Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Chơi vui không?

Liễu Nhan thấy tự nhiên nhảy ra chat riêng, bị dọa đến giật cả mình, một lúc sau mới gõ chữ.

[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh:?

[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Giả ngốc cái gì, Liễu Nhan tiểu thư.

Liễu Nhan dừng vài giây, đột nhiên gõ chữ ầm ầm.

[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Lan Chỉ, từ ngày đầu tiên ta thấy cô, ta đã cảm thấy cô không có lòng tốt gì rồi. Nếu như không phải vì cô, bây giờ ta đã là một cặp với Tiêu Cảnh Hàn. Mọi thứ hôm nay đều là do cô.

Từ lúc nhận được tư liệu về cô ta, cô cũng biết Lan Chỉ và cô gái ở cách vách Tiêu Cảnh Hàn là cùng một người.

[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ừ, lúc đầu ta cũng không có ý tốt.

Minh Thù khảng khái thừa nhận, bởi vì ngay từ đầu cô đã ôm mối hận rất lớn, sao lại có thể có ý tốt được.

[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Có phải cô thích Tiêu Cảnh Hàn không? Cô không muốn ta và Tiêu Cảnh Hàn ở cùng nhau, cuối cùng anh ấy cũng đâu có ở cùng với cô? Ha ha, đây không phải cái gì cô cũng không được sao!

Minh Thù líu lưỡi, trẫm nằm mơ cũng không nghĩ là sẽ có thể thích nam chính.

[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Cô nghĩ hơi nhiều rồi, uống nhiều nước một chút cho não được tắm sạch sẽ.

Liễu Nhan cảm giác mình đoán không sai, cô ta không quen biết mình. Nếu như không phải bởi vì Tiêu Cảnh Hàn, vì sao cô ta lại nhắm vào mình chứ?

Nhất định là do đố kị với cô.

[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Lan Chỉ ta sẽ không để cho cô khá hơn đâu, cô để cho ta mất đi Tiêu Cảnh Hàn, ta sẽ để cô mất đi tất cả.

[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Cô thật lợi hại, hay để ta cổ vũ cho cô nhé?

Tất cả của trẫm... có cái gì để mất đi chứ. Đây vốn là nguyên chủ, mất đi cái gì cũng không phải là trẫm.

Cho nên tuyệt đối không sợ.

[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Lan Chỉ, cô cứ chờ xem.

[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Thật ngại quá, ta rất bận, không thể chờ cô được.

Không có đồ ăn vặt mà lại muốn để trẫm chờ ngươi? Có phải là đang làm mơ hay không.

[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Cô...

[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Ha ha, ta không múa mép khua môi với cô nữa.

[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Vậy chi bằng chúng ta tìm một chỗ tiếp xúc thân mật một chút?

Đã lâu không đánh ngụy nữ chính, cảm thấy ngứa tay khó nhịn.

Đây chính là điểm không tốt trong game, không thể tiếp xúc thân mật với kẻ mình thù hận bất cứ lúc nào.

[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Cô có bị bệnh không?

[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Còn tốt chán, còn có thể chữa. Cô muốn tới trị bệnh cho ta sao? Hoan nghênh cô!

[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh:...

Liễu Nhan bị Minh Thù chọc tức đến mức logout.

-

"Ngay ở trên mặt bàn đằng sau ghế sofa, anh không nhìn thấy sao? Cái hộp lớn như vậy mà không thấy, chẳng nhẽ mắt anh ở đằng sau đầu à?" Minh Thù đứng bên ngoài tiểu khu gọi điện cho Thư Lâm.

Bóng đêm đen kịt, bao phủ Minh Thù thành một bóng đen.

Thư Lâm yếu ớt phản bác: "Không có mà, tôi tìm mãi rồi."

"Sao anh không chết quách đi.”

Ở đầu dây bên kia Thư Lâm nói thầm. Âm thanh quá nhỏ, Minh Thù cũng không biết cậu nói thầm cái gì nhưng chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì.

"Cô có nhớ nhầm không đấy, ở đây thật sự không có, bên trên chỉ có hai quyển sách, còn cô nữa..." Giọng của Thư Lâm đột nhiên biến mất, điện thoại rơi vào yên lặng.

Sau đó điện thoại đã bị ngắt, thay vào đó là âm thanh báo máy bận.

Minh Thù nghi ngờ nhìn xuống điện thoại di động, gọi lại lần nữa.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được."

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được."

Minh Thù nhét điện thoại di động vào trong túi, xoay người đi về.

Bước đi dưới ánh trăng, Minh Thù đi tới trước cửa nhà và lấy chìa khóa mở cửa.

Phòng khách của cô hỗn loạn hơn nhiều so với lúc đi như là vừa trải qua một trận tranh đấu. Đồ ăn vặt của cô bị ném xuống đất, có túi đã bị rách ra.

Được lắm.

Dám động tới đồ ăn vặt của trẫm.

Cô đưa tay lên bật công tắc đèn ở phòng khách, ánh sáng lập tức chiếu rọi cả căn phòng. Gần như cùng lúc đó, một luồng gió ập tới, đánh về phía cổ tay cô.

Minh Thù nhấc chân lên đạp, thuận thế bắt lấy cây gậy đang đánh tới, kéo lại phía mình. Người kia bị kéo lên phía trước, Minh Thù lên gối vào bụng đối phương.

"Mẹ nó!"

Người kia chửi nhỏ một tiếng, nhanh chóng móc ra một cây dao đâm về phía Minh Thù.

Minh Thù nhìn hắn mỉm cười, vặn cổ tay của hắn ném qua vai, vứt lăn người kia trên mặt đất. Cô đá văng con dao trong tay hắn ra, một chân giẫm trên ngực hắn.

Ở phía phòng ngủ lao ra hai người. Bọn hắn thấy cảnh này bèn hung ác nhào về phía Minh Thù.

Ây da, tiểu yêu tinh còn dám nhào lên tìm cái chết, có dũng khí lắm.

Sau năm phút.

Ba người đều nằm trên đất kêu rên, Minh Thù ngồi chồm hổm bên cạnh bọn hắn, ngón tay chỉ đồ ăn vặt trên mặt đất hỏi: "Ai làm?"

Bắt nạt đồ ăn vặt như vậy, nghĩ đồ ăn vặt không có chỗ dựa phía sau sao?

Ba người nằm dưới đất: "..."

Minh Thù nở nụ cười ôn nhu: "Những đồ ăn vặt này là ai làm thành như vậy?”

"Hắn, là hắn."

Minh Thù nhìn về phía người bị chỉ mặt gọi tên, mỉm cười: "Là ngươi làm?"

"Vâng... đúng vậy." Người nọ lạnh run.

Không phải chỉ là mấy gói đồ ăn vặt sao, vậy mà làm ầm lên như vậy? Bọn họ còn trói một người nữa...

Hai người kia cũng hiểu được tiểu cô nương trước mặt này có vấn đề. Người không thèm hỏi, ngược lại chỉ vào đồ ăn vặt hỏi, đồ ăn vặt quan trọng hơn người sao?

"Lãng phí thức ăn thật đáng xấu hổ, thầy giáo các người không dạy qua các người sao?" Trẫm đã nghèo như vậy rồi, đám tiểu yêu tinh này còn lãng phí.

"..."

Bệnh thần kinh rồi!

"Đứng lên." Minh Thù đá đá tên vừa thừa nhận mình lãng phí đồ ăn vặt, vừa nhìn về phía hai người chuẩn bị bò dậy ở bên kia.

"Có gọi các người không, nằm xuống cho ta, không được nhúc nhích!"

"..."

Người kia bò dậy ngơ ngác nhìn Minh Thù.

Minh Thù sai hắn tìm dây trói hai người kia lại, sau đó đưa hắn ra ngoài cửa.

Đi tới cửa cô mới nhớ ra mục đích trở về của mình, kéo người kia hỏi: "Người ở trong phòng lúc trước đâu rồi?"

Người kia chỉ vào phòng ngủ.

Thư Lâm bị trói trong phòng ngủ, nhìn qua không có gì đáng ngại. Minh Thù đã thấy an tâm, đưa người kia ra cửa - đi mua đồ ăn vặt.

Thư Lâm: "..."

Con mẹ nhà ngươi đi đâu vậy, mau quay lại cởi trói cho ta!

Người đi mua đồ ăn vặt cũng rất mơ hồ, hắn rốt cuộc không biết tới đây làm gì?

Vì sao cuối cùng lại ôm một đống đồ ăn vặt?

Mua xong các loại đồ ăn vặt, Minh Thù thả Thư Lâm ra.

"Để cho anh cầm món gì anh cũng bị trói lại, anh vô dụng đến thế sao?"

Thư Lâm buồn bực cãi lại: "Những người này tới tìm cô, giờ cô còn trách tôi sao?"

Minh Thù nheo mắt: "Còn mạnh miệng nữa?" Không phải vì bảo vệ anh mà tôi bị người khác sắp đặt sao?

Thư Lâm nghẹn lời, im lặng không nói. Cậu trầm mặc gỡ sợi dây còn trên người ra rồi trượt xuống giường, hai tay ôm lấy Minh Thù: "Tôi nghĩ rằng cô sẽ không trở về."

Thư Lâm học được kỹ năng muốn khóc là khóc ngay được, lúc này nước mắt đã rơi lã chã.

Rơi trên cổ Minh Thù nóng hổi.

Minh Thù sửng sốt, vươn cánh tay lên phía sau, dừng lại trong không khí vài giây mới chậm rãi vỗ vỗ sau lưng hắn.

Thư Lâm nhìn vào chiếc gương trong phòng ngủ, đôi mắt lộ ra vẻ đắc thắng. Cậu tự véo cánh tay mình, càng khóc lóc dữ hơn.

Vì nhiệm vụ, khóc có gì khó đâu.

Lão tử đúng là một thiên tài mà.


Minh Thù đưa tay gỡ hắn ra.

"Đừng khóc, tôi..."

Ánh mắt của cô nhìn cánh tay của hắn, vết tích trên đó rõ ràng không giống với vết sợt dây trói được cởi ra.

Thư Lâm nhanh chóng chuyển tay qua phía sau, trong lòng hoang mang, trên tay hắn có vết tích của sợi dây, chắc là không nhìn ra?

Chắc là không có.

Chắc chắn là không có.

Minh Thù nhếch mép lên cười, chỉ cần như vậy cô đủ biết tiểu yêu tinh này đang diễn trò.

Minh Thù đẩy hắn ra, ấn hắn xuống giường.

Mắt Thư Lâm đang đầy nước mắt cũng phải trợn thật to, lắp ba lắp bắp nói: "Cô... cô muốn làm cái gì thế… Tôi... chúng ta không phải... là cái gì đó… Bên ngoài còn có người… hay là đóng cửa lại đi đã?"

"Đánh anh cần phải đóng cửa sao?" Minh Thù cười khẽ.

"Không phải muốn khóc sao? Tôi cho khóc thoải mái luôn, khi nào khóc đủ chúng ta lại đi ra ngoài giải quyết mấy tiểu yêu tinh kia.”

Vì vậy ba người phía bên ngoài đều nghe được tiếng khóc lóc kỳ quái từ bên trong phòng ngủ.

Con mẹ nó, là tại cái gì vậy nhỉ?

Một tiếng kêu kéo dài, tiếng khóc biến thành tiếng khóc thút thít, sau đó thì hoàn toàn biến mất. Ba người vươn cổ lên nhìn về phía phòng ngủ, đáng tiếc là không nhìn thấy cái gì cả.

Minh Thù chỉnh chu lại y phục từ phòng ngủ đi ra. Thư Lâm đi phía sau lưng cô, khóe mắt đỏ nhìn không ra, khuôn mặt cũng đỏ hồng cả lên giống như một thiếu niên bị người ta bắt nạt.

Ba người: "..." Có phải là bạo lực quá không?

Vừa nãy Minh Thù đánh ba người kia rồi lại đánh Thư Lâm. Cô cảm thấy đói gần chết nên ôm đồ ăn vặt bắt đầu ăn.

"Các ngươi, nói các ngươi đấy, nhìn hắn làm cái gì? Chắc các ngươi cũng muốn giống như hắn hả."

Ba người: "..."

Ai muốn gặp phải bộ dạng khốn cùng như hắn cơ chứ?

Bọn họ chẳng đáng.

Thư Lâm đang cúi đầu chợt ngẩng lên, ánh mắt nhìn ba người kia, nếu không phải vì cô ấy, sao hắn có thể bị ba tên này trói lại.

Kết quả hắn vẫn bị đánh...

Sớm biết như vậy đã trực tiếp đánh bọn này đến cha mẹ chúng cũng không nhận ra.

Thư Lâm thấy tay còn có chút đau, thù này lão tử nhớ kỹ.

Ba người hoàn toàn không biết mình đã bị khắc thù, trong nội tâm vẫn còn đang nhổ nước bọt.

"Ai bảo các ngươi tới?" Minh Thù gác chéo chân, lắc lắc một cách có quy luật.

“Định cướp tiền hay là cướp sắc, hoặc là vừa cướp tiền, vừa cướp sắc rồi giết chết ta?"

Ba người sầm mặt, chính ngươi tự mình nói ra hết rồi còn hỏi chúng ta làm gì?

"Chúng ta thấy nơi này là tiểu khu hạng sang nên đến trộm đồ mà thôi." Một người trong đó cứng cổ trả lời.

"Thật không?"

Minh Thù buông đồ ăn vặt, vỗ tay một cái rồi đứng lên, cao ngạo liếc xuống ba người.

Thủ đoạn dày vò người khác của Minh Thù, tuy không phải đẫm máu nhưng nhìn dáng vẻ ba người kia quỷ khóc sói tru, hẳn là rất đau...

Hắn có phải là may mắn không, vì những thủ đoạn này không thực thi trên người hắn?

Cuối cùng ba người kia chịu không nổi cũng khai báo, bọn họ được Liễu Nhan dùng tiền thuê tới, mục đích đơn giản lại không có gì mới, chính là trói cô lại rồi chụp một bức ảnh gì gì đó.

"Thật vô vị.” Đùa cũng hơi quá rồi.

Minh Thù gọi điện thoại báo cảnh sát. Có cảnh sát hỗ trợ, tìm Liễu Nhan liền dễ dàng hơn nhiều.

-

Minh Thù nhìn thấy Liễu Nhan ở cục cảnh sát, bên cạnh có một người đàn ông, đoán chừng lại là một đối tượng có giá trị thù hận, Cát Thần Hạo.

Cục cảnh sát ghi xong khẩu cung liền thả người rời đi.

Minh Thù vốn cũng không có ý định để cảnh sát làm gì Liễu Nhan, cô ấy chỉ là không muốn lãng phí thể lực để đi tìm người mà thôi.

Rời khỏi cục cảnh sát, Minh Thù cười mà như không cười nhìn Liễu Nhan: "Đây là những gì cô nói để tôi phải chờ sao?"

Cát Thần Hạo kéo Liễu Nhan vào trong lòng, ánh mắt âm độc nói: "Lan Chỉ, cô nên cẩn thận một chút."

Liễu Nhan cắn môi, bị Cát Thần Hạo ôm lên xe.

Minh Thù nhìn theo xe của Cát Thần Hạo rời đi. Cô lên xe đuổi theo Cát Thần Hạo, ngày hôm nay không đánh bọn chúng thì thật có lỗi khi đã tới cục cảnh sát.

Không thể vào cục cảnh sát vô ích.

Đi một đoạn đường dài, Minh Thù mới nhớ là mình quên đem Thư Lâm theo.

Quên đi, dù sao chăng nữa cũng hắn có chân, tự mình có thể trở về, giá trị thù hận quan trọng hơn.

Thư Lâm đứng phía ngoài cục cảnh sát: "..."

Lão tử là một người lớn như vậy, thế nào mà cô lại có thể quên mất lão tử?

Có dịp nhất định sẽ bóp chết cô ta!

Tốc độ xe của Cát Thần Hạo không nhanh, bọn họ tiến vào một khu biệt thự nhìn có vẻ sơ sài. Taxi vào không được nên Minh Thù xuống xe theo cách cũ trèo tường đi vào.

Tìm người có hơi rắc rối nhưng cô rất may mắn, đi vào không bao lâu liền thấy Cát Thần Hạo đậu xe bên ngoài một ngôi biệt thự.

Chính là chỗ này.

Khóe miệng Minh Thù cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười mềm mại. Cô lắc lắc cổ rồi xoa bóp cổ tay, sau đó… ấn chuông cửa.

[...] Ấn cửa chuông mà thôi, vậy mà cô làm như đi ra chiến trường vậy.

Người giúp việc nhà Cát Thần Hạo ra mở cửa, cô không biết Minh Thù, tất nhiên không cho cô ấy vào.

Minh Thù không để ý việc người hầu xua đuổi, lách mình vào biệt thự, nhanh như chớp tiến vào bên trong, người hầu đuổi theo phía sau.

Cô vừa vào biệt thự liền thấy Liễu Nhan và Cát Thần Hạo ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh. Sắc mặt Liễu Nhan ảm đạm, Cát Thần Hạo như đang an ủi cô ta.

"Lan Chỉ, sao cô vào được đây!" Cát Thần Hạo phát hiện ra Minh Thù trước.

"Sao tôi lại không biết cách thức vào cửa của nhân loại tiến hóa chứ?" Minh Thù nở nụ cười nhàn nhạt.

"Cô… người này làm sao..."

Người hầu đến chậm một bước, nhìn Cát Thần Hạo nói: "Thiếu gia, cô gái này cố tình xông vào, tôi chặn cô ấy mà không được.”

"Lui xuống." Cát Thần Hạo phất tay.

Người hầu nhìn Minh Thù, gật đầu rời đi.

Liễu Nhan đứng lên, mắt nhìn chằm chằm vào cô: "Lan Chỉ, cô tới đây làm gì? Cô theo dõi chúng tôi!"

Minh Thù xắn tay áo, nở nụ cười vô hại: "Tới để đánh các người."

Một cô gái nhỏ mang theo một nụ cười vô hại, giọng êm ái nói “Tới đánh các người”, cái cảm giác kỳ lạ không hòa hợp này làm cho Liễu Nhan và Cát Thần Hạo cảm thấy lành lạnh.

Liễu Nhan và Cát Thần Hạo cũng chưa từng luyện võ, làm sao là đối thủ của Minh Thù được. Hai người họ bị Minh Thù lăn qua lộn lại đánh cho thừa sống thiếu chết.

Cát Thần Hạo lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô như một con rắn độc.

[Giá trị thù hận Cát Thần Hạo đã đầy]

Minh Thù đợi cả mãi, chỉ để chờ giá trị thù hận của Cát Thần Hạo. Đây chính là sự khác biệt giữa nhân vật chính và vai phụ.

Giá trị thù hận của nhân vật chính không dễ chơi!

Đồ ăn vặt của trẫm đâu rồi!

Không có gì mà đánh một trận cũng không giải quyết được.

Nếu thực sự không được, vậy đánh hai trận.

Vì vậy Liễu Nhan lại bị đánh.

"Lan Chỉ! Cô buông Liễu Nhan ra, cô có tức giận gì cứ đánh tôi đây, là tôi tìm người tới dạy bảo cô." Cát Thần Hạo mắt đỏ ngầu hét.

Minh Thù quay đầu nhìn hắn một lát: "Ồ!"

Tiếp tục đánh Liễu Nhan.

"Lan Chỉ! "

Cuối cùng Minh Thù vẫn không có được giá trị thù hận của Liễu Nhan.

Nhất định là tư thế đánh không đúng.

Thật là đói.

Lần sau lại đánh tiếp!

Lúc Minh Thù rời khỏi biệt thự, cô dọa người hầu sợ đến run lẩy bẩy. Cô thuận tay lấy đi mấy quả trứng mới, từ từ đi ra tiểu khu, suy nghĩ làm sao để trở về.

Chỗ này... hình như chỉ có xe riêng, không có taxi.

Minh Thù ngồi ở ven đường ăn xong mấy quả trứng, cũng không thấy một chiếc xe nào, đợi mãi cũng không có xe nào đi tới.

Muốn trẫm phải biến thân bay trở về sao?


Thư Lâm lái xe đến đón cô.

"Cô xem, có phải cô thiếu một người bạn trai hay không? Bây giờ biết tầm quan trọng của tôi rồi chứ?" Xem lần sau cô còn dám bỏ mặc hắn nữa không.

Minh Thù chép miệng hai tiếng: "Đến tác dụng đó anh còn không có thì anh lấy tư cách gì để thích tôi chứ?"

"Tim của tôi." Thư Lâm ôm lấy ngực, nhìn Minh Thù rồi chớp mắt: "Cô cảm nhận được chưa?"

Minh Thù làm bộ cảm nhận một chút rồi lắc đầu: "Chưa được."

Thư Lâm hứ một tiếng.

Sớm biết vậy đã không đến đón cô, để cho cô ngủ ngay trên đường.

Tức chết tôi mà.

Minh Thù hơi tò mò: "Anh lấy đâu ra chiếc xe ngon như vậy, chẳng thấy anh đi kiếm tiền bao giờ."

"Tôi... vẫn luôn có mà." Thư Lâm phồng má lên: "Cô chẳng quan tâm gì cả, ngay cả chuyện tôi có xe hay không mà cũng không biết."

"Không phải anh đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu rồi sao?"

"Tiêu... anh ta đã cho tôi rất nhiều tiền." Thư Lâm nói.

Minh Thù dựa vào lưng ghế: "Anh đừng nói với tôi rằng, anh ta trả lại cho anh một căn nhà, vừa hay nó nằm ở bên dưới nhà Tiêu Cảnh Hàn?"

Thư Lâm nắm chặt tay lái, kiên trì giải thích: "Là tự tôi tìm, tôi không biết Tiêu Cảnh Hàn cũng ở đó, chỉ là trùng hợp."

Hắn cho rằng lâu như vậy mà cô không hỏi gì thì sẽ không hỏi hắn vấn đề này.

"Thật là trùng hợp."

Thư Lâm dè dặt liếc mắt nhìn Minh Thù, cô đang cầm một hộp đựng đồ điểm tâm ngọt, cười híp mắt ăn. Thư Lâm đang suy nghĩ về mấy lời cô vừa nói kia nhưng nghĩ mãi không ra.

-

Chuyện Minh Thù là kẻ thứ ba không hot lâu trên kênh thế giới, bởi vì Tây Tử Lâm treo giải thưởng cho bất cứ người nào đều vô cùng có sức ảnh hưởng.

Nhưng bởi vì Minh Thù là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái xinh xắn nên chuyện có người dùng nhân vật được thiết lập là một đại hán để đi làm quen cô cũng sẽ xảy ra rất nhiều.

Là người nổi tiếng, thế nên giờ đây Minh Thù đăng nhập đều phải ẩn đi.

[Thế giới] Xuyên Bối: Ha ha, mọi người trong Thần tộc các ngươi đã chuẩn bị cho việc tiếp nhận nộ hỏa của chúng ta chưa?

[Thế giới] Ly Ca: Để chúng ta tiếp nhận lễ huyết tẩy.

[Thế giới] Nhiễm Nhiễm: Đưa các ngươi đến với ánh sáng.

[Thế giới] Xuyên Bối: Lời thoại sai rồi, chúng ta là Ma tộc.

[Thế giới] Nhiễm Nhiễm: Đưa các ngươi đến với bóng tối.

Minh Thù vừa online liền thấy mọi người trong nhóm cao thủ Đệ Nhất Lâu đang diễn kịch trên kênh thế giới, dường như sắp bắt đầu một trận đấu phe vậy, nhưng chẳng liên quan gì đến cô cả. Tắt kênh thế giới xong Minh Thù đi thu thập nguyên liệu.

Giao dịch xong đã là nửa giờ sau, Hộ Hoa Linh phát tin tức để cho cô đi làm nhiệm vụ.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Vòng cuối cùng.

[Đội] Khô Lâu: Có trận doanh chiến.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi có mặt hay không cũng vậy, dù sao bọn họ đều là đánh bừa cả.

[Đội] Khô Lâu: Tuy rằng cảm thấy ngươi nói không hề có đạo lý nhưng ta không có gì phản đối.

Cách đánh của Đệ Nhất Lâu xưa giờ vẫn là đánh bừa, ngoài Hộ Hoa Linh, người nào cũng không chỉ huy được.

Hộ Hoa Linh dường như không có hứng thú với trận doanh chiến nên cũng không tham gia.

[Đội] Tây Tử Lâm: Đại thần, ta có thể ra trận không?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Thoát game đi mua đồ ăn khuya đi.

[Đội] Khô Lâu: Dường như ta biết được chuyện tày đình gì đó rồi... hai người các ngươi đang ở chung sao?

[Đội] Tây Tử Lâm: [Xấu hổ] Ta đi mua đồ ăn khuya đây.

[Đội] Khô Lâu: Ôi trời! Đại Lão ra tay thì sẽ biết liền thôi.

[Đội] Hộ Hoa Linh:...

Nhiệm vụ ma quỷ vòng cuối cùng nếu may mắn thì đơn giản, không may thì sẽ khó khăn.

Tiêu đề nhiệm vụ này là Cây Tương Tư, cuối cùng bọn họ truyền tống vào một nơi giống như sơn cốc. Nơi này cũng hơi giống với Bách Hoa Cốc nhưng không đẹp bằng Bách Hoa Cốc.

Trong cốc có một NPC tên là Tương Tư, Hộ Hoa Linh đi đến nói chuyện với NPC.

[Gần] Tương Tư: Phong ấn Ma tộc đã bị phá giải, hắn đã trở về, ta có lỗi với hắn...

[Gần] Hộ Hoa Linh: Hắn mà ngươi nói là ai vậy?

[Gần] Tương Tư: Không phải các ngươi đã từng thấy hắn sao? Liệt Hỏa, vua của Ma tộc là Liệt Hỏa, hắn... các ngươi có thể giúp ta một chuyện không?

[Gần] Hộ Hoa Linh: Xin hãy nói.

[Gần] Tương Tư: Nơi đây có một hạt giống của cây Tương Tư, mọi người có thể giúp ta mang nó đến cho Liệt Phong không? Ta không còn mặt mũi nào để đi gặp người trong tộc của ta, cũng không còn mặt mũi đi gặp Liệt Phong, chỉ hy vọng hạt giống cây Tương Tư này... có thể ở cạnh hắn.

Hộ Hoa Linh nhận lấy hạt giống cây Tương Tư.

Minh Thù còn tưởng rằng sẽ đánh nhau với NPC này một trận, không ngờ chỉ là đưa giúp một hạt giống cây tương tư.

[Đội] Khô Lâu: Hoa Linh, nhìn NPC này dường như có tâm sự?

[Đội] Hộ Hoa Linh: Tương Tư là công chúa Thần tộc, bởi vì thích vua Ma tộc là Liệt Phong nên lúc Thần tộc và Ma tộc giao chiến với nhau đã khiến Thần tộc bị tổn thất nặng nề, sau đó Thần tộc lợi dụng Tương Tư để bắt Liệt Phong.

Hộ Hoa Linh nói rất đơn giản nhưng ý chính lại rất rõ ràng.

Đây chính là một câu chuyện đầy bi kịch.

Minh Thù và bọn họ truyền tống đến Ma giới, lại một lần nữa gặp được Liệt Phong. Không giống với lần trước, lần này Liệt Phong thay hẳn một bộ trang phục nhìn rất oai phong, bên cạnh có rất nhiều thủ vệ.

[Gần] Hộ Hoa Linh: Đây là hạt giống tương tư của một cô nương tên là Tương Tư nhờ chúng ta mang đến cho người.

[Gần] Liệt Phong: Ngươi nói ai?

[Gần] Hộ Hoa Linh: Tương Tư.

[Gần] Liệt Phong: Nàng... sống có tốt không?

Hộ Hoa Linh không đáp lại, mà đổi đến kênh đội.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Có hai lựa chọn, một cái không tốt, một cái tốt, chọn cái nào?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Chọn bừa đi, chọn cái nào thì là cái đó thôi.

[Đội] Khô Lâu: Chúng ta làm lâu như vậy, nếu như thất bại thì đáng tiếc lắm, Hoa Linh còn muốn có thần khí kia mà...

[Đội] Hộ Hoa Linh:...

Hỏi hai người này hoàn toàn không có được bất kỳ ý kiến xây dựng nào.

[Đội] Tây Tử Lâm: Chọn không tốt đi.

[Đội] Hộ Hoa Linh:?

[Đội] Tây Tử Lâm: Tương Tư trước đây bị dùng để uy hiếp Liệt Phong, bên trong có thể còn có hiểu lầm gì đó. Nếu như chọn tốt, để Liệt Phong biết nàng sống rất tốt, có thể sẽ khiến hắn nổi giận. Còn không tốt, dù là Liệt Phong thích nàng hay có hiểu lầm gì thì hẳn cũng sẽ không nổi giận được.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ôi, đây chính là kiểu người tốt nghiệp tiểu học xong đã biết phân tích đây mà.

[Đội] Tây Tử Lâm:...

[Đội] Khô Lâu:... Đại Lão, đây không phải là người của người sao? Sao lại giận hắn rồi?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đang thiếu giận hờn.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Chọn tốt.

[Đội] Tây Tử Lâm:...

[Đội] Hộ Hoa Linh:...

[Đội] Khô Lâu:...

Thời gian để Hộ Hoa Linh trả lời có hạn, hắn suy nghĩ đến hai đáp án, phân tích của Thư Lâm và hắn cũng tương tự nhau. Minh Thù nói thì cứ giống như là vì để phản bác lại Tây Tử Lâm vậy.

Cuối cùng Hộ Hoa Linh chọn không tốt.

[Gần] Liệt Phong: Không tốt? Sao lại thế không tốt? Bọn họ hứa với ta sẽ đối xử tử tế với nàng, các người gạt ta có phải không!

Ma Vương đang cuồng hóa...

Bọn họ bị truyền tống đến bản đồ chiến đấu, lúc này hào quang trên người Ma Vương rực rỡ, vẫn đang cuồng hóa.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ai bảo các ngươi không nghe ta, gặp báo ứng rồi kìa.

[Đội] Khô Lâu: Không phải ngươi chọn ngược lại với Tây Tử Lâm sao?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Các ngươi không phát hiện được rằng trò chơi này chưa xuất hiện hệ thống nhân duyên sao? Trò chơi đã cập nhật đến cấp một trăm hai mươi mà chưa xuất hiện hệ thống nhân duyên, đây dường như là điều không thể xảy ra. Phía nhà phát hành đã nói, rất nhiều tính năng cần người chơi tự mình hoàn thành cho nên hệ thống nhân duyên nhất định là bị thiết lập thành người chơi thực hiện. Giờ đây câu chuyện này liên quan đến công chúa Thần tộc và vua Ma tộc, lại có thêm hạt giống tương tư đặc biệt này, rõ ràng là chuẩn bị cho hệ thống nhân duyên. Nhân duyên là chuyện vui, sao có thể là chuyện không tốt được, các ngươi động não chút đi được không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK