Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiên giới và Yêu tộc đánh nhau triền miên. Minh Thù bị Ngọc Huy quấn quít không có thời gian trở về Tiên giới, cô chỉ có thể chuyển lời với Ngô Đồng để nàng một mình đi trước tìm chỗ tị nạn.

Còn hai vị tiên tôn vẫn chưa lộ diện. Long tộc rất bất mãn với Tiên giới vì cái chết của Long Sa Tuyết, cũng không muốn viện trợ mà lục tung thế giới tìm hung thủ - Minh Thù và Ngọc Huy.

Vì vậy Minh Thù và Ngọc Huy thường xuyên bị rồng truy đuổi.

“Là do ngươi giết, tại sao lại truy đuổi ta?” Minh Thù không phục. Cô còn chưa kịp đụng đến một đầu ngón tay của Long Sa Tuyết, dựa vào cái gì truy đuổi cô. Ây da, đói bụng quá.

“Sư phụ có nạn cùng chịu.”

“Ta chỉ muốn có phúc cùng hưởng.” Vẫn là Minh Thù đáng hận mỗi ngày.

“...”

Minh Thù tiếp tục gây hận: “Phu thê đại họa giáng xuống còn thân ai nấy lo, nói gì đến chúng ta là sư đồ. Ngươi cản bọn hắn, ta chạy trước.”

“Sư phụ, nàng không sợ ta sẽ bị bọn họ bắt lại.” Ngọc Huy tăng tốc chạy đến trước Minh Thù, thẳng thắng mạnh dạn nói:

“Người thân là sư phụ nên bảo vệ đệ tử.”

“Ta đã đá ngươi khỏi sư môn.”

Cứ xem như tội đồ đã phạm lỗi lầm đi.

Vừa chớp mắt Ngọc Huy đã bị trục xuất khỏi sư môn: “…” Hắn chỉ muốn biết có chuyện gì cô không làm được.

Phía sau, Long tộc không ngừng truy đuổi, Long tộc muốn giết bọn họ để báo thù cho Long Sa Tuyết. Minh Thù liền dẫn chúng nó đến Tiên giới, trộn lẫn vào cuộc chiến giữa Yêu tộc và Tiên giới.

Trong lúc nhất thời, cục diện càng thêm hỗn loạn.

Đợi bọn họ phản ứng kịp, Minh Thù đã sớm nhân cơ hội bỏ trốn rồi.

-

Minh Thù quấy rối tăng được không ít giá trị thù hận, ít nhất hiện tại những kẻ đứng đầu Tiên giới kia đều vô cùng hận cô. Nhưng Minh Thù bị Ngọc Huy lôi về Bồng Lai tiên đảo, thời gian cô ở Tiên giới ít đi nhiều.

Trước đây, Phù Hề bị đuổi về Bồng Lai tiên đảo đoán chừng không dám nói cho bọn họ biết việc đã xảy ra ở Tiên giới cho nên khi Ngọc Huy trở về, người của Bồng Lai tiên đảo cũng không biết.

Từ lúc Ngọc Huy trở về, Phù Hề nói muốn ra ngoài tập luyện liền rời khỏi Bồng Lai tiên đảo, sợ Minh Thù và Ngọc Huy trở về tìm nàng tính sổ.

Minh Thù còn gặp được một vị tiên tôn khác ở Bồng Lai tiên đảo, là một lão bà bà tóc bạc hoa râm.

Theo lý thuyết, giống như bọn họ vậy, muốn duy trì dung mạo rất dễ dàng nhưng vị tiên tôn này lại để dung mạo như vậy, ắt có nguyên nhân khác.

“Sư phụ, ta đã cho người làm cho nàng hai bộ y phục, nàng thử xem sao?” Ngọc Huy đứng ở bên ngoài gọi.

“Không thử.” Minh Thù không chịu phất tay.

Ngọc Huy đứng một lúc lâu rồi đi.

Thu Vãn tiên tôn ngồi cạnh cô phơi nắng, mở mắt ra, ánh mắt giống như hoài niệm nhìn hướng Ngọc Huy đang rời đi: “Nếu như năm đó ta có được một nửa dũng khí của ngươi, có lẽ sẽ không như bây giờ.”

Minh Thù hơi sửng sốt.

Thu Vãn tiên tôn cười ôn hoà, rõ ràng là đồng bối nhưng bây giờ Minh Thù giống như một vãn bối.

Minh Thù nhớ lại, cũng hiểu không ít.

Lúc Thu Vãn tiên tôn chưa rời khỏi Tiên giới, nàng cũng từng thu nhận đồ đệ. Đồ đệ đó chính là chủ nhân tiền nhiệm của Cửu Liên sơn - Cảnh Phong chân quân.

Trước đây, Dạ Nguyệt chân quân nói rất mơ hồ, chỉ nói Cảnh Phong chân quân bởi vì phạm sai lầm bị giáng chức đày xuống hạ giới.

Cô cũng lười đi tìm hiểu sâu xa những ký ức ấy.

“Nếu thích, vì sao không ở bên nhau?”

Thu Vãn tiên tôn trầm ngâm chốc lát, giọng nói tang thương tràn đầy nhớ nhung: “Không có đủ dũng khí, đây là loại cảm tình thế tục không cho phép.”

“Tình cảm thì có gì là thế tục không cho phép, chỉ có trong lòng ngươi có cho phép hay không thôi.” Minh Thù gặm ngô.

“Tùy ý tìm một chỗ ẩn cư không cho người ngoài tìm được đối với ngươi mà nói rất khó sao? Chỉ là ngươi không qua được cửa ải của bản thân.”

Thu Vãn tiên tôn trước là ngẩn người, sau đó buồn vô cớ: “Đúng vậy, bây giờ nói gì cũng đã muộn.”

Cũng là bởi vì nàng không có dũng khí nên bây giờ nàng mới ở chỗ này.

Minh Thù cầm quả ngô đứng dậy: “Bây giờ còn kịp.”

Thu Vãn tiên tôn nhìn cô nương trước mặt, hai hàng lông mày của cô mang theo nụ cười thản nhiên đang nhìn về phía chàng trai anh tuấn lần nữa xuất hiện bên ngoài sân, nụ cười đó dường như càng ấm áp bội phần.

“Bây giờ Tiên giới rối loạn, sẽ không có ai quan tâm ngươi làm gì. Cơ hội tốt như vậy, nếu như ngươi từ bỏ sẽ rất đáng tiếc.”

Lòng của Thu Vãn tiên tôn như mặt hồ phẳng lặng đột nhiên bởi vì hai câu này mà gợn sóng nhưng lập tức lại cười khổ: “Không biết hắn đã chuyển thế bao nhiêu lần, làm sao còn nhớ đến ta.”

Minh Thù quay đầu nhìn lại: “Nếu như hắn yêu ngươi đến khắt cốt ghi tâm, vậy thì cho dù chuyển thế bao nhiêu lần, hắn vẫn sẽ yêu ngươi.”

Ánh nắng chiều ở Bồng Lai tiên đảo vô cùng diễm lệ, cả thế giới dường như đều là màu đỏ cam.

Cô gái đứng ở trước sân, ngoài sân chàng trai đang cúi đầu nói gì với cô. Cô ngẩng đầu liếc hắn một cái giống như hơi bất mãn nhưng chàng trai dỗ hai câu, cũng không biết nói gì đó, chớp mắt đôi mắt cô liền sáng lên.

Ánh nắng chiều trong mắt cô rạng ngời rực rỡ.

Thu Vãn tiên tôn nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt có chút lay động, lại có chút do dự.

Lúc màn đêm phủ xuống, lão bà bà tóc bạc hoa râm biến thành một thiếu nữ, nàng chậm rãi đi ra sân nhìn mặt trăng trên cao.

-

Ở bờ biển Bồng Lai tiên đảo.

Lúc này Minh Thù ngồi ở bờ biển, Ngọc Huy ra sức lặn biển bắt vài con cá. Tuy là hắn không biết làm nhưng vì cô nên hắn vẫn phải biết.

Làm cá sạch sẽ, Ngọc Huy đưa tất cả cho Minh Thù.

Ngọc Huy cũng phát hiện Minh Thù rất thích ăn nhưng cô không muốn làm, kể cả những món ăn đơn giản. Những chuyện vào bếp cô sẽ không bao giờ làm.

Minh Thù ăn xong cá nướng, rất hài lòng nằm trên bờ cát.

Ngọc Huy dời đến bên cạnh quan sát cô một lúc lâu, cẩn thận ôm cô vào trong lòng, rất sợ Minh Thù đột nhiên đánh hắn.

Minh Thù ăn no rồi nên lười di chuyển, dựa vào lồng ngực hắn ngắm bầu trời đầy sao.

Ngọc Huy bắt lấy ngón tay của Minh Thù: “Sư phụ, nàng thích Bồng Lai tiên đảo không?”

“Ăn cũng được.”

“Vậy nàng thích những món ăn đó sao?”

“Thích.”

“Vậy nàng có thích ta không?”

“Không.” Câu trả lời nằm trong dự tính. Ngọc Huy trước đây còn thất vọng, bây giờ đã không thất vọng nữa - hắn tuyệt vọng.

Ngọc Huy cúi đầu hôn người trong lòng, một lúc lâu vẫn chưa buông ra.

“Sư phụ...”

Hắn nóng bỏng hôn từ trên môi xuống đến cổ, xương quai xanh, một đường đi xuống. Lúc Minh Thù phát hiện, y phục trên người cô đều đã bị cởi hết rồi.

“Ngươi không sợ có người đi qua đây?” Minh Thù thở hổn hển, đẩy hắn một cái.

“Sẽ không, ta đã bày kết giới.” Ngọc Huy nghiêng người về trước, thì thầm hôn cô: “Sư phụ không nên phân tâm.”

Những hạt cát mềm mại bên dưới cơ thể trở nên nóng bỏng.

Minh Thù thật ra không thích cảm giác này lắm, nó làm cho cô mất lý trí.

Thế nhưng lần nào cũng không dừng lại được.

“Sư phụ, gọi tên ta.”

“Ngọc... Ngọc Huy...”

Giọng nói sâu kín truyền ra làm cho người nghe đỏ mặt tía tai, lại vô cùng du dương.

-

Bóng đêm mịt mờ, ngoài khơi đột nhiên xuất hiện vài đóm ánh sáng nhàn nhạt càng ngày càng nhiều, dày đặc từ bãi biển qua đây giống như những ngôi sao đang rơi ngoài khơi.

Ngọc Huy dùng y phục che chắn Minh Thù, ôm cô ngồi trên tảng đá ngoài bãi biển: “Sư phụ, đẹp không?”

“Đây là cái gì?”

“Một loài cá.” Ngọc Huy nhẹ giải thích rõ:

“Hằng năm nó sẽ đến bãi biển Bồng Lai tiên đảo đẻ trứng. Nghe đồn cùng người yêu chứng kiến cảnh này sẽ bên nhau dài lâu. Sư phụ... chúng ta sẽ mãi bên nhau đúng không?”

Minh Thù không hé răng, lẳng lặng nhìn những ánh sáng lấp lánh mập mờ này, một lúc lâu cô hỏi: “Có thể ăn không?”

Ngọc Huy: “...”

Tại sao lão tử phải xem những thứ có thể ăn này cùng một kẻ háo ăn như vậy.


"Cha, cha có thấy vợ con đâu không?" Ngọc Huy hỏi một nam nhân đang từ từ quạt cho quý phu nhân nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bồng Lai đảo chủ hung hăng nguýt hắn một cái, ý bảo hắn nhỏ giọng chút, đánh thức mẹ của ngươi sẽ biết tay.

Ngọc Huy: "..."

Đánh thức mẹ, chịu tội cũng không phải hắn. Mẹ hắn coi hắn như bảo bối.

"Ngân Tranh tiên tôn hình như về Tiên giới rồi." Bồng Lai đảo chủ sợ Ngọc Huy lại lớn tiếng nói chuyện, dáng vẻ như kẻ gian nói với hắn một câu sau đó vội vàng đuổi hắn đi.

Ngọc Huy ngơ ngác đứng ngoài cửa.

Về Tiên giới rồi...

Về Tiên giới làm gì?

Không về Tiên giới không được à.

Có phải cô lại đi tìm gã thư sinh kia không!

Hắn đẹp trai như vậy mà còn ngay ở trước mặt cô, sao cô còn có tâm tư đi nhìn người khác chứ!

Có xấu hổ hay không!

Khỉ chứ!

Ngọc Huy tức đến mức rút đao ra, nổi giận đùng đùng lướt đi về phía Tiên giới.

Nửa đường gặp phải Minh Thù đang bị người của Tiên giới truy sát, phía sau có rất đông người. Chẳng những có Tiên giới, còn có cả Yêu tộc.

Minh Thù xông thẳng đến phía hắn, rơi vào trong ngực hắn. "Ngươi rút đao ra làm gì?"

Ngọc Huy mặt không đổi sắc ôm cô: "Giúp sư phụ đánh người xấu."

"Đánh người xấu cái gì, chạy mau!"

Ngọc Huy thu đao về, mang theo Minh Thù bay về hạ giới: "Sư phụ, sao nàng lại chọc vào bọn họ?"

Gây sự với một đã coi như xong, cô còn đụng tới cả hai.

Tiên giới đại hạ giá, mua một tặng một sao?

Minh Thù tùy ý nói: "À, lúc bọn họ đang đánh nhau, ta đi đốt hậu doanh của bọn họ."

Ngọc Huy: "..."

Bị đánh chết cũng đáng.

Tình huống như vậy nhiều vô số, về sau Ngọc Huy đều chết lặng. Lúc cô đi kiếm chuyện, hắn còn phải đi canh chừng cho cô.

Bởi vì Minh Thù gây loạn, chiến cuộc rơi vào thế giằng co, đánh đến long trời lở đất hết lần này tới lần khác cũng không phân được thắng bại. Mỗi lần có một phe sắp thắng, Minh Thù lại bất ngờ xuất hiện giúp phe đối diện.

Tiên giới và Yêu tộc tức đến mức đều hận không thể lột xác cô.

Tạ Sơ Dương và Minh Thù giao thủ mấy lần, có điều Minh Thù thường chỉ đánh hai phát rồi chạy. Dù sao bây giờ Tạ Sơ Dương đã không có giá trị thù hận, cô không cần thiết lãng phí sức lực cùng một người không có giá trị thù hận đánh nhau gây nên tổn thất.

"Sư phụ, nàng biết con kỳ lân ở Cửu Liên sơn tại sao phải biến thành như vậy không?"

Một ngày nọ, Ngọc Huy đột nhiên hỏi Minh Thù một câu như vậy.

Minh Thù lúc đó đang gặm đùi gà mới được mang ra, nghe vậy hơi sửng sốt, chậm rãi gặm nốt rồi cầm lấy vạt áo Ngọc Huy lau tay, nói: "Trái tim kỳ lân là một viên Yêu tâm. "

Ngọc Huy trừng mắt nhìn tay Minh Thù, dùng sức kéo vạt áo ra. Khỉ chứ, ăn xong liền lau tay lên người hắn, hắn là cái giẻ lau di động của cô sao?

Nghe được lời nói của Minh Thù, hắn dừng việc kéo vạt áo, thần sắc có chút kinh ngạc: "Yêu tâm?"

"Đúng vậy, Yêu tâm." Trước đây rất lâu kỳ lân chính là một viên Yêu tâm, có điều lúc Ất Nam tiên tôn ở đây cũng không có ai phát hiện ra. Sau khi Ất Nam tiên tôn chết, kỳ lân vẫn đợi ở sâu trong Cửu Liên sơn.

Lúc Cảnh Phong tiên tôn ở Cửu Liên sơn không xảy ra vấn đề gì, không bao lâu lại bị cách chức xuống hạ giới.

Đến khi Minh Thù tới đây, Ngọc Huy liên tiếp mấy lần để máu rơi trên mặt đất ở Cửu Liên sơn tự nhiên đánh thức kỳ lân đang ngủ mê bên trong núi.

Minh Thù nở nụ cười nhu hòa: "Rất đặc biệt phải không? Không biết ăn Yêu tâm có mùi vị như thế nào…"

Ngọc Huy: "..." Lần sau có phải sẽ nói ăn tiên sẽ có vị gì, sau đó đem ta ra nấu không!

Nghĩ tới khả năng này, Ngọc Huy nhịn không được rùng mình một cái. ắn ôm lấy Minh Thù: "Sư phụ, ta không ăn được."

Đột nhiên bị ôm lấy, Minh Thù suýt nữa không thở nổi: "Nổi điên làm gì, lùi ra."

"Sư phụ, nàng không thích ta sao?"

"Vốn chưa bao giờ thích cả."

"..." Ta cạn lời.

"Sư phụ đến bao giờ mới thích ta?"

"Đừng nghĩ nhiều, ta không thích ngươi."

"Vì sao?"

"..." Minh Thù tìm một lý do nghiêm túc: "Quá xấu, không xứng với ta."

Ngọc Huy lắc lư trong gió.

Quá xấu?

Là nói ta sao ?

Gương mặt này của hắn là đệ nhất ở toàn bộ Tiên giới đó!

Vẫn nên bóp chết cô!

-

Tiên giới và Yêu tộc hỗn loạn mãi đến khi Minh Thù chết mới kết thúc. Tiên giới và Yêu tộc còn kích động đến nỗi muốn ôm nhau chúc mừng, tai họa này cuối cùng cũng đi rồi.

Bọn họ có thể thoải mái đánh nhau rồi.

Sao lại chết?

Không biết, đột nhiên lại chết nhưng mà chết thật là tốt, chết thật là hay!

Minh Thù cũng rất lúng túng, mỗi lần chết đều không có tôn nghiêm.

Cô bị nghẹn chết!

Nghẹn chết!

Đối với một cái kẻ tham ăn mà nói, điều này thực sự là một sự sỉ nhục!

Lần sau trẫm sẽ chết như thế nào đây?

Không được như mong đợi…!

Để cho trẫm chết yên lành một lần được không, có được không.

Tức đến nụ cười cũng thay đổi.

[Ký chủ, chết như thế nào đều giống nhau.] Hài Hòa Hiệu rất bình tĩnh. [Thế nào cũng đều là chết.]

Minh Thù nở nụ cười ghê rợn: "Ngươi biết về sau người khác sẽ nói như thế nào không? Ồ, Ngân Tranh tiên tôn là bị nghẹn chết, nghẹn chết...!"

[Yên tâm đi ký chủ, bọn họ chỉ biết ăn mừng cô chết, sẽ không quan tâm cô chết như thế nào đâu.]

Minh Thù: "..." Thật đau lòng.

Minh Thù dừng một chút: "Đến phần sau."

[Ký chủ nhất định phải thấy sao?]

"Sao nào, lúc trẫm muốn xem ngươi lại không cho trẫm xem. Lúc trẫm không muốn xem, ngươi lại hỏi trẫm có muốn xem hay không là cớ làm sao?"

[...]

Trên màn hình mây trắng bắt đầu xuất hiện hình ảnh, đầu tiên là tiểu yêu tinh kỳ lạ đánh lộn...

[Nhầm rồi.] Hài Hòa Hiệu rất bình tĩnh giải thích.

Hình ảnh tự nhiên thay đổi.

Tạ Sơ Dương chiến đấu với Ngọc Huy, không thấy những người khác, chỉ thấy thi thể đầy đất... cùng với máu nhuộm thiên hà.

Máu chảy thành sông.

Câu này đại khái có thể dùng để hình dung cảnh tượng lúc này.

Ngọc Huy có vẻ kỳ lạ. Trên người hắn đều là máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó ở phía sau Tạ Sơ Dương.

Hình ảnh chuyển động, Tạ Sơ Dương cõng phía sau một người, chính là cô.

[Tạ Sơ Dương cướp đi thi thể của cô, chọc giận Ngọc Huy cho nên bây giờ cục diện chính là như vậy.] Hài Hòa Hiệu giải thích.

"... Ngay cả thi thể của ta cũng không giữ nổi, hắn có thể làm được cái gì." Minh Thù thản nhiên nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Huy.

Cảnh tượng đó dường như dừng lại, bọn họ cách nhau toàn bộ thiên hà, không tiếng động nhìn nhau.

Hình ảnh lung lay rồi lại ổn định, chuyển sang cảnh Ngọc Huy ôm cô trên bờ biển ở Bồng Lai tiên đảo.

Ngoài khơi xuất hiện ảnh sáng từ phía bãi biển vụt tới, gió biển thổi tóc hai người phấp phới bay bay.

Biểu hiện trên mặt Ngọc Huy bây giờ, Minh Thù chưa từng thấy. Dường như cả thế gian này trừ người trong lòng hắn ra, hắn cũng nhìn không thấy bất kỳ thứ gì khác.

Hắn cúi đầu hôn người trong lòng, vô cùng cẩn thận dường như hắn sợ dùng sức, người trong lòng sẽ bị đau.

"Tắt đi."

Minh Thù đột nhiên lên tiếng.

Hài Hòa Hiệu không giống các hệ thống khác, đối lập với ký chủ. Cô bắt tắt, Hài Hòa Hiệu lập tức chuyển cảnh sang tiểu yêu tinh đánh lộn không có tiếng động.

Minh Thù cúi thấp xuống, phòng mây trắng yên lặng lạ thường, màn hình mây trắng hiện lên dữ liệu:

Họ tên: Minh Thù

Giá trị thù hận: 220000

: **

Nhiệm vụ chi nhánh: Vẫn chưa xong

Nhiệm vụ ẩn: Thu được 80000 giá trị thù hận

Ghi chú: Nhiệm vụ chính tuyến thất bại, trừ ba mươi ngàn giá trị thù hận, có vấn đề gì cũng không chấp nhận khiếu nại.

Hồi lâu sau, Minh Thù ngẩng đầu nhìn, ánh mắt có chút cô đơn.

Cô mở miệng, giọng khô khốc: "Tiếp theo."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK