Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
"Cho nên nói, ta về kinh cũng không thấy được những ngày tháng tốt đẹp." Minh Thù tổng kết.

Thế cục triều đình thay đổi trong nháy mắt, lần này nàng đi là chân phương mộc mạc, ung dung khoái trá, sao phải luẩn quẩn vào vòng xoáy mưu quyền.

Trẫm cũng không phải kẻ ngốc, mô tuýp đơn giản mà cứ phải tìm đến mô tuýp trắc trở.

Minh Thù đột nhiên ghé sát Trình Quy, nụ cười nàng sáng lạn: "Ngươi muốn cưới ta, chỉ có một lựa chọn, ở lại."

Kinh thành là nơi vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời, ngửa tay một cái là mây, úp tay một cái lại là mưa.

Ở đây chỉ có hành hẹ trộn với đậu phụ.

Nếu là người thì chẳng ai chọn ở lại.

"Ta ở lại nàng sẽ gả cho ta đúng không?" Trình Quy không chút lưỡng lự nào.

Vinh hoa phú quý đều là nhất thời, chỉ có người trước mặt mới là thứ hắn cần.

"Ừ."

"Tốt." Trình Quy gọi A Lục đến ngay trước mặt Minh Thù: "Ngươi về kinh một chuyến, cho người đưa sính lễ đến."

Còn về việc khai báo với Trình gia như thế nào, Trình Quy sẽ không nói trước mặt Minh Thù.

"Trình gia chỉ có mình ngươi là con trai, bọn họ nỡ sao?"

"Vợ quan trọng hơn." Trình Quy nói.

Minh Thù tặc lưỡi: "Nếu ta có một đứa con trai như ngươi, nhất định sẽ đánh chết ngươi."

Đuôi mày Trình Quy khẽ chau: "May thay, ta là chồng của nàng."

"Vẫn chưa kết hôn đấy, Trình công tử chú ý hình tượng, đừng gọi bậy."

"Chuyện sớm muộn thôi." Trình Quy cười nhẹ: "Hơn nữa, trước đây ở Liễu phủ, có không ít người đều biết nàng đã qua đêm cùng ta."

Minh Thù bình tĩnh lại: "Hiện giờ ta thân là quận chúa, nuôi một gã trai thì có sao?"

"Phải phải phải, quận chúa đại nhân, nuôi một gã trai là rất bình thường." Trình Quy phụ họa, hắn cúi người nhìn Minh Thù, đáy mắt phát ra tia lạnh: "Nhưng quận chúa đại nhân, nếu nàng dám nuôi kẻ khác thì đừng có trách ta."

"Ha ha..."

Trình Quy: "..." Cười cái gì! Có gì đáng cười! Lão tử đang nói nghiêm túc! Đao cũng chuẩn bị xong rồi!

"Nàng đi đâu vậy, ta nói nàng biết, nàng đừng có rảnh rỗi quá lại chạy về phía Tần gia, Tần gia có gì tốt..."

Trình Quy đuổi theo Minh Thù đi ra ngoài.

Minh Thù hiện giờ không ở Liễu phủ mà ở trong trấn, cho nên thời điểm đến Tần gia thì đã qua bữa trưa.

Vài đứa trẻ ngồi chồm hổm ở cửa như trái cà tím bị phơi sương.

"Ngồi đây chờ cái gì sao?" Minh Thù cao ngạo cúi xuống nhìn bọn chúng.

Cô bé lớn tuổi hơn một chút ngẩng đầu lên, sau đó ánh mắt sáng ngời: "Tỷ tỷ, tỷ đến rồi."

"Tỷ ngươi đâu?"

"Không biết, tỷ tỷ đã ba ngày không về rồi, cha và mẹ đều ra ngoài tìm, cha mẹ bảo chúng ta không được chạy linh tinh."

"..." Đầu bếp mất tích rồi!

Trẫm ăn cái gì?

"Các ngươi ăn cơm chưa?"

Mấy củ cải nhỏ đồng loạt lắc đầu, đáng thương nhìn Minh Thù.

Minh Thù phụ họa: "Ta cũng chưa ăn."

Chuyên môn tìm đến nhà đầu bếp để ăn cơm.

Củ cải nhỏ: "..."

Minh Thù và bọn chúng mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi.

Cuối cùng dẫn mấy củ cải nhỏ đi vào, A Lục về kinh rồi nhưng A Hoan vẫn ở đây, làm chút cơm không thành vấn đề chứ nhỉ.

Trình Quy đứng trong sân không chịu ngồi, dù sao đồ đạc của Tần gia nhìn không phù hợp với thân phận công tử quần áo lụa là như hắn.

Mãi đến khi thị vệ phía sau đưa cho Trình Quy cái ghế, hắn mới uyển chuyển ngồi xuống.

Cơm nước xong, đúng lúc Tần mẫu và Tần phụ trở về, thấy nhiều người ở trong sân như vậy còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Thấy Minh Thù bị mấy củ cải nhỏ vây quanh mới thở phào, nhưng hơi thở chưa buông ra hết đã hít vào lại.

Bây giờ Minh Thù cũng không phải là nhị tiểu thư của Liễu gia, là quận chúa…

Chức quan lớn nhất đời này bọn họ gặp chính là quan huyện, nào đã thấy được quận chúa.

Huống chi trong nhà này còn có một công tử ngồi đó, nghe nói là thế tử trong kinh thành.

Tần mẫu Tần phụ nhanh chóng kéo mấy đứa trẻ ra: "Quận... quận chúa, người, sao người lại tới đây?"

"Tìm Tần Linh." Minh Thù tùy ý nói: "Nàng ấy đi đâu vậy?"

Nói đến con mình, biểu cảm của Tần mẫu Tần phụ tối sầm lại: "Hôm trước nó nói muốn lên núi hái thuốc, ngày hôm qua không về, chúng tôi cũng không để ý, đôi khi nó cũng ở lại trên núi một đêm nhưng hôm nay vẫn chưa về, việc này trước nay chưa từng xảy ra."

"Tìm hết chưa?"

"Tìm rồi, lên núi tìm, mấy nơi thường đi đều không tìm thấy người. Trong thôn cũng không ai nhìn thấy, nếu ở trên núi gặp phải chuyện nguy hiểm gì…" Tần mẫu khóc "hu hu".

Hài Hòa Hiệu ngươi nói xem, có phải đầu bếp của ta bị nam chính lừa chạy rồi không!

[Ký chủ biết thì được rồi, cần gì nói ra cho mình ngột ngạt.] Ký chủ rất coi trọng đầu bếp đó, biết bị lừa chạy rồi còn không tức chết sao.

Trẫm biết ngay mà!

Nam chính chính là muốn chia rẽ trẫm và đầu bếp.

Quá âm hiểm rồi.



Tần Linh mất tích hơn mười ngày, có điều lúc trở lại lành lặn đầy đủ, không thiếu tay thiếu chân gì cả.

Nhưng sau khi Tần Linh trở về, rõ ràng trong lòng có chút không yên.

Nàng đã bán hết thảo dược, mới vừa ra khỏi nhà đã bị người chặn lại: "Tần Linh."

"Liễu cô nương?" Tần Linh hoàn hồn, thấy mình đứng ở giữa đường, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi... chắn đường cô rồi."

"Ta nghe nói ngươi dự định mở một cửa hàng trong trấn?" Liễu Tâm Duyệt không đi vào mà hỏi ngược lại.

"Hả…" Chuyện này không nhiều người biết lắm, nàng mới bàn bạc tiền thuê với ông chủ xong, sao nàng ta lại biết được?

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

"Hỏi chút thôi."

Liễu Tâm Duyệt lách người tiến vào cửa hàng.

Tần Linh không hiểu gì cả, Liễu Tâm Duyệt này... gần đây càng ngày càng kỳ lạ.

"Tần Linh."

Tần Linh ngẩng đầu nhìn về phía lầu bên cạnh, nàng nhanh chóng vỗ vỗ khuôn mặt, đi về phía kia.

"Khinh Khinh."

"Gần đây không yên lòng, yêu đương rồi? Ở bên ngoài có người yêu rồi?" Minh Thù rót cho nàng cốc nước.

Tần Linh đang uống nước, nghe vậy phun toàn bộ nước ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng lên.

"Khinh Khinh, cô nói bậy gì thế."

"Ta nói bậy mà cô phản ứng lớn như vậy?"

"Không có chuyện đó." Tần Linh cúi đầu xuống, nói lảng sang chuyện khác: "Gần đây cô và Trình công tử thế nào rồi?"

"Có thể thế nào, thánh chỉ cũng ban rồi." Minh Thù nói rất tùy ý, có thể thấy rõ ràng trong đó chứa đầy ý cười.

"Trình công tử đối với cô cũng rất tốt, trước đây còn cố ý tìm ta để tìm hiểu cô..." Có lẽ Tần Linh phát hiện mình nói lỡ, nhanh chóng nói lảng: "Hắn không giống những công tử kinh thành kia, Khinh Khinh và hắn rất xứng đôi."

"Tìm hiểu ta cái gì?"

Tần Linh giấu nụ cười, nói: "Không có gì."

"Cô bị hắn mua chuộc?"

Tần Linh xua tay lắc đầu: "Không có, không có..."

Ánh mắt Minh Thù bình tĩnh nhìn nàng ta, Tần Linh không nói được, mỗi lần bị nàng nhìn như vậy luôn có một loại cảm giác áp lực.

"Còn nhớ hội đèn lồng hôm đó không?" Tần Linh đành phải nói: "Trước hội đèn lồng một ngày, hơn nửa đêm, hắn chạy tới gõ cửa chính nhà ta, nhất định bảo ta nói cho hắn biết, cô thích gì, ta không nói hắn liền đứng ngoài cửa chính nhà ta... Cho nên..."

"Cho nên cô bán đứng ta?" Thì ra tiểu yêu tinh đột nhiên có bí kíp là có phản đồ!

Tần Linh nhức đầu: "Ta thấy Trình công tử là thật lòng đối tốt với cô, nếu không hắn muốn lấy lòng cô hoàn toàn có thể cho người đến hỏi ta, cần gì phải đứng ngoài cửa chính nhà ta lâu như vậy."


"Phải gọi hắn là là kẻ bất lương." Minh Thù giễu cợt.

"Phụt, Khinh Khinh ta phát hiện cô rất kỳ lạ đó nha." Tần Linh phồng môi khẽ cười.

Dường như mỗi lần cô nhắc tới Trình công tử thì giống như rất bực tức, nhưng biểu hiện ra ngoài lại hoàn toàn khác, sự kỳ lạ này không hề bình thường một chút nào.

"Không có." Minh Thù phủ nhận.

"Ta chưa nói cô kỳ lạ cái gì mà cô đã phủ nhận, Khinh Khinh..."

"Ăn đồ của cô đi!"

"Ha ha..."

Tần Linh nói với Minh Thù về chuyện nàng ta muốn mở tiệm, Minh Thù hỏi nàng mở tiệm gì, thì nàng nói muốn mở tiệm son. Trước khi nàng xuyên không về đây thì nàng chuyên về làm mỹ phẩm, cho nên nàng nghĩ ngay đến ý tưởng này.

"Cô mở tửu lâu thì tốt hơn." Minh Thù phủ quyết đề nghị mở tiệm son: "Son chỉ dành cho nữ nhân, nhưng tửu lâu thì dành cho tất cả mọi người, đợi sau khi nổi tiếng thì có thể mở khắp mọi nơi."

"Khinh Khinh, cô muốn thuận tiện cho chính mình sao?" Tần Linh rất không khách khí nói.

Minh Thù nghiêm túc nói: "Vì đồ ăn mà sống qua ngày."

Tần Linh che môi cười, mỗi lần nàng nói những lời vô lý một cách nghiêm túc cực kỳ dễ thương.

"Trước khi mở tửu lâu phải đầu tư rất nhiều ngân lượng, lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy." Tần Linh thở dài: "Hơn nữa nghề của ta đâu phải là tửu lâu."

Còn mở khắp nơi, nàng không phải phá sản là tốt rồi.

"Ta có tiền." Minh Thù cười: "Hoàng đế thưởng cho ta không ít đồ. Cô muốn mở thì ta sẽ bỏ tiền, khi nào cô kiếm được tiền rồi thì trả ta."

Minh Thù không có nói thẳng là cho, bởi vì lòng tự trọng của nữ chính rất cao.

Tần Linh nghe nói sau này phải trả, quả nhiên không phản ứng gì lắm, ngược lại hỏi vấn đề bản thân đã sớm muốn hỏi: "Khinh Khinh, cô không trở lại kinh thành sao?"

"Kinh thành không có cô, ta đi làm cái gì."

Tần Linh: "..."

Mặc dù đối diện là một cô gái, nhưng tại sao khi nghe những lời này, nàng cảm thấy mặt nóng hừng hực vậy.

Nàng đây là bị một nữ nhân trêu chọc sao?

"Không được ăn cơm do cô làm thì đời này sống còn ý nghĩa gì nữa." Minh Thù tiếp tục nói.

"..." Chưa cảm động được một giây nữa.

Nàng phải cám ơn tài nấu nướng của mình sao?

"Nhưng tài nấu nướng của ta không tốt lắm mà?"

"Tin tưởng ta, nếu tài nấu nướng của ngươi không thể thì trên thế giới này không ai có thể nữa." Nữ chính này mà tùy tiện kiếm một người thì ngay cả hoàng tử công chúa cũng có thể được.

Tần Linh rất nghi ngờ Minh Thù đang gạt chính mình, nàng ta tự ăn đồ ăn của mình cũng không cảm thấy ngon lắm.

"Cứ quyết định như vậy đi!" Minh Thù kết thúc.

"Này, ta..." Ta còn chưa đồng ý mà.

"Một lát nữa ta đi xem nơi nào tương đối thích hợp thì thuê cho cô."

Tần Linh chóng mặt theo Minh Thù xuống lầu, Trình Quy đang chờ bọn họ ở trước cửa tiệm. Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều rực rỡ, Trình Quy trông như thần tiên cả người sáng chói, đứng tại đó thì dường như cả con đường cũng trở nên khác hẳn.

Thế nhưng tâm tình của Trình Quy có vẻ không tốt lắm, Minh Thù vừa ra tới thì hắn lập tức bước qua, đưa một cái khăn tay cho nàng, sau đó lập tức chìa tay ra: "Nhanh lau tay cho ta, thật ghê tởm."

Minh Thù thấy trên tay hắn khá sạch sẽ, nhưng bàn tay hơi đỏ: "Lại nổi điên cái gì?"

A Hỷ thay mặt Trình Quy trả lời: "Vừa rồi công tử gặp phải một cô nương, cô nương này ngả nhào về phía công tử, công tử không may nên đụng phải, công tử đã lau tay suốt đoạn đường, Khinh Khinh cô nương hãy lau cho công tử đi nếu không công tử lau tới trầy da đó."

"Bàn tay cũng không ít thịt nha." Minh Thù cầm khăn, lau lau bàn tay của hắn rồi hỏi: "Người nào sờ?"

Trình Quy nhíu mày: "Không biết."

A Hỷ đáp: "Là muội muội nhà Lý Thân, dường như tên gì Lý hoa. Lá gan cũng thật lớn lớn, hôn lễ của công tử và Khinh Khinh cô nương sắp tới, thật không biết xấu hổ."

Trình Quy liếc A Hỷ mắt, A Hỷ nhất thời im bặt.

Minh Thù biết Trình Quy không phải là người tốt gì, cũng không thèm để ý hắn làm cái gì.

Nhưng... muội muội nhà Lý Thân?

Minh Thù nắm tay Trình Quy tỉ mỉ xoa xoa: "Các ngươi tiễn Tần Linh trở về đi."

"Vâng."

A Hỷ để cho Tần Linh lên xe ngựa, đích thân tiễn Tần Linh trở về thôn Vân Lý.

"Xoa một chút nữa đi." Trình Quy không tha thứ nói.

"Sạch rồi."

"Chưa đâu."

"..."

Minh Thù hôn tay hắn một cái: "Được chưa?"

"Vợ, hôn ta một cái nữa đi!"

"Cút."

"Có người sờ ta!"

"À, không đưa tiền, lần sau để ta bắt gặp ta sẽ lấy tiền, không thể cho sờ miễn phí được."

"... " Lão tử bị người ta sờ soạng đó! Nàng không ghen sao?

-

Gần đây Lý Hoa ở Liễu phủ tác oai tác oái, ăn mặc đều phải là loại tốt, Lý Thân cũng lấy không ít đồ của Liễu Tâm Duyệt đưa cho Lý Hoa.

Nhưng từ nhỏ nàng đã không phải là tiểu thư khuê các, nên dù có ăn mặc tơ lụa, mang đồ trang sức thì tác phong cũng là của những cô gái thôn quê.

"Mẹ, cái này ngon nè."

"Ngon thì ăn nhiều một chút, không ai giành với con, từ từ mà ăn." Mẹ Lý Thân không ngừng gắp thức ăn cho Lý Hoa.

Liễu Tâm Duyệt nhìn Lý Hoa như vậy, nàng ăn không vô.

"Ăn không có nề nếp gì cả." Liễu Tâm Duyệt đùng một cái buông đũa xuống.

"Nói chuyện kiểu gì vậy!" Mẹ Lý Thân tức giận: "Con ghét bỏ muội muội hay là thế nào? Lý Thân, con xem vợ con.. "

Nghĩ đến sắp phải cãi nhau, Liễu Tâm Duyệt phiền lòng đứng dậy trực tiếp bước ra khỏi nhà ăn.

"Nàng ta không ăn chúng ta ăn." Mẹ Lý Thân tức giận nói: "Phải dạy dỗ vợ con đàng hoàng, đến bây giờ mà còn nghĩ rằng là tiểu thư à."

Lý Thân không hề hé răng.

Mẹ Lý Thân vừa mắng vừa ăn cơm.

Đợi Lý Thân đi rồi, Lý Hoa lôi kéo tay mẹ Lý Thân nũng nịu: "Mẹ, ngày hôm nay con lại gặp vị công tử kia rồi, rất đẹp trai, con còn sờ tay anh ta."

"Người con nói là ai vậy?" Mẹ Lý Thân không biết Lý Hoa nói là ai: "Công tử nhà nào mà có thể làm con mê mẩn như vậy? Nói cho ta nghe xem."

Lý Hoa tươi cười nói: "Hắn ở tại ngôi nhà màu trắng trên trấn."

"Nhà trắng?" Mẹ Lý Thân suy nghĩ một chút: "Có phải nhà trắng phía đông trấn phải không?"

"Đúng rồi." Lý Hoa gật đầu: "Chính là chỗ đó."

Mẹ Lý Thân nói thầm một tiếng: "Chẳng lẽ là công tử Bạch gia?"

Mẹ Lý Thân cam đoan: "Bạch gia vài năm nay đã suy tàn rồi, hiện nay chúng ta là người Liễu gia, chắc chắn bọn họ không dám từ chối. Yên tâm, mẹ sẽ tìm bà mai cho con."

"Cảm ơn mẹ."

"Được rồi được rồi, nhìn con này, mau về tắm rửa đi."

Lý hoa chẳng những mê trai mà còn có chút ngu xuẩn, nếu không sẽ không nhớ rõ trước đây Trình Quy theo chân quan huyện tới, lời đồn của hắn ở trấn trên cũng không ít, nhưng Lý Hoa không hề quan tâm, nàng ta chỉ biết Trình Quy rất đẹp trai.

Lý Hoa vui sướng trở lại gian phòng của mình, dường như nàng đang suy nghĩ đến cảnh mình và vị công tử kia bái đường, sau đó...

"Trời ơi, thật là xấu hổ." Lý hoa thẹn thùng.

"Xấu hổ cái gì?" Giọng nói thanh thúy từ phía sau vang lên.

Lý hoa phản ứng chậm nửa nhịp, mấy giây sau mới hét lớn một tiếng: "Ai vậy?"

Bên cửa sổ có một bóng người, bóng của nàng ta chiếu trên mặt đất, nhìn trông giống như một cây tre.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, âm u quái dị.

Lý Hoa nghe giọng nói kia hỏi: "Tay nào của ngươi đã sờ vào hắn?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK