Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dọn nhà phải đem theo những chiếc máy ảnh trên giá, dọn dẹp thật phiền toái, cộng thêm thời gian sắp xếp phòng mới, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Bên cô mới vừa thu xếp ổn thỏa, giám đốc Thượng liền gọi điện thoại cho cô, kêu cô xem weibo.

Trên weibo, tạp chí Tân Ngữ phát hành những tấm hình của Kỷ Cẩm, tuy là chỉ có mấy tấm, nhưng sức hút lại không hề nhỏ.

[Đây là chồng tôi đó, chồng tôi đẹp trai quá.]

[Thật chân thực, tôi cảm giác anh ấy đứng trước mặt tôi. Nhìn ánh mắt kia tôi thật muốn liếm.]

[Đây là món ăn tinh thần của tháng sau sao? Chờ mong!]

[Tân Ngữ thay đổi nhiếp ảnh gia? Trời ơi, tiếp máu đi, nhan sắc chồng tôi quá nghịch thiên rồi, nhiếp ảnh gia thật sự yêu chồng tôi!]

Kỷ Cẩm cũng đang xem hình ảnh trên mạng, hắn không ngờ hình của mình sau sửa lại trở thành thế này, chân thực hơn lúc hắn xem ở phòng chụp hình nhiều.

Thật sự giống trên mạng nói, chân thật đến nỗi giống như như hắn đứng trước mặt.

Lần đầu tiên nhìn thấy sự chấn động này, khiến người ta thật lâu cũng không thể quên.

"Người nhiếp ảnh gia này không tệ." Người quản lý nói.

"Tôi nhờ anh điều tra cô ấy sao rồi?" Kỷ Cẩm để điện thoại di động xuống, nhìn về phía người quản lý của mình.

Người quản lý từ trong ngăn kéo lấy ra một văn kiện túi: "Cậu còn ghi thù thì sao? Tôi đã nói với cậu rồi, nhiếp ảnh gia như vậy rất khó tìm."

Rất khó tìm chứ không phải không có ai chụp được như vậy, mà những nhiếp ảnh gia kia không đồng ý làm như vậy.

Đối với thứ những nhiếp ảnh gia theo đuổi sự thuần túy tự nhiên thì giới giải trí chính là một hang động ô nhiễm, bọn họ không muốn làm.

Kỷ Cẩm không có hé răng, lấy túi văn kiện của người quản lý rồi bắt đầu xem.

Thân phận bối cảnh rất đơn giản, cũng rất sạch sẽ.

Gia cảnh mặc dù không phú quý, nhưng cũng coi là khá giả, ba mẹ khỏe mạnh, hạnh phúc, gia đình mỹ mãn, trong nhà chỉ có cô một đứa con gái.

Phía sau chính là tác phẩm trước kia của Giang Kiều.

Hắn không thể không thừa nhận, cô được xưng là thiên tài giới chụp ảnh rất xứng đáng.

Nhưng cô rất ít chụp cho minh tinh, chỉ hợp tác với Tân Ngữ vài lần.

Tác phẩm của cô đa số là chụp tĩnh vật, tác phẩm chụp người rất ít, hơn nữa cảm giác không mãnh liệt như chụp hắn.

Chắc hẳn là trước đây cô chưa tự tin với khả năng chụp người của mình.

"Có chút bản lĩnh mà đã khoe khoang, trên thế giới này còn biết bao người lợi hại hơn cô ta." Kỷ Cẩm nói một tiếng.

Người quản lý: "..." Được, còn ghi thù!

-

Bên Minh Thù hoàn toàn không biết Kỷ Cẩm còn ghi thù, đợi khi tạp chí phát hành, Minh Thù mới dành chút thời gian liếc một cái.

Tạp chí tháng này của Tân Ngữ đạt doanh số cao nhất trong lịch sử.

Kỷ Cẩm nổi tiếng đến rối tinh rối mù, quảng cáo liên tục tới tay, kịch bản quảng cáo như tuyết bám vào người hắn.

Tuy có người bàn luận về nhiếp ảnh gia Minh Thù, nhưng chưa kịp hỏi đến đã bị Kỷ Cẩm bao phủ lại toàn bộ rồi.

Các độc giả chỉ thấy được mặt tốt thôi, rất ít người đào móc chuyện phía sau.

Đương nhiên các minh tinh còn lại đều muốn nghe ngóng, muốn hẹn Minh Thù chụp cho bọn họ, nhưng mà điện thoại Minh Thù quanh năm nằm ở trạng thái tắt máy, có thể liên lạc với của cô ngoại trừ Ôn Hạ Thanh ra thì cũng chỉ có vài bên hợp tác.

Giang Kiều cũng không phải một nhiếp ảnh gia hợp đồng gì cũng nhận.

Ôn Hạ Thanh không thể giúp người khác liên hệ với cô bừa bãi, đối phương có gọi điện thoại đến hỏi Minh Thù nhưng Minh Thù đều từ chối.

Hiện tại cô... còn có tiền.

Không muốn làm việc.

"Tích tích..."

Minh Thù gặm bánh mì, tầm mắt liếc nhìn phầm mềm nói chuyện trong máy tính lóe lên.

Một lúc lâu sau cô mới mở ra, tên hiện ra là một người đã lâu không liên lạc... Minh Thù suy nghĩ một lúc lâu mới tìm thấy người này từ trong trí nhớ.

Bạn học đại học..

Đề Phong Thính Vũ: Giang Kiều, cuối tuần này chúng tôi dự định tụ tập với nhau, cô tới không? Địa điểm tại Đào Hoa Cốc, vừa lúc gần đây hoa đào đang nở.

Đào hoa cốc? Hoa đào lại không thể ăn, có gì đẹp đâu, không đi.

Minh Thù tắt khung đối thoại, tin nhắn trong nhóm đại học đã 99+, Minh Thù mở ra nhìn, đều là nói chuyện Đào Hoa Cốc.

Đề Phong Thính Vũ: Được rồi, thầy kêu chúng ta dẫn theo các em khóa mới, Tô Nam Phong của khóa này cũng đến, nghe nói cậu ta là thiên tài khóa này.

Dao Tri Bất Thị Tuyết: Thiên tài không phải là Giang Kiều của chúng ta sao?

Phong Nhất Ban Đích Nam Nhân: Không thấy nói là thiên tài của khóa này sao? Hơn nữa Giang Kiều... Tôi không lăn lộn trong ngành này cũng lâu rồi, cũng không có tin tức gì của cô ấy.

Dao Tri Bất Thị Tuyết: Có thể so với Giang Kiều sao?

Tử Nhật: Tôi biết Tô Nam Phong, nghe người khác nói qua là đàn em của Giang Kiều, là đàn em lợi hại nhất. Trước đây không phải hắn từng nhận thưởng sao? Được rồi, Giang Kiều có tới hay không, đến lúc đó chúng ta sẽ biết.

Đề Phong Thính Vũ: Tôi hỏi rồi, cô ấy không trả lời.

Dao Tri Bất Thị Tuyết: Ôi, trước đây Giang Kiều chỉ tùy tiện cũng có thể nhận thưởng, lúc đi học không thèm nhìn đến chúng ta, hiện tại không chừng rất lợi hại, sao còn để ý đến những người như chúng ta chứ.

Dao Tri Bất Thị Tuyết này, giọng nói chua ngoa, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được.

Có lẽ trước đây cũng không đối xử tốt với nguyên chủ lắm.

Minh Thù cắn bánh mì, bắt đầu đánh chữ.

Giang Gia Tiểu Kiều: Ngụy Tự có đi không?

Cô vừa đánh ra, mọi người liền im lặng.

Phong Nhất Ban Đích Nam Nhân: Ngụy Tự là ai? Khóa chúng ta có người này sao?

Dao Tri Bất Thị Tuyết trốn rồi, không nói gì nữa.

Đề Phong Thính Vũ cảm thấy có chút quen tai, đi lật coi những văn kiện thầy đưa cho hắn.

Đề Phong Thính Vũ: Chung một khóa với Tô Nam Phong, cô ta cũng đi, Giang Kiều cô hỏi người này làm gì? Cô biết cô ta sao?

Giang Gia Tiểu Kiều: Cô ta đi, tôi cũng đi.

Mọi người không còn gì để nói.

Tên Ngụy Tự nghe thế nào cũng là tên một cô gái, hơn nữa giống như cũng không phải người nổi bật gì, cô lại đi vì một người như vậy, lẽ nào Ngụy Tự này có gì đặc biệt sao?

Đề Phong Thính Vũ xác nhận Ngụy Tự sẽ đi, Minh Thù lập tức đồng ý.

Đào hoa cốc ở trên một trấn nhỏ, trấn này tên là Đào Hoa trấn.

Bọn họ đi khoảng mấy ngày, đồ đạc cũng tương đối nhiều, nhiều người không sống chung một thành phố cho nên hẹn tại bên ngoài Đào Hoa trấn.

Minh Thù không mang nhiều đồ đạc, tùy tiện chạy xe qua.

Lúc cô đến đã có người đang đứng chờ, cô vừa mới xuống xe lập tức đã có người nhìn về phía cô thảo luận.

Gương mặt cô nổi bật rất dễ nhận ra.

"Giang Kiều, ở đây."

Minh Thù kéo cái hành lý qua, đi về phía người đang vẫy mình.

Người đàn ông này mặc đồ bình thường, bên cạnh là một túi hành lý màu xám tro, trên túi hành lý là một túi nhỏ đựng máy ảnh.

Người này tên Tiết Hàng, cũng chính là Đề Phong Thính Vỹ, lần này các hoạt động ở Đào Hoa Cốc là do anh ta phụ trách.

Lúc đi học, Tiết Hàng hình như là... lớp trưởng.

"Nhiều năm không gặp, Giang Kiều thực sự càng ngày càng xinh đẹp." Tiết Hàng muốn xách hành lý dùm Minh Thù.

Minh Thù tách tay anh ta ra, hơi cảnh giác: "Tự tôi xách là được rồi, không nặng."

Luôn có muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm.

Bên kia có một cô gái đội nón kêu lên: "Ôi, lớp trưởng, tỏ vẻ nịnh bợ săn đón không được sao."

Tiết hàng cũng có vẻ rất bình tĩnh, không để ý tới cô gái kia ý bảo Minh Thù hãy đi trước: "Còn có một vài bạn sắp đến rồi, chúng ta chờ bọn họ một chút, sau đó cùng nhau đi đến chỗ thuê. Có vài bạn đến trễ một chút cho nên ngày mai chúng ta mới đi Đào Hoa Cốc."

"Được."

Ngoại trừ Tiết Hàng và cô gái nói chuyện lúc nãy ra, còn có hai người nam sinh, nhưng bởi vì không quá quen nên chỉ chào hỏi.

Rất nhanh lại có hai người đến nữa.

Mọi người nói về những chuyện học kỳ trước, Minh Thù không thân với bọn họ lắm nên ngồi một bên ăn đồ.

"Ôi chao ôi chao, Hà Như đến rồi." Mọi người đang vui đùa đột nhiên im lặng.

Minh Thù nhìn theo tầm mắt của bọn họ, một chiếc Cayenne mấy triệu, đang chậm rãi lái tới gần.


Xe dừng lại trước mặt bọn họ, một nam một nữ từ trên xe bước xuống, nữ ăn mặc thời thượng, xách túi LV bản giới hạn. Son môi đỏ thẫm, mang kính mát lớn như nữ doanh nhân thành đạt.

Nam mặc âu phục giày da, cũng được xem là đẹp trai.

Từ cách ăn mặc của hai người chỉ có dùng hai chữ để hình dung, có tiền.

"Như Như, túi của cô thật đẹp." Cô gái đeo nón che nắng chạy nhanh tới, sờ túi xách của cô, gương mặt ngưỡng mộ: "Là bản giới hạn sao? Chắc chắn rất đắt, sờ lên là thấy khác liền."

"Tàm tạm, cũng không đắt, ông xã tặng cho tôi." Giọng nói Hà Như mềm mại dễ nghe, trong giọng nói ẩn giấu sự khoe khoang.

Giữa đám đông, cô gái Hà Như này như một đóa mai trong sương tuyết.

Cô gái mang nón che nắng liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện, cười chào hỏi: "Triệu thiếu gia, không ngờ anh cưới được Như Như nhà chúng tôi, diễm phúc không tệ đâu."

Người đàn ông được gọi là Triệu thiếu gia vừa đi tới ôm lấy Như Như: "Cũng vì Như Như tạo cơ hội nên tôi mới cưới được cô ấy..."

"Ha ha..."

"Triệu thiếu gia kế thừa gia nghiệp, bây giờ là triệu phú đó."

"Như Như thật là có phúc..."

Bạn học đều vây quanh Hà Như và Triệu thiếu gia nịnh bợ, Minh Thù ngồi ăn ở chỗ để hành lý, ăn rất nghiêm túc, căn bản không để ý đến bọn họ.

"Được rồi, chúng ta đi vào trước đi." Ôn chuyện cũ cũng tàm tạm, Tiết Hàng bắt đầu sắp xếp cho mọi người.

"Như như, tôi với cô ngồi xe chung đi." Cô gái đeo nón kéo cánh tay Hà Như.

"Cũng được." Hà Như vui vẻ bằng lòng, cô quay đầu nhìn Giang Kiều cô đơn phía sau: "Giang Kiều, cô cũng ngồi xe của tôi đi! Nơi này cách nơi đó một đoạn, để con trai vào trước đi."

Bây giờ trong đội chỉ có ba người con gái, đương nhiên không dám đi tranh chỗ ngồi trên xe của Triệu thiếu gia.

Minh Thù nhảy từ trên túi hành lý xuống: "Không cần."

Ai biết có phải ngươi mơ ước đồ ăn vặt của trẫm hay không!

Trẫm không đi!

Minh Thù kéo túi hành lý đi về phía trong trấn.

Hà Như bị từ chối, tâm trạng hơi khó chịu, cô gái mang nón che nắng lập tức nói: "Như Như cô đừng tức giận, cô ta như vậy đó, giả thanh cao, ngoại trừ kỹ thuật chụp ảnh không tệ thì không có gì có thể so với cô, đi đi đi, chúng ta vào xe ngồi đi."

Triệu thiếu gia nhìn Minh Thù di chuyển, ánh mắt mông lung có chút hoài niệm.

Hà Như bị cô gái đeo nón lôi kéo lên xe, không chú ý đến bộ dạng khác thường của Triệu thiếu gia.

Lái xe đương nhiên nhanh hơn đi bộ, lúc Minh Thù và đám người kia đến, Triệu thiếu gia và Hà Như đã ngồi ở sảnh khách sạn chờ.

Hiện tại những ngôi nhà này đều đặt tên, vừa cổ vừa nghệ thuật, những du khách yêu nghệ thuật đều chọn đến những khách sạn như vậy.

Phòng do Tiết Hàng đặt, hắn đi liên hệ với nhân viên, những người còn lại đều ở sảnh nhỏ chờ.

Cô gái mang nón che nắng dựa vào hành lý, nhai kẹo cao su hỏi Minh Thù: "Giang Kiều bây giờ cậu đang làm ở đâu vậy?"

Minh Thù liếc nhìn cô ta một cái: "Không làm gì cả?"

"Không làm gì cả? Sao lại thế, cô là người giỏi nhất trong khóa của chúng ta, tôi còn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp cô sẽ vào công ty lớn nào đó, hoặc tự mình mở phòng luôn chứ."

Cô gái mang nón che nắng kinh nhạc nói to.

"Vậy giờ cô là nhiếp ảnh gia tự do sao?" Có người hỏi.

Minh Thù không nói gì cả, chỉ cười một cái, xem như là thừa nhận.

Hà Như nũng nịu oán giận: "Nhiếp ảnh gia tự do rất cực, tôi vừa tốt nghiệp là ông xã tôi không cho đi làm nữa, thực ra tôi rất thích chụp ảnh, hiện tại thỉnh thoảng cũng có chụp, nhưng kỹ thuật kém hơn trước nhiều rồi."

"Không phải cô có chồng rồi sao? Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Trước đây thích chụp ảnh, không nghĩ tới bây giờ lại phí khoảng thời gian đó." Bên cạnh một nam sinh thở dài.

"Tôi cũng muốn làm một nhiếp ảnh gia tự do, nhưng nhà tôi..." Một người nam sinh buồn phiền, có lẽ người nhà hắn không muốn hắn trở thành một lãng tử phiêu bạt.

"Hiện tại sống tốt nhất trong lớp chúng ta chắc là Hà Như và Triệu thiếu gia rồi."

Mọi người đều ngưỡng mộ khiến cho Hà Như cực kỳ hưởng thụ.

Nhưng Hà Như cười có chút ngượng ngùng, cô liếc nhìn Minh Thù: "Giang Kiều bây giờ cô sống khó khăn không? Phí chụp ảnh rất đắt, nếu như cô có khó khăn gì cứ nói với tôi."

Nhiếp ảnh gia có danh tiếng có thực lực, không có nghĩa là có tiền.

Thời đại này làm gì cũng cần tiền, lúc này Hà Như cảm thấy rất ưu việt, dù cô không giỏi bằng Giang Kiều thì sao, mọi người cũng đang nịnh bợ cô đấy thôi?

Minh Thù một tay vịn trụ hành lý, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: "Tôi thiếu một triệu, cô có thể cho tôi."

Hà Như: "..."

Mọi người: "..."

Cô thật không biết khách khí! Không nghe thấy lời bọn họ là khách sáo sao?

"Giang Kiều cô thiếu tiền như vậy sao?" Hà Như đã nói như vậy nên không thể từ chối, đơn giản dời đi sự chú ý.

"Người nào không thiếu tiền?" Dường như Minh Thù không hề cảm thấy cô đưa ra ý kiến này là kỳ lạ, bình tĩnh thoải mái hỏi lại.

"Nói vậy thôi, nhưng không phải mọi người ai cũng thiếu tiền như vậy. Giang Kiều, có phải cô gặp phiền phức gì hay không?" Hà Như nói: "Mọi người đều là bạn học cũ, nếu gặp chuyện gì cô có thể nói với chúng tôi."

Minh Thù mỉm cười: "Chỉ thiếu một triệu."

Mọi người: "..."

Một câu nói này của Minh Thù có thể làm nghẹn chết một đám người, Hà Như tùy tiện tìm một bậc thang, liền đổi chủ đề, không hề nói vấn đề này nữa.

Nếu lỡ Minh Thù thật sự mượn cô một triệu thì sao?

-

Minh Thù ở trong phòng cả buổi chiều, phòng của cô có cửa sổ có thể nhìn xuống sân, cô đang nghe đám người bên dưới khoe khoang.

Đặc biệt Hà Như và Triệu thiếu gia là mục tiêu chủ yếu của mọi người.

Triệu thiếu gia là phú nhị đại, Hà Như gả vào nhà giàu có, bây giờ sống cuộc sống hào môn của một quý bà.

Những cô gái tới sau đang khoe khoang hùa theo Hà Như.

Minh Thù cảm thán, số mệnh mình không tốt, không phải là một phú nhị đại, nếu không... Cô có thề bao hết đồ ăn vặt, cưới một người đầu bếp.

Trời!

Số mệnh!

[...] Tư tưởng của ký chủ có vấn đề đúng không?

Buổi tối nhân tài trong khóa Ngụy Tự và Tô Nam Phong mới đến.

Minh Thù ăn tại khách sạn nhà hàng, bọn họ theo Tiết Hàng tiến đến.

Sát vách một bàn có mấy cô gái xúm lại kề tai nói nhỏ.

"Đàn em Tô Nam Phong đẹp trai quá ha?"

"Đẹp trai có ích lợi gì, cô muốn trâu già gặm cỏ non?"

"Vậy thì sao, khuôn mặt đẹp không được nhìn sao, loại này đúng là loại tôi thích, nhìn trong lòng rất vui vẻ. Cô chưa nghe qua chuyện con gái hơn ba nhà ôm vàng sao?"

"Phụt... Chồng cô không phải Kỷ Cẩm sao? sao đứng núi này trông núi nọ rồi?"

"Giống nhau sao? Kỷ Cẩm là vua không thể chạm tới, chỉ có thể sống trong mơ của tôi. Đúng rồi, lần này ảnh chụp ông xã tôi đẹp trai ngời ngời, trước đây nếu không phải tôi từ bỏ nghề nhiếp ảnh thì bây giờ có thể chụp cho ông xã những tấm hình đẹp như vậy rồi."

"Không thấy mà cô cứ nói vậy sao, ha ha."

"Tạp chí Tân Ngữ chụp Kỷ Cẩm thực sự rất đẹp, không biết là người nào chụp..."

Tô Nam Phong vốn định ngồi vào vị trí bên ngoài, chuyển mắt nhìn thấy Minh Thù, hắn nói với Tiết Hàng một tiếng rồi đi thẳng về phía Minh Thù.

Ngụy Tự nhìn Minh Thù, cả người cũng không tốt... Tại sao cô ta lại ở đây?

Đúng rồi... Ngụy Tự mới nhớ ra khóa này là khóa của cô ta.

"Chị, chị cũng tới rồi à?" Tô Nam Phong giọng nói vẫn nhạt như vậy: "Tôi có thể ngồi không?"

Minh Thù cắn cái muỗng, liếc cô gái phía sau: "Cậu muốn bọn họ giết tôi à?"

Tô Nam Phong có chút không rõ quay đầu, mộ nhóm cô gái nhao nhao nhìn xung quanh.


"Ngồi đi."

Tô Nam Phong lúc này mới kéo ghế ra ngồi xuống, Ngụy Tự rất muốn đi qua, nhưng cô sợ khi qua Minh Thù nói những lời làm cô mất mặt nên cuối cùng không qua.

Cô xoay người chào hỏi những người khác, rất nhanh thì trao đổi tên với những cô gái kia, cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ.

Ngụy Tự giống như không cẩn thận nói lộ ra cha mình là đạo diễn, còn quay qua phim của Kỷ Cẩm. Người này kêu Kỷ Cẩm là chồng, người kia kêu Kỷ Cẩm là thân thích, cứ nói tới nói lui.

Mấy người này nói chuyện rất hợp, dường như không vì khác khóa mà có sự khác nhau.

Trò chuyện trong một lúc, có người tìm hiểu Ngụy Tự.

"Đàn em Tô Nam Phong và Giang Kiều quan hệ rất tốt sao?"

Ngụy Tự liếc nhìn về phía hai người đang nói chuyện: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là lần trước bọn họ có đi ăn chung."

"Ăn chung rồi sao?" Các nữ sinh ngạc nhiên: "Nếu vậy quan hệ không đơn giản đâu?"

Đáy lòng Ngụy Tự có chút khó chịu: "Chị Giang Kiều nổi tiếng khắp trường, có lẽ là Tô Nam Phong hỏi vấn đề gì đó thôi."

"Tôi thấy Tô Nam Phong này rất lạnh nhạt, có thể nói với Giang Kiều nhiều như vậy, đây không phải là thích thì là cái gì?"

Ngụy Tự: "..." Đám người này nói bậy gì đó, Tô Nam Phong làm sao có thể thích cô ta.

Có một cô gái nào đó đến gần bọn họ, thấp giọng nói: "Trước đây lúc Giang Kiều còn học, Triệu thiếu gia cũng theo đuổi Giang Kiều, đáng tiếc Giang Kiều không coi trọng Triệu thiếu gia. Bây giờ nhìn Hà Như đi, muốn cái gì thì có cái đó, người với người thật khác nhau mà."

"Thật hay giả?"

"Mọi người cũng không biết sao! Chuyện này cũng là tôi nghe người khác nói. Triệu thiếu gia khi đó, có người nào không muốn làm bạn gái hắn, theo đuổi Giang Kiều thất bại, có thể là Triệu thiếu gia cảm thấy mất mặt, không dám nói ra ngoài."

"Vậy Hà Như biết không?"

"Nếu Hà Như không biết sao có thể đối xử kỳ lạ với Giang Kiều như vậy?"

"Nói ra thì Giang Kiều thực sự xinh đẹp..."

Mọi người nhìn về phía sau, cô gái chống cằm nghe Tô Nam Phong nói, mỉm cười, ánh sáng khách sạn lờ mờ, khiến cho cô có một vẻ đẹp lung linh như mưa bụi Giang Nam.

Trước đây cũng chính vẻ đẹp này, tốt nghiệp đã nhiều năm, nhưng bộ dạng của cô vẫn trẻ trung như vậy, giống như thời gian ngừng trôi đối với cô ta.

Đáy lòng các cô gái bắt đầu ghen tỵ.

"Hiện tại cô ta đang làm gì? Nghề nhiếp ảnh gia này không tốt lắm, không biết lớp chúng ta còn bao nhiêu người làm nghề này, dù cho có làm chắc cũng không tốt lắm."

"Không biết nữa, đã lâu không quan tâm đến."

"Tôi cũng..."

Mấy cô gái này tới muộn, đương nhiên không biết cuộc nói chuyện của Minh Thù và Hà Như.

"Tiểu Tự, cô biết không?"

Ngụy Tự chưa tốt nghiệp lại học chụp ảnh, có lẽ cô biết rõ về giới chụp ảnh.

"Hình như là nhiếp ảnh gia tự do." Ngụy Tự nói: "Chị ấy giỏi như vậy, nếu muốn làm cái gì cũng khẳng định không có vấn đề."

"Nhiếp ảnh gia tự do nói dễ nghe một chút là nghề tự do, nói khó nghe thì là không có việc làm." Nam sinh bên cạnh nghiêng người nói tiếp: "Con gái các cô còn đỡ, còn những người như chúng tôi đây, người nhà chỉ hy vọng có một công việc ổn định, trước đây có ước mơ đẹp thế nào đi nữa thì bây giờ cũng bị cuộc đời xô đẩy hết rồi."

Có lẽ mọi người đều đồng cảm, bắt đầu oán giận cuộc sống gần đây.

Ngụy Tự không chú ý tới Minh Thù rời đi lúc nào, đợi mọi người tan cuộc, Ngụy Tự và Tô Nam Phong cùng lên lầu.

Tô Nam Phong ở lầu hai, cô ở tại lầu ba.

"Tô Nam Phong, mới vừa rồi cậu cùng chị Giang Kiều trò chuyện gì vậy?" Ngụy Tự cẩn thận hỏi.

"Không có gì." Tô Nam Phong trở về.

Biết rõ tính tình Tô Nam Phong như vậy, nhưng Ngụy Tự vẫn có chút tủi thân, lâu nay cô cũng học theo hắn rất nhiều, gần đây cũng rất cố gắng, tại sao hắn lại không chịu liếc mắt nhìn cô một cái.

Chẳng lẽ cô còn chưa đủ tốt?

Thấy đã đến lầu hai rồi, Ngụy Tự cũng tìm không được chuyện nói, cô cắn cắn môi: "Ngày mai gặp."

"Ừ."

Ngụy Tự nhìn Tô Nam Phong biến mất ở cuối hành lang, cô xoay người lên lầu.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Ngụy Tự bước một đoạn, sau một giây, cô bước nhẹ nhàng đi lên cầu thang, cẩn thận nhìn về bên kia.

"Không có gì, chỉ là nhiều năm không gặp, muốn ôn lại chuyện cũ với cô, không hoan nghênh sao?"

Ngụy Tự trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa rồi những người đó nói là sự thật... Giang Kiều thật sự cùng vị Triệu thiếu gia này...

Ngụy Tự vốn còn muốn tiếp tục nghe, nhưng phía dưới có người đi lên, cô nhanh chóng bước xuống vài bước, rồi giả vờ gây ra tiếng động bước lên.

Khi cô đi hết thang lầu, ngẩng đầu một cái thấy Minh Thù khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, không thấy người Triệu thiếu gia kia nữa.

-

Ngày thứ hai.

Mọi người vào Đào Hoa Cốc, dù gì cũng đều học nhiếp ảnh, nên mọi người đều mang máy ảnh của mình theo. Trên đường đi các nam sinh đều giúp nữ sinh chụp hình.

Tiết Hàng thì cẩn thận ghi nhớ lời thầy dặn dò, dẫn theo đám Tô Nam Phong trả lời một vài vấn đề.

"Giang Kiều, cô chụp tĩnh vật tốt hơn tôi, cô chụp cho bọn họ một tấm đi." Tiết hàng đột nhiên gọi Minh Thù.

Minh Thù ngắt một đóa hoa đào đang suy nghĩ có thể ăn được hay không, nghe Tiết Hàng gọi mình, cô thu tay về bỏ vào túi áo khoác: "Chuyện thầy giao cho cậu tại sao tôi phải làm?"

Lãng phí thể lực, không làm.

Tiết Hàng cũng phát hiện cô gái này khó chịu hơn trước đây, nhưng trước mặt các đàn em không nể mặt hắn, đáy lòng Tiết Hàng cũng có chút bối rối: "Chỉ chụp một tấm có thể tốn bao nhiêu thời gian của cô chứ."

"Tôi không muốn chụp." Minh Thù cười tươi tắn.

"..."

"Mọi người tự chơi đi, tôi không chơi." Trẫm muốn đi tìm Ngụy Tự kéo giá trị thù hận.

Vừa rồi không thấy Tô Nam Phong và Ngụy Tự đâu.

Minh Thù bước vào rừng hoa đào, màu hồng của đào hoa che hết người cô.

[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Kỷ Cẩm.]

Minh Thù: "?"

Cái quái gì vậy?

Cô cách xa Kỷ Cẩm cả ngàn cây số, bây giờ lại có nhiệm vụ này? Đám tiểu yêu tinh đánh nhau chết máy rồi sao?

[Nhiệm vụ ẩn: Xem tôi có chụp không.]

[Gợi ý: Từ chối hơn mười người hẹn chụp hình, phạm vi người sẽ do hệ thống quyết định.]

Minh Thù: "..."

Đây là nhiệm vụ gì vậy?

Ngươi xem ta chụp hay không? Có phải cả người cũng phải do ngươi quyết định? Đùa giỡn trẫm vui lắm sao?

Hài Hòa Hiệu phát xong nhiệm vụ liền trốn đi, Minh Thù muốn nói với nó cũng không được.

"Tiểu Tự, cô chụp thật đẹp."

Minh Thù chợt nghe được tiếng nói, cô nhìn sang bên rừng hoa đào, con đường bị hoa che có vài người đứng, Ngụy Tự đứng giữa.

"Tiểu Tự, cô chụp cảnh vật cũng đâu tệ hơn Giang Kiều."

"Không có không có, chị Giang Kiều là tấm gương để tôi học hỏi." Ngụy Tự vô cùng khiêm tốn.

Minh Thù: "..." Trăm ngàn lần đừng học hỏi theo ta, trẫm sợ phải ôm chặt đồ ăn vặt.

Gần đây Ngụy Tự mới học được kỹ năng mới, đối với phong cảnh như thế nào thì cô cũng có thể chụp rất đẹp.

Phạm vi chụp hình rất lớn, không có cứng nhắc chuyện địa điểm.

"Tiểu Tự, hay là cô giúp tôi chụp một tấm đi?"

"A... Tôi không được, tôi không được... Tôi chụp người không tốt lắm." Ngụy Tự nào dám đồng ý, trừ khi người nhờ cô chụp đứng ở chỗ cô đã từng chụp qua.

"Vậy sao..."

Vì cũng không quá quen, nên mọi người không dám yêu cầu quá đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK