Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Thù đến chỗ nhà xưởng kia thì trời đã tối, bên trong không mở điện. Vài cái thùng sắt lớn cháy rực lửa chiếu sáng cả khoảng không gian.

Xung quanh nhà xưởng có rất nhiều người đứng nhưng không thấy thấy Ba Hào và người của cô.

Vị trí giữa đặt một chiếc bàn gỗ rất không phù hợp với xưởng, mặt trên bày hoa tươi, rượu vang và thức ăn.

Một người đàn ông ngồi quay lưng về phía Minh Thù. Có lẽ là nghe được tiếng động nên chiếc ghế chuyển động, khuôn mặt người đàn ông cũng dần hiện rõ.

Khuôn mặt người đàn ông cũng không phải rất tinh tế, nó được tổ hợp lại với nhau thì càng nhìn càng thấy đẹp.

Dường như nó trải qua sự tôi luyện của thời gian, không bao giờ phai màu.

Hắn mặc Âu phục màu đen, tư thế nho nhã cao quý. Nhà xưởng đổ nát dường như đều biến thành cung điện trang trí xa hoa.

Khóe miệng người đàn ông chậm rãi nhếch lên, lộ ra nụ cười ôn hòa: “Ôn tiểu thư, người của tôi lúc trước đã mạo phạm, nay xin thứ lỗi.”

Nụ cười không phải đến từ ánh mắt, giả tạo lại giảo hoạt.

Minh Thù cho tay vào túi, kiêng dè quan sát hắn. Một lát sau khóe miệng cô nở nụ cười sâu xa: “Không có gì đáng ngại, tôi không tính toán với bọn họ. Dù sao không phải ai cũng có tư cách khiến cho tôi đi so đo tính toán.”

Người đàn ông yên lặng, sau đó vỗ tay đứng lên: “Đã sớm nghe nói Ôn tiểu thư Thanh Thị là một nhân vật lớn, hôm nay gặp mặt quả nhiên không giống bình thường. Ôn tiểu thư, mời ngồi.”

Hắn đích thân kéo ghế đối diện cho Minh Thù ngồi, dường như tuyệt không chú ý chuyện Minh Thù không lịch sự khiến cho hắn chờ lâu như vậy.

“Mời Ôn tiểu thư ăn ở chỗ này, Ôn tiểu thư sẽ không để tâm chứ?”

Có ăn, không ngại.

Minh Thù cho Lục Mao đứng lại tại chỗ, cô một mình đi tới ngồi xuống không phòng bị chút nào. Người đàn ông đứng ở sau lưng cô chỉ cần có chút ý niệm trong đầu là có thể lấy đi mạng của cô.

Hiển nhiên người đàn ông cũng không ngờ Minh Thù sẽ không phòng bị như vậy, kinh ngạc đồng thời lại có chút bất ngờ.

Nghề này của bọn họ, ai dám đến địa bàn chính của người khác ung dung như vậy không phòng bị chút nào?

Nhưng hắn cũng không có gì ý nghĩ kỳ quái, để Minh Thù ngồi xuống xong hắn cũng ngồi xuống.

“Trước kính Ôn tiểu thư một ly.” Người đàn ông đưa ly rượu vang lên.

“Anh tự giới thiệu mình đi?” Minh Thù đã cầm dao nĩa bắt đầu cắt miếng thịt bò:

“Tôi không uống rượu với người mình không biết tên.”

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: “Là tôi sơ sót. Hạ Nhàn, Hạ trong mùa hạ, Nhàn trong nhàn rỗi.”

“Tôi thấy anh cũng khá nhàn rỗi.” Bày bàn bày hoa trong nhà xưởng cũ nát, đây không phải là rảnh rỗi sao?

Miếng thịt bò cũng không tệ lắm...

Hạ Nhàn cũng không xấu hổ, tự mình uống một hớp rượu vang, giọng nói nhuốm vị rượu nên càng mê người: “Ôn tiểu thư, tùy tiện ra vào Thanh Thị là chúng tôi không đúng, tại đây cho tôi xin lỗi Ôn tiểu thư vì sai sót đó.”

“Xin lỗi vì sai sót?” Minh Thù cầm dao nĩa, ngẩng đầu nhìn hắn:

“Được đấy, cho tôi thêm hai phần thịt bò.”

Một miếng nhỏ như vậy, hắn muốn đuổi người đi nhanh sao!

Hạ Nhàn: “...”

Cô thật đúng là đang nghiêm túc ăn thịt bò!

“Ôn tiểu thư, cô không sợ tôi giở trò gì sao?” Miếng thịt bò là hắn chuẩn bị, nơi này bây giờ là hắn khống chế, cuối cùng cô dựa vào cái gì mà không chút kiêng nể như thế?

“Đối nhân xử thế thoáng một chút, tôi tin anh không phải loại người như vậy.” Đột nhiên được tin tưởng khiến cho Hạ Nhàn cảm thấy lo sợ, nhưng sau khi nghe cô gái trước mặt cười chúm chím nói:

“Nhưng nếu anh hạ độc thật, chỉ sợ các anh chạy không thoát Thanh Thị.”

Hạ Nhàn: “...”

Thanh Thị mà.

Địa bàn người khác.

Nếu như cô thực sự đã xảy ra chuyện, dù có thoát được Thanh Thị, Ôn gia cũng sẽ không tha cho bọn họ...

Sự tin tưởng đã nói thì sao!

“Mang cho Ôn tiểu thư thêm hai phần thịt bò.” Hạ Nhàn dặn người bên cạnh.

Minh Thù nghiêng nhìn hắn, dường như có ấn tượng tốt với dáng vẻ của hắn.

Hạ Nhàn: “...” Không phải hiểu suy nghĩ của con gái hiện giờ lắm sao.

Hạ Nhàn nhìn Minh Thù ăn hết ba phần thịt bò một cách kỳ dị. Mặc dù ăn nhiều như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy cô ăn rất nhiều.

Cách cô ăn vô cùng nho nhã dường như đang biểu diễn nghệ thuật.

Thanh Thị... thực sự là địa điểm rất kỳ lạ.

Minh Thù uống một hớp rượu vang trầm giọng nói, lay tau vào khăn, cơ thể lùi ra sau lưng ghế dựa: “Nói đi, tại sao lại giữ người của tôi.”

Ăn xong liền nói thẳng vào chủ đề, Hạ Nhàn suýt chút nữa không phản ứng kịp. Hắn đặt ly rượu trong tay xuống: “Ôn tiểu thư, có một số việc tôi không tiện nói ra với cô nhưng những hàng này không thể bán cho Ôn tiểu thư.”

“Anh muốn cướp về sao?”

Hạ Nhàn cười khẽ hai tiếng: “Ôn tiểu thư nói quá lời. Chúng tôi chỉ là muốn mua về, giá cả có thể cao hơn mười phần trăm so với lúc Ôn tiểu thư mua. Xem như là quà xin lỗi đối với Ôn tiểu thư.”

“Đương nhiên, Ôn tiểu thư nếu như muốn hàng, chúng tôi cũng có thể đổi một lô khác cho Ôn tiểu thư, thêm hàng cho Ôn tiểu thư cũng không sao.”

Hạ Nhàn có thể nói là rất có thành ý.

“Nếu như tôi nói không thì sao?” Minh Thù mỉm cười:

“Dù sao hàng đã đến Thanh Thị tôi, tôi muốn giữ lại cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.”

Hạ Nhàn cũng chỉ mỉm cười nói: “Nói như vậy cũng không sai nhưng Ôn tiểu thư phải suy nghĩ kỹ, lô hàng này có lẽ sẽ mang đến mầm họa cho cô. Thanh Thị là một nơi tốt, Ôn tiểu thư cũng không muốn vì vậy mà bị mất đi đúng không?”

“Anh uy hiếp tôi?” Một lô hàng mà dùng Thanh Thị để uy hiếp, lô hàng kia xem ra có lai lịch lớn... Có thể quấy rối đến đồ ăn vặt của trẫm hay không?

“Ôn tiểu thư nói quá lời, tôi chỉ nói cho Ôn tiểu thư quan hệ lợi hại trong đó mà thôi.”

Minh Thù suy nghĩ một chút: “Mười triệu.”

Hạ Nhàn: “...” Giá tiền này tăng thẳng lên gấp bội đấy!

Hạ Nhàn yên lặng một lúc: “Tôi đưa Ôn tiểu thư ba chục triệu, nhân tiện gửi cho Ôn tiểu thư số lượng hàng ngang giá...”

“Tôi không chấp nhận bất cứ sự ủy thác nào. Mười triệu, lô hàng này anh lấy về, nhân tiện nhanh chóng cút ra khỏi Thanh Thị.” Minh Thù cười híp mắt cắt đứt lời Hạ Nhàn nói.

Hạ Nhàn không ngờ mình lời còn chưa nói hết lời đã bị Minh Thù cắt ngang.

Ánh mắt của hắn đảo qua hai lượt trên người con gái này, trước đây hắn chưa từng giao thiệp với người này. Nhưng Thanh Thị là một miếng mồi béo bở lại chỉ có một người con gái trông coi, cô ta tuyệt đối không hề tầm thường.

“Ôn tiểu thư, lời tôi muốn nói còn chưa hết, cô không cần thiết cự tuyệt nhanh như vậy. Đối với Ôn tiểu thư mà nói cũng chỉ là làm một việc nhỏ mà thôi, thế nhưng lại có thể có được nhiều lợi ích, cớ sao Ôn tiểu thư không đồng ý?”

Minh Thù lấy ra một túi đồ ăn vặt, từ từ mở ra: “Làm cái nghề này như các anh, việc nhỏ cũng nhỏ không được đến đâu, không cần lừa gạt tôi. Trả tiền, rời đi, nếu không thì giờ cứ đánh đi.”

Hạ Nhàn: “...” Sao lại cảm giác quyền chủ động đột nhiên thiên về cô ta rồi nhỉ, cô ta mới là chủ nhà.

Hạ Nhàn bắt đầu cảm thấy khó giải quyết.

Trong đầu hắn suy nghĩ đối sách cực nhanh, ánh mắt rơi vào chiếc bàn trống đối diện cô gái đang từ từ ăn đồ ăn... Lúc nãy người bên dưới báo cáo rằng trên đường cô tới đây đã dừng ba lần, lần nào cũng đều là vì mua đồ ăn.

“Mười triệu là con số không nhỏ, tôi cần phải chuẩn bị một chút. Ôn tiểu thư có thể sẽ phải chờ một chút.” Hạ Nhàn mỉm cười, đột nhiên chuyển đề tài nói chuyện:

“Ôn tiểu thư thích ăn thức ăn Pháp sao? Vừa hay lần này tôi có đưa theo một đầu bếp người Pháp. Dù sao cũng đang chờ đợi, không biết Ôn tiểu thư có hứng thú thử xem không?”

Đầu bếp người Pháp sao...

Lập trường Minh Thù bắt đầu lung lay.

Tiểu yêu tinh quả nhiên dùng đồ ăn mê hoặc trẫm...


Nói là đầu bếp quả thật không thẹn với danh xưng, Minh Thù ăn rất vui vẻ mà Hạ Nhàn cùng tìm được bảo bối để đối phó Minh Thù, lên hết thức ăn Pháp lại đưa Minh Thù đến nhà hàng cao cấp Thanh Thị dạo một vòng.

Minh Thù thầm nhủ trong lòng không ăn không ăn, trẫm mua được nhưng khi các món ăn lên rồi, cô chẳng còn biết gì nữa.

Một giờ sáng, Minh Thù mềm nhũn ở trong xe hút sữa chua, mơ hồ nói: "Anh muốn tôi giúp đỡ gì không?"

Khóe miệng Hạ Nhàn giật một cái, thật được đấy.

Hạ Nhàn ngồi nghiêm túc: “Chỉ là một chuyện nhỏ muốn mời Ôn tiểu thư giúp đỡ tìm người mà thôi, ở Thanh Thị Ôn tiểu thư giao thiệp rộng hơn so với chúng tôi.”

“Tìm được người rồi có phải còn muốn tôi giúp các anh giết chết hay không?” Minh Thù nghiêng đầu, mái tóc che đi ánh mắt cô:

“Anh mời tôi ăn có một bữa, tôi lại phải giúp anh làm chuyện này, dễ dàng quá nhỉ.”

Hạ Nhàn cam đoan: “Ôn tiểu thư yên tâm, tìm được người cho tôi biết là được, sẽ không để cho Ôn tiểu thư gặp phiền phức.”

Minh Thù vừa như đang suy nghĩ, lại vừa như chỉ chuyên tâm ăn sữa chua.

Một lúc lâu, cô vươn năm đầu ngón tay huơ huơ về phía Hạ Nhàn: “Năm mươi triệu.”

Hạ Nhàn: “...” Cô cướp à!

Minh Thù đột nhiên đẩy cửa xe ra đi xuống: “Nghĩ kỹ rồi liên hệ tôi, nhân tiện phiền anh trả người của tôi về lại.”

Bịch!

Cô gái bên ngoài chạy băng qua đường, Hạ Nhàn bảo xe đuổi theo cô. Cô băng qua đường đi theo một người. Người kia đi không nhanh, cô cứ như vậy cầm một hộp sữa chua đĩnh đạc theo ở phía sau.

Người trước mặt có lẽ đã phát hiện liền quay đầu lại, cô lại không có ý né tránh, vẫn đi theo giống như ma.

“Hạ tiên sinh, tuy chúng ta không có quan hệ rộng ở Thanh Thị nhưng cũng không đến mức phải tìm cô ta giúp đỡ mà.” Người lái xe phía trước đột nhiên lên tiếng:

“Cô Ôn này nhìn qua cảm giác không đáng tin cho lắm.”

Hạ Nhàn gõ đầu ngón tay vào gối, nhẹ nhàng giải thích rõ: “Thanh Thị vẫn là địa bàn nhà họ Ôn, bây giờ thế cục chúng ta không tốt, không thể đấu với bọn họ. Hơn nữa những người đó cũng sẽ không ngồi chờ chết, để Ôn Ý giúp đỡ vẫn là cách đơn giản và nhanh nhất. Người của cô ta ở Thanh Thị rất đông, muốn tìm một người cũng dễ dàng tìm được hơn so với chúng ta.”

Tài xế không nói chuyện gì nữa, thời điểm quẹo qua, hai người trước mặt đột nhiên đều không thấy nữa.

Hạ Nhàn khẽ nhíu mày: “Trở về thôi, đi chuẩn bị tiền đưa qua cho cô ta.”

“Hạ tiên sinh, cậu thật sự đưa sao? Năm mươi triệu đấy!”

Hạ Nhàn cười đến lạnh lùng: “Anh cảm thấy hắn không đáng năm mươi triệu sao?”

Tài xế lạnh sống lưng nói: “Vâng.”

-

Mà lúc này ở trong công viên.

Minh Thù đi theo phía sau Lương Thần, nửa đêm nửa hôm nam chính giả này chạy đến đây làm gì chứ?

Hơn nữa lại ăn mặc... kỳ quái như thế.

Lương Thần đang trùm cả người kín mít liên tục quay đầu. Bởi vì nguyên nhân ánh sáng nên hắn cũng không biết phía sau mình có người nào đi theo, nhưng đi cùng lâu như vậy khiến hắn không cảm thấy đối phương chỉ là tiện đường đi theo cùng.

Không phải sẽ gặp phải sát thủ biến thái gì chứ?

Hắn không xui xẻo như vậy chứ?

Lương Thần tăng tốc độ nhanh thêm xuyên qua công viên, hắn quay đầu lại thì phát hiện người vừa mới đó đã không thấy đâu nữa. Hắn thở phào nhẹ nhõm, quan sát bốn phía một chút không phát hiện người liền nhanh chóng quẹo về một hướng để rời khỏi đó.

Lương Thần đã đến một tiểu khu tương đối cũ kỹ. Hắn nhìn chung quanh một chút, xác định không có ai rồi mới chuẩn bị leo lên từ phía sau đường ống nước.

Nhưng vào lúc này, hắn quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, ngõ nhỏ phía sau trống rỗng không có gì cả.

Người lúc nãy đi theo hắn...

Sớm biết đã kêu người đến làm chuyện này.

Hắn không phải là không có tiền, mà là sợ bị người ta tóm lấy chỗ sơ hở nên hắn tin tưởng mình hơn.

Không ngờ sẽ gặp phải chuyện kỳ quái như vậy.

Lương Thần hít thở sâu một hơi. Có lẽ người ta chỉ là đi ngang qua, bây giờ chỗ này không phải không có bất kỳ ai sao?

Lương Thần tự thôi miên mình, sau đó theo đường ống nước leo lên. Minh Thù nhìn hắn vào một gian phòng, cô theo hắn leo lên trên.

Nơi đi vào chính là phòng khách, Lương Thần hẳn là đã đi đến phòng ngủ.

Minh Thù lướt nhìn qua mấy bức ảnh trong phòng, đây có lẽ là nơi Quý Việt An ở.

Minh Thù đi tới phòng ngủ, cửa đang khép hờ. Cô nhìn thấy Lương Thần đứng ở trước tủ quần áo phòng ngủ dường như đang tìm thứ gì đó.

“Người anh em trộm đồ đấy sao?”

Giọng nói đột nhiên vang lên, Lương Thần sợ hãi quay phắt đầu lại.

Nhưng trong bóng tối chẳng thể nhìn rõ được gì, thậm chí hắn còn không biết được giọng nói này từ hướng nào truyền đến.

Không phải Quý Việt An.

Đó là giọng của một cô gái tuổi còn rất trẻ.

“Người nào, người nào nói chuyện?”

Gian phòng rất yên tĩnh.

Lương Thần cũng không hề nhìn thấy được gì.

Lạch cạch…

Cửa bên ngoài được mở ra. Lương Thần giật mình không thèm đoái hoài tới giọng nói của người vừa rồi mà quan sát gian phòng một vòng, cuối cùng hắn bò xuống dưới giường.

“Việt An, anh cũng đừng nghĩ nhiều quá. Nhà họ Quý tuy không muốn gặp anh nhưng cũng sẽ không khiến cho anh khó chịu vào lúc này.” Giọng nói dịu dàng chậm rãi truyền tới, đèn của phòng khách đã sáng lên.

“Ừm, anh biết, cám ơn em.” Quý Việt An nói với giọng nhàn nhạt, nghe không có mấy cảm xúc.

“Ngồi xuống một lát đi, em rót nước cho anh, hôm nay anh uống quá nhiều.” Trong giọng nói của cô gái chứa đầy sự lo lắng.

Bên ngoài yên tĩnh một lúc.

Lương Thần nằm dưới giường, phía sau lưng lại rất lạnh. Giọng nói hắn mới vừa nghe được kia là ai? Chắc chắn không phải người bên ngoài nói chuyện, căn phòng này còn có người... hay có ma?

Hắn có thể trọng sinh, nếu có ma cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

“Này, anh nằm chỗ này làm gì vậy?” Cánh tay đột nhiên bị người nào đó đụng một cái. Lương Thần tê cả da đầu, hắn cứng ngắc quay đầu qua, trong khe cửa có ánh sáng xuyên qua làm cho hắn thấy rõ người nằm sấp bên cạnh mình.

Đôi mắt Lương Thần chậm rãi giãn ra, tại sao lại là cô ta!

Minh Thù cười: “Thật là trùng hợp.”

Trùng hợp cái rắm!

Vừa rồi người theo dõi mình là cô ta.

Không phải, e rằng cô ta không phải đi theo dõi mình, cô ta cũng là đến tìm Quý Việt An, chỉ là ngay lúc cô ta nhìn thấy mình cho nên mới theo dõi mình.

Cho nên bây giờ Quý Việt An và cô ta đã có quan hệ... Nhưng cũng không đúng, lúc này hắn và Quý Việt An cũng không có quan hệ gì, tại sao cô ta muốn nhắm vào mình?

Đầu óc Lương Thần rối như tơ vò, hạ giọng: “Cô muốn làm gì?”

Ánh sáng qua khe cửa bỗng nhiên nhiều hơn, có người đẩy cửa ra. Lương Thần nhìn cô gái đang nằm sấp bên cạnh mình cười đến dịu dàng nhưng cô lại đột nhiên đưa tay, một luồng sức mạnh đẩy hắn ra bên ngoài.

Lương Thần: “…”

Lương Thần thử bắt tay Minh Thù lại nhưng ánh mắt sắc lạnh như băng không chút lưu tình đẩy tay hắn.

Lương Thần theo bản năng buông tay ra, tiếp đến cả người hắn bị đá ra khỏi gầm giường.

“A!”

Cô gái thét lớn tiếng chói tai.

Lương Thần ôm mặt từ dưới đất bò dậy, đẩy cô gái và Quý Việt An ra rồi nhanh chóng thoát ra khỏi phòng ngủ.

Quý Việt An uống chút rượu, lúc này ý thức tuy vẫn tỉnh táo nhưng bước chân lại loạng choạng, lúc đuổi theo chỉ thấy Lương Thần từ cửa sổ phòng khách nhảy xuống. Hắn chạy đến cửa sổ nhìn xuống, Lương Thần đã biến mất ở trong ngõ hẻm.

Minh Thù từ dưới gầm giường bò ra ngoài, cô gái chưa rời đi lại thét lên một tiếng chói tai.

Quý Việt An từ bên ngoài đi vào, “cạch” một tiếng mở đèn. Ánh sáng rọi vào mắt khiến hắn hơi đau, trong lúc mơ hồ hắn thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

“Là… cô?”

“Là tôi đây.” Minh Thù phủi phủi áo quần, vô cùng bình tĩnh mỉm cười:

“Gầm giường nhà anh bẩn quá, quét dọn đi.”

Quý Việt An: “...” Từng có kẻ trộm nào bò ra từ gầm giường nhà người ta rồi nói dưới đó bẩn chưa nhỉ?

“Sao cô lại ở nhà tôi?” Quý Việt An thở dài hai tiếng, nhìn Minh Thù một cách đề phòng.

Nụ cười Minh Thù không đổi: “Đi ngang qua anh tin không?”

Ai tin chứ!

Đi ngang cũng ghé vào nhà hắn!

Quý Việt An lắc đầu.

Minh Thù dùng thực lực chứng minh cho Quý Việt An thấy thế nào là nói phét chân chính: “Tôi thấy vừa rồi có kẻ gian trèo lên cho nên tôi định bắt trộm.”

Quý Việt An: “…”

Minh Thù bình tĩnh thong thả cứ như là cô nói thật, nhưng diễn biến hiện giờ chỉ cần người không bị mù cũng biết.

Làm gì có ai bắt trộm theo người khác đi vào nhà, chẳng lẽ không nên báo cảnh sát sao!



Minh Thù ngồi trên ghế sofa uống trà, Quý Việt An ngồi đối diện cô xoa chân mày.

Cô gái bị dọa sợ kia là Phạm Tuyết Ny, lúc này đang cẩn thận quan sát Minh Thù.

“Việt An…”

“Tuyết Ny, em về trước đi.” Quý Việt An cắt lời Phạm Tuyết Ny:

“Hôm nay rất cảm ơn em. Không còn sớm nữa, anh không tiễn em, về cẩn thận, có gì gọi điện cho anh.”

Lệnh đuổi khách này vừa nhanh vừa vội, không chút nể tình nhưng cuối cùng lại để lại chỗ hổng. Phạm Tuyết Ny “ừ” một tiếng, nhìn Minh Thù hai cái, có chút không tình nguyện xách túi rời đi.

“Vậy anh nghỉ sớm một chút, mai em tới đón anh.”

Minh Thù mím khuôn miệng nhỏ, chân mày đều là ý cười. Nam chính quả là nam chính, thoắt cái đã giải quyết xong một cô gái.

“Ôn… Ôn tiểu thư.” Phạm Tuyết Ny rời đi, Quý Việt An liền mở miệng:

“Người vừa chạy đi là đồng bọn của tiểu thư? Tại sao cô lại muốn đến nhà tôi?”

“Tôi không có đồng bọn ngu như thế.” Minh Thù đặt ly trà xuống.

“Người vừa rồi là Lương Thần, tôi không biết anh ta tới nhà anh làm gì. Dù sao tôi đã theo anh ta đến đây.”

Minh Thù sửa lại: “À, theo dõi.”

Quý Việt An: “…”

Hắn biết Lương Thần là anh chàng đào hoa có tiếng nhưng nhà họ Lương và nhà họ Quý hoàn toàn không cùng cấp bậc. Nếu nhà họ Lương là cao ốc chọc trời thì nhà họ Quý chỉ là tòa nhà nhỏ.

Hắn chưa từng tiếp xúc với Lương Thần, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Lương tại sao lại muốn đến nhà hắn?

Lại còn vào buổi đêm…

“Ôn tiểu thư, lời từ một phía cô, tôi có lý do gì để tin?”

“Anh có tin hay không liên quan gì đến tôi.” Minh Thù nhìn quanh bốn phía, dừng lại nhà bếp kiểu mở của Quý Việt An:

“Nhà anh có gì ăn không?”

Quý Việt An: “…”

Nói việc chính!

Muốn ăn gì!

Loẹt quẹt (1)…

Sắc mặt Quý Việt An quýnh lên.

Minh Thù nhìn phòng bếp đầy đủ tiện nghi của Quý Việt An như là mở ra cánh cửa của thế giới mới, không chỉ là nữ chính biết nấu ăn, nam chính cũng biết!

[…] Đây coi như là cánh cửa thế giới mới của nơi nào, ký chủ xin cô cố gắng để người ta muốn đánh chết cô được không?

Trong tủ lạnh của Quý Việt An đầy đủ vô cùng. Minh Thù dựa vào tủ lạnh, ăn cherry ở bên trong. Quý Việt An quay đầu nhìn cô, sắc mặt tối sầm, cô quả là không khách sáo.

“Ôn tiểu thư, cô nói người vừa chạy đi là Lương Thần, tại sao Lương Thần lại muốn đến nhà tôi?”

“Chắc là thầm mến anh nên muốn đến trộm đồ của anh để an ủi nỗi khổ tương tư.” Minh Thù mở miệng là nói bậy, vu oan cho sự trong sạch của Lương Thần.

Đương nhiên Quý Việt An không tin: “Tôi và Lương Thần vốn không quen nhau. Tôi biết anh ta, anh ta chưa chắc đã biết tôi.”

Minh Thù líu lưỡi: “Sao anh biết hắn không biết anh, có lẽ người ta thầm mến anh nhiều năm rồi.”

Quý Việt An không nóng giận nữa: “Chi bằng cô nói hắn là anh em mất tích nhiều năm của tôi.”

“À, vậy thì thế đi.” Minh Thù đồng ý, còn ngạc nhiên hỏi hắn:

“Có điều cha anh thật lợi hại, dám cắm sừng Lương gia.”

Quý Việt An: “…”

Nấu cơm thôi! Nấu cơm thôi!

Quý Việt An không hiểu sao mình muốn cùng ăn cơm với Minh Thù nhưng nhìn cô ăn ngon quá, Quý Việt An cũng đói bụng, vùi đầu ăn.

Thực ra bọn họ chỉ ăn cơm chiên trứng nhưng Quý Việt An bỏ thêm rất nhiều thứ trong đó, đủ ngũ vị, nhìn đặc biệt hấp dẫn.

Minh Thù ăn sạch cơm trong đĩa. Nếu không phải thấy Quý Việt An ăn, trong nồi đã hết sạch, đoán chừng cô còn thêm chén nữa.

Cô cầm ly nước lọc ừng ực uống cạn nửa ly, vẻ mặt đầy ý cười ấm áp: “Cảm ơn đã khoản đãi.”

Quý Việt An: “…” Đâu có muốn khoản đãi cô.

Quý Việt An dọn khay vào phòng bếp. Hắn lại ngồi đối diện với Minh Thù, vào thẳng chủ đề: “Ôn tiểu thư, tôi rất ngạc nhiên sao cô lại giúp tôi.”

Hắn không quen cô nhưng ở chỗ kia, cô lại đề xuất có thể giúp cho kiến nghị của hắn, hơn nữa còn nói có thể đầu tư… Trên trời sao có thể rơi xuống miếng bánh ngon như vậy.

Cho nên lúc đó hắn từ chối.

Người đưa hắn ra ngoài nói nếu đổi ý có thể liên hệ bất cứ lúc nào.

Minh Thù vuốt bụng, giọng nói nhẹ bẫng mang theo chút khen ngợi: “Bởi vì anh biết nấu cơm.”

Quý Việt An: “…” Làm ơn đi, lúc cô đề xuất giúp tôi sao cô biết được tôi biết nấu cơm!

Cô gái dựa vào ghế, chân mày mang ý cười, không đẹp trai lạnh lùng như lúc ở night club, ngược lại thêm mấy phần mềm mại.

Sắc vàng bao lấy cô phủ một lớp ánh sáng ấm áp lên cô, làn da trắng nõn càng lộ vẻ mịn màng.

Quý Việt An nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy có chút nóng. Hắn đứng dậy ngồi xuống ghế sofa bên kia: “Ôn tiểu thư, cô có mục đích gì hãy nói thẳng ra. Hiện giờ tôi không có gì cả, chỉ có cái mạng này.”

Minh Thù bắt chéo chân để mình ngồi thoải mái hơn.

“Không có mục đích gì cả, thật sự là đi ngang qua.” Tin tôi đi nam chính đại nhân.

Quý Việt An: “…” Hoàn toàn không tìm được lý do để tin.

Lương Thần… Ôn… Cô tên gì nhỉ?

Chỉ nghe thấy có người gọi cô là Ôn tiểu thư nhưng tên gì thì hắn không biết.

Cái này không quan trọng, quan trọng là… hai người kia đang chơi trò gì?

“Cô nói Lương Thần đến nhà tôi trộm đồ?” Quý Việt An nhìn về hướng Minh Thù nhưng không thấy người. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía thấy người đứng bên cạnh tủ lạnh, khóe miệng hắn không nhịn được méo xệch, cô chưa ăn no sao?

Hơn nửa nồi cơm chiên đều vào bụng cô rồi!

“Lương Thần tới nhà tôi trộm thứ gì?” Trong tay hắn có gì đáng để phú nhị đại Lương Thần kia mơ ước? Dự án kia sao? Nhưng hắn vốn không mang dự án kia về nhà, cho dù muốn trộm tài liệu cũng không nên tới đây.

“Chắc là trộm anh.” Minh Thù ác lạ, vớ lấy ít cherry cuối cùng của hắn.

Quý Việt An: “…”

Quý Việt An kìm lửa giận, vào phòng ngủ lật một hồi. Trong đây để cái gì hắn đều rõ, nhưng cũng không thiếu thứ gì.

Khi hắn mở tủ quần áo ra phát hiện hình như ngăn kéo trong tủ bị người ta động vào, hắn thấy hơi lạ, trong này không có gì…

Chỉ có quà tặng ngày mai sẽ tặng cho bà nội, hôm qua hắn cầm về rồi để trong tủ quần áo.

Bà nội nhà họ Quý đối xử với hắn không tính là tốt nhưng suy cho cùng cũng là trưởng bối. Nếu hắn không làm vậy, những người kia lại lấy hắn làm chủ đề bàn tán.

Nhưng hắn chỉ mua dây chuyền bình thường, Lương Thần có thể dễ dàng mua mấy sợi, có cần phải đến trộm không?

Hộp quà vẫn ở đó.

Quý Việt An cầm hộp quan sát một lát rồi mở ra nhưng thứ bên trong khiến hắn trợn tròn mắt, cái này… không phải sợi dây chuyền hắn mua.

Sợi dây chuyền này nhìn qua có hơi cũ nhưng chế tạo cực kỳ công phu, mặt trên khảm ngọc quý, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ hơn nữa có cảm giác đã rất lâu đời.

***

(1) Tiếng dép của Minh Thù đó mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK