Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đánh hai chiêu với Linh Yển, Minh Thù liền phát hiện tiểu yêu tinh này đang muốn giết cô.

Cô hơi kinh ngạc, lại hơi nghi hoặc một chút, sau đó liền bình tĩnh lại, không hề dao động.

Không biết Linh Yển từ đâu lấy ra một thanh kiếm, mặt trên âm khí vờn quanh, chém thẳng về phía Minh Thù. Minh Thù đưa tay nắm chặt trường kiếm, lưỡi kiếm làm rách bàn tay cô nhưng cảm giác cứ như cô không hề gì mà cười mỉm nhìn hắn.

“Ngươi biết ngươi đang làm gì không?”

Giọng nói kia nhẹ hẫng, dường như vọng đến từ nơi xa xôi.

Linh Yển hơi ngạc nhiên, khó chịu kỳ lạ. Hắn nắm trường kiếm chặt hơn, cuối cùng buông lỏng, lui ra phía sau một bước.

Hắn đang làm gì?

Không biết...

Vừa mới xảy ra chuyện gì hắn dường như đều hơi mông lung.

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng cô, sâu thẳm tĩnh lặng, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Cuối cùng ngay cả kiếm hắn cũng không cần nữa mà trực tiếp rời đi.

Bầu trời đang tụ mây đen liền tản ra, ánh mặt trời lần nữa tỏa xuống, chiếu lên người Minh Thù nhưng cô lại không cảm giác được chút nhiệt độ nào.

Minh Thù buông kiếm ra, kiếm rơi trên mặt đất, tản ra từng luồng âm khí ở giữa trời đất.

Minh Thù mím môi cười.

Quả nhiên là hắn không có ý tốt gì.

-

Linh Yển bay thẳng đến ngoại ô mới dừng lại. Âm khí quanh người rất không ổn định, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ phá cơ thể mà thoát ra vậy.

Ngươi biết ngươi đang làm gì không?

Những lời này như ma âm vờn ở bên tai.

Hắn đang làm cái gì?

Không biết.

Hắn cũng không biết mình đang làm cái gì.

Linh Yển ngăn chặn âm khí tán loạn này, từ từ đi về phía trước.

Vì sao hắn muốn giết cô? Đúng... vì nhiệm vụ, giết cô là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Thân thể này của hắn rất mạnh, mạnh đến mức không người nào có thể ngăn lại, hắn chỉ cần giết cô là có thể hoàn thành nhiệm vụ, không cần sách lược dài dòng lại phiền toái.

Nhưng vì sao hắn lại có ý nghĩ như vậy?

Hình như là bất chợt nảy sinh...

Không đúng.

Không phải hắn muốn như vậy.

-

Minh Thù trở lại phòng Tô Đồng, dường như không có gì khác biệt với lúc rời đi. Cô cười nhẹ, ngồi ở trước bàn đọc sách thẫn thờ khiến cho Tô Đồng hơi hoang mang.

Những lúc cô không có việc gì thì sẽ ăn cái gì đó chứ không phải ngồi thẫn thờ.

Đột nhiên không ăn, sao cảm giác có hơi đáng sợ thì phải?

Tiểu Hồng lòng vẫn còn sợ hãi từ cửa sổ bay vào, trốn đằng sau Tô Đồng.

“Cô sao vậy?" Tô Đồng hỏi Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng lắc đầu: “Đánh nhau với tên con trai kỳ quái, cảm giác hơi đáng sợ.”

Tô Đồng cũng không dám nói chuyện với Minh Thù. Cô suy nghĩ một chút, ra khỏi phòng nhìn quanh không thấy ai liền đến nhà bếp để làm một tô mì cho Minh Thù.

Cô mang đến đặt ở trước mặt Minh Thù, cẩn thận nhìn Minh Thù: “Chuyện đó... làm thế nào cô mới có thể ăn được cái này?”

Cô không biết quỷ thì làm sao ăn được đồ ăn nhân gian.

Nhưng cô ấy ăn rất suôn sẻ.

Người có thể ăn, cô cũng có thể ăn.

Minh Thù tiện tay dán một lá bùa ở phía trên, kẻ tham ăn địa phủ không ít nên đã sớm nghiên cứu ra chuyện làm sao có thể ăn được thức ăn nhân gian bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.

Minh Thù bưng bát bắt đầu ăn. Mì rất bình thường nhưng ăn thật ngon, không hổ là nữ chính, không uổng công cứu.

“Còn nữa không?" Minh Thù đói bụng, mới vừa rồi đánh một trận với tiểu yêu tinh kia, toàn bộ cơ thể đều đói rũ rượi.

“Ủa...”

Tô Đồng đi ra ngoài làm tiếp một bát, Minh Thù ăn hết mì nhà cô mới coi như xong. Minh Thù xoa bụng, cảm thán nói: “Buổi tối ta muốn ăn sườn kho tàu, chân giò kho tàu, gà kho tàu...”

Minh Thù chọn liên tiếp tên món ăn thịt kho tàu.

Khóe miệng Tô Đồng co giật: “Buổi tối mẹ tôi và chị đều ở đây, không thể làm cho cô.”

“A." Minh Thù có chút thất vọng, “Vậy ngày mai làm.”

Tô Đồng: “...”

Tô Đồng dọn dẹp bát, cô cầm một quyển sách ngồi đối diện Minh Thù, do dự một lát cuối cùng hỏi thành tiếng:

“Vì sao cô có thể đến gần tôi như vậy mà không sao cả?”

“Cô có họ hàng với nhím à?”

Hả?

Một lát Tô Đồng mới phản ứng được.

“... Không phải.” Tô Đồng lắc đầu: “Ngày hôm nay có một thiên sư cho tôi một cái bùa hộ mệnh, nói quỷ không thể đến gần tôi. Thế nhưng cô và Tiểu Hồng đều có thể đến gần tôi.”

Tô Đồng hoài nghi người thiên sư kia là một tên lường gạt, giờ thì bị gạt thật.

“Ta không phải quỷ thông thường." Minh Thù mỉm cười: “Bên đó là lệ quỷ, cũng không phải quỷ bình thường.”

Đương nhiên Tô Đồng biết Tiểu Hồng là lệ quỷ. Mấy ngày nay Tiểu Hồng luôn trốn phía sau cô nhưng cô cũng hoài nghi đây là chỉ là lệ quỷ giả.

“Cho tôi xem bùa hộ mệnh của cô.”

Tô Đồng lưỡng lự một chút rồi lấy bùa hộ mệnh trên cổ mình ra.

Nó giống như loại bùa hộ mệnh đầy đường kia nhưng Minh Thù có thể nhìn ra cái này hẳn là bọc những thứ đồ khác.

Nguyên chủ vốn là nhân viên công vụ địa phủ, thứ thông thường đối với cô đều vô dụng, còn trên người Tiểu Hồng có dính khí tức của cô nên mới có thể lại gần Tô Đồng.

Minh Thù có ý bảo cô lấy về: “Thứ này tốt nhất cô đừng cho Tô Nhu sờ vào.”

Tô Đồng chớp mắt, vô cùng khó hiểu: “Vì sao, chị ấy...”

“Nhớ lời của ta nói là được rồi, ta sẽ không hại cô.” Minh Thù đưa tay sờ đầu cô, nụ cười dịu dàng: “Cô còn phải nấu thịt kho tàu chân giò cho ta mà.”

Tô Đồng: “...”

Lần đầu tiên nghe nói quỷ không hại người, là bởi vì người biết nấu cơm.

Cô gặp quỷ giả rồi sao?

Minh Thù lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, đột nhiên lên tiếng: “Ta có chút chuyện, Tiểu Hồng trông coi cô ấy, nếu như thiếu cọng tóc... thì tự hiểu.”

Tiểu Hồng lạnh run, không muốn cụt tay cụt chân.

“Quỷ các cô giờ cũng hiện đại như vậy sao?” Tô Đồng chưa hoàn hồn lại vì chứng kiến một con quỷ có điện thoại di động, cô sững sờ hỏi Tiểu Hồng.

“Cái này chưa là gì đâu, nhưng thứ đồ chơi kia cũng hơi đắt, tôi mua không nổi." Chủ yếu cô là lệ quỷ, không mua được chính quy, mua phi pháp thì quá đắt.

Tô Đồng: “...”

Minh Thù rời phòng, Minh Thù đọc tin tức được Thẩm Hàm Nguyệt gởi tới, đi về hướng khu vực trung tâm thành phố Đông Hoa.

Thẩm Hàm Nguyệt đợi cô ở một ngôi nhà của tiểu khu, trên tay mang theo một túi đồ ăn vặt. Minh Thù rất xem trọng Thẩm Hàm Nguyệt, nói chuyện có vài phần dịu dàng: “Sao vậy?”

“Tôi... Một người bạn hợp tác của anh trai tôi đã chết, hiện tại cảnh sát hoài nghi anh tôi, tôi phát hiện một số điểm nghi vấn." Thẩm Hàm Nguyệt cố gắng dùng giọng bình thường để nói, có thể Minh Thù nghe ra sự khẩn trương trong giọng nói của cô.

Thẩm Hàm Nguyệt nhìn vào tay Minh Thù: “Đại nhân, ngài bị thương sao?”

Minh Thù nhìn tay nói với vẻ không hề gì: “Vết thương nhẹ thôi. Đưa ta đi xem.”

Thẩm Hàm Nguyệt thấy Minh Thù không muốn nói, nhìn chằm chằm tay cô mấy lần rồi mới thu ánh mắt lại, dẫn Minh Thù đi về hướng bên trong tiểu khu.

Cửa phòng chỉ có giấy niêm phong được cảnh sát dán lên, Thẩm Hàm Nguyệt và Minh Thù đi vào. Vẫn là máu chảy đầy mặt đất, thi thể đã không còn nhưng Thẩm Hàm Nguyệt có ảnh chụp.

Và thi thể này cũng giống những thi thể trước kia, đều bị mổ bụng phanh ngực, lúc chết cũng cực kỳ hoảng sợ.

“Lúc đầu tôi cũng muốn tìm linh hồn của hắn, thế nhưng tôi không tìm được, dùng hệ thống điều tra thì thấy hắn còn ở nhân gian nhưng dù thế nào cũng không tìm được.”

“Tại sao lại hoài nghi anh cô?" Vụ án này thiên sư đã tham gia, biết không phải là do người làm, lẽ nào Thẩm Ảnh không phải người?

Thẩm Hàm Nguyệt nhíu mày: “Bởi vì hiện trường có vết máu của anh tôi, camera cũng chứng minh chỉ có mỗi anh tôi ra vào. Anh tôi đúng là có động tay chân với đối phương nhưng tuyệt đối không giết người.”

“Đại nhân...” Thần sắc Thẩm Hàm Nguyệt hơi chấn động: “Xin ngài giúp đỡ.”

Minh Thù ngồi vào ghế sofa: “Cô có nghe qua chuyện gần đây không?”

“Ừm." Chính bởi vì có nghe qua.

“Ta nghi ngờ chuyện này với chuyện tập kích chuyển phát nhanh Âm Dương là do cùng một tên làm ra.” Minh Thù ung dung nói:

“Gần đây âm khí rất tạp, ta chưa tiếp xúc với đối phương cho nên không có biện pháp theo dõi.”

Thẩm Hàm Nguyệt biết chuyện này, nhíu mày nhìn chằm chằm vào những vết máu trên mặt đất.

Khi Thẩm Hàm Nguyệt tách khỏi Minh Thù đã là nửa đêm, cô bay lượn lờ trên phố yên tĩnh.

Minh Thù chợt giật mình, nhìn bóng đen phía trước.

Hắn bước từng bước ra khỏi bóng tối, đi thẳng tới trước mặt Minh Thù mới dừng lại.

Ánh nhìn rơi xuống tay Minh Thù, vẻ mặt lạnh lùng nắm lấy cổ tay cô.

“Làm gì vậy?” Minh Thù co tay lại, cười ôn hòa:

“Còn muốn giết ta lần nữa à?”

Linh Yển không lên tiếng, lấy ra một hộp Vân Nam bạch dược, lại nắm tay cô, bôi thuốc lên vết thương trên tay.

Minh Thù nhìn hộp Vân Nam bạch dược, trước đây sao không biết Vân Nam bạch dược cũng làm ăn trong giới quỷ nhỉ? Có giấy phép không?

“Vì sao ngươi không tránh?” Linh Yển bôi thuốc xong, hạ giọng nói:

“Ngươi có thể tránh được.”

“Ta muốn nhìn xem thử có phải ngươi muốn giết ta.”

“Ta muốn giết ngươi, nhưng hiện giờ không muốn nữa.” Linh Yển không phủ nhận, hiện tại hắn càng phủ nhận sẽ càng khiến cô căm tức, chi bằng cứ rộng lượng thừa nhận.

Quan trọng nhất là lúc này có chút không hợp thời.

“Này, uống nhiều Vân Nam bạch dược quá à?” Uống tới hỏng não luôn rồi?

Sắc mặt Linh Yển trầm xuống: “Tùy ngươi nói thế nào cũng được, ta cảm thấy đối với người của địa phủ, ta không cần khách khí.”

Ừ, không sai, quan hệ giữa hắn và địa phủ cũng không tốt đẹp gì.

Nghi ngờ quỷ do địa phủ phái đến, hoàn toàn thiếu suy nghĩ.

Linh Yển tìm cho mình một lập trường ổn định, không hề có ý trở mặt, cười lạnh đặt thuốc vào tay cô rồi xoay người rời đi.

Minh Thù: “…”

Tên khùng này muốn ăn đòn à.

Minh Thù bay qua, thuận tay khoác qua vai.

Linh Yển: “…”

Hắn vẫn muốn giết cô thôi!

Nhưng Linh Yển không có cơ hội giết Minh Thù, hắn bị ấn xuống đánh cho một trận. Âm khí quanh người hắn thổi qua, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Minh Thù, Minh Thù có chút kinh ngạc buông hắn ra.

Linh Yển nén âm khí xuống: “Hết giận chưa?”

Minh Thù nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Chưa. Ngươi để ta đánh trả sao?” Ngươi muốn giết trẫm thì đánh một cái là xong, nhất định phải đánh vào chỗ hiểm.

“Ngươi coi ta là gì?” Linh Yển xoay người đứng dậy, giữ khoảng cách với Minh Thù.

“Quỷ? Không phải người cũng chẳng phải quỷ?”

Linh Yển: “…”

Cô mới không phải người chẳng phải quỷ!

Minh Thù nhào qua phía hắn, bàn tay Linh Yển vận âm khí nhưng khi Minh Thù nhào qua, hắn nhanh chóng rút hết âm khí về, tùy ý để Minh Thù ấn mình xuống đất.

[Cửu thiếu, gần đây tâm tình người không ổn định lắm, người nên nghỉ ngơi một thời gian.]

Ta rất khỏe.

Linh Yển không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng, ta rất khỏe, tâm tình rất bình thường, không bệnh tật gì.

[Cửu thiếu… Đừng ngại đi khám.] Hệ thống nhắc nhở [Người biết có rất nhiều người thực hiện nhiệm vụ sẽ bị đổ vỡ tình cảm, cửu thiếu, gần đây người thực sự không ổn, làm xong nhiệm vụ này, hãy nghỉ ngơi một thời gian đi!]

Ngươi mới có bệnh.

Lão tử không có bệnh.

[…]

Linh Yển cự lại, không thừa nhận mình có bệnh, hệ thống cũng hết cách.

Nhưng trong lòng Linh Yển hiểu rõ, tình trạng của hắn thực sự không ổn… Loại cảm giác này thật không tốt.

Minh Thù đánh Linh Yển xong liền nghênh ngang rời đi, bà nội nó, đồ ăn vặt vẫn đáng yêu hơn.

Đi sủng hạnh đồ ăn vặt của trẫm.

“Cứu mạng…”

Tiếng bước chân nhốn nháo ngày càng gần. Một cô gái nhỏ mặc đồ học sinh loạng choạng chạy đến, cả người là máu, trên mặt toàn là hoảng sợ. Cô vừa chạy vừa quay đầu, nhưng đằng sau cô trống không, cũng không có thứ gì.

Cô gái nhỏ không đứng vững, ngã lăn trên đất. Cô vươn tay, liều mạng bò về phía trước, tiếng kêu gào tuyệt vọng.

“Cứu mạng… Cứu tôi, ai cứu tôi với…”

Tu tu tu…

Minh Thù chạm vào tay.

Ừ?

Địa phủ điện đến…

Có chút cao cấp.

Minh Thù nhìn một lúc mới nghe.

“An Ca.” Bên kia điện thoại vang lên một âm thanh tang thương: “ Ở thành phố Đông Hoa cô đã gặp Linh Yển?”

“Ừ.”

“Linh Yển có chút không phù hợp, cô trông chừng hắn cho tôi, đừng để hắn làm loạn. Khi cần thiết, cưỡng chế đưa hắn trở về.”

“Ừ.”

“Chuyện ở thành phố Đông Hoa giải quyết sao rồi?”

Minh Thù nhìn cô gái nhỏ đang tắt thở trong TV: “Không có tiến triển gì.”

Đối phương thở dài: “Chú ý an toàn, có chuyện gì lập tức báo cho tôi.”

Nói thêm hai câu, đối phương liền cúp điện thoại.

Linh Yển không thích hợp… Đương nhiên hắn không thích hợp, to gan tới mức dám giết trẫm, sao có thể thích hợp.

Nhất định là uống nhiều Vân Nam bạch dược nên não bị ngu ngốc luôn rồi.

Chỉ là đã kinh động đến Diêm Vương rồi sao?

Minh Thù nghĩ đến âm khí trên người hắn, luôn cảm thấy âm khí này rất kỳ lạ.

Đồ ăn vặt của trẫm đâu!

Để trẫm bồi bổ não.

Tạ Hồi mang theo túi lớn túi nhỏ toàn đồ ăn tìm thấy Minh Thù, một người một quỷ ngồi xổm trên bồn hoa dưới tiểu khu. Tạ Hồi cạn lời: “Chúng ta có thể chuyển qua chỗ khác không? Thế này người đi đường cũng thấy tôi như kẻ ngốc.”

“Bọn họ đâu có nhìn thấy ta.” Minh Thù thò bàn tay nhỏ vào trong túi, vô cùng tự nhiên: “Lẽ nào ngươi không phải kẻ ngốc.”

Tạ Hồi: “…” Đừng cho rằng cô là nhân viên công vụ của địa phủ là có thể tùy tiện nói xấu thiên sư chúng tôi!

Tạ Hồi nhìn quanh bốn phía, hạ giọng: “Gần đây lại có một người bị hại. Trước kia cứ một tuần một người, sau đó năm ngày một người, giờ đã rút ngắn thành một ngày một người. Người chết đều là nam, không phân biệt tuổi tác, khi sống làm nghề gì cũng có, lúc chết đều bị phanh ngực mổ bụng, nội tạng không thiếu gì.”

“Giết hết rồi thì sẽ không giết nữa.”

“…” Cô đừng có bổ sung quỷ cho địa phủ như vậy chứ, không đúng, quỷ đã chết rồi đều biến mất, đây là để giảm thiểu lượng công việc cho bọn họ! Âm hiểm!

“Nghiêm túc đi.” Vẻ mặt Tạ Hồi nghiêm túc:

“Ngay cả mục đích giết người là gì chúng tôi còn chưa biết, lượng âm khí ở hiện trường rất ít, nếu là lệ quỷ thì không thể ít như vậy.”

“Có thể là yêu tinh nghìn năm?” Minh Thù nghiêm túc nói: “Hồ ly tinh?”

“…” Hồ ly tinh cái quái gì.

“Hồ ly tinh là yêu khí, liên quan gì đến âm khí?”

Minh Thù nghĩ một chút: “Hồ ly tinh đã chết?”

“…” Tôi cạn lời.

Bọn họ cũng bắt yêu nhưng sau khi kiến quốc không được thành tinh, cho nên yêu tinh không ở trong núi tu luyện, chỉ mai danh ẩn tích an phận làm yêu quái. Vì vậy hiện giờ đặc biết ít yêu tinh, bắt cả ngàn con quỷ cũng chưa chắc gặp được một con yêu.

“Sao cô biết là hồ ly tinh?”

Minh Thù cười xem như đương nhiên: “Giáo trình thế giới yêu tinh.”

Bất kỳ ai nhắc đến yêu tinh, chím mươi phần trăm đều sẽ nghĩ đến hồ ly tinh.

“…”

Tạ Hồi cảm thấy thật khó nói chuyện với Minh Thù.

Người và quỷ không chung đường.

“Cho dù là gì, phải bắt nó lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Tạ Hồi hít sâu một hơi:

“Theo thời gian dự tính, chậm nhất là tối nay nó sẽ gây án lần nữa.”

Tạ Hồi lấy đồ ăn vặt ra mời Minh Thù, dù gì cũng là nhân viên công vụ của địa phủ, nếu là quỷ, chắc dễ bắt hơn bọn họ.

Minh Thù không yên lòng hỏi: “Cho nên các ngươi định làm thế nào?”

Trẫm còn muốn về ăn thịt chân giò kho tàu của nữ chính đại nhân, không muốn lượn lờ giữa đêm với mấy người.

“Người chết đều trong thành phố Đông Hoa, cho nên tôi đã mời không ít thiên sư phân tán trong thành phố. Một khi phát hiện chỗ nào khác thường, chúng tôi có thể chạy tới ngay. Làm xong việc này, tôi mời cô ăn một bữa!”

Tạ Hồi rất hiểu lòng người.


Có đồ ăn vặt dẫn đường, rất dễ đàm phán.

Minh Thù gọi Tiểu Hồng đến.

“Đại nhân.” Tiểu Hồng nhìn Tạ Hồi, có chút sợ: “Có chuyện gì vậy?”

“Đi tìm vài con quỷ gần người chết đến đây.” Minh Thù dặn dò:

“Biết phải tìm loại nào chưa?”

“Hiểu rồi.” Tiểu Hồng gật đầu, biến mất như làn khói.

“Người chết quanh đây tôi đều đã lục soát, không có quỷ.” Nếu có, hắn đã sớm nghĩ cách để hỏi rồi.

“Một mình ngươi sao biết được quỷ trốn ở đâu?” Minh Thù chê.

Tạ Hồi: “…”

Tiểu Hồng không tìm thấy quỷ nhưng cô ta đưa Linh Yển đến, hoặc nói Linh Yển đưa cô ta trở về.

Linh Yển nhìn một người một quỷ bên bồn hoa vẫn bình tĩnh, đột nhiên trầm lặng, nhiệt độ bốn phía chợt giảm xuống.

“Mẹ nó!” Tạ Hồi trực tiếp chửi tục:

“Thứ gì vậy.”

Tuyệt đối không phải người.

Cũng không phải quỷ.

“Ngươi ăn hết quỷ rồi?” Minh Thù nheo mắt nhìn Linh Yển.

Linh Yển đạp mặt đất nhẹ nhàng lướt qua, ngữ khí xem thường: “Thứ này ta sẽ ăn sao?”

Tiểu Hồng rục rịch, nhanh như chớp lùi về sau Minh Thù báo cáo: “Tôi phát hiện hắn ở một hiện trường vụ án, sau đó hắn liền đánh bay mấy tiểu quỷ kia.” Siêu khốc liệt.

Minh Thù cười khẽ: “Ngươi muốn giấu giếm điều gì?”

Linh Yển cực kỳ không thiện ý nhìn chằm chằm Tạ Hồi nhưng lại hỏi Minh Thù: “Hắn có quan hệ gì với ngươi?”

Tạ Hồi vô cớ dính đạn, hắn có quan hệ gì với An Ca? Hắn có thể có quan hệ gì với An Ca?

Đây là nhân viên công vụ của địa phủ, là kiểu giết quỷ không chớp mắt.

Nghĩ mà toàn thân nổi da gà.

Minh Thù mỉm cười: “Bạn trai ta.”

Bạn trai mới nhận chức - Tạ Hồi: “…”

Sao cô có thể tự ý cho tôi danh phận, cô hỏi ý kiến của tôi chưa?

Hỏi rồi sao!

“Vậy sao.” Thần sắc Linh Yển sắc lạnh hơn, ánh mắt nhìn Tạ Hồi chằm chằm càng không có thiện ý: “Người quỷ khác biệt, ngươi chưa từng nghe qua ư?”

Minh Thù buông tay: “Giết hắn rồi thì không phải người quỷ khác biệt nữa.”

Linh Yển ổn định lại nội tâm dậy sóng, giọng nói âm u: “Chi bằng ta giúp ngươi một tay giết hắn đi, để các người sớm ngày đoàn tụ.”

Biểu hiện của Minh Thù cực kỳ hào phóng: “Mời.”

Linh Yển: “…” Không biết xấu hổi, lão tử bái phục.

Tạ Hồi: “…”

Mọi người hỏi ý kiến của tôi chưa? Ai muốn chết! Không phải, ai là bạn trai cô!

“Tạ tiên sinh?” Tiếng của Tô Nhu đột nhiên vang lên, cô ta đi từ phía cửa tiểu khu, tò mò hỏi: “Anh đứng đây làm gì?”

Thân thể của Tạ Hồi cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Minh Thù nhưng lúc này Tô Nhu không thấy cô, cũng không thấy Linh Yển và Tiểu Hồng, chỉ nhìn thấy mình hắn.

“Ha ha, không có gì, không có gì, đợi bạn thôi.”

“Vậy à, tôi còn tưởng rằng Tạ tiên sinh có chỗ nào không thoải mái đấy.” Tô Nhu cười cười:

“Tôi còn chưa cám ơn anh, chuyện của em gái tôi đều nhờ anh.” Lo chuyện bao đồng.

Tạ Hồi hiển nhiên không phát hiện ra sự oán độc trong nụ cười của Tô Nhu: “Đừng khách khí, chuyện nhỏ mà, đây là công việc của chúng tôi.”

“Trên người cô ta có thứ ngươi muốn tìm.” Chẳng biết Linh Yển đứng bên cạnh Minh Thù tự khi nào, đẩy Tiểu Hồng bay về chỗ cũ:

“Cho dù cô ta không liên quan, cô ta cũng từng tiếp xúc với thứ đó.”

Minh Thù nghiêng đầu, mỉm cười: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*), ngươi đừng tưởng rằng như thế thì ta sẽ quên chuyện ngươi muốn giết ta.”

Trí nhớ của trẫm rất tốt.

Một túi đồ ăn vặt hối lộ cũng không quên!

Linh Yển liếc nhìn cô, nụ cười âm dương quái khí: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta.”

Thái độ của Minh Thù khoa trương: “Có phải tiếp theo ngươi sẽ nói, chỉ có nữ quỷ xinh đẹp và tài hoa như cô mới xứng với ta?”

Linh Yển: “…” Còn dám tự luyến à?

Còn xinh đẹp và tài hoa nữa chứ… Được thôi, xinh đẹp thì quả thực có, còn tài hoa là cái quỷ gì? Ngươi có ư? Lão tử chỉ thấy một kẻ thần kinh.

Minh Thù nói tiếp: “Yên phận làm quỷ, bớt xem kịch bại não đi.”

Minh Thù xoa xoa cánh tay, những lời bá đạo của tổng tài nói ra từ miệng của kẻ thần kinh, sao lại đáng sợ như vậy.

Tạ Hồi và Tô Nhu nói chuyện xong, Tô Nhu lên lầu, hắn nhìn về phía Minh Thù và Linh Yển: “An Ca cô nương, xin hỏi vị này là?”

“Cô hồn dã quỷ, không cần để ý.”

Tâm tình Linh Yển vốn không tốt, càng chìm sâu, Tạ Hồi cảm giác bốn phía càng lạnh hơn.

Hắn cười nhạt, phất tay áo rời đi. Có lòng tới báo cho ngươi tin tốt, vậy mà đối xử với lão tử như thế, tự mình điều tra vậy!

Tức chết được.

“Nhớ tức giận thêm nhé!”

Minh Thù còn nói với theo.

Linh Yển cắn răng, quay lại bóp chết ngươi, bóp chết ngươi…

Đúng, đi bóp chết ngươi.

Linh Yển dừng một chút, nháy mắt lắc mình biến mất trong không khí, dường như chưa từng xuất hiện vậy.

“An Ca, đó là ai?” Tạ Hồi kiên trì hỏi:

“Hắn là người hay là quỷ?”

Minh Thù tặng hắn một nụ cười: “Ta đâu biết, ngươi hỏi hắn ấy.”

“Tôi chưa từng thấy kiểu…” Tạ Hồi nói thầm:

“Cảm giác hắn xuất hiện, cả người đều đông lại. Cô quen hắn, hắn là ai vậy?”

“Không quen.”

“Cô và hắn nói chuyện lâu như vậy, sao lại không quen.”

“Mất trí nhớ.”

“…”

Vào đêm.

Minh Thù nhìn thấy đoàn thiên sư của Tạ Hồi, có lẽ là tập tục của thiên sư, những chiếc quần họ mặc có những điểm tương đồng và khác biệt với của Tạ Hồi, vô cùng nóng mắt.

Thiên sư vây quanh Minh Thù quan sát một hồi, ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên.

“Đây chính là An Ca?”

“Nhỏ như vậy, sao nhìn giống người bình thường thế.”

“An Ca vui, vạn quỷ buồn. An Ca cười, vạn quỷ diệt. Cô ấy bây giờ như vậy… là muốn diệt quỷ sao?”

“Người này không phải là giả chứ?”

Người này cười tựa như hoa, như em gái hiền lành nhà bên, nhóm thiên sư đều cảm thấy đây không phải là An Ca mà bọn họ từng nghe.

Tạ Hồi bên cạnh phỉ nhổ: “Lời đồn không thể tin, cô ấy vẫn cười như vậy, chưa từng thấy cô ấy giết quỷ.”

Đoàn thiên sư vây quanh Minh Thù xì xào nửa ngày, Minh Thù vẫn bình tĩnh như thường, ăn đồ ăn vặt.

Muốn về tìm nữ chính ăn chân giò.

Khi nào thì mọi người bắt đầu làm việc.

Có thể làm việc xong rồi mới nói chuyện không.

Trẫm thật là đói.

Minh Thù thực sự không chịu được đám người kia dông dài: “Các ngươi muốn đợi lát nữa hung thủ giết người xong, còn có thể thuận tiện bỡn cợt tốc độ làm việc của các ngươi?”

Đoàn thiên sư: “…”

Tạ Hồi mau chóng chào mọi người, chia xong khu vực. Nhóm thiên sư tản ra từng người, cuối cùng bốn bên cũng yên tĩnh trở lại.

Tạ Hồi và Minh Thù chỉ phụ trách trung tâm thành phố.

Bọn họ mở ra một gian phòng trong phần mềm, tất cả mọi người đều liên kết, không sai… Hiện tại thiên sư làm nhiệm vụ đều tiết kiệm thời gian, vì vậy các âm thanh không ngừng vang lên.

“Đại nhân, cô xem, đó là Tô Nhu.” Tiểu Hồng chỉ vào một bóng lưng cách đó không xa.

Tô Nhu đang đi về hướng tàu điện ngầm, Minh Thù không hề nghĩ ngợi liền đi theo.

“Này, cô đi làm gì!” Tạ Hồi gọi một tiếng, thấy Minh Thù không để ý đến mình, hắn chỉ có thể đi theo.

Tô Nhu đi không nhanh, rất dễ dàng Minh Thù đã có thể đuổi kịp.

Làm quỷ rất dễ trốn được soát vé, Minh Thù theo Tô Nhu vào tàu điện ngầm, nhìn cô ta tìm một chỗ ngồi xuống.

Tạ Hồi có thể phát hiện Minh Thù đang theo dõi Tô Nhu, cũng giả dạng che đậy hành tung: “Cô theo dõi cô ta làm gì?”

Minh Thù trả lời nghiêm túc: “Chuẩn bị tìm một chỗ đánh cô ta.”

Đánh người thường xuyên sẽ gây thù hận.

***

(*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK