Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Minh Thù đứng dậy, nhánh cây trong tay đánh lên mu bàn tay Bạch Yên Nhiên:

"Lời cô ấy nói đại diện lời của ta, ai cho cô chỉ tay vào người của ta?"

Bạch Yên Nhiên bị đau la lên, mu bàn tay trắng nõn theo mắt thường có thể thấy sưng đỏ lên, Bạch Yên Nhiên ôm tay, lửa giận trong mắt bùng lên:

"Cô dám đánh ta."

Nữ nhân này xảy ra chuyện gì vậy? Trước đây nàng nói cái gì cũng sẽ làm theo ý nàng, tại sao lần này trở nên kỳ lạ như vậy.

"Đánh cô thì làm sao?"

Minh Thù cười khẽ: "Cô cho cô là thần tiên, ta không dám đánh?"

Trước kia Chức Phách nhẫn nhịn ngươi, nhưng trẫm thì không tốt tính như thế.

"Chức Phách, cô nhớ rõ thân phận bản thân là gì sao?"

Nàng còn dám cười, có cái gì hay mà cười.

Ngực Bạch Yên Nhiên phập phồng, tức giận không nhẹ.

Minh Thù nhướng mày: "Cô nói thử xem ta là thân phận gì?"

"Cô là người bảo vệ ta, cô chính là một hạ nhân, cô nói cô là thân phận gì?"

Có thể là Bạch Yên Nhiên tức giận, nên có chút không kiểm soát được lời nói.

Nói xong, nàng cũng có chút hối hận, nhưng ngẫm lại nàng nói cũng không sai, nàng ta vốn là đến bảo vệ mình, bình thường nàng cũng sai khiến nàng ta, không phải hạ nhân thì là cái gì?

"Bạch Yên Nhiên, đầu cô có phải bị ngâm nước hay không, tiểu thư nhà ta làm hạ nhân cho cô, cô nhận nổi sao?"

Cuối cùng, Hồi Tuyết cũng có thể bùng nổ một phen, Bạch Yên Nhiên thật đúng là tự cho mình là đại nhân, trước kia nếu không phải tiểu thư chịu đựng nàng ta, không biết đã bị Lưu Phong đánh chết bao nhiêu lần.

"Ta đường đường là tiểu thư Bạch gia, có cái gì không nhận nổi."

Bạch Yên Nhiên ưỡn thẳng lưng: "Chức Phách, hiện tại ta ra lệnh cho cô mang con linh thú kia trở về."

"Cô..."

Hồi Tuyết bị hành vi không biết xấu hổ của Bạch Yên Nhiên kia, làm cho khiếp sợ.

Minh Thù mỉm cười với Bạch Yên Nhiên: "Vậy cô chờ đó, ngàn vạn lần đừng rời đi."

"Tiểu thư!"

Lúc trước không phải tiểu thư đã nói mặc kệ Bạch Yên Nhiên sao? Sao bây giờ lại nghe theo lời Bạch Yên Nhiên?

"Đừng đi theo ta, để ý thịt nướng cho ta."

Minh Thù chỉ chỉ thịt nướng đã bắt đầu vàng ruộm, xắn tay áo, từ trong đám người đang xem trò vui đi vào bụi cỏ.

Bạch Yên Nhiên đắc ý trừng Hồi Tuyết, hừ lạnh:

"Chờ cô ta trở lại, ta để cho cô ta xử lý ngươi."

Dám tranh cãi cùng mình, chán sống lần này phải dạy dỗ con nha đầu này thật tốt, nếu không nó không biết nơi này ai là chủ.

"Được rồi, mọi người đừng sợ hãi, Chức Phách sẽ giết chết con linh thú kia."

Bạch Yên Nhiên tự tin xoay người, nói với những người khác.

Mọi người có hơi do dự, có người lựa chọn rời đi, có người trung thành với Bạch Yên Nhiên lựa chọn ở lại.

Những học sinh lúc trước có thể không ưa Bạch Yên Nhiên, kéo Dương Thư Phong nửa sống nửa chết rời đi.

Cuối cùng, còn dư lại không nhiều người lắm.

Dễ thấy nhất chính là một nam tử áo đen, tướng mạo, thần thái đó, khí thế đó vừa nhìn chính là không phải người... À không, vừa nhìn chính là không phải người thường.

Bên người nam nhân, có mấy người ăn mặc như hộ vệ, trong đó có một người ôm một nữ nhân, nữ nhân sắc mặt tái nhợt, dường như bị trọng thương.

Ánh mắt Bạch Yên Nhiên rơi vào trên người nam nhân, đáy lòng nàng khẩn trương một chút, vừa rồi bị giận điên lên đã quên hắn ở đây.

Nhanh chóng sửa sang lại tóc, trên mặt Bạch Yên Nhiên lộ ra nụ cười xinh đẹp, lắc lắc eo thon nhỏ đi tới, giọng nói dịu dàng:

"Thất vương gia, người đừng lo lắng, Chức Phách biết y thuật, chờ nàng ta trở lại, ta sẽ để cho nàng xem bệnh cho Phỉ Nhi muội muội."

Trong mắt Bạch Yên Nhiên đều là yêu thích, nhưng ánh mắt quét sang cô gái kia, trong mắt liền lóe lên hận ý.

"Vậy sao?"

Nam tử lạnh nhạt lên tiếng, lễ độ nhưng xa cách nói:

"Vậy làm phiền Bạch tiểu thư."

"Đây là vinh hạnh của Yên Nhiên." Đột nhiên Bạch Yên Nhiên e thẹn.

...

Sau nửa canh giờ, Minh Thù từ trong bụi cỏ đi ra, Hồi Tuyết lập tức nghênh đón, đến gần, Hồi Tuyết nhìn thấy thứ theo phía sau, da đầu nàng tê dại một trận, muốn gọi Lưu Phong theo bản năng.

"Suỵt."

Ngón tay mang theo vài phần ấm áp đặt lên môi Hồi Tuyết, Hồi Tuyết nhìn đôi mắt mang theo ý cười nồng đậm, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Ánh mắt liếc về phía sau, linh thú phía sau nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt như lưu ly lại không thấy hung hãn, trái lại có vài phần nghi hoặc và sợ hãi. Nó nhếch miệng về phía Hồi Tuyết, lộ ra hàm răng trắng xóa.

Hồi Tuyết: "..."

Tiểu thư muốn làm chuyện gì đây!

"Chức Phách, linh thú đâu?"

Bạch Yên Nhiên đứng cách đó không xa, nhìn các nàng bên này, bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, Hồi Tuyết hận không thể tát chết nàng ta.

Minh Thù nghiêng người, duỗi tay đẩy cỏ dại ngăn trở tầm mắt bọn họ:

"Này, linh thú của cô."

Cỏ dại bị đẩy ra lộ ra linh thú phía sau, linh thú há mồm hung hãn nhìn chằm chằm mọi người, trong nháy mắt khi Minh Thù đẩy cỏ ra, nhanh chóng nhảy đến, lao về phía Bạch Yên Nhiên.

Đột nhiên xảy ra sự việc, không biết có phải Bạch Yên Nhiên bị giật mình hay không, đứng cứng ngắc tại chỗ, trơ mắt nhìn linh thú đang nhào về phía mình.

Trong tình huống mành chỉ treo chuông, bên cạnh có người nhào về phía nàng, hai người lăn vài vòng trên mặt đất, linh thú vồ hụt. Mà hộ vệ bên cạnh Thất vương gia kia nhân cơ hội ra tay, hấp dẫn lực chú ý của linh thú, linh thú buông tha Bạch Yên Nhiên, quyết đấu với những người khác.

"Không muốn chết thì đến hỗ trợ!"

Linh thú cấp sáu không dễ đối phó như vậy, hộ vệ lui về phía bên cạnh, hét lớn một tiếng.

Xuyên qua đám người hỗn loạn, Thất vương gia nhìn về phía nữ nhân ngồi trước đống lửa, nàng chống cằm, mỉm cười nhìn hỗn chiến. Một thân y phục trắng, mặc thêm một chiếc áo khoác màu đỏ.

Ánh lửa chập chờn, cả người nữ tử như phủ một tầng ánh sáng ấm áp, nhu hòa.

Nhưng mà chính nữ nhân này mang về một con linh thú công kích bọn họ, lúc này còn xem như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở đó xem kịch.

Lần thứ hai, ánh mắt Thất vương gia rơi vào áo khoác Minh Thù, hình ảnh thêu trên đó hình như có chút quen thuộc, giống như là đã thấy ở đâu.

"Vương gia, cẩn thận."

Chẳng biết lúc nào linh thú đã đến gần Thất vương gia, lúc này giương miệng to như chậu máu, chuẩn bị cắn hắn.

Đôi mắt Thất vương gia híp lại, vung tay lên, tay áo tung bay, luồng khí mạnh mẽ từ trong tay áo hắn bắn ra, đánh vào bụng linh thú, linh thú gào một tiếng, thân hình bay tới cây khô cách đó không xa.

Sắc mặt Thất vương gia vài phần khó coi, huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể, vết thương lúc trước càng trầm trọng thêm. Hắn ổn định hơi thở, khí thế không giảm chút nào.

Trực giác của linh thú nói cho nó biết rằng, nam nhân này không dễ chọc.

Linh thú nhìn về phía Minh Thù kêu ngao ngao hai tiếng, Minh Thù phất phất cành cây trong tay:

"Đồ ngốc, chạy mau."

Linh thú gầm lên một tiếng, hung tợn trừng mắt Thất vương gia đả thương nó, cong người nhảy vào bụi cỏ, biến mất trong rừng sâu.

"Chức Phách, cô có ý gì!"

Bạch Yên Nhiên tránh người đỡ nàng, vọt tới trước mặt Minh Thù, giọng nói sắc nhọn:

"Tại sao cô lại dẫn linh thú đến tấn công chúng ta?"

Minh Thù xoay xoay cành cây trong tay, mỉm cười:

"Nói đạo lý được không? Là cô bảo ta mang về, cô lại không nói muốn nó sống hay chết. Ta đây không phải là theo mệnh lệnh của cô làm việc sao? Muốn nói sao ta tàn độc, nên hỏi bản thân cô đi?"

"Ta..."

Lúc nào mình cho cô ta mang về? Bạch Yên Nhiên thở phì phò:

"Ta bảo cô đi giết nó, giết nó, cô nghe không hiểu sao?"

"Người ta không dễ dàng gì mới trưởng thành được như vậy, giết thì đáng tiếc biết bao, ta không ra tay được."

Mọi người im lặng trợn mắt, trước khi nói dối, phiền ngươi giấu thịt nướng trước mặt đi được không?

"Chức Phách, cô điên rồi đúng không?"

Bạch Yên Nhiên không muốn mất mặt trước mặt Thất vương gia, nhưng thật sự là không thể nhịn được tức giận. Rốt cuộc Chức Phách này xảy ra chuyện gì, mới có vài ngày không gặp mà thôi, sao thái độ đối với mình khác nhau một trời một vực?

"Không điên." Trẫm rất khỏe.

"Vậy rốt cuộc cô muốn làm gì? Để linh thú tấn công..."

Đang nói, đột nhiên Bạch Yên Nhiên im bặt, trong đôi mắt xinh đẹp dần dần nảy lên sự thật không thể tin nổi:

"Cô, cô biết chế ngự thú?"

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Thất vương gia đồng thời nhìn về phía Minh Thù.

Đại Lục Huyền Nguyên có rất nhiều ngành nghề, phổ biến nhất đó là linh sư, chỉ cần có linh mạch bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành linh sư, khác nhau ở cấp bậc cao thấp.

Mà ngoại trừ linh sư - là nghề nghiệp phổ biến, còn có dược sư, luyện khí sư, trận pháp sư, ngự thú sư một đống nghề nghiệp như thế.

Trong đó, dược sư và ngự thú sư là tôn quý nhất.

Tầm quan trọng của dược sư không cần phải nhiều lời, ai chẳng có lúc sinh bệnh hay bị thương?

Còn ngự thú sư lại có thể thuần hóa linh thú, dễ dàng khế ước với linh thú hơn, phải biết rằng nguy hiểm khi khế ước một con linh thú đã thuần hóa, giảm xuống đến chín mươi phần trăm, so với một con linh thú chưa thuần hóa.

Linh thú hung tàn dũng mãnh, sau khi khế ước chính là vũ khí lợi hại, linh thú càng cao cấp khế ước càng khó, lúc này ngự thú sư có thể phát huy tác dụng quan trọng.

"Chế ngự thú?"

Nụ cười Minh Thù càng sâu thêm: "Kỹ năng này hình như rất lợi hại, đáng tiếc ta không có."

Bạch Yên Nhiên đương nhiên không tin: "Cô không chế ngự thú, tại sao linh thú lại nghe lời cô?"

Chỉ có ngự thú sư mới có thể sai khiến linh thú, nàng nhất định biết ngự thú thuật.

Ngự thú thuật...

Lần này đến sơn mạch Ma Phong, chính là vì bắt một con linh thú lợi hại khế ước, nếu như nàng ta biết ngự thú thuật, mình khế ước một con linh thú lợi hại không phải dễ dàng sao Nội tâm Bạch Yên Nhiên mơ hồ nhảy nhót.

Sớm biết nàng ta biết ngự thú thuật, mình sẽ không đối xử với nàng ta như thế.

Ngươi có bản lãnh này cũng không nói sớm, bây giờ xảy ra cục diện này, cũng không thể khiến mình nói xin lỗi nàng chứ?

"Là nó tự nguyện nghe lời ta, ta có thể có biện pháp gì, cô không phục thì đi bảo nó nghe lời cô đi."

Minh Thù vươn tay kéo một khối thịt bên ngoài cháy sém, bên trong mềm mịn, hương vị lan tỏa khắp nơi.

Bạch Yên Nhiên còn đang rối rắm không muốn nói xin lỗi, người vẫn được hộ vệ Thất vương gia ôm đột nhiên rên khẽ, nàng dường như không có ý thức, chỉ cào loạn y phục và da thịt mình, trong chốc lát da thịt non mịn bị cào nát, từ từ hiện lên từng vết xước nhỏ.

Minh Thù cắn thịt linh thú thơm ngon, nhìn tình cảnh hỗn loạn bên kia.

Thất vương gia chắp tay đứng trong đám người, cũng không thấy lo lắng, thậm chí vẻ mặt không thay đổi. Minh Thù liếm liếm đầu ngón tay, hỏi:

"Đó là ai?"

Hồi Tuyết nhìn theo ánh mắt Minh Thù:

"Thất vương gia của hoàng thất, Phượng Thành. Nữ nhân phát bệnh kia là Thất vương phi tương lai, Tiêu Như Phỉ."

Tiêu Như Phỉ?

Nữ chính giả tên Tiêu Như Phong. Tiêu Như Phỉ này hình như là tiểu thư con vợ cả Tiêu gia, nữ chính chính thức của vị này vốn nên xuôi chèo mát mái, sống hết một đời cùng nam chính Phượng Thành.

Kết quả Tiêu Như Phong bị người xuyên vào, Tiêu Như Phỉ liền sống khổ sở, bị Tiêu Như Phong cướp giật người yêu không nói, cuối cùng còn rơi vào tình cảnh cửa nát nhà tan.

Nữ chính giả quá hung tàn.

Sợ đến mức, trẫm phải ăn một con linh thú an ủi tâm hồn.

[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Bạch Yên Nhiên.]

Bạch Yên Nhiên? Đây không phải là chuyện dễ dàng sao? Quá không có kỹ xảo cao siêu, không biểu hiện được uy mãnh của trẫm, có thể đổi cái khác hay không?

[Không thể.]

Đây là nhiệm vụ nghiêm chỉnh, sao có thể nói đổi liền đổi?

Vậy... Hay là ngươi phát một cái hàm lượng tương đối có kĩ thuật?

[Chưa đạt đến điều kiện kích hoạt, không thể tuyên bố.]

Hài Hòa Hiệu tiếp tục cự tuyệt, nó cũng là hệ thống có nguyên tắc, làm sao sẽ vì ký chủ nói xằng nói bậy mà thỏa hiệp?

[Phượng Thành là người phát động nhiệm vụ nhánh, cô có thể đắc tội hắn vài lần.]

Ê này!

Mới nói không tùy tiện thỏa hiệp mà?

[...] Thỏa hiệp không phải người.

Thời điểm Minh Thù cùng "bạn tốt" Hài Hòa Hiệu trao đổi, Bạch Yên Nhiên vui sướng từ bên kia chạy tới, trong giọng nói có hơi gượng gạo, nhưng vẫn không thể đổi cái tính tiểu thư cao cao tại thượng:

"Chức Phách, cô đi xem bệnh cho cô ấy."

"Không đi."

Bạch Yên Nhiên liếc sang bên kia, nhỏ giọng:

"Hắn là Thất vương gia, cô đừng đắc tội hắn, cô đi xem thử xem, nói là trị không hết là được."

Cho là nàng muốn cứu Tiêu Như Phỉ kia sao?

Nàng ước gì Tiêu Như Phỉ chết đi, nàng và Thất vương gia mới là trời đất tạo nên một đôi, con tiện nhân kia dựa vào cái gì mà chiếm lấy danh hiệu Thất vương phi tương lai.

"Không rảnh."

"Chức Phách!"

Bạch Yên Nhiên bị cự tuyệt hai lần, không nhịn được mà nổi điên, giọng nói sắc nhọn chói tai, có thể sợ là bị những người khác nghe, lại tận lực hạ giọng, nghe vào vô cùng kỳ lạ:

"Cô đi hay không?"

Minh Thù cong môi nở nụ cười, môi mỏng hé ra hợp lại:

"Không đi, cô có bản lĩnh thì tự mình đi đi."

"Nếu ta có thể đi, còn gọi cô?"

Bạch Yên Nhiên hừ lạnh: "Ta bảo cô đi là để mắt đến cô. Chức Phách, cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Không có Bạch gia bảo vệ, cô cho là cô biết ngự thú thuật thì có thể sống sót trên Đại Lục này sao?"

Nói đến phần sau, Bạch Yên Nhiên có vẻ như đang uy hiếp.

Nghề nghiệp tôn quý này đương nhiên là cũng có nguy hiểm.

Có câu ăn không được thì đạp đổ, tất cả mọi người đều đừng mong có.

"Những lời này của cô..."

Trong giọng nói Minh Thù giương cao thêm vài phần, Bạch Yên Nhiên cho là uy hiếp của mình có hiệu quả, nhưng khóe miệng còn chưa kịp cong lên, câu nói tiếp theo của Minh Thù liền đâm vào tim cô ta:

"Ta nhất định sống tốt ở Đại Lục này, nhưng mà có thể là cô không nhìn thấy được."

Nói chuyện đừng đứt ngang giữa chừng được không!

Cái gì gọi là có thể cô ta không nhìn thấy được? Là rủa cô ta sẽ chết sao?

"Chức Phách, cô đừng có quá đáng!"

Minh Thù ném xương trong tay xuống, rút một cái khăn tay ra lau lau:

"Thứ nhất ta không bán mình cho cô, thứ hai không thiếu cô tiền, từ chối là quyền lợi của ta, xin hỏi quá đáng chỗ nào?"

Đừng nói nàng không có nghĩa vụ cứu người, dù cho có, Tuyệt Hồn cốc cứu người cũng là có quy củ, không phải tùy tiện người nào cũng cứu.

Lúc trước nguyên chủ ngu xuẩn, cũng có thể là vì cốt truyện yêu cầu, cho nên mới bao dung Bạch Yên Nhiên, để cô ta sai khiến mình như hạ nhân.

Cốt truyện thật lợi hại.

Ăn chút đồ ăn an ủi.

Bạch Yên Nhiên cắn răng, ánh mắt cô ta hướng sang bên Phượng Thành, thu lại biểu hiện dữ tợn trên mặt, nước mắt đong đầy trong nháy mắt, lã chã chực khóc nói:

"Chỉ là bảo cô đi xem Như Phỉ muội muội, ta biết lúc trước ta sai tình huống của Như Phỉ muội muội nguy hiểm, Chức Phách cô giúp đỡ xem một chút đi, ta sẽ trả tiền xem bệnh cho cô."

Ô!

Toàn bộ Đại Lục đều thiếu nợ ngươi nha!

Diễn xuất như thế sao không đi diễn kịch luôn đi?

Phượng Thành mang theo nhiều hộ vệ, đúng lúc nghe Bạch Yên Nhiên nói thế, hắn nhàn nhạt đảo qua Bạch Yên Nhiên, cũng không biết có nghe đoạn đối thoại lúc trước của các nàng hay không.

Hắn không nói chuyện, hộ vệ ôm quyền với Minh Thù:

"Chức Phách cô nương, làm phiền ngài xem bệnh cho Tiêu tiểu thư."

Minh Thù mỉm cười, ánh mắt nhìn sang Phượng Thành, ngón tay trắng nõn chỉ Bạch Yên Nhiên:

"Muốn ta xem bệnh cũng được, các ngươi đánh cô ta một trận đi."

"Chức Phách, cô..."

Bạch Yên Nhiên đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung.

Biểu hiện trên mặt Phượng Thành biến hóa vi diệu, hộ vệ trực tiếp ngẩn người.

Hắn nghe lầm?

Hộ vệ che giấu sự thất lễ của mình, nói:

"Thứ cho ta mạo muội, lúc trước Chức Phách cô nương và Bạch tiểu thư là ở cạnh nhau đó."

"Có muốn xem bệnh hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK