Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Bán Nguyệt sơn trang.

Nhiếp Sương quay về Bán Nguyệt sơn trang đã nhiều ngày.

Mặc dù nàng là tiểu thư sơn trang nhưng vì mẹ qua đời quá sớm, mẹ kế không thích nàng, nên lúc cha Nhiếp Sương không có ở đây, nàng thường bị mẹ kế cùng em gái cùng cha khác mẹ bắt nạt.

Trước đó, Nhiếp Sương chỉ có thể dựa vào việc hù dọa cha quay về, nhưng bây giờ Nhiếp Sương cũng không dễ đối phó như vậy.

"Tiểu thư, phu nhân nói có khách đến, mời tiểu thư đến phòng khách."

Người hầu thân cận cẩn thận bẩm báo với Nhiếp Sương.

"Khách của sơn trang có liên quan gì đến ta?"

Sau khi Nhiếp Sương biết mẹ kế định gả nàng ra ngoài, mấy ngày gần đây vẫn có khách đến là vì nàng ta. Đương nhiên cũng có người là tới dò la Ngũ Tuyệt Bảo Điển.

Rốt cuộc Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên người ai, trên giang hồ cũng chỉ là suy đoán.

Nhiếp Sương là đương sự trong lời đồn Ngũ Tuyệt Bảo Điển, đương nhiên được người khác quan tâm.

Dù không có Ngũ Tuyệt Bảo Điển nhưng cưới được tiểu thư Bán Nguyệt sơn trang cũng rất có lời.

Mấy người trước đều bị đã nàng đuổi đi, hôm nay còn có người đến.

"Tiểu thư người là tiểu thư ở đây trang chủ không có mặt, cơ thể phu nhân không khỏe, nhị tiểu thư cũng vắng mặt chỉ có người có thể làm chủ."

"Bà ta có thể có bệnh gì."

Nhiếp Sương hừ lạnh: "Ta không đi."

Người hầu đề nghị: "Tiểu thư, thất lễ với khách như thế không tốt cho danh tiếng sơn trang chúng ta, nếu không người nhìn một cái sau đó lập tức đuổi đi?"

Tuy mẹ kế không phải người tốt, nhưng cha lại đối xử với nàng rất tốt.

Nhiếp Sương đứng dậy đến phòng khách.

Nhiếp Sương rất không kiên nhẫn giao thiệp với khách đến, đối phương ỷ vào có quan hệ không tệ với Bán Nguyệt sơn trang, lời trong lời ngoài đều muốn Nhiếp Sương gả cho bọn họ.

Nhiếp Sương vốn định đuổi người đi, nhưng đối phương nói tìm trang chủ có việc phải ở lại hai ngày.

Nàng đành phải sắp xếp người ở lại.

"Rốt cuộc Ngũ Tuyệt Bảo Điển bị ai cầm đi."

Buổi chiều, Nhiếp Sương nằm trên giường suy tư.

Có phải nữ nhân Ngũ Tuyệt Thần Giáo kia lấy Ngũ Tuyệt Bảo Điển đi, cố ý nói không có lấy được?

Nhiếp Sương suy nghĩ một chút, tự dưng ngủ mất, mơ mơ màng màng cảm giác có người tiến đến.

Nàng muốn mở mắt ra lại phát hiện trước mắt mờ mịt, cơ thể bị người đè lên, hơi thở nam nhân đập vào mặt.

Nhiếp Sương giật mình trong lòng, ý thức mơ hồ dần thanh tỉnh thấy rõ người đè trên người mình:

"Là... Là ngươi!"

Nam nhân cười nham hiểm đè cổ tay Nhiếp Sương: "Nhiếp đại tiểu thư, dáng vẻ cao ngạo ban ngày của nàng, ta thấy rất ngứa ngáy khó nhịn."

"Khốn kiếp, ngươi buông ra. Buông ra, người đâu..."

"Đừng kêu, giữ chút sức lực lát nữa hẵng kêu."

Giọng nói đứt quãng trong phòng truyền tới.

Bên ngoài phòng, Minh Thù đứng phía ngoài gặm đùi gà.

Phong Bắc dựa vào tường, cả người bao phủ trong bóng tối.

"Ham muốn của ngươi thật lớn."

Thực sự không hiểu nàng chạy tới góc tường, nghe loại chuyện này là có ý gì.

Còn nghe nghiêm túc như thế.

Người khác không biết còn tưởng rằng nàng đang nghe âm mưu quan trọng gì.

Minh Thù không chút khách khí nói: "Phong điện chủ không đi tiêu diệt Ngũ Tuyệt Thần Giáo, còn quan tâm ham muốn của ta làm gì? Lẽ nào quan tâm ham muốn của ta là có thể tiêu diệt Ngũ Tuyệt Thần Giáo?"

"Cũng có thể sao?"

Chỉ cần bắt ngươi, đừng nói Ngũ Tuyệt Thần Giáo, Thập Tuyệt Thần Giáo cũng không thành vấn đề.

"Phơi ánh trăng nhiều vào, bớt mơ mộng hão huyền đi."

"..."

Phong Bắc ngẩng đầu nhìn hành lang phía sau, bên kia có tiếng bước chân hình như là chuẩn bị vào phòng này.

Minh Thù ném xương gà xuống, lấy khăn ra lau tay một chút sau đó ẩn mình vào bóng tối. Phong Bắc không có hứng thú cùng nàng làm gì đó, thế nhưng có hứng thú vây xem tên thần kinh này muốn làm gì.

Chỉ thấy bên kia có bóng người đi tới, đi được phân nửa đột nhiên lặng lẽ ngã xuống.

Dáng người nhỏ xinh xuất hiện bên cạnh nàng.

Minh Thù đứng đó nhìn một lúc, sau đó cúi người kéo người nọ vào một bụi cây rậm rạp bên cạnh.

Phong Bắc: "..."

Đây là thấy hiện trường giết người giấu xác sao?

Sẽ bị diệt khẩu sao?

Lão tử hẳn nên uy hiếp nàng hay là phải cùng nàng thông đồng làm bậy, hay khen nàng làm thật đẹp mắt?

Vứt xong thi thể, Minh Thù ung dung quay lại dựa vào góc tường tiếp tục nghe.

Tình hình bên trong đã từ tiếng "ô ô" của Nhiếp Sương, biến thành tiếng "hừ hừ" kỳ quái mang theo vài phần đè nén, kèm theo tiếng thở dốc không thể kiềm chế của nam nhân.

Phong Bắc nghe có chút không được tự nhiên, Minh Thù tỉnh bơ đi khắp nơi ăn đồ ăn giống như không nghe thấy.

"Ngươi và Nhiếp Sương... Có thù oán?" Phong Bắc tìm đề tài, dời đi sự chú ý của mình.

Hướng người vừa nãy đến nhất định sẽ đi ngang phòng này, nghe âm thanh này có lẽ sẽ vào xem.

Minh Thù cố ý không cho người kia đi qua.

"Nàng ta cướp Ngũ Tuyệt Bảo Điển của ta, ngươi nói có phải thù oán hay không?"

Không có thù, trẫm cũng phải làm nàng ta có thù oán với mình!

Phong Bắc nhớ tới chuyện đó, nhưng phải làm bộ không biết: "Ngũ Tuyệt Bảo Điển là của ngươi?"

"Chẳng lẽ là của ngươi? Không thấy Ngũ Tuyệt Thần Giáo và Ngũ Tuyệt Bảo Điển đều có hai chữ Ngũ Tuyệt sao? Rõ ràng là bảo vật trấn giáo của Ngũ Tuyệt Thần Giáo ta."

"..."

Ngươi khoác lác, đừng tưởng rằng lão tử ít đọc sách, Ngũ Tuyệt Bảo Điển và Ngũ Tuyệt Thần Giáo không hề liên quan gì.

...

"A!"

Tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ Bán Nguyệt sơn trang, Minh Thù bị dọa từ trên cây rơi xuống.

Còn chưa đứng lên, phía trên có người ngã xuống.

Minh Thù không né nên bị đập trúng.

Phong Bắc nằm ngang trên người Minh Thù, đầu suýt chút nữa đập nát tảng đá bên cạnh.

Phong Bắc phiền muộn.

Ai nói ngã từ trên cây xuống nhất định sẽ hôn môi nhỉ?

Khỉ thật, lại gạt lão tử.

Minh Thù âm thầm thu tay đặt dưới đầu hắn, thô lỗ đẩy Phong Bắc: "Phong điện chủ, ngươi nên giảm cân đi."

"Ta không nặng."

Phong Bắc nói thầm một tiếng.

"Quả thực không phải rất nặng, cũng ngang ngửa heo thôi."

"Mộ giáo chủ, ngươi mắng ai!"

"Mắng heo."

Phong Bắc lúc đầu còn chưa phản ứng kịp sau đó mới hiểu ra, một ngụm lửa giận cũng không thể phát tiết ra ngoài.

Lại mắng lão tử!

Lão tử trêu chọc ngươi sao!

Sáng sớm đã công kích bản thân.

Hơn nửa đêm cùng nàng đến góc tường nghe trộm, sáng sớm mở mắt đã đối xử như vậy với hắn!

Tức giận!

Phong Bắc đang muốn đứng dậy nói chuyện cho ra lẽ, lại phát hiện dưới đầu hắn có máu.

Hắn theo bản năng đưa tay sờ đầu, không có máu chảy.

Máu từ đâu ra?

Phong Bắc ngẩng đầu nhìn người đã đứng lên, ngời đó đứng chắp tay ra sau, nhìn mọi người vội vã chạy đến căn phòng bên kia.

Hẳn không phải là...

Phong Bắc có hơi không xác định, tên bệnh thần kinh này làm sao có thể có lòng tốt giúp hắn che đầu.

Nói không chừng là máu động vật nhỏ nào đó.

Phong Bắc nhìn vệt máu dưới đất, chỉ bị dính một ít, nếu như không phải hắn đứng gần hầu như không nhìn thấy.

Nhưng vết máu rõ ràng còn rất mới, mới chảy không được bao lâu.

Hắn từ dưới đất đứng lên, kéo chặt áo choàng, bước chân xê dịch ra sau nhìn tay Minh Thù đặt sau lưng.

Tay phải của nàng đang cầm mu bàn tay trái, không nhìn thấy có vết thương hay không.

Nhất định là hắn nghĩ nhiều.

Nhất định là hắn nghĩ nhiều.

"Xảy ra chuyện gì mà mới sáng sớm ồn ào như thế?"

Phu nhân bị người vây quanh đi đến căn phòng bên này.

Minh Thù ẩn núp sau bọn họ, có thể thấy tình huống bên kia, nhưng người bên kia lại không nhìn thấy hai người bên này.

"Trời ơi..."

Phu nhân đi tới cửa, đột nhiên lấy khăn tay che mắt, cực kỳ khoa trương: "Xảy ra chuyện gì, còn không mau đưa người này ra ngoài."

"Vâng, phu nhân."

"Trang chủ, trang chủ... Bên ngoài có người đến thăm."

Nhiếp trang chủ đang xử lý chuyện Nhiếp Sương, người hầu vội vội vàng chạy tới bẩm báo.

"Ai? Không phải ta đã dặn dò gần đây không tiếp khách sao?"

Nhiếp trang chủ làm gì còn tâm tình đi gặp khách.

"Trang chủ... Là.. Là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo." Nội tâm người hầu suy sụp.

Đôi mắt Nhiếp trang chủ híp lại: "Nàng ta tới làm gì?"

Người hầu lắc đầu nguầy nguậy. Ai mà biết nữ ma đầu gần đây gây xôn xao khắp giang hồ đến chỗ bọn họ làm gì.

Đừng nói là giết người nha?

Nhiếp trang chủ đành tạm thời gác lại chuyện Nhiếp Sương, dẫn người đến cửa chính gặp ma đầu đang đắc tội toàn bộ võ lâm.

Minh Thù đứng ở cửa, Nhiếp trang chủ đi ra nàng liền mỉm cười, giống như chào hỏi một người bạn cũ:

"Nhiếp trang chủ."

Nhiếp trang chủ quan sát Minh Thù vài lần, mi tâm nhíu lại, cô nương này nhìn qua khí chất ôn hòa cả người vô hại.

Nàng ta chính là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo gần đây được lưu truyền ầm ĩ sao?

Người này khác xa với tưởng tượng của hắn.

Nhưng dáng vẻ này...

Nhiếp trang chủ kìm chế sự nghi ngờ trong lòng: "Giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?"

"Gần đây ta xem hiện tượng thiên văn, phát hiện trong nhà Nhiếp trang chủ gặp phải chuyện lớn cho nên ta tới xem náo nhiệt."

Xem náo nhiệt ngươi còn dám nói ra, ngươi ngại mạng lớn sao?

Nhiếp trang chủ không hiểu nổi hành động này của Minh Thù, nhưng hắn biết Minh Thù không có ý tốt, quan trọng nhất là...

"Làm sao giáo chủ biết trong sơn trang xảy ra chuyện?"

"Đêm xem hiện tượng thiên văn."

"..."

Lừa người lừa đến Bán Nguyệt sơn trang, người đâu lôi ra đánh chết cho ta.

Nhiếp trang chủ hạ giọng từ chối: "Giáo chủ, Bán Nguyệt sơn trang không chào đón ngươi."

Chuyện lần trước của Nhiếp Sương, hắn có biết đến.

Cho nên Nhiếp trang chủ làm sao có thể hoan nghênh, Minh Thù không có ý tốt này vào sơn trang.

Minh Thù híp mắt: "Nếu như ta nói ta có tung tích của Ngũ Tuyệt Bảo Điển, trang chủ cũng không hoan nghênh ta?"

"..."

Hài Hòa Hiệu cảm thấy rất may mắn vì nàng không nói thẳng, là tới Bán Nguyệt sơn trang tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển, nếu không người ta thực sự sẽ đánh chết nàng.

"Bán Nguyệt sơn trang không có hứng thú với Ngũ Tuyệt Bảo Điển."

Nhiếp trang chủ nghiêm túc, thậm chí lúc nhắc đến bốn chữ Ngũ Tuyệt Bảo Điển còn cố ý nhấn mạnh.

"Chúng ta đổi một điều kiện khác đi."

Minh Thù không chút ngần ngại: "Ngươi cho ta vào sơn trang, sau đó thông báo đám người bên ngoài bao vây tiêu diệt ta, ta không chạy, thế nào?"

Nhiếp trang chủ: "..."

Càng ngày càng thấy giáo chủ này đầu óc có bệnh, đồng thời cũng không lương thiện cho lắm.

Phải nhanh chóng đuổi đi.

"Trang chủ, đây là lập công đó! Nếu thực sự bao vây tiêu diệt thành công, Bán Nguyệt sơn trang ngươi chính là anh hùng."

Minh Thù tiếp tục nói cho Nhiếp trang chủ nghe.

Hôm nay nàng nhất định phải vào đây.

Nhiếp Sương và Ngũ Tuyệt Bảo Điển đều ở đây.

Vì giá trị thù hận, trẫm liều mạng!

"Vì sao giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo cứ muốn tiến vào Bán Nguyệt sơn trang?"

Trong mắt Nhiếp trang chủ có hơi đề phòng: "Bán Nguyệt sơn trang chưa từng đắc tội ngươi."

Minh Thù cong môi cười: "Nếu Nhiếp trang chủ không cho ta vào, ta lập tức ra tay đắc tội ngươi."

Nhiếp trang chủ: "..."

Ngươi còn dám uy hiếp ta!

Bên trong sơn trang của hắn có gì đáng giá, mà tên ma đầu này cứ khăng khăng muốn vào?

Tâm tư Nhiếp trang chủ xoay vòng vòng.

Chuyện trong sơn trang còn chưa giải quyết, hiện tại lại tới gặp thêm phiền phức, Nhiếp trang chủ đang nghĩ có phải gần đây hắn không may hay không.

Có nên để Minh Thù vào hay không là một vấn đề.

Nhiếp trang chủ sợ Minh Thù ra tay thật, hắn không rõ thực lực của nàng, hơn nữa lúc trước nghe đồn nàng treo các đại môn phái lên đánh, suy nghĩ mãi cuối cùng Nhiếp trang chủ đồng ý cho Minh Thù đi vào.

Sau đó theo lời nói của Minh Thù, truyền tin cho các đại môn phái.

Minh Thù cứ như vậy vào ở Bán Nguyệt sơn trang, nhưng hiển nhiên Nhiếp trang chủ có ý định khống chế phạm vi hoạt động của nàng, tìm người giám sát.

Minh Thù cũng không để ý, giống như chỉ tìm một khách điếm ở lại.

...

Nhiếp Sương bị người khác vấy bẩn, đối với Bán Nguyệt sơn trang mà nói thì chuyện này rất nhục nhã, không ai dám lan truyền lung tung.

Sau khi tỉnh lại, Nhiếp Sương như phát điên muốn giết nam nhân kia, nhưng lại bị cha nàng ngăn cản cũng nói cho nàng ta biết đã chọn ngày gả cho họ, đối phương đã trở về chuẩn bị sính lễ.

Đương nhiên Nhiếp Sương không muốn, nàng không hề thích nam nhân kia, dù thực lực không tệ nhưng gã ta thực sự quá xấu.

Nhưng mà mặc kệ Nhiếp Sương càn quấy thế nào, lần này cha nàng cũng không đồng ý. Bên cạnh còn có mẹ kế Nhiếp Sương châm dầu, quan hệ giữa Nhiếp Sương và cha đột nhiên rất căng thẳng.

Lúc Nhiếp Sương đang nhốn nháo ầm ĩ, Minh Thù thừa dịp buổi tối lật tung Bán Nguyệt sơn, trang nhưng đừng nói Ngũ Tuyệt Bảo Điển ngay cả những quyển sách đáng giá, nàng cũng không tìm được.

"Rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì?"

Phong Bắc bước đến không làm kẻ nào phát hiện, lúc này hắn theo sau Minh Thù, nhìn nàng vô cùng tự nhiên lui tới phòng người khác tìm đồ.

"Ta tìm..."

Minh Thù ngẩng đầu, mỉm cười: "Nghe nói Bán Nguyệt sơn trang có bảo tàng, người tìm được có thể xưng bá thiên hạ."

Phong Bắc hoàn toàn không tin: "Mộ giáo chủ, sao ngươi không nói Bán Nguyệt sơn trang có tiên đơn, ăn vào có thể trường sinh bất lão?"

"Như vậy có sức thuyết phục hơn? Vậy thì Bán Nguyệt sơn trang có tiên đơn, ăn vào có thể trường sinh bất lão."

"..."

Chắc hẳn là là cố ý châm chọc hắn, không phải nói lý do cho hắn nghe!

Hít sâu.

Bình tĩnh.

"Ngươi đang tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển sao?"

Sau khi nàng nhận được tin tức từ nơi đó, liền chạy thẳng đến Bán Nguyệt sơn trang.

Đột nhiên Phong Bắc tới gần Minh Thù, đè nàng lên tường: "Mộ giáo chủ, chi bằng chúng ta hợp tác, thế nào?"

"Hợp tác?"

Ánh mắt Minh Thù đang tràn đầy ý cười, bỗng nhiên nghiêm lại: "Ngươi muốn Ngũ Tuyệt Bảo Điển, ta cũng muốn Ngũ Tuyệt Bảo Điển, cho hỏi hợp tác thế nào? Chia Ngũ Tuyệt Bảo Điển làm hai, chúng ta mỗi người một nửa sao?"

"Tìm được Ngũ Tuyệt Bảo Điển trước đã, về phần lúc đó Ngũ Tuyệt Bảo Điển về tay ai chúng ta nói sau."

Dù sao thì cuối cùng ngươi cũng là của ta.

"Ta từ chối."

"Vì sao?"

"Nhìn ngươi ta khó chịu."

Phong Bắc sửng sốt, nhìn hắn khó chịu?

Hắn đẹp trai như vậy, thực lực đứng đầu, gia cảnh đứng đầu, nhìn hắn khó chịu chỗ nào? Quá đẹp để ngươi nhìn?

Thiết lập lần này cũng không có gì kỳ lạ, không có ham mê kỳ quái gì, điển hình của một nam nhân tiêu chuẩn.

Khó chịu chỗ nào!

Rốt cuộc khó chịu chỗ nào!

Đẹp trai cũng không phải lỗi của hắn.

Minh Thù đang muốn đẩy Phong Bắc ra, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai bóng người đi đến cực nhanh sau đó lập tức đóng cửa lại.

Phong Bắc kéo Minh Thù sang bên cạnh, hai người nấp trong góc hẹp có thể ngăn trở tầm nhìn bên kia.

Thế nhưng diện tích có hạn, Minh Thù chỉ có thể bị Phong Bắc nhét vào trong ngực, dính sát hắn.

"Ca, huynh mau cứu muội, muội thật sự không muốn gả cho người kia, là hắn... Là hắn ép muội. Ca, huynh mau giúp muội giết hắn, muội không muốn nhìn thấy hắn."

Giọng nói nức nở của Nhiếp Sương vang lên.

Bán Nguyệt sơn trang có một vị thiếu gia, nhưng dường như không phải con ruột của Nhiếp trang chủ, mà là con nuôi.

Ca ca trong miệng Nhiếp Sương chính là vị con nuôi Nhiếp Bân kia... Cũng chính là người Minh Thù đánh ngất xỉu lúc trước.

"Sương Nhi, đêm hôm đó nếu không có người đánh ta ngất xỉu, cũng sẽ không làm hắn... Muội yên tâm, ca nhất định sẽ giúp muội, sẽ không để muội gả cho hắn."

Nhiếp Bân tràn đầy hổ thẹn.

"Ca, huynh giúp muội giết hắn."

Nhiếp Sương muốn giết hắn ta, nàng ta không thể để cho vết nhơ như vậy tồn tại.

"Sương nhi, ta có thể dẫn muội đi..."

Dường như Nhiếp Bân có điều gì đó khó nói, không đáp ứng Nhiếp Sương.

Mặc kệ Nhiếp Sương cầu xin hắn thế nào, hắn cũng không đồng ý, chỉ nói nhất định sẽ không để Nhiếp Sương gả cho người kia.

Nhiếp Sương không dám chọc giận Nhiếp Bân, hiện tại hắn là người duy nhất có thể giúp nàng.


"Cám ơn huynh."

Nhiếp Sương lấy lui làm tiến ôm Nhiếp Bân.

Nhiếp Bân vốn dĩ đã thích Nhiếp Sương, lúc này Nhiếp Sương chủ động ôm hắn khóc đến thương tâm như vậy. Nhiếp Bân rung động, ma xui quỷ khiến hôn Nhiếp Sương.

"Ca..."

Dường như Nhiếp Sương bị hù dọa lập tức đẩy Nhiếp Bân ra, đụng vào đồ phía sau, giọng nói cũng run run theo:

"Ca... Ca làm gì vậy?"

Nhiếp Sương vội vàng giải thích: "Sương nhi, thực ra ta thích muội... Trước đây ta không dám nói cho muội biết."

Minh Thù bị Phong Bắc ôm vào trong ngực ngồi ở chân tường nghe lén, hơi thở trên người hắn luôn khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, nhưng kỳ lạ là tại sao nàng không hề thấy lạnh.

Hai người bên kia bắt đầu chuyện không thể miêu tả thế này lại thế này, Minh Thù cũng không chú ý, sự chú ý của nàng hoàn toàn rơi trên người Phong Bắc.

Lúc này Phong Bắc có chút không được tự nhiên, chỗ này quá nhỏ cần phải đi ra ngoài, lại không thể kinh động đến hai người kia.

Độ ấm trên người Minh Thù lan đến người hắn, nàng dán vào ngực hắn, hắn có thể thấy lông tơ rất mảnh trên mặt nàng.

Cánh môi hồng nhạt căng mọng, ánh mắt rũ xuống dáng vẻ của nàng cực kỳ dịu dàng vô hại, trông giống như động vật nhỏ nằm trong ngực hắn.

Minh Thù đột nhiên ngẩng đầu, cong môi cười cười. Đôi mắt trong trẻo sóng sánh ánh nước, làm người khác muốn bắt lấy gợn sóng này nhưng lại sợ phá hư, không dám làm bừa.

"Thình thịch thình thịch thình thịch..."

Tim đập nhanh không rõ.

Nai con chạy loạn là cái quái gì?

Là hắn công lược nàng, không phải là nàng công lược hắn.

Nhất định là do không gian quá nhỏ, hắn thở không nổi.

Nhất định là như vậy.

Âm thanh bên ngoài còn rõ ràng hơn lần nghe trước, hơn nữa từ vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy hai thân hình giao hòa với nhau.

Nhiếp Bân là người luyện võ, thể lực vô cùng tốt. Phong Bắc cứng đờ, mắt không dám nhìn Minh Thù.

Minh Thù hạ giọng: "Thể lực của Phong điện chủ so với hắn thì thế nào?"

Phong Bắc vốn đã không được tự nhiên, đột nhiên Minh Thù hỏi câu này suýt chút nữa Phong Bắc sặc nước bọt.

Ổn định tinh thần Phong Bắc hơi cúi đầu, môi tới sát tai Minh Thù: "Không bằng ngày nào đó, Mộ giáo chủ tự mình lĩnh giáo một chút?"

"Tự mình lĩnh giáo thì thôi khỏi, nhưng ta có thể để giáo chúng thay ta lĩnh giáo một chút."

Phong Bắc cũng không di chuyển, cứ như vậy dựa vào nàng, nói: "Ta và ngươi nói lĩnh giáo là lĩnh giáo cái gì?"

Bảo giáo chúng thay thế cái gì?

Thay thế thế nào?

"Ngươi nghĩ là cái gì?"

"Ta nghĩ..."

"A..."

Nhiếp Sương đạt cao trào không nhịn được thốt lên, cắt ngang lời Phong Bắc.

Âm thanh bên ngoài dừng lại, từ chỗ bọn họ nhìn sang, dường như Nhiếp Sương đang ôm Nhiếp Bân làm gì đó.

"Ca ca, huynh giúp muội giết hắn được không?"

Nhiếp Sương mang theo vài phần ủy khuất làm nũng với Nhiếp Bân: "Sau này Nhiếp Sương đều nghe ca ca, huynh giết hắn giúp muội đi, muội không muốn nhìn thấy hắn."

Lần này Nhiếp Bân không có gì chần chừ: "Được."

"Ca ca thật tốt."

Tâm tình Nhiếp Bân vui sướng: "Sương nhi, tối mai ta đến tìm muội nữa có được không?"

Nhiếp Sương nhăn nhó một lúc, nhưng cuối cùng cũng đồng ý tối mai Nhiếp Bân đến chỗ nàng.

Nhiếp Sương không muốn gả cho nam nhân kia, chỉ có Nhiếp Bân mới có thể giúp nàng.

Hai người một trước một sau rời đi, không cần Minh Thù lên tiếng Phong Bắc lập tức buông Minh Thù ra, cầm áo choàng đứng bên cạnh.

"Phong điện chủ còn chưa nói xong câu kia là cái gì."

"Không có gì."

Minh Thù học theo Nhiếp Sương: "Phong Bắc ca ca, huynh nói muội biết đi mà."

Phong Bắc nổi da gà: "Ngươi... Ngươi nói chuyện cho đàng hoàng."

Hù chết người.

"Không phải nam nhân đều thích nữ nhân nói như vậy sao?"

"Ta không phải loại người tầm thường như vậy."

Giọng nói Minh Thù khôi phục bình thường: "Vậy ngươi là cái gì?"

Ta đương nhiên là thiên tài.

Lão tử không nói cho ngươi biết.

Phong Bắc khẽ nâng cằm, sắc mặt có chút cao ngạo: "Điện chủ Thất Tinh Điện."

Minh Thù vòng qua hắn, đi ra ngoài: "Ta là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo đó."

"Mộ giáo chủ, ngươi không cảm thấy Thất Tinh Điện và Ngũ Tuyệt Thần Giáo rất có duyên sao?"

"Không cảm thấy."

Phong Bắc cứng họng, bệnh thần kinh này không trả lời theo kịch bản sao? Đáng lẽ nàng nên hỏi hắn có duyên chỗ nào chứ?

Người như ngươi sẽ không có bạn bè tâm sự.

Càng không có đối tượng, hừ!

Minh Thù rời phòng, nhìn về một chỗ cuối cùng chưa tìm trong Bán Nguyệt sơn trang, im lặng suy nghĩ. Người Nhiếp trang chủ gọi tới bắt nàng có lẽ sắp đến...

Rốt cuộc Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở chỗ nào?

Tiếng bước chân từ một hướng khác vang lên thì thấy Nhiếp Sương nhanh chóng chạy tới, nhìn qua có chút cấp bách.

Cơ thể nàng ta khựng lại, kinh hãi không thôi: "Ngươi... Sao ngươi lại ở đây?"

Nữ nhân này tại sao ở trong sơn trang?

Gần đây Nhiếp Sương bị nhốt trong phòng, hôm nay khó khăn lắm mới ra ngoài nên không hề biết Minh Thù ở sơn trang.

"Ta tới thăm ngươi." Minh Thù xoay người mỉm cười.

"Ngũ Tuyệt Bảo Điển thực sự không ở chỗ của ta."

Nhiếp Sương có hơi hốt hoảng hét lớn một tiếng, sau đó nhìn xung quanh một chút không dám la nữa.

"Chớ khẩn trương, ta chỉ tới thăm ngươi một chút." Minh Thù nói rất ôn hòa.

Thăm mình làm gì?

Đến chê cười mình sao?

Viền mắt Nhiếp Sương hơi đỏ lên, đứng cứng ngắc bên kia không dám nhúc nhích.

Minh Thù xắn tay áo, suy nghĩ có thể đánh thêm một trận nữa: "Nhiếp cô nương, nếu gặp vậy không cần lãng phí."

Không cần lãng phí cái gì?

Nhiếp Sương cứng đờ lui ra phía sau, thù hận trong mắt nổi lên: "Ngươi đừng xằng bậy, nơi này là Bán Nguyệt sơn trang, chỉ cần ta... Ta la một tiếng, ngươi sẽ bị người khác bắt ngay lập tức."

"Được."

Cứ bắt đi, trẫm không để ý.

Giết chết trẫm coi như các ngươi thua.

"Ngươi không được tới..."

"Đừng đụng vào ta..."

...

"Giáo chủ Ngũ Tuyệt."

Nhiếp trang chủ mang theo vài người vội đến cản lại Minh Thù, chất vấn: "Vì sao ngươi đánh Sương nhi!"

"Ngứa tay muốn đánh nàng ta."

Sắc mặt Nhiếp trang chủ tái xanh: "Ta mời giáo chủ Ngũ Tuyệt đến, không phải để ngươi tổn thương người nhà ta."

Minh Thù ném đồ trong tay xuống, nghiêng đầu cười cười: "Nhiếp trang chủ, ta và ngươi nói chuyện thẳng thắn đi."

Người phía sau căng thẳng, mặt đề phòng, dường như lúc nào Minh Thù cũng có thể ra tay.

Sự thật là Minh Thù không hề có ý đánh người, nàng giơ tay lên vân vê sợi tóc bên tai: "Ta đến Bán Nguyệt sơn trang là đến tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển."

Nhiếp trang chủ cảm giác mình đang nghe lầm: "Tìm cái gì?"

Minh Thù rất kiên nhẫn lặp lại: "Ngũ Tuyệt Bảo Điển."

Sắc mặt Nhiếp trang chủ trong nháy mắt đanh lại, sau đó giận tím mặt.

"Tại sao Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở Bán Nguyệt sơn trang, theo như ta biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển hẳn là ở trên người ngươi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì!"

"Đừng có hét!"

Minh Thù khoét khoét lỗ tai: "Hù ta sợ."

Nhiếp trang chủ: "..."

Sao hắn không thấy nàng giật mình?

"Nhiếp trang chủ, ta thật sự đến tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển, ngươi cầm Ngũ Tuyệt Bảo Điển sao?"

Minh Thù chân thành.

Nhiếp trang chủ: "..."

Dù ta thực sự cầm, sẽ nói ngươi biết sao? Quan trọng nhất là, hắn không có giữ!

Hít sâu một hơi, Nhiếp trang chủ nhanh chóng nói: "Ta nói rồi, Bán Nguyệt sơn trang không có hứng thú với Ngũ Tuyệt Bảo Điển, cũng không có giữ Ngũ Tuyệt Bảo Điển. Ta mặc kệ Ngũ Tuyệt Thần Giáo từ nơi nào lấy được tin tức này, ta chỉ có thể nói ngươi biết rằng tin tức của ngươi sai rồi."

Ánh mắt Minh Thù dừng vài giây trên người Nhiếp trang chủ, nàng bỗng nhiên mở miệng:

"Hình như Nhiếp trang chủ rất không thích Ngũ Tuyệt Bảo Điển?"

Dường như lời Minh Thù nói làm Nhiếp trang chủ nghĩ đến cái gì, hắn thì thào một tiếng: "Ngũ Tuyệt Bảo Điển không phải thứ tốt lành gì."

Minh Thù còn chưa hiểu những lời này của hắn là ý gì, Nhiếp trang chủ đã nghiêm mặt:

"Giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo, ngươi hãy an phận một chút nếu không thì đừng trách ta không khách khí."

Nhiếp trang chủ buông lời ngoan độc rồi lập tức xoay người đi.

"Nhiếp trang chủ, chuyện hai mươi năm trước, không phải là ngươi biết gì chứ?"

Giọng nói phía sau làm Nhiếp trang chủ dừng bước, ba giây sau, Nhiếp trang chủ lạnh nhạt phủ nhận: "Không biết."

Minh Thù nhìn bóng lưng rời đi của Nhiếp trang chủ, khóe miệng cong lên một độ cong đẹp mắt: "Chắc hẳn là biết nhỉ."

"Ngươi muốn điều tra chuyện gì của hai mươi năm trước?"

Hơi thở lạnh băng từ bên cạnh truyền đến.

"Sao ngươi không khác gì âm hồn bất tán thế?"

Lão tử là âm hồn bất tán theo ngươi, hù chết ngươi!

Hừ!

"Mộ giáo chủ nói chuyện đàng hoàng một chút, thì ta nói cho ngươi biết một việc."

Phong Bắc ghét bỏ nhìn Minh Thù nói.

"Khi đó ngươi còn tè dầm, làm sao biết cái gì mà nói?"

Nhìn thấy hắn nàng vô cùng khó chịu.

Phong Bắc: "..."

Hai mươi năm trước hắn đã bốn tuổi, làm sao có thể còn tè dầm.

"Tuy rằng ta còn nhỏ nhưng trong Thất Tinh Điện không ít sách, chuyện xảy ra trước đây ít nhiều gì ta cũng biết một ít. Mộ giáo chủ, ngươi muốn biết không?"

Minh Thù mỉm cười: "Ta muốn biết lúc còn bé, rốt cuộc ngươi có tè ra quần hay không."

"Ngươi mới..."

Bình tĩnh, không thể mắng nàng.

Phong Bắc nhìn ánh mắt Minh Thù, trong lòng có hơi sợ hãi.

Nữ nhân đối diện cười chậm rãi, nhưng trong lòng Phong Bắc vô cùng lo lắng, có sự... Quái lạ và chột dạ không nói rõ.

Hắn ổn định tinh thần, công lược đối tượng kỳ quái một chút cũng không sao cả, còn chuyện kỳ lạ nào mà hắn chưa gặp qua.

"Mộ giáo chủ thật sự không muốn biết?"

"Trên đời không có bữa cơm miễn phí, ngươi muốn lấy cái gì từ ta?"

Đồ ăn vặt của trẫm, ai cũng đừng hòng giành.

"Ngũ Tuyệt Bảo Điển và ngươi, ta đều muốn hết."

"Ta?"

Minh Thù còn tưởng lần này hắn không phải đến công lược mình: "Phong điện chủ muốn ta làm cái gì?"

"Mộ giáo chủ nghĩ ngươi có thể làm cái gì?"

"Ta rất lợi hại, xưng bá giang hồ cũng không thành vấn đề."

Xưng bá giang hồ là có thể chiếm lấy toàn bộ đồ ăn vặt giang hồ, thực ra hành động này cũng tính là... Mạnh nhất.

[Ký chủ, bình tĩnh một chút, xưng bá giang hồ đó là việc của nam chính và nữ chính, cô đừng xằng bậy.]

Vì đồ ăn vặt mà xưng bá giang hồ, Hài Hòa Hiệu mới thấy lần đầu tiên.

Mục tiêu cuối cùng của nhân vật phản diện, chẳng lẽ không phải là xưng bá giang hồ gì đó sao?

[Cũng không phải tất cả nhân vật phản diện đều muốn xưng bá giang hồ, ký chủ cô không cần như vậy.]

Nhân vật phản diện không muốn xưng bá giang hồ, thì không phải nhân vật phản diện tốt.

Vì đồ ăn vặt!

Trẫm có thể!

[...]

Ký chủ nhìn Hài Hòa Hiệu, sau đó bình tĩnh một chút.

Trong đầu Minh Thù bắt đầu truyền tin yêu tinh đánh nhau các kiểu, quả nhiên Minh Thù bình tĩnh không ít.

Hài Hòa Hiệu ngăn chặn trở nên yên tĩnh, cả thế giới đều hài hòa.

"Dựa vào đám giáo chúng kia sao?"

Phong Bắc không nhịn được châm chọc, dựa vào đám giáo chúng không đáng tin cậy kia, nàng có thể xưng bá giang hồ?

Khí thế ăn nói xằng bậy này lão tử thực sự bái phục.

"Giáo chúng làm sao? Lần trước cũng là treo những người kia lên đánh."

Cần giáo chúng làm gì, trẫm làm một mình cũng được.

"Những người lần trước đến không mang theo nhiều đệ tử tinh anh, ngươi cho rằng mấy trưởng lão đại môn phái dễ đối phó à?"

Đánh mấy tên lâu la đã cho rằng bản thân vô địch, cũng không biết ai cho nàng tự tin này.

"Ta có thể đối phó hay không, cũng không liên quan gì đến Phong điện chủ?"

Minh Thù nâng cằm.

"Ta chỉ là nhắc nhở Mộ giáo chủ, đừng mơ mấy việc không thiết thực."

Lão tử chưa từng nghĩ tới xưng bá giang hồ, ngươi lại muốn xưng bá giang hồ.

[Cửu thiếu, nàng là Boss phản diện, ý tưởng này hoàn toàn không có vấn đề.] Hệ thống yếu ớt nhắc nhở.

Phong Bắc cứng họng.

Hình như rất đúng, hắn lại không có gì phản bác.

Chẳng lẽ lão tử phải giúp nàng xưng bá giang hồ?

Không nên tự nhảy vào hố như vậy!

"Phong điện chủ có thật sự là muốn cả ta và Ngũ Tuyệt Bảo Điển không?"

"Nếu không, ngươi nghĩ hiện giờ ta ở chỗ này làm gì?"

Lão tử là thiên tài bận trăm công nghìn việc.

"Chuyện không thiết thực ngươi cũng dám, vì sao ta không thể?"

Muốn cả Ngũ Tuyệt Bảo Điển và trẫm, sao hắn không lên trời luôn đi!

Phong Bắc bị chặn họng không nói được gì, chỉ có thể chửi thầm trong lòng, nếu như có thể lão tử chỉ muốn Ngũ Tuyệt Bảo Điển, hoàn toàn không muốn tên bệnh thần kinh như ngươi.

Hắn cũng không biết phải hoàn thành nhiệm vụ này như thế nào, hắn và đối tượng công lược giành Ngũ Tuyệt Bảo Điển, vậy thì công lược thế nào!

Giải pháp duy nhất chính là hắn công lược nàng trước, sau đó dụ dỗ nàng đưa Ngũ Tuyệt Bảo Điển cho mình.

Phong Bắc đánh giá tính khả thi của biện pháp này, chỉ có hai mươi phần trăm.

"Nếu như ta và Ngũ Tuyệt Bảo Điển chỉ có thể chọn một, ngươi chọn cái gì?"

Ý niệm trong đầu Phong Bắc bị câu hỏi của Minh Thù đánh bay, hắn không hề nghĩ ngợi thốt ra:

"Đương nhiên là Ngũ Tuyệt... Thần Giáo giáo chủ."

Chọn ngươi, lão tử xui xẻo đổ máu tám đời.

"Ngươi ngập ngừng cái gì?"

Tên yêu tinh này tuyệt đối là muốn chọn Ngũ Tuyệt Bảo Điển.

"Nói lắp không được sao?" Phong Bắc hùng hồn.

"..."

Không biết xấu hổ.

"Phong điện chủ nói lắp thật thú vị, ta thấy ngươi đừng nói chuyện thì tốt hơn miễn lây cho người khác."

"Ngươi nhất định phải nói như vậy với ta sao?"

"Trước đây, ta không phải nói chuyện với ngươi như vậy sao?"

"Ngươi nghe không hiểu ý ta sao?"

Phong Bắc nghiến răng: "Ta thích ngươi, ngươi nghe không hiểu sao?"

"Người thích ta nhiều lắm, không chỉ có mình ngươi hãy tiếp tục kiên trì!"

Kiên trì cái đầu nhà ngươi!

Ngoại trừ lão tử, còn ai có thể thích ngươi?

Nhưng đó là vì nhiệm vụ mới thích.

Lão tử đây một chút cũng không thích ngươi.

Phong Bắc vốn muốn hỏi rõ rốt cuộc Minh Thù muốn điều tra chuyện gì, nhưng bị nàng dỗi thành cái dạng này, hắn không muốn nói chuyện chỉ muốn yên tĩnh.

Phong Bắc rời đi không bao lâu thì Bán Nguyệt sơn trang nghênh đón một nhóm lớn, làm toàn bộ Bán Nguyệt sơn trang toàn là người.

Minh Thù ăn Hoa quế cao mang từ phòng bếp tới, không cần Nhiếp trang chủ phái người mời, nàng tự mình tới.

Vốn hiện trường đang tranh cãi ầm ĩ, nhưng nàng vừa xuất hiện bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Minh Thù đang cầm Hoa quế cao, trông như minh tinh đi thảm đỏ, đi qua lối đi do đoàn người tạo nên mỉm cười chào hỏi:

"Chào mọi người."

Ngay chính giữa đại đường, Nhiếp trang chủ và một đại thúc râu ria xồm xoàm đang ngồi đó.

Những người còn lại đứng hai bên, không ngồi xuống.

Tuy rằng lúc này chưa phải cấp bậc chưởng môn gì đó, nhưng có sự xuất hiện của môn phái khá mạnh.

Nơi này cực kỳ yên tĩnh, sự chú ý của mọi người đều dồn lên người Minh Thù. Mọi người nhìn nàng đi tới, đối mặt nhiều người như vậy cũng không chút luống cuống sợ hãi.

Trên mặt có ý cười nhạt, ánh mắt ôn hòa giống như hoa đào bay đầy trời, lả tả rơi xuống mặt hồ.

Minh Thù đi sang bên cạnh, người bên kia hoảng hốt đồng thời đề phòng nàng.

"Không cần khẩn trương, không đánh ngươi đâu ta chỉ đến lấy ghế."

Minh Thù mỉm cười với người nọ, tay lôi cái ghế sau lưng hắn kéo xẹt xẹt đến chính giữa, động tác không hề dịu dàng một chút nào.

"Ngươi là ai?"

Minh Thù ngồi xuống, tay cầm Hoa quế cao tư thế bàn chuyện phiếm. Nàng nhìn đại thúc râu ria xồm xoàm kia, giọng nói tùy tiện hỏi: "Trước đây chưa thấy qua, nếu không các ngươi tự giới thiệu nhé?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK