Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Thù không phải nói đùa, cô thật sự tách ra với hắn chạy sang phía bên kia. Trong lòng Ngọc Huy chửi rủa một hồi rồi nhấc chân chạy.

Kỳ lân dừng lại một chút, không chút lưỡng lự đuổi theo Ngọc Huy.

Ngọc Huy: "..." Dựa vào cái gì mà đuổi theo lão tử!

Minh Thù đứng trong hành lang có lửa cháy, cười với hắn rồi kêu to: "Ta đã nói là nó xông tới ngươi mà!"

Ngọc Huy: "..." Sao bà điên này không bị đánh chết chứ!

Lúc Ngọc Huy quay đầu lại, trên hành lang đã không thấy hình bóng của Minh Thù đâu. Hắn có chút tuyệt vọng, bà điên kia sẽ không đem mình làm thức ăn cho con kỳ lân này chứ?

Bị cắn một cái, hắn sẽ chết ngay.

Còn có nhiều lửa như vậy, biết chạy chỗ nào!

Ngọn lửa ngăn chặn lối đi của Ngọc Huy, vậy mà phía bên kia Tạ Sơ Dương đã xuống tới nơi rồi. Xem ra mục tiêu của Tạ Sơ Dương cũng không phải kỳ lân, mà là hắn.

Một câu nói nhảm Tạ Sơ Dương cũng không nói, trực tiếp tấn công.

Lúc này cung điện nổi lên đám lửa ngăn cản hình bóng của bọn họ, người phía trên căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

Đôi mắt Tạ Sơ Dương mang theo sự quái dị, ra từng chiêu trí mạng công kích về phía Ngọc Huy.

Mắt thấy pháp thuật mạnh mẽ sắp tấn công vào người mình, thân thể Ngọc Huy đột nhiên xoay tròn một cái, cả người bị người ôm lấy. Nhưng hắn không có cảm giác ấm áp, chỉ có... cảm giác quái dị đang đè lên người.

"Tạ Sơ Dương, dám động thủ với một vãn, bản lĩnh huynh lớn vậy sao?" Giọng nói có chút trầm thấp, giọng nói kia không phải hắn rất quen sao.

"Sư phụ." Ngọc Huy thử nhìn người đang ôm mình nhưng cô đang hơi cúi đầu, chỉ có thể nhìn được gò má. Còn chưa nhìn rõ thì đột nhiên cô buông mình ra, chỉ để lại một cái bóng.

Đây không phải lần đầu Tạ Sơ Dương nhìn thấy hình dáng này của cô. Mỗi lần như vậy, cô đặc biệt trở nên rất lợi hại. Sự lợi hại ấy... giống như trên đời này không có ai là đối thủ của cô. Cô chỉ cần đứng trên đám mây sẽ có vô số sinh linh thán phục quỳ lạy.

Lúc Tạ Sơ Dương thất thần, Minh Thù đã tới gần đánh một chưởng vào ngực hắn.

Tạ Sơ Dương bay ra ngoài, rơi xuống trong sân. Vạt áo dính lửa, trong nháy mắt lửa bốc cháy lên y phục của hắn.

Kỳ lân xông tới đánh cho Tạ Sơ Dương muốn ngất xỉu, lửa trên người cũng không kịp dập hết.

Tay chân hắn luống cuống dập hết lửa trên người, ngẩng đầu lên thì thấy người đối diện đang nhẹ nhàng đè đầu kỳ lân xuống. Ngón tay vừa chuyển, yêu khí quái dị trên người kỳ lân bắt đầu chuyển động, cả cơ thể bị đè xuống đất.

Ngọn lửa nhảy múa rực rỡ, nữ tử đứng chính giữa, làn váy không tiếng động tung bay.

Toàn bộ hình ảnh đầy sự yên tĩnh và kỳ dị, màu sắc bốn phía phai nhạt dần, trắng đen một mảnh.

"Sư phụ."

Có người xông vào thế giới trắng đen kia, không chút phòng bị hôn gương mặt cô.

Trong thế giới phai màu dường như thời gian đảo ngược lại, một lần nữa khôi phục lại màu sắc rực rỡ.

Tạ Sơ Dương nhếc nhác nhìn hai người bên cạnh nhau ở phía bên kia, từng cơn đau đớn kéo đến. Người ấy phải là của hắn...

Ngọc Huy không nhắm mắt, ánh mắt hắn nhìn cô chằm chằm.

Hắn thấy đáy mắt cô đầy hắc ám và cô đang muốn khống chế nó lại. Tim hắn run lên, tâm trạng hiện tại của hắn khó có thể dùng lời diễn tả được.

Nhưng chỉ là trong chớp mắt, đôi mắt kia hiện lên một chút gợn sóng nhàn nhạt tràn đầy ý cười ôn nhu pha chút mệt mỏi. Tìm mãi cũng không thấy chút hắc ám nào, dường như mới vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.

Hắn cảm thấy diễn xuất của mình được xem là đứng đầu nhóm người kia nhưng so với người này thì...

Đúng là dối trá.

Đáng ghét hơn chính là mình lại đi thích cô.

Phụt!

Lão tử không thích, không thích, không thích!

Chiến đấu tạm dừng, chúng tiên từ trên trời xuống tụ tập lại một chỗ, liếc mắt liền thấy hai người bên kia. Họ ngây người tại chỗ rồi nhao nhao bình luận.

Ngân Tranh tiên tôn lại cùng đồ đệ...

Thật là kỳ cục!

"Ngân Tranh!"

Tiên Đế tức đến mức mắt đỏ bừng chỉ biết kêu tên cô, những lời khác không tài nào thốt lên.

Minh Thù vỗ vỗ Ngọc Huy, ý bảo hắn buông mình ra. Ngọc Huy nghe lời, ngoan ngoãn lùi sang bên cạnh, đứng bên cạnh cô.

Môi Minh Thù có chút ửng đỏ giống như hoa đào nở vào tháng ba, mang theo màu sắc mê người.

"Ngươi... ngươi..." Tiên Đế đã tức đến mức nói năng lộn xộn:

"Ngươi xem ngươi giống cái dạng gì, hắn là đồ đệ của ngươi vậy mà ngươi và hắn đang làm cái gì hả!"

"Bây giờ mọi người cảm thấy đây là lúc thảo luận vấn đề này?" Minh Thù nheo mắt cười khẽ.

Chúng tiên lại nhìn sang kỳ lân không có động tĩnh, Tiên cung gần như bị cháy sạch sẽ.

Tội trạng quá nhiều, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.

Kỳ lân đã chết rồi sao?

Đương nhiên chưa chết. Lúc này nó đang nằm hấp hối trên mặt đất, cách cái chết cũng không xa lắm đâu.

Tiên Đế hít sâu hai cái, dần dần tỉnh táo lại: "Ngân Tranh, chuyện gì đã xảy ra với con kỳ lân này. Sao nó lại biến thành như vậy?"

"Không biết, biến dị chăng!" Minh Thù lấy điểm tâm ra ăn, hiện tại cô rất đói.

"Nếu không người đi hỏi nó xem, nó biết nói chuyện đó".

Kỳ lân hừ mũi, không muốn nói chuyện với đám tiên tôn ngu xuẩn này.

"Nó xem thường các ngươi." Minh Thù phiên dịch, nở nụ cười ngọt ngào đề nghị:

"Mọi người có muốn đánh chết nó hay không?"

Móng chân kỳ lân bới bới trên mặt đất để kháng nghị và biểu thị sự phẫn nộ của mình.

"Trên người kỳ lân tràn đầy yêu khí, không thích hợp ở lại chỗ này. Trước tiên phải mang đi rồi từ từ điều tra.”

"Ừm, hiện tại cũng chỉ có biện pháp này."

Minh Thù đạp lên người kỳ lân nói: "Này, sao ngươi còn không chạy?"

"Ngân Tranh, đến cuối cùng ngươi muốn làm gì!" Nếu không phải kiêng dè thân phận Tiên Đế của mình, ông đã muốn chửi ầm lên, giật giây bọn họ đánh chết kỳ lân. Hiện tại lại muốn xúi giục kỳ lân bỏ chạy, sao cô không lên trời đi!

Minh Thù nhún vai, thuận tiện bỏ miếng bánh ngọt vào trong miệng. Miệng cô phồng lên, tiếng nói chuyện càng thêm êm tai: "Không muốn làm gì, chỉ chọc tức các ngươi".

Tức giận không?

Tức giận là được rồi!

Chúng tiên trợn mắt nhìn Minh Thù. Cô cười nhẹ nhàng, dáng dấp uyển chuyển càng khiến bọn họ lộ rõ sự chật vật.

Kỳ lân cũng mặc kệ sóng ngầm đang sôi trào mạnh liệt giữa bọn họ, rống lên hung dữ với cô nhưng khí thế lúc này rất yếu ớt, lại giống như đang làm nũng. Kỳ lân gào xong thì nhớ tới chuyện vừa rồi, lại lúng túng cúi đầu giùng giằng đứng lên.

"Chờ một chút."

Kỳ lân nhìn sang, còn muốn làm cái gì!

"Vì sao ngươi tấn công hắn?"

Mắt kỳ lân đỏ ngầu nhìn về phía Ngọc Huy, ánh mắt xẹt qua một tia tham lam. Cũng không biết nó đã nói gì đó với Minh Thù, sau đó bốn vó phát ra lửa chạy ra khỏi Cửu Liên sơn khiến cho đám thiên binh thiên tướng kia trở nên hỗn loạn.

"Nó nói cái gì?" Ngọc Huy nhịn không được hỏi Minh Thù.

Minh Thù cười, giọng nói nhàn nhạt đầy ý cười: "Nó nói nhìn ngươi ăn rất ngon."

Ngọc Huy: "..." Lão tử không phải là đồ ăn, sao lại nói nhìn qua ăn rất ngon!

Nhất định cô lừa gạt mình.

Minh Thù cũng không lừa hắn, e rằng có người... chính là đồ ăn ngon.

Nhưng với cô mà nói, đương nhiên đồ ăn vặt dễ ăn hơn một chút.

"Chúc mừng ngươi." Minh Thù vỗ vỗ vai Ngọc Huy.

"Coi như vẫn có chút giá trị."

Chúc mừng cái quỷ gì?

Nhìn hắn rất ngon có cái gì tốt mà chúc mừng!

Lão tử không thể ăn được.

Hơn nữa giá trị của lão tử cực lớn, sao cô lại không thể nói ra điểm tốt!

"Tiên Đế, Tiên Đế, không xong rồi, Yêu tộc tấn công tới nơi rồi!"

Tiếng kêu sợ hãi xẹt qua chân trời.


Làm thế nào đột nhiên Yêu tộc lại phá được kết giới Tiên giới?

Kết giới là do Tạ Sơ Dương gia cố nhưng bây giờ hoàn toàn không thấy người đâu.

Mọi người hơi hoảng loạn.

Tai họa này còn chưa giải quyết, tai họa khác lại tới, lại còn rắc rối như vậy. Sao tìm mãi vẫn không thấy Tạ Sơ Dương.

Tiên giới rất lớn, Yêu tộc mới tiến vào Tiên giới, muốn tấn công cũng cần có thời gian nên phía Tiên Đế bắt đầu khẩn trương bố trí.

Gần đây Tiên giới rất hỗn độn, Tiên Đế vô cùng lo lắng.

Bọn họ bận rộn chuẩn bị đối phó Yêu tộc, Minh Thù còn làm loạn ở Tiên giới, thiếu điều thét to sẽ liên thủ với Yêu tộc để tiêu diệt Tiên giới.

Nhưng Minh Thù không có ý tiêu diệt Tiên giới, cô chỉ muốn lấy giá trị thù hận, cho nên cô chỉ thỉnh thoảng xuất hiện. Sau đó, khi giao chiến chính thức với Yêu tộc, thỉnh thoảng Minh Thù còn giúp đỡ Yêu tộc.

Yêu tộc rất nghi ngờ Minh Thù tiên tôn đột nhiên giúp đỡ bọn họ này.

Đối với Tiên giới mà nói trận chiến này vô duyên vô cớ mà đánh, đánh vô cùng uất ức, chẳng rõ nguyên nhân.

“Tiên Đế, hình như ta thấy Sơ Dương tiên tôn rồi.”

“Nơi nào?” Tạ Sơ Dương đột nhiên mất tích, trong lòng Tiên Đế không phải không hoài nghi. Giờ đây nghe có người nói thấy Tạ Sơ Dương nên vô cùng kích động.

“Bên đó.” Người đó chỉ vào một nơi trên chiến trường, ở đó toàn là Yêu tộc. Tạ Sơ Dương có ngoại hình rất sáng nên cũng không khó nhìn ra.

“Ôi, Tạ Sơ Dương tiên tôn của các người là tên phản bội!” Giọng nói của Minh Thù từ bên kia vang lên, cô ngồi trên một áng mây, ôm một đống điểm tâm ăn vui vẻ.

“Tiên Đế, hay là người đầu hàng đi. Người xem hai vị người mời đến, hiện tại đều không có động tĩnh, đây rõ ràng là nỗi sỉ nhục của Tiên giới! Chúng ta nên thuận theo thời thế.”

Thuận theo thời thế gì chứ, nếu không phải là ngươi ở nơi này làm bừa, bọn họ sẽ giao chiến với Yêu tộc lâu như vậy sao?

Tiên Đế tức đến thổ huyết.

Không phải là ông không muốn bắt Minh Thù mà là hoàn toàn không bắt được.

Ngọc Huy đứng phía sau Minh Thù, sắc mặt không thay đổi nhìn bọn họ. Nhưng khi nhìn Tiên Đế, vẻ mặt nghiêm túc lại thêm mấy phần kiêu căng và ngạo mạn.

Tiên Đế: “...”

Ông cho là ta không thấy được dáng vẻ của ông lúc nãy sao? Người nào cũng bị tâm thần, lũ điên!

[Cửu thiếu này, người không cần làm mất hình tượng vậy đâu.] Hệ thống leng keng trừ điểm.

Nó cảm thấy cần phải cho Cửu thiếu xem số điểm dư.

Ngọc Huy lạnh lùng không để ý tới hệ thống.

Hiện tại hắn chỉ muốn yên tĩnh, không muốn nói chuyện.

Nhưng vào lúc này Yêu tộc đột nhiên ngừng công kích. Tạ Sơ Dương xuất hiện, sắc mặt Tiên Đế hoài nghi: “Sơ Dương tiên tôn, ngươi đây là có ý gì?”

Tại sao lại cùng phe với Yêu tộc!

Lời này Tiên Đế không hỏi.

Tạ Sơ Dương căn bản không để ý tới Tiên Đế, ngược lại nhìn về phía Minh Thù: “Ngọc Huy, ngươi muốn đánh cược một trận không?”

“Không muốn.” Ngọc Huy hừ một tiếng, từ chối kiêu ngạo:

“Tại sao ta phải đánh cược với ngươi?”

Tạ Sơ Dương lạnh nhạt: “Ngươi sợ thua cho nên không dám?”

Ngoại trừ Minh Thù, những người khác muốn khích tướng Ngọc Huy đều vô dụng. Hắn nhìn chằm chằm Tạ Sơ Dương, kiêu căng nói: “Ngươi muốn ta rút lui nhưng ta đã đạt được thứ ta muốn, tại sao còn phải đánh cược với người không cần thiết?”

Ngọc Huy đoán đúng tâm tư của Tạ Sơ Dương, hắn không phải là muốn có được bà điên này sao?

Hắn không thể đối phó được bà điên này mà hắn còn muốn.

Không muốn sống nữa thì nói thẳng đi!

Ngọc Huy ngăn tâm tư trong lòng, tiếp tục nói: “Hơn nữa sư phụ không phải đồ vật, không thể đem người ra cược.”

Giọng nói êm ái bay tới: “Ta không ngại.”

Ngọc Huy: “...”

Bây giờ, hắn không thể cược được. Cô sẽ không cảm thấy mình đang sợ sệt chứ?

Ngọc Huy hơi dao động.

Không muốn bị cô khinh thường nhưng cũng không muốn lộ quá nhiều. Thực lực của bản thân hắn đối phó Tạ Sơ Dương không thành vấn đề nhưng cơ thể này thì không ổn.

Cuối cùng Ngọc Huy cũng cam chịu, dù sao cô cũng mắng mình vô dụng thì cần gì phải đi gánh thêm mạo hiểm.

“Ta không đi.” Ngọc Huy hừ một tiếng, thẳng thắn nói:

“Bây giờ người là của ta, tại sao ta phải cược với hắn.”

“Chỗ nào của ta là của ngươi?” Sao trẫm lại không biết!

“Chỗ nào của người cũng đều là của ta.” Ngọc Huy càng tức giận:

“Sư phụ, người muốn ta hôn người đánh dấu chủ quyền ở đây sao?”

Tạ Sơ Dương nghe được cuộc nói chuyện của Ngọc Huy và Minh Thù, sắc mặt hắn ngày càng tối sầm.

Hắn muốn cô trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích, tìm cơ hội tốt đưa cô đi. Chỉ có đưa cô đi mới chính là cách hắn có thể làm để giữ cô ở bên cạnh mình.

Nhưng...

Hắn nhìn thấy hai người bên kia.

Vì sao cô tình nguyện ở cùng tên tiểu tử lông còn mọc chưa đủ, không muốn liếc hắn một cái.

Năm tháng ấy bọn họ cùng nhau đi qua, cô đều quên hết rồi sao?

[Giá trị thù hận của Tạ Sơ Dương đã đầy.]

Minh Thù thu tầm mắt lại, nhìn đám yêu đang điên lên. Hình bóng người đàn ông mạnh mẽ cao lớn dị thường đó, Tạ Sơ Dương cũng là một kẻ có khả năng nhẫn nhịn.

Ây da!

Giá trị thù hận đầy rồi.

Hiện tại chỉ còn lại thù hận của tập thể Tiên giới.

Tập thể thù hận này không biết phải làm thế nào mới tính là hoàn thành...

[Giá trị thù hận của nhiệm vụ ẩn, lúc ký chủ ra đi mới thanh toán, ký chủ chỉ cần không ngừng thu hoạch giá trị thù hận là được.]

Vậy không phải là không giới hạn sao?

Giống như lượm tiền, lượm được bao nhiêu thì lượm.

[Có thể hiểu như vậy.]

Hài Hòa Hiệu nói: [Cho nên nhiệm vụ ẩn là nhiệm vụ tốt nhất để hoàn thành, mời ký chủ tùy ý tăng thù hận!]

Rất tốt.

Nhiệm vụ ẩn của người khác siêu khó tham gia, nhiệm vụ ẩn nhà cô chính là phân phát lợi ích.

Hài Hòa Hiệu không hổ là kẻ sẽ thả tiểu yêu tinh đánh nhau.

Không giống nhau.

Cấp cao mà không biết xấu hổ

“Sư phụ, người nhìn hắn làm gì?” Ngọc Huy thấy Minh Thù nhìn chằm chằm Tạ Sơ Dương, lão đại không vui:

“Người nhìn ta không được sao? Tại sao muốn nhìn hắn?”

“Ngươi có gì để nhìn.” Minh Thù đẩy hắn ra.

“Đừng cản ta xem kịch.”

“Chỗ nào của ta cũng đẹp. Sư phụ, trong mắt người chỉ cần có ta.” Ngọc Huy xoay Minh Thù lại, đột nhiên hắn kéo Minh Thù rời khỏi chiến trường.

Tạ Sơ Dương thấy hai người đi rồi lập tức đuổi theo bọn họ.

Nhưng Ngọc Huy đâu thể để hắn đuổi kịp, cũng không biết đã làm gì mà người phía sau đã không thấy tăm hơi. Cảnh sắc xung quanh xẹt qua cực nhanh, tiên khí thưa dần, bọn họ đã ra Tiên giới.

Lúc này họ bay trên mây trắng.

Ngọc Huy đè Minh Thù trên mây, môi răng hòa quyện đoạt không khí trong bụng cô.

Minh Thù có chút thở không nổi: “Ngọc...”

Âm thanh của cô bị Ngọc Huy ngăn lại, nụ hôn nồng nhiệt không có kẽ hở, thân thể gối lên mây trắng giống như đặt mình trong cây bông. Minh Thù hơi chóng mặt, còn có chút... đói.

Cô đột nhiên cảm thấy Ngọc Huy thật ra cũng giống bữa ăn ngon.

Y phục tán loạn trong mây, mây trắng giấu đi thân hình của bọn họ, mơ mơ hồ hồ.

Hơi thở hổn hển mập mờ làm cho đám mây trắng cũng ngượng ngùng, vầng sáng nhàn nhạt.

Ngọc Huy dừng ở bước cuối cùng, ánh mắt đầy mê hoặc nhẹ nhàng hôn xương quai xanh của Minh Thù: “Sư phụ, nàng có thích ta không?”

“Không... A...”

Minh Thù kêu lên một tiếng, thân thể dung hợp với hắn.

Hắn lại hỏi: “Sư phụ, nàng có thích ta không?”

Minh Thù dùng miệng thở hổn hển hai cái: “Không thích...”

Ngọc Huy chặn miệng cô: “Rất tiếc, dù sư phụ không thích ta, cũng chỉ có thể là của ta.”

Không thích đúng không?

Vậy sẽ ngủ đến khi nào cô thích mới thôi!

Minh Thù vẫn biết trên người hắn sẽ nảy sinh thù hận nhưng thù hận này áp trên người cô, Minh Thù vẫn có chút không đành.

Cô rất đói.

Có thể ăn no rồi làm tiếp không.

Thật nhớ đồ ăn vặt chỉ yên lặng mà không hề phản kháng.

Ngọc Huy hôn lên khóe miệng Minh Thù đưa vào thứ gì đó mát lạnh. Nhất thời mắt Minh Thù sáng lên, trông giống như ngân hà tối mịt đột nhiên có rất nhiều vì sao lấp lánh.

Ngọc Huy cũng biết cô đang muốn ăn.

Hắn lại cố ý cuốn lấy cô. Minh Thù đói gần chết, tự nhiên không chịu mở miệng.

“Sư phụ, hợp tác với ta một chút. Cho ta ăn no trước, một lát nữa ta sẽ tìm đồ ăn ngon cho sư phụ.” Ngọc Huy dỗ cô.

“Ta đói.” Đáy mắt cô dường như có chút uất ức.

Ngọc Huy hơi chán nản, chịu đựng sự khó chịu kết thúc lần giao hợp này, giúp Minh Thù mặc lại quần áo tử tế, lại dây dưa hôn một lúc lâu nữa.

Lúc Minh Thù đói bụng đến muốn đánh người, cuối cùng Ngọc Huy cũng thu xếp xong, đưa cô xuống một tòa thành.

Minh Thù đi thẳng đến tửu lâu, ngay cả đồ ăn cũng không cần gọi, trực tiếp dọn lên một bàn.

“Về sau, việc hao phí thể lực đó đừng bắt ta làm.” Minh Thù đặc biệt nghiêm túc cảnh cáo Ngọc Huy.

Tiểu yêu tinh này trông ngon, càng ăn càng đói.

Muốn bỏ đói trẫm kế thừa đồ ăn vặt của trẫm, không có cửa đâu!

“Sư phụ, rõ ràng đều là ta vận động, nàng thật là vô lý.” Ngọc Huy trợn mắt, tiến đến bên cạnh Minh Thù:

“Sư phụ, ta lợi hại không?”

“Ngươi có biết xấu hổ không?” Minh Thù cầm chiếc đũa ném hắn.

“Tặng sư phụ.” Vấn đề này là cô nói trước, cô cũng không xấu hổ, lão tử xấu hổ làm gì.

“Ta muốn cởi.”

“...”

Đồ điên ép người quá đáng nha!

Lão tử không thể trêu được.

Ngọc Huy ngắm Minh Thù ăn, khóe miệng nhịn không được cong cong: “Sư phụ, đút ta.”

“Đứa trẻ ba tuổi cũng biết tự mình ăn. Tốt nhất ngươi đừng ăn, chừa lại cho ta.” Minh Thù che bát, không để ý tới Ngọc Huy.

Ngọc Huy không tiếp tục cười nữa.

Sư phụ người ta rất sợ đồ đệ đói, cô lại la ó sợ đồ đệ đói cũng không chết.

“Đáng ghét.” Âm thanh ngọt ngào từ sát vách truyền đến.

Ngọc Huy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô nương sắc mặt đầy ý xuân, thẹn thùng nhìn chàng trai đối diện đang đút cho nàng ăn.

Nhìn kìa!

Đây mới gọi là hòa hợp.

Đạo diễn! Có thể trả lại hàng không?

Ngọc Huy chớp mắt: “Sư phụ, nếu không... ta đút nàng!”

“Không cần.”

Tốc độ từ chối cực nhanh, lại vô cùng kiên định.

Ngọc Huy: “...”

Đợi Minh Thù ăn xong, sắc trời bên ngoài đã tối. Cô đang cầm một ly trà thưởng thức từng ngụm, ánh mắt đang nhìn bầu trời bên ngoài.

Ngọc Huy bắt đầu bực mình: “Nàng đang nhớ cái tên Tạ Sơ Dương kia.”

“Độ ghen tuông của ngươi lớn vậy sao?” Minh Thù đặt chén trà xuống, mỉm cười nói:

“Ngươi thật sự ghen đến vậy sao, vậy sao trước kia lúc người ta mời ngươi đánh nhau, ngươi không đồng ý?”

Ngọc Huy tức giận: “Hắn muốn lừa ta tặng nàng cho hắn, không có cửa đâu.”

Minh Thù chọc tức: “Ta vốn cũng không phải của ngươi.”

Ngọc Huy cảm thấy cô không thừa nhận cũng rất bình thường, không có gì quá kỳ lạ. Đúng, không kỳ lạ, cô vốn xấu xa như vậy, không có gì lạ.

Lão tử muốn bóp chết cô.

Đương nhiên Ngọc Huy không bóp chết Minh Thù, hắn tức giận bỏ đi.

Minh Thù nhìn bóng lưng của hắn cười rạng rỡ, bộ dạng tức giận quả nhiên rất tuyệt... Minh Thù đột nhiên sững lại, đuổi theo rất nhanh, thấy Ngọc Huy đi trên đường phố. Cô đuổi theo mấy bước nắm chặt tay hắn.

Ngọc Huy nhìn cô, hai người tay trong tay: “Không phải sư phụ nói không phải của ta sao, bây giờ đang làm gì vậy?”

“Nắm tay ngươi một cái thì làm sao, toàn thân ngươi có chỗ nào ta chưa chạm qua?” Minh Thù cười tủm tỉm lại dỗi:

“Hay ngươi muốn một ít tiền?”

Ngọc Huy: “...”

Ai cần tiền của cô!

Ngọc Huy hừ một tiếng, nắm tay cô đi về phía trước. Buổi tối phố xá cũng thật náo nhiệt.

“Sư phụ, nàng vẫn trở về Tiên giới sao?”

“Trở về chứ.” Giá trị thù hận còn nhiều như vậy đang chờ trẫm, đương nhiên phải trở về.

Ngọc Huy không nói nữa.

Minh Thù nhìn đồ ăn vặt bên đường, tâm hồn đã sớm bay theo. Nếu không phải sợ Ngọc Huy xảy ra chuyện gì, cô muốn buông hắn ra đi tìm tình yêu đích thực.

Đợi Minh Thù ăn xong cả một con đường mới hài lòng tìm chỗ nghỉ ngơi.

“Sư phụ, nàng ăn no chưa?” Ngọc Huy chỉ cần một gian phòng, vừa vào cửa liền ấn Minh Thù vào cửa phòng.

Minh Thù không chút nghĩ ngợi trả lời: “Ta còn có thể ăn.”

Buông trẫm ra, trẫm còn có thể đại chiến ba trăm hiệp.

Ngọc Huy vừa cởi y phục cô, vừa hôn cô, mập mờ nói: “Ta cho sư phụ ăn.”

-

Minh Thù bị làm lại nhiều lần cả đêm, tinh thần ngược lại khá tốt. Cô quay đầu thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen tràn đầy sự dịu dàng mang theo một chút tình ý.

Minh Thù hơi sửng sốt, mở miệng: “Chào.”

“Chào, sư phụ.”

Câu nói kế tiếp liền bị hắn ngăn lại trong miệng.

Minh Thù bị hôn đến thở hồng hộc, sắc mặt ửng đỏ. Thủ phạm gây tội cứ khăng khăng mập mờ hỏi cô: “Sư phụ thích ta không?”

Minh Thù lắc đầu, giùng giằng muốn đứng lên.

Tối qua hắn hỏi cô không biết bao nhiêu lần, cho là cô lúc đó bị mất lý trí, thật ngây thơ!

Thích ngươi cũng sẽ không cho ngươi biết, đồ ngốc, buông trẫm ra!

Ngọc Huy giam cô vào trong ngực: “Vậy sư phụ thích ta hôn nàng không?”

“Tạm được.” Minh Thù gật đầu.

“Giỏi hơn kỹ thuật những kẻ ngoài kia.”

Những kẻ... kỹ thuật giỏi... ngoài kia...

Ở bên ngoài cô còn bao trai trẻ sao?

Là người nào?

Lúc này, Ngọc Huy chỉ ngây người. Minh Thù đã dậy, bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.

“Sư phụ, mặc quần áo cho ta.”

Ngọc Huy ngồi bên giường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.

Minh Thù nghĩ, không phải đoạt đồ ăn vặt.

“Không có tay sao?” Cô đi tới nhặt quần áo dưới đất lên, giũ giũ, lờ đi:

“Ta là sư phụ của ngươi, không phải nha hoàn của ngươi.”

“Bây giờ sư phụ còn là vợ ta.” Ngọc Huy trề môi.

“Ha ha.”

Ngọc Huy: “...” Làm gì mà cười như điên vậy? Cô chẳng lẽ không phải là vợ ta sao? Lão tử nói không sai.

“Ta phát hiện ngươi đúng là có bệnh.” Minh Thù vừa mặc quần áo cho hắn, vừa đưa ra kết luận.

Nói nhảm, không có bệnh thì làm sao đi thích kẻ điên như cô?

Ô hay!

Ai thích cô.

Lão tử không thích cô!

Cũng vì nhiệm vụ nên hắn mới khuất phục.

Nhiệm vụ muôn năm!

“Sư phụ phải giúp ta chữa trị nha?” Vẻ mặt Ngọc Huy hết sức bình tĩnh.

“Làm sao chữa?” Minh Thù tỏ ra hứng thú: “Chặt đầu hay là moi tim?”

Mới sáng sớm có thể máu tanh như vậy sao? Có muốn ngày hôm nay trôi qua vui vẻ không?

Hít thở sâu một hơi, Ngọc Huy đặc biệt thâm tình: “Chỉ cần sư phụ muốn, mặc kệ là chuyện gì, ta đều nguyện ý làm vì sư phụ.”

Không phải là nói những lời tình tứ sao? Có cái gì khó đâu!

Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!

Minh Thù mặc y phục cho hắn xong, đôi mắt cô nheo lại. Cô nghiêng người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi bằng lòng sống chết vì ta sao?”

Minh Thù cũng không ngừng lại mà còn mau chóng mang thắt lưng cho hắn, mỉm cười nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu không rõ tên, mở cửa rời đi.

Hắn nghe được cô đang dặn dò cho tiểu nhị chuẩn bị bữa sáng ở bên ngoài.

Bên tai hắn dường như còn lưu giữ lại nhiệt độ của cô.

Hắn hé môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK