao xuyên sách đến, vẫn chưa gặp phải tình huống đáng sợ như vậy, sắc mặt nàng ta tái nhợt lắc đầu:

"Không... Không phải."

"Vừa nãy ta đều đã nghe thấy."

Đầu ngón tay Minh Thù lướt đến cổ tay nàng ta:

"Là cái này sao? Bên trong là cái gì? Thượng cổ thần thú sao? Hay là..."

"Đây là một chiếc vòng tay, bên trong không có gì cả."

Vân Dao thét chói tai: "Ngươi buông ra, Huyền Cơ, ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi làm thế với ta?"

"Nói rất có đạo lý."

Minh Thù đè nàng ta xuống dưới nước lần thứ hai: "Chúng ta không thù không oán, ngươi lấy đan dược còn xúi người khác hãm hại ta sao?"

"A a..."

Lần thứ hai Vân Dao bị kéo lên, nàng ta hít từng ngụm khí, viền mắt đỏ lên:

"Ta không biết... Ta không biết bọn họ lại hãm hại ngươi. Kẻ hãm hại ngươi là bọn họ, không liên quan đến ta, ta chỉ lấy đan dược mà thôi. Ngươi tức giận thì đi tìm bọn họ."

"Đã thừa nhận rồi sao? Không phải mới vừa nãy còn không thừa nhận sao?"

Thân thể Vân Dao run lên, nàng ta rất muốn không thừa nhận, nhưng nàng ta sợ người tươi cười dịu dàng trước mặt này.

Nàng ta cảm giác mình không thừa nhận, có thể sẽ bị giết chết ở chỗ này.

"Hiện tại không phải là ngươi cũng không có chuyện gì sao?"

Vân Dao lấy hơi: "Ta cũng không cố ý, người hãm hại ngươi cũng đã bị nghiêm phạt, ngươi còn muốn thế nào?"

Minh Thù cười nói: "Đánh ngươi một trận."

"Ngươi..."

Minh Thù đánh Vân Dao mấy cái, đột nhiên cảm giác nhiệt độ không khí hạ xuống. Đồ vật xung quanh nhanh chóng đóng băng, nàng cầm lấy tay Vân Dao, lạnh đến thấu xương.

Minh Thù bắt buộc buông Vân Dao ra.

Vân Dao sắc mặt tái nhợt ôm ngực thở dốc:

"Khụ khụ..."

Hơi nước ngưng tụ thành nhũ băng bay về phía Minh Thù.

Minh Thù kéo rèm bên cạnh quấn lấy nhũ băng, rút lui ra bên ngoài.

"Ầm!"

Nhưng vào lúc này nóc nhà bị phá một lỗ to, một bóng người từ trên trời rơi xuống, vừa lúc rơi vào thùng nước tắm của Vân Dao.

Trên trời rơi xuống một "Lâm muội muội".

Vân Dao thét lên, từ trong thùng nước bò ra ngoài, quấn y phục đứng một bên. Khí lạnh tản đi, Minh Thù đoán chừng hẳn là âm thanh nàng nghe lúc nãy đã giở trò quỷ.

Dựa theo kịch bản, vai chính có bàn tay vàng sẽ không bắt đầu ở thời kỳ yên bình, nhất định là trạng thái suy yếu.

Thứ này chắc cũng đang suy yếu cho nên mới phải làm như vậy.

Người trong thùng nước tắm một thân áo trắng, dường như hắn bị thương kêu lên một tiếng đau đớn, nước trong thùng tắm nhanh chóng nhiễm đỏ.

Dường như Vân Dao nhận ra người ngã xuống là ai nên muốn tiến lên, nhưng ngại Minh Thù đứng bên kia. Nàng ta không dám lộn xộn, nắm thật chặt y phục nhìn người trong thùng nước.

Vân Dao và Minh Thù không động đậy, hắn chỉ có thể tự mình đứng lên.

Còn chưa bò ra ngoài thùng nước, thân thể hắn đột nhiên bay lên trên không, không khí quanh người nam nhân trong nháy mắt trở nên sắc bén, nhưng hắn không có sức tấn công.

Tiếp theo hắn có cảm giác mình bị người khiêng đi, sau đó... Hắn bị ném ra ngoài.

"Nào nào, chúng ta tiếp tục."

Vân Dao trợn mắt há mồm nhìn cửa sổ bị đóng lại.

Nàng cứ thế... Ném hắn đi như vậy sao?

Nàng biết đó là ai sao?

Vân Dao chỉ có thể hét lên: "Người đâu cứu mạng!"

Tất cả mọi người đều đi luyện tập nên không có ai ở dây, Vân Dao hò hét rát họng cũng không ai tới.

Minh Thù đánh xong người liền hỏi: "Có tức hay không? Tức là được rồi."

Vân Dao mắt sưng đỏ, cắn nát cả môi chỉ run run không lên tiếng. Người bị Minh Thù ném đi không phải ai khác mà chính là nam chính.

Vân Dao cố ý ở phòng tắm chờ như vậy, chính là chờ nam chính từ trên trời rơi xuống. Thế nhưng kết quả là bị Minh Thù ném đi.

Vân Dao còn bị đánh một trận, nàng ta có thể không tức sao?

Nhưng mà Vân Dao không dám nói cho người khác biết, mình bị Minh Thù biết được bí mật, nàng biết đan dược là Vân Dao lấy, biết bí mật vòng tay của Vân Dao.

Đáng hận.

[Ký chủ, cô có biết vừa nãy cô giống cái gì không?]

Minh Thù từ chỗ Vân Dao đi ra, cố ý đi qua chỗ nam chính một vòng, không thấy người đâu, không biết là bị ai nhặt đi rồi.

Hài Hòa Hiệu cắt ngang suy nghĩ của cô.

Cô tò mò hỏi: "Giống cái gì?"

[Phụ nữ biến thái hung bạo.]

"Hài Hòa Hiệu, ngươi nói cho ta biết, ta không phải ký chủ ruột của ngươi đúng không? Nói ký chủ của ngươi như vậy mà được à?"

Hài Hòa Hiệu lựa chọn câm miệng, không đấu võ mồm với Minh Thù nữa.

Nó muốn suy nghĩ xem làm sao để kéo giá trị thù hận.

...

Từ khi Vân Dao bị Minh Thù đánh, nàng ta cũng không dám tìm Minh Thù, đôi khi gặp Minh Thù liền đi đường vòng giống như sợ Minh Thù đi đến đánh nàng ta.

Minh Thù nghĩ, có thể nữ chính giả này khá sợ hãi... Cũng có thể là tích góp từng chút từng chút năng lực ở trong bóng tối. Mặc kệ như thế nào, Minh Thù đều mất đi mục tiêu giá trị thù hận, nàng cũng không thể ngày ngày đều chui vào phòng của nữ chính giả chơi đùa với người ta được.

Nàng không phải đến để tu tiên thế nhưng nếu không tu tiên, nữ chính giả chạy đến nội môn, nàng vẫn ở ngoài ngoại môn. Chính vì vậy mà không kéo được giá trị thù hận.

Vì vậy, Minh Thù không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng bắt đầu tu luyện.

"Huyền Cơ, ngươi cả ngày ngồi ở chỗ này làm gì?"

Lâm Cẩn mang theo sư đệ trèo lên sau núi, chống đầu gối thở hổn hển, hỏi người đang ngồi xếp bằng gặm chân thỏ trên tảng đá lớn cách đó không xa.

"Mệt chết ta."

Minh Thù trả lời một tiếng: "Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt (*)."

Lâm Cẩn cùng các sư đệ co giật khóe miệng, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt cái gì? Nàng muốn thành tinh sao?

"Mang thức ăn không?"

Bỗng nhiên, đôi mắt Minh Thù phát sáng mong đợi nhìn Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn không nói nổi: “Không phải ngươi vẫn đang ăn sao? Nói, ngươi lấy chân thỏ ở đâu? Ta nhớ gần đây không có động vật."

Hắn vừa nói vừa phất tay với sư đệ ở phía sau. Đám sư đệ thở hổn hển, kéo một bao tải để trước mặt Minh Thù. Minh Thù ném xương xuống, đi mở bao tải rồi nói:

"Bắt ở ngọn núi bên cạnh."

Ngọn núi bên cạnh.

Là ngọn núi bên cạnh hắn đang nghĩ tới sao?

Hiện tại, bọn họ đang ở bên ngoài Thất Phong, không phải là đệ tử nội môn thì không được phép bước vào phạm vi Thất Phong.

"Ngươi không bị người của Thất Phong phát hiện sao?" Lâm Cẩn tò mò hỏi.

"Ta không vào Thất Phong thì làm sao mà bị phát hiện được chứ."

"Vậy ngươi nói ngọn núi bên cạnh là ngọn núi nào?"

"Bên ngoài Ẩn Tông."

Thật sự là hắn đã nghĩ nhiều rồi. Không đúng.

"Ngươi xuống núi sao?"

Trên mặt Lâm Cẩn viết hai chữ kinh ngạc.

Minh Thù nghiêng đầu, nghi hoặc: "Không thể xuống núi sao?"

"Đệ tử ngoại môn không thể tùy tiện xuống núi, hơn nữa cửa núi có bố trí trận pháp, ngươi xuống như thế nào?"

Lâm Cẩn càng nói càng kích động.

"Đi xuống thôi."

Thật ra trẫm muốn bay xuống, nhưng năng lực có hạn không bay nổi.

Cho nên nàng thực sự phá trận xuống núi, đi qua ngọn núi bên cạnh một vòng vẫn không bị người trong tông môn phát hiện. Kỳ thực đây mới là cao thủ ẩn nấp trong biển người. Tam linh căn cũng không cản nổi sức mạnh của nàng.

Đột nhiên, Minh Thù nhảy xuống tảng đá đứng trước mặt Lâm Cẩn, cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Thiếu niên, tu tiên không?"

"Cái... Cái gì?"

Nụ cười Minh Thù như làn gió mát khiến người ta không nhịn được mê mẩn.

Sắc mặt Lâm Cẩn đỏ ửng, tim đập hơi nhanh. Khó khăn lắm mới làm cho tâm trí rối loạn của mình bình tĩnh lại.

"Những người đó dạy không thú vị, ta dạy cho ngươi không giống bọn họ."

"Không giống sao?"

Minh Thù gật đầu: "Có muốn học không?"

Kỳ thực Lâm Cẩn không thích tu luyện, hắn lên núi hoàn toàn là vì trưởng bối trong tộc quyết định, hắn không phản đối được cho nên mới đến đây.

Những thứ chấp sự trưởng lão dạy cho hắn, hắn cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, cho tới bây giờ vẫn không chủ động đi tu luyện.

Hắn cũng không có ý định ở Ẩn Tông lâu dài, một năm sau không vào được nội môn liền xuống núi làm một tên ăn chơi thoải mái, tiêu phí thời gian. Thế nhưng, lúc Minh Thù hỏi ra câu kia, Lâm Cẩn đột nhiên bắt đầu sinh ra một ước vọng. Hắn muốn tu tiên.

"Được." Lâm Cẩn đồng ý.

Nụ cười Minh Thù như tỏa nắng: "Thế nhưng có một điều kiện, mỗi ngày ngươi phải đưa đồ ăn cho ta."

Nghĩ lại sao thấy mệt tâm vậy?

"Được, không thành vấn đề."

Mang chút đồ ăn với hắn mà nói thì không khó. Đạt được điều kiện hợp tác, Minh Thù cũng không cần vì ăn mà rầu rĩ.

"Được rồi, Từ trưởng lão nhiều lần tìm ngươi, không thấy mặt ngươi, Từ trưởng lão tức đến muốn đuổi ngươi ra khỏi tông môn."

Lâm Cẩn nhớ đến mục đích mình tới đây.

"Thời kỳ mãn kinh, thông cảm đi đừng để ý tới hắn ta."

Minh Thù vỗ vỗ vai Lâm Cẩn, giọng điệu khuyên nhủ.

...

Minh Thù vẫn ở trên núi, mỗi ngày trừ ăn thì chính là đờ người ra. Vài người ngồi bên cạnh đờ người ra theo nàng.

"Huyền Cơ, không phải ngươi nói dạy ta sao?"

"Ừ."

Minh Thù quay đầu lại, suy nghĩ một hồi: "Ngươi muốn học cái gì?"

Lâm Cẩn cảm giác mình lại mở ra cánh cửa của thế giới mới: "Còn có thể tự chọn sao?"

Thái độ Minh Thù thờ ơ: "Ngươi chọn đi, dù sao ta cũng không biết."

Lâm Cẩn phát điên: "Vậy ngươi muốn ta chọn cái gì?"

"Hay là ngươi chọn một cái ta vừa vặn biết đi."

Minh Thù cười: "Yên tâm chọn, chỉ cần khẩu vị không quá nặng, dù ta không biết cũng có thể nói bừa cho ngươi."

Hắn vẫn nên xuống núi tìm chấp sự trưởng lão thì hơn.

Lâm Cẩn suy tư hồi lâu, hắn nói: "Ta muốn học trận pháp."

Minh Thù gật đầu, bày tỏ đã biết: "Trước tiên ta dạy ngươi trúc cơ."

Vẻ mặt Lâm Cẩn sợ hãi, biểu cảm như đang bị đùa giỡn.

Cấp bậc tu chân chia thành luyện khí, tụ nguyên, trúc cơ, tích cốc, kim đan, nguyên anh, xuất khiếu. Tám cấp bậc độ kiếp, độ kiếp thành công là có thể phi thăng tiên giới.

Trước khi đệ tử ngoại môn tiến vào nội môn có thể tụ nguyên đã là quá tài giỏi rồi, nàng lại bảo sẽ dạy hắn trúc cơ sao?

"Huyền Cơ, không phải là ngươi đang trêu ta chứ?"

Không phải là hắn không tin, nhưng một chút lý do khiến hắn tin tưởng cũng không có.

Minh Thù cắn một viên trái cây, mơ hồ nói: "Thế giới này linh khí tràn đầy, trúc cơ là chuyện rất dễ dàng."

"Nếu quả thật dễ dàng như vậy... Đệ tử nội môn cũng không ít thế."

Minh Thù liếc hắn một cái, mỉm cười: "Các ngươi bị điều khoản trên lý thuyết trói buộc quá nhiều, tu đạo là dựa vào lĩnh ngộ và thiên phú."

"Cho nên chàng trai trẻ, đến hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt đi."

***

(*) Tinh hoa nhật nguyệt: là linh khí của mặt trời và mặt trăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK