Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
“Keng…”

“Lại có người mới, khó có được mà, vòng trước là toàn quân bị diệt hết đấy.”

“Ôi trời, còn là hai người.”

“Hai?”

“Làm sao có thể, một lần không phải chỉ có thể có một người sao?”

“Đây không phải là hai sao? Lẽ nào đến đếm tôi cũng làm không xong?”

Nơi diễn ra tựa như vòng luân hồi năm sao, không ít người đứng chung một chỗ thảo luận, so với vòng luân hồi năm sao những người này nhìn qua quá tùy tiện, cũng không có nhiều đề phòng.

Điều bọn họ kinh ngạc chính là lại có hai người vượt qua.

[Chào mừng người chơi Ngân Lạc, Phó Thần gia nhập vào Hoa Hạ chiến đội.]

Minh Thù: “...”

Nội tâm trẫm đang yên tĩnh, thậm chí hơi muốn ăn đồ ăn vặt.

Nếu biết vòng luân hồi là một tên lừa gạt, nó làm sao có thể để cho người chơi tùy tiện rời đi.

Đánh xong máy chủ chính còn phải PK (*) trong ngoài, đánh xong PK trong ngoài, nói không chừng còn có người ngoài hành tinh, cái này là nối tiếp nhau, căn bản là không có phần cuối.

“Hai người các ngươi làm sao cùng nhau vượt qua?” Có người chơi tiến tới, khuôn mặt hiếu kỳ.

“Cậu đoán đi.” Minh Thù sửa lại tóc một chút, hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Nơi đây cung cấp thức ăn không?”

“Có bánh quy.” Có người chỉ chỉ cái bàn ở đại sảnh, ở bên trên có một ít hộp bánh và nước lọc.

Minh Thù nhìn xung quanh, không tìm được hệ thống đặt câu hỏi... Cô nhìn phòng khách chỉ có duy nhất một mặt màn hình.

Màn hình:...

Mọi người không hiểu màn hình vì sao đột nhiên xuất hiện sáu điểm.

Vòng luân hồi lấy thức ăn ra cho Minh Thù, sau đó lập tức chỉnh sửa quy tắc trò chơi, người chơi sau có thể sẽ bị lừa thê thảm rồi.

Mà người chơi Hoa Hạ chiến đội nhìn Minh Thù: “!!!”

Thì ra nơi này còn có thể cung cấp thức ăn phong phú như thế!

Cho nên vì sao bọn họ phải ăn bánh quy lâu như vậy!



Phó Thần rất nhanh hiểu được tình hình, bọn họ tham gia vòng luân hồi cùng loại thi tuyển, người thông qua có thể gia nhập vào Hoa Hạ chiến đội, chiến đấu cùng người chơi nước ngoài.

Còn về ý nghĩa tồn tại trò chơi này... thì không biết.

Ngược lại muốn tiếp tục sống, người chơi nhất định phải vẫn chiến đấu.

Đánh xong trận trong ngoài rồi thì sao?

Không tồn tại.

Vòng luân hồi không ngừng từ phía dưới tuyển chọn người đi lên, chết rồi thì có người chơi thay thế bổ sung vào, đâu có đánh xong.

So với trò chơi mười hai giờ tham gia một lần, nơi này tùy ý nhiều hơn, bởi vì nước ngoài không chỉ một quốc gia, có đôi khi không đến lượt bọn họ, vài ngày không tham gia trò chơi đều thuộc loại bình thường.

Mọi người đều là một đội ngũ, cho nên đối chọi nhau gay gắt thì không tốt, chỉ có nhất trí đối phó bên ngoài mới có thể sống lâu dài hơn.

Nơi đây cũng không có dẫn đầu, vì phòng tránh việc một người độc đoán, cũng để tránh cho người nào không phục người nào, nên mỗi lần tham gia trò chơi sẽ ngẫu nhiên rút ra đội trưởng.

Minh Thù: “...” Cao thủ đúng là khác biệt, thật hào hiệp.

Đùi gà này không tồi, dường như ăn ngon hơn so với phía dưới.

Vòng luân hồi đổi đầu bếp sao?

Vòng luân hồi: “...”

“Ngày mai sẽ có một trận, mọi người là người mới, cần chúng tôi hướng dẫn không?” Có được bữa cơm của Minh Thù, người chơi nhìn qua dễ nói chuyện hơn: “Có thể vượt qua vòng luân hồi, chứng minh thực lực mọi người không kém, nhưng nước ngoài có người chơi đặc biệt không biết xấu hổ, trước tiên chúng tôi có thể hướng dẫn cho mọi ngươi một lúc.”

Bên cạnh người chơi phỉ nhổ: “Dùng thủ đoạn bỉ ổi ngầm, đặc biệt là nước R, thấy bọn họ nhất định không cần phải nương tay, cho họ vào chỗ chết đi!”

“Vậy tôi đây đi xem thử bọn họ mặt dày như thế nào.”

Minh Thù cười xán lạn, mọi người lại mơ hồ rùng mình.

Mọi người người liếc nhìn nhau, lại nhìn qua người ngồi ở bên cạnh, Phó Thần đang nhìn Minh Thù không chớp mắt.



Vòng luân hồi năm sao.

Đề Nha và Tiểu Sửu ngồi ở đại sảnh, trên người bọn họ có chút thương tích, nhưng không nguy hiểm tính mạng.

“Chúng ta ra được rồi.” Tiểu Sửu toàn thân đều hiện lên vẻ kích động: “Đề Nha, chúng ta sống đi ra rồi.”

Đề Nha vẫn ôm khuôn mặt nhỏ nhắn như cũ, khẽ gật đầu.

Đề Nha đưa cho Tiểu Sửu một trang giấy, trên đó viết vài: “Cô ấy cũng đã vượt qua.”

Lọt vào danh sách người chơi, tất các các đội, mặc dù là lần thứ ba tham gia cũng có thể rời khỏi.

“Hì hì, Đề Nha cô quả nhiên không nhìn lầm người.”

Đề Nha im lặng một lúc, hồi lâu mới đưa cho Tiểu Sửu một trang giấy: “Lần sau, chúng ta sẽ không may như vậy nữa đâu.”

“Lần sau chúng ta nhất định có thể vượt qua!” Tiểu Sửu nắm bả vai Đề Nha: “Tin tưởng tôi.”

Đề Nha lưỡng lự gật đầu, ánh mắt cô rơi vào trên người một đứa bé cách đó không xa.

Hắn cúi thấp đầu không biết đang làm gì, bốn phía không ai dám tới gần hắn.

Ô Cốt nhìn chằm chằm tay mình, nắm chặt rồi buông ra, buông ra lại nắm chặt, lúc mở ra, có thể thấy lòng bàn tay hắn có vết thương rất sâu, theo động tác của hắn, có lẽ là vết sẹo cũ nứt ra, máu đỏ chảy ra từ lòng bàn tay hắn giọt xuống.

Một lúc lâu, Ô Cốt chợt nắm chặt hai tay.

Nụ cười cổ quái hiện lên trên khuôn mặt non nớt.

Có chút thú vị.

-

Từ lúc Minh Thù gia nhập vào Hoa Hạ chiến đội, người chơi nước ngoài phát hiện người chơi Hoa Hạ cũng bắt đầu không biết xấu hổ, lại không biết xấu hổ với trình độ bọn họ theo không kịp.

Hơn nữa mỗi lần chơi, bọn họ làm nhiệm vụ là vì sinh tồn, người đối diện lại là làm nhiệm vụ vì chơi đùa bọn họ, lấy việc phá hư nhiệm vụ là mục tiêu cuối cùng.

Nhiều lúc bọn họ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thì hoặc là nhiệm vụ mục tiêu không còn nữa, hoặc là đã bị hủy.

Không chỉ như thế, ngay cả quy tắc vòng luân hồi cũng nhiều hơn rất nhiều, trước đây mở màn tổng kết đơn giản hai câu quy tắc.

Hiện tại mở màn, đều là một chuỗi dài quy tắc, hầu như đem hết thảy những chỗ có thể lợi dụng sơ hở lấp kín cả.

Hết lần này tới lần khác Hoa Hạ chiến đội cứ như biết trước mọi chuyện, dù vòng luân hồi định ra quy tắc gì, người đối diện đều có thể cho họ thấy nhiều kiểu mới.

Về sau Hoa Hạ chiến đội đổi thành Đế Quốc Mỹ Thực, người chơi các quốc gia không muốn gặp nhất chính là đám kỳ lạ bọn họ.

Mỗi lần phân thành thị, Minh Thù bên này trống, người chơi các quốc gia đều muốn gọi điện chúc mừng.

À phải rồi!

Trận trong ngoài tương đối tiên tiến, các quốc gia trước kia có thể giao lưu trên cùng màn hình, trước đây nó đều dùng để chửi nhau.

Từ khi Minh Thù phát hiện chức năng này, màn hình chung trên chính là như vậy…

Bữa sáng có hai trứng gà.

Buổi trưa ăn thịt kho tàu.

Bữa tối ăn bít tết, uống rượu đỏ.

Bữa ăn khuya Bla... bla...

Chẳng những gọi món ăn, còn có bản đồ, tức đến mức người chơi các quốc gia nhao nhao chất vấn vòng luân hồi, vì sao Hoa Hạ có thức ăn, bọn họ chỉ có bánh quy?

Vòng luân hồi: “...”

Sau đó thành viên còn lại phát hiện việc cả ngày trầm luân nơi mỹ thực này tốt hơn so với chiến đấu.

Người chơi các quốc gia mỗi lần gặp người chơi Hoa Hạ, đều sẽ bị một hồi tàn phá, sau đó chỉ vào mắng: "Các người thay đổi! Đã nói cùng ăn chung bánh, mọi người lại được ăn thịt kho tàu!"

Người chơi các quốc gia nghĩ sách lược moi ra thức ăn ngon của vòng luân hồi, đáng tiếc không có một ai thành công.

Người chơi Hoa Hạ rất không khách khí cười nhạo bọn họ.

Kẻ tham ăn Đại Trung Hoa có thể cứu vớt thế giới.

Đám người chơi không cố gắng làm nhiệm vụ này cả ngày đều tỏ vẻ rất căm tức đối với Minh Thù, một mình cô còn không đủ ăn, mọi người còn muốn đi theo ăn ké!

Đã nói đả kích ngấm ngầm hay công khai giữa cao thủ thì sao?

Đã nói thủy hỏa bất dung thì sao?

Vòng luân hồi cũng rất căm tức, nó sắp nuôi không nổi đám người kia rồi.

May mắn duy nhất là, người chơi máy chủ còn không tìm được cách.

Sau đó vì phát triển hài hòa đoàn kết, chủ yếu là Minh Thù gặp được một người chơi rất biết nấu ăn, đều đem quái vật trong trò chơi làm ra món ăn ngon.

Cho nên Minh Thù chí công vô tư dạy cho người chơi đó làm sao ngược vòng luân hồi, tuy quy tắc vòng luân hồi là có thể thay đổi, nhưng chỉ cần không phải quy tắc trong vòng, nó sẽ không làm gì được người chơi.

Đến cuối cùng, trận đại chiến vòng luân hồi này lại diễn biến thành người chơi vì ăn mà tận dụng triệt để đấu trí so dũng khí.

***

(*) PK: Player Killer: nôm na là đồ sát (game).
-----------

“Cái này không thể ăn được.”

“Tôi cảm thấy được, có thể ăn.”

“Nhìn qua cũng không tệ lắm, nếu không chúng ta thử xem?”

Chiến phục người chơi ăn mặc theo quốc gia khác nhau, ngồi xổm trên tường, vây xem một con cùng loài chuột túi ở chân tường.

“Chúng ta không phải đến để làm nhiệm vụ sao?” Người mới bên cạnh khẽ lạnh run.

Tại sao ta và địch ngồi chồm hổm cùng một chỗ?

“Ăn no làm tiếp.” Người chơi cũ khẽ an ủi người mới: “Cùng lắm hai lần là được rồi, nơi đây không nguy hiểm như mọi người phía dưới vậy, mọi người đều rất tốt.”

Người mới nhỏ bé: “...”

Không phải, hắn cảm thấy nơi đây đều là một đám người điên.

Chuột túi cuối cùng cũng bị mấy người đó bắt lại, đây cũng không phải là chuột túi gì, lực chiến đấu của nó bất kỳ một người chơi nào đơn thân độc đấu với nó đều không dễ thắng nổi.

Nhưng không chịu nổi nhiều người chơi như vậy.

Một người làm không nổi, một đám người cũng không làm được sao?

Người mới bé nhỏ không đành lòng nhìn thẳng, hắn có phải đi lộn chỗ hay không?

“Ngân Lạc, mau tới đây!” Người chơi bắt chuột túi hướng Minh Thù vẫy tay.

Người mới bé nhỏ vừa nghiêng đầu liền thấy ở chỗ cao hơn còn có hai người ngồi, một nam một nữ, cô gái mang vẻ tăm tối, chàng trai thì tay đặt trên bờ vai của cô gái đó, tỏ vẻ lãnh đạm nhìn phía dưới.

Minh Thù tung người xuống, bay múa khiến vẻ mặt Phó Thần mơ hồ.

Phó Thần nét mặt vững như bàn thạch, nội tâm bùng nổ.

Có câu nhất định phải nói!

Những thành phố này có thể gặp một ít động vật là ăn được, con chuột túi này là thuộc về loại có thể ăn.

Mọi người tự giác vây thành một vòng tròn, ăn sạch sẽ chuột túi.

“Nhiệm vụ lần này là cái gì?” Ăn xong chuột túi, có người chơi đột nhiên hỏi.

“Hình như là lấy được đá năng lượng trên đỉnh thành phố.”

Các người chơi đột nhiên đều thối lui, nhao nhao móc ra vũ khí, nhìn chằm chằm đối phương, người mới bé nhỏ mờ mịt nhìn bọn họ.

“Anh em, tôi có thể sẽ không hạ thủ lưu tình!”

“Hừ, tôi nhất định sẽ là người thắng lần này.”

“Lần này không chết, hẹn lại lần sau!”

“Tốt, có duyên gặp lại!”

Các người chơi mỗi người hướng về mỗi phía khác nhau rời đi.

Người mới bé nhỏ: “?”

Hắn nhìn bên cạnh vẫn còn ở có cô gái đang ăn: “Chuyện đó...”

Minh Thù xoa xoa tay, cầm một khối thịt quay đứng lên, vỗ vỗ bả vai người mới bé nhỏ: “Cố lên.”

Người mới bé nhỏ: “?”

Tôi là ai?

Tôi ở nơi nào?

Tôi đang làm gì?

Đội ngũ nhận vào người mới bé nhỏ, quay trở lại, mang người mới bé nhỏ ngơ ngác rời đi.

Minh Thù nhảy trở về nơi trước khi đến, Phó Thần còn ngồi ở chỗ đó.

“Ăn không?” Minh Thù đưa thịt tới.

Phó Thần đưa tay sắp đón lấy.

Minh Thù chuyển tay, đút cho mình: “Haiz, cậu đừng ăn nữa, đói một chút càng tốt hơn.”

Phó Thần: “...” Con người chi bằng ăn loài có thể ăn, xin cô nhìn tôi một chút! Tôi cũng ưu tú lắm chứ!

Không tính toán với kẻ thần kinh.

Yêu thương thần kinh.

Thông cảm cho kẻ thần kinh.

Không sai!

Phải bao dung!

[Cửu thiếu, mời đem dao hạ xuống được không?] Hệ thống lạnh run, đây đâu là người rộng lượng chứ!

Một miếng thịt gây ra huyết án.

Ôi trời ơi, không dám nhìn.

Minh Thù nghiêng đầu nhìn qua: “Thế giới này ra không được, cậu định làm như thế nào?”

Phó Thần đưa tay hướng phía sau co rụt lại, giữa hai lông mày hơi chăm chú: “Cô ở đâu, tôi ở đó, ra không được cũng không sao, cô ở bên cạnh tôi là tốt rồi.”

Minh Thù mỉm cười: “Lấy dao ra đi.”

Phó Thần: “...”

Hắn lưỡng lự vài giây, chậm rãi đưa dao phía sau ra.

Dao nhỏ hiện lên hàn quang, Minh Thù nắm cổ tay hắn, đảo nhìn một chút vẫn là con dao kia...

“Tôi ở bên cạnh cậu, để cho cậu giết tôi?”

Phó Thần chợt lắc đầu, mắt vừa chuyển: “Tôi là muốn cho cô cắt thịt, thuận tiện cho cô ăn.”

Đúng! Không sai!

Phó Thần lập tức đứng lên chí khí hùng hồn.

Ánh mắt Minh Thù vô cùng hoài nghi, cũng cầm thịt xê dịch hướng bên cạnh, đề phòng không ngớt, giống như một con chuột đồng bảo vệ đồ ăn.

Phó Thần: “...”

Lão tử lại không phải đoạt với cô.

Phó Thần thuận lý thành chương đem dao thu lại.

Hắn đứng lên, vươn tay về phía Minh Thù: “Dẫn cô đi làm nhiệm vụ.”

Ánh mặt trời từ trong kẽ tay hắn chiếu xuống, mỗi ngón tay đều giống như được phủ một lớp ấm áp, làm cho cô có một loại cảm giác an toàn.

Minh Thù một tay cầm cờ lớn, một tay cầm thịt quay, căn bản không trống tay nào.

Cho nên Minh Thù dự định tự mình đứng lên.

Cờ lớn đột nhiên bị rút đi, cái tay kia lại chuyển trước mặt cô.

Minh Thù: “...”

Cô chậm rãi đưa tay bỏ vào, Phó Thần nhẹ nhàng dùng sức, kéo cô lên, ngón tay cô đan xuyên qua nắm chặt mười ngón tay kia.

Minh Thù băn khoăn một lúc, tiếc nuối đem thịt quay chỉ còn lại có một phần đưa tới: “Đừng chết đói, bọn họ nói tôi ngược đãi cậu.”

“Cô ăn đi, tôi không đói bụng.” Cái kẻ này thần kinh coi thức ăn đó chính là bảo bối, cướp bảo bối của cô, đây không phải là muốn chết sao?

“Đây chính là cậu nói nhé.” Minh Thù lập tức lấy thịt quay về.

Phó Thần: “...”

Đối tượng như vậy rốt cuộc tới làm gì chứ?

Mục tiêu tiến công chiếm đóng dù là đồ ngốc, hắn cũng phải làm.

Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!

Phó Thần ôm cô nhảy đến trên mặt đất, nắm tay cô đi về phía trước.

Cờ lớn ở sau người lay động.

Giọng nói của hai người càng lúc càng xa.

“Cô có muốn đi ra ngoài không?”

“Không muốn.”

“Vì sao?”

“Nơi đây có ăn có uống, tại sao muốn đi ra ngoài. Vòng luân hồi có đầu bếp nhất định là đẳng cấp năm sao, đi ra tôi đi nơi nào tìm đầu bếp tốt như vậy.” Mục tiêu của cô là ăn cho sập vòng luân hồi.

“...”

-

Nửa năm sau.

Tiểu Sửu và Đề Nha đều vượt qua vòng luân hồi, lại là một lượt người mới tới, người chơi còn lại của chiến đội vây bọn hắn hỏi hồi lâu.

Cuối cùng mới biết được, một đoạn đường cuối cùng là hai người có thể cùng đi.

Đoạn ca từ bên trong kỳ thực đã ám chỉ đến.

Hoàng hôn đồng hành cùng bóng dáng.

Nhưng bọn hắn biết cũng không có ích gì, bọn hắn bây giờ cũng không cần trở về một lần nữa, sau một phen thổn thức, mỗi người đều tản ra đến màn hình mỹ thực.

Tiểu Sửu và Đề Nha không hiểu những người này ở đây làm cái gì, xem bọn hắn không có việc gì chừng mấy ngày mới có một trò chơi.

Còn thấy Minh Thù và Phó Thần, Minh Thù thấy hắn, cười híp mắt chào hỏi, nhưng thật ra hắn làm như không thấy.

Đợi vào trò chơi, Tiểu Sửu và Đề Nha lại càng mông lung hơn.

Bọn họ tham gia là mỹ thực chân nhân tú?

Nhưng trải qua cảnh tà giáo phía trước, Tiểu Sửu và Đề Nha rất nhanh đã thích ứng một chút.

Lại qua nửa năm.

Ô Cốt thành công vượt qua vòng luân hồi.

Đáng tiếc hắn đi lên chỉ thấy Phó Thần, không thấy được Minh Thù.

Thậm chí toàn bộ người chiến đội có chút uể oải không phấn chấn.

Sắc mặt Phó Thần càng tệ, bốn phía tràn ngập không khí người sống chớ động vào.

Minh Thù chưa từ trong trò chơi đi ra... Tình huống này hơn phân nửa là đã chết.

Ô Cốt: “...” Đã tới chậm? Hắn ở phía dưới nỗ lực lâu như vậy, mục tiêu đi lên cũng không còn sao?

Đùa hắn sao?

-

Trong phòng mây trắng.

Minh Thù nằm ở trên đám mây.

Lần này chết như thế nào?

Minh Thù thầm cười, cô là bị đồng đội sát hại.

Oan ức hay không!

Nếu như cho cô thêm một cơ hội, nhất định phải dạy cho mấy người đồng đội cách đối nhân xử thế mới được, không được loạn nghịch súng.

Màn hình mây trắng lúc này rất nhân tính hóa chuyển hướng khác.

Tên: Minh Thù

Giá trị thù hận: 310000

***

Nhiệm vụ phụ: Vẫn chưa xong

Nhiệm vụ ẩn: Không

Ghi chú: Nhiệm vụ chính tuyến thất bại, khấu trừ sáu mươi nghìn điểm giá trị thù hận, dù có vấn đề cũng sẽ không chấp nhận khiếu nại.

Minh Thù: “...” Lại trừ giá trị thù hận của trẫm nhiều như vậy!

Triệu lại càng xa một bước.

Trẫm cần bữa tiệc lớn bù đắp tổn thương tinh thần, không gian tiếp theo nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK