Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Trong một rừng cây âm u có một nam sinh đang cứ đi thẳng về một nơi vắng vẻ, rồi hắn lại nhìn bốn phía xung quanh.

"Anh tới rồi, đồ cũng đã đem tới."

Giọng nói đột ngột vang lên trong rừng cây âm u.

Minh Thù và Bắc Đường đứng phía sau cây, lắng nghe tiếng động bên kia, nhưng ngoại trừ tiếng nói của nam sinh kia ra thì không có tiếng trả lời nào cả.

"Em có ở đó không?" Dường như người nam sinh cũng không xác định người hắn muốn tìm có ở nhà hay không.

Nam sinh ở bên kia đi tới đi lui, đạp mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ nhẹ.

Khoảng chừng sau năm phút điện thoại di động của nam sinh vang lên, nam sinh ở bên kia lập tức chuyển động, sau đó vội vàng rời khỏi rừng cây.

Cánh rừng yên tĩnh trở lại.

Phảng phất như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Minh Thù cũng không chờ người ở rừng cây xuất hiện mà theo đuổi nam sinh. Nam sinh này không phải ở trong trường, Minh Thù thấy hắn leo tường bỏ đi.

-

Không phải là căn phòng lớn, ánh hoàng hôn chiếu khắp mặt đất loang lổ vết máu, trong không khí cũng đầy mùi mốc.

Nam sinh hốt hoảng xem xét xung quanh, hắn thử giãy giụa nhưng càng giãy giụa thì hắn càng bị siết chặt.

"Két."

Cánh cửa duy nhất bị đẩy ra.

Một cô gái vô cùng xinh đẹp bước vào, nam sinh chỉ cảm thấy trên người cô gái này như phát ra ánh sáng dịu dàng mà xinh đẹp.

Nam sinh nhìn đến ngây người.

Mãi đến khi hắn cảm giác được một cảm giác áp bách mới chợt hoàn hồn, chỉ thấy một người con trai đứng ở cửa, thân thể như ngọc, khuôn mặt tuấn tú.

Nhưng mà gương mặt đó tràn đầy âm trầm, con ngươi đen láy theo dõi hắn, ánh mắt kia dường như có thể khiến máu đông lại, khiến cả da đầu tê rần rần.

Nam sinh có một loại ngẩn ngơ như từ thiên đường đột nhiên rơi xuống địa ngục.

Hắn quen biết người con trai kia, Bắc Đường.

Trên trời mới không biết hắn là ai.

Bắc Đường không vào, chỉ đứng ở cửa nhìn. Phía sau có người đang mặc bộ quần áo đen khiêng cái ghế vào, sau đó để sau lưng cô gái, đồng thời chắp hai tay sau lưng đứng nghiêm trang phía sau cô gái.

Cô gái cười nhẹ nhàng, giọng nói còn ôn hòa hơn: "Đừng hoảng sợ, tôi chỉ hỏi cậu một chút việc."

Nam sinh này cũng quen biết Minh Thù.

Đều là nhân vật nổi tiếng của trường học.

Nhưng hai người này... Khí chất quái dị, làm sao có thể ở chung một chỗ? Còn trói hắn tới nơi này làm gì?

"Cô... Cô muốn hỏi cái gì?" Nam sinh nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có chút sợ hãi.

Minh Thù gác chéo chân, đầu ngón tay gõ gõ đầu gối: "Vừa rồi cậu đi rừng cây làm cái gì?"

Đôi mắt nam sinh co lại: "Không có... Không có làm gì cả."

"Vậy hơn nửa đêm cậu mộng du chạy tới trường à?" Minh Thù tò mò: "Cậu mộng du mà đi xa vậy bác sĩ sẽ phẫu thuật cậu đó."

Nụ cười rực rỡ của cô gái như đang nói chuyện với một người bạn, nhưng trên trán của nam sinh lại đầy mồ hôi lạnh.

"Tôi..." Sắc mặt nam sinh ủ rủ trông như là thẹn thùng, một lúc lâu mới nói: "Tôi yêu sớm bị phát hiện, người nhà không cho tôi gặp bạn gái của tôi, tôi và cô ấy hẹn gặp mặt."

Minh Thù nheo mắt: "Cô ấy không tới?"

Nam sinh lắc đầu, khóe mắt đỏ lên: "Cô ấy gừi tin nhắn cho tôi, nói sẽ không đến, còn nói... lời chia tay."

Giống như sợ Minh Thù không tin: "Tin nhắn còn ở trong điện thoại, không tin thì xem đi."

Minh Thù liếc mắt nhìn người phía sau, người phía sau lập tức hiểu ý, lấy điện thoại từ trong người tên nam sinh ra mở khóa rồi đưa cho Minh Thù.

Thực sự trong hộp thư có một tin nhắn, thời gian gửi khớp với lúc ở trong rừng cây.

"Cậu nói mang đồ đến là đồ gì vậy?"

Nam sinh khiếp sợ: "Cô... Lúc đó cô ở rừng cây?"

Minh Thù không phủ nhận, nam sinh không còn lo lắng mà yếu ớt nói: "Tôi và cô ấy định bỏ nhà đi, chúng tôi chỉ muốn dọa cho họ sợ, nên mang theo một ít quần áo và tiền bạc."

Minh Thù: "..."

Lời nói của nam sinh là thật vì Bắc Đường ở chỗ của nam sinh kia tìm thấy một ít quần áo và tiền bạc.

Minh Thù buồn bực.

"Thả người thả người." Tốn công sức cả một đêm: "Bạn học, chuyện tôi trói cậu cậu đừng đồn bậy nha?"

Nam sinh lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu, không đâu. Cô yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung."

"Cậu nói hay không cũng không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút."

"... " Đây là biến tướng của sự uy hiếp sao?

Người phía sau hiểu ý Minh Thù, bước lên cởi trói cho nam sinh.

Nam sinh thở phào, còn nghĩ là mình đã làm gì chọc tới bọn họ.

Nam sinh được mở trói, nhanh chân ngạy ra ngoài, đi một đoạn đột nhiên ngừng lại: "À... Chuyện này hai người có thể giữ bí mật cho tôi được không?"

Nếu như bị đồn đại sẽ rất mất mặt.

"Chuyện này thì cậu phải hỏi thầy Bắc Đường." Minh Thù gác chéo chân gặm quả táo.

Nam sinh không dám nói với Bắc Đường, suy nghĩ hồi lâu rồi nhanh chân chạy khỏi.

"Rốt cuộc em muốn tìm cái gì?" Từ bên ngoài Bắc Đường bước vào, nhìn Minh Thù: "Tôi có thể giúp em tìm."

"Em biết em đang tìm cái gì thì tốt rồi." Minh Thù thở dài.

Bắc Đường: "..." Cô là đồ ngốc sao?

"Không còn sớm nữa, tôi tiễn em về nhà." Bắc Đường kéo người dậy, ôm cô vào lòng: "Không cho phép em làm bậy, có vấn đề gì phải hỏi tôi, sau này tan học tôi đưa em về nhà."

Minh Thù có nghe nhưng không hề để ý.

-

Ngày hôm sau Minh Thù cố ý đi siêu thị Ma Tiên, ông chủ ôm một con mèo trắng phau nhỏ, vẻ mặt như đang thù hận.

"Tìm được rồi?" Minh Thù thuận tay cầm một viên kẹo có giá trị không nhỏ bỏ vào miệng.

"Tìm hơn phân nửa rồi." Ông chủ không kiên nhẫn: "Tìm về lại kêu cả đêm, cô xem quầng thâm mắt của tôi này."

"Cho tôi ôm một cái." Minh Thù dang tay ra.

Ông chủ lập tức ném củ khoai cho Minh Thù: "Ôm đi ôm đi, tiểu tổ tông này ta không hầu hạ được."

Là một con mèo Ragdoll, mèo Ragdoll thuần chủng rất mắc nhưng lại rất yếu ớt.

Minh Thù nhìn tủ phía sau toàn là vật dụng của mèo, cô đi qua xem thì thấy đã có dấu hiệu sử dụng qua.

Minh Thù chơi đùa trong chốc lát, đợi hết hai tiết học mới chậm rãi bước về phòng học.

Đối với hành vi hay trốn học của Minh Thù thì học sinh trong lớp cũng đã quen rồi, nhưng lại không dám nói lung tung, cô mà giận lên thì vô cùng đáng sợ, hiện nay trong trường còn ai dám gây chuyện với cô ta?

Gây chuyện với Minh Thù sẽ có kết cục vô cùng thảm.

Nhưng những người trong lớp lại phát hiện có điều kỳ lạ.

"Mọi người có phát hiện không, hình như Nam Chi chỉ lên lớp tiết của thầy Bắc Đường."

"Thầy Bắc Đường đẹp trai như vậy, Nam Chi lên lớp giờ thầy cũng rất bình thường mà?" Bọn họ cũng muốn lên lớp giờ của thầy Bắc Đường.

"Phụt, dựa vào cô ta cũng muốn quyến rũ thầy Bắc Đường, cũng không xem bản thân mình mấy lạng mấy cân."

"..."

"Sao?" Cô gái nói đang nói chuyện đột nhiên ngây người, quay đầu nhìn thì thấy Minh Thù đứng ở cửa lớp cười với bọn họ, không biết cô ta đứng đó từ lúc nào.

"Tôi chỉ có bốn mươi lăm ký."

Minh Thù nói xong thì đi về chỗ của mình.

Mọi người: "..."

Ai hỏi cô nặng bao nhiêu?

Bốn mươi lăm ký thì hay lắm sao!

***

[Hài Hòa Hiệu]

Minh Thù: Ăn thế nào cũng không mập, tùy hứng vậy.

Cửu thiếu: Nuôi không nổi nuôi không nổi.

Minh Thù: Sao?

Cửu thiếu: Bán nhà bán cửa để nuôi!

Tiểu tiên nữ: Không cần bán nhà bán cửa, chỉ cần bỏ phiếu là được rồi.

Thiên sứ nhỏ:...


Trước đây từng chép qua ba trăm lần, cộng thêm quan hệ thân thuộc của Minh Thù và hắn nên Minh Thù không làm bài tập của Bắc Đường.

Thế nhưng...

Minh Thù nhìn người đang giải bài ở bên cạnh, một cước đạp tới.

Mặt Bắc Đường không thay đổi: "Tọa độ (x1,y1) của thiết điểm p thì x1 sẽ bằng 1..."

Bắc Đường đứng ở phía sau, đám học sinh không ai dám quay đầu, nghiêm túc nghe hắn giảng bài.

Minh Thù cảm thấy hắn rất phiền.

Chuyển người nằm ngủ.

Khóe miệng Bắc Đường giật một cái, ném tờ giấy cho cô, sau đó trở lại bục giảng.

Minh Thù mở tờ giấy trên đó viết là buổi trưa đi ăn cơm với hắn.

Ăn... Đi!

Ăn chùa thì ngu sao mà không đi.

Sau khi tan học Bắc Đường đứng ở cổng trường đợi cô, hắn lái một chiếc xe đặc biệt nổi bật, nhưng đây không phải xe ngày thường Bắc Đường lái, tài xế cũng không phải hắn nên đám học sinh không biết chiếc xe này của ai.

Nhưng sau khi Minh Thù lên xe thì đám học sinh lập tức bàn tán.

"Nam Chi lên xe rồi kìa!"

"Không phải cô ta được người khác bao nuôi chứ?"

"Chiếc xe đó tôi đã từng nghe anh tôi nói qua, số lượng có hạn đó, trong nước không có được mấy chiếc, không biết là ai... Sao Nam Chi có thể quen ngươi giàu như vậy?"

An Khả Khả thấy chiếc xe kia đi xa, tâm tình có chút không yên nghe Bùi Cẩn gọi cô nên cô lập tức đi qua.

An Khả Khả đã tháo nữ trang ra, các học sinh đều tẩy chay cô, nếu không nhờ Bùi Cẩn và Du Viễn thì An Khả Khả đã không sống nổi ở Thanh Vân này rồi.

"Bùi Cẩn, không phải cậu nói muốn dẫn mình đi ăn cơm sao?" An Khả Khả ôm cánh tay Bùi Cẩn, đám con gái kia ghen tỵ với cô thì sao, Bùi Cẩn vẫn là của cô.

Ngay cả Du Viễn cũng rất mê cô.

Nhưng Hạ Diệp...

Đáy lòng An Khả Khả có chút không cam tâm, trong ba người này thì người cô thích nhất là Hạ Diệp, nhưng đáng tiếc sau khi Hạ Diệp ra nước ngoài đến nay vẫn chưa quay về.

Mỗi lần gửi tin nhắn thì rất lâu hắn mới trả lời, nghe Bùi Cẩn nói Hạ gia đã xảy ra vấn đề.

"Đi thôi."

Bùi Cẩn dẫn An Khả Khả đi ăn cơm, ở trong phòng bao muốn An Khả Khả một lần, sau khi kết thúc hai người mới ăn cơm, không ngờ vừa đi ra lại gặp phải Minh Thù.

Cô đứng ở trong hành lang, bên cạnh có một người đàn ông xa lạ nhìn qua như là đang chờ người.

Căn phòng bên cạnh có người đi ra, người đàn ông này một tay để vào túi quần, tay kia mang theo một chiếc hộp tinh xảo, chỉ gò má thôi cũng có thể khiến người ta thét chói tai, hắn tùy tiện đứng ở bên đó giống như đế vương, khí thế áp bức khiến người ta vừa thấy đã khiếp sợ.

"Chậm như vậy?"

Người đàn ông mặc âu phục nhìn cô, sau đó nhìn người vừa mới bước ra ngoài, giọng nói xa cách: "Lần sau lại gặp."

"Được thôi, vậy khi nào Bắc tiên sinh rảnh tôi lại tới." Người đàn ông đi sau vô cùng khiêm tốn.

Hắn đưa hộp đang cầm trong tay cho người bên cạnh, dắt Minh Thù tay đi ra ngoài.

Bọn họ xoay người thì thấy An Khả Khả và Bùi Cẩn ở đối diện.

Khuôn mặt An Khả Khả đỏ ửng, xinh đẹp động lòng người nhưng con mắt lúc này tràn đầy khiếp sợ.

Nam Chi và Bắc Đường?

"Thầy Bắc Đường, hai người..." An Khả Khả nhìn vào cùa Minh Thù và Bắc Đường, giống như vừa phát hiện một bí mật.

Bùi Cẩn và Du Viễn đều rất đẹp trai, nhưng so với Bắc Đường mà nói thì bọn họ còn ngây ngô. Nếu so về khí thế thì bọn họ thua xa Bắc Đường.

Nếu như có thể để cho An Khả Khả chọn, đương nhiên cô ta sẽ chọn Bắc Đường.

Nhưng hắn trường học lâu như vậy cũng không có nữ sinh nào dám tiếp cận hắn, đôi khi An Khả Khả cũng có nghĩ về hắn.

"Trùng hợp vậy." Minh Thù cười khanh khách chào hỏi: "Bạn học An Khả Khả, tôi rất nhớ cô."

Sắc mặt An Khả Khả chợt trắng nhợt, đáy mắt có hận ý, cô chợt lấy dũng khí nói: "Nam Chi, chuyện kia có phải do cô nói ra hay không?"

"Chuyện gì?" Minh Thù nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng vô tội.

"Tôi... " An Khả Khả cắn răng: "Cô biết chuyện gì mà, cần gì biết rõ còn hỏi, cô nói ra phải không?"

Cô ta là con gái, chuyện này chỉ cô ta biết.

"Cô cảm thấy là tôi thì là tôi." Minh Thù vui vẻ đổ vỏ.

An Khả Khả nghẹn ở đâu đó.

An Khả Khả tỉnh lại, muốn chất vấn vài câu nhưng bị Bùi Cẩn kéo lại.

Từ đầu đến cuối Bắc Đường đều không nhìn bọn họ, hoàn toàn không lộ ra căng thẳng khi bị bắt gặp đang đi cùng học sinh, cả người đều lạnh lùng cao ngạo.

"Tại sao cậu ngăn tôi? Chuyện kia nhất định là Nam Chi nói ra!" Minh Thù vừa đi, An Khả Khả liền bỏ rơi Bùi Cẩn.

"Người vừa rồi nói chuyện với Bắc Đường là chủ tịch tập đoàn Cự Phong." Bùi Cẩn nói: "Bắc Đường trường chúng ta không hề đơn giản."

Có thể khiến cho chủ tịch tập đoàn Cự Phong nhún nhường như vậy, Bắc Đường là ai?

-

Bắc Đường tiễn Minh Thù về trường học, Doãn Tiểu Tiểu dẫn theo người không biết từ đâu trở về, nhìn qua hơi chật vật.

Thấy Minh Thù, Doãn Tiểu Tiểu vẫy tay cho người đi khỏi, hấp ta hấp tấp chạy tới.

"Sư phụ."

"Cô lại đi đánh nhau?"

"Đây không gọi là đánh nhau, tôi là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ." Doãn Tiểu Tiểu kiêu ngạo.

"Kết quả cô bị đánh?"

"Sư phụ, có thể đừng đâm vào tim tôi không?" Doãn Tiểu Tiểu uể oải: "Sư phụ cô dạy tôi đi, tôi cũng muốn lợi hại giống cô."

Minh Thù cười tỏa nắng: "Tôi đây là trời sinh, người bình thường không học được."

Doãn Tiểu Tiểu ý chí kiên cường nói: "Chỉ cần gắng sức, góc nhà cũng đào được!"

Minh Thù quái dị nhìn cô ta: "Cô định đào góc nhà ai."

"Tôi sẽ đánh thử một lần." Doãn Tiểu Tiểu "ha ha" hai tiếng: "Sư phụ, tôi đã nói với cô bla bla... Ôi, đi đứng kiểu gì vậy."

Doãn Tiểu Tiểu bị người nào đó va vào một phát.

"Xin lỗi xin lỗi." Người đụng vào cô rối rít xin lỗi.

"Thôi bỏ đi." Doãn Tiểu Tiểu phất tay: "Sư phụ, vừa rồi tôi nói đến chỗ nào rồi?"

Minh Thù lại nhìn chằm chằm nam sinh đụng Doãn Tiểu Tiểu, là người mà trước đây cô bắt, nam sinh này rất tiều tụy tuy xin lỗi nhưng khi nhìn qua người bên cạnh thì sắc mặt trắng bệch.

"Cô..."

"Cậu làm gì vậy?" Minh Thù nheo mắt hỏi hắn.

"Tôi.." Nam sinh này như sắp khóc đến nơi: "Cao Đồng không gặp tôi, gọi điện thoại gửi nhắn tin cũng không trả lời."

"Cao Đồng là ai? Sư phụ, cô biết hắn sao?" Ánh mắt Doãn Tiểu Tiểu liên tục nhìn hai người bọn họ, quả thật rất nhiều chuyện.

"Không biết." Minh Thù không hỏi nhiều, rời khỏi nam sinh kia.

Nam sinh thở phào, cũng thất hồn lạc phách rời khỏi.

-

Hai ngày sau.

"Sư phụ, sư phụ xảy ra chuyện lớn!"

Minh Thù mới vừa xuống xe trước cửa trường, Doãn Tiểu Tiểu như một viên đạn lập tức bay qua chỗ cô.

Minh Thù nhanh tay che lại bữa sáng đang phát sáng bên cạnh, một tay đè đầu Doãn Tiểu Tiểu lại: "Đừng đụng đến bữa sáng của tôi."

Doãn Tiểu Tiểu đứng vững: "Trời ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Minh Thù lấy ra một cái bánh bao sữa, cắn một cái, hàm hồ hỏi: "Chết người à?"

"Ừ!" Doãn Tiểu Tiểu nặng nề gật đầu.

Minh Thù: "... "

Trẫm chỉ thuận miệng nói, sao có thể chết người thật chứ?

Người chết tên Cao Đồng, cùng một lớp An Khả Khả.

Minh Thù nhớ lại... bạn gái của nam sinh kia cũng tên Cao Đồng.


Vụ án xảy ra tại hồ nhân tạo của trường học, do công nhân làm vệ sinh hồ phát hiện nên báo cảnh sát.

Lúc Minh Thù đến thì hiện trường vụ đã được cảnh sát phong tỏa, có người đang tìm bằng chứng trong hồ, thi thể cũng đã được vớt lên đang được pháp y kiểm tra.

"Tại sao lại chết người... "

"Do cô ta tự sát hay ai giết?"

"Lại chết người, học kỳ trước cũng đã có một người chết, thật là đáng sợ."

Thỉnh thoảng nghe đám học sinh bàn tán xôn xao, mới vừa rồi còn Doãn Tiểu Tiểu còn ầm ĩ nhưng lúc này lại im lặng, vô cùng nghiêm túc đứng sát Minh Thù.

Xem không bao lâu thì cảnh sát nhờ giáo viên sơ tán học sinh, đám học sinh dễ xử lý hơn những bà tám ngoài xã hội, nên giáo viên vừa ra mặt bọn họ đều nghe theo.

Minh Thù rời khỏi theo dòng người, vô tình thấy ông chủ đứng ở cách đó không xa, trong lòng ôm con mèo Ragdoll, bộ dạng lôi thôi lếch thếch chán chường khác biệt hoàng toàn với vẻ dễ thương của con mèo.

Minh Thù thoát khỏi đoàn người, đi tới bên cạnh ông chủ: "Lần này ông biết hung thủ rồi?"

Ông chủ ôm con mèo, trợn mắt một cái: "Tôi không phải thần tiên, làm sao biết được."

Minh Thù líu lưỡi: "Tôi tưởng rằng không có gì là ông chủ không biết!”

Mắt ông chủ lại trợn trắng: "Vậy cô đề cao tôi quá rồi, tôi nên cám ơn cô không?"

Minh Thù liếc con mèo trong ngực ông chủ: "Ông cảm thấy người này tự sát hay do người khác giết?"

Ông chủ nói: "Cũng đều có khả năng, làm sao biết trước được."

"Ông đoán xem."

Ông chủ quay đầu nhìn Minh Thù, hắn có chút hoài nghi: "Tại sao ta phải đoán, ta lại không phải cảnh sát, còn có người chuyên môn phá án, cô rãnh rỗi quá à?"

Minh Thù nhếch môi: "Tôi đoán cô ta chết vào tối ba ngày trước, tối đó tôi cũng thấy ông chủ đó. Ông nói xem, ông có phải là đối tượng tình nghi nhất không?"

"Cô nghi ngờ tôi?" Cuối cùng ông chủ cũng phản ứng kịp, thở không ra hơi nói: "Nhóc con đừng nói lung tung."

Dừng một chút, hắn lại "hừ" lạnh: "Tối hôm cô ta chết cả cô và thầy Bắc Đường lớp cô cũng ở đó, nếu vậy hai người cũng là đối tượng tình nghi."

Minh Thù bất cần nhún vai: "Tôi không giết người, không sợ điều tra."

"Nói như tôi sợ vậy." Ông chủ lại "hừ" lạnh.

Minh Thù mỉm cười thâm trầm, thản nhiên rời khỏi.

Ông chủ không cam lòng, bình thường quá tốt đối với cô.

Không cho kẹo cô ta ăn nữa.

-

Thời gian chết đúng là ba ngày trước khoảng cỡ mười một giờ tới một giờ sáng.

Vừa đúng lúc Minh Thù gặp ông chủ trên trường.

Cảnh sát sơ bộ kết án là do chết chìm.

Cũng có nghĩa là... Khả năng tự sát cao hơn.

Cảnh sát tìm bạn trai của Cao Đồng, nam sinh kia không dám giấu giếm gì, nói chuyện mình hẹn Cao Đồng ra nhưng cuối cùng ngươi nam sinh đó không gặp Cao Đồng, chỉ nhận được tin nhắn của cô ta.

Mấy ngày nay hắn luôn tìm Cao Đồng, nhưng hắn nghĩ cô không muốn gặp hắn nên đã trốn hắn.

Nhưng không ngờ rằng Cao Đồng đã chết.

Cảnh sát hỏi có ai có thể làm chứng cho hắn, hắn bị cánh sát dọa sợ nên run rẩy kể chuyện Minh Thù và Bắc Đường ra.

Minh Thù bị mời đi lấy khẩu cung.

"Tên?"

"Nam Chi."

"Tuổi?"

"Mười sáu tuổi rưỡi."

"..."

Cảnh sát hỏi một loạt vấn đề mới vào vấn đề chính.

"Ngày 12 tháng 11, cô rời khỏi trường lúc nào?"

"Có nước không?" Minh Thù hỏi cảnh sát viên: "Nước ngọt càng tốt."

Cảnh sát viên: "... "

Mặc dù hiện tại người này có chút hiềm nghi, nhưng chưa xác định là hiềm nghi, chỉ đang phối hợp điều tra, cảnh sát viên sai người rót cho Minh Thù ly nước, nước ngọt thì thôi khỏi đi.

Minh Thù uống xong, chậm rãi nói: "Không nhớ rõ, nhưng anh có thể hỏi thầy tôi, có thể anh ta sẽ nhớ."

Cảnh sát viên hỏi: "Tại sao không nhớ rõ?"

Minh Thù nhún vai trông đặc biệt vô tội: "Anh cảnh sát, buổi tối tôi rất buồn ngủ, ai rảnh đâu xem thời gian?"

Cảnh sát viên nghẹn họng, lại hỏi: "Tại sao trễ như vậy mà cô và thầy cô còn ở trường học, trường học các cô không có tự học buổi tối, sáu giờ chiều đã tan học, sau bảy giờ thì ngoài học sinh nội trú ra thì các học sinh khác đều bắt buộc phải rời khỏi trường, trong lý lịch ghi cô không phải là học sinh nội trú."

Minh Thù cười mỉa mai nói: "Tôi nói anh ta có mưu đồ quấy rối tôi, các anh có bắt anh ta không?"

Bắc Đường phòng bên cạnh cảm thấy lạnh run, tại sao hắn cảm giác có người muốn mưu hại hắn?

Cảnh sát viên bên Minh Thù nghiêm túc nói: "Bạn học này, xin hãy nói chuyện rõ ràng, chuyện này không thể nói lung tung."

"Anh ta có mưu đồ quấy rối tôi, nếu không ban đêm bắt tôi ở trường làm bài tập gì?"

Chân mày cảnh sát viên nhíu lại, một lúc lâu mới nói: "Dịch Hải nói tối hôm đó hai người trói hắn phải không?"

"Tôi hơi đói."

"Hãy trả lời vấn đề."

"Ăn no mới có thể trả lời." Minh Thù dựa vào ghế, bình tĩnh ung dung mỉm cười: "Ăn chưa no không muốn trả lời."

"..."

Toàn bộ quá trình Minh Thù luôn mỉm cười, dù cảnh sát viên hỏi gì cô cũng mỉm cười không hề lo lắng.

Không sai, chính là mỉm cười không chút lo lắng.

Nụ cười kia như khắc vào tấm trí hắn, vừa nhìn thì tỏa nắng như mặt trời nhưng nhìn lâu lại vô cùng đáng sợ.

Tố chất tâm lý khiến mọi người trong cục cảnh sát đều nể phục, vị cảnh sát thâm niên bên ngoài đang phân tích.

"Cô gái này hoặc là biến thái, hoặc là chuyện này không liên quan đến cô ta."

Minh Thù không được ăn không chịu mở miệng, cảnh sát viên hết cách nên chỉ có thể sai người mua đồ ăn về.

Nhận được đồ ăn vặt thì Minh Thù nói chuyện đàng hoàng: "Tôi trói hắn vì cảm thấy hắn rất khả nghi, buổi tối còn lập lò trong trường nên muốn hỏi chút chuyện."

"Cô muốn hỏi hắn chuyện gì? Tại sao cảm thấy hắn khả nghi?"

"Tôi cảm thấy trong Thanh Vân có giấu một bí mật."

Cảnh sát viên ngơ ngác: "Cái gì?"

Đây là lý do cô trói người? Bởi vì cô cảm thấy có bí mật nên cô trói người?

Ai dạy cô giờ pháp luật này?

Một lát sau cảnh sát viên mới nói lại được giọng bình thường: "Cô cảm thấy Thanh Vân có bí mật gì?"

"Nếu tôi biết tôi còn trói người để hỏi sao? Anh cảnh sát, hay là anh giúp tôi điều tra?"

"..."

Người đâu!

Lôi con thỏ nhỏ chết bầm này ra ngoài!

Tới để chọc phá bọn họ sao! Bọn họ phá án chưa đủ bận sao!

"Bạn học Nam Chi, tôi trịnh trọng nói cho cô nghe, cản trở phá án sẽ bị xử phạt."

"Nói đạo lý chút đi, anh hỏi tôi cái gì thì tôi nói cái đó, các anh không tin còn nói tôi cản trở, hiện tại cục cảnh sát các anh có thể đổi trắng thay đen, thị phi bất phân sao?"

"..."

Không nói nổi nữa.

Cảnh sát viên đứng dậy rời đi, hắn chậm rãi đi ra ngoài. Rất nhanh sau thì có người khác bước vào, nhưng kết cục cũng không khác gì, trò chuyện không được bao lâu thì không thể nói nữa, những vấn đề cần hỏi cũng hỏi được kha khá nhưng không có ích gì, hoàn toàn không có biện pháp chứng minh cô là đối tượng tình nghi. Thậm chí cô ta còn không nhận ra Cao Đồng, còn chưa tiếp xúc qua.

Tuy Minh Thù trói người nhưng chưa quá hai mươi bốn giờ, hơn nữa cũng không làm gì với người bị trói, không có biện pháp tạm giam lập án, hỏi xong thì bọn họ chỉ có thể buồn bực mà thả người.

Bắc Đường đã xong lâu rồi, đang đứng bên ngoài đợi cô.

Bắc Đường nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ?"

"Không phải tôi giết người, bọn họ có thể áp đặt tội danh cho tôi sao?"

Cảnh sát viên tiễn cô ra: "..." Tôi còn ở đây mà! Tôi còn ở đây mà!


Cục cảnh sát bận việc nửa ngày, cuối cùng cũng đành phải kết luận là Cao Đồng tự sát.

Mà trong thời điểm này Cao Đồng đang bối rối vì chuyện cùng Dịch Hải yêu sớm bị phát hiện, cộng thêm áp lực học tập, khuynh hướng tự sát rất lớn.

Nhưng Dịch Hải không tin, người nhà Cao Đồng cũng không tin.

Cần phải để cho cục cảnh sát điều tra.

Thế nhưng điều tra mãi cũng không tìm được đối tượng tình nghi nào.

Dịch Hải bị Minh Thù trói lại vào ban đêm, ba người có hiềm nghi nhiều nhất, ngược lại được đối phương làm chứng.

Hơn nữa Minh Thù và Bắc Đường cũng không thể nào tới giết người mà không một học sinh nào nhận ra hết.

Quan trọng nhất là, kết quả của nhân viên pháp y sau khi xét nghiệm tử thi chính là chết đuối, trên người không có bất kỳ vết tích nào, như là chính cô bé tự nhảy xuống vậy.

Cha mẹ Cao Đồng hết ở cửa trường học làm ầm lên lại đến cục cảnh sát náo loạn, cảnh sát thật vất vả mới khuyên nhủ họ rời đi được.

Chuyện đã qua vài ngày, tin đồn ở trường học đã lắng xuống, hồ nhân tạo một lần nữa được mở ra.

Nhưng bây giờ học sinh tới hồ nhân tạo không nhiều lắm.

Minh Thù đứng ở lan can bên hồ nhân tạo nhìn mặt hồ tĩnh lặng.

"Chào cô."

Minh Thù liếc mắt nhìn, một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng cách cô mấy bước chân, trên tai cài điếu thuốc, đầu đinh, lông mày sắc bén. Một tay vịn lan can, ánh mắt nhìn lên trên người cô mang theo vài phần tìm hiểu dò xét.

Minh Thù quay lại, đối mặt với người mặc áo khoác: "Chú cảnh sát có việc gì sao?"

Người mặc áo khoác đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn lại từ trên xuống dưới bản thân mình, không phát hiện ra mình để vật gì khiến bị phát hiện thân phận, không khỏi thấy kỳ lạ hỏi: "Làm sao cô biết tôi là cảnh sát?"

"Bây giờ biết rồi." Minh Thù mỉm cười.

Người mặc áo khoác: "…"

"Người ở cục cảnh sát nói cô khó đối phó, bây giờ tôi đã được thấy rồi." Người mặc áo khoác dừng một chút: "Làm sao cô nhìn ra được?"

"Tôi đoán." Thanh Vân cũng không phải là nơi ai muốn vào là có thể vào, một người đàn ông xa lạ tới hiện trường vụ án, ngoại trừ cảnh sát cũng chỉ có người nhà.

Thế nhưng lúc người nhà Cao Đồng ở cửa trường học làm loạn, cô hầu như đã có ấn tượng hết với mọi người.

Cho nên chỉ còn lại một kết quả.

"Vì sao cô còn tới hiện trường vụ án?" Người mặc áo khoác hỏi.

"Hiện trường vụ án đâu có đánh dấu "ai không phận sự miễn vào", tôi là học sinh của Thanh Vân, vì sao không thể tới đây?"

Người mặc áo khoác nghẹn lời: "Đối với cái chết của Cao Đồng, cô cảm thấy thế nào?"

"Trong mắt mọi người tôi là đối tượng tình nghi, chú hỏi việc này có thích hợp không?"

Người mặc áo khoác cười: "Với gia cảnh của Bắc Đường tiên sinh muốn giết người, không cần phải dùng thủ đoạn vụng trộm như thế."

Minh Thù liếc mắt nhìn hắn.

Cục cảnh sát đến gia cảnh của Bắc Đường cũng điều tra được rồi? Hay là Bắc Đường tự mình để lộ ra?

"Cho nên chú hoài nghi Cao Đồng không phải tự sát?" Minh Thù thu ánh mắt lại.

"Ừ." Người mặc áo khoác gật đầu, như là lẩm bẩm: "Căn cứ vào khẩu cung của Dịch Hải, lúc đó bọn họ đã hẹn cùng nhau bỏ nhà ra đi, Cao Đồng sao có thể tự sát được?"

Căn cứ vào miêu tả của bạn học, Cao Đồng là một nữ sinh sáng sủa, hơn nữa thành tích đứng đầu, coi như bị phát hiện yêu sớm, lấy tính cách của cô ta cũng không đi tự sát.

"Nam Chi, cô chờ một chút." Người mặc áo khoác giật mình, nữ sinh mới vừa rồi còn đứng ở bên cạnh đã đi ra một đoạn, hắn vội vàng đuổi theo.

Thực sự không có chút lễ phép nào cả!

"Chú cảnh sát, tôi không biết chuyện gì cả, cũng sẽ không giúp chú phá án đâu." Trẫm rất bận rộn.

Người mặc áo khoác trước khi tới đây đã biết lúc lấy khẩu cung người này đã làm những gì, nói nhiều tới mức cảnh sát cũng á khẩu không trả lời được, chứng minh cô gái này không hề đơn giản.

"Tôi nghe nói cô cảm thấy trường Thanh Vân có che dấu việc gì đó."

Người mặc áo khoác thấy Minh Thù bước chân chậm lại, lúc này mới nói: "Sao cô lại cảm thấy như vậy? Có người đã nói với cô cái gì, hay là cô phát hiện ra cái gì?"

Minh Thù nheo mắt: "Chú có thể nói cho cháu cái gì?"

Người mặc áo khoác nói: "Vậy phải xem Nam Chi tiểu thư đối với vụ án cái chết của Cao Đồng có ý kiến gì."

-

Siêu thị Ma Tiên.

Minh Thù ghé vào trên quầy nhìn ông chủ đang chơi với con mèo, bên cạnh để không ít đồ ăn vặt.

"Cô nhìn ta cả tiếng đồng hồ rồi, muốn làm gì!" Ông chủ chơi với con mèo hét lên.

Minh Thù đột nhiên vỗ xuống quầy: "Thiên vương cái địa hổ (1)."

Siêu thị yên tĩnh lạ thường.

"Meo". Con mèo phá vỡ yên tĩnh.

Ông chủ như là bị tiếng kêu của Minh Thù làm ngây ngẩn cả người, tiếng mèo kêu vang lên, hắn mới lấy lại tinh thần, liếc nhìn: "Bảo tháp trấn hà yêu? Cô mỗi ngày không cố gắng đi học, đến chỗ này của ta la hét điên khùng cái gì?"

"Thiên vương cái địa hổ." Minh Thù lặp lại một lần.

"Cha ngươi không online."

"Thiên vương cái địa hổ."

"Mẹ ngươi hạ phàm tới?" Ông chủ nổi giận: "Cô xong chưa!"

Minh Thù nhún vai: "Hỏi một lần cuối cùng, thiên vương cái địa hổ, ông chủ nghĩ kỹ rồi hãy trả lời."

Ông chủ chống lại nụ cười của Minh Thù, hắn dùng tay vuốt ve con mèo, một lát sau nói: "Mê đồ bất tri phản (2)."

Minh Thù chắp tay: "Thất kính thất kính."

Ông chủ thả con mèo xuống, chống tay lên quầy hàng, đối diện với Minh Thù: "Tên khốn nào nói cho cô biết?"

"Ông đoán xem."

Một giờ trước, người mặc áo khoác và Minh Thù trao đổi thông tin, ông chủ chính là manh mối người mặc áo khoác cho cô, còn đưa cô một câu ám hiệu.

Ông chủ gục đầu xuống, hí hửng lục tìm trên quầy, tìm được điện thoại vừa mới mở ra liền thấy tin nhắn mới.

"Khỉ thật!"

Ông chủ mắng một tiếng.

Hắn cầm điện thoại lên gọi, không nói chuyện bình thường mà hét lên: "Cô ta chỉ là một con nhóc, anh nói cho nó biết làm gì, anh thấy người chết còn chưa đủ nhiều sao?"

Đối phương không biết nói gì đó, ông chủ tâm tình dần dần bình phục lại, nhưng mà ngay sau đó ông chủ ném điện thoại lên trên bàn.

Hắn chỉ ra cửa lớn của siêu thị Ma Tiên, nổi giận đùng đùng nói: "Ra đóng cửa."

"Tôi?" Minh Thù chỉ chỉ vào mình.

"Cầu người không bằng cầu mình." Ông chủ từ bỏ việc bảo Minh Thù đi đóng cửa, tự mình đi ra ngoài đóng cửa lại.

Siêu thị vừa đóng cửa, toàn bộ không gian cũng được cách ly.

Ông chủ phiền não tìm điếu thuốc, châm lửa đưa lên miệng, Minh Thù ôm đồ ăn vặt ngoan ngoãn ngồi chờ nghe chuyện cũ.

"Cô rất thông minh nhưng việc này không liên quan tới cô, bây giờ cô còn có thể rời đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả."

"Đến cũng đến rồi."

Ông chủ: "…" Đúng là đến cũng đến rồi!

"Cô xác định chứ?" Ông chủ hỏi lại lần nữa: "Điều này cũng có thể sẽ làm cô bỏ mạng."

Minh Thù lo lắng nói: "Con người ai cũng chỉ chết một lần, có cái chết nặng tựa thái sơn, nhưng cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng… Tôi chỉ muốn chết một lần."

"…" Cô muốn chết một lần, vậy thì liên quan gì tới câu nói kia cơ chứ!

Điều thuốc ông chủ hút đã gần hết, trong không khí tràn ngập khói thuốc, có chút mờ ảo.

Con mèo nằm rạp trên mặt đất, kêu "meo meo".

Ông chủ ôm con mèo lên, vuốt ve hai móng vuốt, dường như đang cân nhắc xem bắt đầu nói từ đâu.

"Sáu năm trước…" Hắn từ từ mở miệng.

***

(1) Thiên vương cái địa hổ: Ám hiệu giữa ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi "Thiên vương cái địa hổ", Dương Tử Vinh đáp "Bảo tháp trấn hà yêu". Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây.

(2) Mê đồ bất tri phản: Lạc đường không biết quay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK