Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Việt An thật không hiểu nổi, đang lúc ngủ say bị ai đó gọi tới nơi này cũng không có lời nào giải thích.

Mà người gọi hắn tới, một lời cũng không nói liền ném hắn vào nhà bếp...

Quý Việt An làm một đĩa mì Ý đơn giản đặt ở trước mặt Minh Thù: “Ôn tiểu thư, cô tìm tôi tới đây không phải là để làm cho cô một bát mì chứ?”

Nửa đêm gọi hắn tới làm mì, thật quá đáng nha!

Từ sau khi Minh Thù về lần trước, bây giờ thái độ của Quý gia đối với hắn có chút thay đổi, mấy lần thăm dò, giống như muốn thông qua hắn liên lạc với cô.

Nhưng hắn làm gì có cách nào liên lạc với cô.

Ánh mắt Minh Thù lấp lánh ném một cái hộp qua: “Tiễn khách.”

Quý Việt An nhíu mày.

Hắn mở hộp ra, khóe miệng nhịn không được co quắp: “Ôn tiểu thư, sợi dây chuyền này chính là sợi tôi đã mua, cô trả lại cho tôi?”

Quả nhiên, cô đã lấy về lại...

Cuối cùng, cô muốn làm gì?

Chẳng lẽ là xem trọng mình?

Không trách Quý Việt An suy nghĩ miên man, thật ra là do cách cư xử của Minh Thù dễ khiến người ta hiểu lầm.

“Cái này vốn là của anh.”

Đúng là hắn mua, không sai, là của hắn.

Quý Việt An hít thở sâu một hơi: “Ôn tiểu thư, ý của tôi là tại sao cô cố tình muốn cầm sợi dây chuyền này về cho tôi?”

Minh Thù cầm đĩa lên bắt đầu ăn mì: “Bởi vì là của anh.”

Quý Việt An cảm thấy lời này của Minh Thù có ý khác, hắn cầm sợi dây chuyền lên nhìn vài lần. Dây chuyền này không phải mua ở tiệm châu báu mà là ở một tiệm bán đồ cổ.

Lúc đó hắn chỉ là đi cùng bạn, nhớ đến sinh nhật của bà Quý sắp tới rồi nên hắn cũng sẵn tiện xem thử, không biết tại sao thấy thích sợi dây chuyền này.

Hắn cũng không cảm thấy sợi dây chuyền này có gì đặc biệt nhưng nó có sức hấp dẫn cho nên hắn mới mua nó.

Quý Việt An cầm sợi dây chuyền: “Là sao? Cái gì gọi là bởi vì là của tôi?”

“Ý nghĩa của mặt chữ, Quý thiếu gia, tôi nhớ là anh đã tốt nghiệp đại học rồi mà? Khả năng hiểu chuyện có cần kém như vậy không?”

Tiếp đó mặc kệ Quý Việt An hỏi cái gì, Minh Thù chỉ yên lặng mà ăn, hoàn toàn không để ý tới hắn.

Cuối cùng cô còn chê hắn phiền, liền kêu Lục Mao vứt hắn trở về quảng trường ở trung tâm thành phố.

Quý Việt An mờ mịt đứng ở quảng trường, sợi dây chuyền cầm trong tay đã bị nắm chặt đến phát nhiệt.

“A.”

Tiếng thét chói tai từ bồn hoa ở không xa truyền đến, Quý Việt An cảm thấy có chút kỳ quái. Đã khuya thế này, công viên còn có người sao?

Sau tiếng thét chói tai đó thì tự nhiên biến thành tiếng rên rỉ nghẹn ngào giống như bị người ta bịt miệng.

Quý Việt An cầm sợi dây chuyền đi qua bên đó.

Liền thấy hai người đàn ông nồng nặc mùi rượu muốn hành hung một cô gái nhỏ.

Quý Việt An lập tức hiểu rõ, trực tiếp xông lên: “Các người đang làm cái gì?”

Hắn đẩy người đàn ông từ trên người cô gái nhỏ ra, kéo cô gái đứng lên, bảo vệ cô ở phía sau.

“Ô hay, thằng nhóc con từ đâu tới phá chuyện tốt của ông.” Tên bợm rượu thứ nhất hung tợn mắng một tiếng, muốn túm lấy cô gái trở về.

Quý Việt An che chở cô gái lui về phía sau.

Tên bợm rượu thứ hai có chút công phu mèo ba chân, một cước đạp lên người Quý Việt An. Tên bợm rượu thứ nhất thuận thế cầm lấy tóc của Quý Việt An đè hắn xuống đất.

“Chạy mau, báo cảnh sát.”

Quý Việt An ngăn hai tên bợm rượu lại, để cô gái kia chạy trước.

Cô gái thật sự hoảng sợ, trong lúc nhất thời không cử động, một hồi lâu sau mới xoay người chạy đi.

Hai tên bợm rượu tay đấm chân đá về phía Quý Việt An, nghe được tiếng còi xe cảnh sát, hai tên bợm rượu mới dừng tay chạy tán loạn.

Vết máu trên trán theo gò má chảy xuôi xuống, lưu lại trên sợi dây chuyền.

Ánh nhìn của Quý Việt An mờ nhạt, không biết có ánh sáng ở đâu chiếu đến làm hắn không mở mắt nổi, rồi sau đó xung quanh lại rơi vào bóng tối.

-

Khu vực phía bắc ngoại thành Thanh Thị.

Diêm Trạm dựa vào cái cột điện cũ kỹ, đốt một điếu thuốc, ánh sáng mập mờ giống như đang dẫn dắt, một chiếc xe màu đen êm ái dừng trước mặt hắn.

Diêm Trạm dập tắt thuốc, ngồi vào trong xe.

Hạ Nhàn gọi một tiếng: “Diêm gia.”

Diêm Trạm gật đầu chào, hắn cởi đồ trên người, nhận lấy áo sơ mi màu đen mà Hạ Nhàn đem tới, nhàn nhã thay y phục.

“Diêm gia, ngài bị thương sao?” Hạ Nhàn nhìn thấy vết thương trên người của Diêm Trạm.

“Không sao.”

Đợi Diêm Trạm thay xong quần áo mới cất tiếng nói trầm thấp hỏi: “Bên đó đã xử lý sạch sẽ?”

“Tôi đã đem những người đáng tin đến Thanh Thị.” Hạ Nhàn còn đem đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, súng, lần lượt đưa cho Diêm Trạm:

“Hàng cũng đã lấy về, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì.”

“Những lão già đó đã hao phí tâm sức cho lần này.” Diêm Trạm lên đạn, động tác rất thuần thục, ánh mắt thâm hiểm, hắn vẫn là Diêm gia quyết đoán.

Hạ Nhàn vẻ mặt hơi nặng nề: “Diêm gia, tôi không ngờ có kẻ làm phản. Chuyện lần này là sai sót của tôi, nếu như tôi phát hiện kịp thời sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Diêm Trạm vẻ mặt ám đạm, nói từng chữ: “Nên cải tổ từ sớm.”

Hạ Nhàn nhìn Diêm Trạm, hé môi định nói gì đó, cuối cùng chọn câm miệng.

“Diêm gia, phía sau có người đi theo, có cần xử lý không?”

Nghe vậy Hạ Nhàn quay ra sau nhìn, phía sau có chiếc xe không gần không xa đang đi theo. Bây giờ trên đường chỉ có hai chiếc xe của bọn họ, rất rõ ràng có thể nhìn ra đang bám theo bọn hắn.

“Kệ họ.”

Hạ Nhàn hơi kinh ngạc: “Diêm gia biết họ sao?”

Diêm Trạm thả lỏng tư thế, mấy giây sau mới nói: “Người của Ôn Ý.”

Hạ Nhàn không nhìn thấy khóe môi Diêm Trạm cong lên mấy phần, có thể ngay cả hắn cũng không chú ý đến, lúc này tâm trạng rất tốt.

Ôn Ý...

Hạ Nhàn không nhịn được mặt đen sầm lại, cô ấy lấy của mình hết năm mươi triệu vậy mà cũng không tuyền tin tức đến, nhưng khi hắn nhận được tin tức đã cùng cô ấy cãi nhau một trận. Những người đó sẽ không vô duyên vô cớ được cô ta sai đến đây.

Nhất định là Diêm gia ở bên cạnh cô ta, những người này mới theo tới đây.

Nếu không phải hắn không tiện can thiệp ở Thanh Thị này, cộng thêm sợ có người theo dõi hắn phát hiện tung tích của Diêm Trạm, hắn làm gì cần cô đi giúp mình tìm người. Hắn càng không nghĩ tới những người đó lại làm càn như vậy, không kiêng nể gì dám ở Thanh Thị ra tay.

“Bọn họ không sợ đắc tội Ôn gia?”

“Giết người đến mất cả lý trí như vậy còn có gì phải kiêng kỵ Ôn gia.” Giọng nói lạnh lùng của Diêm Trạm, Hạ Nhàn nghe được cũng không khỏi rùng mình.

“Vậy chúng ta liên kết với Ôn gia? Chờ sau khi chúng ta trở về, đảm bảo sẽ làm rõ mọi chuyện.” Giọng Hạ Nhàn chắc chắn, dường như đã nhận định Diêm Trạm một lần nữa có thể trở về, không thể để bọn họ tiếp tục giở trò.

Bây giờ bọn họ đang nội chiến, người của Ôn gia sẽ không nhúng tay vào nhưng mà đợi đến khi việc giải quyết xong, vậy cũng không nói được...

Hơn nữa bảo bối quý giá nhất của Ôn gia chính là Ôn Ý.

“Ngài nói ông ta quan tâm đến con gái như vậy, sao lại để cô ấy ở lại Thanh Thị?” Hạ Nhàn ngược lại cũng có chút nghĩ không thông.

“Để bên người càng không an toàn, tuy rằng nước của Thanh Thị này sâu nhưng ưu điểm là sạch, cô ấy ở chỗ này rất an toàn.” Giống như bọn họ chỉ cần bên người có nhân tài sẽ càng nguy hiểm.

“Chuyển thiệp mời đến Ôn gia.” Diêm Trạm dừng một chút:

“Ta tự mình viết, các ngươi đưa qua là được.”

Hạ Nhàn cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, Diêm gia có cách nghĩ của riêng mình.

“Bây giờ chúng ta về bên đó sao?”

Diêm Trạm vuốt vuốt súng: “Đi Giang Châu.”

Hạ Nhàn biết rõ mục đích đi Giang Châu của Diêm Trạm, bên đó mới có thể coi là căn cứ của bọn họ, những người khác đều không biết. Hắn lại hỏi: “Nhóm hàng kia xử lý sao rồi?”

“Đưa đến bên Ôn Ý, để cho cô nàng giúp ta bảo quản.”

“Diêm gia?” Hạ Nhàn giật mình.

Diêm Trạm suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có chút không ổn, có thể sẽ mang phiền phức đến cho cô, hay thôi vậy.

“Trước tiên tìm một nơi giấu đi đã!”

Hạ Nhàn thở phào.


Gần đây Lương Thần rất xui xẻo, vốn đã lên kế hoạch ổn thỏa định đoạt lại người phụ nữ của Quý Việt An, không ngờ vừa ra tay đã không thuận lợi. Ôn Ý này với Ôn Ý trong ấn tượng của hắn hoàn toàn khác nhau.

Hắn thật vất vả mới lấy được sợi dây chuyền, còn chưa nghĩ kỹ xem mình sẽ dùng nó làm gì đã bị cô ta đoạt trở về.

“Lương thiếu nghĩ gì thế, rượu cũng không uống, gái cũng không chơi, hoàn lương sao?”

“Tôi thấy Lương thiếu đây chắc là tương tư rồi, gần đây hẹn lần nào cũng không xuất hiện, để ý ai rồi à?”

Ngày thường cùng nhau đi ăn chơi thác loạn, bây giờ đến đây làm ầm ĩ, Lương Thần thấy những người này thật phiền. Sau lần thất bại trước của hắn, những người này còn quay lại thừa nước đục thả câu.

Nhưng bây giờ chưa phải là lúc vạch mặt, Lương Thần chỉ có thể nhịn.

“Lương thiếu, nhảy một bản thôi.” Mùi nước hoa xông vào mặt, tiếp đó là một thân thể mềm nhũn tới dựa vào hắn:

“Lương thiếu, lần trước anh đã đồng ý dẫn người ta đi ra ngoài chơi nha, sao nói mà không giữ lời vậy. Ngày hôm nay phạt anh khiêu vũ cùng người ta.”

“Ôi…”

Bạn ăn chơi lên tiếng làm cho Lương Thần càng phiền, trực tiếp đẩy cô ả kia ra, giọng nói bực bội: “Đừng tới phiền tôi.”

Cô ả bị đẩy ra liền lảo đảo, trong phút chốc nước mắt tràn ra ngoài, tội nghiệp gọi tên: “Lương thiếu…”

“Cút!”

Những người khác bên cạnh đều cười rôm rả, cô ả vô cùng giận dỗi, giậm chân xoay người đi.

“Ôi chao, đó không phải là Ôn Ý sao?”

Ôn Ý.

Hai chữ này tựa như từ khóa được nêu bật, thoáng chốc ánh mắt của Lương Thần như đang tìm kiếm, quả nhiên thấy người chậm rãi tiến vào ở lối đi.

Buổi tiệc hôm nay là lễ đính hôn của trưởng tử Thượng Quan gia, Thượng Quan gia là một hào môn chân chính, khách mời đều là những người có địa vị.

Trong những người này, quen biết Ôn Ý không phải là ít.

“Nghe nói Ôn gia và Thượng Quan gia là thế gia kia mà, Ôn Ý tiểu thư tới cũng không có gì lạ, nhưng mà trông Ôn Ý tiểu thư thật sự là sắc quá.”

“Đúng vậy… Tôi cảm giác Ôn Ý tiểu thư rất tỏa sáng, cô ấy cười lên thật là đẹp.”

“Đẹp đi nữa có ích lợi gì, người ta có gai đó, cậu hãy tỉnh lại đi.”

Minh Thù mặc một chiếc váy ngắn ngay trên đầu gối, tóc ngắn hơi xõa, tùy tiện cài lên mái tóc một chiếc kẹp, như vậy là đã ra dáng một thiếu nữ dịu dàng.

Khuôn mặt cô mỉm cười đi tới, xung quanh giống như đang tỏa sáng khiến người ta cảm thấy thật ấm áp.

Quản gia của Thượng Quan gia tự mình ra đón tiếp, dẫn cô lên lầu. Tiếng xôn xao bàn tán cũng theo cô biến mất, dần dần nhỏ lại.

Lương Thần híp mắt, lấy điện thoại di động bấm một dãy số.

-

Minh Thù thay cha cô tới, lễ vật đều là cha cô chuẩn bị kỹ cho cô gửi qua đây, dặn cô tự tay giao cho Thượng Quan gia.

Cũng không biết hai người này là thế nào mà chơi với nhau, dù sao lão gia nhà Thượng Quan cùng lão gia nhà cô có quan hệ rất thân thiết.

Ông cũng xem Minh Thù như con gái ruột.

Một tiếng tiểu Ý, hai tiếng tiểu Ý không ngừng gọi cô, còn nhiệt tình giới thiệu cậu hai nhà ông mới vừa trở về từ nước ngoài cho cô làm bạn trai.

Minh Thù: “…” Nhà giàu đúng là đáng sợ.

Hay là trẫm đi tìm gì ăn thôi!

Thượng Quan nhị thiếu tự mình dẫn Minh Thù xuống lầu, thái độ rất thân thiết: “Nhiều năm không gặp, không ngờ tiểu Ý đã lớn như vậy.”

Thượng Quan Kỳ, Thượng Quan nhị thiếu gia.

Khi còn bé Ôn lão gia sợ cô gặp chuyện không may, có khoảng thời gian gởi nuôi cô tại Thượng Quan gia. Tuổi của Thượng Quan đại thiếu gia lớn hơn bọn họ, không thường xuyên chơi với cô, nhưng nhị thiếu gia Thượng Quan Kỳ bằng tuổi cô cho nên cơ bản đều là hai đứa trẻ bọn họ chơi với nhau.

Tuy nhiên sau này Thượng Quan Kỳ lại xuất ngoại, cô cũng được đón về, đã nhiều năm chưa gặp lại.

Trước đây Thượng Quan Kỳ là một người đặc biệt ôn nhu, rất biết chăm sóc người khác, bây giờ trưởng thành xem ra tính khí này cũng không thay đổi.

“Ừm.” Minh Thù đáp một tiếng, ánh mắt chăm chú vào những món ăn đặc sắc trên bàn tiệc, từ lúc nào đã bắt đầu ăn rồi?

“Lúc trở về muốn đi tìm em nhưng anh trai của anh muốn đính hôn, trong lúc nhất thời quá nhiều việc, chưa kịp đi, tiểu Ý đừng giận anh.”

“Không sao.” Trẫm căn bản không nhớ rõ ngươi là ai.

Thượng Quan Kỳ phát hiện ánh mắt của Minh Thù, nhìn theo cười nói: “Tiểu Ý đói bụng không? Đi, chúng ta đi qua bên kia, bên kia ít người.”

Thượng Quan Kỳ dẫn Minh Thù đi vào một góc, có thể ngồi bên này, lại vừa lúc ngăn trở tầm mắt của mọi người. Thượng Quan Kỳ giúp Minh Thù chọn vài món ăn đặt ở trước mặt cô.

Minh Thù tặng cho Thượng Quan Kỳ một nụ cười rực rỡ, người tốt nha!

Thượng Quan Kỳ cũng cười theo: “Lời vừa rồi của cha anh, em đừng để trong lòng, cha chính là quá lo lắng.”

“Cái gì?” Minh Thù mơ hồ hỏi.

Thượng Quan Kỳ hơi ngẩn người, lắc đầu: “Không có gì, ăn từ từ, còn rất nhiều. Anh đi lấy nước uống cho em.”

Thượng Quan Kỳ rời đi không bao lâu, Minh Thù nghe được bên kia có tiếng huyên náo, cô ngẩng đầu nhìn nhưng quá nhiều người, không biết xảy ra chuyện gì. Thượng Quan Kỳ nhanh chóng lên tiếng khuyên giải, sau đó mọi người tản ra nói chuyện với nhau giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Tiểu Ý thích nước chanh không?” Thượng Quan Kỳ đem nước chanh để trước mặt Minh Thù, giọng nói vô cùng gần gũi ôn hòa:

“Anh nhớ em thích nước ô mai nhưng không có, nếu em không thích nước chanh, anh sẽ lập tức đi đổi.”

“Được cả.” Chỉ cần có thể ăn, trẫm đều không cự tuyệt: “Cảm ơn.”

Cô nhận nước chanh, đang chuẩn bị uống, môi đã đụng tới ly lại từ từ xê dịch.

“Nhị thiếu gia, đại thiếu gia gọi người.” Người hầu đột nhiên tới gọi Thượng Quan Kỳ, Thượng Quan Kỳ không chú ý tới hành động của Minh Thù.

Hắn áy náy nhìn Minh Thù cười cười: “Anh đi một lát sẽ trở lại.”

Minh Thù nhổ nước chanh ra, có hơi hoang mang nhìn bóng lưng của Thượng Quan Kỳ, không lẽ hắn bỏ thuốc mình…

Người đó là ai?

Minh Thù nhìn chung quanh, không nhìn thấy người nào khả nghi.

Minh Thù dựa vào chỗ của cô đổ hơn phân nửa ly nước chanh, sau đó ngồi trong chốc lát rồi đứng dậy đi về phía sau.

“Ôn Ý tiểu thư, đây, mời cô một ly.”

Minh Thù tiếp rượu, xác định bên trong không có vật gì mới uống một ngụm, cười rồi lách người đi qua.

Cô đi qua liền có người mời rượu, đợi đến khi Minh Thù đi tới chỗ không người, gương mặt đã hơi ửng đỏ.

Minh Thù đi thẳng đến nơi không có người, cô tăng tốc bước chân, lách mình đứng ở khúc quanh.

Có tiếng bước chân rất nhỏ, lúc người đó tới, Minh Thù thuận tay vỗ xuống.

“A…”

Thượng Quan Kỳ hô nhỏ một tiếng, thân thể lảo đảo về trước hai bước.

“Thượng Quan Kỳ?”

Minh Thù thấy rõ người, quay đầu về sau không thấy ai.

“Anh đi theo em làm gì?”

Thượng Quan Kỳ ôm bả vai đau đến nhíu mày nhưng giọng nói không thấy tức giận chút nào, chỉ là nhẹ giọng giải thích rõ: “Anh thấy một mình em đi về phía bên này, không yên tâm tới xem một chút, tiểu Ý sao vậy? Có người đi theo em sao?”

Ánh mắt Minh Thù nhìn khuôn mặt của Thượng Quan Kỳ, cong môi: “Có người hạ độc trong đồ uống, em cho rằng người theo em tới là người bỏ thuốc.”

Mặt Thượng Quan Kỳ lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó liền quan tâm hỏi: “Tiểu Ý em không sao chứ?”

Vẻ mặt quan tâm của Thượng Quan Kỳ không giống làm bộ, chắc không phải là hắn.


Thượng Quan Kỳ rất tức giận. Phòng khách biệt thự có lắp camera giám sát, hắn đưa Minh Thù đi xem camera giám sát.

Trong camera cho thấy Thượng Quan Kỳ chỉ tiện tay cầm một ly đồ uống, thế nhưng vào lúc hắn trở lại, đám người đã xảy ra hỗn loạn, có người ném vỡ vài ly rượu.

Có mấy người khách nữ bị rượu văng lên, Thượng Quan Kỳ để đồ uống bên cạnh, ổn định cục diện.

“Dừng lại.”

Thượng Quan Kỳ nhấn nút tạm dừng phát.

Trên màn hình, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Thượng Quan Kỳ, không ai quan tâm ly đồ uống đó. Vừa lúc đó có một bàn tay nhanh chóng ném chất bột gì đó về phía đồ uống.

Bàn tay kia từ phía dưới đưa đến trên miệng ly, có đám người kia che nên không quay được người.

Phòng khách chỉ có một camera giám sát này, góc chết rất nhiều, muốn thấy được người ra tay không dễ dàng như vậy.

Thượng Quan Kỳ xem lại hai lần video, biểu cảm hơi trầm xuống: “Tiểu Ý, em yên tâm, anh nhất định sẽ điều tra ra là ai đã động tay chân vào, dám làm việc này ở nhà Thượng Quan gia...”

Những câu sau đó Thượng Quan Kỳ dừng lại.

Minh Thù bình tĩnh ăn điểm tâm, tuyệt không có biểu hiện tức giận hoặc lo lắng.

Trẫm ăn no lại đi tính sổ.

Ăn chưa no, làm gì đều không có hứng thú.

-

Minh Thù rời khỏi phòng camera giám sát, trở về phòng khách. Cô cự tuyệt Thượng Quan Kỳ cùng đi, một mình đứng ở nơi không thu hút ánh nhìn uống sâm banh, ánh mắt tùy ý đảo qua bốn phía.

Sẽ là ai chứ?

Trong phòng khách có vài người có gương mặt quen, có vài người không biết.

Ừm... Đó là?

“Lương Thần...”

Lúc Minh Thù tiến vào không nhìn kỹ bên trong sẽ có những người nào, cô không ngờ Lương Thần cũng tới. Lương Thần lúc này đang uống rượu cùng một cô gái, nhìn qua phóng đãng không gì sánh được, mười phần như kẻ trăng hoa.

Trẫm có một ý tưởng to gan.

Tăng giá trị thù hận đi!

[Ký chủ muốn vu oan giá họa sao?]

Cái gì vu oan giá họa, lỡ như chính là hắn làm thì sao? Dù sao người ở nơi này nhìn thế nào cũng đều thấy Lương Thần đáng nghi nhất đúng không. Chúng ta gọi cái này là có lý có chứng cớ, không gọi vu oan giá họa.

Trẫm đang giảng đạo lý.

[Ký chủ cố lên, giá trị thù hận chờ cô, vu oan giá họa cũng không liên quan.]

Minh Thù: “...” Quả nhiên là Hài Hòa Hiệu.

Minh Thù cắt lời hai người đang nói chuyện: “Lương thiếu.”

Cô gái bị Lương Thần ôm rõ ràng cảm giác được Lương Thần cứng đờ lại một chút, nhưng lại trầm tĩnh lại nhìn về phía Minh Thù: “Ôn tiểu thư có chuyện gì sao?”

Giọng nói kia cứ làm như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Có thể đáy lòng Lương Thần lúc này đã sắp xé tan Minh Thù thành trăm mảnh.

Lần trước sỉ nhục tại bờ sông, cô cướp đi thứ hắn vốn có được... Tất cả những chuyện này cô đều đáng chết.

“Mời anh uống một ly.” Minh Thù mỉm cười.

Đáy mắt Lương Thần có chút kỳ quái, cô ta sao chẳng có chuyện gì, hắn rõ ràng thấy cô đã uống... Chẳng lẽ là chưa có tác dụng?

Ánh mắt Lương Thần quét qua người Minh Thù, buông cô gái kia ra nói: “Ôn tiểu thư mời tất nhiên tôi không dám từ chối.”

Giờ hắn mà từ chối sẽ khiến bản thân như bị chột dạ.

Bên cạnh Minh Thù vẫn có một người làm, trong khay chỉ có nửa ly nước chanh. Minh Thù đặt nước chanh trước mặt Lương Thần: “Lương thiếu, mời.”

“Ôn tiểu thư đây là ý gì?” Sắc mặt Lương Thần trầm xuống.

“Mời anh uống đồ uống thôi.” Minh Thù mỉm cười tự nhiên.

Lương Thần nhìn nụ cười kia đã cảm thấy đáng sợ, hắn ổn định tâm tình: “Ôn tiểu thư chẳng lẽ không mời tôi uống rượu sao?”

Minh Thù nghiêm túc: “Mời anh uống đồ uống thôi. Sao thế, Lương thiếu không nể mặt sao?”

Lương Thần: “...”

Hắn không cảm thấy trùng hợp như vậy. Cô cầm một ly nước chanh qua mời hắn uống, nhất định là cô đã nghi ngờ hắn.

Lương Thần không khỏi lạnh sống lưng.

Cô gái được Lương Thần ôm đang nhìn chằm chằm hai người cảm thấy lạ lùng khó hiểu, không phải chỉ một ly đồ uống thôi sao, sao cứ làm như một ly thuốc độc vậy?

Ý cười Minh Thù càng đậm, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng: “Lương thiếu, mời anh. Chẳng lẽ còn muốn tôi tự tay tôi bón cho anh sao?”

“Ôn tiểu thư, cô đừng ức hiếp người quá đáng.”

“Lương thiếu nói đùa chứ tôi chỉ mời anh uống đồ uống, làm sao ức hiếp người quá đáng được?” Ngay cả một sợi tóc của anh tôi cũng không đụng, cụm từ “ức hiếp người quá đáng” bây giờ còn chưa thể dùng, mời giữ lại về sau hãy dùng.

“Tôi không muốn uống cùng Ôn tiểu thư.” Lương Thần nói rồi ôm thắt lưng cô gái:

“Chúng ta đi.”

Minh Thù đưa tay ngăn hắn lại: “Lương thiếu sợ rồi sao? Vậy chi bằng anh nói cho tôi biết trong này đã thêm vào thứ gì vậy.”

Lương Thần bắt đầu thể hiện sự tức giận: “Ôn tiểu thư đang nói gì vậy, ly đồ uống này là cô đưa cho tôi, hỏi tôi thêm thứ gì vào là sao? Tôi còn chưa hỏi cô, ép tôi uống một ly đồ uống là có dụng ý gì.”

“Tôi đang có lòng tốt mà. Coi như tôi cho anh biết, anh có thể làm gì được tôi?” Bây giờ Minh Thù xác định được nhất định hắn biết trong này là thứ gì, hơn nữa chính là hắn làm.

Cô gái có lẽ là bị dáng vẻ phách lối của Minh Thù dọa cho phát sợ.

Người này...

Người... người này sao lại ăn nói lớn lối như vậy?

Cô ta thế mà dám nói là có lòng tốt sao.

Còn hỏi người khác có làm gì cô ta.

Lăn lộn trong nghề này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người không chút kiêng kỵ như vậy.

“Bị bệnh.”

Lương Thần chột dạ, ôm cô gái kia muốn đi.

Minh Thù không ngăn cản. Lương Thần thở phào nhưng chưa kịp nhẹ nhõm thì dưới chân không biết vấp phải cái gì, Lương Thần liền ngã sấp mặt trước mặt mọi người.

Nơi đây đột nhiên yên tĩnh lại.

Mọi người nhao nhao nhìn về phía Lương Thần.

Cô gái được Lương Thần ôm không ngã, lúc này cũng ngơ ngác nhìn Lương Thần.

Minh Thù từ phía sau đĩnh đạc đi qua, nụ cười nhàn nhạt: “Lương thiếu, chưa đến lễ sao lại hành lễ lớn như thế, cũng không có ai cho anh tiền lì xì đâu.”

Lương Thần: “...”

Cái trò quỷ này không phải cô ta thì còn ai làm nữa chứ!

Đợi Minh Thù chậm rãi rời khỏi phạm vi tầm nhìn đám đông, mọi người mới nhỏ giọng bàn tán. Lương Thần mặt tối sầm lại đứng lên từ dưới đất, nhanh chóng rời khỏi phòng khách.

Hắn đi thẳng đến chỗ đậu xe, chuẩn bị rời khỏi nhà Thượng Quan gia, một phút cũng không muốn ở lại cùng cô gái tà môn kia.

Ôn Ý...

Hãy đợi đấy.

“Lương thiếu, gấp gáp như vậy, đi đâu thế?” Cái đầu xanh lè từ một bên nhô ra, gương mặt cười xấu xa:

“Lương thiếu, đại tiểu thư chúng ta cho mời.”

Lương Thần: “...”

Hắn nhanh chóng mở cửa xe, muốn lên xe nhưng phía sau không biết từ đâu nhô ra hai tên vệ sĩ trực tiếp ấn hắn tại cửa xe, sức mạnh khiến Lương Thần hoài nghi cánh tay của mình sắp gãy lìa.

Lương Thần hối hận rằng mình không mang vệ sĩ khi đi ra ngoài.

Đáng tiếc bây giờ hối hận cũng vô dụng.

“Các cậu muốn làm gì!”

Nơi đây là nhà Thượng Quan gia, đã vậy bọn họ còn trói người giữa ban ngày ban mặt.

“Lương thiếu đừng nóng giận, đại tiểu thư chỉ muốn tìm anh nói chuyện một chút, chớ lo lắng.” Lục Mao cười hì hì nói:

“Đưa đi.”

“Tôi nói cho các cậu biết, bây giờ là xã hội pháp chế, mọi người dám đối với tôi... a a...”

Lục Mao bịt miệng Lương Thần lại: “Ầm ĩ chết đi được.”

Lương Thần không thể nói chuyện, chỉ có thể giương mắt trừng trừng nhìn Lục Mao, cố gắng dùng ánh mắt khiến cho Lục Mao hiểu ý hắn muốn biểu đạt lúc này nhưng Lục Mao đoán không ra.

Lương Thần bị trói nhét vào trong một chiếc xe.

Lục Mao nắm một nhúm tóc của Lương Thần: “Dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu với đại tiểu thư như thế, chán sống rồi sao? Đưa đi cho tôi, ngày hôm nay phải dạy hắn một chút gì gọi là quy củ.”

Lương Thần nhìn Lục Mao với đôi mắt hình viên đạn.

Lục Mao cười nhạt, đóng sầm cửa xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK