Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Tân thủ lần đầu tiên tham gia trò chơi sẽ không xuất hiện tại đại sảnh khách sạn, lần thứ hai mới có thể đến đại sảnh khách sạn. Cho nên ngoại những người chơi đang đứng ở đây, cũng không rõ lúc bắt đầu tham gia trò chơi trong thành phố rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người.

Minh Thù nhìn anh chàng kia chậm rãi đi tới phía cô, vừa vặn đứng ở đường vẽ biên giới.

"Cậu biết người kia sao?" Minh Thù chọc người Tiểu Sửu.

Tiểu Sửu nhìn theo ngón tay Minh Thù chỉ, lắc đầu: "Chưa thấy qua."

Vòng luân hồi này rốt cuộc có bao nhiêu người, bọn họ kỳ thực cũng không rõ lắm vì thời gian mọi người vào trò chơi khác nhau, hơn nữa có nhiệm vụ thời gian rất dài, một tháng không ra cũng là bình thường.

Sau đó mọi người lục tục đi qua, người kia có ưu thế cao to khiến hắn vẫn có vẻ như hạc giữa bầy gà.

"Đang tải thông tin thành phố..." Chữ số trên màn hình đổi thành một câu nói.

Lập tức phải tiến vào trò chơi.

Minh Thù thu tầm mắt lại: "Phân tán, mọi người hành sự tùy theo hoàn cảnh, tùy ý phát huy, có duyên sẽ gặp lại."

Đội viên Đế Quốc Mỹ Thực: "..." Nghiêm túc sao?

Minh Thù nghiêm túc gật đầu, nghiêm túc.

"..." Đây là đội trưởng giả cmn rồi! Còn là đội trưởng không?

-

Minh Thù đứng nhìn những người đi trên đường cái, đầu óc có chút mơ hồ, nơi này... sao lại bình thường như vậy?

Phụ nữ bế đứa trẻ, cảnh sát giao thông chỉ huy giao thông, cặp tình nhân cãi nhau, đội học sinh đi thành đoàn... mọi thứ đều có vẻ rất bình thường.

Khác thường duy nhất chính là chính là bầu trời tối tăm mù mịt.

Bên người Minh Thù không có một người quen, lúc này cô đứng trước một cột đèn xanh đèn đỏ như chuẩn bị băng qua đường.

Sao thành phố chẳng mấy chốc sẽ đến, mặc kệ thế giới này có tình huống gì, bây giờ quan trọng nhất là tìm một nơi dễ dàng nhận được sao thành phố nhất.

Minh Thù không biết nguyên chủ suy tính thế nào nhưng cô có thể tiến hành tổng hợp chỉnh lý lại từ những địa điểm nguyên chủ lựa chọn trước đây, tìm ra nơi tương tự.

Trống trải, cao... tốt nhất là sân thượng hoặc khu đất trống không người, xác suất sẽ lớn hơn nhiều.

Sao thành phố đến sau ba mươi phút, vị trí Minh Thù hơi sai lệch, sao thành phố rơi xuống sân thượng đối diện.

Minh Thù nhìn thử xem khoảng cách hai bên, quyết định trực tiếp nhảy qua.

Minh Thù lui về phía sau hai bước, chạy lấy đà, nhảy lên... An toàn rơi xuống đất, cô đã đi qua bên có sao thành phố rơi xuống.

Lúc khom lưng chuẩn bị nhặt, bên kia bất ngờ vươn ra một tay, hai cánh tay đồng thời chụp lên sao thành phố. Bầu không khí đột nhiên căng thẳng.

Minh Thù ngẩng đầu nhìn lại, tay từ chỗ rẽ bên kia vươn ra, chỉ lộ phân nửa, ngón tay thon dài ấn xuống sao thành phố, dường như đột nhiên xuất hiện một cánh tay.

Bầu không khí chỉ căng thẳng trong chốc lát. Minh Thù hành động trước, cô kéo sao thành phố về phía mình, chủ nhân của cánh tay kia cũng không dùng lực, theo sức kéo của cô di chuyển lên phía trước.

Minh Thù dùng thêm lực, cánh tay kia thả lỏng ra. Sao thành phố bị Minh Thù lấy được, cô nhanh chóng lui về phía sau, nhìn về phía kia.

Cánh tay kia chậm chạp thu về, biến mất...

Ngay cả hơi thở cũng biến mất.

Minh Thù nhìn sao thành phố trong tay mình biến mất, lúc này mới đi về phía bên kia. Đi tới chỗ rẽ, vừa nhìn thì thấy một nam nhân dựa vào tường, hắn cầm trong tay một khẩu súng màu bạc quay tròn theo ngón tay của hắn, trong không khí lưu lại tàn ảnh.

Ngay lúc Minh Thù tới, người kia cầm súng, nòng súng nhẹ nhàng nhắm ngay trán Minh Thù.

Hắn nghiêng đầu nhìn Minh Thù, tóc đen theo động tác của hắn xõa xuống lay động trong không khí. Đáy mắt hắn tràn đầy khinh miệt.

"Quay người, đi."

Nam nhân đọc nhấn rõ ràng từng chữ, không chứa bất kỳ tình cảm gì.

Ngươi bắt trẫm đi, trẫm phải đi sao? Mặt mũi của trẫm không cần duy trì sao?

Minh Thù hoài nghi quan sát hai mắt hắn, giơ tay lên định đoạt súng. Người kia phản ứng rất nhanh, bắt lấy cổ tay Minh Thù, tay kia nhanh chóng đè lên bả vai cô, đẩy cô ép lên tường phía trước.

Minh Thù đạp vào tường, mượn lực nhảy lui về phía sau, thoát khỏi kiềm chế của người kia. Cô vòng đến phía sau người kia, đưa tay chụp về phía cổ hắn.

Người kia tất nhiên đâu để Minh Thù thực hiện được, nhanh chóng khom lưng tránh khỏi công kích của Minh Thù, xoay người cực nhanh cùng Minh Thù đánh hai chiêu, lui đến sát biên giới sân thượng.

Bầu trời bắt đầu xuất hiện màu xanh thẳm, ánh nắng mông lung hạ xuống chiếu vào trên thân người đàn ông đó, dường như dát lên một lớp ánh sáng vàng.

"Sắp tới lúc rồi, cậu chưa lấy được sao thành phố." Minh Thù cũng không đi qua, có chút hả hê cười nói.

Người kia khẽ nhíu mày, đạp vào biên giới sân thượng, nhảy xuống phía dưới biến mất trước mặt Minh Thù.

Cái thế giới thần kinh nhảy lầu rất tùy tiện...

Minh Thù đi tới sát biên giới tầng thượng, mắt liếc nhìn xuống dưới. Phía dưới là phố phường nhộn nhịp người tới người lui, cũng không thấy được hình bóng người kia.

Trong không khí có ánh sáng trong suốt rơi xuống phía dưới, đám người phía dưới dừng lại.

"Rào rào..."

Bầu trời màu xám tro tan đi hoàn toàn, dưới ánh mặt trời, trò chơi bắt đầu…

Bên dưới vừa rồi còn là một đám người thật tốt, đột nhiên bắt đầu điên cuồng cắn xé người bên cạnh, máu tươi chớp mắt nhuộm đỏ cả con đường.

ID người chơi: 13

Cấp người chơi: Bốn sao (có thể tăng cấp)

Trang bị của người chơi: Vạn độc ngân châm, phong liệt, áo choàng ẩn thân, Ma đậu... không gian xoay tròn.

Thành phố trước mặt người chơi: Thành phố quái vật (ba sao)

Quy tắc trò chơi lần này: Người chơi đánh chết quái vật, trong cơ thể quái vật có thể được sao thành phố, đầu tiên kiếm đủ mười viên sao thành phố, hai trăm người chơi đứng đầu sẽ thắng. Sao thành phố có thể cướp đoạt.

Sao thành phố của người chơi: 0

Minh Thù: "..."

Cái quy tắc trò chơi này nhất định chính là đang khích lệ người chơi giết chóc lẫn nhau.

Mà nhiệm vụ của trẫm... là phải phá hỏng nhiệm vụ này.

Làm sao phá hỏng? Chẳng lẽ muốn trẫm thống lĩnh quái vật sao?

Không có đồ ăn vặt, không suy nghĩ được.

Minh Thù quyết định đi tìm điểm an toàn trước.

-

Minh Thù xuống lầu, đường phố mới vừa rồi còn náo nhiệt, lúc này chỉ còn lại thi thể đầy đất cùng vết máu.

Minh Thù cố chịu đựng buồn nôn, đi về một hướng.

Lúc cô đi qua một cửa hàng, một bóng đen từ bên trong lao tới, vẫn là hình người nhưng trên đầu hắn mọc một cặp sừng, lưng có hai cánh, bộ mặt cũng đang biến hóa, trên da hiện lên vô số khối u.

Giống như từ con người lột xác thành quái vật.

Tướng mạo này là muốn hù chết trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?

Trong miệng quái vật có vết máu chảy xuống, nó tham lam gào thét lao về phía Minh Thù.

Minh Thù đã vứt bỏ hết những vũ khí xung quanh dính máu, lại không nghĩ mình đụng phải quái vật đột biến, trực tiếp lấy thú nhỏ ra đập tới phía quái vật.

Thú nhỏ đang ngủ say đột nhiên bị lôi ra ngoài, lông toàn thân nó bung ra trong không khí như một con nhím phấp phới trong gió.

Thú nhỏ gầm thét đập lên người quái vật. Quái vật bị hất bay đập vào chiếc xe trên đường phố, trần xe lập tức bị lõm vào.

Thú nhỏ từ trên người quái vật nhảy xuống, trên người nó cũng không dính vào thứ gì, nhanh như chớp vọt trở về trên người Minh Thù.

Buồn nôn chết ta rồi! Con sen, ngươi không để cho ta ăn thì thôi, ngươi còn khiến ta buồn nôn, ngươi nghĩ gì vậy!

"Quả thực rất buồn nôn, đi mau, đi mau."

Minh Thù tán thành lời nói của thú nhỏ, ôm chặt thú nhỏ chạy tới bên cạnh.


Minh Thù còn tưởng rằng người cả thành phố đều biến thành quái vật, bây giờ mới phát hiện là không phải. Bọn họ tự giết lẫn nhau trước, người giết xong có được thắng lợi mới có thể biến thành quái vật.

Trò chơi này quá biến thái rồi!

Đồ ăn vặt của trẫm, chờ ở đấy, trẫm lập tức tới cứu vớt ngươi ngay!

Minh Thù dừng chân lại, chống nạnh nhìn bầu trời, hiện tại có một vấn đề rất quan trọng là… điểm an toàn ở nơi nào?

Trên trời rơi xuống cái gì?

Bánh hả?

Trên bầu trời, bóng đen rất nhanh chóng rơi xuống. Mãi đến khi vật kia sắp đập đến người mình, Minh Thù mới có phản ứng đây không phải là bánh, nhanh tránh ra.

"Bụp!"

Vật nặng to lớn đập xuống đất, mặt đất đều chấn động theo.

Đó là một con quái vật bò sát có rất nhiều chân, đã thấy không còn đặc điểm con người.

Thứ này hẳn là không thể ăn được? Dù có thể ăn, chắc chắn cũng không ngon, nói không chừng còn có độc, hơn nữa còn là người biến ra... Nghĩ như vậy, Minh Thù lại bình tĩnh hơn nhiều.

Người nào thiếu đạo đức như thế, ném rác rưởi lung tung!

Minh Thù ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lại, hai bên mọc toàn nhà cao tầng, không nhìn thấy người. Cửa xoay bên cạnh bị đẩy ra, ánh sáng xoay tròn, ánh mặt trời di chuyển.

Người con trai từ cửa xoay đi ra, tư thế đẹp trai bỏ tay vào túi quần, hắn đứng bên ngoài cửa xoay nhìn Minh Thù bên này.

Minh Thù nhìn hắn đưa tay ra, giơ súng bóp cò.

"Pằng!"

Súng vang lên.

Chấn động...

Quái vật rơi xuống đất, đuôi quét tấm thủy tinh bên cạnh, cả tấm thủy tinh vỡ nát đầy trời rơi xuống dưới giữa Minh Thù và người con trai đó, mảnh vỡ phản chiếu hình bóng của bọn họ.

[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Phó Thần.]

Minh Thù: “...” Cái gì thần?

[Phó.]

Minh Thù: “...” Thần kinh mà!

Phó Thần giẫm lên những miếng thủy tinh đi tới, hắn lờ đi Minh Thù, đứng trước quái vật nhíu mày, một lát sau nhìn về phía Minh Thù: “Xem trong thân thể chúng có sao thành phố hay không.”

Minh Thù nhìn quanh bốn phía một chút, xác định không có ai.

“Tôi dựa vào gì mà phải giúp cậu?” Một tiểu yêu tinh coi thường trẫm, lại còn muốn trẫm giúp ngươi, nằm mơ đi!

Phó Thần dường như rất không muốn ra tay, như níu kéo nói: “Tôi hướng dẫn cho cô.”

Minh Thù đứng ở nơi an toàn bên cạnh, mỉm cười: “Không cần, tự cậu đào đi.”

Một người chơi full cấp như trẫm cần ngươi hướng dẫn sao?

Ha ha!

“Cô muốn gì?” Phó Thần hỏi.

“Có đồ ăn không?”

Ánh mắt Phó Thần hoàn toàn rơi trên người Minh Thù, nhìn cô từ đầu đến chân. Hắn dường như đang quan sát gì đó, vừa dường như đang nghi ngờ gì đó, một lát sau nói: “Không có.”

“Ồ, vậy tự cậu đào đi, tôi cổ vũ cho cậu.”

Phó Thần nói vô cùng bình thản: “Tôi biết điểm an toàn.”

“...” Biết điểm an toàn thì giỏi lắm sao! Minh Thù nở nụ cười xán lạn: “Cậu nói cho tôi biết điểm an toàn trước, tôi đến đó lấy vật tư rồi trở về giúp cậu đào.”

-

Phó Thần biết điểm an toàn ở đâu thật, hơn nữa bên trong điểm an toàn có vật tư. Minh Thù đem toàn bộ vật tư đến bên cạnh mình, suy nghĩ đường chạy thế nào.

Người con trai kia đang chặn ở bên ngoài để cô giải phẫu quái vật.

[Ký chủ...]

Ngươi câm miệng, ta không muốn nghe ý nghĩ xấu của ngươi.

[...] Nó còn chưa nói gì! Sao sẽ biết là chủ ý cùi bắp!

Ngươi sẽ không nói được ý kiến hay gì.

Minh Thù cắn miếng bánh quy khô, nhìn thú nhỏ gặm trộm từng miếng, cô không ngăn cản hành vi của thú nhỏ.

Cô giải quyết xong một miếng bánh quy khô thì đứng dậy đi ra ngoài.

Phó Thần đứng ở giữa hai con quái vật, rõ ràng thân hình không sánh được với chúng nhưng hắn đứng ở nơi đó lại tuyệt đối không có vẻ nhỏ bé.

Minh Thù vén tay áo: “Đào cái nào?”

Phó Thần dùng mắt thần nhìn con bên trái, nó rớt đầu tiên từ mái nhà xuống.

Minh Thù oai phong lẫm liệt đi tới đào sao thành phố. Cô chưa từng đào nhưng trước kia có đi ngang qua, từng chứng kiến người chơi đào qua, hẳn là ở vị trí trái tim.

Vị trí trái tim của quái vật có da rất dày, Minh Thù mất nửa ngày mới mở ra được.

Thế nhưng trong tim con quái vật này không có sao thành phố.

Phó Thần có ý bảo cô con thứ hai, Minh Thù nhu thuận nghe lời, rất nhanh đã mở con thứ hai ra, bên trong có một viên sao thành phố không giống với những ngôi sao những thành phố trước kia, viên này có màu đỏ.

Hơn nữa ánh sáng tối hơn rất nhiều.

Minh Thù nhặt sao thành phố ra, cầm nó rồi nhảy xuống khỏi quái vật.

Phó Thần đưa tay định lấy.

“Này...” Minh Thù cầm sao thành phố tránh nhanh sang bên cạnh:

“Tôi chỉ bằng lòng giúp cậu lấy, cũng không nói lấy xong đưa cho cậu.”

Nghĩ trẫm có lòng tốt giúp ngươi như vậy sao? Ngây thơ quá!

Phó Thần: “...”

Minh Thù nhanh chóng ném sao thành phố xuống đất, nhấc chân đạp lên. Sao thành phố theo đó phát ra tiếng vỡ nát, hóa thành mảnh vụn.

Phó Thần: “...”

Minh Thù nheo mắt nhìn hắn, biểu cảm Phó Thần không có gì thay đổi, ngay cả lông mi cũng không giương lên.

Thế nhưng hắn xoay người đi.

“Còn muốn tôi giúp cậu đào nữa không?” Minh Thù đuổi kịp hắn:

“Tôi có thể làm thay.”

Phó Thần không nói một lời đi về phía trước, gặp phải một con quái vật, Phó Thần một mình giải quyết xong quái vật.

Minh Thù nhìn hắn đứng trước quái vật không ra tay, có lòng tốt tiến lên: “Nào nào nào, tôi giúp cậu một tay.”

Cô vén tay áo lên, khả năng là vận khí tốt, rất nhanh đã đào ra một viên sao thành phố, sau đó Minh Thù hủy nó ngay trước mặt hắn.

Phó Thần vẫn mang ánh mắt coi thường, dường như cũng không để trong lòng hành vi khiêu khích của Minh Thù.

Không tác dụng gì, Minh Thù cũng lười đi đào. Phó Thần ở phía trước đánh quái, cô chậm rì rì đi ở phía sau.

“Veo...”

“Rào rào... bụp!”

Tiếng đánh nhau từ phía trước truyền đến, Phó Thần dừng lại, ánh mắt men theo âm thanh bên kia nhìn qua nhưng kiến trúc chặn ánh mắt, hầu như cũng không nhìn thấy gì.

Nhưng vào lúc này, nhiều người từ bên kia xông lại, trong đó dễ thấy nhất chính là dáng chạy tức cười của Tiểu Sửu.

Đề Nha đạp một cái ván trượt, tốc độ nhanh hơn so với mọi người, chớp mắt đã đến trước mặt Minh Thù.

Cô dừng lại với tư thế đẹp. Thời điểm xoay người, cô đạp ván trượt một đầu rồi tự tay chụp được ván trượt, vững vàng đứng ngay ngắn.

“Lão đại, lão đại!” Thành viên đội vác cờ vây xung quanh Minh Thù.

Minh Thù nhìn lại phía sau bọn họ, đuổi theo bọn họ chính là một con côn trùng rất lớn, mặt ngoài nó được bao phủ bới vảy cá, có người nổ súng về phía nó nhưng đạn bắn vào vảy cá nên không có vết thương nào.

Côn trùng nhìn qua rất to mập nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, vọt lên phía trước một phát mấy mét liền.

“A!”

“Cứu mạng...”

Người bị côn trùng cắn, trực tiếp bị nuốt vào bụng.

Tiểu Sửu chậm hơn Đề Nha một bước, sau đó là hai đội viên Đế Quốc Mỹ Thực.

Minh Thù nhận lấy cờ, tự cầm: “Mọi người không có việc gì làm lại gây chuyện với côn trùng.”

“Lão đại, không phải chúng tôi.” Đội viên rất vô tội cáo trạng:

“Là Đỗ Miên kia, cô ta không biết từ đâu chọc đến một con côn trùng lớn như vậy, công kích đối với nó đều không có ích gì, da cứng huyết dày.”

“Đỗ Miên?” Minh Thù liếc mắt nhìn bên kia: “Chỗ nào, ẩn thân rồi sao?”

“Không biết, chạy lạc rồi chăng.” Đội viên thở phì phò: “Vừa rồi cùng nhau có ít nhất hơn ba mươi người.”

Minh Thù "a" một tiếng: “Mọi người tụ tập cùng nhau chuẩn bị cống mạng tập thể cho quái vật sao?”


Côn trùng chớp mắt đến trước mặt, Minh Thù xoay người chạy: “Nhìn tôi làm gì, chạy đi!”

“Hả?”

Không đánh sao?

Đồng đội hơi ngơ ngác nhưng Minh Thù đã chạy, bọn họ cũng chạy theo.

Minh Thù bớt thời giờ liếc nhìn phía sau, Phó Thần còn đứng tại chỗ, khác hoàn toàn với những người chơi hoảng hốt chạy qua trước mặt hắn, chớp mắt cách xa tám thước.

Minh Thù bên này mới vừa chạy đến cuối đường, bên kia lại là một đám người đã chạy tới, vừa chạy vừa mắng, phía sau cũng là một con côn trùng.

“Ối!”

Trong đám người này, Đỗ Miên cũng ở trong đó. Lúc đó ở đại sảnh cũng không thấy được Đỗ Miên, còn tưởng rằng cô ta không cùng một thành phố với mình, không ngờ cô ta cũng có tới.

Đỗ Miên một mình, không thấy được hai nhân vật chính Tống Diệp và Thu Nguyệt.

Côn trùng đuổi theo, một đám người lại chạy trở về, cuối cùng bị hai con côn trùng chặn lại ở một con phố khác. Hai bên có cửa hàng, có người thử đánh vỡ cửa kính nhưng tình hình bên trong khiến bọn họ trợn tròn mắt.

Đằng sau kính là tường thực thể.

Cái này là ai thiết kế!

Nhà thiết kế sao vẫn chưa bị đánh chết!

Minh Thù trấn định lấy ra một miếng bánh bích quy, tìm một chỗ ngồi.

“Ngươi không sợ à?” Tiểu Sửu cười hì hì, bộ dạng tuyệt đối không sợ: “Hai con côn trùng này rất lợi hại.”

Minh Thù ha hả: “Có thể ăn không?”

Tiểu Sửu: “... Không thể.”

Không có thể ăn, rất lợi hại có ích lợi gì.

Bên cạnh đội viên khẩn trương ồn ào: “Lão đại, chúng nó sắp tới rồi!”

Minh Thù rất bình tĩnh: “Vội cái gì, đứng ở giữa, ăn cũng phải đến cuối cùng mới ăn được cậu, có thể sống lâu phút nào hay phút ấy.”

Đội viên: “...”

Tuy cảm thấy lời này có bệnh nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất có đạo lý?

Minh Thù cười nhẹ, đón nhận sự quan sát của các đội viên. Tiểu Sửu và Đề Nha hẳn là đều có năng lực giải quyết hết hai con côn trùng nhưng bọn họ không động thủ, ngay cả tên Phó Thần kỳ quái thần kinh lúc này đều đứng một bên xem.

Hai con côn trùng này... chẳng lẽ có thể ăn?

“Đỗ Miên, rốt cuộc cô rước chúng từ chỗ nào về vậy.”

Người bên cạnh Đỗ Miên tức giận rống to hơn. Bọn họ vừa mới bắt đầu vào thế giới này, còn tưởng rằng khá đơn giản, dù sao cũng có con người bình thường.

Nhưng đợi khi trò chơi bắt đầu mới biết được căn bản không phải chuyện như vậy.

Những quái vật này bọn họ giết rất lao lực, càng chưa nói giết chết quái vật còn chưa chắc sẽ có được sao thành phố, nhưng không giết quái vật khẳng định không có sao thành phố.

Thành phố ba sao quả nhiên khổ sở như trong lời đồn.

“Tôi không biết, chúng nó đột nhiên xuất hiện.” Đỗ Miên giải thích, cô ta siết chặt túi tiền trên y phục.

“Quái vật ăn chúng tôi có thể tăng trưởng thực lực, chúng nó đuổi theo chúng tôi không tha cũng bình thường.”

“Nếu không phải là cô mang bọn nó về, giờ chúng tôi sẽ bị truy đuổi sao?” Hiển nhiên có người không ủng hộ lời nói Đỗ Miên.

“Sao tôi biết mọi người ở nơi nào!” Đỗ Miên cũng có chút giận dữ.

Đỗ Miên và mấy người này chỉ là gặp giữa đường, Đỗ Miên cần bọn họ nên nói một chút tin tức hữu dụng. Hai bên đều là lợi dụng, cũng không có giao tình gì.

“Được rồi, bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì. Ầm ĩ có thể giải quyết được hai con côn trùng này sao?”

Bầu không khí lập tức đông cứng lại.

Mọi người thương thảo một hồi, cuối cùng cũng quyết định cùng tiến lên, nghĩ biện pháp chạy ra ngoài.

Có người nhìn về mấy người cuối: “Ngân Lạc, Tiểu Sửu, mọi người không giúp một tay hả?”

Đột nhiên bị chỉ đích danh, Minh Thù chớp mắt nở nụ cười đúng tiêu chuẩn: “Không, mọi người chết trước một bước đi.”

Mọi người: “...” Có biết nói chuyện hay không!

Tiểu Sửu cười hì hì phất tay: “Đi đường bình an, tôi sẽ nhớ mọi người đấy.”

Minh Thù và Tiểu Sửu cũng không chịu lên, mới vừa nói xong với đám người, có người bắt đầu rút lui có trật tự. Ai muốn đi chịu chết chứ?

Dựa vào cái gì bọn họ phải đi chịu chết, những người này ở đây ngồi mát ăn bát vàng?

Hai côn trùng, trong đó một con không nhúc nhích, mặt khác một con đang đang áp sát, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, đã không cho bọn họ lựa chọn nào khác.

-

Người chết rất nhanh, côn trùng ăn càng nhiều người, thân thể của bọn chúng lại càng lớn. Lúc này con đường này đã có chút không vừa với thân thể của bọn chúng.

Mới vừa rồi còn là một đám người, hiện tại chỉ chỉ còn lại không tới hai mươi người. Bọn họ vây thành một vòng tròn, lưng tựa lưng nhìn con côn trùng đó.

Minh Thù phát hiện Đỗ Miên vẫn nắm chặt túi của cô ta, túi tiền hơi cổ, như chứa vật gì.

Cô ta cũng không thể cất một con côn trùng mà nhỉ?

Côn trùng xông về phía bọn họ, phá nát đội hình của bọn họ.

Lại cắn một người trong đó, người kia ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra đã bị ăn vào bụng.

Đỗ Miên có thể là do sợ, cô ta cong lưng lại như mèo, lui về phía sau.

Minh Thù còn đang suy nghĩ trong túi Đỗ Miên đựng gì thì thấy Đỗ Miên đột nhiên ném một thứ về phía cô, đó là một nhúm trăng trắng mềm mại.

Vật kia vừa xuất hiện, hai con côn trùng đều sôi trào, liều mạng xông về phía nhóm có thứ kia.

Phó Thần liếc mắt nhìn phía Minh Thù, chỉ thấy cô đang đang cầm một nhúm trắng, dường như không chú ý tới hai con côn trùng đang xông tới phía cô.

Hắn không thể không lấy ra một khẩu súng nhắm ngay một con côn trùng trong đó, ngón tay mới vừa đặt lên cò súng.

“Đứng lại!” Giọng nói trong trẻo hàm chứa ý cười, vừa lúc làm cho tất cả mọi người đều nghe thấy:

“Tới nữa tôi bóp cò giết chết nó.”

Hai con côn trùng đồng thời cứng đờ, dường như nghe hiểu lời nói, đồng thời dừng lại, tức giận trừng mắt.

Cô gái đang bóp thứ trắng mềm, đầu ngón tay đã có màu trắng, màu trắng trên vật thể bắt đầu tràn ngập màu đỏ.

Các người chơi ngơ ngác, cô ta cầm thứ gì vậy? Bảo ngừng là ngừng sao? Bọn họ chơi cùng một trò chơi sao?

“Đỗ tiểu thư, cô trộm thứ này làm gì?” Minh Thù cũng rất tò mò, cô quay đầu nhìn về phía Đỗ Miên:

“Có thể ăn không?”

Cô cầm trên tay một phiên bản côn trùng thu nhỏ, so với bản phóng đại, phiên bản thu nhỏ đáng yêu hơn nhiều, mềm nhũn giống một con nhộng con.

“Cái gì mà tôi trộm... tôi cũng không biết đó là cái gì...” Đỗ Miên ngay từ đầu có chút chột dạ nhưng sau đó không biết sao lại lớn tiếng lên:

“Cô đừng nói xấu tôi, vật kia không phải là của cô sao?”

“Là của tôi sao?” Minh Thù hỏi bên người Tiểu Sửu.

“Không phải.” Tiểu Sửu cười hì hì nhìn Đỗ Miên:

“Rõ ràng là của cô, cô thật là xấu xa.”

Đỗ Miên nắm chặt nắm tay: “Cậu và cô ta là một phe, đương nhiên nói giúp cô ta, mọi người nhìn thấy không? Là tôi ném cho cô ta sao?”

Mọi người căng thẳng không lên tiếng trả lời, lúc đó tình huống hỗn loạn như vậy, ai biết cô ta có hay không.

“Tôi cũng không nói là cô ném cho tôi.” Minh Thù cười ôn hòa:

“Sao cô lại nói là ném cho tôi? Đỗ tiểu thư.”

Khuôn mặt Tiểu Sửu khôi hài: “Hì hì, dối trá phải bị phạt nặng.”

“Tôi...” Sắc mặt Đỗ Miên đỏ lên, một hồi lâu vẫn không đưa ra giải thích hợp lý.

Mọi người thấy ánh mắt Đỗ Miên liền thấy có gì đó không đúng.

Đáy lòng Đỗ Miên đang rỉ máu nhưng không đưa ra được lời giải thích hợp lý.

Cô gái này chuyên môn đối nghịch cùng mình sao?

Mỗi lần gặp phải cô ta là xui xẻo!

“Đỗ Miên, thấy cô là người mới, chúng tôi mới cho cô theo một đoạn, không ngờ cô ác độc như vậy!”

“Tôi thực sự đã nhìn lầm cô.”

Người chơi tức giận chỉ trích Đỗ Miên.

Minh Thù ở bên cạnh cười híp mắt: “Mọi người chẳng lẽ không phải vì cô ta eo thon chân dài ngực to sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK