Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Hiện tại, vì Ninh Nhạc mất tích, bọn họ bị zombie bao vây tấn công.

Vì Minh Thù đột nhiên quyết định rời khỏi chỗ đó, nhiều người mới được cứu như vậy.

Cho nên cuối cùng cán cân vẫn nghiêng về phía Minh Thù.

Có đôi khi quyết định một việc, thực ra không cần chứng cứ gì cả, chỉ cần đại đa số người cho là như vậy, thì chuyện sẽ thực sự là như vậy.

Minh Thù chỉ đơn thuần nghĩ Ninh Nhạc muốn làm gì đó, cần dời sang chỗ khác bảo vệ đồ ăn vặt, không nghĩ tới sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Có điều có thể kéo giá trị thù hận, không sao.

"Ninh Nhạc, thực sự là cô..."

Bạch Tuyết Vy bi thương: "Vì sao?"

"Không phải tôi." Ninh Nhạc vẫn chối đây đẩy.

Ninh Nhạc không thể thừa nhận.

Chỉ cần cô ta một mực khăng khăng, những người này không có chứng cứ, cho dù nghi ngờ cô ta thì cũng không có cách nào.

"Nhạc Nhạc..."

Đột nhiên Trần Duy run run gọi Ninh Nhạc một tiếng.

Trong lòng Ninh Nhạc run lên, trực giác nói cho cô ta biết không tốt.

Nhưng cô ta không kịp ngăn cản, Trần Duy run giọng nói: "Nhạc Nhạc, tới nước này rồi cậu liền thừa nhận đi, tối hôm qua là cậu đánh thức mình, sau đó dẫn zombie đến."

Người bên cạnh lập tức hét lớn giận dữ: "Ninh Nhạc, cô còn gì để nói không?"

Trần Duy là người của Ninh Nhạc, hai người đồng thời mất tích, lúc này Trần Duy nói ra những lời này, gần như là chứng thực Ninh Nhạc dẫn zombie đến.

"Cậu nói mê sảng cái gì vậy?"

Ninh Nhạc sắc mặt hơi thay đổi, cao giọng.

Trần Duy co rúm, tiếp tục nói: "Cậu nói là muốn cho Diệp Miểu sống không bằng chết, cậu còn nói là cô ta không chết thì cũng phải khiến cô ta trở thành tội nhân."

Ấn đường (1) của Ninh Nhạc giật mạnh.

Trạng thái của Trần Duy có chút không thích hợp, cô ta chỉ nói liên miên không dứt, không nhìn Ninh Nhạc, cũng không nhìn người khác.

Minh Thù nhìn về phía Hứa Sóc, hắn không nhanh không chậm lau chùi dao mổ sáng bóng trên tay. Dao mổ sáng như gương phản chiếu gương mặt của hắn, có vài phần kỳ lạ.

Dường như Hứa Sóc đã phát hiện.

Mặt mày nhẹ nâng, cười hời hợt, không tiếng động nhếch môi: "Không cần cảm ơn."

Minh Thù: "..."

"Trần Duy, cậu nói bậy bạ gì đó, tôi nói với cậu lúc nào?"

Ninh Nhạc căn bản không nghĩ tới Trần Duy lại đột nhiên phản bội.

Trần Duy giống như bị hù dọa, giật lùi ra phía sau, lắc đầu nói: "Nhạc Nhạc, bọn họ cũng đã biết, cậu thừa nhận đi, bây giờ nói dối cũng không có ý nghĩa gì."

Ninh Nhạc tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra máu.

"Ninh Nhạc, đồng bọn cô cũng chỉ ra cô, cô còn muốn nói dối?"

"Tôi không nghĩ tới cô lại ác độc như vậy."

"Lại muốn ném chúng tôi cho zombie, ban đầu tôi thực sự là mắt mù rồi."

Đối mặt với sự tức giận của mọi người, Ninh Nhạc giải thích, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt.

Ngay cả Bạch Tuyết Vy lương thiện đến có thể làm chị em với zombie cũng nhìn cô ta với vẻ mặt thất vọng.

Ninh Nhạc nghiến răng, xuyên qua đám người nhìn về Minh Thù ở phía sau.

Nhất định là Diệp Miểu giở trò quỷ.

Minh Thù cười càng rực rỡ, hận thì tốt rồi, dường như thấy giá trị thù hận đang lần lượt tăng lên.

"Đuổi cô ta ra ngoài, đuổi ra ngoài!"

"Giết cô ta, nếu không có Diệp Miểu, nói không chừng chúng ta đã chết hết, phải giết cô ta."

"Đuổi ra ngoài là được, dù sao một mình cô ta ở mạt thế đoán chừng cũng sống không được bao lâu."

"Phải giết cô ta, người phụ nữ ác độc như rắn rết vậy, làm sao biết cô ta có trả thù chúng ta hay không?"

Mọi người mồm năm miệng mười nói ra biện pháp xử lý Ninh Nhạc.

Ninh Nhạc vừa tức vừa hận, biết mình không thể ở đây nữa. Lấy súng bên hông ra, nổ hai phát súng về phía đám người, nhanh chóng đẩy người bên cạnh ra, bước mấy bước vọt đến bên cửa sổ nhảy xuống.

Có người nổ súng, nhưng thân thủ của Ninh Nhạc quá nhanh, cũng không tạo thành thương tổn gì cho cô ta.

Ninh Nhạc nhanh chóng biến mất khỏi tòa nhà.

Mọi người quay đầu lại, đã thấy Trần Duy ngã trên mặt đất, trên ngực là máu tươi giàn giụa.

Vừa nãy Ninh Nhạc nổ súng, là nhắm bắn vào Trần Duy.

Trần Duy vẫn chưa tắt thở, vẻ đờ đẫn trong mắt cô ta chậm rãi rút đi, biến thành mê man đau khổ.

Cô ta không nhớ rõ tại sao mình lại nằm trên mặt đất.

Đau quá...

Mau cứu tôi...

...

Ninh Nhạc bỏ chạy, bên ngoài đều là zombie, khẳng định mọi người không có khả năng đuổi theo, tức giận mắng vài tiếng đầy tức giận.

Minh Thù tựa vào cây cột, nhìn Hứa Sóc đang xoa xoa giữa trán:

"Sao anh có thể khống chế cô ta?"

Dị năng của hắn không phải chỉ có thể xác nhận được dị năng của người khác là gì sao?

Sao có thể khống chế được Trần Duy.

Hứa Sóc buông tay xoa trán: "Đây chẳng qua là một dị năng của tôi, là một loại dị năng có thể lợi dụng sức lực tinh thần, khống chế người khác."

Một người đồng thời có hai dị năng không có gì kỳ lạ, nữ chính giả còn là toàn hệ cơ mà.

Nhưng người đàn ông trước mặt này, lại đồng thời có hai dị năng hiếm gặp.

"Có phải đang sùng bái (2) tôi không?" Hứa Sóc nháy mắt quyến rũ Minh Thù.

Sùng bái cái con khỉ.

Minh Thù xoay người bước đi.

"Này, tôi giúp cô chuyện lớn như vậy, cô không báo đáp tôi sao?"

Hứa Sóc bùng nổ đuổi theo Minh Thù: "Nếu không có tôi, người bị đánh đuổi bây giờ nói không chừng sẽ là cô."

Hắn dễ lắm sao!

Cô gái này chẳng có lấy một chút tình cảm.

Minh Thù không chút lưu tình cười nhạo: "Đội này là của tôi, người bị đánh đuổi chỉ có thể là bọn họ, sao lại là tôi, chỉ số thông minh bị thiếu mất à."

Hứa Sóc: "..."

Không còn lời nào để nói.

...

Chuyện của Ninh Nhạc, làm mọi người không còn bất mãn với Diệp Miểu như trước, cho nên sau đó công việc thu xếp cũng coi như thuận lợi.

Nhưng mà bọn họ cũng không tìm được con zombie kia.

Bên phía Đinh Thu Dịch cũng không có động tĩnh gì, phỏng chừng cũng không tìm được con zombie kia.

Vài ngày sau, Hứa Sóc liền nhịn không được, cả ngày hô to gọi nhỏ với Minh Thù, cuối cùng kẻ bị đánh không phải chính là hắn sao.

"Con chó kia của cô đâu?"

Hứa Sóc đến trước mặt Minh Thù, hơi tò mò hỏi.

Minh Thù liếc nhìn hắn, cười: "Không phải nó đang ngồi xổm ở đây sao?"

Hứa Sóc lúc đầu còn không phản ứng kịp, chờ đến khi phản ứng kịp, lập tức nổi khùng:

"Cô không chọc tôi liền khó chịu?"

"Ừ, cả người khó chịu."

Khỉ chứ, không chọc ngươi, trẫm kéo giá trị thù hận thế nào?

Ngươi nha mau hận trẫm một chút đi.

Trẫm buồn đến nỗi phải ăn thêm hai túi đồ ăn vặt, thứ này cũng không thèm hận trẫm.

Hứa Sóc nhanh chóng dập tắt lửa giận, lão tử không tính toán với kẻ bị bệnh thần kinh.

Phải có trách nhiệm yêu thương bệnh nhân thần kinh.

Hắn chọt chọt Minh Thù: "Đem con chó bảy màu kia ra đây cho tôi nhìn một cái."

Mấy ngày nay hắn một mực đi tìm, nhưng ngay cả cọng lông cũng chưa từng thấy.

"Tôi không có con chó bảy màu nào cả."

Chó bảy màu, đột nhiên thật tức cười.

Chó bảy màu xù lông ở trong túi Minh Thù mài móng vuốt.

Hắn mới là chó, cả nhà hắn đều là chó.

Mặc kệ Hứa Sóc ầm ĩ thế nào, Minh Thù cũng không lấy thú nhỏ ra.

Thú nhỏ lên sân khấu chính là Mãn Hán Toàn Tịch.

Mời không nổi, mời không nổi, mời không nổi.

...

Năm ngày sau.

Minh Thù và Đinh Thu Dịch hội họp, Đinh Thu Dịch thu hoạch được nhiều hơn so với Minh Thù, tìm được một thi thể zombie nhìn qua có hơi đặc biệt, tinh thể thì đã bị người khác lấy đi.

Nhưng có phải là con zombie cấp 3 hay không thì cũng không biết.

Cuối cùng, đương nhiên cũng không tìm được con zombie cấp 3 kia.

Tổn thất của đội quá lớn, nhưng đến thì cũng đến rồi, không thể đến uổng phí.

Sau khi hội họp, Đinh Thu Dịch tổ chức mọi người thu thập một đợt vật tư, lúc này mới khởi hành về căn cứ.

Hứa Sóc vừa về đến căn cứ liền nghiên cứu thi thể kia, Minh Thù về nhà phát hiện không thấy dì Ninh đâu, vừa hỏi mới biết được mấy hôm trước Diệp Kỷ An đã sa thải dì Ninh. Đến nỗi tất cả mọi người đều không biết nguyên nhân.

Cho dù là cô không đuổi dì Ninh đi, cuối cùng dì Ninh cũng đã đi rồi.

Cho nên cốt truyện này đều sẽ đi theo quỹ đạo.

Vậy tiếp theo hẳn chính là Ninh Nhạc lập mưu để zombie tấn công căn cứ?

***

(1) Ấn đường: Là bộ vị nằm giữa hai đầu lông mày và là nơi tiếp giáp với phần trán, biểu hiện chủ yếu cho vận mệnh của con người.

(2) Sùng bái: Kính phục đến mức như tôn thờ.
--------------


Hai tháng sau.

Hứa Sóc giao cho Diệp Kỷ An hai lọ thủy tinh chứa chất lỏng xanh biếc.

Diệp Kỷ An kích động không thôi: "Đây... Là thuốc giải?"

Ông đã biết, Hứa Sóc nhất định có thể nghiên cứu ra thuốc giải.

"Không phải."

Hai chữ "không phải" của Hứa Sóc dập tắt đi nhiệt tình của Diệp Kỷ An trong nháy mắt:

"Đây là?"

"Thuốc có thể tăng sức mạnh dị năng." Hứa Sóc lười biếng ngáo ngơ.

Diệp Kỷ An căng thẳng, không tự chủ nắm chặt lọ thủy tinh trong tay.

Hai tháng này, thực lực của dị năng đã được thăng cấp trên diện rộng, thế nhưng tốc độ tiến hóa của zombie nhanh hơn bọn họ.

"Chừng nào thì cậu mới có thể nghiên cứu ra thuốc giải?"

Diệp Kỷ An vẫn rất quan tâm đến vấn đề này.

Chỉ cần có thuốc giải, zombie sẽ không còn tồn tại.

"Thuốc giải thì tôi đã có đầu mối. Muốn tôi giúp ông nghiên cứu ra thuốc giải thì cũng có thể, nhưng ông phải đáp ứng với tôi một điều kiện."

Tâm tình kích động của Diệp Kỷ An tăng vọt lần hai: "Cậu nói đi, điều kiện gì."

"Tôi muốn kết hôn với Diệp Miểu."

"Cái gì?" Diệp Kỷ An cho là mình nghe lầm.

"Tôi muốn kết hôn với Diệp Miểu." Hứa Sóc lặp lại một lần nữa.

"Miểu Miểu?"

Diệp Kỷ An dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần để nhìn Hứa Sóc, hắn điên rồi sao? Không phải Miểu Miểu và hắn không hợp nhau sao? Gặp mặt là có thể gây gỗ đến long trời lở đất.

"Nếu như cậu sợ sau này không có gì bảo đảm, điểm này cậu có thể yên tâm, năng lực của cậu chính là con át chủ bài, cho dù tôi không còn cũng không ai dám làm gì cậu."

Càng nghĩ Diệp Kỷ An chỉ có thể nghĩ, Hứa Sóc không yên tâm về sự an toàn của mình.

"Tôi đương nhiên biết."

Hứa thiên tài làm như đương nhiên: "Hiện tại tôi đang bàn với ông chuyện thuốc giải."

"Nhưng cậu và Miểu Miểu..."

Tuy rằng hằng ngày ông ta bề bộn nhiều việc, nhưng thỉnh thoảng trở về, thứ nhìn thấy được chính là hiện trường hai người đánh nhau đến lung tung lộn xộn.

Nhiều lần không ngừng.

"Diệp tiên sinh không cảm thấy đây cũng là một cách thể hiện tình cảm sao? Ông đã từng thấy cô ấy thân thiết với người đàn ông khác như vậy chưa? Cô ấy chỉ mạnh miệng, không muốn thừa nhận, kỳ thực trong lòng Diệp Miểu có tôi."

Hứa Sóc bắt đầu xằng bậy, tuy rằng chính hắn cũng không tin.

Diệp Kỷ An: "..."

Cũng không!

Ông nghĩ con gái nhà mình rất ghét người con trai trước mặt này.

"Hứa Sóc tiên sinh, thuốc giải là vì toàn bộ nhân loại..."

"Không cưới được Diệp Miểu, tất cả không bàn nữa."

Hứa Sóc giải quyết dứt khoát.

Không có tình cảm cũng không sao, trước tiên cứ trói bên người hắn, từ từ bồi dưỡng!

Hắn đẹp trai như vậy, phóng khoáng như vậy, sẽ có một ngày kẻ thần kinh sẽ thích hắn.

Diệp Kỷ An im lặng hồi lâu, đáp ứng Hứa Sóc hỏi ý kiến Minh Thù.

Không cần suy nghiĩ, Minh Thù không đợi Diệp Kỷ An nói xong đã từ chối.

Lúc trước Diệp Kỷ An có thể để Minh Thù làm phụ tá cho Hứa Sóc, đó là bởi vì chuyện đó không hại gì đến con gái yêu nhà ông.

Nhưng bây giờ là gả con gái yêu nhà mình cho Hứa Sóc...

Chuyện này trăm triệu lần không thể ép buộc con gái nhà mình.

Minh Thù từ chối, bảo Diệp Kỷ An tìm một lý do từ chối Hứa Sóc.

Nhưng Diệp Kỷ An còn chưa kịp nói thế nào với Hứa Sóc cho tốt, Minh Thù đã đổi ý, đồng ý gả cho Hứa Sóc.

Diệp Kỷ An: "..."

Hai kẻ bệnh thần kinh mang ý xấu, cứ như vậy định ra lễ kết hôn.

Tuy nói là mạt thế, nhưng cũng không thể tùy tùy tiện tiện làm, cho nên vẫn cần thời gian chuẩn bị.

"Chuyện gì náo nhiệt vậy?" Có người tò mò hỏi.

"Mới vào à? Căn cứ trưởng của chúng ta gả con gái." Người trả lời hơi khinh thường.

"Thế cục hiện tại, còn có tâm tư gả con gái?" Người nọ bất mãn.

"Anh thì biết cái gì, mọi người cả ngày sống trong lo âu, khó khăn lắm mới có việc vui như thế, mọi người có thể thả lỏng một chút."

"À..."

Người nọ rời khỏi đoàn người, che mặt bỏ đi.

Người này chính là Ninh Nhạc lén lút vào căn cứ, cô ta là về tìm dì Ninh.

Cô ta muốn đưa dì Ninh đi.

Thừa dịp Minh Thù và Hứa Sóc không ở nhà, Ninh Nhạc đi lên lầu tìm dì Ninh.

Nhưng cô ta tìm một vòng cũng không thấy dì Ninh, phòng của dì Ninh đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồ của bà ấy cũng không thấy.

Ninh Nhạc có dự cảm không tốt.

Cô ta hỏi người xung quanh, không có kết quả gì. Hỏi thăm nhiều người, cuối cùng mới biết được tin tức dì Ninh đã chết.

Ninh Nhạc không biết chân tướng, đương nhiên là nghĩ Minh Thù trở về làm ra chuyện này, không chút do dự đem khoản nợ này ghi lên đầu Minh Thù.

Loại sự tình thay người khác chịu tiếng xấu, dù Minh Thù không muốn nhận, Hài Hòa Hiệu cũng sẽ khuyên cô nhận - giá trị thù hận chính là chính nghĩa.

...

Lễ kết hôn được cử hành một tháng sau đó.

Làm căn cứ trưởng, khách được mời cũng không ít.

Hơn nữa người trong căn cứ đều biết, hôn lễ này có thể nói là náo nhiệt đến cực điểm.

Hứa Sóc với thân phận chú rể, lái xe đến nhà Diệp Kỷ An, chuẩn bị đón dâu.

Xe của hắn vừa dừng, chỉ thấy một người vội vã chạy xuống.

"Không thấy cô dâu."

Người nọ chạy đến trước mặt Hứa Sóc: "Hứa tiên sinh, không thấy cô dâu."

Hứa Sóc không tức giận, thậm chí có chút buồn cười.

Gần đây hắn luôn đề phòng cô, dù sao cô đồng ý quá kỳ lạ. Nhưng mấy ngày gần đây Minh Thù biểu hiện rất bình thường, không phải ăn thì cũng chính là ăn.

Căn bản không định làm gì.

Ai biết đến ngày tổ chức hôn lễ, lại không thấy cô.

Thật đúng là một nước cờ hay.

Khỉ chứ, lão tử muốn chém chết cô.

Diệp Kỷ An nhận được tin tức, nhanh chóng từ trong đám người đi ra: "Xảy ra chuyện gì? Sao không thấy Miểu Miểu?"

Người nọ run rẩy: "Sáng hôm nay, chúng tôi đến trang điểm cho Diệp tiểu thư, cô ấy nói đi vệ sinh, sau đó... Không quay về."

Chờ đến khi bọn họ đến nhà vệ sinh xem, trong nhà vệ sinh ngay cả một bóng người cũng không có.

"Tìm khắp nơi chưa?"

"Tìm rồi, không có."

Diệp Kỷ An nhíu mày, vì sao lúc này Miểu Miểu lại đào hôn?

Ông nhìn Hứa Sóc đang đứng một bên như bị dọa ngốc, kỳ thực tức giận đến muốn nổ tung.

"Tôi không cãi nhau với cô ấy, đã nhiều ngày tôi chưa gặp cô ấy."

Hứa Sóc biết Diệp Kỷ An đang nghĩ gì, trực tiếp giải thích.

"Miểu Miểu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Diệp Kỷ An lo lắng.

"Cô ấy đào hôn."

Hứa Sóc cực kỳ khẳng định: "Muốn làm tôi khó chịu."

Người khác không xảy ra chuyện đã cám ơn trời đất, ai dám làm gì cô?

Muốn lão tử tức giận.

Lão tử sẽ không.

Chút kỹ xảo, lão tử không thèm trúng kế.

Không tức giận.

Không tức giận.

[Cửu thiếu, đừng lấy dao]

Nói không tức giận cơ mà? Ngươi buông dao đi rồi nói.

Diệp Miểu ở đâu?

Hứa Sóc nghiến răng nghiến lợi hỏi hệ thống.

[Cửu thiếu, cái này... Ta cũng không biết.]

Sao ngươi lại không biết? Không phải ngươi được xưng là hệ thống siêu cấp toàn vũ trụ không gì không biết, không gì không làm được sao?

[Cái này... Nhiệm vụ này không giống với nhiệm vụ trước, ta không có cách định vị mục tiêu nhiệm vụ. Cửu thiếu, cố lên.]

Hệ thống yếu ớt nói, trực tiếp tắt liên lạc với Hứa Sóc.

Hứa Sóc: "..."

Tốt lắm, hiện tại ngay cả hệ thống cũng dám đối nghịch với lão tử.

Một đám phản bội.

Hứa Sóc che mặt, yên tĩnh đè xuống tức giận muốn chém người.

Một lát sau ngẩng đầu: "Diệp tiên sinh, nếu Diệp Miểu đào hôn, vậy dời hôn lễ lại, tôi sẽ đợi."

Muốn đào hôn ư, đừng có mơ.

Diệp Kỷ An còn tưởng rằng Hứa Sóc muốn từ hôn, ai ngờ hắn chỉ "thân thiện" dời lại hôn lễ.

Tuổi trẻ bây giờ, ông thật sự không hiểu nổi.


Lúc này, Minh Thù đang ngồi xổm trên tường thành căn cứ. Cô nghĩ lần này nếu không kéo được giá trị thù hận của Hứa Sóc, thì nhiệm vụ lần này của cô thật chẳng cần làm nữa.

Như thế này, cũng chẳng thu được giá trị thù hận mà Hứa Sóc hơn phân nửa cũng là phế vật rồi.

Đánh cũng chẳng hay ho gì.

Minh Thù nhìn về phương xa, vẻ mặt bi thương, cô chỉ vì giá trị thù hận, dễ lắm mà!

Đồ ăn vặt của trẫm nữa!

Đường chân trời ở xa xa xuất hiện chấm đen, càng ngày càng nhiều.

Minh Thù nháy mắt mấy cái, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.

Điểm đen càng ngày càng nhiều, đang đi qua bên này.

Zombie...

Bà nội nó, Ninh Nhạc lại chọn hôm nay cấu kết với zombie tấn công căn cứ.

Nhiều zombie như vậy, không liều một phen, đánh không lại.

Không nghĩ lại phải bắt đầu nghề cũ.

Nghĩ thôi đã rất hưng phấn rồi.

Minh Thù bỏ đồ ăn vặt vào miệng, từ trong túi lấy ra một con dao, đâm vào ngực mình.

Không chút do dự, tùy tiện đâm như đâm củ cải trắng.

Thân thể cô từ trên tường căn cứ ngã xuống, mắt thấy sắp rơi xuống mặt đất.

Một trận gió kỳ quái từ mặt đất xuất hiện, nhẹ nhàng nâng thân thể cô lên.

Minh Thù nhắm mắt một chút rồi mở ra. Ngoại trừ không thấy ý cười trong mắt, ánh mắt vẫn trong suốt như cũ, không vướng chút bụi bẩn.

Cô nhảy xuống đất, bụi bặm khuếch tán xung quanh. Minh Thù nghiêng nghiêng đầu sang bên cạnh, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Zombie ở phía xa dường như thấy được gì đó, dừng bước chân, không muốn tiến lên.

Minh Thù vươn tay nhổ một cây trúc cắm trên mặt đất, vác lên vai, thân hình lóe lên, trong không khí chỉ còn tàn ảnh.

Đến khi cô xuất hiện, đã ở đối diện đại quân zombie.

Đại quân zombie đồng loạt lui về phía sau.

Cây trúc dường như có sức mạnh của thiên quân vạn mã, quét ngang đại quân zombie.

Zombie ở hàng trước bị quét bay ra ngoài, gậy trúc đập vào đại quân zombie.

Đội hình bị phá hư, đại quân zombie nhất thời hỗn loạn.

Minh Thù mang theo gậy trúc, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chạy ào vào đại quân zombie, quơ quơ gậy trúc, bụi bặm bay lên. Zombie giống như lúa mạch, ào ào ngã xuống.

Zombie nào đã gặp qua tình cảnh này, gào thét bắt đầu lui về sau.

"Chuyện gì vậy?"

Ninh Nhạc vẫn quan tâm đến tốc độ của zombie. Đột nhiên zombie không đi, hơn nữa lại bắt đầu lui về phía sau, cô ta lập tức cảnh giác.

Ninh Nhạc từ bên cạnh đi tới phía trước, liếc mắt liền thấy người vung vẩy gậy trúc trong đám zombie.

Diệp Miểu...

Không phải giờ này đang ở trong căn cứ kết hôn sao? Tại sao lại ở đây?

Cô ta cố ý chọn ngày hôm nay, cũng bởi vì hôm nay những người đó nhất định sẽ buông lỏng, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.

Nhưng vốn nên làm cô dâu, lúc này Diệp Miểu một mình ở chỗ này - giết zombie.

Không kết hôn sao?

Ninh Nhạc hoàn toàn không hiểu nổi đây là kiểu gì.

Grào grào, không đánh không đánh, thật đáng sợ.

Grào grào, người này thật hung tàn.

Grào, chạy mau.

Tập thể zombie chạy trốn. Zombie cao cấp vốn ở phía sau điều khiển ra trận cũng há hốc mồm, chạy cái gì? Không đánh nữa à?

Nhưng mà tất cả zombie đều chạy nên nó cũng chạy.

Thế là zombie đều quay đầu bỏ chạy, cảnh tượng này có thể nói là một kỳ quan.

Minh Thù chống gậy trúc, nhìn đám zombie chạy mất xác, bình tĩnh đem đồ ăn bỏ vào miệng.

Thật là đói.

Vất vả lắm mới tích cóp đủ máu, trong nháy mắt lại trở về không.

Giả ngu không dễ, phải quý trọng diễn xuất giả vờ này.

"Diệp Miểu, đi chết đi!"

Ninh Nhạc ôm mối hận, giọng nói từ phía sau vang lên, tiếp theo là hai tiếng súng.

Một tiếng súng là từ Ninh Nhạc, một tiếng súng là từ nơi khác truyền tới.

Cổ tay Ninh Nhạc trúng phát đạn trước, cho nên khi cô ta bắn phát súng kia, họng súng quay xuống đất, đạn bắn vào trong bùn.

Ninh Nhạc ôm tay, tức giận nhìn về phía hướng đạn bắn.

Ai dám làm hỏng chuyện tốt của mình?

Đáng hận.

Trong cỏ hoang, vài người lần lượt đi ra.

Người dẫn đầu không phải là ai khác, chính là Phàn đội trưởng đã lâu không gặp. Chỉ có mấy tháng, Phàn đội trưởng dường như già thêm mười tuổi, cánh tay trái trống rỗng, hình như bị chặt đứt.

Tay phải cầm súng, hiển nhiên phát súng kia là hắn bắn.

Người phía sau đều là khuôn mặt xa lạ, Minh Thù không biết, Ninh Nhạc cũng không quen.

"Là anh."

Đồng tử Ninh Nhạc co rút, hắn thế mà lại chưa chết.

Trên gương mặt tang thương của Phàn đội trưởng đầy hận thù: "Ninh Nhạc, cô giúp tôi hiểu ra một đạo lý, không thể chỉ dựa vào hành vi của một người để đánh giá phẩm hạnh (*) của người đó."

Ninh Nhạc ôm tay không ngừng chảy máu, lui về phía sau: "Là các người mơ ước không gian của tôi trước, không thể trách tôi."

Phàn đội trưởng lắc đầu: "Ninh Nhạc, cho đến tận lúc này, chẳng ai mơ ước không gian của cô, là cô quá ích kỷ thôi."

Cô ta giết Trịnh Diệp, lại làm hắn bị zombie cắn mất tay. Nếu như hắn không phải là người dị năng, xem chừng lúc này cũng đã sớm thành zombie.

Tất cả chuyện này, đều bởi vì Ninh Nhạc để lộ không gian. Khi Trịnh Diệp vô tình nói một câu hâm mộ, Ninh Nhạc lại nghĩ bọn họ muốn cướp không gian của cô ta.

Bọn họ từ trước đến giờ không hề nghĩ đến.

Nghĩ đến cái chết của Trịnh Diệp, trong lòng Phàn đội trưởng dâng lên thù hận. Hắn hận bản thân không phát hiện ra hung thủ chính là Ninh Nhạc, còn che chở cô ta đi xa như vậy, dọc đường đi còn giúp cô ta cản đạn.

Phàn đội trưởng nhắm súng vào Ninh Nhạc, hôm nay hắn phải báo thù cho Trịnh Diệp.

Ninh Nhạc sao có thể dễ dàng bị con người giết chết. Trong nháy mắt khi Phàn đội trưởng nổ súng, sương mù trên mặt đất bùng phát, tiếng súng dày đặc, nhưng không trúng mục tiêu.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết từ trong cỏ dại vang lên.

Phàn đội trưởng lập tức đuổi theo.

Thấy thiếu nữ quăng ngã Ninh Nhạc trên mặt đất, dễ dàng đoạt lấy súng, đặt ngay đầu Ninh Nhạc.

Mắt Ninh Nhạc đỏ đậm, thanh âm rống giận chói tai: "Diệp Miểu, tôi phải giết cô."

"Ôi ôi, đừng kích động, muốn giết tôi cô cũng chẳng giết nổi đâu."

Giọng nói Minh Thù vô cùng gợi đòn.

"Cô có bản lĩnh thì buông ra!"

Minh Thù thở dài, mỗi người bị bắt đều nói chuyện y chang kẻ ngốc, không thể đổi lời kịch khác sao?

Trẫm khó khăn lắm mới bắt được, làm sao có thể buông ra dễ dàng chứ.

Ngây thơ.

"Tôi không buông đấy."

Đánh đi, đánh đi!

Ninh Nhạc tức đến đỏ cả mặt, im lặng một lúc, cô ta đột nhiên rống lên:

"Sao cô lại biết được kế hoạch ngày hôm nay của tôi?"

Kế hoạch hôm nay kín đáo không chỗ hở, làm sao Diệp Miểu biết?

"Tôi không biết."

Minh Thù mỉm cười: "Tôi đào hôn, ai biết sẽ gặp trò hay như thế này."

Sự thực chứng minh đào hôn là việc cần thiết.

Ninh Nhạc nghẹn họng không nói nên lời, thật không hề tính tới chuyện Minh Thù lại đào hôn.

Càng không tính đến... Minh Thù có thể đẩy lùi đại quân zombie.

"Muốn giết muốn chém, cứ việc." Ninh Nhạc hiên ngang, cũng không giãy giụa.

Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc.

Minh Thù nhẹ giọng nói: "Từ trước đến nay tôi chỉ nói đạo lý, không giết người."

Ninh Nhạc trợn tròn mắt, cho rằng Minh Thù có mục đích khác:

"Cô muốn thế nào?"

Minh Thù nghiêng đầu nhìn Phàn đội trưởng đứng không xa: "Phàn đội trưởng, không phải anh muốn báo thù sao?"

Trong mắt Ninh Nhạc lóe lên hận ý, Minh Thù coi rẻ mình như vậy?

[Giá trị thù hận đã đầy.]

Con mắt Minh Thù híp lại thành trăng khuyết, rốt cuộc cũng đầy rồi.

Đi, đi, đi, mau đi ăn thôi.

Phàn đội trưởng cũng chẳng nhiều lời, trực tiếp tiến tới phía trước: "Cô chịu để tôi báo thù sao?"

"Tất nhiên."

Minh Thù giao Ninh Nhạc cho Phàn đội trưởng "Báo thù cho tốt đấy, tôi quay về đây."

"..."

Vẫn đúng là nói đi là đi.

Phàn đội trưởng hoàn toàn không biết phải hình dung cô gái này như thế nào, những chuyện trước đây, dường như cô chẳng để tâm chút nào.

"Xin lỗi."

Giọng nói của Phàn đội trưởng từ xa truyền tới.

Minh Thù chỉ vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng đi nhanh về phía căn cứ.

***

(*) Phẩm hạnh: Tính nết, đạo đức tốt, biểu hiện phẩm giá con người (thường nói về phụ nữ).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK