Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Minh Thù không biết Hạ Phù nói chuyện với Hạ Dận như thế nào, khi hắn bước vào, Minh Thù lười biếng nằm trên sô pha lật sách.

Hạ Phù cố giấu đi sự không vui, ngồi vào bên cạnh Minh Thù, cúi người hôn cô một cái, lúc này mới khá hơn một chút.

"Bạn học Hạ Phù, bạn hôn đến nghiện rồi à?"

"Em không từ chối."

Hạ Phù hùng hồn.

Nói xong anh nghiêng người nhìn xuống mặt đất, Minh Thù bực mình nhưng anh không quan tâm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhìn qua có chút đáng thương.

Một lúc sau, Hạ Phù mới nói: "Từ nhỏ đến lớn, con đường tôi đi đều do Hạ Dận sắp xếp tốt cho tôi, đi như thế nào, làm cái gì, gặp ai, lúc nào đạt được trình độ gì... Ông ta đã sắp xếp tất cả cho tôi."

Hạ Phù hít sâu một hơi: "Tôi mệt mỏi thật sự. Thế nhưng, tôi không muốn người ở bên tôi sau này cũng do ông ta sắp xếp."

"Tôi không phải người."

Minh Thù ở bên cạnh xen vào.

Bầu không khí mà Hạ Phù mới vừa khơi lên, trong nháy mắt bị đánh nát.

Mẹ nó, lão tử giả vờ đáng thương, cô còn chọc lão tử.

Có chút đồng cảm đáng thương nào hay không?

Mặc kệ!

Hạ Phù xoay người ôm Minh Thù, đầu đặt lên vai cô: "Vi Hề, tôi thích em như vậy, chừng nào thì em mới có thể thích tôi một chút?"

"Chờ đến lúc cậu thích tôi."

Hạ Phù kinh hãi, ý cô là gì?

"Hiện tại tôi đã thích em." Hạ Phù cắn răng.

"Ừ, có lẽ vậy."

Một lát sau, Minh Thù mới mơ hồ trả lời một tiếng, tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Hạ Phù, đứng dậy vào phòng.

Đóng cửa lại, Minh Thù nhìn cửa phòng, lặng yên cười:

"Còn xa lắm."

Thích của cô và thích trong miệng hắn hoàn toàn khác nhau.

...

Không biết Louis đang âm mưu cái gì, vẫn chưa gây phiền phức cho Minh Thù.

Cả ngày của Minh Thù ngoại trừ đi học, thì cùng Hạ Phù nói chuyện vấn đề thích hay không thích, hỏi mệt rồi thì Minh Thù sẽ bắt đầu đánh người.

Sau khi, Hạ Phù tức giận đến nổi khùng tại chỗ, vẫn phải cáu kỉnh tiếp tục thích cô.

"Tiểu Hề, hôm nay có chiếu phim, cậu đi xem không?"

Nguyên Tịch xoay người nằm sấp trên bàn Minh Thù, chờ mong hỏi cô.

"Cô ấy không đi."

Minh Thù vẫn chưa trả lời, Hạ Phù đã từ chối trước.

"Cậu không phải tiểu Hề."

Khi biết Minh Thù có thể chèn ép Hạ Phù, Nguyên Tịch cũng không quá sợ Hạ Phù, liếc một cái, lại mong đợi nhìn Minh Thù:

"Tiểu Hề, đi đi mà, tớ mua vé xong rồi, nghe nói rất hay."

Minh Thù mơ mơ màng màng: "Phim gì?"

"Khoa học viễn tưởng."

"Không đi."

Muốn ngủ, gần đây cô phải ngủ đông, vô cùng mệt.

"Tiểu Hề."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Tịch nhíu lại: "Nếu cậu không đi, tớ đi một mình, lỡ đâu bị Huyết tộc bắt đi thì làm sao?"

"Đi đi đi."

Thức ăn nhỏ nhà mình không thể bị người khác bắt đi.

Nguyên Tịch vui sướng cười thật to, xoay người tiếp tục làm bài tập.

Hạ Phù cũng không làm bài tập nổi, đề bài phía trên một câu cũng làm không ra.

Cô ấy muốn cùng người khác đi xem phim.

Cô! Ấy! Muốn! Cùng! Người! Khác! Đi! Xem! Phim!

Xem! Phim!

Đây không phải là chuyện chỉ có người yêu mới có thể làm sao?

Cô dựa vào cái gì mà đi xem phim với người khác.

Hạ Phù phiền muộn, lấy điện thoải mở ứng dụng, nhìn xem suất phim gần đây.

"Này."

Hạ Phù chọt Minh Thù, đầu cũng dựa gần: "Đi xem với anh."

"Tôi đã đồng ý với thức ăn nhỏ."

"Tôi dùng mười túi lương thực trao đổi."

Minh Thù có hơi dao động.

Tuy rằng gần đây cô có nhiều, nhưng ăn không bao lâu sẽ hết, còn phải tích trữ nữa chứ.

"Tôi không phải loại người như vậy."

Trẫm không thể vì mười túi, mà làm thức ăn nhỏ ngon miệng của mình tức giận.

"Hai mươi túi."

Hạ Phù tiếp tục tăng số lượng.

"Hứa lèo là không tốt."

"Ba mươi túi."

"Tôi đi xem với thức ăn nhỏ xong, sẽ đi xem với cậu."

Hạ Phù vẫn không thắng được thức ăn nhỏ.

Thức ăn nhỏ của cô không cho ăn lại không cho uống, cô còn phải bảo vệ cô ta, sao cô còn thích như vậy chứ!

Tình địch là con gái thì phải làm sao bây giờ!

Tức giận.

Hạ Phù tự an ủi, tốt xấu gì cô ấy cũng đồng ý rồi, không có từ chối.

Minh Thù nói là cùng điểm thức ăn xem phim trước, nhưng mà đến rạp chiếu phim lại bị Tư Lạc chặn đường.

Minh Thù tức đến thiếu chút nữa đánh nhau với Tư Lạc ở rạp, cuối cùng là Nguyên Tịch thấy sắc nổi lòng tham, vứt bỏ Minh Thù, xem phim với Tư Lạc.

Đương nhiên, trong mắt Minh Thù thì Tư Lạc không biết xấu hổ uy hiếp Nguyên Tịch.

Cánh tay đang buông xuôi bên người đột nhiên bị ai đó nắm, rất ấm:

"Đi thôi."

"Cậu cố ý à?"

Hôm nay, Tư Lạc không có đi học, làm sao biết Nguyên Tịch muốn xem phim với Minh Thù.

Hạ Phù nhìn không chớp mắt: "Cả ngày hôm nay tôi đều ở trong tầm mắt của em, em nghĩ tôi mật báo với Tư Lạc lúc nào?"

"Lúc đi vệ sinh."

"Tôi không mang điện thoại."

"Có thể cậu không tự mình liên lạc."

Hạ Phù rất bất đắc dĩ, nhưng anh có thể làm gì bây giờ, đối tượng mình theo đuổi đang cố tình gây sự, vẫn phải nhịn!

"Vậy em nói đi, phải thế nào mới tin tưởng tôi?"

"Không tin."

Hạ Phù muốn ném vé xem phim lên mặt Minh Thù, ai thích xem thì xem, lão tử không hầu hạ.

"Tôi chỉ muốn xem phim với em."

Hạ Phù mềm giọng, như đang cố tình nói ra để cô nghe.

"Năm mươi."

Minh Thù tiếp tục tăng giá.

Hạ Phù lạnh lùng, muốn một cái tát đập chết cô.

"Được."

Ánh sáng trong phòng chiếu rất tối, Hạ Phù theo bản năng nắm tay Minh Thù, sợ cô vấp ngã. Phim này không ít người xem, gần như ngồi đầy rạp.

Chờ phim mở màng, quả nhiên Minh Thù không có thái độ gì, co ro trên ghế có vẻ rất buồn ngủ.

Phim tên gì có lẽ cô cũng không biết.

Hạ Phù buồn bực, hắn nhìn chằm chằm Minh Thù, người này ngoại trừ thích ăn, còn thích gì?

Thấy Minh Thù sắp ngủ, hắn cố gắng thuyết phục bản thân là vì quan hệ nên mới để cô dựa vào mình.

Hạ Phù ôm Minh Thù, ánh mắt nhìn lên màn ảnh. Phía trước cũng là một đôi tình nhân, tựa sát vào nhau nói chuyện, ngẫu nhiên theo tia sáng lờ mờ, lén lút hôn một cái vô cùng ngọt ngào.

Hạ Phù: "..."

Sự đố kỵ làm hắn muốn giết chết bọn họ.

Đôi tình nhân phía trước cảm thấy hơi lạnh, nghi ngờ có phải điều hòa quá thấp nên hai người ôm chặt hơn.

Hạ Phù càng tức.

Sau khi nhạc phim kết thúc, thì ánh sáng sáng lên, Hạ Phù theo bản năng vươn tay che mắt Minh Thù.

Một lúc sau, Minh Thù mới tỉnh lại, ngáp: "Cuối cùng cũng xong, về nhà ăn gì đi."

Cô nói rất nhỏ, nhưng hai chữ "về nhà" vô tình lọt vào tai hắn, trong lòng Hạ Phù mềm nhũn.

Bỏ đi, không tính toán chuyện cô ngủ gục khi xem phim.

Minh Thù có lên sóng ngày hôm nay, nên khi cô bước ra ngoài có vài người nhận ra cô, vô cùng náo nhiệt.

"Là người đã hãm hại Louis của chúng ta phải không?"

"Xấu như vậy còn tự xưng mình là nữ vương, can đảm ở đâu ra vậy?"

"Đánh chết cô ta đi!"

"Giúp Louis của chúng ta trả thù."

Bọn họ chỉ nghe từ một phía, không hề nghe lời nói của Minh Thù, thế nên Minh Thù không quan tâm đi về nhà lấy khẩu phần lương thực.

Có vẻ Minh Thù đã học được kỹ năng mới, sau đó Hạ Phù phát hiện rằng Minh Thù không thích đến nơi đông người, nhưng khi về nhà lại vô cùng vui vẻ ôm lấy một đống khẩu phần lương thực.

Hạ Phù: "..."

Sao đồng loại của cô không đánh chết cô.

Lão tử đây mà có đồng loại như cô... cũng không biết làm thế nào.

Dù gì cô cũng là nữ vương.

Trong trang viên.

Quản gia dẫn theo mấy Huyết tộc bước nhanh vào thư phòng, cúi đầu:

"Chủ nhân, tiến triển rất thuận lợi, chỉ là bên Hạ Dận dường như đã nhận ra."

Louis cười nhạt: "Tối hôm nay, bọn họ sẽ không còn đủ sức để gây sợ hãi."

Quản gia xưng vâng, cuối cùng lại nghĩ đến một việc: "Chủ nhân, bên Tư Lạc khó đối phó, tôi sợ hắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta."

Bắt Nguyên Tịch chính là đắc tội Tư Lạc, trong khoảng thời gian gần đây, Tư Lạc vẫn không buông tha, luôn cùng bọn họ phân cao thấp.

Nếu không, kế hoạch của bọn họ cũng sẽ không kéo dài như vậy.

"Tùy ý hắn đi."

Louis nhìn bản đồ phía trước: "Hắn không cản được tôi."

...

Ban đêm.

Tiếng kêu thảm thiết của một người vang tận mây xanh, sau đó là một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết.

Âm thanh còi cảnh sát, tiếng bánh xe va chạm, tiếng thét chói tai, quát lớn, tiếng mắng chửi.

"Thông báo khẩn, tin khẩn Huyết tộc toàn quốc bùng nổ cắn người, xin tất cả mọi người cách ly Huyết tộc, đóng chặt cửa nhà..."

Minh Thù nghe trong thời sự thông báo nhiều lần, khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên, cũng không biết châm chọc hay cười nhạo:

"Kế hoạch của Louis là chơi trò này ư?"

"Nếu như hắn có thể tiêu diệt toàn bộ con người, em biết hậu quả là gì không?"

Hạ Phù đứng bên cạnh Minh Thù.

"Thời đại Huyết tộc sắp đến ư?"

"..."

Không nên cùng một Huyết tộc thảo luận vấn đề này.

Minh Thù cảm thán: "Louis muốn giúp tôi tranh giành thiên hạ!"

"..."

Giành thiên hạ cái đầu cô.

Hạ Phù cảm giác mình cần một người khác, giúp làm nhiệm vụ điên khùng ngăn cản âm mưu của Louis.

Chuyện này nghiêm trọng vượt xa tưởng tượng của mọi người, không chỉ có Huyết tộc bùng nổ, mà ngay cả con lai của Huyết tộc và con người cũng góp phần.

Bình thường hỗn huyết không có tập tính của Huyết tộc, nhưng lúc này lại lộ ra răng nanh, hung hăng cắn đứt cổ bạn bè, bắt đầu tàn sát con người.

Đây là một âm mưu.

Âm mưu được bắt đầu từ ba trăm năm trước.

Ba trăm năm qua, ngoại trừ vài thập niên ban đầu, con người và Huyết tộc đều không xâm phạm lẫn nhau, sinh hoạt trong phạm vi của mình.

Thế hệ sau này đã chảy trong mình dòng máu Huyết tộc, họ có thể bất tử, họ có vẻ ngoài xinh đẹp. Con người kết hợp với Huyết tộc, nhiều hơn Huyết tộc với con người.

Trong mười nhà, có ít nhất sáu nhà có Huyết tộc.

Mà những Huyết tộc này xâm nhập vào các ngành nghề, thậm chí là nhân viên cấp cao.

Louis muốn Mễ Lạp... trong mấy ngày này, thức tỉnh những Huyết tộc hỗn huyết này.

Suy nghĩ cực kỳ tỉ mỉ.

Trong thời sự vẫn tiếp tục phát sóng, mà lúc này đây, một nhân viên công tác đột nhiên lộ ra răng nanh, cắn nhiếp ảnh gia bên cạnh, máu tươi phun tung tóe trên màn ảnh, máu chảy đỏ cả một góc đường.

Phát thanh viên ôm đầu thét chói tai, phòng phát sóng tạm thời trở nên hỗn loạn, cuối cùng hình ảnh biến mất.

Minh Thù tắt ti vi đi, gọi điện thoại cho Leon.

"A lô, nữ vương, chúng tôi đang qua chỗ người, người không sao chứ?"

"Không sao, các ngươi có cảm thấy chỗ nào kỳ quái không?"

Minh Thù đứng dậy đi về phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng Hạ Phù, thấy hắn đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cô, dường như đang gọi điện thoại.

"Hình như có một luồng năng lượng đang kêu gọi chúng tôi tàn sát... Và lực lượng này rất giống của ngài."

Leon hình dung cảm giác của hắn, nếu như hắn không hiểu rõ nữ vương nhà hắn không có loại hành động này, thì hắn sẽ tin tưởng đây là do nữ vương làm.

Minh Thù nói một địa điểm cho Leon, bảo hắn dẫn người qua đó tập hợp.

Minh Thù thay xong quần áo ra ngoài, Hạ Phù cũng mở cửa phòng, đối diện với ánh mắt của Minh Thù:

"Em đi đâu vậy?"

"Thân là nữ vương, cậu nghĩ tôi nên đi đâu?"

Hạ Phù chưa nói phải đi cùng cô, Minh Thù chỉ nở nụ cười, đẩy cửa ra ngoài.

Phía sau có tiếng bước chân, Hạ Phù đuổi theo.

Hắn ôm Minh Thù, đầu dụi dụi vào cổ cô, thấp giọng:

"Bảo vệ bản thân thật tốt, tôi rất nhanh sẽ tới tìm em."

Minh Thù mỉm cười hỏi Hạ Phù: "Hạ Phù, cậu đi theo tôi không?"

"Tôi..."

"Cậu không theo tôi thì lần sau gặp mặt, chính là trên chiến trường."

Sau lần này, con người và Huyết tộc sẽ chính là kẻ thù không đội trời chung, dù cô không có tham dự cũng sẽ không được con người tha thứ.

Cho nên cô nói không sai.

Nếu như hắn không đi với cô thì lần sau gặp mặt, chính là trên chiến trường.

Hạ Phù cân nhắc một phen: "Tôi đi với em, mặc kệ em đối địch với ai, tôi đều đứng về phía em."

Minh Thù xoay người, thiếu niên đứng sau lưng nhìn ánh sáng trên hành lang lóe lên, hắn lạnh lùng, ánh mắt lại cực kỳ chăm chú.

Chăm chú như vậy, cô đã từng thấy qua.

Minh Thù rũ mắt, thấp giọng nói: "Vậy đi thôi."

Minh Thù ngồi trên xe, lại không lập tức rời đi, Hạ Phù không biết cô đang chờ cái gì. Có lẽ là vì cô là nữ vương, nên không một Huyết tộc nào dám làm bậy đến gần đây, có vẻ hơi yên tĩnh.

"Rầm!"

Xe đột nhiên chấn động, Minh Thù hạ kính xe, một viên đủ màu sắc từ bên ngoài nhảy vào, rơi vào lòng bàn tay Minh Thù.

Đôi mắt đen lay láy của thú nhỏ đối đầu với ánh mắt của Hạ Phù, nó rầm rì chui vào trong túi Minh Thù.

Ta cho ngươi biết, ngươi vẫn cứ muốn kêu đến thì đến, kêu đi thì đi, đối xử với ta như vậy, sẽ đánh mất ta!

Ngươi không ăn được, nên cũng không cho ta ăn.

Cái kiểu gì vậy?

"Lái xe."

Minh Thù đóng cửa sổ xe, dặn dò Hạ Phù.

"Đó là cái gì?"

Hạ Phù có hơi ngạc nhiên, một con vật nhỏ như vậy, nhưng khí lực lại không nhỏ.

"Chó."

Thú nhỏ ở trong túi xù lông mài móng vuốt rống giận, cả nhà ngươi ngoại trừ ta đều là chó!

"Em thích chó?"

Trước đây không thấy cô nuôi, đột nhiên liền lòi ra.

"Thật đáng yêu..."

Còn có hơi quen mắt.

Chó bảy màu rất khó gặp, nhưng anh ta hoàn toàn không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Rất kỳ quái.

Xe đi một đường, khắp nơi đều là máu, có Huyết tộc đuổi theo, con người hoảng sợ chạy loạn, phần lớn đường đều bị phá hỏng.

Hạ Phù lựa chọn một con đường nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn xuống xe đi bộ.

Đến địa điểm tập hợp, đám Huyết tộc của Leon đã đến, so với lần gặp mặt trước thì số lượng đã giảm không ít.

"Nữ vương... có vài chuyện không khống chế được."

Sắc mặt Leon không tốt: "Không ngờ kế hoạch của Louis lại là như vậy. Nữ Vương, cứ tiếp tục như thế, có lẽ còn chưa qua một đêm..."

Minh Thù giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía bọn họ, dường như có năng lượng vô hình bao trùm lấy, mà âm thanh luôn thúc giục tàn sát bên tai bọn họ cũng biến mất.

Minh Thù thả tay xuống: "Các ngươi đi đón Nguyên Tịch, gặp được thì đưa về Huyết tộc. Nếu như Tư Lạc ngăn cản, ngươi liền nói cho hắn biết, hiện tại chỗ ta mới là an toàn nhất, hắn mang theo cô ấy chỉ là gánh nặng."

Phải bảo vệ tốt thức ăn nhỏ của trẫm.

Leon gật đầu, lại hỏi: "Nữ Vương, người thì sao?"

Minh Thù cười nhìn dơi bay loạn trên trời đêm: "Náo nhiệt như thế, đương nhiên là đi tìm Louis tâm sự."

Thuận tiện kéo giá trị thù hận.

Giá trị thù hận của trẫm còn chưa đầy nữa mà!

Đầu đã đứt, máu đã đổ thì chắc chắn giá trị thù hận không ít!

Leon: "..."

Sau khi đã tiễn Leon, Hạ Phù hỏi cô làm sao để gặp được Louis. Minh Thù mỉm cười kêu kiếm trên đường.

Louis có nhiều sản nghiệp như vậy, ngay cả con mèo nhà hắn cũng khó kiếm được, nên chỉ đành phải kiếm trên đường.

Hạ Phù cảm giác như Minh Thù đang nói đùa.

Nhưng thật sự như một gáo nước tạt vào mặt anh ta.

Cô thật sự đã làm như vậy.

Đúng là nữ vương cũng thật khác người!

Minh Thù không lập tức đi tìm Louis, mà kêu Hạ Phù chuẩn bị vài thứ.

Sau khi hoàn thành xong xuôi, mới vội đi đến nơi đó.

Trang viên vắng vẻ không một tiếng động, một vài chỗ có ánh sáng, trong đêm tối rực sáng.

Minh Thù không đi vào mà ngồi xổm ngoài trang viên, loay hoay với mấy cái rương, nhìn như pháo hoa nhưng Minh Thù loay hoay lâu như vậy, dù thế nào đều cảm thấy đây không phải là pháo hoa.

"Đi."

Minh Thù kéo Hạ Phù đi vào rừng cây phía sau.

"Ầm!"

Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, như hoa tươi nở rộ giữa trời đêm, vô cùng xinh đẹp. Nhưng những pháo hoa này không biến mất, mà tản thành đóm lửa, như sao băng bay thẳng vào trang viên.

Tiếng kêu thảm thiết trong trang viên dần dần vang lên, lửa châm cây cối, hỏa hoạn bốc lên, toàn bộ trang viên chìm ngập trong biển lửa.

Hạ Phù: "..."

Đắc tội ai cũng không nên đắc tội với tên điên này.

Đây thật sự là lãng mạn đến chết.

Những pháo hoa này là do Hạ gia chuyên đối phó với Huyết tộc, dính vào nếu không chết cũng sẽ rớt mất nửa cái mạng.

"Đẹp không?"

Minh Thù hỏi Hạ Phù.

"Đẹp."

Không thể ngỗ nghịch với đối tượng theo đuổi, dù là cô chỉ dê nói sói, anh tôi cũng phải nói rằng đó sói.

"Sau này phóng cho anh một lần nhé?"

"..."

Mạng của lão tử có bao nhiêu lớn.

"Không cần. Sau này tôi bắn pháo hoa cho em."

Ai biết cô sẽ trộn cái gì kỳ quái bên trong chứ.

Đương nhiên, Minh Thù cũng chỉ là thuận miệng nói, rất nhanh thì đem lực chú ý tập trung tới bóng đen trong ánh lửa lập lòe ở trang viên.

Cô đi đến cửa chính, Louis vừa ra cửa chính thì thấy thiếu nữ nhàn nhã thoảng qua, trong tay cầm gậy gỗ, chớp mắt cười khẽ ân cần hỏi thăm hắn:

"Louis tiên sinh, đã lâu không gặp."

Thấy pháo hoa, trong lòng Louis đã đoán được là ai, cho nên nhìn thấy Minh Thù, hắn không hề cảm thấy bất ngờ.

"Vi Hề."

Louis đứng ở cửa lớn của trang viên, phía sau đốm lửa rơi rụng, càng làm thân hình hắn cao ngất:

"Làm sao ngươi tìm được nơi này?"

"Chỗ ngươi chôn, ta cũng biết, chớ nói chi là trang viên lớn như vậy."

Minh Thù mỉm cười: "Thấy ta, ngươi không vui sao?"

Louis không hề vui, chẳng qua là...

"Bây giờ, ngươi đến đã đến trễ rồi, không qua bao lâu nữa ta sẽ dẫn dắt Huyết tộc trở thành người chiến thắng cuối cùng."

"Ngươi thật là giỏi."

Minh Thù không hề có thành ý khen: "Ta có nên cám ơn ngươi đã gầy dựng giang sơn cho ta không?"

"A!"

Dường như Louis nghe được chuyện gì buồn cười: "Ngươi cảm giác bây giờ còn là đối thủ của ta sao?"

"Nếu ta có thể bắt ngươi một lần, đương nhiên có thể bắt ngươi lần thứ hai."

Minh Thù tỏ vẻ kiêu ngạo.

"Vậy ngươi thử xem."

Louis phất tay, Huyết tộc phía sau hắn nối đuôi nhau nhào về phía Minh Thù.

Minh Thù huơ huơ gậy gỗ, gậy gỗ nện trên đầu một Huyết tộc.

Trong khoảnh khắc, Huyết tộc như mất hết ý thức.

Đôi mắt nguy hiểm của Louis nheo lại, nhìn Minh Thù một gậy nối tiếp một gậy tiêu diệt Huyết tộc.

Hắn cởi áo choàng, mặt tối lại nói: "Vi Hề, ba trăm năm trước ta không tự tay giết ngươi, lần này ngươi cũng không may mắn như vậy."

"Phù!"

Gậy gỗ từ bên trái đánh tới, Louis vươn tay chụp lại, dùng gậy gỗ hất lại Minh Thù.

Nhưng Minh Thù không chút do dự buông tay, từ sườn mặt Louis lướt qua, níu lại gậy gỗ kéo một cái về phía sau, thân thể Louis bị kéo theo.

Minh Thù nhân cơ hội đánh một quyền vào bụng Louis, gậy gỗ lần thứ hai quay về tay Minh Thù, thô bạo nện trên người Louis, Louis nhanh chóng tách ra.

Xuất ra mấy chiêu mà Minh Thù đã phì phò, hình như năng lượng của Louis trở nên mạnh hơn.

Hơn nữa hắn là Thân vương, đoán chừng mình đánh không lại.

Louis nảy sinh ý đồ độc ác, lần thứ hai nắm gậy gỗ, móng tay dài ra, đánh úp về phía ngực Minh Thù.

Minh Thù không né không tránh.

"Vi Hề!"

Có người rống giận.

Gương mặt có vẻ dữ tợn của Louis phóng đại trước mặt cô, nhưng cô cũng nhìn thấy thân ảnh màu đen chạy vội từ trong đám Huyết tộc ra.

Cô ngã vào một vòng tay ấm áp.

"Vi Hề."

Hạ Phù không phát hiện giọng mình đang phát run.

Minh Thù nghĩ, sau này... không cần phải tự sát trước mặt người khác nữa.

Louis không biết tại sao lại đứng tại chỗ, không hề ra tay, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô nhắm mắt.

"Ầm!"

Pháo hoa nở rộ trong đêm tối.

Trên mặt Minh Thù chợt nóng, trong nháy mắt cô trợn trừng, một màn pháo hoa nở rộ, lộng lẫy đến người khác phải nhìn theo.

Minh Thù không dám nhìn Hạ Phù, nhanh chóng dời ánh mắt, từ trong ngực Hạ Phù đứng lên, thuận tiện kéo anh ta dậy, cúi đầu nói một tiếng:

"Tôi..."

Cô nuốt lời nói trở về, cầm gậy gỗ đi về phía Louis.

Hạ Phù đột nhiên không dám tới gần Minh Thù, sự tức giận trên người cô không còn thuần khiết thần thánh, mà là áp lực đen tối vô tận, làm người không thở nổi.

Louis như là mới vừa ngây người tỉnh lại, không tự chủ lui về sau.

"Ngươi..."

"Vù!"

Gậy gỗ mang theo sức lực mạnh mẽ đánh về phía Louis.

...

Minh Thù rũ mắt trói Louis lại, Louis lộ ra vẻ kinh hãi và cổ quái trong mắt, dường như không thể tin người trước mặt là nữ vương mà hắn biết đến.

Minh Thù cúi đầu, cuối cùng đến lúc này thì ngẩng đầu lên, cười tươi như hoa nói:

"Có tức giận hay không?"

"Ngươi gạt ta!"

Giọng nói Louis hạ xuống, hắn đã dùng toàn lực mà cô ta không xảy ra bất cứ chuyện gì... không thể tin được.

"Ngươi còn có thể gạt người khác."

Minh Thù mỉm cười: "Ta lại không ngăn ngươi, phải không?"

Louis nghẹn họng: "Ngươi cho là bắt được ta, chuyện này sẽ kết thúc sao? Ha ha ha ha, Vi Hề, không thể nào, không có mệnh lệnh của ta, bọn họ vẫn sẽ tàn sát con người, vẫn..."

Minh Thù cười cười, giọng nói nhẹ tênh: "Ngươi tạo ra năng lượng giống của ta, thì đó cũng chỉ là hàng nhái."

Hàng nhái cũng chỉ là hàng nhái.

Nữ vương như trẫm còn chưa xuống đài đâu.

Đầu tiên là Louis cười nhạt, sau đó điên cuồng cười to.

Cười xong, Louis nhìn chằm chằm Minh Thù nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, nhưng ta nguyền rủa..."

Ha ha ha thật hài hước, nguyền rủa cũng có thể nói bậy sao?

"Câm miệng đi."

Minh Thù cầm cây gậy nhét vào miệng Louis, thành công ngăn hắn nói:

"Thật là nhiều chuyện."

Louis nhìn chằm chằm Minh Thù, dường như muốn chọc thủng những mạch máu trên người cô ta.

Tại sao giá trị thù hận vẫn chưa đầy?

Thật là phiền phức!

Minh Thù lại tiếp tục đánh Louis, chỉ nhận được ánh mắt giận dữ của Louis, vẫn chưa thấy bóng dáng của Hài Hòa Hiệu đâu.

Minh Thù im lặng một lúc, cô sờ sờ má, sau đó đi về nơi Hạ Phù đứng, cô phải cúi mặt mới thấy được sắc mặt của Hạ Phù.

Hạ Phù nhếch môi, hắn cũng nghĩ như Louis, lúc nãy là cô giả bộ.

Minh Thù nhíu mày: "Khóc thì khóc đi, tôi cũng không cười nhạo cậu, dù gì thì tôi dễ thương như vậy."

"Tôi... Không... Khóc."

Hạ Phù gằn từ chữ một.

Tại sao lão tử phải khóc?

Tuyệt đối không khóc!

"Tôi nhìn thấy rồi."

Giọng nói Minh Thù vô cùng kiên quyết.

Minh Thù vẫn muốn nói nữa, nhưng Hạ Phù đứng dậy, ngăn chặn lời nói của cô.

[Giá trị thù hận của Louis đã đầy.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK