Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Thù phát hiện Ngụy Tự đang len lén theo dõi mình, có lẽ là vì cô nói câu nói kia, khiến cô ta bắt đầu lo lắng, lo lắng bí mật của mình bị phát hiện.

Nhưng cô ta lại không xác định được Minh Thù biết hay không, cho nên chỉ có thể theo dõi cô, cố gắng tìm được một lý do để cho mình yên tâm.

Minh Thù vốn là định lại đánh Ngụy Tự một trận, có điều trên đường tất cả đều là du khách. Minh Thù chỉ có thể từ bỏ ý định này, đi ăn cháo đào hoa sau đó trở về khách sạn.

Người ở khách sạn rất đông, Ngụy Tự không dám tiếp tục đi theo.

Lúc muộn, đoàn phim bên kia mới kết thúc công việc, nhân viên công tác lục tục trở lại khách sạn, đoàn phim có nhiều người, cũng khó trách khách sạn bên này khó đặt trước.

"Reng reng."

Chuông phòng có người ấn kêu vang.

Minh Thù mở cửa, nhìn thấy bên ngoài có một người bịt kín như chiếc bánh chưng lúc trước, nheo mắt: "Làm gì?"

"Để cho tôi đi vào!" Kỷ Cẩm sợ bị người khác nhìn thấy, giọng nói rất nhỏ.

"Tôi với anh không quen biết, có vấn đề gì nói ở đây đi, anh không muốn bị ném ra một lần nữa chứ?"

"Cô..." Nhắc đến việc này, trong ngực Kỷ Cẩm như có đám lửa cháy hừng hực.

Bộ ngực hắn phập phồng hai cái, đảo mắt nhìn quanh hành lang: "Vì sao cô không chịu chụp hình cho tôi?"

"Không muốn chụp thôi, chả có lý do gì cả."

"Sao có thể không có lý do gì." Kỷ Cẩm không tin: "Có phải cô muốn dùng cách này để gây chú ý với tôi không?"

Thủ đoạn muốn tiến nên lùi, hắn gặp cũng nhiều.

"..." Đồ ngốc này đến cùng là hiểu lầm cô thành gì rồi? Vì sao trong đầu lại nghĩ ra tiết mục như vậy?

"Tôi cho cô biết, tôi sẽ không rơi vào bẫy của cô đâu." Kỷ Cẩm lạnh lùng nói.

"Ồ, nói xong rồi? Nói xong rồi thì mời về cho." Đồ ăn vặt vẫn chờ trẫm yêu thương, tại sao phải ở đây nghe cái đồ ngốc này ảo tưởng.

Minh Thù làm bộ phải đóng cửa, Kỷ Cẩm lại dùng toàn bộ thân thể áp ở trên cửa: "Giang Kiều, cô rốt cuộc là có chụp ảnh cho tôi không?"

Hắn vừa rồi đã xem qua ảnh của Dư Tiểu Hàn và ảnh của mình, hoàn toàn chính là hai đẳng cấp khác nhau, Dư Tiểu Hàn thân phận còn kém hơn hắn, nếu như Chu đạo diễn thực sự tung những tấm ảnh kia ra, hắn biết đặt mặt mũi đi đâu cơ chứ?

Trọng điểm là...

"Anh không phải nói sẽ không bỏ qua cho tôi sao? Tôi không chụp đấy, anh đi đi!" Minh Thù phất tay: "Nếu anh không đi tôi gọi mọi người tới."

"Cô muốn như thế nào mới đồng ý chụp cho tôi?"

Minh Thù buông lỏng cánh tay, Kỷ Cẩm theo đà đẩy cửa ra, đi vào bên trong.

Minh Thù lại thừa cơ hội đi ra ngoài, đứng ở cửa lớn giọng kêu: "Đây không phải là Kỷ Cẩm sao, Kỷ Cẩm ở đây này, mau đến đây đi!"

Tại thời điểm này, phần lớn du khách đã trở lại.

Trước đó có tin tức Kỷ Cẩm đang ở Đào Hoa cốc, nhiều người hâm mộ đều muốn tình cờ gặp được, Minh Thù vừa kêu lên lập tức xuất hiện mấy cô gái.

Các cô hét lên chói tai có thể sánh bằng uy lực Minh Thù gây ra.

Kỷ Cẩm đầu óc tê rần, hung dữ trợn mắt nhìn Minh Thù đứng dậy bỏ chạy.

Kỷ Cẩm xuất hiện, toàn bộ khách sạn đều ầm ĩ cả lên, bảo vệ khách sạn thật vất vả mới khuyên mọi người trở về phòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy người hâm mộ cố gắng tìm kiếm Kỷ Cẩm.

Người hâm mộ điên cuồng lên, không có gì bọn họ không làm được chỉ có những việc mà chúng ta nghĩ không ra.

Kỷ Cẩm chật vật ngồi trong xe, ngay cả khách sạn cũng không dám trở về, hắn đáng lẽ phải đi từ lúc xế chiều hôm nay nhưng vì Minh Thù, hắn bây giờ còn chưa đi.

"Tôi đã bảo anh đừng trêu chọc cô ta." Người đại diện thở dài: "Cô gái kia vừa nhìn thì đã biết không phải là dạng dễ chọc vào."

"Tôi còn chưa xong với cô ta đâu!"

Kỷ Cẩm nhẫn nhịn nửa ngày, cũng chỉ có thể nói ra vài từ như vậy.

"..." Luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện lớn.

-

Ở nhà hàng, mọi người đang tụ tập lại một chỗ ăn cơm, thảo luận những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

"Kỷ Cẩm nói là ảnh của tạp chí Tân Ngữ là do Giang Kiều chụp, không biết là thật hay giả, còn lúc chụp ảnh chiều nay nữa, rốt cuộc là đẹp đến thế nào mới khiến cho Chu đạo diễn lại nói chuyện với cô ta như vậy?" Một cô gái đội mũ kỳ lạ nói.

"Ảnh chụp trên tạp chí Tân Ngữ, tôi xem qua rồi dù Giang Kiều bản lĩnh có lớn, cũng không thể lớn như vậy chứ?" Có người hoài nghi.

"Nhưng Kỷ Cẩm sẽ không nói dối! Hơn nữa anh ta lại không biết Giang Kiều."

Hà Như cười nói: "Tô Nam Phong không tới sao? Để cậu ta đưa máy ảnh cho chúng ta xem là biết ngay mà."

Cô biết Giang Kiều có bản lĩnh, nhưng không nghĩ đến bây giờ cô ta đã có bản lĩnh lớn đến như vậy.

Thế nhưng mọi người cũng không thấy Tô Nam Phong.

"Giang Kiều thật là lợi hại, chúng ta ở đây ai có thể so sánh được với người ta cơ chứ." Có người chua chát nói: "Mọi người xem xem, cô ta cho tới bây giờ, cũng đâu có nói chuyện nhiều với chúng ta? Cô ta chính là khinh thường chúng ta."

"Lợi hại thì sao, cũng là người không có tiền, xem những thứ cô ta mặc trên người kìa, hàng vỉa hè!" Cô gái đội mũ cười lạnh.

Mọi người đều không nói gì.

Tài năng và tiền tài đôi khi không thể ngang bằng nhau.

"Học trưởng, cậu có thể chụp được những tấm ảnh được đăng ở tạp chí Tân Ngữ không?" Đang lúc mọi người im lặng, có một người hỏi Tiết Hàng.

Tiết Hàng lắc đầu.

Ảnh như vậy, hắn cho rằng chỉ có những người đứng đầu giới chụp ảnh mới có thể chụp được.

Không ngờ là... cô ấy chụp.

Có người hoài nghi, có người đố kỵ, cũng có người thở dài.

Bữa cơm này ăn không thoải mái.

-

Chu đạo diễn ngày hôm sau tìm đến Minh Thù, tiếp tục bàn về việc chụp ảnh quảng cáo, Minh Thù cũng rất dễ nói chuyện, ngoại trừ Kỷ Cẩm, người khác cô đều có thể chụp.

Đây được coi là dễ nói chuyện sao!

Chuyện này khiến Chu đạo diễn thấy buồn muốn chết.

Kỷ Cẩm đó là nam chính thứ hai, ảnh quảng cáo lại không có hắn... cái này không phải là để cho người ta nói xấu sao?

Hơn nữa Kỷ Cẩm có thể đồng ý không?

Thế nhưng những bức ảnh kia...

Dù Chu đạo diễn nói như thế nào, Minh Thù đều là một mực chắc chắn, trừ Kỷ Cẩm, những người khác đều có thể.

Sau đó Chu đạo diễn không biết từ đâu nghe được cô và Ôn Hạ Thanh có quan hệ không tệ, lại không biết liên hệ với ai, thuyết phục được Ôn Hạ Thanh gọi điện thoại tới nói giúp.

Cách nói chuyện của Ôn Hạ Thanh khá uyển chuyển, ý tứ cơ bản chính là Kỷ Cẩm là vua màn ảnh nhưng lòng dạ hẹp hòi, tốt nhất không nên đắc tội, ai cũng không biết hắn sẽ làm ra việc gì.

Minh Thù lại không sợ hắn, không muốn đáp ứng.

Nhưng Ôn Hạ Thanh nói trở về sẽ mời cô ăn cơm, để giúp cô giải quyết việc này.

Minh Thù cảm giác mình không thể dao động, nhưng người dùng đồ ăn để dụ dỗ cô không phải là Kỷ Cẩm, mà là Ôn Hạ Thanh.

Minh Thù đắng đo một lúc, cuối cùng đồng ý.

Vì đồ ăn vặt!

Thả đối tượng giá trị thù hận một lần.

Trước mắt đồ ăn vặt mới là thuộc về mình.

Việc Hài Hòa Hiệu hứa hẹn bánh nướng lớn còn cần phải nghiên cứu thêm.

Hài Hòa Hiệu có hài hòa hay không cũng còn chờ nghiên cứu.

Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.

Chu đạo diễn nghe nói Minh Thù đồng ý rồi, sướng đến phát điên, đừng nói Minh Thù muốn ăn đồ ăn vặt, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, hắn đều có thể thỏa mãn.

Vì Kỷ Cẩm còn có những việc khác, đã rời đi cho nên Minh Thù còn phải ở lại Đào Hoa cốc vài ngày.

Thời gian của bọn Tiết Hàng đã xong, Tô Nam Phong và Ngụy Tự thừa dịp cuối tuần nghỉ làm qua bên Tân Ngữ, để thứ hai đi làm luôn, bọn họ cũng phải rời đi.

Tô Nam Phong trước khi rời đi tìm Minh Thù một lần.

Hỏi cô có thể cho hắn những tấm ảnh được chụp trong máy ảnh của mình được hay không.

Minh Thù ăn mấy bát cháo đào hoa, rồi đem phim ra bán.

Ngay trước khi họ rời đi nửa giờ, đột nhiên xảy biến cố.

Hình như có người bị Minh Thù đánh.


Nửa giờ sau.

Đám người Hà Như trả phòng rời khỏi khách sạn, Triệu thiếu gia đang giúp Hà Như xách hành lý, hình như Hà Như để quên gì đó, chạy lên lầu một chuyến.

Nào ngờ khi từ trên lầu đi xuống, phất tay đánh Minh Thù.

Minh Thù nào có thể để người ta đánh, tránh được bàn tay của Hà Như, Hà Như điên hay sao mà cứ phải đánh cô.

Là một cô gái hiện đại nói đạo lý, nên cô liền đánh lại.

Sau khi Hà Như bị đánh, đúng lúc người bên trong đi ra.

Vì vậy tất cả mọi người không đi được, bị ép ngồi ở phòng ăn của khách sạn nói đạo lý.

Hà Như ngồi khóc sướt mướt, Minh Thù ngồi đối diện, bắt chéo chân lột măng cụt, muốn bao nhiêu nhàn nhã thì có bấy nhiêu nhàn nhã.

Không có chút gì gọi là giác ngộ bản thân vừa đánh người.

Triệu thiếu gia an ủi Hà Như, Hà Như lại níu lấy hắn, khóc nức nở nói: "Em không biết anh không quên được cô ta, em không biết… hu hu…"

"Như Như em đang nói gì vậy?" Triệu Công Tử vẻ mặt ngơ ngác: "Anh không quên được ai cơ?"

"Ngoài Giang Kiều ra thì còn có thể là ai?" Hà Như nước mắt ngắn dài càng hung dữ hơn: "Có phải đàn ông các anh không có được thì mới quý trọng hay không, trước đây anh thích cô ta, bây giờ vẫn không quên được cô ta."

"Như Như, anh và Giang Kiều chẳng có chuyện gì cả." Triệu thiếu gia nói: "Có phải em nghe ai nói linh tinh gì rồi không?"

"Nếu không phải hai người từng làm, có ai nói linh tinh được?" Hà Như có chút mất khống chế, đột nhiên hét về phía Minh Thù: "Giang Kiều cô cũng quá không biết xấu hổ, biết rõ chúng tôi đã kết hôn rồi, cô còn quyến rũ anh ấy, cô thiếu đàn ông muốn ngủ với người khác lắm sao?"

Giọng điệu Minh Thù không nặng không nhẹ: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi quyến rũ Triệu thiếu gia nhà cô? Có ảnh hay có nhân chứng?"

Hà Như đương nhiên không có ảnh: "Cô còn không thừa nhận."

"Không phải tôi làm, tại sao tôi phải thừa nhận?" Đổ vỏ không được lợi gì, trẫm không đổ. Minh Thù nhìn về phía Hà Như, trong đầu suy nghĩ lại tình huống lúc nãy, một lát sau nói: "Là Ngụy Tự nói cô biết?"

Vừa rồi mọi người đều ở sảnh lễ tân trả phòng, chỉ có Ngụy Tự là không thấy đâu, sau đó Hà Như đi tới vừa xuống tới nơi đột nhiên đánh cô.

Mà hẳn là Ngụy Tự đã nhìn thấy lần trướcTriệu thiếu gia tìm cô.

"Đúng thì sao, bị người khác nhìn thấy rồi, cô còn không thừa nhận sao?" Hà Như hoàn toàn quên mất, Ngụy Tự bảo cô ta không được nói với ai khác là cô ta nói như vậy.

"Lời của Ngụy Tự mà cô cũng tin, đầu óc cô cũng uổng phí quá." Minh Thù tiếp tục lột măng cụt: "Rất rõ ràng, tôi và cô ta có mâu thuẫn, bản thân cô ta không cách nào tóm được tôi chỉ có thể kích động cô, bạn học Hà Như, tôi rất nghi ngờ sao cô tốt nghiệp được."

Hà Như bị Minh Thù nói đến sửng sốt, nhưng như thế không đủ để cô ta thôi nghi ngờ.

Lúc đến đây, cô ta cũng rất đề phòng Minh Thù, chưa nói đến sau đó còn bị người khác kích động.

Hà Như kéo kéo Triệu thiếu gia: "Anh nói đi, có phải anh từng tìm cô ta không."

Triệu thiếu gia muốn nói là không, ai ngờ Minh Thù lại gật đầu: "Đúng là từng tìm tôi."

"Các người…" Hà Như lắp ba lắp bắp rơi nước mắt: "Các người đúng là không biết xấu hổ!"

"Như Như, em hãy nghe anh nói." Triệu thiếu gia luống cuống tay chân giải thích: "Anh đúng thật có đi tìm Giang Kiều, nhưng anh không giống như những lời em nói."

"Đúng, người không biết xấu hổ là chồng cô!" Minh Thù tiếp tục gật đầu: "Tôi vẫn là khuê nữ (*), mà lại đòi vào phòng tôi, hắn không cần danh tiết nhưng tôi thì cần."

"Giang Kiều, cô có thể đừng làm rối thêm nữa được không?" Triệu thiếu gia cũng hơi nổi giận, hắn nhanh chóng giải thích: "Anh tìm cô ta là muốn bảo cô ta đừng nhắc đến chuyện anh theo đuổi cô ta nữa, việc này vốn rất mất mặt, anh cũng không muốn để em biết, ai ngờ em đã sớm…"

"Tôi không nghe, tôi không nghe, các người hợp sức lừa gạt tôi." Hà Như là hình tượng nhân vật chính thích gây sự vô lý.

"Như Như."

"Anh đừng đụng vào tôi, tôi không nghe…" Hà Như ngoài miệng thì nói vậy, nhưng lại chẳng có chút kháng cự nào.

Minh Thù rất muốn nhắc nhở cô ta, cô diễn kịch thì tốt xấu gì cũng phải diễn cho trọn chứ, thế này giả tạo lắm.

Nhưng lúc này Triệu thiếu gia có chút tức giận, Minh Thù vẫn chưa lên tiếng, hắn trừng mắt nhìn sang.

"Như Như, anh thề, nếu anh có dính dáng gì tới Giang Kiều, anh liền bị sét đánh."

Triệu thiếu gia nịnh nọt Hà Như một lúc lâu, Hà Như mới bình tĩnh lại.

"Hai người thực sự không có gì?"

"Tôi để ý hắn ta?" Minh Thù lên tiếng trước: "Không ăn được, cấu trúc lại quá xấu."

Triệu thiếu gia: "..."

Trước đây từng bị từ chối một lần, bây giờ lại bị tổn thương lần nữa, cô không thể bỏ qua cho hắn sao? Đều tại năm đó tuổi quá trẻ, bị biểu hiện bên ngoài lừa gạt.

Quả nhiên phụ nữ càng đẹp lại càng độc ác.

"Ngụy Tự nói gì với em?" Triệu thiếu gia nói sang chuyện khác.

Hà Như vẫn đang khóc thút thít: "Cô ta nói… thấy anh vào phòng của Giang Kiều…"

Hà Như nói ra chuyện mình gặp Ngụy Tự ở trên lầu, bao gồm những lời Ngụy Tự nói với cô ta.

"Ngụy Tự như vậy không phải là nói linh tinh sao?"

"Giang Kiều với Triệu thiếu gia chẳng có chuyện gì cả, cô ta lại nói như vậy, cứ như thực sự có gì đó."

"Trước kia cảm thấy Ngụy Tự là một cô gái vô cùng tốt, sao lại nói linh tinh…"

"Tôi nói, sao vừa nãy cô ta không ở đây, cảm thấy có lỗi. Lại phá hoại tình cảm của người khác, tâm tư cô gái này cũng độc ác quá, uổng công trước đây tôi đối tốt với cô ta như vậy."

"Cô ta phá hoại Như Như không chừng đã sắp đặt gì rồi…"

Mọi người cảm thấy bất bình cho Hà Như, trách mắng Ngụy Tự.

Hà Như nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, nét mặt bắt đầu khó coi, Ngụy Tự cố ý… Nhưng cho dù biết mình vu oan cho người khác, cô ta cũng không xin lỗi.

"Chúng ta đi." Hà Như kéo Triệu thiếu gia chuẩn bị rời đi.

"Đứng lại."

Tiếng "đứng lại" của Minh Thù không dùng lực mấy, nhưng lại khiến Hà Như và Triệu thiếu gia đồng thời dừng lại.

"Hất nước bẩn lên người khác xong lại muốn đi?" Trẫm dễ nói chuyện như vậy từ khi nào?

"Không phải cô đánh tôi rồi sao." Hà Như xoay người lại, nhìn Minh Thù: "Tôi không gây rắc rối cho cô, cô cũng đừng cố níu không buông, chúng ta hòa nhau."

"Tôi đánh cô, là vì cô ra tay trước." Minh Thù ngồi trên ghế sô pha, tư thế như một bà chủ: "Đó là tôi tự vệ, cái khác thì không cần, mua cho tôi ít đồ ăn vặt an ủi là được."

Hà Như: "…" Cô có nghe thấy lời của mình không?

Hiện giờ Triệu thiếu gia không muốn trêu chọc Minh Thù, người phụ nữ này rất tà ác.

Vì vậy Minh Thù ôm đồ ăn vặt, nhìn xe của Triệu thiếu gia rời đi, những bạn học khác dùng ánh mắt kỳ quái đảo trên người cô một vòng, cũng leo lên xe của khách sạn rời đi.

Có lẽ là lần tụ tập sau, bọn họ cũng không muốn gọi cô nữa.

Minh Thù xoay người về khách sạn.

Cửa thang máy mở ra, Ngụy Tự từ bên trong đi ra đối mắt với Minh Thù, cô ta bỗng nhiên chột dạ nhưng sau đó lại bình tĩnh đi ra ngoài.

Minh Thù giữ tay cô ta lại, kéo cô ta vào thang máy, đóng cửa thang máy.

Động tác của Minh Thù quá nhanh, Ngụy Tự căn bản không có cơ hội phản kháng, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại. Lúc này cô ta mới phản ứng kịp, nhào qua ấn nút thang máy.

Minh Thù ngăn cô ta lại, nở nụ cười dịu dàng: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta đừng nên lãng phí."

"Giang Kiều… Á…"


Tháng năm.

Thời tiết dần nóng bức, Minh Thù kéo hành lý từ sân bay ồn ào đi ra, những người đón máy bay giơ bảng ra, mọi người lui tới vô cùng náo nhiệt.

Nhưng những náo nhiệt này đối với cô giống như một không gian tách biệt.

Cô mở điện thoại di động nhìn thời gian, năm giờ chiều… thời điểm cơm chiều.

Minh Thù từ trong đám người ra đến ven đường, vẫy một chiếc xe taxi nói địa chỉ xong, liền bắt đầu trả lời tin nhắn điện thoại.

Cô đi tham gia một triển lãm nhiếp ảnh, đa số tin nhắn đều là hỏi cô có thời gian để hẹn chụp không, có mấy tin đến từ Ôn Hạ Thanh.

Duy chỉ có một tin đến từ Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm: Xem weibo.

Hai từ, không dư lời nào, thời gian gửi là một giờ trước.

Minh Thù nhìn qua cửa sổ xe, nhìn thấy quảng cáo từ tòa nhà đối diện phía xa xa.

Người đàn ông một thân áo đen, trong áo choàng tung bay dường như có sương mù bao phủ lại, mờ mờ huyền ảo.

Nét mặt người đàn ông lạnh lùng.

Cầm kiếm chém hoa đào.

Đây là cô chụp ở Đào Hoa Cốc.

Minh Thù mở weibo nhìn lướt qua, rõ ràng bức ảnh quảng cáo đang rất được chú ý.

Hai lần liên tiếp, Kỷ Cẩm được chụp xuất sắc như thế, đã có người bắt đầu tìm hiểu là ai chụp.

Thậm chí có người quen với Kỷ Cẩm, trực tiếp nài nỉ hỏi hắn trên weibo, trong lời nói tiết lộ ra cũng phải tìm nhiếp ảnh gia giỏi như vậy chụp cho mình.

Đang nhìn đến xuất thần, điện thoại của Ôn Hạ Thanh vang lên.

"Kiều Kiều, xuống máy bay rồi?"

"Ừm." Minh Thù đáp một tiếng.

"Thứ tư tuần sau có chương trình, cô đến chụp cho tôi nhé?" Ôn Hạ Thanh không quanh co lòng vòng: "Tiện thể xem tài năng của tôi, giữ chỗ tốt cho cô rồi đấy."

Minh Thù suy nghĩ một chút, thứ tư tuần sau chắc là không có việc gì, liền đồng ý.

Cúp điện thoại, Minh Thù nhìn khuôn mặt đẹp trai trong bức hình kia trên weibo, lắc đầu tắt di động.



Thứ tư.

Ôn Hạ Thanh cho quản lý đến đón cô, Ôn Hạ Thanh là một người mẫu rất có tính kỷ luật, ngoài việc giúp hắn xử lý một vài việc ngoại giao, quản lý không cần phải quan tâm quá nhiều.

Cho nên trước khi chương trình bắt đầu được bảo đến đón người, quản lý cũng không có ý kiến gì.

"Kiều nhi, khi nào thì cô cũng chụp cho Hạ Thanh của chúng tôi một bức ảnh." Quản lý nói chuyện phiếm với Minh Thù.

"Không phải hắn không thích những thứ này sao?" Minh Thù nhìn về phía quản lý.

Quản lý nói: "Gần đây tôi đang suy nghĩ để Hạ Thanh đặt chân vào giới nghệ sĩ, tôi cảm thấy nếu cậu ta cứ làm người mẫu thì quá đáng tiếc. Có điều tôi chỉ mới suy nghĩ, vẫn phải hỏi ý kiến của Hạ Thanh."

Gương mặt kia của Ôn Hạ Thanh… làm người mẫu đúng là đáng tiếc.

"Anh ta không ý kiến gì thì có thể tìm tôi, tôi rất rảnh, mời bữa cơm là được."

Quản lý mỉm cười: "Bây giờ hẹn cô rất khó, Hạ Thanh có một người bạn như cô thật đúng là may mắn, sau này cho dù cậu ta làm bình hoa cũng kiếm được tiền."

"…" Anh nói nghệ sĩ nhà anh như vậy có ổn không?

"Được rồi, Hạ Thanh bảo tôi hỏi chuyện trợ lý cho cô, tôi tìm được vài người thích hợp, sơ yếu lý lịch đã gửi qua mail cho cô, nếu cô cảm thấy ai thích hợp thì cứ nói tôi."

"Ừm." Đây là lần trước cô đi chụp cho Ôn Hạ Thanh đã nhờ hỏi.

Một mình cô khiêng một đống thứ thật sự rất lãng phí thể lực.

Mặc dù thú nhỏ có một không gian, nhưng cô không thể cứ biến ra đồ đạc trước mặt đám người kia được?

Cô sẽ bị tóm đến phòng giải phẫu.

Quản lý dẫn Minh Thù vào hội trường dùng lối đi của người mẫu, rất nhanh đã vào đến bên trong.

Vì có Ôn Hạ Thanh nên Minh Thù được sắp xếp ngồi ở hàng thứ hai vị trí trung tâm, hàng thứ nhất thì khỏi cần nghĩ đó chính là chỗ ngồi của các đại lão của đại lão.

Bên cạnh Minh Thù là một người ngoại quốc, hắn quay đầu lên tiếng chào Minh Thù: "Chào cô."

Người ngoại quốc nói tiếng Trung.

Minh Thù mỉm cười đáp lại: "Chào anh."

Trong mắt người ngoại quốc đầy tò mò và thán phục: "Cô là minh tinh?"

"Không phải."

"Vậy cô là người mẫu ư?"

Minh Thù phủi phủi tay lấy ra máy ảnh: "Tôi là nhiếp ảnh gia."

"Wow!" Người ngoại quốc ngạc nhiên hô một tiếng, nói tiếng Trung không rõ lắm, chỉ có thể dùng bản ngữ: "Xinh đẹp như vậy lại không phải minh tinh, tôi còn tưởng tôi nhìn thấy thiên sứ."

Người ngoại quốc khen người không hề giả tạo, nhưng bọn họ rất ít khi khen người phương Đông.

Cũng giống như nguyên lý người phương Đông nhìn người phương Tây, bọn họ thấy người phương Đông cũng cảm thấy như nhau.

"Nhiếp ảnh gia? Nhiếp ảnh gia xinh đẹp như vậy?" Người ngoại quốc càng nói càng hưng phấn: "Đất nước các cô thật là nhân tài vô kể."

Minh Thù: "…" Nhân tài vô kể là cái quái gì vậy?

Phía trước có người lục đục vào sân, người ngoại quốc rất lịch sự, thấp giọng trò chuyện với Minh Thù.

Đa số là có liên quan đến nhiếp ảnh, nhưng người ngoại quốc cũng không mang theo máy ảnh, cũng không biết có phải là người trong nghề hay không, từ lời hắn nói… Minh Thù cảm thấy hắn hiểu biết khá nhiều.

Người vào sân càng ngày càng nhiều, trên sân trở nên náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện, phía trước còn có người đi lại.

Minh Thù cúi đầu nghe người ngoại quốc nói một vài chuyện nhiếp ảnh thú vị, trong lúc đó người ngoại quốc rời đi một lát.

Nhưng vào lúc này, phía trước chợt tối sầm lại có người đến.

"Giang Kiều, lại gặp rồi." Có chút nghiến răng nghiến lợi vang lên.

Minh Thù ngẩng đầu, rõ ràng là Kỷ Cẩm.

Minh Thù im lặng, chương trình hôm nay của Ôn Hạ Thanh rất lợi hại phải không? Ngay cả Kỷ Cẩm cũng đến…

Kỷ Cẩm cũng không nói chuyện với Minh Thù nhiều, bởi vì lúc này khắp nơi đều là đèn nhấp nháy, đúng lúc chiếu về bên này.

Chỗ ngồi của hắn ở phía trước Minh Thù, hắn ngồi xuống, Minh Thù cũng cảm thấy không gian chật đi không ít.

Đợi khi đèn bớt sáng, Kỷ Cẩm mới ngả người ra sau, giọng nói có chút không được tự nhiên: "Ảnh chụp ở Đào Hoa Cốc không tệ."

Giống như không muốn khen cô, nhưng lại không thể không khen.

Minh Thù cười: "Nói thừa, còn cần anh phải nói."

Kỷ Cẩm lập tức nghiến răng: "Cô đắc ý cái gì, nhiều người chụp đẹp hơn cô nhiều."

"Đúng vậy, cho nên lần sau anh tìm người chụp đẹp hơn tôi mà chụp." Trẫm thèm vào hầu ngươi.

Kỷ Cẩm: "…"

Kỷ Cẩm lập tức câm nín, lặng lẽ ngồi yên không nói gì. Chỗ ngồi bên cạnh cũng có người tới, đều là người quen, Kỷ Cẩm không thể không tiếp vài câu.

Người đàn ông bên cạnh Kỷ Cẩm đột nhiên vỗ vai hắn: "Kỷ ảnh đế, gần đây an phận như thế không phải đang chuẩn bị chiêu lớn gì chứ!"

Gần đây, ngoại trừ tin tức tác phẩm mới của Kỷ Cẩm, những tin bê bối khác cũng không có.

Một minh tinh cứ ba ngày lại có hai tin bê bối, đột nhiên an phận, người trong giới giải trí đều cảm thấy tò mò.

Đây không phải là đang có chuyện lớn thì chính là có vấn đề.

"Gần đây bận quay phim." Kỷ Cẩm tìm đại một lý do.

"Thôi đi, trước đây ở trên máy bay anh còn có thể tạo tin thị phi mà." Người đàn ông không tin: "Nói đi, có phải muốn làm một tin lớn, khiến cả giới giải trí chấn động một phen?"

"Người hâm mộ của tôi cũng không tin, tôi còn có thể có tin tức chấn động gì chứ?" Kỷ Cẩm nói.

"Còn có thể thú nhận (*) mà." Giọng của cô gái vang lên trong trẻo.

Người đàn ông nghiêng đầu, nhìn về phía người nói.

Ánh mắt hắn khẽ sáng lên, cô gái xinh đẹp như vậy của giới nào vậy? Đợi chút đã… cô vừa mới nói cái gì?

Thú nhận?

Với ai?

"Những nơi công cộng, lâu lâu ôm ấp, hai người hợp thành một đôi là có thể kết hôn rồi." Minh Thù nói giọng nhẹ nhàng, trong khung cảnh ồn ào cũng không phải là lớn tiếng, nhưng lại có thể khiến người đàn ông kia và Kỷ Cẩm đều nghe rõ.

Sắc mặt Kỷ Cẩm tái xanh, quay phắt lại nhìn người đẹp đồng hành.

Người đàn ông phản ứng kịp, lại nhào qua: "Kỷ ảnh đế, người đẹp này là ai vậy? Anh quen?"

"Không quen." Kỷ Cẩm trừng hắn: "Bỏ tay ra."

Không nghe thấy người ta nói gì sao?

Thật sự muốn tiêu đề ngày mai là "xx và xx thú nhận công khai" sao?

Tên ngu ngốc này, cô gái này ngoại trừ trông hơi xinh thì có gì đáng để nhìn chứ!

Minh Thù nhô đầu ra phía trước, cười vô cùng ngọt: "Ôi chao, Kỷ ảnh đế hôm qua lúc anh xin tôi trả tiền thuê nhà giúp anh, cũng đâu có nói như vậy."

***
(*) Khuê nữ: Con gái chưa chồng nhà quyền quý thời phong kiến.
(*) Thú nhận: Trong trường hợp này là thừa nhận mình đồng tính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK