Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Giản không hề nhắc tới việc xảy ra dưới ao.

Minh Thù có hỏi một lần, hắn không trả lời, cũng không hỏi nữa, ở phòng làm việc của hắn ăn đồ ăn vặt.

Lộ Cửu vào hai lần, lần thứ hai thì Hoa Giản theo Lộ Cửu ra ngoài. Đến khi trở về, trời đã tối.

Hoa Giản đẩy cửa phòng làm việc, ngẩng đầu liền thấy một cô gái nhỏ đang nằm trên ghế sofa, trong ngực cô ôm một túi đồ ăn vặt đang ngủ.

Hoa Giản hạ giọng, đi tới bên cạnh cô, đầu tiên là cúi đầu ngắm nhìn cô trong chốc lát, sau đó ôm cô vào lòng.

“Làm gì vậy?” Cô gái trong lồng ngực dường như chưa hề ngủ, thậm chí còn cầm chặt túi đồ ăn vặt trong tay.

“Đi về.” Hoa Giản không buông cô ra, thản nhiên nói một tiếng.

Minh Thù không mở miệng, dựa vào lồng ngực hắn, Hoa Giản cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cô.

Hoa Giản ôm cô ra khỏi cửa, bên ngoài đã không còn ai, chỉ có người trực ban. Nhìn thấy Hoa Giản ôm Minh Thù đi ra, người đó cảm thấy kỳ lạ khác thường, sau đó lại xem như không nhìn thấy gì rồi cụp mắt xuống.

Lúc xuống lầu gặp phải Lộ Cửu, Lộ Cửu vô cùng kinh ngạc: “Lão đại, anh về nhà hả?”

“Ừ, chuyện ngày hôm nay mọi người tranh thủ thời gian tra ra sự việc.” Hoa Giản nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không phải vì ôm Minh Thù mà lộ ra vẻ gì kỳ lạ.

Lộ Cửu gật đầu: “Còn An Tri Linh thì sao?”

“Đầu tiên hãy sắp xếp công việc cho cô ấy, rồi từ từ quan sát.”

Minh Thù thoáng ngẩng đầu, chả lẽ bọn họ đã biết năng lực của An Tri Linh? Minh Thù suy nghĩ một chút, dường như nữ chính quả thực cũng ở văn phòng yêu quái...

Lộ Cửu nhìn Minh Thù và Hoa Giản rời đi, hắn nhức đầu: “Lão đại đối với con yêu này thật đúng là đặc biệt...”

-

Không chỉ mỗi An Tri Linh đi làm ở văn phòng yêu quái, Minh Thù cũng được sắp xếp vào làm. Cô cũng không muốn, nhưng nhìn đến đãi ngộ phía sau hợp đồng, cô đành khuất phục.

Dù cô nghèo.

Thế nhưng...

Minh Thù xem phần tư liệu về thân phận của mình vừa lấy được, không còn gì để nói, vứt trên bàn làm việc của Hoa Giản: “Vì sao anh là người giám hộ tôi?”

Trẫm đã sống thời gian bao lâu rồi, còn cần ngươi làm người giám hộ cho trẫm?

Hoa Giản nhàn nhạt giải thích: “Tuổi của cô cần một người giám hộ.”

Minh Thù chống bàn mỉm cười: “Anh không biết làm thân phận người trưởng thành cho tôi?”

Hoa Giản bắt đầu nói nhảm: “Thân phận người trưởng thành không có, chỉ có thể có thân phận người vị thành niên.”

Lão đại đương nhiên là vì gần quan được ban lộc.

Nếu không... ai thèm làm người giám hộ của người điên.

Nhân vật phản diện đều thiếu tình cảm, lão tử không tính toán với kẻ điên cô.

Nụ cười Minh Thù càng rực rỡ: “Anh đùa tôi sao, các anh ở đây chẳng lẽ mỗi ngày đều thu nhận yêu vị thành niên? Yêu thành niên đã chết hết sao?”

“Ừ.” Chết cả rồi! Dù sao người chết cũng không phải lão tử.

Minh Thù: “…”

Minh Thù cầm đồ ăn vặt tự an ủi, tiểu yêu tinh này sao bình thản thế.

Minh Thù từ phòng làm việc đi ra, đón nhận bao nhiêu ánh nhìn không thiện cảm từ những người ở văn phòng. An Tri Linh từ bên cạnh đi qua, thận trọng nhìn cô: “Chuyện đó Lộ Cửu có nói, để chúng tôi phụ trách sửa văn kiện một chút.”

Mấy ngày trước, bởi vì cái chết của người bạn nên An Tri Linh đã bị đả kích rất lớn, nhưng qua vài ngày đã khá hơn nhiều, buồn rầu thương tâm cũng chỉ là trong chốc lát, người sống vẫn phải nhìn về phía trước.

“Ừm.” Nhưng mà trẫm muốn ăn đồ ăn vặt.

Không làm việc sẽ không có đồ ăn vặt...

Minh Thù chấp nhận đi cùng An Tri Linh chỉnh lý văn kiện.

“Giản Oánh, cậu nói đội trưởng tại sao muốn giữ Đào Tiễn đó lại? Còn An Tri Linh đó nữa, chỉ là người bình thường, ở đây chúng ta tuyển người ngày càng dễ dàng vậy sao?”

Giản Oánh lắc đầu: “Không biết, đội trưởng có tính toán riêng!”

Giản Oánh nhìn về phía Minh Thù và An Tri Linh đi tới, đáy mắt hiện lên chút lo lắng.

Giản Oánh theo quán tính nhìn về hướng phòng làm việc. Phòng làm việc trong suốt, người đàn ông đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, chỉ có thể nhìn được gò má, vẫn làm người khác mê đắm như vậy.“Ôi chao, thật là, sao đội trưởng đối với Đào Tiễn đó lại tốt như vậy...” Những nữ nhân viên trong văn phòng không thiếu người thích Hoa Giản, lúc này lại vừa đố kị vừa ngưỡng mộ.

Giản Oánh nắm chặt cây bút trong tay, đối với lời nói của người bên cạnh, một chữ cũng không nghe lọt tai.

-

An Tri Linh làm việc rất chăm chỉ, cũng rất biết nghe lời người khác chỉ bảo.

“Cô tên Đào Tiễn đúng không?” An Tri Linh vừa chỉnh sửa văn kiện, vừa nói chuyện với Minh Thù:

“Tôi tên An Tri Linh.”

“Ừ.”

An Tri Linh liếc Minh Thù một cái, cô dịch sang bên này: “Tại sao tôi không nhìn ra được cô là yêu gì?”

Lúc ở thôn Loan Nguyệt thì cô xuất hiện khả năng này, có thể nhìn đỉnh đầu mỗi người mà biết được thông tin. Nếu là người sẽ có đánh dấu là loài người, yêu sẽ đánh dấu là yêu, thế nhưng yêu còn có thêm thông tin, trên mặt có viết bọn họ loài yêu nào, đã sống bao lâu...

Nhưng người trước mặt này, cái gì cô cũng không nhìn thấy, không có đánh dấu là con người.

Giống như ở nhà cô... đột nhiên xuất hiện một người giống như người đàn ông kia.

“Có thể vì tôi quá đẹp đó.” Minh Thù mỉm cười:

“Còn nữa, Lộ Cửu không nói với cô, không nên nói lung tung sao?”

An Tri Linh sửng sốt ba giây mới phản ứng được.

Chuyện cô có năng lực, quả thật Lộ Cửu đã dặn dò cô không nên nói lung tung.

An Tri Linh gục đầu xuống, không dám nói nữa, nhanh nhẹn chỉnh lý tư liệu.

An Tri Linh còn đang đi học cho nên thời gian tới phòng làm việc thật ra cũng không nhiều, mỗi tuần chỉ đến có một hai lần, mà Lộ Cửu hiển nhiên cũng không có ý định để cho cô làm nhiều việc, nhưng như vậy làm cho một số người ở phòng làm việc cảm thấy bất mãn.

“An Tri Linh, chị dặn em để phần văn kiện này ở ngăn tủ màu đỏ, sao em lại đặt trong ngăn kéo màu xanh rồi?”

Một cô gái tóc dài, kiêu căng đem một phần văn kiện ném trước mặt An Tri Linh, chanh chua nói: “Nếu một ngày em bận rộn như vậy, em ở đây làm gì? Kêu em làm chút chuyện cũng làm không xong.”

An Tri Linh nghi hoặc: “Em...”

“Sao, em còn muốn ngụy biện?” Cô gái cắt lời An Tri Linh:

“Làm sai còn không thừa nhận, có người chống lưng nên vậy à?”

“Chị Mộng Khiết, chị bớt gây sự đi, cô bé vừa tới, còn chưa quen việc.” Giản Oánh ở phía sau kéo cô gái, khuyên nhủ:

“Chúng ta làm việc ở đây hơi phức tạp, em ấy cần thời gian thích ứng, chị rộng lượng chút đi.”

Mộng Khiết cười nhạt: “Em ấy đương nhiên không quen, cô xem từ lúc cô ấy đến đây, em ấy làm việc được bao nhiêu ngày? Đến đây làm được việc gì? Nếu đã tới, phải có tinh thần trách nhiệm, em ấy như vậy tôi làm sao yên tâm giao công việc cho em ấy.”

“Được rồi… em ấy mới đến mà.” Giản Oánh vỗ vỗ vai của Mộng Khiết, cũng giống như đang an ủi An Tri Linh:

“Tri Linh, lần sau em chú ý một chút! Để văn kiện sai chỗ là chuyện nhỏ, nhưng sau này những chuyện khác làm sai thì rất phiền toái, dù sao nơi này của chúng ta cũng không phải chỗ bình thường.”

Lời này của Giản Oánh xem như là đỡ lời cho An Tri Linh, kì thực cũng là ám chỉ người mà cô không vừa lòng, về sau coi như xảy ra chuyện gì, cũng chỉ biết trách An Tri Linh.

An Tri Linh bị hai ác phụ chèn ép đến một câu giải thích cũng chưa nói ra, sắc mặt đỏ bừng, cứng nhắc ở đó, cô ấp úng xin lỗi: “Xin lỗi...”

“Đào Tiễn!”

Mộng Khiết mới vừa hạ hỏa, tâm tình dịu bớt, đột nhiên lại nổi nóng. Cô gọi lại Minh Thù mới vừa bay qua.

Minh Thù quay đầu, mỉm cười: “Thế nào, cũng muốn bắt nạt tôi à?”

Mộng Khiết: “…”

Mộng Khiết tức giận nói: “Cái gì mà bắt nạt cô, công việc của cô làm xong rồi sao? Cô lại muốn ra ngoài hả!”


Trong phòng làm việc, người của đội hiện trường do Hoa Giản quản lý đang ở bên trong cách ly phòng làm việc, cho nên ở bên ngoài phòng làm việc cơ bản đều không dùng người của đội hiện trường, mà những người này đều thuộc sự quản lý của người phụ nữ tên là Mộng Khiết.

“Tôi đã làm xong hay chưa liên quan gì tới cô? Tôi cũng đâu thuộc sự quản lý của cô.” Minh Thù ôm đồ ăn vặt, cười híp mắt nhìn Mộng Khiết.

“Chị Mộng Khiết, công việc của Đào Tiễn đều làm…”

“Đến lượt em nói chưa?” Mộng Khiết thét về phía An Tri Linh.

An Tri Linh khúm núm dạ một tiếng, nuốt ngược lại hai chữ “xong rồi”.

Mộng Khiết tức đến mức sầm mặt lại, đáy mắt còn có chút oán hận: “Cô ở đây, sao lại không thuộc sự quản lý của tôi?”

Cô ta chính là một thành viên thích Hoa Giản, mấy hôm nay Hoa Giản cùng vào cùng ra với cô, cho dù đội hiện trường không trở lại, Hoa Giản cũng sẽ đặc biệt quay lại đón cô.

Còn có Giản Oánh nói… nói hiện giờ Hoa Giản là người giám hộ của cô.

Sao cô ta không tức chứ.

Người mà cô ta đã thích lâu như vậy, đột nhiên bị một tiểu yêu tinh từ đâu nhảy ra câu mất.

Minh Thù trầm lặng nói: “Tôi nói không do cô quản thì chính là không do cô quản.”

“Mộng Khiết, Đào Tiễn là do đội trưởng đưa về, cô bớt vài câu đi!”

Mấy câu của Giản Oánh chẳng có lấy chút hiệu quả khuyên bảo nào, ngược lại là rót thêm dầu vào lửa giận của Mộng Khiết.

Minh Thù lại nói: “Nếu cô không phục thì phản ánh với đội trưởng của các cô đi.”

Lửa giận của Mộng Khiết xông thẳng lên đầu, cô ta thốt lên: “Một yêu tinh như cô có tư cách gì mơ tưởng đến đội trưởng!”

Sợ rằng không phải là trẫm tơ tưởng đến đội trưởng các người, mà là các người có mưu đồ gây rối với trẫm.

“Yêu?”

“Cô ấy là yêu ư… nhưng trên người cô ấy không có yêu khí.”

“Trông xinh như thế, là yêu thì không có gì lạ, chỉ tò mò cô ấy là yêu gì.”

Tiếng bàn tán xì xào trong phòng làm việc.

Lộ Cửu cũng không nói thân phận của Minh Thù với mọi người trong phòng làm việc, bọn họ không thấy phản ứng của Tầm Yêu Thạch nên đều cho rằng Minh Thù là người. Hiện giờ đột nhiên nghe thấy Mộng Khiết nói cô là yêu, họ đều có chút kinh ngạc.

Có điều phòng làm việc cũng không phải không có yêu, cho nên kinh ngạc chiếm đa số.

“Ừ, đội trưởng của các người đã về, cô hỏi hắn đi.” Minh Thù hất cằm về phía cửa.

Mộng Khiết bất ngờ, quay đầu liền thấy Hoa Giản và Lộ Cửu đi tới.

Ánh mắt Hoa Giản đảo qua người Minh Thù, bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Mộng Khiết nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt: “Đội trưởng, trong thời gian làm việc, Đào Tiễn rời khỏi công ty. Tôi nói cô ấy mấy câu, cô ấy còn cãi lại.”

“Ai cho phép cô nói cô ấy?”

Mộng Khiết chợt ngẩng đầu, như không thể tin nhìn Hoa Giản: “Đội trưởng, cô ấy trái quy định.”

Hoa Giản không để ý tới Mộng Khiết, nói với Minh Thù: “Sau này theo tôi.”

“Đội trưởng, cô ấy…”

“Cô có ý kiến gì?”

Người đàn ông bình tĩnh, ánh mắt không dao động khiến Mộng Khiết bối rối, rõ ràng không có áp bức gì nhưng cô ta không nói được một chữ nào.

“Theo tôi vào.”

Minh Thù ôm đồ ăn vặt vào phòng làm việc với Hoa Giản.

“Không có việc gì làm sao? Vây hết quanh đây làm gì? Giải tán.” Lộ Cửu nói với mấy người xung quanh. Những người còn lại không dám nhìn nữa, trở lại vị trí của mình, bắt đầu làm việc.

Mộng Khiết nhìn về phía phòng làm việc, sau khi bọn họ đi vào, cửa sổ chớp cũng bị thả xuống, không thấy được gì cả.

Một yêu tinh như cô ta… dựa vào cái gì…

“Tri Linh, em đến đội hiện trường đưa tin.” Lộ Cửu chỉ chỉ An Tri Linh: “Thu dọn đồ của em đi.”

An Tri Linh ngây ngốc gật đầu.

Khuôn mặt Mộng Khiết vô cùng kinh ngạc: “Lộ Cửu, vì sao cô ta đến đội hiện trường?”

“Chị Mộng Khiết.” Sắc mặt Lộ Cửu giống như không đứng đắn, lúc này có chút nghiêm túc:Đội hiện trường do Hoa Giản trực tiếp quản lý, hầu như ngày nào cũng có thể thấy hắn, cô ta xin nhiều lần đều bị từ chối, cô bé này vừa mới đến vài ngày lại có thể đến đội hiện trường?

“Chị là người của tổng bộ, nhưng đội hiện trường hình như không cần phải báo với chị chứ?”

Lộ Cửu không thích Mộng Khiết này lắm, luôn xun xoe với lão đại thì không nói, những cô gái khác ở phòng làm việc có gì mà phải chèn ép, nhưng cô ta là người của tổng bộ xuống, những người khác đều chỉ có thể nín nhịn.

Mộng Khiết vốn nổi giận, lúc này bị Lộ Cửu nói như vậy, cũng không khách khí đáp trả: “Cậu cũng biết tôi là người của tổng bộ, tôi lại muốn hỏi, một cô gái trói gà không chặt như cô ta, đến đội hiện trường làm gì? Bưng trà rót nước cho các người sao?”

An Tri Linh không biết một đội hiện trường có thể khiến Mộng Khiết nổi giận như thế, cô ấy nhỏ giọng nói: “Hay là em không đi nữa?”

Lộ Cửu nói thẳng: “Tri Linh, dọn đồ qua đó. Lão đại đã ra lệnh, mọi người có ý kiến gì thì phản ánh lại, tôi sẽ trình lên cho lão đại.”

“Lộ Cửu cậu đừng quên, tôi có quyền báo cáo với tổng bộ.”

“Vậy phiền chị Mộng Khiết báo cáo.” Lần này Lộ Cửu trực tiếp giúp An Tri Linh thu dọn đồ đạc.

Mộng Khiết thấy An Tri Linh bị Lộ Cửu lôi đến đội hiện trường, mắt bừng bừng lửa giận.

Một Đào Tiễn, một An Tri Linh…

“Mộng Khiết, cô đừng nóng giận, có lẽ Đào Tiễn có tác dụng đặc biệt gì đó với đội trưởng. Thứ lão đại không thích nhất chính là yêu, không thể có dính dáng gì với yêu.” Giản Oánh an ủi Mộng Khiết.

Nhưng cô ta càng nói như vậy, đáy lòng Mộng Khiết càng tức giận.

Đối với đội trưởng trước giờ không thích yêu, vì sao lại tốt với Đào Tiễn kia như vậy?

Giản Oánh thấy biểu cảm kia của Mộng Khiết, nhẹ nhếch môi, sau đó lại dùng lời nói nhỏ nhẹ tiếp tục an ủi Mộng Khiết.



“Đừng khiêu khích người ở bên ngoài.”

Trong phòng làm việc, Hoa Giản vừa vào cửa đã quăng ra một câu như vậy.

Hắn không muốn mất hình tượng!

Hệ thống rất sảng khoái trừ mấy điểm, Hoa Giản thì càng muốn bóp chết Minh Thù, đều tại cô!

“Tôi khiêu khích thì sao?” Minh Thù cười như không sao cả:

“Anh muốn đánh tôi, hay là giết tôi?”

Hoa Giản híp mắt một cái, hắn đột nhiên tiến sát Minh Thù. Minh Thù ôm đồ ăn vặt lùi lại theo bản năng, lập tức bị bàn làm việc phía sau chặn lại.

Bóng dáng Hoa Giản cao lớn bao phủ lại.

Hắn đưa tay ra, Minh Thù bảo vệ đồ ăn vặt: “Anh làm gì, đồ ăn vặt của tôi!”

Hoa Giản không đụng đến đồ ăn vặt của cô, nắm bả vai cô nhẹ nhàng ấn ngả về phía sau. Khuôn mặt tuấn tú của hắn phóng to trước mặt Minh Thù, hơi thở nóng hổi phả bên tai Minh Thù: “Tôi không đánh cô, sao tôi cam lòng đánh cô được.”

Lão tử bóp chết cô.

Minh Thù chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, Hoa Giản không chút phòng bị hôn cô.

Tiểu yêu tinh, tiến độ của ngươi hơi nhanh đấy!

Ai đã dạy ngươi!

Hoa Giản dường như dọa được cô, chỉ một chút liền ngừng lại, cũng thuận thế lui về: “Lần sau còn khiêu khích, đây chính là nghiêm phạt.”

Minh Thù nghiêng đầu cười nhạt: “Bọn họ nói, anh ghét yêu tinh nhất, anh đổi tính rồi?”

Biểu cảm Hoa Giản cứng lại trong nháy mắt.

Lão tử có thể làm gì?

Hình tượng quỷ này, còn muốn để hắn tấn công chiếm đóng một yêu tinh.

Hoa Giản xoay người, tránh cho Minh Thù phát hiện biểu cảm của hắn mất tự nhiên, hắn thấp giọng nói một tiếng: “Cô thì khác.”

“Không phải đều là yêu sao, khác gì đâu, tôi có thêm một đôi cánh ư?” Minh Thù cười:

“Hay là anh để ý đến nhan sắc của tôi rồi?”

Lão tử để ý cái mạng của cô rồi!

Hít sâu.

Không thể tức giận.

Phải tha thứ cho cô.

Lộ Cửu tới rất đúng lúc, ngăn cản Hoa Giản đang kích động rút đao ra.

"Lão đại..." Lộ Cửu nhìn Minh Thù, muốn nói lại thôi, ý tứ rất rõ ràng. Nơi này có một người ngoài, hắn không thể nói.

Hoa Giản cau mày, không để cho Minh Thù rời đi: "Nói."

Trong lòng Lộ Cửu kinh ngạc nhưng ngoài miệng bắt đầu báo cáo.

"Liễu yêu kia khai báo là có người cố ý bày ra kết giới ở nơi đó, cô ta chỉ phụ trách kéo anh vào, còn lại cô ta không biết."

"Người?"

Lộ Cửu gật đầu: "Liễu yêu nói như vậy."

"Xác nhận một chút, rốt cuộc là người hay là yêu."

"Vâng." Lộ Cửu dừng lại, liếc mắt nhìn Minh Thù đang dựa vào bàn làm việc ăn đồ ăn vặt, trong lòng thầm nghĩ, lão đại làm sao lại để cho cô ta đợi ở đây? Lẽ nào sau này đúng là phải dẫn cô ấy theo sao?

"Còn có việc gì sao?"

"Không có, không có." Lộ Cửu lắc lắc đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.

"Có người muốn đối phó với anh." Minh Thù liếc nhìn Hoa Giản.

"Vậy chẳng phải là tôi sẽ bị liên lụy sao, hay là chúng ta bây giờ mỗi người đi một ngả?"

"Đi với tôi, việc này liên quan tới cô." Mỗi người đi một ngả? Nghĩ hay quá nhỉ!

"Vậy cũng khó nói." Minh Thù cắn đồ ăn vặt.

"Tôi đi gần anh quá, nói không chừng người ta sẽ ra tay với tôi đấy."

Hoa Giản im lặng vài giây: "Tôi sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cho cô xảy ra chuyện gì."

Minh Thù đương nhiên cũng không thực sự muốn rời khỏi nơi này, dù sao nữ chính giả vẫn còn ở đây.

Nhưng có điều cô không nhịn được mà đi chọc tức hắn, lúc hắn tức giận so với lúc hắn làm bộ, thú vị hơn nhiều.

"Vậy trước tiên tôi phải đi mua cho mình một cái quan tài."

Hoa Giản: "..." Cô ta không có nhiều tin tưởng với mình.

-

Kim Đông Nhất quyết đoán ngồi ở trong sân, trong tay ông là một cây búa.

Minh Thù và Hoa Giản đi vào, ông cầm búa lên chém thắng về phía Hoa Giản. Hoa Giản kéo Minh Thù tránh khỏi cây búa, đây là màn mỗi ngày bọn họ bắt buộc phải thấy.

Kim Đông Nhất không thích Hoa Giản mang theo Minh Thù đi ra ngoài.

"Ta đã cảnh cáo cậu bao nhiêu lần, không cho phép mang nó đi ra ngoài!"

Sắc mặt Hoa Giản thản nhiên: "Cô ấy sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài."

Kim Đông Nhất chống nạnh mắng to: "Vậy cũng không thể là cậu mang nó ra ngoài. Cậu còn mang nó đến nơi đó, ta thấy cậu điên rồi. Còn ngươi nữa, ngoan ngoãn ở trong cái cây đợi không được sao? Ra ngoài làm gì!"

"Tôi tự có chừng mực."

"Ngươi có chừng mực cái quái gì chứ, chuyện ở thôn Loan Nguyệt..." Kim Đông Nhất dừng lại, ông tức giận chỉ vào Hoa Giản:

"Cậu đi vào cho ta."

Minh Thù để cho thú nhỏ đi nghe trộm.

Kim Đông Nhất đại khái có tạo một kết giới, có điều đối với thú nhỏ mà nói cũng không có khó khăn gì cả.

Một hồi lâu thú nhỏ trở về, nhảy vào trong lòng cô, đầu dụi dụi vào đồ ăn vặt. Minh Thù tóm lấy đuôi nó kéo ngược lên, thú nhỏ ôm một miếng chocolate, ăn đến quai hàm phồng cả lên.

Con sen, ngươi hành hạ ta!

Ta muốn kiện ngươi!

"Kêu ca ít thôi, nói mau." Minh Thù chọc vào bụng nó.

Thú nhỏ lắc lắc người, ngươi chọc cái gì mà chọc, chọc nữa ta ói lên người ngươi đó! Không cho phép chọc!

Minh Thù đập lên đầu nó: "Toàn nói nhảm."

Thú nhỏ hậm hực nuốt miếng chocolate, bất đắc dĩ bắt đầu nói những gì nó vừa nghe được.

Nhưng thật ra cũng không có nhiều tin tức hữu dụng, chỉ biết là Hoa Giản hình như có thù cần phải báo, mà Kim Đông Nhất sợ hắn làm liên lụy đến Minh Thù cho nên mới phản đối việc Hoa Giản mang Minh Thù đi ra ngoài.

Còn thù oán như thế nào, thú nhỏ biểu thị bọn họ chưa nói, nó không biết.

Rầm!

Kim Đông Nhất đập cửa đi ra, sắc mặt đen xì, đi ra khỏi sân.

Minh Thù: "..." “Mua đồ ăn vặt” lại khiến “Làm thịt kho tàu” tức giận bỏ đi, thật là khó lựa chọn.

Hoa Giản trở về gác xép, Minh Thù trèo lên cây hoa đào. Cửa sổ không đóng, cô dễ dàng nhảy vào.

"Anh muốn tìm ai báo thù?" Minh Thù dựa vào cửa sổ.Hoa Giản liếc nhìn cô một cái, tiếp tục xem tài liệu trong tay, nhìn qua thấy đó là một tập hồ sơ lâu năm đã ngả màu vàng.

Ngoài cửa sổ hoa đào nở rộ, cánh hoa từ ngoài cửa sổ thổi tới, rơi vào tập hồ sơ trước mặt Hoa Giản.

Hoa Giản khép hồ sơ lại: "Cô muốn biết sao? Không phải sợ tôi liên lụy tới cô sao?"

"Vậy anh đừng nói nữa." Ngón tay Minh Thù gõ vào cửa sổ.

"Tôi chỉ là đến để hỏi anh có thể mang tôi đi ra ngoài ăn cái gì không?"

Hoa Giản: "..."

Ăn cái đầu cô!

Hoa Giản bất ngờ đưa hồ sơ cho Minh Thù.

"Đưa tôi làm gì? Anh muốn hại tôi?" Muốn chiếm lấy đồ ăn vặt của trẫm có phải không!

Hoa Giản muốn lấy lại hồ sơ.

Hại cái gì chứ! Hoang tưởng!

Minh Thù thuận tay nắm lấy một đầu hồ sơ, Hoa Giản do dự rồi buông tay ra.

Minh Thù mở trang thứ nhất ra thì thấy hình ảnh hiện trường một vụ án mạng, nhìn qua rất thảm khốc, thi thể nằm đó, máu tươi chảy ròng ròng xuống đất.

Trang thứ hai là tài liệu, thông tin của người bị hại.

Hoa Vân Kính.

Hoa...

"Cha tôi." Hoa Giản cũng không nhìn cô, ánh mắt nhìn ra hoa đào đang nở rộ ngoài cửa sổ, lại có vài phần cô đơn.

Hoa Vân Kính chết mười bốn năm trước, hung thủ chính là mẹ hắn.

Mẹ của Hoa Giản là yêu.

Tuy văn phòng yêu quái thừa nhận yêu tồn tại, giúp bọn chúng sinh sống ở thế giới loài người nhưng bọn họ cũng không ủng hộ việc yêu và người có thể kết hợp.

Nhưng Hoa Vân Kính chẳng những ở cùng với yêu mà còn sinh ra một đứa bé.

Đối với Hoa Vân Kính, những người khác phản đối không hiệu quả gì, hắn vẫn cùng vợ con sinh sống nhưng đến năm Hoa Giản mười tuổi đã xảy ra chuyện.

Mẹ của Hoa Giản đột nhiên giết chết Hoa Vân Kính, bà ta cũng đồng thời mất tích.

Bởi vì yêu tinh giết người nên chuyện này thuộc về quản lý của văn phòng yêu quái, bọn họ cho kết quả chính là yêu mất khống chế mà giết người, Hoa Giản mạng lớn tránh được một kiếp.

Hoa Giản có lẽ là do nghe người ta nói nhiều quá mới sinh ra căm ghét yêu quái, sau khi lớn lên bằng bản lĩnh của mình đã vào làm việc tại văn phòng yêu quái.

Minh Thù đóng hồ sơ lại: "Đã có hung thủ, anh còn đang điều tra cái gì? Kim Đông Nhất vì sao lại ngăn cản anh?"

"Chuyện này không đơn giản như vậy." Hoa Giản thản nhiên nói:

"Ông ta hẳn là biết gì đó, nhưng ông ta lại không muốn tôi điều tra ra."

"Vậy thì không điều tra nữa, dù sao cũng không liên quan đến anh nhiều lắm."

"Đó là cha tôi."

Minh Thù khẽ cười, anh nói sao thì nói.

Nếu như anh đi làm diễn viên, anh sẽ là Ảnh Đế.

"Thế bây giờ chúng ta có thể đi ra ngoài ăn cái gì chưa?" Trẫm rất là đói!

Hoa Giản: "..." Lão tử lãng phí nhiều kỹ năng diễn xuất như vậy đều thành đàn gảy tai trâu ư?

Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!

Hoa Giản cố kìm nén kích động không bóp chết Minh Thù, thu hồ sơ lại, thay áo đưa cô đi ăn.

Mấy ngày tiếp theo, Kim Đông Nhất không ngừng tìm cách tẩy não Minh Thù, để cho cô không cùng Hoa Giản ra ngoài làm loạn. Minh Thù vâng vâng dạ dạ ngồi ăn thịt kho tàu nhưng chớp mắt đã lại theo Hoa Giản ra ngoài.

Kim Đông Nhất tức đến nỗi chừng mấy ngày liền không mua thịt, nhưng cuối cùng hắn thực sự nhịn không được, vẫn phải đi mua thịt về.

Kết quả là bị Minh Thù lấy mất quá nửa, Kim Đông Nhất tức đến mức suýt chút nữa phá nhà.

Bên phía văn phòng yêu quái, An Tri Linh ra bên ngoài thích ứng cũng khá nhanh, dù sao cô cũng có Kim Thủ Chỉ, trước đây bọn họ tìm yêu rất phiền phức mà vẫn không được, bây giờ có An Tri Linh thì mọi việc đơn giản hơn nhiều.

Minh Thù vốn nghĩ yêu tinh trên thế giới này không nhiều lắm nhưng khi thấy văn phòng yêu quái bận rộn như vậy, có lẽ là cô đã nghĩ lầm rồi, yêu tinh ở thế giới này thực sự rất nhiều.

Dù sao hàng ngày cô cũng nghe bên ngoài tiếng cỏ nhỏ kêu gào đòi giết yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK