Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#Đầu đề Yêu giới: Đào Tiễn một lời không hợp liền kế thừa ngôi vị hoàng đế#

“Giết yêu!”

Âm thanh the thé đánh thức Minh Thù. Theo bản năng, cô đưa tay che tai lại nhưng phát hiện mình không có tay, chỉ có cành, trên cành, hoa đào màu hồng đang nở tầng tầng lớp lớp, đẹp rực rỡ.

Tình huống gì vậy?

Cơ thể trẫm đâu?

Tay trẫm đâu?

Chân trẫm đâu?

Minh Thù run run, hoa đào đầy trên cây rơi xuống đất. Mặt đất bị cánh hoa phủ kín, toàn màu hồng, cả thế giới dường như đều màu hồng.

Minh Thù: “…”

Nhất định là phương thức trẫm mở ra không đúng rồi.

Minh Thù hít sâu một hơi.

Làm lại lần nữa.

Nhắm mắt, mở ra.

Vẫn là cây hoa đào màu hồng đầy cành.

Ha ha!

Trẫm ăn gì!

Ăn hoa sao?

“Giết yêu, giết yêu!”

Âm thanh the thé vừa rồi lại vang lên, Minh Thù rất dễ dàng thấy được kẻ hô hào chính là một khóm cỏ nhỏ bên ngoài tường, lúc này có con mèo đang cắn lá của nó.

Cho nên nó kêu thảm thiết.

Muốn yên tĩnh.

Lúc Minh Thù yên tĩnh, thuận tiện tiếp nhận kịch bản.

Nữ chính giả tên Giản Oánh, xuyên qua sách mà tới.

Nhân viên văn phòng yêu quái, thường ngày phụ trách đăng ký cho tiểu yêu quái, làm thủ tục hợp pháp hóa thân phận cho các tiểu yêu quái, đơn giản mà nói chính là thư ký.

Giản Oánh trong sách bởi vì thích nam chính, cuối cùng tìm đường chết. Giản Oánh xuyên sách đến cảm thấy mình có thể xuyên sách, có lẽ giờ cô ta mới là nữ chính, thế là bành trướng.

Cho nên cô ta quyết định nhất định phải sống tốt hơn nữ chính, trước tiên là cướp nam chính trước khi nữ chính cứu, sau đó bắt đầu bôi nhọ nữ chính, để nam chính căm phẫn nữ chính không thôi.

Vì vậy nam chính không thích nữ chính, Giản Oánh liền hợp lý hóa tình tiết cẩu huyết, ở bên nam chính.

Nguyên chủ tên Đào Tiễn, một gốc đào hoa yêu…

Cô có thể biến hóa nhưng Đào Tiễn không thích dáng vẻ loài người, vẫn sinh tồn dưới hình dáng cây hoa đào, tâm tư đơn thuần, thực lực lại lớn mạnh.

Đào Tiễn đã cứu Giản Oánh một lần, bởi vì tâm tư Đào Tiễn đơn thuần, có tình cảm rất tốt đối với Giản Oánh thường xuyên đến thăm mình.

Mà Giản Oánh đối tốt với Đào Tiễn như vậy, là vì cô ta biết Đào Tiễn rất lớn mạnh. Mà sau này nam chính sẽ phải dùng đến Yêu đan cực mạnh, cô ta chỉ cần nhận được sự tín nhiệm của Đào Tiễn, đến lúc đó thuận tiện đào đi Yêu đan của cô.

Cho nên khi nam chính cần Yêu đan cực mạnh, Giản Oánh không chút do dự liền lừa dối Đào Tiễn, đào đi Yêu đan của cô.

Đào Tiễn hận Giản Oánh, oán khí và yêu tâm của cô đọng lại trong cơ thể nam chính, muốn đợi thời điểm nam chính không đề phòng, cướp đi thân thể nam chính để báo thù.

Vì vậy Đào Tiễn bắt đầu bước vào con đường boss phản diện.

Đương nhiên cuối cùng cô bị Giản Oánh nghĩ cách tiêu diệt, ngay cả một sợi tóc của Giản Oánh cũng không đụng tới được.

Từ đó về sau, Giản Oánh sống hạnh phúc vui vẻ với nam chính.

Xào xạc…

Trẫm ăn gì!

Chẳng lẽ phải ăn đất?

Đất khó ăn lắm, trẫm không ăn!

Cành cây của Minh Thù rung rung vui vẻ, con mèo ngoài tường bị dọa sợ, rời khỏi cây cỏ đang gào thét “giết yêu”.

Cỏ nhỏ khóc hu hu, Minh Thù nghe phát phiền, rung cành càng mạnh. Có lẽ cỏ nhỏ bị giật mình, ngưng khóc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôm nay Đào Tiễn tỷ tỷ sao vậy, hóng gió sao?”

Minh Thù: “…”



Minh Thù biến thành hình người, nhảy ra khỏi cây đào. Đây là bản thể của cô, cho dù cô biến hóa, cây đào vẫn ở lại chỗ này như cũ.

Lúc này cô được trồng trong sân, trên đá xanh lát trên mặt đất, toàn là hoa đào cô rung rụng xuống.

Đào Tiễn cũng không nhớ rõ sao mình lại tới đây, cô chỉ ngủ trong núi một lúc, khi tỉnh lại đã bị trồng ở đây.

Cô lười di chuyển cho nên vẫn luôn ở trong sân, cây cỏ nhỏ bên ngoài tường có lẽ là quanh năm dựa vào cô, mở mang tri thức, cả ngày ở bên ngoài kêu la, đôi lúc Đào Tiễn nhàm chán cũng sẽ nói chuyện với nó.

Có điều…Trong sân có một ông lão ở, là người, ngày ngày sống nhàn nhã vô cùng.

Chỉ cần Đào Tiễn không ngủ đều bày ra trạng thái bất bại, ông lão kia lại không nghi ngờ gì, hiển nhiên không phải người thường.

Nhưng Đào Tiễn căn bản không suy nghĩ những thứ này.

Minh Thù trực tiếp vào nhà, tìm được một nồi thịt kho tàu.

Đều là hàng xóm, trẫm sẽ không khách khí.

Minh Thù vén tay áo lên.

Mới vừa cầm đũa lên, mu bàn tay Minh Thù đã đau rát, tiếp đó là tiếng quát lớn: “Nha đầu thối, dám ăn trộm đồ của ta!”

Ông lão càng già càng dẻo dai đứng ở cửa, hùng hổ quát cô.

Minh Thù ôm thịt kho tàu vọt sang bên cạnh.

“Còn dám chạy!” Ông lão càng tức, nhảy mấy bước vào nhà:

“Để thịt kho tàu xuống cho ta, có nghe không, để xuống cho ta!”

“Không muốn!” Thịt kho tàu của trẫm.

Minh Thù ôm thịt kho tàu chạy biến, ông lão cho dù càng già càng dẻo dai thì cũng chỉ là ông lão, không đuổi kịp Minh Thù.

Ông ta chống đầu gối thở hồng hộc: “Tiểu yêu tinh ngươi, chờ đấy!”

Ông lão chỉ vào Minh Thù, hết nhìn đông lại nhìn tây tìm gì đó, sau đó đi mấy bước lại chỗ cửa, cầm cây búa: “Xem ta có chặt ngươi không!”

Nói xong ông lão đi ra ngoài.

Minh Thù: “…” Đại hiệp, có chuyện gì từ từ nói!

Minh Thù ôm thịt kho tàu chặn đường đi của ông lão, cười híp mắt nhìn ông ta: “Đều là hàng xóm, không cần thiết tuyệt tình vậy đâu!”

Ông lão này quả nhiên biết cô.

Ông ta chĩa búa về phía Minh Thù: “Trả thịt kho tàu lại cho ta.”

Minh Thù cầm đũa, giải quyết sạch sẽ thịt kho tàu ngay trước mặt ông lão chỉ trong hai ba miếng, đặt bát trên búa, khéo léo nói: “Trả ông.”

Ông lão: “…”

Tiếp theo chính là Minh Thù bị ông lão đuổi, bay nhảy tán loạn trên sân.

Đến khi ông lão thực sự không còn sức nữa, ông ta mới quăng búa xuống, ngồi ở xích đu trong sân thở dốc.

Thịt kho tàu của lão chưa được ăn miếng nào, đã bị tiểu yêu tinh kia ăn sạch, thật là tức chết lão!

Ông lão tên là Kim Đông Nhất.

Năm nay đã tám mươi, có điều thoạt nhìn rất khỏe mạnh, vui vẻ, hoàn toàn không giống người đã tám mươi.

“Cút về cho ta, đừng để ta thấy ngươi.” Kim Đông Nhất nhìn thấy Minh Thù là lại nghĩ đến thịt kho tàu, phiền.

Minh Thù đi tới đi lui trong sân: “Sao phải về, tôi cảm thấy hiện giờ rất tốt, còn có thịt kho tàu để ăn.”

Kim Đông Nhất vỗ ghế: “Ngươi còn nói!”

“Thịt kho tàu, thịt kho tàu, thịt kho tàu.” Minh Thù cười:

“Còn không? Vẫn muốn ăn, đói quá.”

“Còn cái cẳng của bà nội ngươi ấy.” Kim Đông Nhất nhảy dựng lên, lại muốn đánh Minh Thù:

“Trước kia ngươi sống chết không ra ngoài, giờ lại ra ngoài làm gì, cút về cây của ngươi đi.”

Trước đây lão còn muốn nhìn xem cây đào hoa yêu này rốt cuộc có hình dạng gì, nhưng ông ta quan sát nhiều năm, đào hoa yêu vẫn không biến hình lấy một lần, cũng không nói chuyện với lão, đa số thời điểm đều là nở hoa, rung rinh cành lá chơi đùa vui vẻ.

Sau đó ông ta không có hứng thú với cây đào hoa yêu ngớ ngẩn này nữa.

Ai biết hôm nay vừa về tới liền thấy tiểu yêu tinh này trộm thịt kho tàu của lão.

Âm thanh Minh Thù trong trẻo: “Làm cây lâu rồi, muốn làm người thử xem sao.”

“Làm người cái gì! Làm người cái gì!” Kim Đông Nhất tức tới mức hừ hừ, làm người liền đến ăn vụng thịt kho tàu của lão, trong lòng càng nghĩ càng giận, trực tiếp uy hiếp:

“Có tin ta chặt ngươi không!”

Minh Thù nhún vai: “Ông chặt đi.”

Ông lão này rõ ràng sẽ không ra tay, nếu không… vừa rồi cũng không đuổi cô chạy quanh sân.

Kim Đông Nhất trừng mắt nhìn Minh Thù.

Trừng mắt dựng râu một hồi, lại cũng không làm gì được.

Ông ta thật không thể chặt cô được.


“Đào Tiễn, ngươi lại ăn trộm đồ của ta.”

Kim Đông Nhất hét to vác theo cây búa chạy đến gốc hoa đào, ngẩng đầu nhìn cô gái ở trên cây.

Kể từ ngày hôm đó, ngày nào tiểu yêu tinh này cũng mặt dạn mày dày cũng tự do ra vào ăn của ông uống của ông.

Minh Thù đang nằm ngất ngưởng trên ngọn cây, trên người mặc một chiếc váy màu hồng nhỏ xinh mang phong cách cổ trang nhưng vẫn có thể sử dụng được trong thời đại này.

Tầng tầng lớp lớp hoa đào che lấp thân hình cô, tấm thân mỏng manh mờ ảo như một tinh linh giữa những tán hoa.

Cô ló đầu ra khỏi tán hoa, tinh nghịch cười với Kim Đông Nhất: “Vì tôi đói mà.”

“Ngươi đói, ông đây không đói à?” Kim Đông Nhất bị dáng vẻ của Minh Thù mê hoặc, qua mấy ngày nay ông đã biết rõ tiểu yêu tinh này đáng ghét cỡ nào.

“Ơ.”

Một chàng trai đẩy cửa bước vào, vừa vào đã nhìn thấy ngay một dáng người màu hồng mờ tỏ ẩn hiện trong tán hoa đào.

Đẹp đẽ như tấm ngọc mài.

Trong sáng đáng yêu vô cùng.

Dáng vẻ tinh nghịch kì lạ, bên cạnh là tán hoa đào yêu kiều đẹp đẽ, dường như cả người cô đang chìm trong một quầng sáng màu hồng.

“Ơ, sao cậu lại đến đây?” Kim Đông Nhất cầm búa nhìn hắn, ngữ điệu lạnh lùng:

“Cửa cũng không thèm gõ.”

Chàng trai im lặng quay lưng đi ra gõ cửa.

Kim Đông Nhất tức giận hừ một tiếng rồi hỏi: “Tìm ta có việc gì?”

Chàng trai nhìn lên bóng người trên cây. Cô đang vò nhẹ một bông hoa nghiêng đầu, cười khanh khách nhìn xuống, đôi mắt đó đẹp đẽ trong sáng, diễm lệ không gì sánh nổi.

“Tôi muốn ở lại đây một thời gian ngắn.” Chàng trai nhẹ nhàng nói.

“Cậu nói gì cơ?” Kim Đông Nhất ngoáy tai, giơ chiếc búa ra trước mặt:

“Nhắc lại xem nào.”

“Tôi muốn ở lại đây một thời gian ngắn.” Chàng trai lặp lại y hệt lần trước.

Không đợi Kim Đông Nhất lên tiếng, hắn đã rút ra một xấp tiền đưa cho ông: “Đây là tiền thuê.”

Kim Đông Nhất: “…”

Một lát sau, Kim Đông Nhất buông chiếc búa giật lấy xấp tiền: “Chỉ được ở trên gác, không được động vào bất cứ thứ gì của ta. Cả cái thứ kia cũng không được phép động vào.”

Kim Đông Nhất chỉ về phía Minh Thù.

Cái thứ Minh Thù: “…”

Chàng trai im lặng gật đầu, lấy tất cả hành lí vào nhà.

“Chuẩn bị xong hết rồi?” Kim Đông Nhất cười kì lạ.

Chàng trai không phản ứng gì kéo theo hành lí đi vào. Minh Thù thấy cửa sổ của gác xép đã mở, cây đào của cô ở bên ngoài có thể nhìn rõ được cảnh trong phòng.

Gác xép rất nhỏ chỉ có một chiếc giường và một tủ quần áo, vóc dáng của chàng trai cao lớn, ở trong phòng đến quay lưng cũng khó khăn.

Kim Đông Nhất đứng cạnh gốc cây lấy búa gõ gõ, cảnh cáo: “Nhìn thấy người đó rồi chứ? Đừng có trêu chọc vào hắn, cẩn thận hắn bắt ngươi đi đấy.

“Hắn là ai vậy?” Minh Thù trượt từ trên ngọn cây xuống:

“Biết nấu cơm không?”

Kim Đông Nhất trợn mắt: “Biết cái con khỉ! Tóm lại đừng có dây vào hắn. Còn nữa không được ăn vụng đồ ăn của ta nữa, nếu không ta sẽ chặt ngươi đi đấy.”

Đây đã là lần thứ n+1 ông cảnh cáo sẽ đốn hạ cô rồi, nên Minh Thù chẳng chút sợ hãi.

Cảnh cáo Minh Thù xong Kim Đông Nhất vứt búa đi, ngúng nguẩy đi ra cửa, không thèm quan tâm đến vị khách mới đến.

Minh Thù ngồi dưới gốc cây, nhìn chàng ta sắp xếp đồ đạc. Chỉ trong một giờ đồng hồ cả căn phòng xám xịt trở nên gọn gàng mới tinh nhưng vẫn bé tí thảm hại như lúc đầu.

Chàng trai đến bên song cửa, cúi đầu bắt gặp ánh mắt của Minh Thù.

Ánh mắt đó không một gợn sóng tĩnh lặng như một hồ nước chết.

Một lát sau hắn đóng cửa, ngăn ánh mắt của Minh Thù lại.

Minh Thù chớp mắt quay vào phòng tìm đồ ăn nhưng ông lão kia cỏ vẻ đã thông minh hơn, trong phòng không có lấy một mẩu đồ ăn.

Cô không có tiền…

Cô tuyệt vọng.Ngay cả ra ngoài tìm đồ ăn cũng không được.

Cô sắp thành một yêu tinh chết đói rồi.

Làm yêu thật là khó.

Minh Thù rón rén đi ra ngoài, ngồi xuống cạnh gốc đào nhìn đàn kiến, kiến có ngon không nhỉ? Nên chiên dầu hay hấp đây?

“Meo.”

Một con mèo trắng mập mạp nhảy từ trên tường xuống, Minh Thù thoáng nhìn thân hình của nó. Ánh mắt đó làm cho con mèo bị dọa cho giật mình, nhảy vụt qua tường nhanh như một làn gió.

Minh Thù: “…”

“Tôi sẽ đến ngay.” Chàng trai mặc một bộ quần áo đơn giản thoải mái, bước từ trên gác xuống.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một anh chàng rất đẹp trai, gần như là hoàn hảo nhưng có đẹp đến mấy cũng không ăn được.

Nhưng…

“Này, anh ơi.”

Minh Thù gọi hắn.

Chàng trai dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Cô bé hồng hồng nhỏ xinh đang ngồi dưới gốc đào, cười ngọt ngào, giọng nói trong vắt: “Có gì ăn được không?”

Chàng trai lắc đầu.

Minh Thù ỉu xìu lại tiếp tục nhìn bầy kiến trên mặt đất.

Nhưng hắn không đi tiếp mà lại đến bên cô: “Cô đói bụng à?”

“Ừ.” Đói sắp hết hơi rồi.

Trẫm đói sắp chết rồi.

“Tôi mua cho cô.” Chàng trai nói.

Hả?

Minh Thù nhớ lại tiền vừa nãy hắn đưa cho Kim Đông Nhất, hình như hắn cũng là người có tiền.

Vì đồ ăn.

Vì chính nghĩa.

“Người tốt cả đời sẽ được bình an.” Minh Thù ngồi bật dậy, đuôi mắt cong cong nhìn hắn, ánh mắt sáng lấp lánh.

Hắn quay lưng: “Đi cùng ta.”

Kim Đông Nhất từng cảnh cáo Minh Thù, tốt nhất đừng rời khỏi nơi này. Minh Thù phát hiện rằng người qua đường đi qua đây, dường như không thể nhìn thấy ở đây có một cây hoa đào đang nở đầy hoa trái mùa.

Khi bước ra khỏi khu nhà, Minh Thù cảm nhận được rõ ràng vừa xuyên qua một cái gì đó, có lẽ là một loại kết giới nào đó chăng.

Chàng trai đi khá nhanh và cũng không có ý nán lại đợi cô. Đi qua mấy con ngõ, dòng người càng đông đúc hơn.

Đến siêu thị gần đó, hắn đi vào mua đồ, Minh Thù nối gót theo sau, một tiểu soái ca đứng cạnh đó cứ nhìn cô chằm chằm.

“Đẹp không?” Minh Thù hỏi cậu ta.

Cậu chàng đỏ mặt, gật đầu lia lịa.

“Vậy cho cậu nhìn thêm hai cái nữa.” Đào Tiễn là đào hoa yêu, chắc chắn là phải xinh đẹp rồi, dù cho có là ngôi sao điện ảnh cũng không sánh bằng.

Cậu ta càng đỏ mặt hơn.

Minh Thù nói tiếp: “Dù sao thì cậu chắc chắn không bao giờ có thể được như chị, nên cho cậu nhìn đã mắt đi.”

Tiểu soái ca: “…” Chị gái xinh đẹp này hơi bị tự luyến thái quá, nhưng xinh đẹp thật đó, ha ha, sao lại đẹp như thế được nhỉ.

Minh Thù cười khẽ, đi theo chàng trai kia, ném đồ vào trong giỏ mua hàng. Hắn nhìn cô, Minh Thù liền cười tươi roi rói rồi bày ra vẻ mặt anh là người tốt mà: “Người tốt cả đời bình an.”

Hắn không nhìn nữa mang đồ ra quầy tính tiền.

“Biết phải về thế nào không?”

Minh Thù ôm đồ ăn, ăn no căng bụng, cứ như là đã bị bỏ đói mấy ngày rồi vậy. Mặt mũi xinh đẹp thì dù cho ăn uống có hơi thô tục một tí thì nhìn vào vẫn thấy đáng yêu.

“Ơ…” Minh Thù không há nổi miệng để nói chuyện.

Chàng trai xách đồ ăn đi vượt lên trước, Minh Thù vội đuổi theo, đồ ăn vặt của trẫm.

Hắn chặn một chiếc xe mở cửa ra, tỏ ý muốn Minh Thù lên xe.

Minh Thù ngồi vào trong, hắn cũng ngồi vào và đặt đồ ăn vào lòng Minh Thù: “Đến đường Bình Xương.”

“Vâng.” Tài xế đạp ga phóng đi.

Vừa hay điện thoại của hắn rung chuông, hắn nhập mật mã, không biết bên đó nói gì mà hắn bình thản trả lời: “Tôi đến ngay.”

Hắn cúp điện thoại giục lái xe: “Bác tài, phiền bác đi nhanh một chút.”

Bác tài bất lực: “Chàng trai, bây giờ đang là giờ tan tầm, dù có là tay đua chuyên nghiệp cũng không thể nhanh hơn được đâu.”

Chàng trai: “…”


Bình Xương là đường dành cho người đi bộ, vì bản thân cũng là yêu cho nên Minh Thù vừa nhìn một lượt đã nhận ra ngay những nơi tỏa ra yêu khí tương tự, xuất hiện trong một trung tâm thương mại.

Minh Thù sờ thú nhỏ ở trong túi, thú nhỏ lúc này đang rất nóng tính. Con sen đừng có chạm vào ta, ngươi hôi chết đi được.

Minh Thù: “…” Rõ ràng trên người cô toàn là hương hoa đào cơ mà?

Thú nhỏ lấy móng vuốt chặn tay Minh Thù, không cho cô chạm vào mình.

Càng không cho Minh Thù chạm, Minh Thù càng muốn chạm, làm cho thú nhỏ nhảy qua nhảy lại trên người cô, biến mất trong quầng hoa.

Nó muốn bỏ nhà ra đi!

Chàng trai bước đi rất nhanh, dừng lại ở trước trung tâm thương mại. Một cậu thanh niên ăn mặc kiểu côn đồ chạy đến từ cửa ra vào: “Lão đại, cuối cùng anh cũng đến rồi, con yêu quái đó chạy vào trong nhà rồi, chỉ còn cách nhốt nó ở bên trong. Nhưng trong nhà nhiều người như thế không biết nó trốn ở đâu nữa, bọn em sợ nó làm người ta bị thương nên không dám tự tiện hành động.

Cậu ta nói xong mới nhìn thấy Minh Thù, tức thì ánh mắt câm lặng…

Trời ơi!

Lão đại kiếm đâu ra cô bé xinh đẹp thế này.

Vẻ đẹp này không phải là vẻ đẹp của các ngôi sao trong ti vi, mà là vẻ đẹp ảo ảnh như mộng. Làn da như giọt sương rơi trên cánh hoa đào được nắng mai chiếu rọi, trong suốt lấp lánh, mềm mại mịn màng vô cùng.

Dường như có thể cảm thấy trong lòng đang nở hoa.

Nhưng là yêu sao?

Minh Thù ôm một túi đồ ăn to, lúc này vẫn chưa hề dừng việc ăn uống, đang nghẹo đầu nhìn tòa trung tâm thương mại đằng sau tên côn đồ.

Trong này có yêu tinh?

Yêu tinh hiện giờ không thiếu nhưng phải nói thế nào nhỉ. Mỗi một yêu tinh muốn được sống trong thành phố của con người thì bắt buộc phải có thân phận hợp pháp, còn phải kí kết các điều khoản, nếu có một ngày vi phạm thì sẽ phải chịu trừng phạt rất nghiêm khắc.

Tất nhiên nếu ở trong vùng rừng núi thì không cần.

Trụ sở quản lí những yêu tinh đó chính là văn phòng mà nữ chính giả đang làm việc.

Khi xảy ra việc những yêu tinh không có thân phận chạy đến khu vực thành thị gây rối thì chính là lúc văn phòng yêu quái ra mặt xử lí.

Nữ chính giả chỉ ở trong văn phòng phụ trách đăng kí cho yêu quái, thường ngày không bao giờ xuất đầu lộ diện. Chạy việc ở bên ngoài là các nhân viên của văn phòng phụ trách xử lí, người đó hình như tên là Hoa Giản.

“Tôi lên trên xem thử.” Hoa Giản bình tĩnh nói:

“Cậu ở đây trông chừng cô ấy.”

Tên đầu gấu tuy là chết mê sắc đẹp của Minh Thù nhưng vẫn còn nhớ đến nhiệm vụ của bản thân, kịp thời tỉnh táo: “Lão đại, em đi cùng anh lên xem nhé, con yêu tinh này không biết là loại yêu gì mà có thể mê hoặc người, vừa rồi lão tứ bị dính chiêu rồi đấy.

Hoa Giản liếc nhìn Minh Thù, vẫn còn đang ăn lép nhép không hề để ý họ đang nói gì.

Hoa Giản nói với Minh Thù: “Cô chờ ở đây không được đi lung tung, lát nữa tôi sẽ đưa cô về.”

“Ừ.”

Hoa Giản im lặng một lát rồi đí theo tên đầu gấu kia vào trong tòa nhà, mất tích ở trong dòng người.

Minh Thù đứng yên ăn chợt muốn tìm một chỗ để ngồi đợi, vừa quay đầu liền nhìn thấy một người thậm thụt như sợ bị người ta phát hiện, che mặt bước nhanh về phía tòa nhà.

[Ký chủ, đó chính là nữ chính giả đấy ạ.] Hài Hòa Hiệu sợ Minh Thù không nhận ra vội cảnh báo.

Không thể bỏ qua bất cứ giá trị thù hận nào được.

Minh Thù: “…” Dù có thêm có thêm “ạ” ở cuối câu thì cũng không thể nào dễ thương nổi.

Giọng điện tử nam không phải nam nữ không phải nữ, dù có cố tỏ ra đáng yêu thì cũng biến thành đáng ghét mà thôi.

Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là nữ chính giả, là giá trị thù hận.

Minh Thù nhìn đồ ăn vặt ở trong tay mình, cảm thấy hơi buồn, cuối cùng cũng kiên quyết ném đi.

Tầng bốn là khu vực nghỉ ngơi nên có khá nhiều đồ ăn ngon, Minh Thù chỉ muốn ở lì tại đây thôi nhưng trong người không có tiền, đành phải ôm theo đống đồ ăn chạy theo Giản Oánh.Lúc Minh Thù đi vào nhìn thấy Hoa Giản và tên đầu gấu đó đang đi dọc theo hành lang kiểm tra, nữ chính giả tránh mặt họ lên thẳng tầng bốn, có vẻ như đã có chuẩn bị sẵn trước khi đến.

Giản Oánh dừng lại ở nhà vệ sinh công cộng, cô ta nhìn ngó trước sau rồi mới đi vào bên trong.

“Em đi theo chị, chị sẽ không làm hại em đâu. Hiện giờ ở bên ngoài rất nhiều người đang tìm em, em cũng không muốn bị bắt phải không? Chị có thể đưa em ra ngoài, sẽ không để cho ai bắt được.”

Giản Oánh muốn thu phục con yêu này để dùng vào mục đích riêng.

Minh Thù đứng bên ngoài một lát rồi mới đi vào bên trong, thấy một cô bé đang đứng trong nhà vệ sinh, Giản Oánh đang trưng ra vẻ mặt dịu dàng để dụ dỗ cô bé.

Cô bé nhận ra sự có mặt của Minh Thù vội lùi ra sau mấy bước, tỏ ý đề phòng nhưng cũng có chút hiếu kì.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô bé Giản Oánh cũng quay đầu, sau khi nhìn rõ người phía sau ánh mắt cô ta lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, dường như từng nhìn thấy ai đẹp đến vậy.

Lúc này Giản Oánh vẫn chưa gặp mặt nguyên chủ cho nên cô ta không biết Minh Thù.

“Cô ta lừa em đấy.” Minh Thù cười với cô bé:

“Cô ta chỉ muốn lợi dụng em thôi, em mà đi theo cô ta thì chết chắc.”

Minh Thù là yêu, tất nhiên cô bé lựa chọn tin lời Minh Thù.

Mặt cô bé bỗng nhiên trở nên giận dữ: “Nhân loại đều là những kẻ giảo hoạt, cô và những người kia đều là người xấu.”

Giản Oánh còn chưa kịp tìm hiểu người đột nhiên xuất hiện là ai, cô bé mà cô ta dỗ dành bao lâu đột nhiên trở mặt, trong lòng không khỏi tức giận.

“Chị không phải người xấu.” Giản Oánh không dám lộ sự tức giận.

“Chị không có ý hại em, thật đấy. Người tìm em sắp lên đây rồi, đến lúc đó muốn đi cũng đi không nổi.”

Tất nhiên là cô bé không tin: “Cút đi.”

Minh Thù nhàn nhã ăn đồ ăn vặt, Giản Oánh sắp tức chết rồi, cô ta từ đâu chui ra vậy.

Cô bé xông về phía Giản Oánh, đâm cô ta ngã xuống đất rồi liếc nhìn Minh Thù, nhưng không hề dừng lại mà chạy vút ra ngoài.

Giản Oánh ngã đau điếng đầu óc bay bay, trong lúc mơ hồ chỉ kịp nhìn thấy chiếc vòng ở tay còn đang lóe sáng, con yêu kia đã chạy mất rồi.

“Cô… cô là yêu?” Người bình thường chỉ có thể dựa vào Tầm Yêu Thạch để phân biệt yêu quái. Là nhân viên của văn phòng yêu quái tất nhiên là Giản Oánh có Tầm Yêu Thạch.

Minh Thù cười tủm tỉm: “Đúng rồi.”

Giản Oánh bắt đầu thấp thỏm trong lòng. Con yêu quái này trông có vẻ đơn thuần vô hại, nhưng sâu thẳm trong lòng cô ta lại có chút sợ hãi, dường như nụ cười đó đang che giấu một con yêu quái đáng sợ.

Cô ta dám đơn thương độc mã đến đây, bởi vì cô biết con bé yêu quái vừa nãy ngoại trừ việc có thể mê hoặc người ta ra thì không có lực tấn công nào khác.

Giản Oánh bò dậy từ dưới mặt đất, cô ta nhìn về phía cửa ra vào, hít sâu một hơi rồi cắn răng xông ra.

Minh Thù vốn định đánh Giản Oánh một trận nhưng đột nhiên có người đi vào nhà vệ sinh, Giản Oánh đã chạy mất nhanh như một làn khói.

Cô ta vừa đi ra liền thấy Hoa Giản, Giản Oánh không kịp nghĩ ngợi đã chạy vụt qua: “Tốt quá rồi đội trưởng, tôi thấy ở đây có yêu quái.”

“Yêu.” Tên côn đồ bên cạnh Hoa Giản thốt ra:

“Có phải yêu mà chúng ta đang tìm không?”

Hoa Giản nhìn về hướng mà Giản Oánh chạy ra, chỉ thấy cô bé áo hồng ôm đống đồ ăn chậm rãi bước ra, cười tủm tỉm nhìn hắn giống như đang đeo một chiếc kính lọc màu vậy. Bộ đồ màu hồng hoàn toàn không khiến cho người ta cảm thấy thô thiển, ngược lại là một cảm giác mộng ảo duy mĩ, đáng yêu vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK