Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Thù vẫn luôn đề phòng hắn cho nên lúc Triệu Đức Sinh đánh ra vật kia, Minh Thù đã nhanh tay ngăn lại.

Vật kia đánh trúng vào cổ tay cô, thân thể Minh Thù chợt run lên, cô có chút nghi ngờ nhìn vật rơi trên mặt đất.

Là một miếng ngọc cổ giống với hoa văn khắc bên trong quan tài, đây là đồ vật của Tây Sở quốc.

Triệu Đức Sinh thấy Minh Thù không sao, cô tựa như đang nhìn miếng ngọc cổ, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi, tại sao có thể như vậy...

Cho dù không phải nhằm vào cô ta nhưng cô ta cản lại như vậy, lúc này cũng không thể bình an vô sự.

Răng rắc!

"A…"

Cổ tay của Triệu Đức Sinh bị Linh Yển bẻ gãy, trong đôi mắt hắn phảng phất nổi lên tia sát khí, hung hăng nhấc chân đá lên người Triệu Đức Sinh.

Triệu Đức Sinh ngã nhào xuống đất, hắn nhe răng trợn mắt rồi móc ra một lá bùa, phất tay một cái. Ánh sáng vàng kim hiện ra tạo thành một bức bình phong màu vàng che chắn ở trước người hắn.

Triệu Đức Sinh bò dậy, ôm vết thương ở tay lui về phía sau.

Nhưng vào đúng lúc này, một hình bóng cao lớn xuyên qua bức bình phong màu vàng nhanh như chớp đánh tới tấp về phía hắn.

Sao có thể...

"Ngươi quá coi thường sức mạnh của ta rồi." Linh Yển từng bước một đi về phía hắn, ngữ điệu lạnh lùng như tu la dưới địa ngục:

"Ngươi cho là những vật này có thể phong ấn sức mạnh của ta sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Triệu Đức Sinh nhịn không được lùi về phía sau.

Hắn nghiên cứu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ những thứ đó tồn tại không phải vì để phong ấn hắn?

Linh Yển không đáp lại lời của hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, sau đó bóp lấy cổ Triệu Đức Sinh hỏi: "Cô Dực ở đâu?"

Bởi vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt Triệu Đức Sinh đỏ bừng: "Ngươi tìm hắn làm gì?"

"Ngươi đem sức mạnh của ta cho hắn, đương nhiên là ta muốn đòi lại"

"Sức mạnh của ngươi?" Triệu Đức Sinh có chút mộng mị.

"Cái gì, sức mạnh... của ngươi."

Cô Dực là do hắn thức tỉnh, lúc đầu Tô Đồng là tế phẩm cho Cô Dực. Ai biết đúng lúc lại xảy ra chuyện đó, may mắn hắn không thất bại, Cô Dực vẫn xuất hiện.

Có điều Cô Dực rất không hài lòng với Tô Nhu nên rất khó khống chế. Lần này tới huyện An Phong, mặc dù Cô Dực nghe theo lời mình nhưng hắn luôn cảm thấy Cô Dực lại đang có chủ ý khác.

Cô Dực rất nguy hiểm nhưng Linh Yển tồn tại hai nghìn năm trước mắt này nguy hiểm hơn.

"Ta... ta không biết..." Triệu Đức Sinh khó khăn nói ra từng chữ:

"Sau khi lên núi, hắn... không thấy đâu."

Cũng không biết Triệu Đức Sinh nói thật hay giả, Linh Yển tựa hồ cũng không bất ngờ: "Rồi hắn cũng sẽ đến."

Sức mạnh mê người như vậy, Cô Dực sao có thể không đến.

Linh Yển ném Triệu Đức Sinh ra khỏi bức bình phong vẫn chưa tan biến, đúng lúc nện trúng các thiên sư ở bên ngoài.

"An Ca!"

Tạ Hồi cực kỳ khiếp sợ kêu to làm cho Linh Yển sửng sốt, hắn nhanh chóng lao ra khỏi bức bình phong. Bức bình phong phía sau hắn phát sáng, dần tan biến trong không khí.

"Hét to thế làm gì?" Giọng nói lười biếng của Minh Thù vang lên:

"Muốn hù chết ai sao?"

Tạ Hồi: "..."

Linh Yển nhìn Minh Thù bình an vô sự đứng ở bên đó, mới sải bước đi tới: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Minh Thù xòe bàn tay ra, miếng ngọc cổ vỡ thành hai mảnh.

"Ta nhặt lên thì nó vỡ rồi." Minh Thù có chút buồn bực nói:

"Quá là không bền."

Trong lòng Tạ Hồi vẫn còn sợ hãi, vừa rồi miếng ngọc cổ này phát ra ánh sáng dường như muốn hút cô vào trong. Nhưng lúc Linh Yển đi ra, ánh sáng đột nhiên biến mất, cô vẫn bình an đứng đó, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Đồ chơi này nát rồi, có còn hữu dụng không?" Minh Thù lại hỏi.

Vừa rồi nếu như cô không bóp nát ngọc cổ này, khả năng người xảy ra chuyện chính là bản thân.

"Không có việc gì." Linh Yển trấn an nói.

Nhưng trong lòng Minh Thù và Linh Yển đều biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Ngọc cổ được người ta mang theo không vỡ, hắn biết sẽ xảy ra tình huống gì nhưng hiện tại ngọc cổ vỡ rồi, sẽ gặp phải tình huống gì thì không ai rõ lắm.

Minh Thù nắm chặt tay Linh Yển, im lặng nhìn hắn mỉm cười.

Đáy lòng Linh Yển trở nên ấm áp.

Mà thôi, cùng lắm đến lúc đó xuống mười chín tầng địa ngục đợi một thời gian.

-

Triệu Đức Sinh bị bắt, hắn không thể hiểu tại sao mình lại thất bại. Mỗi bước đi hắn đều tính toán kĩ lưỡng, hôm nay hắn dám tới nơi này, cũng có phần nắm chắc, nhưng cuối cùng là vì cái gì mà lại rơi vào kết cục này?

"Đợi đã, ta có chuyện muốn hỏi hắn."

Triệu Đức Sinh không chạy, ánh mắt nhìn về phía Linh Yển.

"Ngọc cổ không phải dùng để phong ấn sức mạnh của ngươi, vậy thì dùng để làm gì?"

Linh Yển lạnh lùng nói: "Duy trì ta tỉnh táo."

Để những thứ kia không thể tùy tiện khống chế hắn. Nhưng hắn chưa từng nói khi những thứ kia không khống chế hắn sẽ khiến sức mạnh của hắn yếu dần. Bọn họ dùng chung một thân thể, sức mạnh của bản thể sẽ không thay đổi, chỉ là chủ thể sẽ là ai.

Trong đầu Triệu Đức Sinh nhanh chóng nảy ra điều gì đó, lúc lâu sau hắn cười to: "Thì ra là thế, thì ra là thế..."

Triệu Đức Sinh có chút không cam lòng, nhưng kế hoạch của mình là sai lầm, hắn không thể trách ai được.

Hắn không nên chỉ vì cái trước mắt.

Đều là Cô Dực...

Vẫn luôn thúc giục hắn.

Nếu như cho hắn thêm một chút thời gian, hắn nhất định có thể phát hiện ra.

Cô Dực...

Nghĩ tới đây, Triệu Đức Sinh vẫn không rõ. Cô Dực vẫn đang lợi dụng chính mình, hắn vốn cho rằng bản thân có thể lợi dụng Cô Dực, cuối cùng lại bị Cô Dực lợi dụng.

Đúng là mỉa mai.

Hắn nghe nói về Tây Sở quốc lúc còn rất nhỏ, sau khi lớn lên, hắn cũng sắp quên chuyện về Tây Sở quốc. Thế nhưng một ngày nọ, hắn lại đột nhiên nhìn thấy Tây Sở quốc.

Lúc đó hắn đã không hài lòng với việc tu hành khô khan nhàm chán này nên hắn muốn tìm việc kích thích hơn.

Tây Sở quốc dường như là một vệt sáng mở ra trước mặt hắn.

Tế tư bị chôn sống kia lại mạnh mẽ như thế, và sự tồn tại mờ ám của Tây Sở quốc.

Sau đó, hắn thật sự cho là đã tìm được vết tích của Tây Sở quốc, điều này làm cho hắn tin tưởng Tây Sở quốc thực sự tồn tại, nó không phải do người đời sau bịa đặt ra.

Nhưng do tin tức hắn thu được quá ít, không thể thu được nhiều tin tức hơn nữa nên hắn mới bắt đầu tìm kiếm những phương pháp khác.

Mà những phương pháp này đều vượt ngoài sự cho phép của giới thiên sư, lần đó hắn muốn kéo một con quỷ đã tồn tại hai nghìn năm tuổi từ địa phủ lên, không ngờ cuối cùng lại thành công cốc.

Ngược lại, lại khiến hắn bị giới thiên sư hiểu lầm hắn đang luyện tà thuật. Mà cũng đúng là tà thuật, dám đoạt quỷ ở trong tay địa phủ, lúc đó hắn cảm thấy mình điên rồi.

Nghe nói sau khi hắn chạy thoát, địa phủ xảy ra chuyện rất lớn. Hắn bắt đầu dương dương tự đắc, đến cả địa phủ mà hắn cũng có thể quậy đến long trời lở đất.

Muốn có được sức mạnh cường đại hơn.

Triệu Đức Sinh cực kỳ không cam lòng, thất hồn lạc phách nói thầm: "Ta chỉ thiếu chút nữa... chỉ thiếu chút nữa."

Giới thiên sư có quy củ của giới thiên sư cho nên Triệu Đức Sinh bị bọn họ đưa đi.

"An Ca..." Triệu Đức Sinh đột nhiên quay đầu, ánh mắt hiện lên nụ cười quái dị:

"Hắn muốn tới tìm ngươi, ha ha."

Âm khí quanh thân Linh Yển không thể khống chế được, dọa cho các thiên sư giật mình, không biết những lời này của Triệu Đức Sinh sao lại chọc tới hắn rồi nên nhanh chóng đưa Triệu Đức Sinh ra ngoài.

"Hắn muốn tới tìm ngươi... Hắn muốn tới tìm ngươi... Ha ha..."

Âm thanh của Triệu Đức Sinh từ ngoài miếu đá truyền vào, bén nhọn lại chói tai.


Triệu Đức Sinh nói là hắn sắp đến.

Minh Thù đoán người hắn nhắc đến có thể là Cô Dực.

"Ngươi biết Cô Dực?" Minh Thù vuốt vết nứt của ngọc cổ, câu hỏi như nghi ngờ nhưng giọng điệu lại chắc chắn.

"Biết."

Tất nhiên là lão tử biết hắn rồi.

Ta còn muốn giết chết hắn nữa kìa.

Linh Yển sợ nhịn không nổi hỏng hình tượng mất, chỉ thốt ra hai câu rồi nhìn sang chỗ khác. Vừa hay Tạ Hồi bước vào nhìn lướt qua cỗ quan tài: “An Ca, Triệu Đức Sinh nói ai sắp đến vậy?”

Minh Thù đưa ngọc cổ cho Linh Yển: “Quỷ sắp đến rồi, ngươi có sợ không?”

Tạ Hồi: “…”

Nói chuyện nghiêm túc với cô chứ không phải là đang giỡn chơi, bây giờ là lúc để đùa bỡn sao?

Minh Thù tỏ vẻ cô cũng đang nghiêm túc, nếu Cô Dực sắp đến đây thật thì chẳng phải là quỷ sao?

Tạ Hồi hắng giọng: "Bắt đượcTriệu Đức Sinh là chuyện này kết thúc rồi phải không?"

Ai mà biết được rằng giải cứu thế giới lại đơn giản thế này, bọn họ còn chưa kịp ra sức gì cả.

Minh Thù ngồi xổm trước quan tài của chính mình ngắm nhìn mỹ nhân mặc bộ áo cưới màu đỏ rực rỡ, lấy một chiếc bánh bao ra cắn: “Sao lại có thể xinh đẹp như thế này được nhỉ.”

Khóe miệng Tạ Hồi giật một cái: “An Ca, cô có nghe thấy tôi nói hay không?”

Cô gái này thật là, quan trọng là ở bản thân cô, đầu óc cô bị làm sao vậy.

Linh Yển cho rằng Minh Thù còn đang suy nghĩ về chuyện hoàn hồn, ánh mắt càng lúc càng trầm lặng.

Minh Thù cắn hai miếng bánh bao, nghiêm túc trả lời Tạ Hồi: “Ngươi cho rằng kết thúc thế này là đã kết thúc thật sao, cảm thấy chưa kết thúc thì là chưa kết thúc.”

Tạ Hồi: “Ý của cô là gì? Hãy nói rõ ra đi!”

Hắn liếc nhìn Linh Yển rồi lại ầm thầm nhìn sang chỗ khác, hỏi chuyện tên sát tinh này chi bằng tự mình suy nghĩ còn hơn.

Đột nhiên Tạ Hồi nhớ ra chuyện gì đó bèn vội vã bỏ đi, lát sau nghe thấy giọng của Triệu Đức Sinh văng vẳng vọng tới.

Minh Thù thử giơ tay vuốt nhẹ, lần này cô đã có thể chạm được vào quan tài, cô chau mày suy nghĩ lần trước không được sao lần này lại sờ được nhỉ?

”An Ca!”

Linh Yển kéo Minh Thù, đưa cô ra khỏi phạm vi cỗ quan tài.

Ngay trong lúc cô rời đi, trên cỗ quan tài chợt có một luồng sáng hiện ra nhưng chỉ trong chớp mắt lại tan biến và cô nhận thấy mấy cái xác lại có vẻ càng thêm khô quắt.

Minh Thù nhìn Linh Yển: “Nó còn sống?” Còn có thể hút máu nữa…

“Chớ tới gần nó.” Lão tử chớp mắt một cái tên thần kinh đó đã suýt chết đến nơi rồi.

Minh Thù như đang suy tính điều gì liếc nhìn cỗ quan tài. Nếu như nhìn kỹ lại thì có vẻ không giống một cỗ quan tài lắm mà giống một cái hộp hơn. Một chiếc hộp thật tinh xảo đẹp đẽ, một chiếc hộp bảo vệ hình chữ nhật hoàn hảo.

Thi thể của cô giống như một món báu vật được đặt trang trọng trong đó.

Tại sao lại muốn bảo tồn thi thể của cô?

Tại sao trước đây Tây Sở quốc lại sử dụng cô để trông chừng Linh Yển?

Tại sao rốt cuộc cô lại không ở đây mà lưu lạc đến nơi âm tào địa phủ?

Linh Yển biết rất nhiều chuyện nhưng hắn không hề tiết lộ kế hoạch của hắn cho cô hay, mà Minh Thù cũng không muốn moi chuyện từ một người không muốn nói ra. Vấn đề là cũng không thực sự khao khát muốn biết, chỉ là muốn tăng thêm chút giá trị thù hận, kiếm chút đồ ăn vặt mà thôi.

Ừ.

Cô Dực muốn đến tìm cô.

Nghĩ đến cũng cảm thấy khá là hứng thú.

Minh Thù không nghĩ đến những chuyện đó nữa, cô cầm chiếc bánh bao bổ sung thêm năng lượng.

Linh Yển cảm thấy kì lạ, tên thần kinh này nghĩ đi nghĩ lại thế nào lại thành ra hưng phấn vui vẻ như thế được?

Không phải cô ấy lại đang nghĩ đến chuyện hoàn hồn đấy chứ?

Linh Yển khẽ nhìn khuôn mặt nghiêng đang tủm tỉm cười của Minh Thù, ánh mắt cô lóng lánh như ánh sao khiến người ta cứ muốn nhìn mãi không thôi.

Cô muốn được làm người đến thế sao?

“Sao ngươi lại nhìn ta chằm chằm thế hả?” Minh Thù nắm chặt chiếc bánh trong tay.

“Ta chỉ còn lại có mấy chiếc thôi, ngươi đừng có mà cướp của ta đấy.”

Linh Yển hừ một cái: “Ai thèm chứ.”

Có chiếc bánh bao thôi mà cũng làm như quý giá lắm, sao cô không yêu quý ta đây này? Lão tử chả nhẽ không bằng một chiếc bánh bao?

Vừa nảy ra ý nghĩ này, nét mặt của Linh Yển chợt trở nên xầm xì hậm hực.

Lão tử lại không bằng cả một chiếc bánh bao sao?

“Không thèm thì tốt nhất nên tránh xa ta ra, lúc nào chẳng có người muốn cướp đồ ăn của ta chứ.”

“Ta không thèm thì sao?”

“Ta chém chết ngươi”

“Cô…”

-

Các thiên sư vẫn chưa thảo luận kế hoạch xử lý cỗ quan tài và những thứ kia, Minh Thù và Linh Yển cũng chưa có ý rời đi nên các thiên sư chưa xuống núi ngay. Họ dự định ở lại trên núi một đêm, ngày mai mới bàn bạc tiếp.

Dù sao thì những thứ này đều ở đây, lỡ có xảy ra việc gì thì rắc rối to.

Còn những thôn dân vẫn đang ngủ mê thì phái người đưa hết xuống núi.

“Tiểu Tạ, vừa rồi ngươi hỏi Triệu Đức Sinh việc gì thế?”

Một thiên sư chạm vào Tạ Hồi, hắn giật mình lấy lại bình tĩnh vuốt mặt đáp lời: “Hỏi chuyện lá bùa kia ạ.”

Thiên Sư nhìn Triệu Đức Sinh: “Hắn nói thế nào?”

Bùa trấn hồn dùng để làm gì?

Rõ ràng các thiên sư cũng không rõ việc này.

“Hắn chưa nói.”

Tạ Hồi nghĩ đến chuyện lá bùa, hắn đâm mũi kiếm gỗ đào xuống đất lầm bầm một mình: “Triệu Đức Sinh nói hắn ta sắp đến rồi, hắn ta mà hắn nói đến là ai?”

“Nghe nói nơi này là Tây Sở quốc xưa kia.” Thiên Sư không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tạ Hồi, hướng mắt nhìn về phía xa.

Tạ Hồi cũng nhìn theo ánh mắt ông.

Hiện giờ họ đang đứng ở vị trí khá cao, phía xa núi non trập trùng, nhiều năm trước có lẽ nơi đây đã từng tồn tồn một đất nước và dưới kia từng là ánh đèn lửa của vạn gia bách tính…

Tạ Hồi ngó thấy Minh Thù và Linh Yển đang đứng ở một nơi còn cao hơn.

Linh Yển nắm tay Minh Thù để cho cô ngồi bên cạnh mình, giọng chậm rãi ôn tồn kể cho cô nghe: “Nơi đây trước đây là điện thờ, dưới kia là hoàng thành.”

Tây Sở quốc và Sở quốc sau này là hai nước khác biệt, họ xuất hiện sớm hơn và có lịch sử lâu dài hơn.

Đứng ở nơi đây càng ngắm rõ hơn thế giới phồn hoa.

Tế tư chỉ có thể xuống núi vào dịp lễ tết. Ngày bình thường họ đều sống trên núi, hàng ngày ngắm nhìn phong cảnh náo nhiệt. Thành trì bên dưới mỗi khi trời tối thắp đèn sáng lấp lánh y như ánh đom đóm lan tỏa khắp thành.

“An Ca.”

Linh Yển khuỵu gối trước mặt Minh Thù, nắm chặt tay cô, ánh mắt đắm đuối: “Hứa với ta, ở bên ta được không?”

Màn đêm tĩnh lặng.

Sau lưng hắn dường như lại thấp thoáng ánh lửa lấp lánh của vạn gia bách tính.

Hắn vẫn là tế tư lạnh lùng như một vị tiên xưa kia.

“Lần trước hỏi ngươi, ngươi không biết nắm bắt cơ hội thì thôi đừng trách ta.” Minh Thù giật tay về. Muốn theo đuổi trẫm không có giò heo thì đừng hòng.

“An Ca, rõ ràng cô cũng thích ta tại sao lại cứ ra vẻ mạnh miệng như vậy?” Linh Yển hơi giận.

“Cô muốn làm tình làm tội ta đến lúc nào nữa, thừa nhận thích ta khó khăn vậy sao?”

“Ngươi thấy ta thích ngươi lúc nào hả?” Một người cao ngạo như trẫm có thể dễ dàng thích người ta hay sao?

Không thể nào!

Trẫm cần thể diện!

“Cô không thích ta thì tại sao lại đỡ giúp cho ta?”

“Ta phá hủy ngọc cổ không chừng là để hại ngươi đấy.”

“Vậy tại sao khi ta hôn cô, cô lại không phản kháng?”

“Mỡ dâng tới miệng mèo tội gì không hưởng?”

Linh Yển hiểu ra, đứng dậy cúi nhìn cô.

Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn, tâm trạng trong đôi mắt hắn biến chuyển thật nhanh, dường như là căm hận muốn bộc phát lại có lúc như đang hết sức kiềm chế. Hắn chầm chậm quỳ xuống: “An Ca, hãy thử thích ta một lần đi.”

“Tại sao ta lại phải thích nhà ngươi chứ?”


Giọng nói của cô trong trẻo vang vọng trong màn đêm tăm tối.

Tại sao ta lại phải thích nhà ngươi.

Tại sao ta…

Lại phải thích nhà ngươi chứ…

Linh Yển khó chịu, đột nhiên hắn cảm thấy không chắc chắn rốt cuộc thì cô có thích hắn hay không. Cô nói thật lạnh lùng không để lộ chút vết tích nào cả.

“Mà nói đi phải nói lại vì sao ngươi lại thích ta?”

“Thích một người đâu cần có lý do.” Cổ họng Linh Yển nghẹn đắng.

“Khi gặp được người đó, cô sẽ cảm thấy cả tâm hồn rung động. Đi khắp nghìn sông vạn núi cũng chỉ để có một ngày gặp gỡ mà thôi.”

Hắn ngẩng đầu, giọng nói chân thành mà bướng bỉnh: “An Ca, ta đi qua nghìn sông vạn núi là vì cô đó.”

“Vậy thì sông núi của ngươi đi lâu quá rồi, đã qua hơn hai nghìn năm rồi đó.”

Linh Yển: “...” Có thu hồi được câu nói kia không thì bảo?

Minh Thù vuốt ve đầu hắn, mỉm cười ngọt ngào ấm áp: “Đường dài dằng dặc, chàng trai trẻ gắng sức lên!”

Trẫm đáng để theo đuổi đến thế sao?

Không tặng giò heo, ai thèm ở bên ngươi chứ.

Không thèm ở với ngươi, cho ngươi tức chết.

Không chừng vết thương của trẫm còn có thể cứu được.

Linh Yển: “...”

Lão tử đổ bệnh mất.

Sao hắn lại thích kẻ bệnh này chứ.

Linh Yển ôm cục tức bỏ đi, hắn sợ nói tới nói lui mất kiểm soắt bóp chết cô mất.

Làm gì có cô gái nào trong lúc người ta đang tỏ tình lại thốt ra những câu thế này.

Đồ thần kinh.

“Linh Yển.”

Linh Yển trong lòng khó chịu thể hiện hết cả lên mặt, mặt đen sầm nhìn Tạ Hồi vừa gọi mình. Cô lúc nào cũng cư xử rất hòa nhã với tên thư sinh này, cô thấy hắn có gì tốt chứ?

Không cáo ráo đẹp trai bằng lão tử, bay cũng không biết, ăn mặc thì lôi thôi lếch thếch có chỗ nào hay ho đâu chứ!

Tạ Hồi hoàn toàn không hay biết mình bị Linh Yển ngầm chê bai.

Tạ Hồi hơi sợ sệt ôm chặt thanh kiếm gỗ đào: “Linh Yển… tôi muốn hỏi bùa trấn hồn dùng để làm gì.”

“Không biết.”

“Ngươi cũng không biết?”

Linh Yển tỏ vẻ nguy hiểm: “Ngươi lại dám nghi ngờ ta?”

Tạ Hồi: “...”

Tạ Hồi không dám hỏi lại nữa, ôm thanh kiếm gỗ đào chạy nhanh như một làn khói đến chỗ Minh Thù.

Mặt Linh Yển càng hậm hực hơn bèn vọt lên giữ lấy hắn, khắp người Tạ Hồi đổ mồ hôi lạnh. Rốt cuộc hắn đã lỡ đắc tội gì với hắn ta chứ?

Minh Thù ở xa chỉ nhìn thấy hai người đứng cùng nhau. Linh Yển rất ghét Tạ Hồi, hai người đó thì có chuyện gì để nói với nhau cơ chứ?

Nhưng lát sau Tạ Hồi đã trở vào trong đoàn còn Linh Yển đi vào trong miếu đá.

Minh Thù cắn một miếng bánh nữa rồi bay vào trong miếu. Linh Yển đang đứng trước mấy chiếc hộp chẳng biết là đang suy nghĩ điều gì.

-

“Lạ thật, sao đưa thôn dân xuống núi đến bây giờ vẫn chưa trở lại nhỉ?”

“Chắc không xảy ra việc gì chứ?”

Với năng lực của họ dù cho có gặp chút trở ngại thì đi về cũng không đến hai giờ, lâu như thế rồi sao vẫn chưa thấy về.

Trong núi không có tín hiệu, không thể nào liên lạc với họ được.

Tạ Hồi đến tìm Minh Thù, chiếc điện thoại chuyên dụng của cô là một kỹ thuật hắc ám ở đâu cũng cỏ thể sử dụng được.

Minh Thù gác chéo chân, Tạ Hồi mang đồ ăn đến thì cô mới chịu giúp. Hắn lẳng lặng dâng cho cô mà ánh mắt khồng quên liếc trộm Linh Yển, hắn ta mà nổi điên lên thì mình sẽ rút ngay tức khắc.

Minh Thù gọi theo số mà Tạ Hồi đưa nhưng không ai bắt máy cả.

Minh Thù gọi hai lần đều không có ai nghe, cô nghĩ một chút bèn hỏi Tạ Hồi ngày tháng năm sinh.

“Chết rồi.”

“Cái gì.” Tạ Hồi hỏi lớn làm cho Linh Yển đang quay mặt về phía quan tài cũng phải giật mình, hắn trừng mắt nhìn.

Tạ Hồi lui về phía sau một chút, giữ khoảng cách với Minh Thù: “Sao lại chết được.”

“Ta đâu phải là hung thủ, ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?”

Không phải ở trong đó viết rồi sao.”

Tạ Hồi chỉ vào điện thoại của cô, vẻ mặt lo lắng: “Vừa nãy còn đang yên ổn sao đột nhiên lại chết được chứ?”

“Đới đạo hữu, ngươi làm gì thế…”

“Chu đạo hữu... Họ bị làm sao vậy, mau ngăn họ lại!”

“Sao các thôn dân đều quay trở lại hết rồi!”

Bên ngoài trở nên ầm ĩ, Tạ Hồi đột nhiên biến sắc cầm kiếm gỗ đào đi ra ngoài.

Bên ngoài cảnh tượng rất hỗn loạn, những thôn dân đáng lẽ đã được đưa xuống núi đang tấn công các thiên sư.

Diện mạo của họ đều đờ đẫn, toàn thân âm khí dầy đặc. Rõ ràng đã chết cả rồi.

Chuyện gì thế này, không những giết chết ba thiên sư mà còn có thể thao túng đưa quay họ trở lại.

“Hắn tới rồi.” Linh Yển hét lên từ phía sau.

Tạ Hồi còn chưa kịp nhìn rõ xem cái cái gì đang đến thì quang cảnh trước mắt đã biến đổi.

-

Một gã đàn ông đưa Tô Nhu nhẹ nhàng như chốn không người lướt qua các thiên sư, đi thẳng đến miếu đá.

Gương mặt Tô Nhu trắng bệch, khắp người run rẩy. Khi nhìn thấy Minh Thù, đột nhiên trong mắt cô ta hiện lên vẻ căm giận, tất cả đều do cô hại tôi.

Minh Thù gác chéo chân, ngồi trên một tảng đá vỡ tủm tỉm nhìn người vừa tới.

Cô Dực và Tô Nhu đều tới cả rồi.

Tốt.

Ánh mắt Cô Dực nhìn Minh Thù: “Ngươi chính là An Ca?”

“Ngươi là Cô Dực?”

“Vẫn chưa đến nỗi ngu ngốc lắm.”

“Ngươi cũng đâu thông minh gì cho cam.” Minh Thù xéo xắt nói.

Cô Dực cười nhẹ vẻ rất thích thú.

Hắn nhìn xuyên qua người cô và dừng lại ở cỗ quan tài phía sau, đột nhiên mắt lóe lên vẻ hưng phấn như nhìn thấy một món bảo bối quý giá vậy.

Tỏ ra thái độ như thế với một cái xác thật là biến thái quá đi!

Biến thái như thế là muốn dọa cho trẫm sợ chết rồi chiếm đoạt đồ ăn vặt của trẫm sao?

“Hôm nay ta không muốn đánh nhau với ngươi.”

Cô Dực không đặt hết chú ý vào Linh Yển: “Ngươi chỉ cần giao cô ta cho ta, từ giờ về sau sẽ không còn ai có thể trói buộc được ngươi nữa.”

“Ngươi nói thế là thế nào?” Minh Thù nhíu mày.

“Ha ha… Linh Yển chưa nói cho ngươi biết hay sao?”

Cô Dực cười sằng sặc: “Thân xác của ngươi là thứ quan trọng nhất, ngươi không còn nữa thì chúng có thể ra ngoài được. Hứng thú lắm phải không? Hãy mau giao cô ta cho ta đi.”

Âm khí trên người Linh Yển bắt đầu cuồn cuộn nổi lên, Minh Thù chợt hiểu ra Cô Dực không phải đang nói chuyện với Linh Yển mà là nói với oán khí trong người hắn.

Lúc này oán khí đó đang bị kích thích rất mạnh.

Thân thể của Linh Yển run bần bật, hắn phải cố gắng lắm mới không để cho những oán khí đó khống chế mình.

“Cô Dực...”

“Đợi đã, ta có chuyện muốn nói”

Minh Thù giơ tay lên ngăn Linh Yển: “Ngươi muốn thân xác của ta phải không?”

Bọn quỷ bây giờ đều mắc bệnh yêu xác luyến thi rồi chăng?

Cô Dực còn lắm mưu nhiều kế hơn cả Triệu Đức Sinh: “Thân xác của ngươi được âm khí nghìn năm nuôi dưỡng, chính là vật chủ hoàn hảo nhất.”

Minh Thù tỏ vẻ kì lạ: “Ngươi là đàn ông mà lại muốn lấy xác ta làm vật chủ, ngươi có bệnh không vậy?”

Tên quỷ này hết thuốc cứu thật rồi.

Cô Dực lôi Tô Nhu đến đó rồi nắm chặt cằm cô ta ép phải ngẩng đầu nhìn mình: “Ngoài làm vật chủ ra còn có thể dùng vào rất nhiều mục đích khác mà, đúng không nhỉ Tô Nhu?”

Tô Nhu cắn môi nói nhỏ: “Ngươi từng nói là muốn giết cô ta.”

“Đừng vội.” Cô Dực đột nhiên ôm lấy Tô Nhu hôn cuồng nhiệt.

Tô Nhu giãy giụa, sao hắn có thể làm thế này trước mặt người khác được chứ, thật hổ thẹn.

Cô Dực có vẻ rất thích thú đẩy Tô Nhu ra lạnh lùng nói: “Vật chủ này rất chán, tên ngu xuẩn Triệu Đức Sinh có chút việc cũng làm không xong. Nhưng không sao, ta đã tìm thấy vật chủ thích hợp hơn rồi.”

Cô Dực hau háu nhìn vào cỗ quan tài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK