Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành cung ở trong núi nhất định là không thể so được với hoàng cung.

Quân Tuyệt ở sát vách Minh Thù, nàng kêu Liên Tâm đi gọi Quân Tuyệt qua đây ở.

Quân Tuyệt ôm một cái gối, niềm nở chạy qua, trên người chỉ mặc một bộ y phục thật mỏng. Trong lúc đi, tà áo tung bay, không thể diễn tả hết được, thật sự hết sức mê hoặc nha.

“Bệ hạ.”

Quân Tuyệt gọi một tiếng.

Minh Thù gật đầu, ăn tô cháo nhỏ Liên Tâm mới bưng lên, mơ hồ nói một tiếng: “Ngủ dưới đất đi.”

Quân Tuyệt ngây ngốc tại chỗ: “Trên mặt đất... cứng như vậy, còn lạnh như vậy nữa.”

Minh Thù nheo mắt nhìn về phía hắn: “Vậy ngươi muốn trẫm ngủ dưới đất sao?”

Quân Tuyệt giống như hơi lung túng cầm lấy gối, một lát sau chỉ có thể rụt rè nói một tiếng: “Ta có thể ngủ chung với bệ hạ, ta bây giờ không phải là phượng quân của bệ hạ rồi sao?”

“Ngủ dưới đất.”

Quân Tuyệt: “…” Hắn ăn mặc như vậy mà nàng vẫn để mình ngủ dưới đất!

Người gì vậy chứ?

Ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất!

Quân Tuyệt trải chăn bông trên mặt đất, thở thò khè chui vào, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Minh Thù đi qua đi lại trong phòng, âm thanh rất rõ ràng, hắn căn bản ngủ không được.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn cảm giác nàng đi tới bên cạnh mình.

“Đừng giả vờ ngủ nữa.”

Quân Tuyệt bị đạp một cái, hắn rất muốn mở mắt ra hung tợn trừng mắt liếc nàng nhưng cuối cùng sau một lúc tự an ủi bản thân, từ từ mở mắt ra: “Bệ hạ, người không ngủ được nhưng ta vẫn muốn ngủ mà.”

Minh Thù đứng bên cạnh, kiêu ngạo nhìn xuống hắn, ánh mắt hơi say như uống sạch rượu, khiến người ta say mê: “Ngươi không phải nói muốn giúp trẫm ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế này sao, sao, ngươi như vậy không phải là tới đây hưởng phúc sao?”

Quân Tuyệt chỉ có thể ngồi dậy, hắn ôm lấy chăn, chậm rãi nói: “Uy hiếp lớn nhất bây giờ của bệ hạ chính là thừa tướng. Cũng may thừa tướng bây giờ không đủ tài lực, nhưng binh quyền trong tay bệ hạ không nhiều lắm, bệ hạ trước tiên cần phải giành lại binh quyền trong tay.”

Quân Tuyệt dừng một chút, hắn thoáng nâng cằm lên, liếc nhìn Minh Thù như thăm dò, hoặc như là kiến nghị: “Mạnh Lương tướng quân là người nhà họ Mạnh, lôi kéo hắn đối với bệ hạ có lợi mà không có hại.”

“A! Ngươi ám chỉ trẫm, kêu trẫm thu phục hắn?”

Mặt Quân Tuyệt tối sầm lại, hắn nằm xuống: “Bệ hạ vui vẻ là được rồi.”

Nàng quả nhiên thích tên đó!

Khỉ chứ…

Tức đến mức mắng không nổi nữa.

Quân Tuyệt xoay người, đưa lưng về phía Minh Thù.

“Ôi chao, như vậy đã nổi giận rồi, ngươi cũng vì giữ mạng nên mới ở lại bên cạnh ta, ngươi giận cái gì? Ta thu nhận ai nào vào hậu cung cũng không liên quan gì đến ngươi mà?”

Đúng vậy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, nàng thu nhận mấy người cũng không liên quan gì tới hắn.

Trời mới biết hắn giận cái gì.

Quân Tuyệt không lên tiếng, thậm chí lấy chăn bịt lỗ tai lại, không muốn nghe nàng nói, nghe chỉ thêm phiền.

“Cốc cốc.”

“Bệ hạ, người đã ngủ chưa?”

Âm thanh của Mạnh Lương từ ngoài cửa vang lên, Quân Tuyệt suýt chút nữa lập tức ngồi dậy nhưng hắn nhịn lại.

Nghe tiếng bước chân xa xa của Minh Thù, cửa điện bị đẩy ra, tiếng két cửa thật sự chói tai.

Cửa điện ở bên đó hơi xa, cũng không biết Mạnh Lương nói gì với nàng, một hồi lâu mới trở về.

Mạnh Lương đi không bao lâu, Ninh Phù Dung lại đến nữa. Quân Tuyệt tức đến mức cắn răng, những người này đã xong chưa!

“Bệ hạ, vi thần sợ người thân thể không khỏe nên nấu cho người một bát canh.” Giọng Ninh Phù Dung rất dịu dàng:

“Điều kiện của hành cung tương đối kém, bệ hạ phải bảo trọng thân thể.”

Minh Thù mỉm cười dựa vào cửa điện: “Thưởng cho ngươi uống.”

“Bệ hạ, đây là vi thần tự tay nấu cho người.” Ninh Phù Dung nhấn mạnh hai chữ “tự tay”.

“Khổ cho thừa tướng nên thưởng cho thừa tướng uống.”

Ninh Phù Dung: “…”

Hít thở sâu một hơi, Ninh Phù Dung dò xét hỏi: “Bệ hạ, vi thần có chỗ nào làm không đúng sao, người hãy nói với vi thần.”

“Nhiều lắm không muốn nói.” Minh Thù ngáp một cái:

“Phiền thừa tướng đêm nay gác đêm, trẫm đi nghỉ trước đây.”

Cái gì!

Ninh Phù Dung kinh ngạc, nàng ấy lại để cho nàng gác đêm?

Minh Thù cười đóng cửa lại, vẻ mặt Ninh Phù Dung đột nhiên dữ tợn, bưng chén canh trên tay nổi gân xanh. Một lúc lâu nàng hít thở sâu một hơi, uống bát canh một hơi cạn sạch.

Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào!

“Thừa tướng, sao người ở đây?” Mạnh Lương từ chỗ tối đi tới, có chút kỳ quái nhìn Ninh Phù Dung đứng ở cửa cầm cái bát không.

Ninh Phù Dung miễn cưỡng cười cười: “Mạnh Lương tướng quân à, ta đến thăm bệ hạ.”

“Để hạ quan thông báo giúp thừa tướng?”

“Không cần, đã gặp rồi.”

Mạnh Lương gật đầu: “Ban đêm trời lạnh, thừa tướng nhanh trở về đi.”

Ninh Phù Dung thở dài: “Bệ hạ bảo ta gác đêm, tiểu Mạnh tướng quân đêm nay tạm thời nghỉ ngơi một chút đi.”

Mạnh Lương nhíu mày: “Bảo vệ an toàn của bệ hạ là chức trách của hạ quan.”

Nói như vậy nghĩa là không muốn rời đi rồi.

Ninh Phù Dung cũng không nói nhiều, đi tới ngồi xuống trên bậc thang trước cửa điện.

Mạnh Lương đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của Ninh Phù Dung, không biết đang suy nghĩ gì.

-

Minh Thù thấy Quân Tuyệt nằm cuộn tròn trên mặt đất, trong lòng than thở, đứng dậy lên giường.

Quân Tuyệt cũng không biết là giả bộ ngủ hay ngủ thật rồi, ôm thật chặt cái chăn, để nửa người ở ngoài.

Minh Thù kéo hắn dậy, hắn mơ màng mở mắt ra, ú ớ một tiếng: “Lạnh...”

Minh Thù vừa nâng vừa ôm hắn: “Ừm, lên trên giường ngủ.”

Quân Tuyệt nhỏ giọng thì thầm: “Bệ hạ không cho.”

Minh Thù: “…”

Minh Thù ném hắn lên giường khiến hắn tỉnh táo hẳn, ngồi trên giường nhìn Minh Thù, mắt đang híp lại: “Bệ hạ?”

“Ngủ đi.”

Quân Tuyệt đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ Minh Thù: “Bệ hạ, hình như ta thích người.”

Lời thú nhận nhanh như tốc độ lốc xoáy.

“Đầu óc bị lạnh nên hư rồi sao?” Minh Thù cười nhẹ, lại không đẩy hắn ra:

“Trẫm là kẻ thù của ngươi, ngươi thích kẻ thù của ngươi, ván quan tài của phụ hoàng ngươi sẽ chịu không nổi.”

Quân Tuyệt buồn rầu, một lúc lâu hắn mới thì thào một tiếng: “Hủy diệt Tịch Chiếu không phải người.”

Đầu hắn đặt trên đầu vai của Minh Thù: “Tịch Chiếu đã không còn nhưng ta vẫn muốn sống khỏe mạnh. Bệ hạ, ta không muốn báo thù, ta chỉ muốn sống thật tốt. Ta không muốn lại bị giam lỏng, ta không muốn trở về nơi đó.”

“Cho nên ngươi mới thích trẫm?”

“Không... không phải, bệ hạ có tin yêu từ lần gặp đầu tiên không?”

“Không tin.”

“…”

Quân Tuyệt càng xích lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người được giảm thiểu, dán đến kín không kẽ hở.

Ánh sáng yếu ớt làm cho gian phòng cảng trở nên mập mờ.

Quân Tuyệt dán bên tai Minh Thù, âm thanh cực kỳ nhỏ: “Nhưng ta tin.”

Quân Tuyệt là hoàng tử nhỏ nhất của Tịch Chiếu đột nhiên được đưa lên ngôi vị hoàng đế, lại đối mặt với vong quốc, trong lòng hắn hắn chắc hẳn cảm thấy yếu đuối bàng hoàng vì không giúp được gì nên có thể nói là Quân Tuyệt rất hiểu rõ.

Quân Tuyệt đột nhiên muốn so xem ai diễn xuất hay hơn, Minh Thù nửa đêm hơi đau lòng, muốn ăn đồ ăn vặt để an ủi.

Sự tín nhiệm cơ bản giữa người và người đâu?

Không thể yên ổn ngủ một giấc sao?

Minh Thù vỗ vỗ sau lưng hắn: “Vừa gặp đã yêu đều là gạt người, mau ngủ đi.”

“Bệ hạ không thích ta sao?”

Minh Thù không mở miệng.

Quân Tuyệt lại hỏi: “Bệ hạ không thích ta chỗ nào?”

“Dáng dấp quá đẹp trai.”

Quân Tuyệt: “…” Cái này cũng xem như là lý do cự tuyệt sao? Dáng dấp đẹp không tốt? Người muốn đi tìm những kẻ xấu không chịu nổi?

Khẩu vị của nhân vật phản diện tương đối đặc biệt?

Vậy chẳng lẽ lão tử phải đi hủy dung nhan sao?


Đột nhiên Quân Tuyệt co rúm người lại vừa nghĩ vừa sợ, hay là chọn cách giết quách nàng ta đi cho xong.

Nhưng sự ấm áp trong lòng khiến ý định của hắn tan biến một cách vừa nhanh chóng vừa kì lạ.

Quân Tuyệt ngây người, lát sau cảm thấy chán nản, hắn trở nên mềm nhũn trong lòng Minh Thù.

Minh Thù muốn thuận tay buông hắn ra nhưng hắn không chịu buông nàng, nàng đành phải nằm phục trên ngực hắn: “Buông trẫm ra được không?”

“Không.”

Minh Thù: “…”

Minh Thù kéo chăn mà hắn đang nằm đè ra, đắp cho cả hai người. Quân Tuyệt bèn đổi tư thế vòng tay ôm qua eo nàng.

Minh Thù chịu không nổi, không muốn tiếp tục chơi cùng hắn nữa thế là cứ đè lên người hắn mà ngủ luôn.

Quân Tuyệt thấy nàng đã ngủ, hơi thở dịu dàng ấm áp, một cô gái nhỏ nhắn như vậy mà thường ngày lại tỏ ra hung hăng đến thế.

Ngón tay hắn cẩn thận đưa lên chạm vào cổ nàng.

Bây giờ chỉ cần dùng chút sức là có thể…

Trái tim hắn lại bắt đầu đập tán loạn, ngón tay bắt đầu run rẩy. Trong giây phút hơi thở của hắn hỗn loạn, không gian dường như cũng ngưng đọng lại để chờ đợi quyết định của hắn.

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút một.

Trong màn đêm tiếng thở vô thanh không biết vì ai mà vang lên.

-

Quân Tuyệt thao thức cả đêm, hôm sau tinh thần có vẻ mệt mỏi. Khi Minh Thù đưa đến bãi săn hắn cứ cúi đầu suốt không thèm nhìn ai.

Sáng nay khi nàng thức dậy thấy mắt hắn có vẻ kì lạ, cười tủm tỉm, hắn thầm nghĩ không biết chuyện đêm qua nàng có biết hay không.

Cùng có vẻ mệt mỏi tinh thần không được tỉnh táo còn có Ninh Phù Dung đêm qua canh ở ngoài điện suốt đêm.

Còn con cái các vị đại thần khác đều có vẻ rất phấn khích, ai cũng dắt ngựa đứng ở phía dưới. Có một số vị đại thần cũng đi vào trong sân, số khác thì ngồi theo thứ tự trên khán đài.

Sau những nghi thức mở màn rườm rà, sau khi Minh Thù công bố phần thưởng giành cho người săn được nhiều nhất thì tuyên bố mùa săn bắt đầu.

Đám thiếu niên trẻ tuổi kia cưỡi ngựa hừng hực khí thế lao vào trong rừng

“Muốn thử không?” Minh Thù nhìn Quân Tuyệt đang ngồi ủ rũ bên cạnh.

Nước Tử Nguyệt là nước giỏi cưỡi ngựa bắn cung nên già trẻ lớn bé đều biết. Nhưng nước Tịch Chiếu thì khác, ngoại trừ những người học võ còn lại rất ít người biết, họ là những kẻ thích phong hoa tuyết nguyệt, ưa ngâm thơ đối đáp.

Thế nên tất nhiên là Quân Tuyệt cũng không biết rồi.

“Bệ hạ sẽ đưa ta đi cùng sao?”

“Trẫm sẽ cho Mạnh Lương tướng quân dẫn ngươi theo.”

Quân Tuyệt nhìn về phía Mạnh Lương, Mạnh Lương cũng đang nhìn về hướng này. Ánh mắt hai người đối chọi với nhau, dường như trong không gian có một dòng điện vô hình đang nổ lép bép.

Quân Tuyệt hừ khinh bỉ trong lòng nhìn sang hướng khác, nhấc ly rượu lên nốc nhanh một ngụm.

Đột nhiên Minh Thù lên tiếng: “Các vị ái khanh cứ ngồi lì ra đó làm gì? Muốn chuyện trò thì từ quan về nhà mà nói, chốn này này không phải là nơi cho các ngươi nói chuyện.”

Các vị đại thần: “…”

Đến nằm im mà cũng bị trúng tên!

Lần xuất hành này tất cả những vị trên năm mươi đều không có mặt, thế nên tất cả những vị đại thần tại đây đều có thể cưới ngựa săn bắn được.

Nhưng có một số là cựu thần của nước Tịch Chiếu, dù có biết cưỡi ngựa nhưng lại không rành săn bắn. Bệ hạ thế này là muốn để cho họ phải xấu mặt sao?

“Thừa tướng, ngươi dẫn đầu đi.” Minh Thù nhìn Ninh Phù Dung.

Ninh Phù Dung “…”

Nàng ta nén giận: “Thần lĩnh chỉ.”

Ninh Phù Dung bước đến nơi mà mã đồng vừa dắt ngựa đến, nhảy lên ngựa với một phong thái tiêu sái soái khí vô cùng, gây nên một tràng âm thanh cổ vũ.

“Bệ hạ, chi bằng chúng ta cùng nhau so tài được không?” Ninh Phù Dung cất lời khiêu chiến Minh Thù.

“Không.” Minh Thù không chút hình tượng xoa xoa tay.

“Thừa tướng, bữa tối này phải trông cậy vào khanh rồi, cố lên!”

Ninh Phù Dung: “…”

Quân Tuyệt: “…” Đáng khinh!

Từ chối ngang nhiên quá đi.

Còn mặt mũi làm hoàng đế để đâu chứ? Ăn mất tiêu rồi sao?

Ninh Phù Dung là thần, Minh Thù đã nói là không đấu nếu nàng ta còn cố bắt lỗi thì không khéo sẽ bị nàng trị tội bất kính mất.

Ninh Phù Dung đi rồi, các vị đại thần còn lại dù cho không bằng lòng thế nào cuối cùng cũng phải lên ngựa, ôm lòng oán giận đối với Minh Thù đi vào rừng.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Quân Tuyệt đang uống rượu, Minh Thù sai người đỡ hắn lên ngựa còn mình thì ngồi phía sau hắn.

“Các ngươi không cần theo trẫm.”

“Bệ hạ, không được.”

“Bệ hạ, người không thể đi một mình được.”

Liên Tâm và Mạnh Lương cùng phản đối.

“Đi.” Minh Thù ra lệnh cho con ngựa, ngựa vọt đi khiến Mạnh Lương không kịp trở tay.

Mạnh Lương nhảy lên ngựa, vội vàng ra lệnh: “Mau lên, đuổi theo bệ hạ.”

Liên Tâm cũng nhảy lên ngựa cùng Mạnh Lương đuổi theo.

Minh Thù cắt đuôi họ rất dễ dàng, chỉ chớp mắt một cái đã không thấy tung tích.

Sau khi đã bỏ xa họ một đoạn Minh Thù cho ngựa đi nước kiệu.

Cây cối trong rừng đa số đã chuyển vàng, gió thu hiu hắt thổi.

Quân Tuyệt còn đang nghĩ làm sao để tình cảm tiến triển thì đột nhiên Minh Thù giương cung “vù” một tiếng, mũi tên xé gió lao đi.

Một con gà rừng bị trúng tên, giãy giụa hai cái rồi im bặt.

Quân Tuyệt cho rằng nàng chỉ tập trung săn thú, ai ngờ nàng hạ hai con gà rừng rồi sau đó dùng nước suối làm sạch, bắt đầu nhóm lửa nướng gà.

Hả!

Nàng ta còn mang theo cả gia vị.

Thịt gà rừng vốn đã ngon lại thêm gia vị tẩm ướp, hương thơm bay xa làm cho thú nhỏ trong lòng Minh Thù ló đầu ra, ngó chằm chặp con gà nướng.

Sen!

Ta cũng muốn ăn.

“Đó là thứ gì vậy?” Quân Tuyệt chỉ vào cái đầu ngó ra từ trong lòng Minh Thù.

Minh Thù kéo thú nhỏ ra đặt sang bên cạnh, thú nhỏ tiến tới gần con gà.

Không thấy Minh Thù trả lời, hắn muốn bắt thú nhỏ xem, bị thú nhỏ trừng mắt lườm nguýt rồi giận dữ nhảy sang một bên, sau đó còn cố bồi thêm một tiếng gầm gừ.

Quân Tuyệt: “…”

Đây là thứ quái quỷ gì vậy.

Trong kịch bản làm gì có.

Quân Tuyệt nhìn Minh Thù và thứ hung hăng đó ăn gà, cảm thấy cuộc đời thật u ám.

Đưa lão tử về đi!

“Không được động đậy.”

Quân Tuyệt bị Minh Thù làm cho cứng đơ tại chỗ: “Bệ hạ?”

Minh Thù bắt thú nhỏ đang lăng xăng trên mặt đất lại, ném về phía hắn.

Thú nhỏ xoay mình trên không ba trăm sáu mươi độ rồi rơi vào đám cỏ bên cạnh Quân Tuyệt, sau đó vang lên một loạt những âm thanh lách tách kỳ dị.

Minh Thù bước tới hai bước định kéo Quân Tuyệt dậy.

Quân Tuyệt lùi về phía sau, chợt thấy một con rắn màu trắng diễm lệ đang cố cắn thú nhỏ, còn thú nhỏ thì lông lá dựng đứng lên như những chiếc kim châm sắc nhọn ghim vào thân con rắn.

Con rắn đau đớn vặn vẹo rồi từ từ im bặt. Thú nhỏ nhảy ra khỏi con rắn chạy vụt vào con suối nhỏ cạnh đó, đạp nước bắn tung tóe.

Quân Tuyệt trấn định lại tinh thần, đột nhiên khi Minh Thù liếc qua, hắn tỏ vẻ sợ hãi: “Bệ hạ, ta sợ.”

Minh Thù cười toe toét: “Trẫm cho ngươi ăn nó thì ngươi sẽ hết sợ ngay thôi.”

Quân Tuyệt: “…” Loại rắn này là rắn độc, sao người không tự đi mà ăn, sao lại có loại phụ nữ độc ác như thế, vậy mà lão tử còn phải thích nàng ta, thích cái rắm.

Thích loại người này, lão tử chết khó mà được toàn thây.

Minh Thù còn chưa kịp làm gì con rắn độc thì thú nhỏ sau khi tắm rửa sạch sẽ đã lao vọt ra, ngậm con rắn rồi lủi ngay vào bụi rậm.

Minh Thù: “…”

Ninh Phù Dung tách ra khỏi đoàn người, đi về phía tường bao quanh khu săn bắn.

Khu vựa bên cạnh tường bao là nơi người bình thường rất khó đặt chân tới, Ninh Phù Dung dạo quanh khu vực này, không rõ là nàng ta đang tìm kiếm điều gì.

Lúc đó Minh Thù và Quân Tuyệt đang ngồi cách đó không xa, dõi theo từng chuyển động của Ninh Phù Dung.

Quân Tuyệt thò tay vào ống tay áo gãi, nhỏ nhẹ nói: “Bệ hạ, ngứa quá.”

Minh Thù liếc: “Chịu đi.”

Quân Tuyệt bực dọc tiếp tục gãi: “Chúng ta ngồi đây để làm gì? Thừa tướng không thể để cho người xảy ra bất trắc gì trên trường săn, người theo dõi nàng ta có tác dụng gì?”

“Nàng ta đẹp mà.”

Quân Tuyệt: “…”

Quân Tuyệt quên cả gãi tay, quay qua nghi ngờ hỏi: “Bệ hạ không thích nàng ta thật đấy chứ?”

“Thích chứ.” Minh Thù cười khóe miệng cong cong:

“Nàng ấy đáng yêu như thế, sao lại không thích cho được?”

Quân Tuyệt gãi mạnh cánh tay đến nỗi bật cả máu, Minh Thù đẩy đẩy thú nhỏ.

Thú nhỏ trợn mắt nhìn nàng tức giận gầm gừ, làm cái gì thế.

Minh Thù vuốt vuốt lông, thú nhỏ bực mình đến nỗi giậm chân xuống đất hai cái rồi nhanh như chớp biến mất vào đám cỏ gần đó.

Một lát sau thú nhỏ ngậm một ít thảo dược trở về, ném bừa vào tay Minh Thù, sau đó bực dọc chạy biến đi.

Minh Thù nắm lấy rồi nhét vào tay Quân Tuyệt: “Phượng quân thì nên có dáng vẻ của phượng quân một tí, làm như trẫm đày đọa ngươi không bằng.”

“Đây là gì vậy?” Quân Tuyệt nghi ngờ không nhận.

Chắc là hái bừa chứ gì?

Lão tử không muốn.

Quân Tuyệt không muốn nhận còn lùi ra sau tránh mấy bước.

“Răng rắc”.

“Ai đó?”

Ninh Phù Dung nhìn về phía phát ra tiếng động, bụi cây động đậy, rồi Minh Thù từ đó bước ra.

Ninh Phù Dung nhíu mắt, vội nhảy xuống ngựa: “Bệ hạ.”

Minh Thù mỉm cười nhìn xuống, Ninh Phù Dung đang định hỏi sao Minh Thù lại ở đây thì đã có một nắm đấm hung hăng xông tới. Ninh Phù Dung kinh sợ vội nghiêng người tránh, không khỏi lớn tiếng kinh ngạc chất vấn: “Bệ hạ, người đang làm gì vậy?”

Câu trả lời của nàng ta lại là một cú đấm khác.

Ninh Phù Dung chỉ còn cách giao đấu tay đôi với Minh Thù, bản thân là thành viên hoàng thất của nước Tử Nguyệt, võ công của Đông Khuynh tuy không phải hàng tuyệt đỉnh nhưng cũng không hề tệ.

Sau khi sống lại Ninh Phù Dung khổ luyện mấy năm, thường ngày Đông Khuynh ít tập luyện nên lúc này có chút kém hụt, chỉ có thể dựa vào tốc độ và chiêu thức của Minh Thù để khắc chế Ninh Phù Dung.

Ninh Phù Dung giận dữ: “Bệ hạ.”

Minh Thù thấy thời cơ đã đến, đá xiên về phía nàng ta, nhân lúc nàng ta chuẩn bị tránh chớp thời cơ bắt lấy cổ tay. Trước khi nàng ta kịp phản kích nâng nàng ta qua vai vật ngã xuống đất, quay lưng giẫm lên người nàng ta.

Bị kẹp chặt không thể vùng vẫy, Ninh phù Dung tái mặt hỏi: “Bệ hạ, không biết vi thần đã đắc tội gì với người?”

“Không có.”

“Nếu không thì tại sao bệ hạ lại ra tay với thần?”

Minh Thù cười: “Thấy ngươi đáng yêu quá nên muốn thử bắt nạt một chút.”

“Bệ hạ…”

Sau lời cuối của Ninh Phù Dung, trong khu rừng tĩnh lặng chỉ còn mỗi tiếng kêu rên.

Đánh Ninh Phù Dung xong Minh Thù ngồi xuống cạnh nàng ta, thân mật vỗ vai: “Thừa tướng, tạo phản cho tốt vào, trẫm rất coi trọng ngươi.”

Trong phút chốc Ninh Phù Dung rùng mình, dường như đã hiểu ra tất cả.

Nàng ta thở gấp sợ hãi nhưng lập tức kìm nén, vừa vội vàng vừa thành khẩn giải thích: “Bệ hạ, người nói gì vậy, vi thần tạo phản bao giờ, có phải có kẻ đã gièm pha với người? Vi thần theo người bao nhiêu năm, người vẫn chưa hiểu rõ con người thần sao?”

Minh Thù cất giọng nhẹ nhàng phảng phất như làn gió thổi xuyên qua rừng: “Không sao, ngay bây giờ ngươi có thể suy tính cách để để tạo phản, trẫm sẽ không có ý kiến gì đâu, thật đấy.”

Nhưng đối với Ninh Phù Dung thì dường như đó là cuồng phong bão lớn, từng câu từng chữ đều sắc nhọn như dao cứa vào người nàng ta.

“Bệ hạ, vi thần tuyệt đối không có ý làm phản.” Mặc kệ là nàng đã biết hay chưa thì vẫn phải nói dối, nàng ta vẫn chưa thể thừa nhận lúc này được.

“Từ giờ trở đi ngươi có thể có rồi đó.” Minh Thù đứng dậy:

“Đợi khi trở về, ngươi hãy cứ chuyên tâm tạo phản đi, chuyện trên triều không cần ngươi lo nữa.”

Ninh Phù Dung: “…”

Dù Ninh Phù Dung có lắm mưu nhiều kế thế nào thì lúc này cũng không biết nên trả lời thế nào cho phải, đến suy nghĩ thôi cũng thực khó khăn.

Vị vua bị nàng ta đùa giỡn giữa lòng bàn tay năm xưa… đột nhiên trở nên thật khác lạ.

Một đế vương phát hiện kẻ dưới ủ mưu tạo phản thì đáng lẽ nên giả vờ không hay biết, âm thầm quan sát sau đó sẽ tung một mẻ lưới bắt gọn.

Mà nàng ta lại cổ vũ mình tạo phản.

Bị điên rồi chăng?

“Vút”.

Một mũi tên xé gió bay tới từ phía tường bao, lời nói của Ninh Phù Dung còn đang ở trong cổ họng thì mũi tên bắn đâu không bắn sượt qua má nàng ta, cắm ở phía trước mặt.

Người mặc áo vàng lấp lánh vừa nãy còn đang đứng bên cạnh nàng ta, đã tránh sang một bên, cười tủm tỉm nhìn về phía tường bao.

Có năm người bịt mặt từ phía đó tiến lại, đối diện với Minh Thù và Ninh Phù Dung vẫn còn đang ở dưới đất. Họ cảnh giác xem xét xung quanh xem có cấm quân nào lai vãng quanh đó hay không.

Ninh Phù Dung nhìn một người trong số đó, người đó đứng giữa chỉ để lộ ra một đôi mắt thâm sâu.

Người đó dù có biến thành tro nàng ta cũng nhận ra - Diệp Mạc Trần.

“Hôm nay thật may mắn, gặp được tiện nhân này ở đây.”

Một kẻ bịt mắt khác hung tợn nói: “Gia, giết chúng đi.”

Tưởng rằng phải bỏ công sức đi khắp nơi tìm tiện nhân, không ngờ vừa đến đã gặp được ngay tên cẩu hoàng đế đã diệt nước bọn họ.

Diệp Mạc Trần ngăn kẻ đó lại: “Hiện giờ chưa thể giết, bắt ả ta đi.”

Kẻ đó dường như cũng nghĩ ra điều gì, lạnh lùng nói: “Xem như ngươi may mắn. Gia, còn nữ nhân kia…”

Kẻ đó quay sang Ninh Phù Dung làm động tác cắt cổ, Diệp Mạc Trần dửng dưng gật đầu.

Lúc này Diệp Mạc Trần chưa biết nàng ta nhưng Ninh Phù Dung nhớ tới kiếp trước, hắn cũng lấy mạng mình một cách lạnh lùng như vậy, không khỏi rùng mình.

Nhưng trong ánh mắt lại có vài phần si mê.

Nàng ta thích người đàn ông trước mặt, thích đến phát điên đi được, nàng ta muốn có được hắn…

Minh Thù thật bội phục nam chính này quá, không thèm hỏi qua ý kiến của nàng, dám quyết định nơi đến chốn đi của nàng, cũng được đấy.

Đồ ăn vặt của trẫm thì sao.

Mau an ủi trẫm đi.

Báo cáo đạo diễn, nam chính khoe khoang.

Ninh Phù Dung đứng dậy, nói nhỏ với Minh Thù: “Bệ hạ, lát nữa thần cản chúng lại, người chạy trước đi.”

Minh Thù rút từ trong tay áo ra miếng mứt sen Liên Tâm đã chuẩn bị trước, vừa ăn vừa lùi lại: “Không, trẫm ở lại để cổ vũ cho ngươi.”

Suýt chút nữa thì Ninh Phù Dung tức hộc máu, ai cần người cổ vũ chứ.

Minh Thù còn đưa ra đề nghị: “Thừa tướng cũng có thể bày mưu cùng bọn họ, có làm phản thì mọi người cùng phản. Người đông sức lớn càng náo nhiệt, ngươi đừng một mình âm thầm tạo phản như thế, nhàm chán lắm.”

Ninh Phù Dung: “…” Giết quách nàng ta đi!

Diệp Mạc Trần nghe xong ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra thế này, hai người không phải cùng một phe hay sao?

“Đừng phí lời nữa, đi bắt chúng lại.” Kẻ bịt mặt nghe không hiểu nhưng để tránh hai người kéo dài thời gian, khoát tay: “Giết chết ả kia đi, còn cẩu hoàng đế kia bắt đi.”

Minh-cẩu-hoàng-đế-Thù: “Ta nói các ngươi có thể dùng từ ngữ lịch sự một chút không, cẩu hoàng đế là để hình dung đàn ông, trẫm là nữ mà.”

Kẻ bịt mặt: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK