Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thị tẩm là chuyện về kỹ thuật.

Nhưng xem ra với Quân Tuyệt, chuyện này không chỉ là kỹ thuật mà còn là nghệ thuật.

Không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao?

Có đến nỗi phải người trước người sau như sinh con vậy không? Một lát nữa có phải các người còn muốn vây xem hay không?

Thật khó khăn lắm những người này mới đi ra ngoài, không khí trước mặt Quân Tuyệt mới thông thoáng lại, cảm giác có thể hít thở lại.

Ga giường hắn đã được thay mới, Quân Tuyệt từ trong chăn bò ra ngoài, ngồi xếp bằng trên giường.

Chờ đợi ròng rã nửa canh giờ, Minh Thù đẩy cửa đi vào, gian phòng ảm đạm, Quân Tuyệt ngồi trên giường nhàm chán lắc tua rua trên rèm che.

Nghe tiếng động, hắn nhanh chóng buông tua rèm, đổi một tư thế ngồi.

Hắn ngửi được mùi hương bánh ngọt trên người nàng.

Nàng lại đi ăn cái gì rồi.

Minh Thù vừa cởi quần áo vừa bước đến phía giường. Quân Tuyệt chỉnh lại tư thế, chờ Minh Thù vừa gặp đã thương, thấy xong muốn ngủ.

Nhưng mà cũng không phải.

Nàng cởi hết y phục, trực tiếp lên giường, nằm bên trong nhắm mắt lại.

Quân Tuyệt: “...” Chuyện này không giống với lúc học mà!

“Bệ hạ.” Trời không chịu đất, vậy đất chịu trời vậy. Quân Tuyệt chịu nhục xích lại bên cạnh Minh Thù:

“Người mệt lắm sao?”

“Ừm.” Phê duyệt một đống tấu chương cao như núi, trẫm muốn vừa sủng hạnh đồ ăn vặt, vừa làm xong, có thể không mệt sao!

Quân Tuyệt im lặng.

Hắn nằm bên cạnh Minh Thù, cũng không biết làm gì, chỉ bất động nhìn chằm chằm tua trên nóc giường.

Tia sáng trước mắt dần tối lại, gió thổi tắt ngọn nến trong điện.

Không gian hơi lạnh, hắn nhích lại gần Minh Thù bên kia.

Minh Thù xoay người, tay khoác lên eo hắn.

Đáy lòng Quân Tuyệt bình tĩnh dị thường, hắn kéo Minh Thù vào lòng, chớp mắt, hắn cảm giác ôm được một bảo bối ấm áp núc ních, mềm nhũn.

Đáy lòng dần dần trỗi dậy cảm giác kỳ lạ, dường như chỉ muốn ôm nàng như vậy đến mãi mãi.

Ý niệm này điên cuồng lại đáng sợ.

Quân Tuyệt chợt tỉnh táo lại.

Hắn giơ tay vuốt mặt, đáy mắt dần dần tỉnh táo, lấp lánh khác thường. Một lúc lâu, hắn cúi đầu hôn chân mày Minh Thù, nói nhỏ giọng bên tai nàng: “Ngủ ngon.”

-

Tin tức Minh Thù sủng hạnh Quân Tuyệt hôm sau đã truyền đến tai các vị đại thần, quần thần đều khiếp sợ.

Chuyện này cũng chưa tính, lúc lâm triều lại tuyên bố chuyện ban hôn cho Mạnh Lương, đối tượng ban hôn chưa định, để cho Mạnh Lương tự lựa chọn nhưng trong một tháng phải trả lời.

Các đại thần càng thêm không hiểu bệ hạ của mình nghĩ như thế nào.

Binh quyền Mạnh gia...

Dựa theo suy nghĩ bọn họ, bệ hạ hẳn là nạp Mạnh Lương vào hậu cung mới đúng.

Nhưng bệ hạ không làm theo lẽ thường, nàng để Mạnh Lương được gả đi.

Mặc dù chưa định đối phương nhưng đó cũng là ban hôn, chỉ cần Mạnh Lương chọn ra một đối tượng thành hôn, có thể thành hôn ngay... Muốn ai cũng được.

Mạnh Lương ở bên ngoài Dưỡng Tâm điện cầu kiến Minh Thù.

Quân Tuyệt đi tới đi lui trước mặt Minh Thù: “Bệ hạ, người không đi gặp hắn một chút ư?”

Minh Thù không ngẩng đầu: “Trẫm đi, phượng quân sẽ phá nát Dưỡng Tâm điện của trẫm mất.”

Sau cùng, Minh Thù cười tủm tỉm ưng thuận hứa hẹn: “Phượng quân yên tâm, về sau trẫm chỉ cưng chiều một mình ngươi, không có người khác.”

Quân Tuyệt ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Minh Thù.

“Bệ hạ, rốt cuộc người muốn làm gì?” Vô duyên vô cớ đột nhiên bắt đầu cưng chiều hắn, luôn cảm thấy có dự cảm không lành.

“Cưng chiều ngươi mà, đây không phải là ngươi muốn sao?” Trẫm cưng chiều ngươi như thế còn không vui sao, còn muốn trẫm làm sao!

Không phải không phải không phải!

Đây không phải là lão tử muốn, lão tử giờ hơi sợ!

Quân Tuyệt mấy lần thăm dò, Minh Thù chưa từng lộ ra sơ hở gì nhưng nụ cười của nàng sao cứ như dối trá cộng thêm không có ý tốt.

Quân Tuyệt càng thêm vững tin kẻ thần kinh này không có lòng tốt.

“Bệ hạ gặp Mạnh Lương tướng quân một chút đi.” Quân Tuyệt đột nhiên rộng lượng.

“Không nên làm quá căng, không tốt với bệ hạ.”

Minh Thù nheo mắt: “Không ghen sao?”

Quân Tuyệt chậm rãi nói: “Bệ hạ nói phượng quân phải có người bên dưới để quản, hơn nữa bệ hạ không phải nói hậu cung chỉ có một mình ta sao?”

“Thế nhưng trẫm có thể nuôi ở bên ngoài.” Ngươi có phải ngốc hay không!

Quân Tuyệt: “...” Còn có thao tác thừa thãi này sao, tại sao ngươi không đi chết đi!

Nuôi nuôi!

Nuôi thư sinh của ngươi đi, lão tử không thèm!

Quân Tuyệt bị Minh Thù chọc giận bỏ đi, Liên Tâm nhìn thấy hơi sợ, bệ hạ sao cứ thích làm phượng quân tức giận.

“Truyền Mạnh Lương vào đi.” Minh Thù căn dặn Liên Tâm.

Mạnh Lương được truyền vào Dưỡng Tâm điện.

Mạnh Lương quỳ xuống thẳng người, giọng nói có khí phách: “Bệ hạ, xin hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thần cũng không có dự định thành gia lập thất.”

Minh Thù chống cằm, giọng nói sâu kín: “Vậy ngươi khuyến khích Mạnh tướng quân tới nói cho ngươi tiến cung làm gì.”

Khuôn mặt Mạnh Lương đỏ lên, nói hơi lắp ba lắp bắp: “Bệ hạ, thần... đối với người luôn có lòng ngưỡng mộ, người thực sự không biết sao?”

Minh Thù nặng nề: “Mạnh Lương tướng quân vẫn nên chọn một thiên kim thế gia, giờ ngươi còn có thể cưới, chờ sau này nói không chừng cũng chỉ có thể gả đi mà thôi.”

Nam quyền ở nước Tử Nguyệt dần bị suy yếu, nữ quyền lớn mạnh. Bây giờ nam tử còn có thể cưới vợ, qua mấy năm nữa, chỉ còn có thể gả cho vợ mà thôi.

“Bệ hạ, thần sẽ không cưới người khác.” Mạnh Lương kiên định.

“Thần nguyện ý vĩnh viễn bảo vệ cho bệ hạ, mời bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

“Không cần.” Minh Thù dừng một chút:

“Bắt đầu từ ngày hôm nay Mạnh Lương tướng quân nên qua lại nhiều với thiên kim thế gia, cũng không cần vào cung nữa.”

Mạnh Lương không thể tin: “Bệ hạ...”

Minh Thù phất tay: “Lui xuống đi.”

Mạnh Lương thế nào cũng không ngờ được, tự mình vào cung một chuyến, chẳng những không khiến cho Minh Thù thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, ngược lại cơ hội vào cung về sau cũng bị mất.

Mạnh Lương thấp thỏm không yên rời khỏi cung.

“Mạnh Lương tướng quân.”

Có người gọi hắn, Mạnh Lương hoàn hồn nhìn về phía xe ngựa dừng lại bên cạnh mình: “Thừa tướng.”

Ninh Phù Dung cười cười: “Mạnh Lương tướng quân có thời gian rỗi không? Theo ta đi uống một chén, thế nào?”

“Thừa tướng, hạ quan còn có việc...”

“Mạnh Lương tướng quân, bệ hạ cũng đã cho ngươi nghỉ ngơi một chút, ngươi đây không phải là kiếm cớ từ chối sao? Cùng ta uống một chén thật sự khó khăn vậy sao?”

“Không phải.”

“Vậy lên đây đi.”

Mạnh Lương lưỡng lự một lát rồi lên xe ngựa của Ninh Phù Dung.

Ninh Phù Dung đưa hắn đến một quán rượu, Dịch Lãng đã ở đó. Ninh Phù Dung thỉnh thoảng sẽ mang Dịch Lãng đi ra ngoài, mọi người đều biết Dịch Lãng là người của Ninh Phù Dung.

Mạnh Lương thấy vậy, trong lòng nhẹ nhõm vài phần.

Mạnh Lương trong lòng có chút phiền muộn, Ninh Phù Dung nói chuyện cùng hắn, hắn cũng chỉ thuận miệng đáp lời. Ngay cả Ninh Phù Dung nói gì, dường như hắn cũng không nghe rõ.

Rượu mạnh vào bụng, Mạnh Lương rất nhanh đã có men say.

Ninh Phù Dung bưng ly rượu chậm rãi uống, mãi đến khi Mạnh Lương hoàn toàn nằm ra trên bàn bất tỉnh nhân sự, nàng mới đặt chén rượu xuống.

“Thừa tướng...” Sắc mặt Dịch Lãng không tốt lắm:

“Người thật sự muốn?”

“Binh quyền Mạnh gia rất quan trọng.” Ninh Phù Dung cười nói:

“A Lãng, yên tâm, ta không phụ ngươi, trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là đặc biệt.”

Dịch Lãng yên lặng nhìn Mạnh Lương, cười khổ một tiếng, mở miệng mấy lần mới nói: “Ta biết rồi.”

Hắn đứng dậy đỡ Mạnh Lương lên, đưa vào căn phòng bên cạnh.

Lúc Ninh Phù Dung đi vào, hắn đứng ở bên ngoài một lúc lâu mới rời khỏi.

Từ sau khi Minh Thù ngủ lại ở Tiên Vũ cung, trong cung trở nên bất thường, thứ gì tốt đều miễn phí dâng tặng đến Tiên Vũ cung.

Không chỉ có vậy, Minh Thù còn đặc biệt sai người thu thập các loại kỳ trân dị bảo cho vị hôn quân, toàn bộ đều ban thưởng đến Tiên Vũ cung.

Sau đó nghe phượng quân nói một câu rằng Tiên Vũ cung trông quá nhạt nhẽo, Minh Thù lại bắt đầu xây dựng cung điện mới.

Ân sủng của phượng quân có thể nói là vang bóng một thời.

Các đại thần thấy phượng quân trong cung này ngày càng được sủng ái, chỉ cảm thấy điều này không tốt.

Và đương sự cũng cảm thấy không được hay.

Kẻ thần kinh này đã đưa đẩy hắn đến trên đầu sóng ngọn gió, nàng ta nào đâu phải sủng ái? Rõ ràng chính là sự mưu sát!

Nhưng hắn ta còn không thể cự tuyệt.

Làm một vị minh quân rất khó.

Chỉ cần nửa tháng là làm được một vị hôn quân.

Mỗi lần thượng triều, các đại thần đều phải tạo cho bản thân một tâm lý đề phòng, tránh bị Minh Thù làm cho tức chết.

“Trời cũng đã vào thu, khí trời sao còn nóng bức như vậy?”

“Đúng vậy đúng vậy, thời tiết năm nay không biết sao nữa... Tâm trạng của bệ hạ gần đây cũng giống thời tiết vậy, thật khó đoán, Lý đại nhân hôm qua mới vừa bị đánh xong.”

“Hôm nay mọi người không có chuyện gì quan trọng để bẩm báo phải không?”

Mọi người im lặng một cách kỳ lạ, không ngờ lại có chuyện này.

Ninh Phù Dung đứng ở sát bên, vẻ mặt mờ nhạt nhìn bọn họ đợi thái giám truyền gọi, Ninh Phù Dung đi đầu tiến vào Kim Loan điện.

Đợi mọi người lần lượt đứng ngay ngắn, Minh Thù chậm rãi bước ra. Có một vài cung nữ theo sau, trong tay mỗi người đều đang bê món điểm tâm, lần lượt đặt lên long án.

Các đại thần đã quen với bộ dạng bỏ việc chính làm việc phụ này của nàng ta, nói nhiều sẽ bị đánh roi.

Để không bị ăn đòn, bọn họ chỉ có thể làm như không thấy gì.

Minh Thù ngồi xuống cầm một đống điểm tâm, ý bảo bọn họ bắt đầu biểu diễn.

Mỗi ngày đều nghe đám người này báo cáo những chuyện nhỏ nhặt, Minh Thù cũng rất buồn chán, đều muốn làm hôn quân hủy bỏ buổi triều sớm này đi.

“Bệ hạ, thần có tấu.”

Minh Thù lười biếng phất phất tay: “Nói.”

Vị đại thần tiến lên là một võ tướng, hình như họ Khổng.

Khổng tướng quân hạ giọng bẩm báo: “Ninh An quận chúa cường đoạt nam nhi, ẩu đả ấy đánh người đến chết. Bình Thụy Vương bỏ qua luật pháp, cưỡng ép mang quận chúa đi, vu khống là bị hại để lấy lòng quận chúa, ồn ào đến nỗi mọi người đều biết, mời bệ hạ làm chủ cho.”

Ninh An quận chúa là ai?

Minh Thù ở phía trên bối rối trong chốc lát, một hồi lâu mới nhớ ra Bình Thụy Vương là muội muội của tiên hoàng.

Ninh An quận chúa là nữ nhi của Bình Thụy Vương.

Hoàng tộc nước Tử Nguyệt từ trước đến nay luôn thiếu con trai nối dõi, Bình Thụy Vương có một đứa con gái là Ninh An quận chúa nên thường ngày luôn hết mực nuông chiều.

Ngay cả tiên hoàng cũng hết mực cưng chiều Ninh An quận chúa, trái ngược với vị hoàng thái nữ của nguyên chủ không được tiên hoàng cưng chiều đến thế.

Hiện tại Ninh An quận chúa cường đoạt nam nhi, cũng đã đánh chết người nhưng Bình Thụy Vương muốn bao che cho Ninh An quận chúa, cho nên chuyện này đã ầm ĩ truyền đến tai nàng.

Minh Thù phân biệt rõ mối quan hệ giữa các nhân vật: “Luật pháp quy định như thế nào thì xử như thế đó. Có cái gì dễ làm chủ đâu, luật pháp là để làm trang trí thôi sao?”

Đại Lý Tự khanh phụ trách vụ án này đứng ra kêu khổ: “Bệ hạ, Bình Thụy Vương bao che cho quận chúa, bọn thần cũng không còn cách nào khác.”

Ánh mắt Minh Thù nhìn vào Ninh Phù Dung: “Thừa tướng, ngươi thấy thế nào?”

Ninh Phù Dung tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, tiến lên hai bước trả lời: “Bệ hạ, việc này thần cũng không rõ ràng, cụ thể cần Đại Lý Tự khanh giải đáp, thần không dám nói bậy.”

Đại Lý Tự khanh lại bị điểm danh, không thể làm gì khác hơn là lau mồ hôi rồi lên tiếng.

“Lúc đó Ninh An quận chúa ẩu đả đánh chết người trên đường, không ít bách tính đều nhìn thấy... nhưng không biết trong đó có ẩn tình gì, bọn thần tạm thời vẫn chưa điều tra ra. Bình Thụy Vương không cho bọn thần diện kiến Ninh An quận chúa.”

Đại Lý Tự khanh có thể nói là vô cùng có kỹ xảo, đã trả lời được vấn đề lại không đắc tội với Bình Thụy Vương.

Đến lúc đó bệ hạ thiên vị Bình Thụy Vương, ẩn tình này sẽ có tác dụng lớn.

Còn chuyện bệ hạ rốt cuộc nghĩ như thế nào, hắn ta không biết, cũng không dám đoán.

Gần đây bệ hạ không hòa thuận lắm với thừa tướng nhưng tính tình lại càng thêm khó đoán.

Gần vua như ở gần cọp, hắn ta vẫn vẫy đuôi làm bề tôi.

“Điều tra, điều tra được kết quả ra sao thì xử lý như vậy, ai dám ngăn cản khiến hắn tìm đến trẫm vậy.”

Minh Thù vỗ bàn đưa ra kết luận.

Đại Lý Tự khanh toát mồ hôi lạnh: “Vâng.”

Khổng tướng quân nghe vậy, đương nhiên là hài lòng với quyết định này, cũng không nói nhiều lui về trong hàng.

“Thừa tướng.”

Ninh Phù Dung chuẩn bị lui về liền bị gọi lại, nàng bồn chồn lo lắng: “Bệ hạ.”

Minh Thù nghiêng người dựa vào tay vịn long ỷ, nâng bàn tay trắng ngần lên chống cằm: “Chừng nào ngươi tạo phản hả.”

“...”

Không gian dường như đã bị người ta bấm nút tạm dừng vậy.

Hai chữ tạo phản này bất kể ở triều đại nào, thường cũng bị cấm tồn tại.

Bình thường mọi người nói đều là sự mơ hồ, đâu có nghĩ rồi có một ngày bọn họ sẽ ở trên Kim Loan điện, nghe thấy tiếng nói của người trên long ỷ, dùng một hơi thở chờ đợi rồi lại nói ra với giọng điệu hưng phấn.

Trời nóng quá, bọn họ đều nóng đến mức ốm cả rồi?

Dòng máu toàn thân Ninh Phù Dung dường như đông cứng lại, bàn tay nàng run rẩy một hồi lâu: “Bệ hạ, vì đâu ngài nói lời này vậy?’

“Chỉ là tùy tiện nói ra thôi.” Minh Thù nhẹ nhàng nói giống như nói rằng thời tiết hôm nay thật đẹp vậy.

“Bệ hạ, lời này không thể nói lung tung được, thần đối với bệ hạ hết mức trung thành, mong người chứng giám.”

Minh Thù ngạc nhiên: “Làm sao chứng giám? Đào lên sao?”

“...”

Hôm nay không thể hàn huyên rồi.

Các đại thần hiện tại cũng xem như đã nhận ra, ở đây bệ hạ đang nhằm vào thừa tướng.

Trước đây tốt đến mức như hai người sống cùng nhau, sau một khoảng thời gian sao lại trở nên như vậy?

Mọi người đều không dám nói lung tung, Ninh Phù Dung có thể làm sao đây, chỉ có thể đổi chủ đề: “Bệ hạ, thần có việc cần tấu.”

Minh Thù hơi thất vọng: “Hừ, thật là không tạo phản?”

Ninh Phù Dung nghiến răng: “Bệ hạ, thần muốn mời bệ hạ ban hôn.”

Minh Thù nheo mắt: “Ngươi muốn gả cho Mạnh Lương?”

Ninh Phù Dung chợt ngẩng đầu, sau đó nghĩ kỹ lại. Gần đây nàng hành động cũng không có gì phạm cấm kỵ, nàng biết cũng không có gì lạ.

“Thần tấu xin gả cho Mạnh Lương tướng quân, cũng xin bệ hạ tác thành cho.”

Quần thần lại một phen náo động.

Thừa tướng thực sự muốn cưới Mạnh Lương. Mạnh gia có binh quyền, thừa tướng có thực quyền, hai người này hợp lại thì còn gì nữa.

Việc này hầu như là không thể... Bất kỳ vị đế vương nào cũng không thể đồng ý.

“Nếu như điều này có thể giúp ngươi có gan tạo phản hơn thì trẫm chuẩn tấu, tùy ý thành hôn.”

Phụt...

Các đại thần chỉ cảm thấy hai má bị tát đau nhói.

Rất tốt, bọn họ có một vị nữ hoàng khác biệt.

Vị sử quan ghi chép bên cạnh tự hồ như muốn điên lên, việc đặc biệt thế này thì biết viết sao đây?

Nữ hoàng bệ hạ khuyến khích thừa tướng đại nhân tạo phản? Còn chủ động tặng binh quyền?

Tim Ninh Phù Dung cũng đập loạn xạ nhưng nét mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Tạ chủ long ân.”

“Không cần khách sáo, sớm ngày tạo phản.”

Các đại thần: “...” Đây e là nữ hoàng giả.

“Không còn chuyện gì, bãi triều đi.” Minh Thù cầm điểm tâm rời đi, về cơ bản không đợi bọn họ nói gì.

Minh Thù vừa đi, các đại thần tự dưng thở phào. Nàng lười biếng ngồi ở trên kia, bọn họ lại không thấy được một chút thoải mái nào.

“Bệ hạ không phải đã bị điều gì đó kích thích đấy chứ?”

“Không phải bệ hạ đã bị trúng tà đó chứ?”

“Bệ hạ và thừa tướng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Trước đây muốn thừa tướng tiến cung, thừa tướng không đồng ý, nàng xoay người liền muốn phong Tuyên Đế triều trước là phượng quân.

Giờ khuyến khích thừa tướng tạo phản...

Thời gian Ninh Phù Dung chuẩn bị hôn lễ, Minh Thù càng giống một vị hôn quân, thậm chí có lúc còn lên triều muộn.

Các đại thần nghe nói Quân Tuyệt ở hậu cung rất lộng hành ngang ngược, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Khiến một đám đại thần càng lo lắng, hoài nghi là Quân Tuyệt đã mê hoặc nữ hoàng bệ hạ của bọn họ.

Từng tấu chương ngày ngày được chuyển lên.

Minh Thù cầm những tấu chương đó, mắng xối xả trả về, mắng xong còn dám chuyển thì trực tiếp lôi ra đánh, đánh xong vẫn dám chuyển, hay lắm, nên từ quan về nhà làm ruộng đi.

Mà vẻ mặt của chính chủ rất vô tội.

Hắn đã làm sai chỗ nào chứ!

Các vị quan lớn không muốn làm loạn, chỉ muốn thay nàng diệt họa hại nước hại dân vì không chịu nổi.

“Bệ hạ, mấy người này đều dùng được.” Quân Tuyệt để danh sách những cái tên hữu dụng trước mặt Minh Thù.

Minh Thù nhìn cũng không nhìn, trực tiếp giao cho Liên Tâm: “Giao cho Chu đại nhân.”

Quân Tuyệt khóe miệng giật một cái: “Bệ hạ, người không sợ ta sẽ tự sắp xếp người của mình?”

Trong miệng Minh Thù chứa mứt hoa quả, giọng điệu đầy mật ngọt, ngọt mềm trong trẻo: “Hoan nghênh tạo phản.”

Quân Tuyệt: “…” Người cho rằng tạo phản là trò chơi, muốn phản là phản sao?

Rốt cuộc bệ hạ có tư tưởng của một nữ hoàng không!

Chỗ này để cho người tới chơi sao?

Quân Tuyệt tức đến mức muốn nổ tung, sắc mặt hắn thay đổi: “Bệ hạ, người không muốn giải thích với ta một chút sao, tại sao muốn đẩy ta tới đầu sóng ngọn gió?”

Lão tử mê hoặc nàng lúc nào?

Mỗi buổi tối bọn họ cũng chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm, nàng hình như không có hứng thú với chuyện đó nha.

Minh Thù suy nghĩ một chút: “Sẵn cho bọn họ có lý do chính đáng để tạo phản.”

Trẫm rất tâm lý nha.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là muốn cưng chiều hắn. Dù sao cũng khó có cơ hội, những vị kia không phải ai cũng có thể quang minh chính đại làm hôn quân như ta.

Quân Tuyệt: “…”

Ha ha.

Lão tử nên hô to bệ hạ anh minh không nhỉ?

Chẳng những giật dây cho người ta tạo phản, còn cung cấp cả binh quyền cho người ta, bây giờ cho luôn lý do tạo phản chính đáng nữa.

Có phải người sợ bọn họ không tạo phản không?

Người dứt khoác thoái vị là được, làm bệ hạ gì chứ.

Quân Tuyệt đi tới bên cạnh Minh Thù, ngồi trên tay vịn, lông mày rủ xuống nhìn nàng, trong giọng nói kiềm chế đến rất thấp: “Bệ hạ không sợ ta gặp chuyện không may sao?”

Minh Thù ôm mứt hoa quả lui về phía sau, cảnh giác hỏi: “Ngươi sẽ gặp à?”

Dựa vào gần trẫm như vậy làm gì!

Muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm sao!

“Hiện tại ta chỉ dựa vào sự bảo hộ của bệ hạ, bệ hạ cưng chiều ta như vậy, chỉ sợ giờ đây ta đã trở thành cái gai trong mắt của không ít người. Bệ hạ, người cảm thấy ta sẽ không gặp chuyện không may sao?”

Đồ thần kinh muốn dùng phương pháp này để ép chết hắn... Tại sao trước đây hắn không nghĩ tới chứ!

Quân Tuyệt cảm giác mình đã đạt đến một kỹ năng mới.

“Ngươi sẽ không sao.”

Nụ cười ở khóe miệng Minh Thù uốn cong, đó là kiểu cười vừa tự tin lại vừa kiêu ngạo, ánh mắt vô cùng sáng ngời.

Thứ nhất hắn không phải người bình thường, hắn có thủ đoạn gì nàng tạm thời không rõ lắm nhưng bảo vệ mạng sống hoặc để xử lý sự việc nào đó, hắn tuyệt đối có thể làm được.

Thứ hai, thực lực của bản thân hắn không kém, tuy rằng lúc này hắn tỏ ra mềm yếu như vậy, nhưng thân thể hắn ẩn chứa sức mạnh, những chuyện này trong lúc hắn không để ý đã để lộ ra.

Coi như hai điều trên có thể không đúng, vẫn còn nàng có thể bảo vệ hắn chu toàn.

“Bệ hạ tin tưởng ta như vậy sao?” Quân Tuyệt cười nhạt.

“Ta chẳng qua chỉ là một hoàng đế vong quốc.”

“Trẫm không phải đã cho ngươi thực quyền sao? Ngươi xem, bây giờ ngươi chính là người nắm quyền của nước Tử Nguyệt.”

Quân Tuyệt: “…”

Ngươi lấy tấu chương về là muốn lừa lão tử phê tấu chương cho ngươi.

Lão tử không muốn!

Minh Thù nhét một đống tấu chương vào trong ngực hắn, đứng dậy rồi rời khỏi. Quân Tuyệt nhẹ buông tay, tấu chương rơi lộp độp xuống, trải đầy đất.

Quân Tuyệt lôi Minh Thù trở lại, Minh Thù ngã xuống ghế rồng. Quân Tuyệt thuận thế áp trên người nàng, không cho nàng đứng dậy.

Âm thanh của hắn trầm thấp: “Bệ hạ, ta không muốn làm người nắm quyền của nước Tử Nguyệt gì đó.”

Quân Tuyệt từ từ tới gần Minh Thù, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên cổ nàng: “Ta chỉ muốn làm người nắm quyền của bệ hạ.”

Minh Thù một tay che chở mứt hoa quả, một tay để trước ngực Quân Tuyệt: “Phượng quân, có chuyện gì từ từ nói, không nên động tay động chân.”

Đồ ăn vặt của trẫm sắp bị văng ra!

Cánh môi của Quân Tuyệt di chuyển, từ cổ đến mặt, mỗi một lần đều rất nhẹ như vẻ hời hợt.

Hắn muốn lấy mứt hoa quả trong tay Minh Thù, Minh Thù không chịu buông tay.

Quân Tuyệt nhẹ giọng dỗ nàng: “Bệ hạ, ta không đoạt, để xuống, một lát nữa ăn.”

Minh Thù trơ mắt nhìn mứt hoa quả bị Quân Tuyệt bỏ qua một bên, hô hấp nhỏ lại. Đồ ăn vặt, đợi lát nữa trẫm lại sủng hạnh ngươi!

Giường rồng rất lớn, đủ để Quân Tuyệt lăn nhiều lần.

Bóng dáng hai người chồng chéo lên nhau.

Cả phòng đầy mùi ấm áp.

-

Sau đó, Quân Tuyệt hơi bối rối dọn dẹp tàn cuộc. Nhưng nhìn vết bẩn màu hồng hồng dính trên long bào, hắn hơi lúng túng, ghé sát Minh Thù đang ăn mứt hoa quả trên bàn hỏi: “Bệ hạ, cái này xử lý như thế nào?”

“Không biết.” Minh Thù đáp một tiếng uể oải.

Quân Tuyệt nghĩ hỏi nàng cũng vô dụng, tịch thu luôn long bào, một lát nữa chuẩn bị mang ra ngoài hủy dấu vết.

Hắn ngồi xuống nhặt tấu chương lên, sau đó ngồi bên cạnh Minh Thù bắt đầu chăm chú phê tấu chương.

Cái giá thật là lớn...

Hôm nay lại thức đêm.

Số ta thật khổ.

“Chiêm chiếp…”

“Chiêm chiếp…”

Minh Thù xoay người dựa vào Quân Tuyệt đang lầm bầm bất mãn: “Nửa đêm, ở đâu có chim.”

Quân Tuyệt thấy nàng từ từ nhắm mắt bèn ôm nàng đến phía sau Dưỡng Tâm điện, đặt trên giường. Lại đợi thêm chốc lát, xác định nàng đã ngủ, lúc này mới đứng dậy ra ngoài Dưỡng Tâm điện.

Ngoài điện, màn đêm tối như mực.

Hắn xuyên qua cấm quân, đi qua chỗ vắng vẻ, cuối cùng dừng lại ở nơi nào đó trong bóng tối, đứng yên chờ.

Một lát sau, có bóng đen lặng yên không tiếng động từ chỗ cao hạ xuống.

Quân Tuyệt ẩn trong bóng đêm, chỉ có âm thanh truyền ra, giữ khoảng cách: “Chuyện gì?”

Bóng đen nói: “Gia kêu ta tới thông báo với người, nghĩ cách đem cái này cho bệ hạ dùng.”

Một vật được đưa tới, Quân Tuyệt không đón nhận.

“Mọi người muốn làm gì ta không quản nhưng đừng kéo ta vào.” Lão tử không có hứng thú tạo phản, đối với phục quốc cũng không có hứng thú.

“Bệ hạ, chớ quên là ai làm mất Tịch Chiếu.” Một tiếng bệ hạ giống như đang nhắc nhở hắn, hắn là hoàng đế vong quốc của Tịch Chiếu.

Bóng đen để đồ vật trên mặt đất: “Bệ hạ hãy suy nghĩ thật kỹ.”

Cũng như lúc tới, bóng đen trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Quân Tuyệt yên lặng nhìn những vật trên mặt đất, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh lùng.

Gió thổi rì rào, thổi đến y phục trên người hắn nghe phần phật. Một lúc lâu hắn tùy ý búng một cái như muốn phủi đi những thứ bẩn thỉu, không quay đầu lại đi về hướng Dưỡng Tâm điện.

-

Bóng đen xuất cung, sau một hồi lướt trên đường, hạ xuống một chỗ trong lầu các.

Người đàn ông đứng yên phía trước cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài.

Ở trong phòng, ánh trăng vẽ thân hình người đàn ông kéo dài, gợi lên vẻ cô tịch.

Bóng đen đẩy cửa đi vào, nửa quỳ dưới đất: “Gia, đồ đã giao qua rồi.”

Diệp Mạc Trần gật đầu: “Hắn phản ứng thế nào?”

Bóng đen hơi lưỡng lự, nói ra ý kiến của mình: “Thuộc hạ thấy... hình như là không tự nguyện.”

Diệp Mạc Trần xoay người: “Hoàng huynh vì Đông Ngọc, hắn vì Đông Khuynh... Nữ nhân của nước Tử Nguyệt thật đúng là lợi hại.”

Bóng đen không dám nói tiếp.

Diệp Mạc Trần một lát sau mới nói: “Đã như vậy, cũng không cần đặt hy vọng trên người hắn.”

“Vâng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK