Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Nam nhân rời đi, Tần Linh hình như có hơi thất vọng, nhưng lại có chút thoải mái. Rồi cô đã từ bỏ suy nghĩ trong đầu đó đi rất nhanh, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết phiền phức trước mắt.

Tin tức mà A Lục mang đến nhanh hơn so với bọn tiểu nhị của Tần Linh.

Người đến gây sự kia là một dân cờ bạc, đồ dùng trong nhà sắp bị hắn đánh thua sạch rồi.

A Lục bắt người lại, Minh Thù không cho Tần Linh đi, bản thân nàng ta tự đi xem xét một lần.

Mua chuộc hắn ta không phải là người khác, mà chính là Liễu Tâm Duyệt.

Minh Thù bảo người kia ngày mai tự nghĩ biện pháp để làm sáng tỏ, nếu không làm sáng tỏ được thì sẽ giết chết hắn.

Bởi vì bị bắt mà ngay cả thần không biết quỷ không hay, người đó làm sao dám phản đối, lặp đi lặp lại rằng nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này.

Liễu Tâm Duyệt nào biết việc làm của nhân vật phản diện như Minh Thù này đâu, sau khi liên tục bị phá hỏng kế hoạch nhiều lần nàng ta cũng không dám làm chuyện xằng bậy nữa, bởi vì cửa hàng của nàng ta bắt đầu xảy ra vấn đề rồi.

Đầu tiên là đối thủ cạnh tranh có ý ép giá, tiếp theo là có người gây sự.

Những thủ đoạn này, giống như những việc mà nàng ta đã làm với Tần Linh.

Liễu Tâm Duyệt biết là do Minh Thù làm, mỗi lần gặp chuyện không may Minh Thù đều sẽ tới làm loạn một lần, giống như rất sợ nàng ta không biết là Minh Thù làm vậy.

Nhưng nàng ta không có chứng cứ...

Ép giá là do đối thủ cạnh tranh làm, gây chuyện cũng là do đối thủ cạnh tranh tìm đến, không hề liên quan đến Minh Thù.

Vì bảo toàn tài sản còn lại của chính mình, Liễu Tâm Duyệt không dám cứng rắn với Minh Thù.

Quan huyện trên trấn chỉ là vai vế bình thương, Minh Thù là quận chúa, Trình Quy là thế tử, thân phận hai người bọn họ cách quan huyện cả khoảng dài, nàng ta tiếp tục cứng rắn với bọn họ, chắc chắn chính là lấy trứng chọi đá rồi.

Đang lúc Liễu Tâm Duyệt phiền lòng, Lý Thân bên kia lại xảy ra chuyện.

Lý Thân có tiền chỉ ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, qua lại với nữ nhân thanh lâu, kết quả là đã bị lây bệnh đậu mùa.

Đối với lần này Liễu Tâm Duyệt chỉ cười một cách lạnh lùng, nữ nhân kia là cô cố ý sắp xếp, kết quả hiện nay cô đã sớm tính đến.

Mẹ Lý Thân đã tìm không ít đại phu để chữa bệnh cho Lý Thân, ở thời kỳ y học lạc hậu thì việc chữa trị được căn bệnh này xem như là bằng con số không.

Thế nhưng sau khi Lý Thân biết mình mắc bệnh đậu mùa thì tính khí trở nên nóng nảy, chỉ một câu nói không đúng là liền động tay động chân. Kiếm nhiều đại phu, Lý Thân biết mình không có thuốc cứu được, lại càng không kiêng nể gì cả.

Cũng không lâu lắm Lý Thân đã dính vào chuyện cờ bạc, cả ngày chỉ biết đánh bài.

Không có tiền thì tìm đến Liễu Tâm Duyệt, Liễu Tâm Duyệt không đưa tiền hắn liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Liễu Tâm Duyệt cũng từng tìm người bảo vệ cho mình, nhưng nàng ta đã mời người bảo vệ thì Lý Thân cũng sẽ tìm người, cuối cùng nàng ta vẫn bị đánh.

Chuyện đánh nữ nhân nếu báo quan cũng không có tác dụng, chỉ cần không đánh chết người, thì người ta cũng không quan tâm.

Lý Thân ban đầu chỉ tính đánh bạc với số tiền hiện có, sau này thực sự hết tiền, hắn trực tiếp chuyển qua mua bán giấy tờ nhà đất của Liễu gia.

Những giấy tờ nhà đất kia là Lý Thân lúc mới chuyển vào Liễu Phủ đã lục lọi, tự mình bảo quản.

"Lý Thân, ngươi điên rồi, những giấy tờ nhà đất đó nếu bán đi thì sau này sẽ làm sao đây!" Liễu Tâm Duyệt kéo Lý Thân, không cho hắn đi: "Ngươi mang giấy tờ nhà đất trả lại cho ta, đó là của ta!"

"Cái gì mà của ngươi, đây là của ta!" Lý Thân đẩy Liễu Tâm Duyệt ra: "Ngươi không đưa tiền cho ta, ta chỉ còn cách bán giấy tờ nhà đất."

Liễu Tâm Duyệt ngã trên mặt đất, mặt mũi đỏ ngầu giận dữ: "Lý Thân ngươi thật khốn nạn! Hãy mang giấy tờ nhà đất trả lại cho ta!"

"Tránh ra cho ta!" Lý Thân không nhịn được liền đá văng Liễu Tâm Duyệt.

Lý Thân cầm giấy tờ nhà đất rời khỏi, Liễu Tâm Duyệt đuổi theo, bóng người cũng không nhìn thấy nữa.

Nàng không thể ở lại chỗ này nữa, nàng phải rời khỏi...

Rừng còn xanh sợ gì không có củi để đốt, nàng nhất định sẽ có cơ hội báo thù.

Lúc Liễu Tâm Duyệt đang thu dọn đồ đạc, Lý Thân trở về còn dẫn theo hai người nữa.

"Các người làm cái gì vậy?" Liễu Tâm Duyệt cảnh giác nhìn bọn hắn.

"Ngươi muốn đi đâu?" Sắc mặt Lý Thân giận dữ, trên mặt hắn đã xuất hiện triệu chứng phát ban, nhìn qua rất là đáng sợ: "Muốn chạy ư?"

Liễu Tâm Duyệt cầm lấy túi áo quần bên cạnh rồi xông ra ngoài.

"Khốn kiếp, còn dám chạy nữa!" Lý Thân ngăn Liễu Tâm Duyệt lại, hung hăng đẩy một cái: "Từ hôm nay trở đi, ta chỉ cho ngươi đợi ở trong phòng, không được đi bất kỳ nơi nào cả."

Lý Thân khóa cửa phòng lại.

Liễu Tâm Duyệt khiếp sợ vô cùng, từ dưới đất bò dậy, dùng sức gõ cửa.

"Lý Thân ngươi thả ta ra ngoài, ngươi là tên khốn kiếp, thả ta ra ngoài..." Ta phải rời khỏi nơi này, ta ngay từ đầu nên rời khỏi nơi này.

Ta thật hối hận.

Bên ngoài vang lại tiếng mẹ Lý Thân chửi rủa, chửi những lời lẽ khó nghe, trong đó còn có tiếng mắng chửi của Lý Hoa.

Liễu Tâm Duyệt hung hăng cầm lấy cửa, dùng sức làm đầu ngón tay bị lật lên.

Tài sản của Liễu gia nhanh chóng đã bị Lý Thân phá hoại gần hết, Liễu Tâm Duyệt cả ngày bị giam trong phòng, nàng ta đã thử rất nhiều cách, đều chưa thoát ra ngoài được.

Sau đó mẹ Lý Thân mỗi ngày chỉ cho nàng ta ăn có chút ít, có đôi khi thậm chí còn không cho nàng ăn, đói bụng đến mức không còn sức để chạy trốn.

Bọn người hầu của Liễu phủ ai có thể chạy đều đã chạy hết rồi, Liễu phủ lớn như vậy mà vắng vẻ hầu như không có ở người.

"Ầm!"

Cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, ánh mặt trời chiếu xuống, Liễu Tâm Duyệt bị chói đến mức nước mắt rơi xuống, nàng thấy có người đi vào.

"Chính là nàng ta, sao lại như thế, đây chính là thiên kim tiểu thư của Liễu phủ, nhìn thấy làn da này, dáng vẻ này, trang điểm một chút, tuyệt đối cũng không tệ đâu."

Tiếng nịnh hót của Lý Thân vang lên.

Liễu Tâm Duyệt trong lòng sợ hãi, con mắt từng bước thích ứng với tia sáng.

Cô nhìn thấy Lý Thân đứng trước một người đàn ông cao lớn, mà người kia đang dùng ánh mắt quan sát món hàng để quan sát cô.

"Cái này có thể không đủ để ngươi trả nợ đâu." Người đàn ông cao lớn lạnh lùng "hừ" một tiếng.

Lý Thân lại cuống quít móc hai giấy tờ đất từ trong tay áo ra, hắn dường như chỉ muốn đưa một tờ, rồi bị tên cáo già đó giật lấy: "Cái này còn tạm được."

"Lý Thân... ngươi làm là cái gì vậy?" Liễu Tâm Duyệt không biết sức lực từ đâu đã đánh về phía Lý Thân, nắm lấy hắn cánh tay bóp vào chỗ hiểm: "Ngươi làm cái gì vậy! Ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy!"

Tên cao lớn đưa giấy tờ đất cho tên đứng phía sau rồi nói: "Hắn đã bán ngươi rồi, xin mời Liễu cô nương."

"Không..."

"Mang đi."

Liễu Tâm Duyệt bị người bên cạnh Lý Thân mang đi, Lý Thân vẫn cúi người cười chào, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Liễu Tâm Duyệt, với tiếng mắng của nàng cũng giả bộ không nghe thấy.

"Lý Thân ngươi chết không yên thân đâu!"

Liễu Tâm Duyệt bị nhét vào chiếc xe ngựa cũ nát, cô bị ép uống một chén nước, ý thức của cô dần dần biến mất.

Minh Thù nghe nói Lý Thân bán người, còn cố ý đi qua tìm. Đáng tiếc cô lại chưa từng thấy qua Liễu Tâm Duyệt, thế nhưng giá trị thù hận vẫn không đầy, cô cũng không tìm ra người, cô chỉ có thể hoài nghi là Trình Quy đã giết người rồi.

Hết lần này tới lần khác Trình Quy giả bộ với gương mặt vô tội.

Hỏi gì cũng không biết.

Lý Thân sau đó đánh thua sạch cả căn nhà của Liễu phủ, bệnh của hắn cũng đến mức không thể chữa trị được nữa, mẹ Lý Thân và Lý Hoa đều sợ Lý Thân sẽ lây nhiễm cho bọn họ, cứ như vậy mà ném hắn đi không hề quan tâm đến.

Cuối cùng, Lý Thân đã chết ngay cả một người nhặt xác cũng không có.

Trưởng thôn thấy không vừa mắt, buộc mẹ Lý Thân đi nhặt về, mẹ Lý Thân cảm thấy mình chưa hưởng phúc được mấy ngày, vinh hoa phú quý đã không còn nữa, rất không cam tâm, cho nên trước đây có yêu thương Lý Thân bao nhiêu, thì hiện tại oán hận nhiều bấy nhiêu.

Trưởng thôn để cho bà ta nhặt xác, bà ta mang người ném ra bãi tha ma xem như là xong chuyện.

Cũng không biết có phải là làm chuyện ác hay không, trên đường trở về bị ngã, khiến mắt bị ngã đến mù lòa.

Lý Hoa đã bị đứt cánh tay, mắt mẹ Lý Thân bị mù, hai mẹ con cả ngày không ngừng cãi nhau, sống qua ngày rất đau khổ.

Hai năm sau.

Tửu lâu Vân Lý của Tần Linh đã mở được dây chuyền cửa hàng, người trong kinh thành đều nghe tiếng tăm mà tìm đến.

Hai từ Vân Lý được lấy từ trong tên của thôn Vân Lý.

Tần Linh đón cha mẹ đến trấn này, sau đó Minh Thù mua một căn nhà, đương nhiên... là mua ở nơi này, vấn đề chủ yếu đó là yêu cầu sáng suốt của Minh Thù, cô không mua, mà là cô ấy chỉ dọn nhà.

Cuối cùng Tần Linh dưới vẻ mặt u ám của Trình Quy, đã mua nhà ở bên cạnh.

Đồng thời, các phiến quân bắt đầu tấn công kinh thành, khói lửa chiến tranh lan tràn, chỉ có một nơi là quán rượu Vân Lý là không bị quấy nhiễu.

Nhìn thấy các phiến quân sắp tấn công vào kinh thành, các phiến quân đó đột nhiên lui binh, không đánh nữa.

Trước một giây khói lửa chiến tranh phủ khắp trời, một giây sau đột nhiên trời yên biển lặng.

Người dân trong thiên hạ đều bối rối.

Bọn họ đều lang thang không chốn nương thân, các ngươi nói không đánh thì sẽ không đánh nữa?

Trình phủ.

Trình Quy ngồi nghiêng ngã trên ghế, gác chéo chân rung rung, ánh mắt không đứng đắn nhìn vào nam nhân ngồi đối diện.

"Ngươi sắp thắng rồi, vì sao lại không đánh nữa?" Ngồi lại ngay ngắn như thế, hai người kia lại không ở nơi đây, giả bộ để cho ai xem hả.

Nam nhân kia hạ giọng nói: "Thứ trước đây ta theo đuổi, đột nhiên đã cảm thấy không thú vị nữa rồi."

"Nói tiếng người đi."

"Tần Linh mang thai rồi."

"..." Cả người Trình Quy bổ nhào từ trên ghế xuống.

"Làm cái gì vậy, ngồi yên trên ghế cũng bị ngã hay sao?" Trình Quy được Minh Thù đỡ dậy, đặt lên trên chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn: "Muốn phá ghế của ta cũng không cần phải như vậy chứ, Trình công tử!"

"E hèm..." Trình Quy dường như bị sặc, sắc mặt trở nên hồng, không ngừng ho.

Minh Thù liếc nam nhân đối diện một cái.

Nam nhân không hiểu ra sao cả, nhìn ta làm gì, ta lại không làm gì với hắn cả!

Minh Thù để cho Trình Quy thở thông suốt.

"Vợ, hắn... hắn..." Trình Quy chỉ vào nam nhân: "Hắn nói... Tần Linh mang thai rồi."

"Á. Đứa con không phải của hắn sao?" Minh Thù hỏi.

"Điều này ta thực sự không biết..." Trình Quy nói thầm một tiếng.

"..." Hai người các ngươi được lắm!

Nam nhân sầm mặt đứng lên, ôm lấy eo Tần Linh vừa mới đến rồi đi ra ngoài, sau này không thể để cho Tần Linh tới nơi này thêm lần nào nữa, ảnh hưởng đến thai nhi.

Tần Linh mang thai, nam nhân đã tổ chức bù một lễ cưới cho nàng, tuy nhiên không có sự long trọng xa hoa như của Trình Quy và Minh Thù, nhưng trên tổng thể mà nói cũng xem như không tệ.

"Vợ, vẫn là ta đối xử tốt với nàng nhỉ?" Trong hôn lễ, Trình Quy và Minh Thù kề tai nhau nói nhỏ: "Những thứ ta cho nàng đều là tốt nhất."

Minh Thù nắm lấy cái tay đang chuyển động lung tung của hắn: "Ngươi có biết buổi tiệc cưới đó của ngươi tốn hết bao nhiêu đồ ăn vặt không hả?"

Trình Quy: "..." Điều này giống nhau ư?

Nó giống nhau hay sao!

Giống nhau hay sao!

Cái tên thần kinh này hay là đã bị đần độn mất rồi!

Có hiểu lãng mạn là gì không chứ!

Trình Quy ra hiệu đưa đồ ăn vặt lên, đừng nói đến chuyện lãng mạn, nàng ta có thể đưa dao để giúp ngươi lên trời.

"Về sau không cần phải lãng phí như thế." Minh Thù dạy dỗ Trình Quy.

"Không lãng phí, nàng cũng không thích ta mà." Trình Quy rên lên một tiếng.

Nàng ấy nói bằng lòng đi cùng với hắn ta, cũng là vì hắn có tiền, có thể mua đồ ăn ngon.

Lão tử nhìn qua là loại con trai ngốc của địa chủ ngốc ngếch nhiều tiền lắm hay sao?

Ức hiếp người khác quá lắm rồi đấy!

Hôn lễ kết thúc, Trình Quy uống say đến mức như một gã ngốc, Minh Thù cố gắng để đưa hắn về.

Lần nữa cảm ơn trời vì nhà bọn họ chỉ ở ngay vách.

Nếu không... nặng như vậy, mình nàng thì chỉ có thể vứt bỏ hắn trên đường, rồi ngày mai lại đi nhặt về thôi.

Trình Quy quấn quít lấy Minh Thù không buông tay, người hầu nhao nhao che miệng cười trộm, ngay cả A Lục và A Hỉ đều cười không ngừng.

Minh Thù cho những người còn lại lui xuống trước, cầm lấy tay hắn cảnh cáo: "Đừng giả bộ say rượu mà làm bậy nha."

"Vợ ơi, ta thích nàng." Trình Quy lầm bầm một tiếng, hai cánh tay lại quấn quýt: "Muốn hôn."

Minh Thù bị hôn đến mức nước bọt dính đầy mặt, cô im lặng đẩy Trình Quy ra, rồi đẩy hắn lên giường.

Từng món từng món cởi bỏ trang phục trên người hắn, Trình Quy rất không phối hợp, một lúc lại sờ nàng ta, một lúc lại xoay người đè lên trang phục.

Trình Quy đều không chớp mắt, trực tiếp rống lên một tiếng: "Vì sao ngươi cởi đồ của ta, có phải ngươi muốn ngủ với ta không."

"Buông tay ra cho ta!"

Trình Quy đùa nghịch, tiếp tục hét lên: "Ta tự có lòng tự tôn nha!"

Ngươi không biết đến cả thể diện, thì còn muốn tôn nghiêm cái gì.

"Ngươi muốn ngủ ta nói thẳng ra nha, ta tự cởi!" Trình Quy vỗ ngực, bắt đầu cởi bỏ trang phục của mình: "Ta chỉ cho vợ của ta ngủ, ngươi là vợ của ta sao?"

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngón tay lắc tới lắc lui: "Ngươi là vợ của ta,..."

Trình Quy đột nhiên bổ nhào về hướng Minh Thù.

Đồ thần kinh!

Minh Thù thật không dễ dàng gì mà cởi được, hắn vừa giống như con bạch tuộc, lại biến Minh Thù trở thành một chiếc gối ôm lớn không chịu buông tay.

Minh Thù kéo hắn xuống đè vào cổ tay mình, lấy hơi.

Làm ta mệt chết đi được!

Trong miệng Trình Quy liên tục lầm bầm, cũng không biết nói cái gì. Minh Thù để sát vào lắng nghe xem, chỉ có thể mơ hồ nhận ra, ba chữ vợ của ta.

Nhìn khuôn mặt đỏ mệt mỏi của Trình Quy, cô bất đắc dĩ sờ vào đầu hắn một cái.

Nghiệp chướng mà!

"Trình Quy." Minh Thù đẩy hắn một cái, Trình Quy "a" lên một tiếng, nóng lòng muốn áp sát vào người nàng.

"Vợ ơi, hôn hôn...muốn hôn hôn..."

Minh Thù chờ hắn hôn đủ rồi, lôi hắn lên hỏi: "Có phải ngươi đã giết chết Liễu Tâm Duyệt hay không?"

"Vợ ơi, nàng thật là thơm."

"..."

"Ta rất thích nàng."

Trình Quy tiếp tục nói thầm, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì.

Say thật rồi ư?

Cô không tin được, lần trước nhìn thấy hắn cụng ly cùng nam chính, hai người đã uống cạn hết hơn phần nửa số rượu quý của Tần Linh, tức đến mức suýt nữa Tần Linh không nấu cơm cho cô.

Hôm nay sao có thể uống có chút xíu vậy mà đã say đến thế rồi chứ.

Trình Quy nỉ non: "Vợ ơi, nàng sẽ thích ta sao?"

Minh Thù có chút nóng nảy, đẩy hắn qua bên cạnh một cái: "Không nha."

Trình Quy hôn cổ Minh Thù: "Vậy ta dạy nàng nhé."

Minh Thù: "..." Hừ!

-

Minh Thù lại sống ở thế giới đó ba năm.

Con của Tần Linh muốn ăn kẹo hồ lô, Minh Thù đưa đứa trẻ đi mua kẹo hồ lô, ai ngờ gặp phải con ngựa điên, cô đã bị con ngựa húc chết như vậy.

Có tức hay không chứ?

Bị ngựa đụng chết còn không bằng bị xe đụng chết!

Danh tính: Minh Thù

Giá trị thù hận: 290000

***

Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành

Nhiệm vụ ẩn: Không

Nhiệm vụ giới hạn thời gian: Hoàn thành

Ghi chú: Nhiệm vụ chính thất bại, trừ ba mươi ngàn giá trị thù hận, nếu có vấn đề sẽ không chấp nhận bất kỳ khiếu nại nào.

Minh Thù: "..." Giá trị thù hận càng ngày càng ít là ý gì chứ!

[Ký chủ hãy cố lên!] Hài Hòa Hiệu cổ vũ tinh thần cho Minh Thù.

"Có phải ngươi cố ý trừ giá trị thù hận của ta không?" Minh Thù chất vấn Hài Hòa Hiệu.

[Ký chủ ta là một hệ thống công bằng chính trực, xin ký chủ đừng hoài nghi ta. Ký chủ cô có muốn thấy tiểu yêu tinh đánh nhau để bình tĩnh một chút không?] Cùng Hài Hòa Hiệu quay trở về làm nghề chính của bản thân.

Minh Thù cười nham hiểm: "Cút!"

[Xin lỗi ký chủ, không có thiết lập này.] Hài Hòa Hiệu nói xong nghiêm túc. [Ký chủ hãy xem tiểu yêu tinh đánh nhau để bình tĩnh một chút nhé.]

Minh Thù: "..."

Trên hình ảnh mây trắng là bọn yêu tinh đang đánh nhau.

Minh Thù phất tay: "Mang thức ăn lên, mang thức ăn lên."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK