Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Đội] Hộ Hoa Linh:...

[Đội] Tây Tử Lâm: Đại thần, ta có thể kiếm tiền.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Tự nuôi sống mình được không?

[Đội] Khô Lâu: Vậy làm sao ngươi biết Liễu Nhan?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Biết chính là biết, có cái gì lạ, tôi còn biết cô ta ở bên cạnh nhà tôi.

[Đội] Khô Lâu:...

Được rồi, ngươi thắng.

Có điều...

Liễu Nhan ở bên cạnh nhà cô ấy? Cô ấy còn nói mình không phải là ở khu này?

Nghĩ đến đối phương không muốn nói, Khô Lâu cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.

[Đội] Khô Lâu: Liễu Nhan thích Tiêu Cảnh Hàn không phải là điều gì bí mật nhưng cô ta cũng là người có thân phận, sẽ không làm ra chuyện này đâu!

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi có dám đánh cược không?

[Đội] Tây Tử Lâm: Ta tin tưởng đại thần.

[Đội] Khô Lâu: Cá thì cá. Hoa Linh, ngươi tra xem địa chỉ IP, kẻ đó nói xấu đồ đệ ngươi như thế, thân là sư phụ ngươi phải báo thù cho đồ đệ chứ?

[Đội] Hộ Hoa Linh:...

Khô Lâu hiển nhiên là buồn chán mới đồng ý cá cược với Minh Thù, Hộ Hoa Linh không muốn làm chuyện này nhưng bị Khô Lâu quấn lấy không có cách nào đánh quái, hắn không thể không đồng ý.

Minh Thù cảm thấy người của Đệ Nhất Lâu nói không sai, Khô Lâu và Hộ Hoa Linh mới là quản chính CP.

Hộ Hoa Linh nhanh chóng phát địa chỉ IP trong đội.

[Đội] Khô Lâu: Đây là nơi nào, nhà của Liễu Nhan dường như không ở nơi này?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ở bên cành nhà ta.

[Đội] Khô Lâu:...

Khô Lâu không tin, Minh Thù liền phát địa chỉ IP của mình qua hắn thì không thể không tin, Liễu Nhan thực sự ở bên cạnh nhà Minh Thù.

Ngoại trừ lần trước Tiêu Cảnh Hàn đánh Thư Lâm, Minh Thù cũng không thấy Tiêu Cảnh Hàn trở về, có lẽ đã không còn ở chỗ này, Liễu Nhan có thể là không muốn đi cho nên vẫn ở bên cạnh.

[Đội] Khô Lâu: Nhà ở chỗ này không hề rẻ, môi trường lại tương đối tốt, trước đây ta muốn mua một căn, kết quả bán hết rồi nên không mua được, đại lão nhà ngươi thật có tiền! Đại gia ngầm, xin nhận của ta một lạy.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Khả năng ta là quý tộc bị lưu lạc bên ngoài, chờ đến ngày ta được tìm về, nhất định sẽ không quên mọi người.

Nhà này... thực ra cũng vì bố mẹ của nguyên chủ vận khí tốt, nghe người ta nói nơi đây về sau sẽ phát triển, đầu óc nhanh nhạy liền mua một ít đất. Lúc đầu nhà phát triển muốn bồi thường tiền nhưng cha mẹ của nguyên chủ đã thêm tiền vào để mua một căn nhà.

Cho nên cô thật không phải là phú nhị đại gì đó, cũng không phải con gái quý tộc lưu lạc bên ngoài mà chính là một con quỷ nghèo có căn nhà trị giá tiền triệu, cả ngày vì ăn không được mà rầu rĩ.

[Đội] Khô Lâu: Ha ha.

Người chơi Cố Tiểu Thố gia nhập vào đội [100 Cách Đánh Quái]

[Đội] Cố Tiểu Thố: Sư phụ... xin lỗi, ta không biết có người sẽ nói như vậy.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Không sao.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi và Tiêu Cảnh Hàn ở cùng nhau?

Minh Thù hỏi thẳng ra, Cố Tiểu Thố một lúc lâu mới trả lời

Cố Tiểu Thố: Ừ.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Tốt, hy vọng về sau lúc ta đánh hắn, ngươi đứng xa một chút.

[Đội] Cố Tiểu Thố: Tại sao vậy? Tiêu đại thần có chỗ nào đắc tội vơi ngươi sao? Tại sao muốn đánh hắn?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Không tại sao.

[Đội] Cố Tiểu Thố:...

Hộ Hoa Linh và Cố Tiểu Thố có vẻ đang trò chuyện riêng. Trong đội yên tĩnh lại, chờ Cố Tiểu Thố rời đi, Hộ Hoa Linh chào hỏi mọi người rồi tiếp tục đánh quái.

IP của Liễu Nhan vẫn bị tìm ra còn mấy cái hình cắt kia cũng bị bóp méo nội dung, còn có một ít là rác.

Liễu Nhan không chịu nổi những lời nghị luận, thoát ra lánh nạn.

Minh Thù đánh xong quái, Hộ Hoa Linh nói có việc một chút, ngày mai tiếp tục cho nên Minh Thù không có việc gì bắt đầu truy sát Cửu Dương Thần Khởi gây thù hận.

[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi: Lan Chỉ ngươi có bệnh à, đuổi theo ta làm gì?

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Gần đây ta có một mục tiêu mới.

[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi: Ngươi có mục tiêu mới đâu có liên quan tới ta!

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Mục tiêu mới của ta chính là nhà ngươi đó.

[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi:... Ngươi tâm thần à.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Nhịn một chút đi! Huynh đệ, nếu như gánh không được, ngươi chỉ cần oán hận ta là được.

Vì đồ ăn vặt giơ đao trên tay lên, đến đây đi!

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Khiếp sợ! Không ngờ đại lão trứ danh lại là người như vậy, là đạo đức sa sút hay là nhân cách vặn vẹo, xin theo ta đến gần khoa học.

Cửu Dương Thần Khởi bị đuổi đến mức hết cách bèn kêu người của Trường An Minh tới cứu hắn nhưng lúc đám người đó đến, Minh Thù đã đi rồi.

Cửu Dương Thần Khởi bị hành hạ đến mức không chịu nổi, mỗi lần chờ hắn động thủ liền có người qua đây cứu hắn xoay người chạy, không bắt được.

Người của Trường An Minh hiện tại bận thăng cấp, bị Cửu Dương Thần Khởi làm phiền nhiều lần, tự nhiên sẽ có chút bực bội.

-

Buổi tối Tiêu Cảnh Hàn trở về, anh ta cố ý bảo người gọi Liễu Nhan ra, sau đó mới trở về thu dọn đồ đạc.

Anh ta kéo vali hành lý mới vừa đi ra cửa phòng liền thấy cô gái phòng bên đang tựa cửa nhìn hắn.

Tiêu Cảnh Hàn cũng nói không được hắn có cảm giác gì với cô gái kỳ lạ này, trực giác nói cho hắn biết không nên trêu chọc cô, bản năng đề phòng cô.

Nói chung anh ta rất ít khi có cảm giác như vậy.

Hắn gục đầu xuống kéo vali hành lý đi ra thang máy, Tiêu Cảnh Hàn bước nhanh chân hơn đi qua trước mặt Minh Thù nhưng chỉ một giây sau, trước mặt hắn tối sầm lại, cả người chui vào trong bao tải.

"Tiêu Cảnh Hàn, còn động đến Thư Lâm, không phải tôi đánh anh một trận đơn giản như vậy đâu." Đây chính là giá trị thù hận của trẫm, làm sao có thể tùy tiện nhường cho người khác.

Tiêu Cảnh Hàn bị đánh một trận, trong lòng đều là lửa giận, cô ấy cho mình vào bao tải là vì điều gì? Vì không để cho người khác biết sao, vậy nên tìm một chỗ không người mới đúng chứ!

Tiêu Cảnh Hàn nhìn không thấy người bên ngoài, hắn thở hổn hển hỏi: "Ân oán của hắn với tôi có quan hệ gì tới cô? "

"Không có quan hệ gì." Minh Thù vỗ vỗ tay đứng lên, giọng mang ý cười: "Thế nhưng ngươi đánh hắn, ta sẽ đánh ngươi."

Bụp!

Tiêu Cảnh Hàn giãy giụa một hồi lâu mới chui ra được, trong hành lang trống rỗng, đối diện chính là cửa phòng của cô ta, hắn hít sâu hai cái, kéo vali hành lý bỏ đi.

Tiêu Cảnh Hàn đi xuống tầng hầm lấy xe, tay còn đặt trên cánh cửa xe còn chưa mở ra, hắn lại bị chui vào trong bao tải.

"Xong chưa vậy! "

Tiêu Cảnh Hàn tức đến mức nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng mà không ai đáp lại hắn, chỉ có những nắm đấm rơi xuống người.

-

Thư Lâm ôm máy vi tính gõ cửa nhà Minh Thù, hằng ngày cứ mười phút sau cửa mới mở ra, Minh Thù đầu tóc loạn xạ, nhếch mép nhìn hắn: "Sáng sớm tinh lực tốt như vậy, xuống phía dưới mà chạy vòng vòng, gõ cửa nhà tôi làm gì? "

"Mang bữa sáng cho cô." Thư Lâm lắc lắc cái túi trên tay.

Có ăn.

Tạm thời tha thứ cho cậu đi!

Minh Thù ngáp đi vào bên trong, Thư Lâm hấp ta hấp tấp đi theo vào.

Ăn cùng với Minh Thù?

Đừng có mơ.

Minh Thù một mình chiếm lấy bữa sáng, mấy ngày gần đây Thư Lâm cũng đã quen, cho nên lần nào cũng ăn xong mới lên, nếu không... phải đói bụng rồi.

Ăn điểm tâm xong, Minh Thù thấy Thư Lâm thuận mắt hơn bèn cho cậu một nụ cười.

Thư Lâm vuốt cái bụng: "Đại thần, tôi cảm thấy vết thương của tôi lại trở nên nặng hơn, cô có phải cho tôi dùng thuốc quá hạn không?"

"Không chết thì sợ cái gì." Minh Thù nói như vậy, tay lại vẫy cậu tới.

Thư Lâm đi qua bàn, Minh Thù vén áo cậu lên, ngày hôm qua cô xem cũng đã gần khỏi rồi, ngày hôm nay lại đỏ lên rất nhiều.


Minh Thù lấy thuốc bôi một lần nữa cho hắn: "Gần đây anh làm gì vậy?"

"Không có... không làm gì cả." Chỉ đi đánh Tiêu Cảnh Hàn một trận, ai bảo hắn ta tự đi đánh mình.

Minh Thù dùng bông gòn cẩn thận bôi thuốc: "Không làm gì sao? Không làm gì sao vết thương lại nặng lên? Anh cố ý làm lãng phí thuốc của tôi hả?"

"Tôi không biết, chẳng lẽ không phải thuốc của Đại thần quá hạn rồi sao?" Thư Lâm mạnh miệng. "A… Đại thần sao lại ngược đãi một bệnh nhân như tôi?"

Minh Thù buông lỏng một chút: "Tôi thích."

Thư Lâm rất ấm ức: "Đau quá."

"Biết đau là tốt rồi, chứng minh còn chưa chết." Minh Thù buông áo hắn ra: "Không đau thì anh phải nằm dưới đất rồi."

"Muốn nằm cũng phải nằm cùng nhau." Thư Lâm tức giận nói: "Tôi sống là người của cô, chết là quỷ của cô!"

"Coi nhiều cảnh não tàn quá rồi nhỉ?"

Tiểu yêu tinh này hết thuốc chữa rồi.

"Về sau coi ít thôi, coi nhiều dễ bị tâm thần lắm."

Thư Lâm: "..."

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Không chấp nhặt với kẻ tâm thần.

Minh Thù dọn dẹp rồi bắt đầu vào trò chơi, Thư Lâm ôm laptop ngồi bên cạnh Minh Thù: "Đại thần, cô dạy tôi đánh quái đi"

"Không.” Trẫm rất bận rộn.

"Đại thần."

Thư Lâm ỷ gần đây Minh Thù không ghét hắn, không biết xấu hổ chui vào lòng Minh Thù: "Cô dạy tôi đi."

Minh Thù: "..."

Sao lại phiền như vậy chứ!

Minh Thù một cước đá văng hắn: "Còn gây sự nữa thì cút ra ngoài!"

Thư Lâm: "..."

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Đại Lão, có thể rẻ hơn chút không, ta rất nghèo.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Không giả dối, có mua hay không?

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ:... Mua.

[Thế giới] Khô Lâu: Gian thương lại trả giá.

[Thế giới] Ly Ca: Bang chủ, trong lòng người biết là được rồi, còn nói ra ngoài làm gì ạ!

Người của Đệ Nhất Lâu đều có người cày giúp. Ban ngày bọn họ hầu như ít thăng cấp nhưng buổi tối người cày giúp sẽ hỗ trợ thăng cấp, cho nên bây giờ vẫn là Minh Thù có cấp thấp nhất, cô cũng cảm thấy mình nên thăng cấp, nếu không... có một vài thứ sẽ không thể làm được.

Cô gọi người đi phó bản.

Minh Thù quét xong hai phó bản, vừa quay đầu thì thấy Thư Lâm núp ở góc sofa nhìn chằm chằm màn hình rồi đờ ra, tựa hồ như không biết nên làm cái gì.

Minh Thù gõ ngón tay trên bàn phím, Thư Lâm ngẩng đầu nhìn qua, một lát sau lại rũ xuống như người đáng thương bị bỏ rơi.

"Mua cho tôi một tháng đồ ăn vặt, tôi sẽ dạy anh."

Trẫm là vì đồ ăn vặt.

Vì đồ ăn vặt.

Vì đồ ăn vặt.

Thư Lâm chớp mắt, cười vui sướng: "Ừ, mua cho cô cả đời cũng được."

Hắn ôm laptop lại gần. Minh Thù dạy hắn đi phó bản, sau đó chưa đến ba phút, Thư Lâm bị tiêu diệt. Hắn ấm ức nhìn Minh Thù.

"Ngón tay anh không phối hợp được sao?"

"Tôi có thể mà!"

Minh Thù mở lại phó bản nhưng mà kết quả vẫn vậy, không đến mấy phút hắn đã bị diệt rồi.

"Anh chỉ thích hợp đi phó bản cấp thấp thôi." Minh Thù tổng kết.

Thư Lâm bước tới, chui đầu từ khuỷu tay Minh Thù vào, cả người như được Minh Thù ôm lấy: "Cô nắm tay dạy tôi đi, tôi nhất định có thể học được!"

"Học sinh tiểu học cũng lợi hại hơn anh."

Học sinh tiểu học có thể đáng yêu như tôi không? Không phải, học sinh tiểu học có thể lợi hại hơn tôi?

Trong lòng muốn nổ tung, hắn tội nghiệp bĩu môi.

Minh Thù lấy laptop của hắn rồi ôm hắn. Cô mở phó bản ra:

"Đừng mạnh mẽ xông tới trước mặt quái vật! Ngươi coi mình là hiệp sĩ kim cương, bách độc bất xâm sao?"

Lúc cô nói chuyện không nhẹ không nặng, luôn mang theo nụ cười thản nhiên. Nhiệt khí truyền tới bên tai hắn, Thư Lâm cảm giác tim mình không theo quy luật nhảy loạn lên.

Đáy lòng rung động rất rõ ràng.

Mặc dù Thư Lâm cảm thấy điều này có chút là lạ.

Muốn tán một người thì nhất định trong lòng phải nhận định là người mình thích.

Diễn kịch phải diễn nguyên bộ.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, cô chỉ là đang diễn kịch thôi.

"Thấy rõ chưa?" Giọng nói êm ái rơi vào bên tai, phảng phất như tình nhân nỉ non, có thể kích thích tiếng lòng.

Thư Lâm mới vừa cố bình tĩnh lại, bị những lời này của Minh Thù đánh bại, hắn có chút tuyệt vọng nói: "Chưa..."

Hắn có phải xong đời rồi không…

"Có phải não anh phát triển chưa đầy đủ không?"

Thư Lâm liền bình tĩnh lại, cô mới là não phát triển chưa đầy đủ thì có, có biết lão từ vì diễn tốt con người này mà tiêu tốn bao nhiêu sức lực không?

Đồ thần kinh làm sao hiểu được.

Sao ta lại đi thích cái đồ thần kinh được, vừa nãy chắc chắn là đầu có vấn đề rồi.

Minh Thù đang làm mẫu một lần, Thư Lâm có chút tức giận. Khi Minh Thù để hắn đánh thử, hắn đã xuất sắc hoàn thành một màn song sát.

Minh Thù nhìn hắn với ánh mắt khác, Thư Lâm ngạc nhiên, làm điệu bộ vui mừng: "Đại thần, đại thần... vừa rồi có phải ta rất lợi hại, ta đã nói là ta có thể mà."

Minh Thù sờ sờ đầu hắn: "Cực khổ rồi."

Vì giữ mối quan hệ này, thực sự đã rất cực khổ.

Minh Thù buông tay ra, chuẩn bị trở về chỗ của mình thì Thư Lâm đột nhiên kéo cô lại. Hắn nhìn Minh Thù, mấp máy khóe môi rồi nghiêng người qua.

Hai người vốn dĩ cách nhau rất gần, hắn chỉ cần hơi di chuyển là có thể hôn Minh Thù.

Bờ môi mềm mại chạm vào khóe môi Minh Thù, hắn hô hấp chậm chậm, quay người đè Minh Thù xuống ghế sofa. Hôn rất ngây ngô cũng rất nồng cháy.

Hai người tách ra thế nào Thư Lâm không nhớ nữa. Hắn chỉ nhớ Minh Thù đứng dậy dọn dẹp màn hình laptop đen sì dưới mặt đất, quần áo trên người xộc xệch nhưng vẫn mặc trên người.

"Cái kia..."

"Khó chịu thì đi nhà vệ sinh đi." Minh Thù chỉ về phía nhà vệ sinh.

Ai muốn đi vệ sinh!

Ai muốn đi vệ sinh chứ!

"Tôi..." Đầu óc Thư Lâm có chút rối bời, còn phải giữ vững thân thể: "Vừa rồi tôi... hôn cô, cô không có gì muốn nói với tôi sao?"

Minh Thù suy nghĩ một chút: "Khả năng hôn rất kém."

Thư Lâm cảm giác như sấm sét giáng xuống đầu, kỹ năng hôn của hắn kém sao? Cô cần phải nói huỵch toẹt ra sao? Lão tử ta cần thể diện!

"Quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?" Thư Lâm nén lửa giận, căng thẳng hỏi.

"Có thể có quan hệ gì chứ, anh hôn tôi một cái mà còn muốn tôi phải chịu trách nhiệm sao?" Minh Thù nheo mắt, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi.

"Giữa ban ngày quả thực rất thích hợp mơ mộng hão huyền."

Thư Lâm đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Nếu cô không thích tôi, vì sao không đẩy tôi ra? Cô ngầm đồng ý chính là thích tôi, tôi muốn làm bạn trai cô!"

"Tôi đẩy anh ra, anh sẽ bị vỡ đầu." Minh Thù nghiêm túc nói như thật.

"Tôi không muốn giết người."

Thư Lâm quét mắt một vòng xem thử. Vị trí ban nãy của họ nếu như cô đẩy hắn ra, trọng tâm tất nhiên hướng ra phía ngoài, nhất định là sẽ đụng vào... Thư Lâm tuyệt vọng, tại sao có thể như vậy.

"Vậy tôi cũng vẫn muốn làm bạn trai cô." Thư Lâm chí khí hùng hồn.

"Cô hôn tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm!"

"Chưa ngủ cùng nhau, trách nhiệm gì chứ!" Trẫm chỉ muốn chịu trách nhiệm với đồ ăn vặt.

Thư Lâm xúc động bắt đầu cởi quần áo: "Vậy cô tới đây ngủ với tôi đi."

Đợi đã!

Tại sao mình lại nói như vậy?

"..." Thần kinh à! Minh Thù bình tĩnh nhìn ngón tay hắn đang đặt ở nút thắt thứ hai trên áo, khóe miệng vểnh lên: "Nói đạo lý chút đi, là anh hôn tôi trước!"

Thư Lâm thuận thế buông tay xuống: "... Vậy tôi chịu trách nhiệm với cô."

Minh Thù cười, giọng nói dịu dàng: "Tôi rộng lượng, không cần anh chịu trách nhiệm. Cứ coi như bị chó cắn một cái."

Thư Lâm: "..."

Lại mắng người!

Lão tử không làm nữa!

Từ sau sự kiện Cố Tiểu Thố, Minh Thù không còn gặp Liễu Nhan ở trong game nữa, Minh Thù cả ngày đều trêu chọc Thư Lâm và thăng cấp game trong lúc đó.

Lúc không có chuyện gì làm đành dẫn theo Thư Lâm hái thuốc, nhìn cậu bị quái đuổi theo, tâm tình coi như không tệ.

Mà những người khác vẫn còn ở trên kênh thế giới vì một tháng sau chuẩn bị chiến đấu trận doanh, cày ngày cày đêm để thăng cấp.

[Gần] Quả Táo Đáng Yêu: Một thanh Ngân Diệp Phiến mà ngươi bán mắc như vậy, định cướp sao?

Tại quầy bán hàng, một người chơi nữ bởi vì giá cả không thích hợp, cùng người bán rùm beng cả lên.

[Gần] Tiểu Hắc: Tiểu tỷ tỷ, thị trường của ta đây là giá cả hợp lý rồi, cô xem tên gian thương bên cạnh kia, cô ta so với ta bán đắt gấp đôi!

Tên gian thương bên cạnh kia hiển nhiên chỉ Minh Thù.

[Gần] Quả Táo Đáng Yêu: Thuộc tính đại thần của người ta so với bên này tốt gấp đôi, thuộc tính của ngươi thế này còn bán mắc như vậy!

Nếu cô ta nếu có thể mua được ở bên cạnh, còn tới nơi này mua làm cái gì.

[Gần] Tiểu Hắc:...

[Gần] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Tiểu cô nương người ta đáng yêu như vậy, ngươi bán cho người ta, e rằng chính là một mối lương duyên.

[Gần] Tiểu Hắc: Sao ngươi không bán?

[Gần] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ta bán rồi.

[Gần] Tiểu Hắc: …

Bực mình quá, so với giá thị trường bán đắt gấp đôi, bán hết đi rồi không để cho người khác có đường sống nữa à!

[Gần] Khô Lâu: Gian thương, đi làm nhiệm vụ.

Khô Lâu không biết từ đâu xuất hiện.

[Gần] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Còn việc buôn bán thì sao, không rảnh.

[Gần] Khô Lâu:...

Đương nhiên cuối cùng Minh Thù vẫn bị Khô Lâu kéo đi, cô vừa đi khiến người chơi bày sạp cảm thấy cuộc sống cũng không gian nan lắm.

Nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, hiện tại tiến độ đã đến 89%, chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Làm sao lại đi chọn nhiệm vụ này? Được thưởng rất nhiều sao?

[Đội] Khô Lâu: Ta cũng rất tò mò.

Nhiệm vụ này là do Hộ Hoa Linh phát động, sau lại bị hệ thống phân cho Tiêu Cảnh Hàn, ngay từ đầu Tiêu Cảnh Hàn rất nghiêm túc, có điều từ sau khi gặp ác mộng thất bại, Tiêu Cảnh Hàn dường như không làm gì nữa.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Có thần khí.

[Đội] Khô Lâu:... Thật hay giả?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Thần khí này cũng quá khó có được, nếu không ta bán Phần Thiên cho ngươi rồi.

Thần khí bị khóa cũng có thể mở cho nên còn có thể bán, Minh Thù đã muốn bán từ lâu, chỉ là không tìm được ai coi tiền như rác.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Không thích hợp.

Thần khí thuộc tính khác nhau, tất nhiên cũng thích hợp với các chức nghiệp khác nhau, Phần Thiên thích hợp nhất với chức nghiệp vận chuyển bậc cao, và rõ ràng rất thích hợp với Hộ Hoa Linh…

[Đội] Khô Lâu: Bán cho ta đi!

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi trả giá bao nhiêu?

[Đội] Khô Lâu: Giá trên thị trường hiện tại là ba vạn, ta trả bốn vạn được chứ?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Keo kiệt.

[Đội] Khô Lâu:...

Bốn vạn còn keo kiệt? Là bốn vạn đó! RMB!

Bốn vạn tất nhiên đã là giá rất tốt, Minh Thù suy nghĩ một lúc rồi đem thần khí bán đi.

Nhận được thần khí vài phút, Khô Lâu liền lên [Thế giới] khoe khoang một hồi.

[Thế giới] Xuyên Bối: Bang chủ bán nhan sắc của mình để đổi lấy à?

[Thế giới] Ly Ca: Chưa chắc, có lẽ là tán gia bại sản, dù sao Đại Lão vẫn là gian thương, nếu rẻ chắc chắn sẽ không bán.

[Thế giới] Nhiễm Nhiễm: Vì bang chủ đốt nến.

[Thế giới] Khô Lâu:...

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Ta còn tưởng rằng Đại Lão sẽ giữ lại thần khí cho mình, không ngờ Đại Lão lại đem bán đi, sớm biết vậy ta cũng mua.

[Thế giới] Quần Cộc Tử: Ngươi mua được sao?

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Để cho ta mơ mộng một chút không được sao? Chúng ta còn trẻ phải có ước mơ chứ.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Cả ngày chỉ mơ mộng hão huyền.

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Đại Lão… đừng chọc vào nỗi đau chứ!

Trên Thế giới cứ loạn cả lên, cuộc nói chuyện chuyển chủ đề liên tục.

[Thế giới] Xuyên Bối: Đại Lão xem diễn đàn.

[Thế giới] Hôm Nay Không Ăn Đường: Diễn đàn lại xảy ra đại sự gì?

Minh Thù bình tĩnh mở diễn đàn, câu chuyện bên trong cũng không sai biệt lắm, tin tức của cô bị lan truyền, khác với sự việc chính là phía dưới còn nói cô là tiểu tam được người khác nuôi, nguyên nhân là bởi vì cô ở phòng này.

Vũng nước bẩn này đã có rất nhiều trâu bò rồi.

Liễu Nhan không đi làm biên kịch thực sự là nhân tài không được trọng dụng.

[Thế giới] Tải Về Bạn: Không phải đâu, gian thương lại là một cô gái sao? Nhìn còn nhỏ như vậy... Đây không phải là giả chứ?

[Thế giới] Lục Mạo: Ta đã thấy rồi!

[Thế giới] Nhốn Nháo: Ha ha, hóa ra là con gái, thảo nào lúc trước nói giúp cho Cố Tiểu Thố. Bản thân cũng là người thứ ba, thực sự là cá mè một lứa.

[Thế giới] Long Tiểu Phượng: Là con gái lại chơi nhân vật nam? Có bị bệnh không!

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Pháp luật quy định nữ không thể chơi nhân vật nam sao?

Cô không làm gì thất đức, cũng không lừa dối tình cảm của người khác, dù có lộ ra mình là con gái thì cũng có sao chứ? Không sợ gì cả!

[Thế giới] Long Tiểu Phượng:...

[Thế giới] Trên Lầu Là Heo: Cho người khác là tiểu tam, sau đó bị người ta phát hiện rồi bị lộ ra trong game?

[Hệ thống] Người chơi [Tây Tử Lâm] treo thưởng người chơi [Nhốn Nháo] 100 vàng.

[Hệ thống] Người chơi [Tây Tử Lâm] treo thưởng người chơi [Long Tiểu Phượng] 100 vàng.

[Hệ thống]…

Những người nói năng lỗ mãng với Minh Thù trên kênh thế giới đều bị Thư Lâm treo thưởng một lần, Minh Thù còn chưa xem xong, cửa phòng đã bị Thư Lâm đập rầm rầm.

Thư Lâm thở phì phò đứng ở ngoài cửa, tức đến đỏ bừng mặt.

"Ăn thuốc nổ rồi?" Trẫm cũng có tức giận, cậu tức cái gì chứ?

Lúc không cần tức giận cậu cũng tức giận…

Thư Lâm tức đến mức khóe mắt đỏ bừng, nén đi vào trong phòng.

"Bọn họ nói xấu cô, cô không tức giận sao? "

"Tại sao phải tức chứ?" Minh Thù cầm cái bánh bao lên ăn.

"Không phải cậu nghi ngờ việc đó là thật chứ? Sợ rằng tôi thật sự được người khác nuôi, cậu thấy đấy, phòng này là tôi tự mua."

Thư Lâm trừng mắt nhìn cô, với tính khí của người này, ai lại đồng ý nuôi cơ chứ.

"Tôi tin cô."

Minh Thù hừ một cái, tiếp tục xem máy vi tính.

[Thế giới] 6666: Gian thương đã đắc tội với người khác rồi! Tin tức cá nhân đều bị công khai ra cả.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đắc tội quá nhiều người, ta cũng không biết là người nào, buồn ghê cơ.

[Thế giới] Thiên Đường Của Ngươi: Cái bài này, ta cho max điểm.

[Thế giới] Xuyên Bối: Thì ra Đại Lão là con gái, ta đây không phải có cơ hội được Đại Lão làm ấm giường sao? Giường ấm áp, có thể giảm giá cho ta không?

[Thế giới] Ly Ca: Dáng người Đại Lão thật là đẹp.

[Thế giới] Nhốn Nháo: Tây Tử Lâm, có phải ngươi bị bệnh hay không, Lan Chỉ là con gái, trước ngươi theo cô ta coi như xong, bây giờ biết cô ta là con gái, ngươi vì cô ta treo thưởng ta, ngươi đồng tính luyến ái sao?

[Thế giới] Tây Tử Lâm: Thật ngại quá, ta là nam.

[Thế giới]…

Yên lặng.

[Thế giới] Tiểu Sửu: Nhân yêu và yêu nhân tuyệt phối, không có vấn đề gì.

[Thế giới] Khô Lâu: Thực sự là không nhìn ra.

[Thế giới] Xuyên Bối: Thực sự là không nhìn ra + 1

[Thế giới] Ly Ca: Thực sự là không nhìn ra + 2

[Thế giới] Nhiễm Nhiễm: Thực sự là không nhìn ra + 3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK