Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Lúc này một nam sinh ôm lấy An Khả Khả, quần áo có chút lộn xộn.

Cô cau mày, nghe tiếng bước chân xa xa bên ngoài: "Bùi Cẩn, giọng nói vừa rồi là của Nam Chi sao?"

Nam sinh khẽ nhíu mày, hắn đẩy An Khả Khả ra, lau sạch sẽ những dấu vết trên người.

Âm thanh đó dọa hắn sợ mềm nhũn cả người, đến bây giờ vẫn chưa có chút phản ứng nào.

Cũng may lực chú ý của An Khả Khả không ở trên này.

Hắn nhìn An Khả Khả, giọng điệu châm chọc: "Sợ?"

"Cô ta có…"

"A." Nam sinh châm chọc, bóp cằm An Khả Khả: "Trước đó không phải cô và Du Viễn bị người khác nhìn thấy, sao không thấy cô sợ hãi?"

"Bùi Cẩn, cô ta là Nam Chi." Đây là học sinh chuyển trường, nhưng là người không sợ trời không sợ đất.

Nam sinh cười nhạt, tay sờ loạn lên người An Khả Khả: "Yên tâm, ta vẫn chưa chơi chán, sẽ không để cho cô ta đi nói lung tung."

-

Minh Thù loạng choạng bước xuống lầu phòng thí nghiệm, cô xác định phương hướng một chút liền đi thẳng đến siêu thị của trường học.

Đói quá!

Đói quá đi mất!

Đùi gà!

"Ông chủ!" Minh Thù thật vất vả mới đi tới siêu thị liền vỗ một cái lên mặt tủ kính, ông chủ đang ngủ gật phía sau tủ kính bị dọa cho giật mình khiến đầu đập lên bàn.

"Làm cái gì vậy, làm cái gì vậy, muốn hù chết ta sao?" Ông chủ bất mãn ngẩng đầu: "Mua cái gì?"

"Ăn." Minh Thù như mất hết sức lực tựa vào tủ kính nói: "Tùy ông cái gì cũng được."

Hai mắt ông chủ nghi hoặc nhìn Minh Thù: "Tiền đâu?"

Tiền?

Vừa rồi cô chỉ tìm được một tấm thẻ ở trên người nguyên chủ, không có tiền mặt nào.

"Có thể quẹt thẻ không?"

"Có thể thanh toán bằng wechat và Alipay." Ông chủ nói: "Này, cô không sao chứ?"

"Ta sắp chết đói rồi!" Minh Thù nói: "Trước có thể cho ta chút gì lấp cái bụng không? Mọi người đều học cùng một trường, ta lại chạy không thoát."

Ông chủ quả thực thấy tình trạng Minh Thù trụ không nổi, liền lấy ra một gói bánh từ phía sau đưa cho cô.

Bánh mì rất ngon, nhưng số lượng ít, Minh Thù ăn xong giống như chưa ăn, cô vẫy tay: "Thêm vài cái nữa."

"Cô có tiền không?" Nhìn thế nào cũng thấy đây là tới ăn cơm chùa.

"Có thể vào Thanh Vân, còn có thể thiếu chút tiền ấy của ông sao?"

Một học kỳ ở Thanh Vân học phí lên đến hàng ngàn, có thể vào Thanh Vân hoặc là thành tích cực kỳ tốt, hoặc là đặc biệt có tiền.

Dù là loại học sinh nào, đều sẽ không thiếu tiền.

Thành tích cực kỳ tốt, mỗi học kỳ học sinh đều có học bổng, cũng đủ bọn họ chi tiêu ở Thanh Vân.

Ông chủ lại lấy mấy cái bánh bao từ phía sau đem cho Minh Thù, ngoài miệng lại nói: "Đói thành bộ dạng như vậy, ai biết cô có tiền hay không."

Minh Thù không muốn nói nhảm với ông ta, chỉ chuyên tâm ăn bánh mì.

Ông chủ nhìn qua rất hung dữ, nhưng con người cũng không tệ, lại đưa cho Minh Thù một ly bánh kem, bưng ghế ra cho cô ngồi.

Minh Thù cảm giác mình sống lại, cô thở phào một hơi, nhưng chuyện này cũng không làm cho chiếc đầu choáng váng của cô chuyển biến tốt, thân thể này vẫn đang sốt.

"Có sạc pin điện thoại không? Điện thoại của tôi hết pin rồi."

"Sao mà cô phiền toái như vậy!" Ông chủ thiếu kiên nhẫn, tìm máy sạc pin dưới mặt bàn ném cho cô.

Minh Thù sạc pin, khởi động máy, cô không có ở ứng dụng tìm wechat, thậm chí là không tìm thấy bất kỳ phầm mềm nào, may mắn Taobao vẫn còn.

Minh Thù trả tiền cho ông chủ, trừ vào tài khoản xong, số dư trong tài khoản tin nhắn gửi đến dọa cho Minh Thù giật mình.

"Chục, trăm, nghìn, chục ngàn, trăm ngàn…ực…"

Nguyên chủ là dân tị nạn cướp tiền từ ngân hàng về sao?

Minh Thù cẩn thận móc tấm thẻ kia ra nhìn một chút… Đây là thẻ đen!

Nếu có một ngày, đột nhiên ngươi phát hiện có một trăm ngàn, suy nghĩ đầu tiên của ngươi là gì?

Minh Thù say sưa mỉm cười, cũng không cần lo lắng trẫm không có đồ ăn vặt để ăn nữa!

"Sao cô không lên lớp? Các cô các cậu ở thời đại này cũng không biết quý trọng, cuộc sống tốt như vậy, tạo điều kiện cho các ngươi ăn học, các ngươi cả ngày chỉ biết trốn học…" Đột nhiên ông chủ bắt đầu giảng đạo lý.

Minh Thù vào siêu thị chọn một ít đồ ăn vặt rồi ra bên ngoài ngồi, vừa ăn vừa nghe ông chủ lải nhải.

Minh Thù đập đập quầy hàng: "Có thuốc cảm không?"

"Ta… đây là siêu thị, lấy đâu ra thuốc cảm, ta cũng không phải là Doraemon." Ông chủ nói chuyện rất có thứ tự, giọng nói rất hung dữ, giống như người của xã hội đen.

Minh Thù ghé vào trong hộc tủ cười: "Ông chủ, chắc chắn ông không có đối tượng."

Ông chủ: "…"

Cảm giác một ngàn mũi tên xuyên vào tim.

"Nhóc con, cút, cút, ăn no rồi thì cút nhanh lên." Cút ra khỏi siêu thị ma tiên của ta!

"Cám ơn." Minh Thù phất tay với ông chủ, lắc lư rời khỏi siêu thị.

Cô vừa đi, một người đàn ông từ bên ngoài tiến vào, ông chủ lịch sự chào: "Thầy giáo Tề, Nam Chi kia là lớp của các ngươi sao?"

Là một kẻ không an phận trong trường, như là đồ ăn vặt của đám học sinh, làm sao hắn có thể không biết.

Thầy giáo Tề gật đầu: "Đúng, học sinh này có vấn đề, sao vậy, đến đây gây phiền phức cho ông chủ?"

"Cái đó ngược lại không có, có điều ta nhìn thấy dáng vẻ cô ta giống như là bị bệnh rồi, vừa mới đi." Ông chủ chỉ ra bên ngoài.

Thầy giáo Tề vô cùng kinh ngạc: "Ngã bệnh?"

Ông chủ nói: "Có thể không phải, vừa mới tiến vào bộ dạng giống như chết đói, ăn một chút đồ nhìn qua khá hơn một chút. Còn hỏi tôi có bán thuốc cảm hay không, chỗ này của tôi cũng không phải là tiệm thuốc, lấy đâu ra thuốc cảm."

Thầy giáo Tề suy nghĩ một chút: "Vậy để tôi đi xem xem. Đi chỗ nào rồi?"

"Bên kia sân vận động!"

-

Minh Thù nằm phơi nắng trên bậc thang trong sân vận động.

Ánh sáng trước mặt đột nhiên tối om, Minh Thù mở mắt ra, tầm mắt có chút tối, hình ảnh một khuôn mặt xa lạ xuất hiện: "Cậu là ai, che mất ánh nắng của tôi rồi."

"Thầy Tề nói cậu bị bệnh?" Giọng nói nam sinh rất ôn hòa.

"Ừm." Thầy Tề là ai?

"Vậy cậu nằm ở đây làm gì? Tại sao không đến phòng y tế?"

Đầu Minh Thù choáng váng, kêu lên một tiếng: "Phòng y tế xa như vậy, không còn sức lực, tôi phơi nắng một chút là tốt rồi."

Phơi nắng một chút là tốt rồi?

Ánh nắng cũng có thể chữa bệnh?

Nam sinh đương nhiên là bị lời nói kỳ lạ của Minh Thù dọa cho hoảng sợ.

Một lát sau, đột nhiên thân thể Minh Thù vọt lên, cô bị người ta bế lên.

Chóp mũi ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.

Ánh mắt dần mờ mịt, chỉ mơ màng nhìn thấy vài tia sáng.

Thì ra bị bệnh thực sự có thể khiến một người trở nên yếu đuối.

Sau này nhất định không thể bị bệnh!

Đều mất hết sức lực yêu thích đồ ăn vặt rồi!

Lúc Minh Thù tỉnh lại, cô đang chuyền nước ở phòng y tế, ngồi bên cạnh là một bác sĩ mặc áo blouse trắng, tinh thần đang tập trung đọc cuốn tiểu thuyết.

Minh Thù chống thân thể ngồi dậy, bác sĩ quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, để sách xuống rồi đứng lên: "Tỉnh rồi? Em biết em sốt bao nhiêu độ không?"

"Năm mươi?"

Bác sĩ: "…" Năm mươi sợ là nướng chín cô rồi.

Bác sĩ kiểm tra bình truyền nước một chút, khuôn mặt nghiêm túc: "Người nhà em đâu? Tình hình này của em cần phải về nhà nghỉ ngơi."

"Chết cả rồi?" Minh Thù cũng không dám chắc, dù sao nguyên chủ là một người vừa về nước, ở một mình, trong điện thoại không có bất cứ số liên lạc của người nào, chỉ có một khoản tiền lớn.

Về thân thế của cô, Minh Thù chưa tiêu hóa tỉ mỉ cho lắm.

Có điều dựa theo tính tình đen tối này của nguyên chủ, đoán chừng là chết hết rồi. Không phải chết hết, đoán chừng quan hệ với nguyên chủ cũng không tốt, vậy cùng với việc chết hết cũng không kém.

"Này em, em nói như vậy là sao!" Bác sĩ nghĩ đến loại kịch bản cẩu huyết bố mẹ đều mất này hắng giọng nói một câu: "Vậy trước tiên em hãy ở chỗ này nghỉ ngơi đi, có gì khó chịu cứ nói với tôi."

"Đưa em tới đây là ai?"

Bác sĩ nói: "Thầy giáo Tề."


Cơ thể Minh Thù mất nước, nghỉ ngơi một lát thì không có chuyện gì lớn.

Bác sĩ tấm tắc khen, nói thể chất cô rất tốt.

Minh Thù lấy thuốc rồi rời khỏi phòng y tế, đúng lúc này là lúc tan học. Minh Thù cũng không quay về phòng học mà đi ra khỏi trường.

"Nam Chi, ngươi đứng lại cho ta!"

Minh Thù mới vừa đi khỏi cổng trường liền có người gọi lại.

Minh Thù vung vẫy thuốc trong tay, quay đầu nhìn người vừa kêu tên mình, là một cô gái tóc ngắn, đồng phục học sinh biến tấu ngô không ra ngô khoai không ra khoai, tóc thì nhuộm tím nhuộm xanh.

Cô ta dẫn theo vài nữ sinh, hùng hổ đi đến chỗ Minh Thù… nhìn hơi quen quen.

"Nam Chi, lần trước đã hẹn xong ngày hôm nay, làm sao, sợ rồi muốn bỏ chạy?" Nữ sinh không cao bằng Minh Thù nói, chỉ có thể ưỡn ngực để lấy khí thế cho mình.

Minh Thù móc cái túi vào ngón tay, xoay xoay cổ tay, túi nilon cũng theo ngón tay cô xoay tròn.

"Hẹn cái gì? Hẹn hò?"

Giọng nói của Minh Thù dịu dàng vang lên, vẻ mặt ngoan hiền, hoàn toàn mất hết sự sắc sảo thường ngày, còn có khí chất hơn so với các thiên kim nhà giàu có ở trường học này.

Nữ sinh kia ngẩn ra.

Một lúc sau, nữ sinh mới lên tiếng: "Nam Chi ngươi giả ngốc cái gì, nếu như ngươi sợ cứ việc nói thẳng, chúng ta cũng sẽ không chê cười ngươi, các chị em mọi người nói có đúng hay không?"

"Trước đây còn nói cái gì một chọi năm, bây giờ sợ rồi. Nam Chi, ngươi cũng chỉ biết khoác lác?"

"Ta còn tưởng ngươi lợi hại thế nào…"

Nữ sinh mang người tới, nói hai ba câu xem thường Minh Thù.

Nữ sinh hít một hơi, ngực ưỡn nói: "Nam Chi, hôm nay khiến ngươi phải sợ rồi, chỉ cần đứng ở chỗ này, hô to ba tiếng ta là heo, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi, như thế nào?"

Túi nilon chuyển động không nhanh không chậm theo ngón tay Minh Thù, giống như kim đồng hồ đang chạy.

Cô đang suy nghĩ xem, nguyên chủ đã đồng ý hẹn với năm người trước mặt này vào lúc nào.

Lúc lâu sau, ngón tay Minh Thù đột nhiên dừng lại.

Một tuần trước.

Nguyên chủ hẹn một chọi năm với năm người này.

"Ta đói rồi, không muốn đánh nhau." Minh Thù nhẹ nhàng nói: "Hôm khác đi!"

"Hôm khác? Ta nhổ vào, hôm nay hoặc là ngươi đánh với bọn ta hoặc là hô to ba tiếng, bằng không ngươi đừng hòng đi!" đối phương không chịu từ bỏ.

"Được! Được, trước hết các ngươi mời ta ăn cơm, ta lại đánh nhau với các ngươi."

Mấy nữ sinh đồng thời ngẩn người, đây là hành động gì?

"Ngươi bớt bày trò đi, đừng tưởng rằng như vậy chúng ta sẽ bỏ qua!"

"Không mời vậy ta đi đây." Minh Thù ném túi nilon, chuẩn bị rút lui.

"Mời thì mời!" Nữ sinh hét lớn một tiếng: "Ăn xong ngươi liền đánh nhau với bọn ta phải không? "

"Ừm." Ăn no mới có sức lực nha!

"Đi!"

Mặc dù Thanh Vân là một trường trung học, thế nhưng học phí rất đắt đỏ, người có tiền thường lui tới đây, cho nên xung quanh khu phố đều là những cửa tiệm xa hoa.

Minh Thù chọn một quán lẩu nhìn qua rất tốt.

Minh Thù cầm thực đơn gọi món ăn, năm người đối diện có chút mờ mịt.

"Tại sao chúng ta tại phải mời cô ta ăn cơm?"

"Không phải cô ta nói mời ăn cơm mới có thể đánh nhau sao?"

"Không mời cũng giống vậy có thể đánh cô ta…"

"Chúng ta là có đạo nghĩa giang hồ, không làm ra loại chuyện đó, đợi cô ta ăn no, ta xem cô ta còn có thể nói cái gì."

"Lão đại nói đúng!"

Năm người nhìn Minh Thù ăn, cái gì mà thịt bò, cá viên, lòng bò, cánh gà… hương thơm ngào ngạt, khiến cho các cô thẳng tắp nuốt nước miếng.

"Lão đại, ta cũng có chút đói bụng."

"Ta cũng đói…"

Cuối cùng năm người cũng ăn một bữa lẩu theo Minh Thù, đợi ăn xong liền tính tiền, Minh Thù rất giữ chữ tín hẹn đánh nhau một trận với bọn họ.

Năm người bị đánh thê thảm.

Đây mới là tiền mất tật mang.

"Tại sao chúng ta bỏ tiền cho cô ta ăn no rồi tới đánh chúng ta?" Đứa nào đứa nấy khóc lóc kể lể.

Bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Quỷ mới biết là vì sao.

-

Ngày thứ hai Minh Thù đến trường, năm người nhìn thấy cô chủ động đi đường vòng, không dám tìm cô gây phiền phức nữa.

Trước kia tính tình Nam Chi rất kỳ quái, luôn túm chặt người ta không buông giống như người ta thiếu nợ cô vậy, như cái gai bám riết không thôi.

Hôm qua vừa lừa gạt được, dĩ nhiên cái gai kia liền cười tủm tỉm đi theo bọn họ ăn lẩu, ăn xong còn hẹn đánh nhau, toàn bộ quá trình cô đều cười "hì hì".

Đây là trúng tà rồi!

Minh Thù cầm một hộp sữa chua vào phòng học.

Nguyên chủ vừa mới tới trường mà đã đắc tội với nhiều người như vậy. Bạn cùng lớp hoặc là cười nhạt hoặc là coi như hoàn toàn không thấy, cô đi vào cũng không ai để ý đến cô, Minh Thù tự mình đi đến chỗ ngồi cuối cùng.

Hai nữ sinh ngồi đối diện xì xào bàn tán, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô, thấy Minh Thù đưa tay vào bàn học, khuôn mặt hai người không nhịn được nữa cười rộ lên.

"A…"

Bạn trong lớp nhao nhao quay mặt nhìn ra phía sau.

"Bị dọa cho sợ rồi?"

"Chậc chậc, ta còn tưởng rằng cô ta không sợ trời không sợ đất chứ, chưa gì đã bị dọa sợ rồi, ha ha…"

Minh Thù "a a" một hồi, sau khi hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chợt im lặng, trong phòng học đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Các học sinh: "…"

Minh Thù bình tĩnh nở nụ cười: "Dọa được chưa?"

Các học sinh: "…"

Minh Thù lấy thứ trong bàn ra ném xuống đất, mỉm cười nói: "Có bản lĩnh thì bỏ con rắn thật vào cho ta, nhét con rắn giả vào, định hù dọa trẻ con?"

Con rắn giả trên mặt đất nhìn giống như thật, nhìn qua giống như là con rắn thật.

Hai nữ sinh ngồi đối diện mặt hơi biến sắc, mới vừa rồi còn cho rằng hù được cô, không ngờ dĩ nhiên là đang đùa các cô.

Các học sinh dời ánh mắt đi, hai nữ sinh nắm tay nhau rời khỏi phòng học.

"Nam Chi, có người tìm cô." Bên ngoài phòng học đột nhiên có người gọi cô.

Minh Thù nhìn ra bên ngoài phòng học, một nam sinh đứng ở bên ngoài phòng học, không ít nữ sinh đi qua nhìn mê mẩn rồi thét chói tai.

Minh Thù thu tầm mắt lại, mặc kệ là ai đến.

"Nam Chi, ngươi ra ngoài một chút." Nam sinh nhịn không được lên tiếng: "Ta có lời muốn nói với ngươi."

Minh Thù vung tay như bình thường hay đuổi con ruồi nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra chuyện ở nhà vệ sinh cho người khác biết."

Sắc mặt Bùi Cẩn trong nháy mắt đen lại.

Bà nó chứ, ngươi nói ở trước mặt nhiều người như vậy, còn nói sẽ không nói cho người khác biết?

Mà nghe được từ then chốt mọi người xôn xao vây lại xem, cái gì nhà vệ sinh? Ở nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì? Nam thần Bùi Cẩn và Nam Chi?

Bùi Cẩn trực tiếp đi vào phòng học, thấp giọng nói: "Nam Chi ngươi theo ta ra ngoài."

Minh Thù lắc đầu nói: "Ta không hẹn với ngươi, An Khả Khả mà biết sẽ giết chết ta."

Bùi Cẩn: "…"

Cô ta nói lời điên khùng gì đó.

Hai mắt Bùi Cẩn tỉ mỉ quan sát Minh Thù, nữ sinh này dường như có chút không giống với trước đây. Đương nhiên Nam Chi chuyển tới trường chưa được bao lâu, hắn cũng không hiểu rõ người này.

Bùi Cẩn liếc mắt nhìn bốn phía. Ở trường cấp ba Thanh Vân hắn còn bị đối xử như vậy, trên mặt không tránh khỏi có chút chịu không nổi.

"Nam Chi, ngươi không muốn sống ở cấp ba Thanh Vân nữa, đến sân thượng vào thời gian nghỉ trưa."

Hả!

Thằng nhãi chết bầm này còn muốn làm cho trẫm không sống được nữa.

Trẫm không đi!

Xem ngươi có thể làm gì!

"Reng reng…"

Bùi Cẩn vừa dứt lời, chuông vào học vang lên.

Tiết thứ nhất từ bên ngoài thầy giáo tiến vào, Bùi Cẩn cũng không tiện ở lâu, liếc mắt cảnh cáo Minh Thù rồi rời khỏi phòng học.

"Các em mở sách…"

Đủ các loại âm thanh trong phòng học vang lên, ở phía trên thầy giáo tự mình độc thoại, người ở phía dưới thì ăn, ngủ, học môn khác, chơi điện thoại.

Minh Thù gục lên bàn, ngẩn người cắn ống hút sữa chua.


Bùi Cẩn hẹn Minh Thù vào giờ nghỉ trưa, Minh Thù làm gì có thời gian nói linh tinh với hắn, trước hết phải đến căn tin ăn cơm trưa, sau đó lại phải chiến đấu ở siêu thị trong trường học.

Minh Thù cũng có ấn tượng sâu sắc đối với siêu thị này.

Nó có một cái tên rất ma mị.

Ma Tiên.

Đây có phải tên được đặt từ một người bình thường không?

Chắc là xem phim hoạt hình nhiều quá rồi!

Lúc Minh Thù đi vào, có không ít học sinh mua đồ ăn vặt, ông chủ đứng ở trước tủ kính chơi điện thoại, có học sinh giúp hắn thu tiền.

Không gian bên ngoài của cửa hàng này rất rộng, có thể cho học sinh ở ngồi ăn gì đó.

"Nam Chi, ôi chao…"

"Cô lại mua đồ ăn vặt…"

"Mắt tôi mù rồi sao, tôi lại thấy cô Nam Chi đây dạo siêu thị, mua đồ ăn vặt."

"Người như cô không phải mua thuốc lá mới đúng sao?"

"Hình như ở đây không bán thuốc…"

Minh Thù ôm đồ ăn vặt đi tính tiền, học sinh thu tiền nhìn Minh Thù, có lẽ nhận ra cô là nhân vật tầm cỡ, bắt đầu hơi e dè.

"Tổng cộng là hai trăm năm mươi ba."

Minh Thù trả tiền bằng Taobao.

"Không mua thuốc lá?" Ông chủ đột nhiên rời mắt khỏi màn hình điện thoại di động, nhìn Minh Thù.

"Xúi giục học sinh mua thuốc lá, ông chủ, không lẽ ông muốn làm loạn sao?" Minh Thù mang theo túi, đi sang bên cạnh hai bước, cho người phía sau tính tiền.

Ông chủ đi theo cô, hai người cách cái tủ kính: "Cô có hút thuốc đi nữa thì thầy cô cũng không làm gì được cô, thực sự không mua một gói sao? Những học sinh khác tôi đều không bán."

Giọng nói của ông chủ giống như việc bán cho cô là vô cùng vinh hạnh vậy.

Vậy chắc trẫm phải cám ơn ngươi một tiếng nhỉ?

Cửa hàng của ông chủ cũng rất ma mị.

Nguyên chủ không hút thuốc lá… Ít nhất là bình thường cũng không có hút.

Lúc tâm trạng đặc biệt không tốt, cô mới hút thuốc.

Ông chủ ném điện thoại di động xuống dưới quầy, hỏi Minh Thù: "Cô khỏe rồi sao? Hôm đó tôi còn tưởng cô sắp chết rồi chứ."

"Vậy thật sự phải để ông thất vọng rồi, tôi chưa chết được đâu." Minh Thù kéo cái ghế ở bên cạnh, bắt đầu ngồi mở đồ ăn vặt.

Ông chủ cạn lời: "Sau đó thầy Tề có đến tìm cô, hắn đưa cô đến phòng cứu thương đúng không?"

Bác sĩ nói là thầy Tề đưa cô đến, nhưng mà…

Người mà cô nhìn thấy ở đó tuyệt đối không phải thầy Tề.

Minh Thù ngồi ăn vặt ở cửa hàng, dẫn đến không ít người vây quanh, hình như hôm nay ông chủ tâm trạng rất tốt, tám đủ thứ chuyện với Minh Thù.

"Ông chủ, nhận hàng."

Ông chủ không nói nữa, đi ra ngoài kiểm hàng.

"Nhóc con đi học đi."

"Bộp." Âm thanh vang lên từ quầy hàng: "Không nghe thấy chuông vào học sao?"

"Không." Minh Thù nhai kẹo: "Không hứng thú."

"Vậy có hứng thú với chuyện gì? Đánh nhau ẩu đả?" Ông chủ "à" một tiếng: "Những đứa trẻ ngày nay, bây giờ không học tập cho giỏi, về sau sẽ có lúc hối hận."

"Ông cũng vì không cố gắng học hỏi, cho nên bây giờ chỉ có thể ở đây mở siêu thị?"

Ông chủ cảm thấy bị bắn trúng tim đen.

"…" Cút khỏi cửa hàng Ma Tiên của ta!

Minh Thù trốn học lại đến cửa hàng Ma Tiên gây rối, ông chủ tức giận mắng vài câu, sau đó không để ý đến Minh Thù, tự đi chơi một mình.

"Hoan nghênh quý khách."

Cửa hàng tự động vang lên tiếng hoan nghênh.

Ông chủ cũng không ngẩng đầu, nhưng Minh Thù biết ông có giám sát ở dưới, có thể nhìn thấy.

"Ông chủ, có bản phác thảo không?"

Minh Thù cảm thấy cơ thể này, không hiểu sao lại rùng mình lên, lập tức cắn hai miếng bánh tuyết.

"Bên kia, tự tìm đi." Ông chủ chỉ ngón tay qua đó, vẫn như cũ không ngẩng đầu, thái độ vô cùng thiếu kiên nhẫn, cũng không biết bộ dạng của hắn như vậy làm thế nào lẫn vào trường học mà không bị học sinh đánh chết.

Chẳng lẽ là bởi vì dáng dấp đẹp trai?

Đúng, ông chủ Ma Mị này rất đẹp trai, chỉ là có chút lôi thôi lếch thếch, nhìn qua thật chán chường.

Nhưng mà nhìn cái bộ dạng này càng có cảm giác.

"Bao nhiêu tiền."

Minh Thù lại có loại cảm giác này, cô nhíu mày, nhìn về phía người bên cạnh.

"Hai mươi." Ông chủ cuối cùng cũng ngẩng đầu: "Vẫn là tiền mặt…"

Người kia lập tức lấy ra một tờ một trăm đưa tới, ông chủ nhận lấy cũng không phân biệt thật giả, liền thối tiền lẻ.

Minh Thù ôm đồ ăn vặt xê dịch sang bên cạnh, ông chủ chẳng biết tại sao: "Cô làm gì vậy? Đừng làm rớt đồ của tôi, rất đắt đó!"

Người kia cũng nhìn qua theo ông chủ.

Người con trai vóc dáng thon dài, áo sơ mi trắng vừa vặn kín kẽ, tràn ngập mùi vị nam tính.

Hắn đặt bản phác thảo ở trên tủ kính, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đè lên, chỗ cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ.

Hắn có một đôi mắt đặc biệt đẹp, nhưng lúc này ánh mắt tĩnh lặng như khu rừng nghìn năm, có thể nhìn thấu rừng rậm.

Minh Thù cũng cảm thấy kỳ lạ, thân thể này… Quả nhiên sợ người này?

Đúng vậy, là thân thể này, không phải cô.

Loại bản năng này đã ảnh hưởng đến cô.

Ông chủ thối tiền cho hắn, lại thét lên với Minh Thù: "Kêu cô cẩn thận một chút, cô xem cô đẩy đồ của tôi đến chỗ nào rồi, giờ học không đi học, ở chỗ của tôi mà phá…"

Người con trai nhìn ông chủ một cái, thoáng qua Minh Thù cảm thấy có sát ý.

Ông chủ chợt im lặng, mắt quét về phía người kia, người con trai đã rũ mắt xuống, xương tay hiện lên rất rõ gấp tiền giấy lại, kẹp chung với bản phác thảo, sau đó cầm bản phác thảo rời khỏi cửa hàng.

[Nhiệm vụ nhánh: Đây là một bí mật.]

"…" Minh Thù lơ ngơ, nhiệm vụ quái quỷ gì đây? Hài Hòa Hiệu ngươi bây giờ ngay cả khí chất cũng đi đâu mất rồi?

[Mời ký chủ tìm ra bí mật lớn nhất giấu ở trường học.] Hài Hòa Hiệu gợi ý.

Minh Thù: "…" Gợi ý này khác chỗ nào với việc không gợi ý đâu?

Bí mật lớn nhất của trường học, cái nào mới gọi là lớn nhất? Giết người phóng hỏa?

[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Bắc Đường. Gợi ý: Chính là người con trai vừa rồi đó!]

Minh Thù: "…" Vì sao cô cảm thấy giọng nói vừa rồi của Hài Hòa Hiệu có vẻ hưng phấn nhỉ?

Giọng điện tử hẳn là không phân biệt được cái gì hưng phấn với không hưng phấn chứ?

Nhất định là ảo giác!

Hài Hòa Hiệu thay đổi rồi!

Người con trai vừa rồi…

"Ông chủ, ông quen biết với người vừa rồi sao?"

"Không biết." Ông chủ thở dài một hơi, nói thầm một tiếng: "Không quen không biết…"

Minh Thù cảm thấy mình phải điều chỉnh một chút về ký ức của nguyên chủ.

Ký ức trước khi về nước của nguyên chủ…

Minh Thù suy xét tỉ mỉ một lúc lâu, lại phát hiện những ký ức ấy hơi mờ nhạt, đoạn thời gian trước khi nguyên chủ trở về nước là ở trong bệnh viện, lúc cô tỉnh lại ký ức cũng có chút vấn đề, thế nhưng ý định về nước của cô vẫn rất kiên định.

Hình như là xuất viện liền muốn về nước, phân vân mấy thành phố mới chọn đến nơi này.

Minh Thù suy nghĩ kỹ một chút, xác định không có tin tức gì hữu dụng đành bỏ cuộc.

Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!

Trẫm có đồ ăn vặt!

Minh Thù gõ gõ vào tủ kính trước mặt ông chủ: "Ông chủ, ông biết bí mật lớn nhất của trường học là gì không?"

[...] Nhiệm vụ ký chủ cô không phải hoàn thành như vậy!

Ông chủ thuận miệng nói: "Thầy chủ nhiệm nhận hối lộ?"

Minh Thù: "…"

Ông chủ lại nói: "Hiệu trưởng có con gái riêng?"

Minh Thù cười lớn: "Ông cũng biết nhiều thật đấy."

"Cô muốn biết cái gì?" Ông chủ không biết lôi một điếu thuốc ở đâu ra ngậm, bật lửa đánh đến mấy lần mới châm lửa được: "Nói cụ thể một chút."

Cô mà biết cụ thể như thế nào, còn hỏi ông ta làm gì.

"Ông biết những gì nói hết cho tôi đi?" Minh Thù đề nghị.

Ông chủ liếc một cái, gục đầu xuống tiếp tục chơi trò chơi: "Cửa chính ở bên kia, đi thong thả không tiễn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK