Trong cửa tiệm bố trí lịch sự tao nhã, các cô nương ăn mặt sáng sủa đưa đón khách bên trong.
Mà trước mặt những vị khách này là chiếu bạc.
Cách đánh bạc ở niên đại này cũng chỉ có mấy loại, lúc này bọn họ chỉ đơn giản là đánh cược đại - tiểu.
“Tiểu tiểu tiểu!”
Tiếng đồng thanh vang lên, tất cả mọi người kích động nhìn nhà cái, nhà cái xốc lên từng chút từng chút.
“Á…”
“Lại là đại.”
Một thanh niên trong số đó ôm một cô nương, mặt tràn đầy hớn hở: “Ha ha, tiếp nào!”
“Cao công tử thắng lại được số thua mấy hôm trước đấy à.”
“Phong thủy luân chuyển.”
Có người đố kỵ liếc mắt nhìn thanh niên: “Hôm nay Cao công tử thật là may mắn.”
“Nếu hôm nay vận may không tốt, ta cũng không dám tới.” Cao Bân đắc ý vênh váo hôn lên mặt cô nương khiến nàng ta thẹn thùng vỗ bả vai hắn một cái.
“Chỉ không biết là tiếp theo ngươi có còn may mắn thế không.”
Âm thanh trong trẻo từ phía đám người bên ngoài truyền tới, tiếng ồn đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hô đại tiểu ở chiếc bàn xa xa.
Người đứng ở phía ngoài cùng bị một cánh tay đẩy ra, cô nương váy xanh từ phía đám người đi vào, nụ cười tươi như hoa, nét mặt như tranh vẽ.
Minh Thù đến gần, đã có người không có ý tốt mở miệng: “Ái chà, đây là cô nương nhà nào, sao lại chạy đến đây?”
Người bên cạnh nói: “Cô nương cái gì, gả cho người ta rồi.”
Nhìn búi tóc có thể dễ dàng nhận thấy đã gả đi hay chưa.
“Chắc là theo ai vào chứ gì!” Một tên mập khác cười “ha hả” một tiếng. Có người mang nữ quyến theo cũng không lạ, mọi người vừa nghe liền thờ ơ:
“Tiểu cô nương, ngươi cũng muốn chơi một chút hả?”
Cao Bân đối diện ôm cô nương kia cũng nheo mắt lại, hắn nhận ra nữ nhân này.
“Không chơi, chơi với các ngươi thì có gì vui.” Minh Thù từ chối tên mập, nhìn về phía Cao Bân.
“Cao công tử, ngươi muốn nói ở đây, hay là tìm một nơi để nói? Ta càng muốn tìm một nơi không người để nói, ý của ngươi thế nào.”
“Ồ!”
“Cao công tử diễm phúc không ít nhỉ.”
“Hôm nay đúng là ngày may mắn của Cao công tử, ngay cả nữ nhân có chồng rồi cũng tìm đến Cao công tử, không biết khẩu vị này…”
Mấy tên nam nhân nói rất rõ ràng, có điều Minh Thù mặt không đổi sắc, vẫn mang theo nụ cười nhạt.
Ánh mắt Cao Bân đảo một vòng trên người Minh Thù: “Có phải tên ngốc kia không thỏa mãn được ngươi, thế tử phi muốn tìm một chút kích thích từ bổn công tử ta?”
Trong kinh thành có tới mấy vị thế tử, nhưng tên ngốc… cũng chỉ có thế tử của Dật An Vương phủ.
Mọi người thấy ánh mắt Minh Thù đã thay đổi.
“Kích thích hay không, ngươi cứ thử đi sẽ biết.” Minh Thù mỉm cười:
“Mời, Cao công tử.”
Có lẽ Cao Bân vô cùng tự tin với bản thân, đẩy cô nương trên người ra: “Thế tử phi, mời.”
Phương hướng mà Cao Bân để Minh Thù chọn là một tấm bình phong, phía sau bình phong được che kín, căn bản không nhìn thấy gì.
Sau tấm bình phong không phải gian phòng, mà là một cầu thang thông xuống phía dưới. Hai bên cầu thang có đèn, bên dưới toàn là đá.
Minh Thù đi phía trước, Cao Bân đi phía sau.
Bên dưới là một hành lang, hai bên có cửa, có người tiến lên cản bọn họ lại, Cao Bân đưa một tờ ngân phiếu cho đối phương, đổi một căn phòng.
Lần này đổi lại là Cao Bân đi trước dẫn đường.
Từ hành lang đi qua, mơ hồ có thể nghe được âm thanh bên trong.
Không phải âm thanh vui vẻ, mà là tiếng thét thống thiết chói tai.
Cao Bân quan sát sắc mặt của Minh Thù, phát hiện nàng tuyệt không quan tâm đến chuyện xảy ra trong phòng ở hai bên, chỉ mỉm cười nhìn về phía trước.
Cao Bân đột nhiên có chút rụt rè.
Nàng cười quá giả tạo.
Một người cười với độ cong như vậy, sao có thể không thay đổi gì từ đầu tới cuối?
“Cao công tử, sao vậy?”
Cao Bân lấy lại tinh thần, hắn nhướng mày. Cũng chỉ là một nữ nhân, có thể lật trời được ư?
Cao Bân đi về phía trước mấy bước, đẩy một cánh cửa ra: “Mời vào, thế tử phi.”
Trang trí trong phòng vô cùng xa hoa, từ giường, bàn, đến giá sách, thậm chí là đồ pha trà, đủ mọi thứ.
Cao Bân đóng cửa lại, hắn vừa xoa tay, chợt nhào qua phía Minh Thù.
Minh Thù vốn quay lưng về phía hắn, theo lý thuyết thì không nhìn thấy động tác của hắn.
Nhưng khi Cao Bân nhào qua, nàng khẽ nghiêng người, vươn đôi chân dài ra. Cao Bân vấp phải chân của nàng nhưng hắn tóm được cái bàn bên cạnh nên không ngã sấp xuống.
Cao Bân vịn bàn đứng vững, đáy mắt hiện lên dục vọng không hề che giấu chút nào: “Ha, thế tử phi, cũng đến rồi còn giả vờ với ta làm gì? Tên ngốc kia có thể thỏa mãn gì cô? E là ngay cả niềm vui thân mật là gì hắn cũng không biết.”
“Ngươi hiểu lắm sao?” Minh Thù nheo mắt.
“Ta cam đoan cô đã thử thì không thể quên được, cô vẫn chưa thử? Để ta giúp cô…” Cao Bân vừa nói vừa tiến về phía Minh Thù.
Nguyên chủ kỳ thực rất đẹp, bình thường chỉ là nàng không thích cười, nhìn qua gương mặt cho người ta cảm giác không thoải mái lắm.
Trong lòng Cao Bân nóng hừng hực, sao trước đây không phát hiện thứ nữ của Tần gia lại đẹp như vậy chứ?
Lúc cười quả thật rất hấp dẫn người khác.
Tên ngốc kia lại không cần một đại mỹ nhân như vậy, chậc chậc, hôm nay hắn sẽ thưởng thức thay hắn ta.
Vào lúc Cao Bân lại tiến tới, Minh Thù trực tiếp quật vai hắn ngã xuống đất.
“Ta nghe nói ngươi bắt nạt... thế tử?”
Minh Thù đạp lên Cao Bân đang ngơ ngác, cao ngạo nhìn xuống hắn.
Cao Bân bị quật xuống liền choáng váng một lúc.
Sao lại bị ngã xuống?
Vừa xảy ra chuyện gì?
Cao Bân phản ứng rất nhanh, nhìn về phía Minh Thù hét to: “Cô muốn làm gì? Buông ta ra!”
“Đừng gấp, chúng ta còn chưa bắt đầu việc kích thích kia, sao có thể buông ngươi ra.” Minh Thù cười nhạt, giọng điệu càng dịu dàng.
Sau lưng Cao Bân toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Ngươi bắt nạt một tên ngốc như hắn làm gì? Cũng quá ngốc rồi, ngươi không thể tha cho hắn sao? Hả?”
Cao Bân bị lời này của Minh Thù làm cho lú lẫn.
Người nói nàng tới là vì lấy lại công bằng cho tên ngốc kia, nhưng nàng lại mở miệng đã gọi tên ngốc.
“Ta…” Cao Bân thở nặng nhọc, phủ nhận nói:
“Ta không bắt nạt hắn.”
“Hả? Ý ngươi là hắn nói dối?” Minh Thù mỉm cười.
Đôi mắt của Cao Bân khẽ nhíu lại, tên ngốc kia cũng dám mách lẻo!
Lại là một nữ nhân!
“Lời hắn nói cô cũng tin, hắn chính là một kẻ ngu si.” Cao Bân hét lên:
“Tần Vu, cô mau buông ra, nếu không ta không để yên cho cô đâu!”
Cao Bân cảm thấy bàn chân đạp lên mình đang dùng sức, khí trong lồng ngực bị chèn ép ra ngoài.
Nữ tử trong tầm nhìn vẫn là nét mặt tươi cười như hoa không đổi.
“Ngươi mắng ai là kẻ ngu si?”
Cao Bân há miệng, thở từng hớp từng hớp.
Hiện tại hắn thở cũng khó chứ đừng nhắc tới nói chuyện.
“Cứu mạng… cứu mạng…” Trong cổ họng Cao Bân phát ra âm thanh yếu ớt, hắn uốn éo người, muốn bò về phía cửa.
Sao lại muốn bắt nạt tên ngốc kia, thực ra Cao Bân cũng không biết.
Ngay từ đầu chỉ là trêu đùa hắn, nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia thì cảm thấy thú vị.
Nhưng dần dần không hiểu sao bắt đầu ra tay, chứng kiến dáng vẻ sợ hãi của tên ngốc kia, hắn cảm thấy vui sướng.
Hắn còn lôi kéo người khác cùng bắt nạt hắn ta.
Khi bọn họ bắt nạt tên ngốc đều vô cùng cẩn thận, không để cho người khác nhìn thấy.
Chỉ cần không bị người ta nhìn thấy, cho dù bị người ta phát hiện tên ngốc bị người khác bắt nạt, ai có thể tìm tới bọn chúng?
Dù sao kẻ ngốc… cũng không thể tự mình nói rõ.
Nhưng cho tới giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày… lại có người ngay cả chất vấn cũng không thèm, trực tiếp ra tay.
Minh Thù từ dưới đất đi lên, người bên ngoài đồng thời nhìn về phía nàng, ánh mắt hơi lộ liễu.
Minh Thù nhìn bọn họ mỉm cười, hướng về phía sau nói một câu: “Cao công tử.”
Bóng dáng run rẩy từ phía sau bình phong đi ra, y phục trên người hắn tìm không thấy, trước ngực viết vài chữ to...
Ta có tội.
Điều này hoàn toàn khác với bọn họ nghĩ.
Mọi người đồng loạt lui lại mấy bước.
“Cao Bân sao lại biến thành bộ dạng này?”
“Đó chính là thế tử phi Tần gia... người được gả đến Dật An Vương phủ? Nàng ta đã làm gì với Cao Bân?”
Đối mặt tiếng nghị luận, Cao Bân không mặt mũi gặp người khác, chỉ có thể đưa tay ôm mặt.
Hắn có thể cảm giác được lúc này những ánh mắt kia đều rơi trên người hắn.
Hắn nghe giọng nói kia nói: “Cao công tử, cơ hội lập công chuộc tội đến rồi.”
Cao Bân không tự chủ được run rẩy, ngón tay hở ra một kẽ, run run chỉ người thanh niên nào đó trong đám người: “Hắn... hắn, còn có... còn có một người ở phía dưới.”
Người thanh niên bị chỉ trúng thay đổi sắc mặt.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ tình huống này, khẳng định không phải là chuyện tốt gì.
Cao Bân rơi vào tình huống này, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là rời khỏi nơi này.
Đều là một đám bạn xấu, có thể kỳ vọng bọn họ đối xử chân thành sao?
“Nếu như bọn họ chạy, ta mượn ngươi đi ra ngoài dạo phố. Chớ hoài nghi, ta khẳng định làm được.” Minh Thù cũng không đuổi theo bọn họ, ngược lại hướng về phía Cao Bân nói.
“Đứng lại, mọi người đứng lại!” Không cần Minh Thù nói thêm điều gì, Cao Bân chịu đựng đau nhức trên người, lao tới bắt lại hai người thanh niên, ánh mắt hung ác nhìn bọn hắn chằm chằm.
Bình thường bọn người này đều do Cao Bân đứng đầu, lúc này bị Cao Bân bắt lại, bọn họ cũng không dám chạy nữa.
Mặc dù không biết là chuyện gì, thế nhưng dám bỏ lại Cao Bân mà chạy, đợi khi ra ngoài, bọn họ cũng rơi vào kết cục không tốt.
“Đi gọi một người khác tới.”
Cao Bân đá một người thanh niên trong đó: “Còn không đi!”
Người thanh niên kia ôm mông, đầu óc mơ hồ xuống phía dưới gọi người.
“Bọn họ đều tham dự, ta chỉ là người nghĩ ra chủ ý, người thực hiện đều là bọn họ, thực sự là bọn họ. Vết thương trên người thế tử đều là bọn họ gây ra.”
Cao Bân bán rẻ ba người khác triệt để.
Mặt khác ba người cũng rõ chuyện gì xảy ra.
Cao Bân được cho là người tương đối có thể đánh được trong bọn họ, lúc này cũng mang dáng vẻ này, ba người thanh niên nào dám động thủ cùng Minh Thù.
Thế nhưng nghe một hồi thì bọn họ mới phản ứng kịp.
“Cao Bân nếu không phải là ngươi... gạt thế tử ngốc đến, chúng ta sao dám động thủ với thế tử, tất cả những điều này đều là chủ ý của ngươi.”
“Chúng ta chỉ nghe Cao Bân.”
“Đều là chủ ý Cao Bân, không liên quan gì đến chúng ta!”
Sắc mặt Cao Bân đỏ bừng lên: “Trước đây mọi người cũng tham gia nghĩ kế, thế tử phi, bọn họ đều có phần.”
Nhìn thấy hai bên muốn đánh nhau bởi vì chuyện ai nghĩ kế.
Minh Thù hô dừng: “Mọi người đấm đá lẫn nhau đi, hai đấu hai, đánh tới ta hô ngừng thì thôi.”
Đánh... lẫn nhau?
Nàng cười: “Đương nhiên, nếu như mọi người muốn phô trương thanh thế, ta đây không ngại tự mình động thủ. Nhìn kết cục của Cao công tử, ta tin tưởng các ngươi không muốn trải nghiệm. Đúng không, Cao công tử.”
Cao Bân: “...”
Ba người thanh niên: “...”
Quần chúng vây xem: “...”
Tuy cảm thấy yêu cầu này của Minh Thù hơi cổ quái nhưng nhìn vẻ mặt thành thật nàng ấy, bốn người cũng không dám phản bác.
Đặc biệt là Cao Bân, hắn cũng không muốn tiếp nhận trận đó một lần nữa.
Nghĩ đến chuyện hành vi ba người này vừa rồi bán đứng mình, trong lồng ngực lửa giận nổi lên, Cao Bân đấm vào mặt người thanh niên gần nhất.
Cao Bân động thủ, thanh niên lập tức đánh trả, hai người xoay đánh thành một cục.
Toàn bộ cửa tiệm bởi vì bọn họ mà loạn xạ cả lên.
Nhưng cho dù bên trong phát sinh chuyện lớn hơn nữa, bên ngoài cũng không có người tiến đến vây xem.
Minh Thù phát hiện không biết từ lúc nào bên người mình có thêm một người đứng, toàn thân áo đen, đứng nghiêm.
Cầm trong tay bàn tính, con mắt nhìn chằm chằm đám người Cao Bân đánh nhau, tay thì đang lạch cạch tính sổ sách.
“Ối, huynh đệ.”
Người nọ nhìn qua nhưng tay trên bàn tính cũng không dừng lại.
Ánh mắt nam nhân rất công thức hoá, không mang theo chút cảm tình nào.
“Mang cho ta chút đồ ăn, tính vào tiền của bọn họ.” Minh Thù mỉm cười nói với nam nhân.
Nam nhân lấy ra một cuốn sổ từ phía sau đưa cho nàng.
Bên trong là các loại món ăn, Minh Thù liếc nhìn, lật lật gọi mấy món.
Nam nhân liếc mắt nhìn qua một phía, sau đó lại gõ gõ bàn tính.
Món ăn Minh Thù gọi nhanh chóng được người bên ngoài đưa vào.
Cô gái mặc trang phục xinh đẹp đang cầm khay, bày món lên bàn nhỏ cho Minh Thù trong cảnh hỗn loạn, chén đũa tinh xảo, mùi vị thức ăn thơm ngon.
Mọi người: “...” Nàng ta làm ra chuyện lớn như vậy, còn ăn được sao?
Không phải! Vân Hỷ các vẫn còn có kiểu phục vụ này sao?
Kỳ thực nhiều người cũng không quen thuộc lắm với Vân Hỷ các.
Đại đa số mọi người đều được người ta đưa xuống, sau đó bọn họ lại mang theo bằng hữu của mình.
Chỉ biết là nơi này rất vui, cái gì cũng có thể mua được nhưng cũng có nhiều quy củ.
Ví dụ như không thể hò hét to tiếng trên đường.
Thế nhưng vào cửa tiệm, chuyện đánh lộn ẩu đả giống như bây giờ đều không ai quan tâm.
Chỉ là sau khi kết thúc, sẽ có người cần phải bồi thường.
Quy tắc của mỗi cửa tiệm đều không giống nhau, có khi là nơi giải trí đơn thuần, có cũng khi là cửa tiệm giao dịch.
Hai loại cửa tiệm phân chia cũng rất đơn giản, cửa tiệm giải trí đèn lồng sáng hơn nhiều, hơn nữa màu sắc hồng nhạt.
Cửa tiệm giao dịch đèn lồng trắng bệch, tối om.
Minh Thù rất hài lòng đối với đầu bếp Vân Hỷ các, làm đồ ăn ngon hơn nhiều so với đầu bếp Dật An Vương phủ.
Đợi Minh Thù gặm hết đùi gà cuối cùng, bốn người kia cũng nằm xuống đất.
“Huynh đệ, có tay chân không?”
Huynh đệ gõ bàn tính lại liếc mắt nhìn Minh Thù, dùng giọng rất bình thản nói: “Trả tiền mặt.”
“Người kia, vừa rồi Cao công tử không phải thắng nhiều tiền sao, tới lấy cho ta.” Minh Thù chỉ vào tên béo đứng trước bàn cược.
Tên mập nuốt một ngụm nước bọt.
Đây là lối chơi gì chứ.
Hắn túm ngân phiếu trên bàn lại, thân thể mập mạp đi tới, để ngân phiếu trên bàn Minh Thù rồi nhanh chóng trở lại nhóm.
Hôm nay Cao Bân quả thực may mắn, thắng không ít.
Minh Thù nhét ngân phiếu vào trong tay nam nhân, rất hào khí: “Tiền này đủ mời bao nhiêu tay chân thì mời cho ta bấy nhiêu, không được đánh chết.”
Nam nhân đếm ngân phiếu, hắn cũng không làm gì, một lát sau thì có mười mấy người từ bên ngoài tiến vào.
Mỗi người đều là đại hán hung thần ác sát.
Bọn họ vừa tiến đến, trong cửa tiệm đều trở nên chật chội.
Bốn người nằm dưới đất ngây ngốc trợn tròn mắt.
Cao Bân có một cảm giác bị chơi xỏ phẫn nộ: “Tần Vu! Cô nói ta vạch mặt họ thì cô sẽ bỏ qua cho ta mà.”
Minh Thù mỉm cười: “Thế nhưng ta chưa nói trước khi bỏ qua cho ngươi thì không đánh ngươi mà.”
Cao Bân: “...”
Bọn đại hán phân bốn người, lập tức chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.
“Các ngươi... biết cha ta là ai không? Dừng tay!”
“Các ngươi dám đánh ta...”
“Tần Vu, cô là tiện nhân...”
“A...”
“Nàng ta bỏ ra bao nhiêu tiền, ta chi gấp đôi!” Cao Bân hét.
Nam nhân không thèm mở mắt, rất bình tĩnh nói: “Một vụ làm ăn chỉ làm cho một người, chỉ nhận của người tới trước.”
Ý này chính là sẽ không quay lại đánh Minh Thù.
Cao Bân tức đến mức thổ huyết.
Vân Hỷ các dám trực tiếp đánh người trước mặt nhiều người như vậy, lá gan này...
Người đang ngồi đều co rúm người lại, lúc tới bọn họ chỉ được cho biết qua, Vân Hỷ các không trêu chọc được, phải theo quy củ của đối phương.
“Ai để ta nghe thấy người nào mắng hắn, ức hiếp hắn, đây chính là kết cục.”
Minh Thù ném những lời này, đạp mặt đất hỗn loạn rời đi.
Mọi người lặng im nhìn bóng lưng của nàng.
Minh Thù hoàn hảo không hao tổn từ trong cửa tiệm đi ra, các công tử đều có hơi sợ hãi.
Đợi Minh Thù đi được một khoảng, bọn họ mới đi theo.
“Cô... cô không bị gì chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì?” Minh Thù liếc mắt nhìn bọn hắn:
“Mọi người nghĩ ta có chuyện gì?”
Các công tử đồng thời lắc đầu: “Không có.”
Công tử Bính yếu ớt nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi ra ngoài sao?”
Minh Thù đột nhiên ngừng lại, lông mi khẽ nhếch: “Mọi người có nói nơi đây cái gì cũng có thể mua được đúng không?”
Công tử Giáp hơi dừng lại một chút: “Ủa... bọn họ nói như vậy sao.”
Các công tử đều sống rất phóng túng.
Nơi nào thú vị bọn họ biết, nhưng thứ khác bọn họ cũng không rõ ràng lắm.
“Cửa tiệm nào có thể giao dịch?” Minh Thù hỏi công tử Giáp.
Công tử Giáp hơi nghi hoặc quan sát Minh Thù: “Cô có tiền không?”
Minh Thù: “...”
Đây thật là một vấn đề bi ai.
Đợi đã!
Nguyên chủ hình như có đồ cưới kia mà! Hơn nữa vốn là chuẩn bị cho đích nữ Tần gia nên đồ cưới kỳ thực rất phong phú.
Minh Thù chí khí hùng hồn: “Ta có!”
“... Cô muốn giao dịch cái gì? Mỗi cửa tiệm có đồ giao dịch không giống nhau.”
“Loại há mồm chờ sung rụng.” Minh Thù nói.
Các công tử: “...”
Các công tử đưa Minh Thù đi về vài cửa tiệm phía trước: “Này, cô đi vào hỏi bọn họ xem.”
Cửa tiệm này có màu đèn hơi khác, là màu xanh lam nhạt, trên đường phố này có vẻ càng thêm tịch mịch.
Các công tử lại không muốn đi vào, bọn họ quay người tiến vào một cửa tiệm khác.
Minh Thù vén rèm lên đi vào, cửa tiệm này nhìn qua giống như một quán trà nhưng phòng khách không có bàn trà.
Lúc này phòng khách không có khách, chỉ có một cô gái đứng trước quầy hàng đang mỉm cười nhìn nàng.
Minh Thù đi tới: “Chỗ này của cô thứ gì cũng bán sao?”
Nữ tử mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, khách quan muốn mua gì?”
Minh Thù cũng mỉm cười: “Tạo phản bao nhiêu tiền?”
Nụ cười của nữ tử đó dường như đông cứng lại: “Khách quan, thứ này không nằm trong phạm vi giao dịch của chúng tôi.”
“Không phải nói cái gì cũng đều có thể giao dịch sao?” Minh Thù nghiêng đầu:
“Gạt người à?”
Ngay cả cổ đại chất phác đều có quảng cáo giả dối, lòng người ở đâu!
Nữ tử: “...”
Bọn họ nếu có thể tạo phản, còn đến phiên cô!
Người nọ là đến làm khó chứ gì!
Nữ tử giữ nụ cười: “Khách quan còn có nhu cầu khác không?”
“À, không.” Minh Thù lắc đầu:
“Ngay cả tạo phản cũng không thể làm, trình độ nghiệp vụ khẳng định không ổn.”
Nữ tử: “...”
“Đây là nơi nào?” Rèm đột nhiên bị một người kéo lên, hai hình bóng một trước một sau tiến đến.
Đi trước là một người đàn ông xa lạ, phía sau là nữ chính giả Tống Vân Kiều.
Câu nói kia là Tống Vân Kiều hỏi.
Tống Vân Kiều và Minh Thù đối mặt, nàng ta hơi kinh ngạc, sao nàng ấy cũng ở nơi đây.
Nhưng ngay sau đó Tống Vân Kiều cúi đầu xuống, cả người đều trốn phía sau nam nhân kia.
Nàng vừa quay đầu, sẽ không thấy rõ mình nhỉ?
Khóe miệng nam nhân mỉm cười, im lặng liếc mắt quan sát Minh Thù, sau đó hướng về phía nử tử nói: “Quỷ gia có không?”
Nữ tử nhẹ nhàng đáp: “Không may là gia đi rồi.”
Nam nhân cũng không để ý: “Lúc nào trở về?”
“Hành tung của gia, không dám nói bừa.” Nữ tử dường như quen biết nam nhân, nàng suy nghĩ một chút:
“Nếu người có việc gấp, có thể để thư lại. Gia trở về, ta sẽ giao cho gia.”
“Không sao, ta chờ ông ấy.”
Nữ tử vỗ tay một cái, phía sau có người đi ra đưa nam nhân và Tống Vân Kiều vào.
Tống Vân Kiều vẫn cúi thấp đầu, mãi đến khi đi khuất khỏi Minh Thù, nàng ta mới thở phào.
“Sao vậy, quen biết hả?” Giọng nói của nam nhân chợt vang lên bên tai nàng.
Tống Vân Kiều giật mình lui lại mấy bước: “Cửu hoàng tử không quen biết sao? Đó là thế tử phi của Dật An Vương phủ.”
Cửu hoàng tử nheo mắt, thản nhiên: “Là nàng ta à.”
Thảo nào cảm thấy nhìn hơi quen mắt.
Ngược lại Cửu hoàng tử vừa tò mò: “Sao cô sợ nàng ta thế?”
“Ai sợ nàng ta?” Tống Vân Kiều ưỡn thẳng lưng:
“Chẳng qua ta cảm thấy bị nàng ta nhìn thấy ta và Cửu hoàng tử ở cùng một chỗ không tốt lắm.”
“Ta không có mặt mũi gặp người khác vậy sao?”
“Bị phu quân hiểu lầm sẽ không tốt.” Tống Vân Kiều bĩu môi:
“Nơi này thật sự có thể mua được vật của ta muốn?”
Nếu không phải vì chuyện này, nàng cũng sẽ không theo Cửu hoàng tử tới nơi này.
Cửu hoàng tử cười nhẹ một tiếng: “Vân Hỷ các không có thứ cô không mua được.”
-
Bên ngoài, Minh Thù đứng mãi không đi, nữ tử cũng không thể đuổi nàng đi, chỉ có thể mỉm cười đối phó.
Lúc này trong lòng nữ tử đại khái là muốn mắng chửi sao còn không đi, nụ cười trên khuôn mặt như muốn cứng đờ.
“Ôi chao, tiểu tỷ tỷ, ta hỏi cô nhé, ở chỗ các người đây có thể bán chịu không?”
Nữ tử: “...” Người này tuyệt đối là đến gây phiền phức!
“Không thể.”
Minh Thù quay người đi ra ngoài, chẳng được bao lâu lại lấy ngân phiếu quay lại.
Các công tử lúc này đang ngồi chồm hổm ủ rũ mặt mày ở bên ngoài: “...” Hu hu, ngân phiếu của bọn họ!
“Ta muốn tay chân nhiều tiền như vậy.” Minh Thù đập ngân phiếu ngay trước mặt nữ tử, sau cùng lại lấy ra một tấm:
“Tờ này đổi thành một phần ăn.”
“Xin hỏi cần mang đi sao? Nếu mang đi, chúng tôi cần thu thêm phụ phí.”
Minh Thù trừng mắt: “Gian thương à!”
Nữ tử mỉm cười.
“Không mang đi.” Minh Thù phất tay, xách ghế đi ra ngoài.
“Lát mang đồ ăn ra cho ta là được.”
“Nếu cô muốn đánh lộn trên đường, cũng cần phải thu phí.” Nữ tử ở phía sau nói.
Minh Thù: “...”
Thì ra không thể la to ở trên đường là bởi vì không đưa tiền nên không cho phép.
Bộ công thương cổ đại từ đâu mà có nhỉ?
Trẫm phải kiện bọn họ!
Gian thương!
Minh Thù và nữ tử nói xong giá, nàng xách ghế từ trong cửa tiệm đi ra. Các công tử càng kinh sợ: “Cô... cô làm gì vậy?”
Minh Thù để ghế xuống giữa đường: “Một lát nữa đánh hội đồng, mọi người muốn tham gia không?”
Đánh... hội đồng?
Ở chỗ này?
Đùa gì thế!
À mà... đánh ai vậy?
“À, đính chính một chút, đơn phương ẩu đả.”
Món ăn Minh Thù gọi rất nhanh đã được đưa tới, và giống lần trước, mang món ăn đến đều là nữ tử.
Nhưng nam tử mặc áo đen trước kia cũng theo tới, phía sau còn dẫn theo một đám tay chân.
“Mọi người rất có tiền đấy.” Minh Thù quay đầu nhìn Giáp Ất Bính.
Các công tử: “...” Đó là tiền tiêu vặt một tháng của bọn họ!
Minh Thù chờ có chút buồn chán, lấy ra một bộ bài trong thú nhỏ, kêu các công tử đến chơi đánh bài.
Bọn họ chưa từng chơi đánh bài, sẽ không biết chơi nên Minh Thù chỉ có thể dạy bọn họ.
Cũng may đều là những tay chân lanh lẹ nên đã nhanh chóng học xong.
Bốn người ngồi xổm ngoài cửa tiệm chơi đánh bài, còn có khí thế của một đám tay chân hung hăng.
Người đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn liếc qua, nhưng vì ngại quy củ Vân Hỷ các, bọn họ cũng chỉ nhìn sơ qua, sau đó liền tiến vào cửa tiệm, không dám đứng lâu.
“Bốn con già!”
Minh Thù đánh một cái trên đầu công tử Bính: “Ở đâu ra bốn con già, ngươi biến ra à!”
Công tử Bính ôm đầu: “Nhớ lộn nhớ lộn, làm lại nào. Bốn con heo, cái này không sai! Hết bài rồi.”
“Tiểu tử ngươi sao may mắn vậy.” Công tử Giáp ném bài trong tay đi, gương mặt phẫn nộ.
“Hi hi... đa tạ đa tạ.”
Minh Thù bổ sung: “Kẻ ngốc thường có phúc.”
“Ha ha...”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK