Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Thanh kiếm kia sắc bén cỡ nào Nhạc Càn rất rõ ràng, cho nên hắn không dám tùy tiện tiến lên.

Bọn giáo chúng nằm trên đất nhanh như một làn khói chạy về phía Minh Thù, dáng vẻ hưng phấn, hình như người nằm trên đất kêu rên không phải bọn họ.

"Giáo chủ thật lợi hại."

"Ha ha, cũng không nhìn xem giáo chủ là ai, tên tiểu bạch kiểm này còn dám chạy. Giáo chủ ngài yên tâm, tối hôm nay đảm bảo hắn sẽ được tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chờ ngài đến."

Minh Thù: "..."

Trẫm không có hứng thú với phụ nữ nha!

Mặt mày Nhạc Càn tối xuống: "Vị công tử kia đắc tội ngươi chỗ nào?"

"Nói ra cũng dài..."

Minh Thù cười nói: "Ta sẽ không nói."

Nhạc Càn: "..."

Lời này nên hiểu như thế nào?

Minh Thù liếc mắt nhìn Nhạc Càn, sau đó nhìn Nhiếp Sương: "Đồ ở đâu?"

"Ta còn không biết đồ ngươi nói là cái gì, làm sao ta biết ở đâu."

Nhiếp Sương quật cường trả lời.

Mọi người xôn xao, thì ra không phải cưỡng đoạt nam nhân mà là cướp đồ.

Nụ cười Minh Thù càng sâu thêm, lưỡi kiếm sắc bén cắt rách làn da non mịn ở cổ Nhiếp Sương:

"Ngươi tự tay mang ra ngoài, tại sao không biết? Ngươi có muốn hỏi vị đại hiệp bên kia một chút hay không, độ sắc bén của thanh kiếm này có thể cắt đầu ngươi?"

Giọng nói của nàng không chứa chút tức giận, dường như chỉ là nói chuyện phiếm bình thường.

Nhưng rơi vào tai Nhiếp Sương dường như có một tầng sương lạnh, ầm ầm nổ tung làm tay chân nàng ta rét lạnh.

Nhiếp Sương run run một chút, sắc mặt hơi trắng bệch nhưng vẫn phủ nhận: "Ta thực sự không biết ngươi nói cái gì."

"Không biết cô nương tìm vật gì?" Nhạc Càn hỏi lần thứ hai.

Minh Thù ngước mắt, mỉm cười.

Đôi mắt Nhiếp Sương mở to, dường như muốn ngăn cản Minh Thù, nhưng lại nghe một giọng nói thanh thúy vang lên, từng chữ từng chữ:

"Ngũ Tuyệt Bảo Điển."

Ngũ Tuyệt Bảo Điển.

Nhạc Càn là người trong giang hồ, đương nhiên biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển là cái gì. Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, nhưng khuôn mặt lại không thể hiện chút biểu cảm gì.

Đám người xung quanh cũng có người biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển là cái gì, lúc này tiếng bàn tán dần dần lớn lên. Mấy chữ Ngũ Tuyệt Bảo Điền này thật làm người thèm khát.

Hắn nhíu mày lạnh lùng nói: "Ngũ Tuyệt Bảo Điển thất truyền từ lâu, sao lại trong tay vị công tử này?"

Tuy Ngũ Tuyệt Bảo Điển là cuốn sách xếp hàng đầu bảng giang hồ, nhưng Ngũ Tuyệt Bảo Điển thất truyền từ lâu mọi người trong giang hồ cũng biết rõ.

Không ai biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trong tay Ngũ Tuyệt Thần Giáo.

Tuy rằng đều có hai chữ Ngũ Tuyệt, nhưng lúc ban đầu trước khi Ngũ Tuyệt Bảo Điển xuất hiện thì Ngũ Tuyệt Thần Giáo đã tồn tại từ lâu.

"Nếu không, ngươi nói cho hắn biết ngươi lấy như thế nào?"

Minh Thù đưa mắt nhìn Nhiếp Sương.

Gương mặt Nhiếp Sương cứng ngắc lại trắng bệch, giọng nói đều trở nên mềm mại, lộ ra giọng nói đặc thù của con gái:

"Ta không biết, ta thực sự không biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó, ta chưa từng nghe qua."

Nhạc Càn sửng sốt một chút, chắc là không ngờ Nhiếp Sương là một cô nương.

Minh Thù đứng dậy muốn đánh Nhiếp Sương, Nhạc Càn theo bản năng tiến lên.

Minh Thù chỉ kiếm vào hắn, mỉm cười nhắc nhở: "Thiếu niên đừng xằng bậy, đao kiếm không có mắt đâu."

Nhạc Càn: "..."

Rốt cuộc là ai xằng bậy!

Cầm kiếm của hắn nói đao kiếm không có mắt với hắn, đây là khinh thường hắn sao?

Nhạn Càn nhìn Nhiếp Sương bị đám giáo chúng đè trên mặt đất, vẫn không thể nhúc nhích:

"Dù Ngũ Tuyệt Bảo Điển thật sự... Trong tay vị cô nương này, nhưng ngươi đoạt như vậy cũng không đúng."

Ngũ Tuyệt Bảo Điển chỉ là thất lạc, cũng không phải bị hủy diệt, khả năng xuất hiện cũng không phải không có.

Minh Thù hơi nhướng mày: "À, ta cho rằng võ lâm tôn thờ chính là ai cướp được là của người đó, lẽ nào quy củ võ lâm không giống nhau?"

Hơn nữa đó vốn là của Ngũ Tuyệt Thần Giáo, trẫm chỉ là lấy lại đồ của mình.

Nhạc Càn nghẹn họng, võ lâm đúng là như vậy.

Nhưng người ta chỉ là ngầm đoạt, ngươi đây là cướp công khai, giống nhau sao!

Mọi người đều muốn thể diện không phải sao?

Minh Thù đánh Nhiếp Sương một trận trước mặt Nhạc Càn, nhưng Nhiếp Sương rất kiên cường, vẫn cắn răng sống chết không chịu nói ra bí tịch ở đâu.

Ngay lúc Minh Thù tức giận thì ba nam hai nữ đột nhiên từ bên ngoài chui vào:

"Sư huynh."

"Sư huynh, xảy ra chuyện gì mà vội đưa tin cho chúng tôi như vậy."

"Đây là ai?"

Nhạc Càn gọi sư đệ sư muội của mình tới, lo lắng giảm đi không ít: "Ta khuyên ngươi thả cô nương này ra, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí."

Minh Thù không chút kiêng kỵ bọn họ, thậm chí có phần hưng phấn: "Ỷ đông hiếp yếu? Đến đây đến đây, vừa lúc thử xem chiêu mới của ta."

Nhạc Càn: "..."

Bên ngươi hơn hai mươi người, bên bọn họ chỉ có vài người, rốt cuộc là ai ỷ đông hiếp yếu.

Có xấu hổ hay không!

Không đợi bên Nhạc Càn phản ứng, Minh Thù cầm kiếm Nhạc Càn tiến lên.

"Kiếm của sư huynh..."

"Đúng, kiếm sư huynh ngươi."

Minh Thù cười khanh khách tiếp nhận câu nói kia: "Đến đây đi, cảm nhận tình yêu sâu lắng của sư huynh đối với ngươi."

Mọi người kinh hãi, thanh kiếm kia ở trong tay cô nương đó còn lợi hại hơn trong tay sư huynh bọn họ.

Giống như kiếm trước đây sư huynh dùng là kiếm giả.

Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện vẫn là thanh kiếm kia, chẳng qua là vì người sử dụng kiếm khác nhau cho nên có cảm giác khác nhau.

Bọn giáo chúng đè Nhiếp Sương, đồng loạt ngồi xổm cách đó không xa nhìn giáo chủ của mình, đánh ngã từng người từng người trong đám khốn kiếp này.

Giáo chủ thật lợi hại.

Giáo chủ ngốc nhưng vẫn rất lợi hại.

Giáo chủ vạn tuế!

Nhạc Càn không ngờ mình đánh không lại một vị cô nương, nhìn tuổi của nàng cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, gương mặt tinh xảo, trên mặt luôn mang theo ý cười ôn hòa, giống thiên kim tiểu thư các gia tộc lớn.

Tại sao hắn lại chưa từng nghe qua ai nói, giáo chủ nào đó là một cô nương xinh đẹp như vậy.

"Ngươi làm gì!"

"Thả ta xuống!"

"Sư huynh, cứu mạng!"

Mạng của Nhạc Càn còn khó bảo toàn, thì làm sao có thời gian đi cứu bọn họ.

Minh Thù cùng giáo chúng treo ngược từng người lên mái hiên bên cạnh, thanh kiếm kia bị nàng tùy tiện cắm trên một búp cải trắng trên mặt đất.

"Giáo chủ, tên tiểu bạch kiểm này phải làm sao?"

Giáo chúng chỉ vào Nhiếp Sương sắc mặt trắng bệch.

Còn tưởng rằng giáo chủ muốn cướp về làm áp giáo phu quân, không ngờ lại không phải.

"Treo lên."

"Tuân lệnh giáo chủ."

"Không có vấn đề giáo chủ."

Nhiếp Sương bị trói tay chân, giống đám người kia treo ngược lên xà nhà, nhìn xa xa như treo mấy con cá muối.

Nhiếp Sương tốt xấu gì cũng là nữ chính giả, muốn từ trong miệng nàng ta đào ra Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở đâu, Minh Thù đoán chừng có hơi khó khăn, vậy kéo giá trị thù hận trước là được.

Dù sao thời gian cũng còn dài, chúng ta cứ từ từ chơi.

Minh Thù treo người xong cũng không đi, mà ngồi bên dưới ăn gì đó.

Người qua đừng vây xem tự động lui ra một vòng nhường chỗ cho Minh Thù, rất sợ chọc đến giáo chủ lai lịch không rõ này, bọn họ cũng sẽ bị treo lên như cá muối.

Nhạc Càn cho rằng Minh Thù còn muốn làm cái gì, kết quả nàng yên vị ở phía dưới ăn một chén hoành thánh, sau đó mang theo đám người kia ung dung bỏ đi.

Người qua đường vây xem: "..."

Hôm nay bọn họ chưa tỉnh ngủ xem một vở kịch như thế này.

Đám người Nhạc Càn: "..."

Hôm nay ra cửa không xem ngày, ra cửa gặp phải một tên bệnh thần kinh thực lực rất trâu bò.

Nhiếp Sương đã nghĩ quá nhiều.

"À, đúng rồi!"

Một giáo chúng đột nhiên chạy lại, đạp lên bàn của quầy bán hoành thánh bên cạnh, đứng trên cao la lớn:

"Giáo chủ bảo ta nói cho các ngươi biết, Ngũ Tuyệt Bảo Điển trên người Nhiếp Sương của Bán Nguyệt sơn trang. Muốn cướp thì nhanh tay lên, bằng không giáo chủ ra tay các ngươi sẽ không có cơ hội."

Minh Thù đi không bao lâu thì Nhạc Càn và Nhiếp Sương được cứu xuống.

Lúc này một đám người đang ở một phòng khách điếm.

Nhạc Càn đưa thuốc trị thương đến trước mặt Nhiếp Sương, hắn chần chừ hỏi: "Vị cô nương này, ngươi quen người tự xưng giáo chủ kia sao?"

"Ta không biết."

Nhiếp Sương vẫn có chút tái nhợt, giọng nói rất mềm yếu nghe đến tâm muốn nhũn ra.

"Ngũ Tuyệt Bảo Điển thật sự không ở trong tay ngươi?"

Nhiếp Sương lắc đầu, điềm đạm đáng yêu nói: "Ta chưa từng nghe qua Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó..."

Nhạc Càn thấy Nhiếp Sương là tiểu cô nương tuổi không lớn lắm, không giống nói dối nhưng hắn vẫn rất nghi ngờ: "Vì sao nàng ta nói như vậy?"

"Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó rất lợi hại phải không."

Nhiếp Sương giả vờ cái gì cũng không biết.

Nhạc Càn không nghi ngờ Nhiếp Sương, hạ giọng giải thích: "Nghe qua bảng xếp hạng sách quý giang hồ chưa? Nó đứng thứ nhất, nhưng đã thất truyền nhiều năm. Nếu như Ngũ Tuyệt Bảo Điển xuất hiện, nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện."

Nhiếp Sương suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Thật... Thật ra ta là người Bán Nguyệt sơn trang, không chừng là nàng ta có ân oán với Bán Nguyệt sơn trang, muốn hãm hại ta hoặc là hãm hại Bán Nguyệt sơn trang?"

"Ngươi là người Bán Nguyệt sơn trang?"

Nhạc Càn hơi kinh ngạc: "Xin hỏi quý danh cô nương là?"

"Một chữ duy nhất Sương."

"Thì ra là tiểu thư Bán Nguyệt sơn trang, ta thất lễ."

Nhiếp Sương cười gượng: "Ta còn phải cám ơn ngươi, nếu không ta không biết nàng ta sẽ làm gì."

Nhạc Càn khiêm tốn nói hắn là người giang hồ, nhìn thấy chuyện bất bình phải ra tay giúp đỡ, Nhiếp Sương lại nói hai tiếng cám ơn, trọng tâm câu chuyện lần thứ hai quay lại chuyện Ngũ Tuyệt Bảo Điển.

"Chuyện này quả thực phải cẩn thận, hiện tại có rất nhiều người đều nhận được tin tức Ngũ Tuyệt Bảo Điển trên người ngươi."

Nhiếp Sương dường như bị kinh hãi, giọng nói run run: "Thế nhưng ta không có..."

Nhạc Càn suy nghĩ một chút, phân tích: "Hiện tại khả năng lớn nhất chính là theo như lời cô nương, có thể là nàng ta có ân oán với Bán Nguyệt sơn trang. Ta và sư đệ sư muội sẽ đưa ngươi quay về Bán Nguyệt sơn trang, nói rõ ràng chuyện này với trang chủ."

Nhiếp Sương âm thầm thở phào, nhưng sau đó lại lo lắng Bán Nguyệt sơn trang có thể bị liên lụy hay không?

Thực lực Bán Nguyệt sơn trang không tệ... Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

"Có làm phiền mọi người quá không?"

Tin tức truyền đi nàng là người giữ Ngũ Tuyệt Bảo Điển nhất định sẽ bị đuổi giết.

Nhạc Càn đề nghị đưa nàng quay về, đương nhiên Nhiếp Sương sẽ không từ chối nhưng lúc nên rụt rè thì phải rụt rè một chút.

Nhạc Càn nói: "Vốn chúng tôi cũng muốn sang đó nên cũng tiện đường. Hơn nữa chuyện này rất nghiêm trọng, sau này Nhiếp cô nương đừng hành động một mình."

Nhiếp Sương cũng không dám một mình rời đi, quay sang Nhạc Càn cười cười: "Vậy làm phiền mọi người rồi."

"Nhiếp cô nương bôi thuốc trước đi."

Nhạc Càn rời phòng, sư đệ sư muội đồng môn bên ngoài lập tức xúm lại ồn ào: "Sư huynh, chuyện Ngũ Tuyệt Bảo Điển là thật sao?"

"Ngũ Tuyệt Bảo Điển thực sự xuất hiện?"

Nhạc Càn lắc đầu, sắc mặt nặng nề: "Ta không biết, báo tin cho môn phái trước đã, ta lo lắng có người lợi dụng Ngũ Tuyệt Bảo Điển đảo lộn giang hồ."

"Vâng, sư huynh."

Nhạc Càn lại hỏi: "Còn giáo chủ ngày hôm nay, các ngươi có ai quen không? Là giáo phái nào?"

"Không biết... Chỉ có cung chủ Hoa Điệp Cung và Vấn Tâm Phường là nữ nhân, thế nhưng vị cung chủ Hoa Điệp Cung đã quá năm mươi, phường chủ Vấn Tâm Phường thì sư huynh đã gặp qua. Trừ hai người đó ra không nghe giáo phái nào có nữ nhân là giáo chủ."

Mọi người nhìn nhau.

Đột nhiên xuất hiện một giáo chủ không biết tên, còn rất lợi hại.

Nhạc Càn cũng không nghĩ ra gì, chỉ có thể chờ đầu mối bên môn phái. Nhạc Càn cho mọi người nghe chuyện Nhiếp Sương sẽ theo bọn họ, quyết định đưa Nhiếp Sương quay về Bán Nguyệt sơn trang trước.

...

"Điện chủ, ngài quay về rồi sao?"

Cuối hành lang khách điếm, một nam nhân dựa vào tay vịn, rõ ràng là khí trời tháng bốn tháng năm mát mẻ, nam nhân này lại mặc một chiếc áo choàng thật dày.

"Thiên Xu, chuyện vừa rồi ngươi thấy rõ chứ?" Giọng nói nam nhân réo rắt, nghe đến rung động lòng người.

"Nghe rõ." Thiên Xu cúi thấp đầu trả lời.

"Có ý kiến gì?"

"Điện chủ, Nhạc Càn nói không phải không có lý, dùng Ngũ Tuyệt Bảo Điển vu oan hãm hại, giang hồ sẽ nhanh chóng loạn lạc."

"Ngươi nghĩ Ngũ Tuyệt Bảo Điển là giả?"

Thiên Xu im lặng: "Điện chủ..."

Nam nhân nhìn đám người phía dưới hành lang khách điếm, chuyển trọng tâm câu chuyện:

"Nghe nói trước đó vài ngày, Ngũ Tuyệt Thần Giáo biến mất nhiều năm đang đuổi giết một nữ nhân."

Thiên Xu đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong đầu lóe lên: "Điện chủ, ngài nói đó là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo? Tại sao lại như vậy, tại sao giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo sao lại là nữ?"

Giọng nói nam nhân khàn khàn: "Không ai nói giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo là nam nhân."

"..."

Cổ họng Thiên Xu hơi khô khốc: "Ngũ Tuyệt Thần Giáo muốn làm gì?"

Nam nhân nhìn dấu vết cũ kỹ trên hành lang, hắn chậm rãi nói: "Ta nghĩ chuyện nàng ta nói là thật, Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên người Nhiếp Sương."

Thiên Xu có chút không hiểu.

Không hiểu vì sao điện chủ lại tin cách nói vô lý như thế.

Nhưng nếu là thực sự thì sao?

...

Tin tức Nhiếp Sương đem theo Ngũ Tuyệt Bảo Điển giống như bệnh độc lan tràn, trong thời gian cực ngắn toàn bộ giang hồ đều biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển đứng đầu bảng sách quý giang hồ xuất hiện.

Giáo chúng Ngũ Tuyệt Thần Giáo rất không hiểu: "Giáo chủ, hiện tại toàn giang hồ đều biết, nếu chúng ta cướp về rất phiền phức."

Minh Thù ném đậu phộng vào miệng: "Càng náo nhiệt hơn, không phải sao?"

Giang hồ im ắng thì làm sao là giang hồ, giang hồ gà bay chó sủa mới gọi là giang hồ.

Nhiếp Sương nếu muốn quyển sách kia như vậy, vậy để nàng ta giữ là được.

Chỉ cần nàng ta có bản lĩnh.

Giáo chúng: "..."

Giáo chủ cười rộ lên sao đáng sợ như vậy?

Nhất định là hôm nay giáo chủ ngốc không uống thuốc, nhanh bưng thuốc bổ lên!

Minh Thù giấu vài cây thuốc bổ trăm năm: "..."

Trẫm không ngốc!

Cho trẫm thêm mấy cây!

"Nhiệm vụ nhánh: Vạch trần Ngũ Tuyệt Bảo Điển hai mươi năm trước dẫn đến huyết án."

Hử?

Bây giờ nhiệm vụ của trẫm phải phá án ư?

[Tính chất của giá trị thù hận quần thể chính là giá trị, ký chủ phải quý trọng nhiệm vụ giá trị thù hận quần thể, giá trị thù hận rất khả quan.]

Minh Thù chống cằm, cắn một cây thuốc bổ trăm năm, ánh mắt có chút lơ đãng.

Hai mươi năm trước xảy ra chuyện gì?

Xin lỗi, không biết, khi đó nguyên chủ còn chưa sinh ra.

Thế nhưng, thời điểm Ngũ Tuyệt Bảo Điển thất lạc chính là hai mươi năm trước, lúc Ngũ Tuyệt Thần Giáo biến mất không dấu vết cũng là hai mươi năm trước.

"Các ngươi lại đây."

Minh Thù ngoắc ngoắc ngón tay với đám giáo chúng bên kia, đang thảo luận rốt cuộc có trị bệnh cho nàng được hay không.

"Giáo chủ?"

"Ta hỏi các ngươi, hai mươi năm trước Ngũ Tuyệt Thần Giáo xảy ra chuyện gì phải xuống núi?"

Một giáo chúng giật mình: "Giáo chủ không biết sao?"

Giáo chúng bên cạnh chợt vỗ gáy giáo chúng thuốc viên kia: "Khi đó giáo chủ còn chưa sinh ra, làm sao biết."

"Ta quên, ngươi đánh ta làm gì."

"Kẻ ngốc như ngươi đừng lây bệnh cho giáo chủ, giáo chủ vốn đã bị đám khốn kiếp kia đánh cho ngốc rồi."

"Đúng, giáo chủ, khi nào chúng ta đi tìm đám khốn kiếp kia báo thù?"

Trọng tâm câu chuyện nhảy thật nhanh.

Minh Thù cắn hai cây thuốc bổ trăm năm an ủi.


Chờ Minh Thù cắn xong hai cây thuốc bổ trăm năm, đám giáo chúng bắt đầu ồn ào ầm ĩ, đem mọi chuyện năm đó Ngũ Tuyệt Thần Giáo ẩn cư nói cho Minh Thù nghe.

Ở trong mắt Minh Thù đó chính là... Nói linh tinh.

Câu chuyện chính là như vậy.

Giáo chủ tiền nhiệm lớn lên vô cùng anh tuấn tiêu sái (*), thế nhưng lại là một tên phong lưu, thấy một người yêu một người, toàn bộ giang hồ đều là tình nhân của hắn.

Ban đầu, giáo chủ tiền nhiệm cực kỳ có tâm lừa gạt từng tình nhân của hắn, khiến cho các nàng đều cho rằng mình là duy nhất, là tiểu bảo bối trong lòng hắn.

Trên đời không có tường nào không lọt gió, rốt cuộc đám tình nhân phát hiện giáo chủ tiền nhiệm là một tên cặn bã.

Ngươi cho rằng một tên cặn bã có thể ôm tất cả tình nhân hát vang thiên hạ?

Đừng có mơ.

Đám tình nhân gặng hỏi giáo chủ tiền nhiệm rốt cuộc thích ai, giáo chủ tiền nhiệm rất có cốt khí nói ai cũng thích, đám tình nhân không nghe theo, bảo hắn phải chọn một.

Giáo chủ tiền nhiệm còn chưa chọn ra, đột nhiên bùng nổ tin dữ hắn là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo.

Khi đó Ngũ Tuyệt Thần Giáo là tà giáo thứ thiệt.

Trước đó đám tình nhân còn buộc hắn chọn vì đại nghĩa diệt thân, nhưng lúc sau quyết định diệt trừ loại cặn bã giang hồ này.

Giáo chủ tiền nhiệm bị đuổi khắp giang hồ, bên người chỉ còn lại một người duy nhất không rời đi. Vì vậy giáo chủ cặn bã hoàn toàn tỉnh ngộ, mang theo nữ nhân này quay về Ngũ Tuyệt Thần Giáo... Dọn nhà.

Trốn tránh người trong giang hồ truy sát, sau này hắn cùng nữ nhân đó sống một cuộc sống bình thường, cho đến khi nữ nhân sinh ra một bé gái, còn không kịp nhìn con gái một lần thì chết.

Giáo chủ vì quá đau lòng nên cũng đã tử sát.

Sau đó liền để lại giáo chủ đương nhiệm cha không thấy, mẹ không thương - Mộ Linh.

Cũng chính là Minh Thù.

Đây là chuyện xưa vô nghĩa nhất trẫm từng nghe qua, có một không hai.

Thế nhưng, quả thực từ khi Mộ Linh hiểu chuyện đã làm giáo chủ, trong giáo phái có trưởng bối dạy dỗ Mộ Linh, có lẽ là không có cha mẹ bên cạnh, tính tình Mộ Linh ít nhiều gì cũng có chút quái lạ lạnh lùng.

Ngũ Tuyệt Thần Giáo tồn tại nhiều năm như vậy, không có mưu triều soán vị còn phát triển rất tốt cũng là kỳ tích.

"Giáo chủ, ngài đừng khổ sở, tuy rằng giáo chủ tiền nhiệm chưa từng để lại cái gì, thế nhưng hắn để lại chúng ta! Toàn bộ giáo chúng nuôi ngài lớn lên, chúng tôi rất trung thành tận tâm với giáo chủ."

"Đúng đúng, giáo chủ, ngài còn có chúng tôi."

Một đám giáo chúng vỗ ngực khoe khoang.

Minh Thù: "..."

Thấy tà giáo này như vậy, không chừng sự việc kia là sự thật.

Hỏi thăm đám giáo chúng thuốc viên này không ra được cái gì, Minh Thù phất tay để bọn họ ra ngoài.

Đám giáo chúng đi trong lưu luyến.

"Có phải tâm tình giáo chủ không tốt?"

"Nghe cha mình như vậy... Ừ, khẳng định tâm tình không tốt."

"Sớm biết như vậy sẽ không nói cho giáo chủ."

"Nếu không thì chúng ta nghĩ biện pháp làm giáo chủ quên phiền não đi?"

"Biện pháp gì?"

"Chuyện sung sướng nhất, đương nhiên là..."

Bọn giáo chúng làm mặt quỷ, tiếp thu ý kiến sau đó hưng phấn rời đi.

Hơn nửa đêm, một đám người lắc lư trên đường, còn chỉ vào bàn tán về mấy chàng trai tuấn tú đi ngang qua, làm người qua đường sợ đến hồn phi phách tán.

"Người này không được, quá lùn."

"Người này không được, quá khỏe, bắt nạt giáo chủ thì sao?"

"Không được không được..."

"Người kia người kia... Mau xem, người kia có thể."

Giáo chúng hưng phấn chỉ vào công tử trẻ tuổi ở cách đó không xa đi tới, thân hình cao gầy cân xứng, khí thế bất phàm. Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng nhìn khí thế kia, dáng vẻ kia, ổn rồi.

"Đi đi!"

Một đám người nhanh chóng tiến lên, bao vây công tử trẻ tuổi lại.

Công tử trẻ tuổi bị một đám người vây quanh, có chút ngơ ngác: "Các ngươi làm gì?"

"Hì hì, vị công tử này có gia đình chưa?"

Buổi tối bị một đám đại hán vây bắt hỏi có gia đình chưa, công tử trẻ tuổi sợ hãi: "Ta... Ta."

Giáo chúng vung tay lên: "Có cũng không sao, ngày mai ly hôn."

"A? Các ngươi làm gì... Buông."

"Mau mau mau dẫn đi."

"Ôi, giày ta."

"Ngu xuẩn, nâng lên, mau nâng lên. Đừng bóp cổ, bóp chết thì làm sao?"

"Ngươi nâng tay đi, đừng đẩy ta."

Một đám người bịt miệng công tử trẻ tuổi nhanh chóng chạy đi.

Minh Thù không biết giáo chúng của nàng lại cho nàng một phần đại lễ như thế, cho nên giáo chúng gọi nàng ra ngoài, nàng cũng không nghi ngờ, ăn xong đồ ăn vặt giáo chúng cung phụng chậm rãi đi về phòng.

Trong phòng xuất hiện một luồng hơi thở, Minh Thù vừa vào cửa liền cảm nhận được.

Tên yêu tinh nào muốn ám sát trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm?

Ánh mắt đảo qua lại không phát hiện người, cuối cùng nàng nhìn về giường đang buông rèm.

Đôi mắt Minh Thù híp lại, bước đến vén rèm lên thì thấy một công tử trẻ tuổi bị trói trong chăn, vẻ mặt ủy khuất lại tức giận nhìn nàng.

Minh Thù: "..."

Minh Thù kêu đám giáo chúng kia thả người, nhấn mạnh mình không có đam mê này. Bọn giáo chúng thả người, còn bồi thường nhiều thứ, nhưng có nghe vào tai hay không thì không biết.

Sự thật chứng minh, bọn giáo chúng căn bản không nghe lọt tai.

Minh Thù đi theo sau Nhiếp Sương và Nhạc Càn, giáo chúng ở phía sau không ngừng đem nam nhân trở về cho nàng.

Bị đuổi ra thì cho rằng nhất định là giáo chủ không thích loại này, đổi người khác.

Để lại một truyền thuyết kinh khủng.

Một nữ ma đầu đoạt nam nhân luyện tà công, mọi người lớn nhỏ ra cửa đều sợ hãi.

Minh Thù: "..."

Trẫm là loại người như vậy sao?

"Vì sao các ngươi lại nóng lòng tuyển nam nhân cho ta như vậy?"

Minh Thù quyết định "bình tĩnh ôn hòa" tâm sự với đám giáo chúng này.

Giáo chúng hùng hồn: "Hộ pháp nói, tuổi như giáo chủ phải có một phu quân, cho nên chúng ta lựa chọn kỹ càng, thích thì sẽ cướp về."

Minh Thù nghẹn họng.

Không ngờ hộ pháp nghiêm túc là người như vậy.

Thực sự là nhìn lầm hắn.

Minh Thù mỉm cười: "Các ngươi còn nhớ rõ mục đích chúng ta xuống núi không?"

Chúng ta xuống để cướp nam nhân sao?

Trẫm là cái loại người tùy tiện cướp nam nhân sao?

Giáo chúng suy nghĩ một chút: "Cướp Ngũ Tuyệt Bảo Điển, thuận tiện cướp một áp giáo phu quân."

Nụ cười Minh Thù càng xán lạn: "Để ta phát hiện các ngươi làm loại chuyện này một lần nữa, chức giáo chủ này ai thích làm thì làm, ta không làm nữa."

Bọn giáo chúng rối rắm không biết làm thế nào.

Nhưng có thể là uy hiếp của Minh Thù hữu hiệu, bọn giáo chúng an phận không ít, không hề nghĩ đến việc cướp áp giáo phu quân cho nàng nữa.

"Giáo chủ giáo chủ, đánh nhau đánh nhau."

Minh Thù ăn quả dại chua chua ngọt ngọt, giọng nói thờ ơ: "Vùng núi hoang vu, ai đánh nhau?"

"Đám khốn kiếp cướp Ngũ Tuyệt Bảo Điển của ngài!"

Minh Thù nhướng mày: "Đi xem."

Có thể kéo giá trị thù hận thì thuận tiện kéo một cái, không thể kéo thì xem phim.

Một đám người vây quanh Minh Thù đi qua bên kia.

Nhiếp Sương và Nhạc Càn bị người khác bao vây, đám người vây quanh đều mặc trang phục tiêu chuẩn của thích khách.

Hiển nhiên thích khách chiếm ưu thế, thực lực tốt, số lượng nhiều.

Nhạc Càn phải bảo vệ Nhiếp Sương, có vẻ có chút bó tay bó chân, những thích khách này đoán chừng là tới vì Ngũ Tuyệt Bảo Điển, tấn công nhắm vào Nhiếp Sương, cố gắng tách Nhiếp Sương và Nhạc Càn ra xa nhau.

Đột nhiên xuất hiện một đám người nên thích khách có hơi đề phòng, sợ bị đánh lén liền ngừng tấn công, ánh mắt chần chừ đảo qua bọn họ.

Chỉ thấy nữ nhân dẫn đầu cười nhạt: "Cần giúp một tay không?"

***

(*) Anh tuấn tiêu sái: Đẹp trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK