Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Khu cấp hai tuyển chọn học sinh, đại đa số đều là học sinh nghèo khó. Những học sinh này thành tích không tệ, nhưng vì không có tiền vào trường tốt hơn, mà lại có một trường cấp hai, chi nhánh danh tiếng đồng ý miễn giảm học phí, còn phụ cấp thêm cho học sinh, nên dĩ nhiên thành lựa chọn hàng đầu.

Những học sinh này mang theo khát khao với học tập, với tương lai hào hứng tiến vào trường, nhưng không ngờ lại rơi vào một hang quái vật.

Phan Chí Quốc sẽ lựa chọn các học sinh có gia cảnh nghèo khó lại dễ bắt chẹt, sau đó để Thi Nhã Hân tiếp cận những học sinh này, dùng đủ các cớ, để Thi Nhã Hân giữ chúng lại học bù.

Ban đầu, Phan Chí Quốc để Thi Nhã Hân vào trường, cũng là vì Thi Nhã Hân khá ưa nhìn, ai nhìn cô cũng cảm thấy thân thiết.

Phan Chí Quốc biến những học sinh kia trở thành hàng hóa, cung cấp cho những kẻ thối nát ở tầng lớp trên lựa chọn.

Lần đầu tiên, Thi Nhã Hân thấy giao dịch đó, cô cũng bị dọa không hề nhẹ, ác mộng vài đêm, mỗi lần ở trường thấy những học sinh kia, cô lại thấy khiếp sợ.

Nhưng Phan Chí Quốc nói cô đã không còn đường lui. Phan Chí Quốc còn uy hiếp cô, nếu như cô không làm, cô sẽ trở thành hàng hóa như bọn chúng.

Cô phụ trách giữ những học sinh kia ở lại học bù. Có lần đầu tiên, sẽ dễ dàng có lần thứ hai. Nếu có người quậy, Phan Chí Quốc sẽ đem giam vào dãy phòng học cũ. Vì buổi tối ở dãy phòng cũ rất kinh khủng, nên thường thì những học sinh kia bị giam một buổi tối liền sợ không chịu được.

Phan Chí Quốc vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ, những học sinh kia không dám không nghe theo.

"Tôi thực sự không muốn..."

Thi Nhã Hân khóc không thở nổi, nói ngắt quãng:

"Xin lỗi, xin lỗi, là tôi có lỗi với các em ấy."

Minh Thù vuốt ve di động, nghe xong chuyện như thế, trên mặt cô hiện nụ cười thản nhiên:

"Cô biết Phan Chí Quốc lui tới với ai không?"

Thi Nhã Hân lắc đầu: "Thứ sáu mỗi tuần tôi chỉ phụ trách mang người đến thư viện. Nếu như bị nhắm trúng, học sinh sẽ bị gọi đi riêng, còn tôi sẽ ở lại trông những học sinh không bị nhắm trúng. Những chuyện sau đó đều là Phan Chí Quốc tự mình phụ trách, tôi không biết."

"Cô không tò mò sao?"

"Tôi..."

Dường như Thi Nhã Hân nhớ đến chuyện gì đáng sợ, sắc mặt càng tái nhợt:

"Tôi cũng từng thử đi theo hắn, nhưng bị hắn phát hiện, sau này... Tôi cũng không dám đi."

Phan Chí Quốc đều nắm trong tay nhược điểm của những học sinh này, tuổi còn nhỏ, lại bị Phan Chí Quốc đe dọa, rất dễ khống chế.

Theo lời Thi Nhã Hân, từ lúc tới đây chuyện này đã duy trì liên tục hơn hai năm, cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào nữa.

Có học sinh sau khi tốt nghiệp, lại vào làm việc chỗ ăn chơi của Phan Chí Quốc. Trong lúc vô tình, Thi Nhã Hân nghe được Phan Chí Quốc nói chuyện cùng ai đó biết được, những đứa không nghe lời đều bị bán đi.

"Mất tích như thế, mà không có ai tra ra sao?"

Cuối cùng Trình Diễn cũng tìm được cơ hội xen vào.

Một người sống sờ sờ biến mất, lẽ nào không có ai báo cảnh sát?

"Phan Chí Quốc có chỗ dựa..."

Thi Nhã Hân nói: "Hơn nữa hắn sẽ tra rõ thông tin từng học sinh, sẽ không bắt nạt học sinh có gia cảnh hoặc là học sinh địa phương, đại đa số đều đến từ nông thôn."

...

Sau khi Minh Thù và Thi Nhã Hân nói riêng một lúc, liền để Thi Nhã Hân rời đi.

"Lộc Manh, cậu biết như vậy nguy hiểm biết bao nhiêu không hả?"

Trình Diễn không đồng ý để Thi Nhã Hân chạy:

"Lỡ đâu cô ta nói cho Phan Chí Quốc, tôi và cậu đều gặp nguy hiểm."

Phan Chí Quốc không lo lắng, sợ hãi, chỗ dựa của gã là ai? Nếu như bọn họ đánh rắn động cỏ, ai biết những người này, sẽ làm ra chuyện gì để bảo vệ bản thân.

"Tiền tài và mạo hiểm đều có quan hệ trực tiếp, không muốn trải qua nguy hiểm, sẽ không có phú quý."

Minh Thù xoay người rời đi: "Mà tôi, thích mạo hiểm."

Trò chơi chính là kích thích.

Trình Diễn cảm giác, mình vĩnh viễn không theo kịp tư duy đó của cô. Thường người khác còn đang suy nghĩ bước này đi như thế nào, cô đã nhảy qua bước này, đến vị trí cao hơn.

Không hiểu tại sao hắn có ảo giác chênh lệch giữa người phàm tục với thần tiên.

"Giờ cậu định thế nào?"

"Đương nhiên là xử lý gã!"

Không làm gì Phan Chí Quốc, cô làm sao hoàn thành nhiệm vụ, làm sao tích lũy được giá trị thù hận?

"..."

Hắn hỏi là làm như thế nào chị hai à, không phải hỏi có xử lý Phan Chí Quốc hay không!

"Xử lý gã như thế nào?"

Nếu nói trên phương diện yêu đương mà nói, không thể phủ nhận là dù cho cô nói sai, cũng là đúng.

Minh Thù gãi đầu, có chút phiền muộn. Một lát sau ánh mắt Minh Thù như kẻ trộm nhìn Trình Diễn:

"Báo cảnh sát?" Biện pháp này ít vất vả nhất.

"Theo lời Thi Nhã Hân, Phan Chí Quốc có chống lưng, báo cảnh sát không phù hợp với thực tế."

Nếu quả thật Phan Chí Quốc có chỗ dựa, bọn họ báo cảnh sát càng khó xử lý.

"Trói người." Báo cảnh sát không được, vậy tự mình ra tay.

Tự mình động thủ, cơm no áo ấm.

Cô có thể cung cấp biện pháp khoa học một chút được không? Đây không phải là báo cảnh sát hay trói người, cô cho là đồn cảnh sát là do nhà cô mở ra chắc?

"Tôi đang suy nghĩ, cậu phải nghe theo tôi, đừng làm loạn."

Trình Diễn căn dặn Minh Thù, chỉ sợ cô sẽ chạy đi trói người lại.

Hắn cũng không nghĩ cô đang nói đùa, cô nhất định là sẽ làm như thế.

...

Trình Diễn còn chưa nghĩ ra biện pháp gì hữu dụng, trường học lại có người tự sát. Lần này là cắt cổ tay chết trong nhà vệ sinh, nghe nói khi phát hiện, trong nhà vệ sinh toàn là máu, hiện trường cực kỳ chấn động.

Mà trên mặt đất còn dùng máu viết hai chữ báo ứng.

Chuyện này là Minh Thù nghe được trong miệng Trình Diễn, bên trường học đã phong tỏa tin tức. Trình Diễn dựa vào quan hệ của thầy chủ nhiệm, mới biết được một ít thông tin.

"Những học sinh kia..."

Trình Diễn có chút chần chừ.

"Bọn họ nỗ lực khiến mọi người chú ý."

Minh Thù sờ cằm, gằn từng chữ một:

"Hội trường trường học có máu lẫn sơn. Dù cho lúc đó tôi không đứng ra, cũng sẽ có người đứng ra chỉ dẫn mọi người phát hiện bên trong sơn có máu. Vụ án hắt sơn, cũng không có xảy ra sóng to gió lớn gì, cứ như vậy cho qua."

"Mấy cô bé ấy biết, nếu như không xảy ra án mạng, nhất định không có hiệu quả, cho nên mới có nữ sinh nhảy lầu tự sát, giờ lại là nữ sinh tự sát trong nhà vệ sinh."

"Sao cậu biết rõ ràng vậy?" Trình Diễn nghi ngờ.

Minh Thù dùng đầu ngón tay chỉ chỉ đầu mình: "Tôi thông minh."

Trong hội trường có máu sơn, bọn họ cho rằng chỉ cần cảnh sát nhúng tay, nhất định tra ra được, có thể lưu lại chứng cứ. Nhưng không biết vì sao, cảnh sát lại không tra được chuyện gì.

Tiếp theo là nữ sinh trên sân thượng kia, cô ấy không biết cái chết của mình, có khiến cho mọi người chú ý hay không, hay là sẽ bị người kia lấy thúng úp voi dìm xuống, cho nên mới do dự như vậy.

Giờ là nữ sinh tự sát trong nhà vệ sinh.

Các cô ấy dùng máu, để diễn đạt sự tuyệt vọng, khiến cho xã hội chú ý, mong có người cứu vớt mình.

Nếu như, lần này còn không có người tham gia, chắc chắn sẽ có người tiếp theo tìm cái chết.

Phan Chí Quốc có thể uy hiếp học sinh, nhưng không thể ngăn cản chúng tìm cái chết.

"Vậy thì hãy giúp bọn họ một tay."

"Tôi còn tưởng rằng, cậu sẽ thờ ơ lạnh nhạt."

Trình Diễn vô cùng kinh ngạc. Cô có thể nhìn một nữ sinh nhảy lầu không ngăn cản, nhưng lúc này lại nói phải giúp mấy cô bé kia.

Đột nhiên Minh Thù đứng dậy, cô cúi thấp đầu, tóc mái che đi ánh mắt của cô. Một lát sau, cô khẽ ngẩng đầu, mang theo nụ cười quen thuộc:

"Cậu vốn chẳng hiểu tôi."

Trình Diễn có chút sửng sốt, quả thực hắn không hiểu cô.

Gần đây, Phan Chí Quốc rất bực bội, học sinh liên tục gây chuyện tự sát. Mặc dù gã ỷ vào chỗ dựa không chút sợ hãi, nhưng do phát sinh chuyện như vậy, sớm muộn gì cũng khiến người khác chú ý.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô làm công tác tư tưởng cho tụi nó như thế nào?"

Phan Chí Quốc không nén được lửa giận, gầm nhẹ với Thi Nhã Hân.

Tay Thi Nhã Hân để trước ngực nắm chặt, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, giọng run rẩy:

"Em đã cố hết sức."

Đôi mắt Phan Chí Quốc nổi đầy các mạch máu, trừng lên. Gã bóp cổ Thi Nhã Hân, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Điều tôi muốn không phải là cố gắng hết sức, tôi giữ cô lại để làm cái gì hả? Ngay cả việc của mình, cô cũng làm không xong, tôi giữ cô lại có ích gì nữa?"

Dường như Thi Nhã Hân bị dọa sợ, ôm tay Phan Chí Quốc, âm thanh khô khốc cầu xin:

"Xin lỗi, em biết sai rồi, là em không làm tốt công tác cho mấy em ấy, em đảm bảo lần sau nhất định sẽ khuyên bảo tốt, sẽ không để các em lại làm ra chuyện..."

"Được rồi."

Phan Chí Quốc cắt ngang lời Thi Nhã Hân, dường như thay đổi thành người khác, đỡ cô đứng vững, sửa lại áo cho cô, giọng nói dịu dàng:

"Tiểu Nhã, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được sơ ý như thế, sao em lại không nghe lời? Tôi nói em phải chú ý, chú ý..."

"Chát!"

Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Thi Nhã Hân lệch đầu sang một bên, trên gương mặt nhanh chóng hiện lên vết hằn năm ngón tay.

"Xin lỗi..."

Thi Nhã Hân không dám phản kháng, thấp giọng áy náy.

Lần thứ hai, Phan Chí Quốc kéo cổ áo Thi Nhã Hân, lôi cô đến trước mặt, uy hiếp:

"Thi Nhã Hân, tôi cho cô biết, nếu cô dám làm gì mờ ám sau lưng tôi, đợi xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào!"

Thi Nhã Hân nắm trái tim đang nhảy lên, thân thể run run, lắc đầu liên tục:

"Không, em sẽ không như thế."

"Vậy thì tốt."

Phan Chí Quốc đẩy Thi Nhã Hân ra: "Cút."

Thi Nhã Hân kéo kéo đồng phục, nhanh chóng chạy khỏi phòng, mãi đến khi chạy đến một nơi rất xa, Thi Nhã Hân mới dám thở dốc.

Cô cẩn thận lấy bút ghi âm trong ngực ra tắt đi, nhìn màn hình di động một lúc lâu, viết một tin nhắn ngắn gửi đi.

...

"Choang!"

Minh Thù nghiêng đầu nhìn điện thoại di động, thả đĩa ăn xuống, mở tin nhắn.

Ánh sáng màn hình phản chiếu nụ cười yếu ớt của hắn.

"Nhìn xem, thất bại chưa?"

Minh Thù đem tin nhắn Thi Nhã Hân gửi đến, đưa tới trước mặt Trình Diễn:

"Phan Chí Quốc dám làm chuyện này trong trường, cậu nghĩ gã là thằng ngu sao? Trình Diễn, cậu đang trốn thuế à?"

"Trốn thuế cái gì mà trốn thuế?" Trình Diễn theo bản năng hỏi.

"Thuế IQ."

Trình Diễn: "..."

Nói chuyện đàng hoàng sẽ chết à?

Minh Thù lấy di động lại, nhanh chóng trả lời tin nhắn, sau đó cầm nĩa tiếp tục ăn mì trong đĩa.

"Cậu trả lời thế nào?"

Trình Diễn vội vàng cầm di động xem.

Giao diện tin nhắn trống rỗng, ngay cả tin nhắn Thi Nhã Hân gửi đến cũng không có.

"Cậu muốn làm cái gì? Lộc Manh, cậu đừng làm bậy."

"Đã cho cậu cơ hội, nhưng biện pháp của cậu không được, đương nhiên phải theo biện pháp của tôi."

Lãng phí nhiều thời gian như vậy, một chút hiệu quả cũng không có.

Lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh.

"Biện pháp của cậu là gì?"

Cái biện pháp kiểu trói người này của cô, nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng phải là biện pháp tốt gì.

Minh Thù vùi đầu ăn, không muốn phản ứng lại tên Trình Diễn đáng ghét này.

Đang ăn không có làm phiền, chơi đùa beep beep gì đâu.

"Lộc Manh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Trình Diễn cảm giác hình tượng của mình đã sụp đổ, nhưng hắn nào có biện pháp, ai bảo cô khó theo đuổi như vậy.

"Lộc Manh, Phan Chí Quốc thủ đoạn độc ác, nếu bị gã phát hiện, gã sẽ không nương tay."

"Cậu không cần phải dấn thân mạo hiểm, chúng ta suy nghĩ biện pháp khác."

Minh Thù buông nĩa ăn, cạch một tiếng nhỏ, thành công làm Trình Diễn câm miệng, trợn to mắt nhìn cô, cô lại muốn làm gì?

Người kia chỉ mỉm cười, gọi phục vụ tính tiền.

Trình Diễn chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, lạnh như trời tháng ba đột nhiên thổi tới một luồng khí lạnh, lạnh đến thấu xương.

...

Trình Diễn phát hiện Minh Thù không có hành động gì đặc biệt, cả ngày đúng giờ lên lớp, nhưng trong lòng hắn bồn chồn không yên. Chiều nào tan học cũng đúng giờ đưa cô về nhà, chỉ sợ cô một mình đi tìm nguy hiểm.

"Trình Diễn lại thế rồi."

"Ôi chao ôi chao, rốt cuộc quan hệ của Trình Diễn và Lộc Manh là thế nào? Sao mỗi ngày đều tới đón cô ấy?"

"A a a, tại sao Trình Diễn không đến đón mình chứ?"

Các ánh mắt hâm mộ của nữ sinh, không ngừng lướt lên người Minh Thù, ngay cả Diệp Miểu Miểu cũng mờ ám chọt chọt cánh tay cô, liếc mắt đầy thâm ý nhìn Minh Thù.

Lúc trước không phải nói người ta không tự mình đến, không xem là quan tâm sao?

Bây giờ người ta đích thân đến, đã đủ để tâm chưa?

Minh Thù nhìn ra ngoài cửa sổ, Trình Diễn dựa vào hành lang ngoài phòng học, cúi đầu nhìn điện thoại.

Nắng chiều chiếu trên người hắn, cả người dường như phủ lên một tầng sáng ấm áp, ảo mộng hư vô như mỹ nam trong truyện tranh bước ra.

"Reng reng reng..."

Chuông tan học vang lên, lớp học trở nên ầm ĩ, các nữ sinh vây quanh trước cửa sổ, nhìn Trình Diễn đầy si mê.

Minh Thù không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc, chủ yếu là đồ ăn vặt.

Xách theo túi xách phồng lên rất đặc biệt, dưới ánh mắt hâm mộ của vô số nữ sinh, đi ra khỏi phòng.

Trình Diễn tiến lên phía trước nói chuyện với Minh Thù, dáng vẻ lạnh lùng của Minh Thù, làm đám nữ sinh tức giận đến cào tường.

Thực là có phúc mà không biết hưởng.

"Cậu có thể đừng đi theo tôi được không?"

Minh Thù cảm thấy người này thật phiền phức, cả ngày không có việc gì làm là theo đuôi cô. Theo cái gì mà theo, cô là tù nhân sao?

"Cậu không nói cho tôi cậu muốn làm gì, tôi vẫn sẽ theo cậu."

Trình Diễn kiên định: "Tôi sẽ không để cậu làm chuyện nguy hiểm."

Minh Thù liếm môi trên, hít sâu: "Tôi muốn đi thả bom, cậu muốn đi sao?"

Trình Diễn: "..."

Bom ở đâu, đang giỡn với hắn à?

Hiển nhiên, Minh Thù không phải nói chơi. Không biết từ lúc nào, cô lại lấy được một bộ đồng phục học sinh cấp 2, thay đồng phục mang túi xách vào thư viện.

Lúc này, đang nghỉ trưa trong thư viện có người.

Trình Diễn ngây ngốc đi theo cô, trong lòng đang chửi thầm.

Tại sao lại muốn theo?

Hắn không theo, làm sao biết còn có cái gì cô không làm được.

Trong thư viện chỉ có mấy người quản lý, góc chết rất nhiều. Trình Diễn nhìn cô lấy ra thiết bị bom hẹn giờ, hư hư thực thực trong đống đồ ăn, đặt vào một góc thư viện, đặt thời gian là mười tiếng đồng hồ.

Trình Diễn trông chừng cho cô, có quỷ mới biết tại sao phải trông chừng cho Lộc Manh.

Từ thư viện đi ra, Trình Diễn cảm giác phía sau lưng mình chảy một tầng mồ hôi lạnh.

Lá gan của cô cũng lớn thật!

"Cậu không phải muốn nổ banh thư viện chứ?"

Mười tiếng đồng hồ, khi đó thư viện đã không còn ai, cô chưa từng muốn mạng người:

"Cảnh sát tra được cậu thì làm sao bây giờ? Như vậy là phạm pháp."

"Hôm nay là thứ sáu." Minh Thù cười khanh khách, nói một câu.

Thứ sáu thì làm sao? Thứ sáu thích hợp nổ tan tành thư viện?

Thứ sáu...

Phan Chí Quốc phải tổ chức hoạt động, không ai phát hiện trong thư viện có học sinh.

Không đúng.

Trình Diễn bị hành vi của Minh Thù, làm sốc đến mức IQ cũng bị ảnh hưởng.

Gần đây ngoại trừ đi học, hầu như Trình Diễn đều dõi theo cô, cô sao lại có thời gian làm thiết bị bom hẹn giờ này?

Tối thứ sáu chín giờ, phòng chống khủng bố nhận được thư nặc danh tố cáo, có người gài bom ở thư viện trường cấp hai nào đó, thời gian phát nổ là mười giờ tối.

Đơn vị liên quan đến phòng chống khủng bố, nhanh chóng ra quân vây quanh thư viện.

Trong thư viện có không ít học sinh, chúng lập tức bị cảnh sát đưa đi. Cảnh sát lục tung toàn bộ thư viện, tìm ra một quả bom hẹn giờ, tuy nhiên trong thư nặc danh nói là có hai cái, còn có một quả chưa tìm ra.

Trong lúc lục soát, một cảnh sát phát hiện một đường hầm ngầm trong thư viện, tầng hầm ngầm xây dựng quy mô vượt xa tưởng tượng của cảnh sát, nhanh chóng được báo lên.

Trong hầm ngầm không chỉ có học sinh, còn có một vài nhân vật có tiếng trong xã hội, áo quần xộc xệch. Cảnh tượng cực kỳ xa hoa lãng phí, làm khiếp sợ mọi người ở đây.

Phòng chống khủng bố biết sự tình nghiêm trọng, báo cáo chuyện này cho thủ trưởng cấp cao, thành án vị thành niên. Gần đây, tổ tuần tra thủ đô còn chưa xuống, nghe báo chuyện đó, khẩn cấp thành lập tổ chuyên án, điều cảnh viên đứng đầu tra rõ chuyện này.

Trình Diễn đứng trên sân thượng dãy phòng cũ, nhìn khung cảnh hỗn loạn bên khu cấp 2, trong lòng phức tạp.

Con mẹ nó, còn có hành động như thế này sao?

Phan Chí Quốc có chỗ dựa, nhưng cũng không thể nhảy qua, nhúng tay vào phòng chống khủng bố của người ta, lúc này đánh cho Phan Chí Quốc trở tay không kịp. Có vẻ như bản thân gã ta, cũng không ngờ sẽ xảy ra cơ sự này.

Xin lỗi, thứ cho kẻ phàm phu như hắn, không nghĩ ra biện pháp đi chệch kịch bản này.

Cô không nghĩ tới, việc này tuy rằng có thể khiến cho thư viện bị phơi bày ánh sáng, nhưng đồng thời cũng sẽ đặt mình vào nguy hiểm. Đến lúc ban phòng chống khủng bố tìm tới cửa, hắn nên cứu người như thế nào?

"Nhỡ đâu không tìm được hầm ngầm hay Phan Chí Quốc được báo tin, làm gã chạy mất thì sao?"

Phan Chí Quốc cẩn thận như vậy, dù cho lúc này bị vạch trần sự thật, gã cũng có biện pháp thoát thân.

Minh Thù hất tóc mái: "Sợ cái gì, cùng lắm thì xử gã thêm lần nữa."

"..."

Cậu coi hắn là rau cải trắng sao, nói xử là xử.

Trình Diễn muốn mở đầu Minh Thù ra xem, rốt cuộc cô nghĩ cái gì.

Minh Thù từ trên sân thượng nhảy xuống, lười biếng vươn vai:

"Về nhà ăn đã."

Cậu còn nuốt trôi cơm, làm ra chuyện lớn như vậy rồi phủi mông bỏ đi, có nghĩ đến nhóm bị bắt lên sân khấu không?

Trình Diễn phát điên.

Vì sao mình lại thích một người như vậy?

Trả lại hàng có kịp không?

...

Ngày hôm sau.

Tất cả tin tức đều nói về sự kiện thư viện kia.

Mà căn cứ theo thông tin cảnh sát để lộ, bom hẹn giờ lúc đó khi tháo dỡ phát hiện bên trong không có thuốc nổ gì, chỉ có một ít vật chất trạng thái kết tinh. Sau khi kiểm nghiệm, xác định thành phần chính là đường mía - cũng chính là đường cát trắng.

Mục đích của người đặt bom hẹn giờ, hẳn là để bọn họ phát hiện chuyện của thư viện.

Theo như lời Trình Diễn, Phan Chí Quốc phủ nhận toàn bộ việc làm của gã, gã vô tội, đổ hết mọi tội danh lên người Thi Nhã Hân. Phan Chí Quốc không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào bất lợi cho gã.

Nhưng Thi Nhã Hân cũng đã báo án ba ngày trước, vạch trần tội ác của Phan Chí Quốc, Thi Nhã Hân thuyết phục mấy học sinh đứng ra chỉ điểm xác nhận Phan Chí Quốc.

Luật sư Phan Chí Quốc cho rằng học sinh bị hoảng sợ, trạng thái tinh thần có vấn đề, lại có Thi Nhã Hân hướng dẫn, không thể làm chứng.

Ngay khi Phan Chí Quốc cho là mình có thể rửa sạch tội danh, lại xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn.

Đối phương không chỉ xác nhận, điểm mặt chỉ tên Phan Chí Quốc là đầu sỏ gây tội, còn có chứng cứ.

Phan Chí Quốc bất hòa với quá nhiều học sinh, thế nhưng với kim chủ của gã đâu thể không lộ mặt, mà họ đâu dễ gạt như những học sinh kia, sớm đã lưu giữ chứng cứ.

Phan Chí Quốc không biết vì sao xuất hiện người chỉ ra và xác nhận gã, chuyện này đối với bất cứ người nào cũng không tốt.

Phan Chí Quốc ngã ngựa, loại người như gã tuyệt đối không hy sinh bản thân bảo vệ người khác. Sau khi biết mình không có bất kỳ cơ hội nào trở mình, nhanh chóng phản bội, lập công chuộc tội để được khoan hồng, đem thần linh cao ba thước cùng kéo vào vũng bùn.

Sản nghiệp của Phan Chí Quốc bị niêm phong toàn bộ, bức bách học sinh làm chuyện ghê tởm này đều là việc nhỏ, gã còn mang tội danh buôn lậu làm hại mạng người. Mặc dù là lập công chuộc tội, cũng chỉ có thể trải qua tuổi già trong tù.

Về phía tổ điều tra, căn cứ vào tố cáo của Phan Chí Quốc, tra ra một con cá lớn, quan chức và những người có địa vị xã hội bị liên lụy, trên dưới toàn thành phố nhiều vô kể.

Tính toán này của Minh Thù thành công, chủ yếu là do Phan Chí Quốc đụng vào họng súng tổ điều tra, hơn nữa bất ngờ bị bắt quả tang và bị kim chủ phản bội, nếu không có thể sẽ không làm gì được gã.

Đây là sự kết hợp giữa may mắn và thực lực.

Điều Trình Diễn lo lắng nhất không phải là Phan Chí Quốc, mà là chuyện Minh Thù gài bom trong thư viện gây ra khủng hoảng, cũng là phạm pháp, nếu bị người ta điều tra thì toi đời.

Thế nhưng mấy ngày tiếp theo cũng không thấy có người tìm Minh Thù.

Dần dần Trình Diễn mới an tâm được.

...

Phan Chí Quốc bị xử tù chung thân, còn những người kia hầu như đều bị nghiêm trị. Thi Nhã Hân có công tố giác, trong lúc bị ép buộc mới làm ra những chuyện kia, cân nhắc mức hình phạt tuyên vài năm tù giam.

Về phần những đứa trẻ kia, đều cần tiến hành điều trị tâm lý, khu cấp hai tạm thời nghỉ học.

Chuyện này sôi sùng sục, cho đến khi kỳ thi cuối năm mới lắng xuống.

Mà cuộc thi cuối kỳ lại khiến mọi người shock bể mắt kính, học bá lại thi thành kết quả như lần trước.

Một lần là ngoài ý muốn, nhưng hai lần thì chỉ có thể là có chuyện.

Đối mặt với chất vấn của mọi người, cùng ánh mắt của các thầy cô điên cuồng oanh tạc, học bá đều dùng khuôn mặt tươi cười ứng phó, tuyệt không để tâm.

Đến kỳ nghỉ hè thì biến mất không còn thấy tăm hơi, Trình Diễn cắm cọc nhà cô ba ngày mới thấy người.

Đương nhiên là Minh Thù đi ăn, Trình Diễn xung phong nhận việc, đưa cô đi ăn gì đó.

Minh Thù vốn không vui, nhưng không biết từ lúc nào, Trình Diễn đã lấy lòng vợ chồng Lộc gia, đối với cha mẹ quanh năm không thấy mặt, cứ như vậy mà yên tâm giao cô cho Trình Diễn.

Con ruột sao?

Là ruột thịt thật sao?

Rốt cuộc, tiểu yêu tinh Trình Diễn kia cho các người lợi ích gì? Hay là sắp phá sản cần bán con gái?

"Manh Manh."

Sáng sớm Trình Diễn kéo valy đến trước cửa, ngay cả xưng hô cũng sửa lại:

"Sau này xin chỉ giáo thêm."

Minh Thù đóng sầm cửa, đem gương mặt đẹp trai kia nhốt ngoài cửa.

Chỉ giáo thêm cái đầu ngươi.

"Manh Manh! Để anh vào đi, sao em lại nhốt anh bên ngoài, bác trai bác gái mà biết sẽ trừ tiền tiêu vặt của em đó."

Mặt Trình Diễn xuất hiện bên cửa sổ.

Minh Thù chống nạnh nhìn người bên ngoài, hít sâu hai cái, mỉm cười đi đến cửa sổ, lạch cạch kéo rèm cửa sổ lại.

Tức giận, cần ăn cái gì đó để bình tĩnh.

"Rắc rắc..."

Ở cửa có tiếng chìa khóa mở, cửa bảo vệ bị người đẩy ra. Đầu tiên là rương hành lý, tiếp theo là gương mặt gợi đòn của Trình Diễn:

"Manh Manh, em xem!"

Trong tay Trình Diễn rõ ràng là chìa khóa nhà cô.

Minh Thù ném cái gối đầu trên ghế sô pha qua, nụ cười hơi hung dữ:

"Cậu mới là con ruột của bọn họ phải không?"

Ngay cả chìa khóa cũng cho, rốt cuộc bọn họ làm giao dịch bí mật gì?

Trình Diễn dễ dàng ôm lấy cái gối:

"Manh Manh, chấp nhận đi. Được rồi, bác gái nói cho người làm nghỉ, cho nên sau này ở đây chỉ có hai người chúng ta, thế giới hai người nha."

Minh Thù còn cười hung hãn:

"Tôi nhất định cho cậu một thế giới hai người khó quên!"

"Anh đây rất chờ mong."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK