Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người trong đội đều im lặng, hiển nhiên không ai nghĩ được sâu xa như Minh Thù, ngay cả Hộ Hoa Linh cũng không thể.

Chỉ là hắn từng cùng người chơi khác làm nhiệm vụ ma quỷ và có được tin tức từ phía nhà phát hành, từ đó suy ra nhiệm vụ này rất có khả năng có thần khí.

[Đội] Khô Lâu: Ngươi không nói sớm!

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Chính các ngươi không tin ta nói, đâu liên quan gì đến ta.

Đừng đổ oan cho ta, ta không gánh đâu.

Đổ thứ gì có đồ ăn thì ta còn suy nghĩ lại.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Chuẩn bị chiến đấu thôi.

Đã đến nước này, bây giờ hối hận có ích gì.

Ma Vương cuồng hóa đã hoàn tất, Minh Thù giác được bốn người bọn họ... mà có lẽ là ba người rưỡi cơ bản không phải là đối thủ của Liệt Phong.

Thư Lâm cùng lắm được tính một nửa người.

Sự thật chứng minh Minh Thù nói rất đúng, bị diệt cả chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.

Bọn họ bị truyền tống, nhấp vào Liệt Phong cũng chỉ còn lại lựa chọn có chiến đấu với Ma Vương Liệt Phong không.

Hiện tại chỉ còn cách đánh thắng Liệt Phong mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Không có cách nào kéo thêm người rồi.

Đội đã cố định, chỉ có bốn người bọn họ đánh thắng Liệt Phong mới được.

Thư Lâm muốn nói chuyện nhưng ngẫm lại nhân vật mình là tân thủ nên hắn đành ngậm miệng lại, nhìn bọn họ thảo luận.

Không thể hủy cài đặt nhân vật, không thể hủy cài đặt nhân vật, không thể hủy cài đặt nhân vật.

Trong đội chủ yếu là Khô Lâu nói, Minh Thù thỉnh thoảng trách một câu, Hộ Hoa Linh chỉ nghe.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Thử một lần nữa, có lẽ sẽ tìm được kẽ hở.

[Đội] Khô Lâu: Được rồi.

Lần thứ hai vẫn thất bại như cũ.

Trận doanh chiến đã bắt đầu mà bọn họ vẫn còn ở đây đánh Liệt Phong.

Khô Lâu đã đổi tên đội thành tiểu đội đi nộp mạng.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Ta có cách rồi, lát nữa mọi người nghe ta chỉ huy.

Cách của Hộ Hoa Linh chính là để cho Minh Thù biến thân trước. Phái của cô ấy là Nhân Thú, mà lúc Ma tộc chưa bị phong ấn thì Thú tộc lại tương đồng với Ma tộc, cho nên hắn cảm thấy sau khi biến thân, nói không chừng Liệt Phong sẽ không công kích bọn họ mạnh như vậy nữa.

Tuy có hơi sai lệch với điều Hộ Hoa Linh nói nhưng sau khi Minh Thù biến thân, quả thật có một chút biến hóa, điểm sát thương của Minh Thù đã cao hơn.

Nhưng bọn họ vẫn bại.

Mặc dù không vượt được ải nhưng ít ra cũng có tiến triển, tiếp tục thử.

Không biết thử bao nhiêu lần, từ đầu vào đã bại ngay, sau đó vào lại có thể duy trì một phút. Nói chung phải rất lâu sau đó cuối cùng bọn họ mới có thể đánh bại Liệt Phong.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Thì ra ta mới là BOSS ẩn.

[Đội] Khô Lâu: Tuy rất không muốn đả kích ngươi nhưng sự thật là máu Liệt Phong đột nhiên thay đổi.

Khô Lâu chụp ảnh cho Minh Thù xem, lần cuối cùng này lượng máu của Liệt Phong rõ ràng không giống với thời điểm ban đầu.

Minh Thù: "..."

Là GM thấy bọn họ đánh không lại, không mở được hệ thống hôn nhân nên đã thầm sửa lại số liệu sao?

[Gần] Liệt Phong: Ai da... Mọi người hà tất cố chấp như thế.

Liệt Phong khôi phục dáng dấp lúc trước, bọn họ cũng trở lại đại điện.

[Gần] Hộ Hoa Linh: Đây là hạt giống cây tương tư mà cô nương Tương Tư đã đưa cho ngươi, chúng ta cũng chỉ là hoàn thành giao phó của nàng ấy mà thôi.

[Gần] Liệt Phong: Đi theo ta.

Liệt Phong đưa bọn họ rời khỏi đại điện, bước vào trận truyền tống đến một hồ nước, bốn phía hồ nước có cây cối hơi khô héo.

Nơi này là nơi giao giữa bản đồ Ma giới và Thần giới, hồ nước vẫn ở đó, chỉ là sau khi bản đồ được cập nhật đã trở nên lớn hơn.

[Gần] Liệt Phong: Đây là nơi lần đầu ta gặp nàng, để hạt giống cây tương tư ở chỗ này đi.

Hộ Hoa Linh bên kia đã nhận được nhắc nhở của hệ thống, hắn ném hạt giống cây tương tư vào trong hồ. Ánh sáng mềm mại từ mặt hồ tản ra, sau đó một mầm cây màu xanh từ trong nước hồ vươn lên, nó đâm chồi sinh trưởng rất nhanh, đại thụ đang lớn lên trước mặt bọn họ, rất nhanh sau đó đã nở hoa, đỏ rực cả cây như ngọn lửa.

Mặt hồ bắt đầu dao động, cây cối khô héo xung quanh hồ nước trong chớp mắt đã sống lại, trở thành những cây tương tư con.

[Gần] Liệt Phong: Đây chính là cảnh lúc ta và nàng gặp nhau trước đây, thật tốt khi còn có thể nhìn lại một lần. Cám ơn các ngươi, nơi đây có ít đồ, ta giữ lại cũng vô dụng nên cho các ngươi hết.

Hộ Hoa Linh tiếp nhận quà tặng của Liệt Phong, đồng thời nhiệm vụ ma quỷ hiển thị hoàn thành.

[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Hộ Hoa Linh] [Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa] [Khô Lâu] [Tây Tử Lâm] đã mở ra hệ thống nhân duyên, rạng sáng ngày mai lúc 1:00-6:00 sẽ tiến hành cập nhật hệ thống, xin lượng thứ vì đã gây nên sự bất tiện cho người chơi.

[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Hộ Hoa Linh] nhận được thần khí “Minh Quyết”.

[Hệ thống] Chúc mừng người chơi Thần tộc nhận được thắng lợi trận doanh chiến.

[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa] nhận được thuật chế tạo thời thượng cổ “Thần Kỹ”

[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Khô Lâu] nhận được bộ trang bị “Hắc Vũ”

[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Tây Tử Lâm] nhận được “Ánh Nguyệt”

Trong những tin này, còn kèm theo kết quả trận doanh chiến nhưng nhanh chóng được tin hệ thống tạo mới.

Những thứ kia đều là chia ngẫu nhiên, cũng không phải do Hộ Hoa Linh chia. Trừ những thứ này ra, còn có rất nhiều thứ, bọn họ còn được một sợi dây tơ hồng nhân duyên.

Mỗi người một sợi.

Đặc biệt hào phóng.

[Thế giới] Xuyên Bối: Ha ha, bang chủ ngươi cố ý sao?

[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Khô Lâu] cùng người chơi [Hộ Hoa Linh] kết mối tơ duyên, từ nay về sau ở cạnh bên nhau đến đầu bạc răng long.

[Thế giới]...

Bọn họ nhìn thấy gì?

Hiện tại trò chơi cũng hỗ trợ tình yêu cùng giới sao?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Không nhìn ra ngươi là người như vậy, không cần để ý đến ánh mắt thế tục, quang minh chính đại lên đi.

[Đội] Khô Lâu: Ta nói ta nhấp chọn sai mọi người tin chứ?

Khô Lâu khóc không ra nước mắt, hắn chọn bừa sợi tơ nhân duyên, gợi ý của hệ thống buộc hắn phải chọn một người để sử dụng, hắn chọn Hộ Hoa Linh... Dù sao hắn cảm thấy hai người nam thì làm sao có thể thành công được.

Ai biết hệ thống hèn như vậy.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Chắc là BUG.

Hộ Hoa Linh rất bình tĩnh.

[Đội] Khô Lâu: Hoa Linh, ngươi nhất định phải chứng minh sự trong sạch cho ta, ta thực sự không phải cố ý.

Thư Lâm chat mật với Khô Lâu, hỏi hắn sợi tơ nhân duyên dùng như thế nào. Khô Lâu liền nói cho hắn biết, chỉ cần dựa vào lời nhắc để chọn đối phương là được, không cần đối phương đồng ý.

[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Tây Tử Lâm] cùng người chơi [Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa] kết mối lương duyên, từ nay về sau ở cạnh bên nhau đến đầu bạc răng long.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa:...

Không cần trẫm đồng ý sao?

Đây là trò chơi tồi gì chứ.

[Đội] Khô Lâu: Ha ha.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Ta thoát trước đây, ngày mai còn làm việc.

[Đội] Khô Lâu: Ôi chao, Hoa Linh đừng mà, đừng để mình ta đối mặt với nhiều ánh mắt thế tục như vậy, ta sợ lắm.

[Đội] Hộ Hoa Linh:...

Lúc này Minh Thù dời ánh mắt từ màn hình laptop nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.

Thiếu niên chột dạ, yếu ớt nói: "Tôi... tôi chọn sai rồi."

Minh Thù mỉm cười: "Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?"

Thiếu niên ôm laptop bỏ chạy: "Tôi phải về ngủ rồi, đại thần ngủ ngon."

Minh Thù: "..."


Ngày hôm sau hệ thống đã cập nhật xong. Khô Lâu kêu rên nhân duyên giữa hắn và Hộ Hoa Linh không giải được, bởi vì sợi nhân duyên mà bọn họ có được không giống với sợi nhân duyên sau khi được cập nhật.

Sợi nhân duyên này dù có kéo đầu heo đến thành thân cũng được nhưng lại không thể giải trừ, trừ phi xoá tài khoản.

Khô Lâu rất tuyệt vọng, dưới sự đả kích của bang chúng Đệ Nhất Lâu, hắn quyết định đi nhảy hồ để tỉnh táo một chút.

[Chat mật] Tây Tử Lâm: Ngươi... còn giận phải không?

[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đang bận giữ vững bảo tọa đệ nhất giàu có của ta, không rảnh để ý ngươi, đừng nói chuyện với ta.

[Chat mật] Tây Tử Lâm: Ta sai rồi, ngươi đừng nóng giận, mở cửa cho ta đi.

[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đợi ở bên ngoài đi.

Minh Thù tắt trò chuyện riêng rồi liếc mắt nhìn về phía cửa, tiếp tục kiếm tiền.

Còn có rất nhiều đồ ăn vặt đang chờ trẫm đi mua về nhà sủng hạnh.

-

Đùng…

Bỗng nhiên có tiếng vọng lại từ bên ngoài cửa, Minh Thù tay hơi run, tên thô lỗ đó đã bị quái bên trong đánh chết.

Bên ngoài không ngừng có thanh âm vang lên, Minh Thù nghe hơi không đúng bèn buông lap top xuống, nhanh chóng kéo cửa ra.

Trong hành lang, laptop rơi trên mặt đất, màn hình vỡ vụn. Bên cạnh là hai bóng người quấn lấy nhau, khuôn mặt Liễu Nhan dữ tợn đè lên Thư Lâm. Cô ta cầm trong tay một con dao, mũi dao đối diện ngực Thư Lâm.

Minh Thù đi ra, Liễu Nhan vừa nghiêng đầu, hung tợn nhìn cô chằm chằm.

"Lan Chỉ!"

Khóe môi Minh Thù cong lên, giọng nói mang ý cười, dường như không thấy được cảnh trước mặt: "Liễu Nhan, kẻ giết người tìm đến tận cửa tôi rồi, tại sao không đến cục cảnh sát giết?"

Liễu Nhan buông Thư Lâm ra, dùng dằng đứng lên. Con dao nhỏ đâm về phía Minh Thù.

"Tôi giết cô."

Liễu Nhan điên cuồng kêu to, cô muốn giết cô gái này. Cô ta hủy đi tất cả của cô, rõ ràng cô có thể rất hạnh phúc đến hết đời. Đều là cô ta, là cô gái đáng hận này, là cô ta đã hủy hoại cô, giết cô ta, giết cô ta!

Nhưng Minh Thù đã đưa tay lên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Liễu Nhan, dao nhỏ không còn cách nào tiến thêm một bước.

"Giết người của tôi, đều sẽ phải hối hận." Minh Thù nhìn thẳng vào mắt cô ta, ngay sau đó Liễu Nhan bị vật ngã trên mặt đất.

Dao trong tay Liễu Nhan bị Minh Thù đá văng ra. Liễu Nhan mất đi dao nhỏ, không giữ chút hình tượng nào kêu to lên.

"Lan Chỉ cô là tiện nhân, tôi muốn giết cô! Cô dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, dựa vào cái gì! Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy."

Minh Thù cười khẽ, cô cúi người nói bên tai cô ta: "Không tại sao cả, chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi."

Liễu Nhan nghe không hiểu, trong ánh mắt điên cuồng hiện lên một tia khó hiểu.

Nhưng thật là đáng hận.

Chỉ là cô muốn ở cạnh Tiêu Cảnh Hàn, cô có lỗi gì.

[Điểm thù hận Liễu Nhan đã đầy]

Minh Thù chép miệng một tiếng, đánh cho Liễu Nhan hôn mê rồi quay người nhìn Thư Lâm.

Thư Lâm nằm trên mặt đất, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, nhìn qua dường như bị sợ hãi. Tay hắn nắm lấy bả vai, đầu ngón tay có máu chảy ra, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng.

Minh Thù đỡ hắn dậy: "Đau không?"

"Đau..." Bờ môi Thư Lâm run rẩy, đôi mắt trong chốc lát phủ đầy sương mù.

"Đáng đời." Tự làm tự chịu, cô hoàn toàn không tin hắn không có năng lực phản kháng.

Bản thân hắn muốn bị đâm, cô cũng ngăn không được.

Minh Thù đưa người vào nhà, sau đó mới gọi điện thoại báo cảnh sát. Cảnh sát tới rất nhanh, trong camera có ghi lại cảnh Liễu Nhan mang theo dao từ trong thang máy đi tới, thấy Thư Lâm liền không nói gì đã đâm ra. Lần đầu Thư Lâm dùng laptop đỡ lại nhưng laptop đã nhanh chóng rơi xuống đất, lần thứ hai cô ta đã đâm vào cánh tay Thư Lâm.

Liễu Nhan bị tạm giữ vì lý do hình sự nhưng không đợi Liễu Nhan nói ra điều gì, cô đã nổi điên rồi.

Minh Thù nghe nói Cát Thần Hạo đón Liễu Nhan đi nhưng sau đó cô cũng không còn gặp Liễu Nhan và Cát Thần Hạo nữa.

Bệnh viện.

"Chỗ này có để lại sẹo không?" Thư Lâm nhìn miếng băng trên cánh tay, thắc mắc hỏi Minh Thù đang ở bên cạnh: "Tôi không muốn để lại sẹo, thật xấu xí."

"Tôi cảm thấy rất đẹp."

"Đẹp chỗ nào?"

"Anh cảm thấy không đẹp thì tôi lại cảm thấy đẹp." Cho cậu tức chết.

Thư Lâm: "..." Chỉ thích đối đầu với lão tử!

Nếu không phải là người thần kinh này không cho hắn vào trong thì làm sao hắn bị đâm được, rõ ràng đều là do cô sai, còn không đối tốt với mình một chút.

"Lan Chỉ."

Minh Thù nheo mắt nhìn về phía hắn, lần đầu tiên tiểu yêu tinh này gọi tên cô.

Thư Lâm xoay một cái, lấy ra một chiếc hộp ở dưới chăn, ánh mắt của hắn chợt nghiêm túc: "Từ nay về sau tôi chỉ chiều chuộng và yêu em, chỉ đối tốt với em, sẽ mua cho em đồ ăn vặt, em bằng lòng lấy tôi chứ?"

Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương.

Rất chói lóa.

Minh Thù nhìn chằm chằm nhẫn kim cương một lúc lâu, nhìn tỉ mỉ một lúc, lát sau mới nhận lấy: "Kim cương lớn như vậy, bán đi chắc có thể mua rất nhiều đồ ăn vặt."

Một Thư Lâm đang vui bởi vì Minh Thù nhận nhẫn kim cương: "..."

Trong mắt cô ngoại trừ đồ ăn vặt, còn có cái gì?

Đó là nhẫn kim cương, không phải thứ khác.

Dĩ nhiên cô muốn cầm đi đổi tiền mua đồ ăn vặt.

Lão tử điên rồi hay sao? Cầu cái gì hôn chứ!

Không cầu hôn nữa!

"Trả lại cho tôi." Mặt Thư Lâm tối sầm muốn cướp nhẫn kim cương về lại.

Minh Thù lui về phía sau, cười khanh khách nói: "Anh bạn Thư Lâm, thứ gì đó đã tặng thì làm gì lấy về lại được."

"Cô trả lại cho tôi." Thư Lâm nghiêng người qua cướp lại: "Tôi không cầu hôn cô nữa, cơ bản cô... cô..."

Thư Lâm đột nhiên đỏ mắt cứ như sắp khóc. Trong lòng Minh Thù nói không nên lời, kiểu nhân vật này hắn duy trì được thật sự cũng rất vất vả.

Minh Thù thở dài, coi như là thương cảm hắn cực khổ.

Cô trả lại nhẫn kim cương cho hắn.

Thư Lâm cầm nhẫn kim cương, trong lòng có bao điều uất ức. Đòi cô trả thì cô liền trả, cô bị thần kinh sao?

Giận quá đi.

Giận đến muốn khóc.

Con người này bị bệnh gì không biết, động một chút là khóc.

Thanh danh một đời của lão tử cứ như vậy mà bị hủy.

"Nè."

Minh Thù đưa tay đưa đến trước mặt hắn.

Thư Lâm liếc mắt nhìn, tiếng thút thít càng to hơn: "Làm gì vậy."

Minh Thù cười một tiếng, chuẩn bị thu tay về thì Thư Lâm níu lại ngay, nhanh chóng đeo chiếc nhẫn vào cho cô: "Hừ."

Minh Thù: "..."

Chiếc nhẫn vừa khít, vòng bên trong chiếc nhẫn có chữ cái viết tắt in hoa tên cô, rõ ràng là hắn đặt làm.

Minh Thù đột nhiên đi đến, cười hỏi: "Mua nhẫn kim cương rồi anh còn có tiền không?"

"Tôi có thể kiếm." Thư Lâm hừ hừ: "Cô không đói được đâu."

"Thật sao, vậy anh cũng lợi hại đấy. Trước kia sao tôi không phát hiện được anh biết kiếm tiền nhỉ."

Thư Lâm nghẹn họng, ánh mắt hắn dời về nơi khác, một lát sau mới nặn ra được một câu: "Cho tới bây giờ cô chưa từng thật sự muốn hiểu về tôi, làm sao biết tôi có thể kiếm tiền hay không."

"Tôi hiểu anh nhiều hơn anh tưởng đấy.” Minh Thù xoa đầu Thư Lâm như vuốt ve đầu chó con, nụ cười ôn hòa.

Trong lòng Thư Lâm hơi hồi hộp.

Ngón tay Minh Thù lần theo mặt hắn, đặt lên trên bờ môi, nhẹ nhàng cọ cọ một chút, cô kề sát vào nói: "Sau này nếu giả chết thì nhớ giấu kỹ cái đuôi nhỏ. Để tôi nhìn thấy nữa thì tôi cũng không biết có giúp anh chặt nó đi không đấy."

Thư Lâm nghĩ đến chuyện lần trước chính mình đánh Tiêu Cảnh Hàn bị thương nghiêm trọng còn ôm cánh tay cô khóc, cả việc để cho Liễu Nhan làm mình bị thương... chắc cô nói những chuyện này nhỉ?

Thư Lâm hơi tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn sợ cảm xúc trong mắt mình bị cô nhìn ra. Chuyện mình giả ngây ngô, có quỳ xuống cũng không thể thừa nhận.

Hắn cảm thấy tay Minh Thù rời khỏi môi hắn, không khí lạnh lẽo trước mặt tràn vào.

Cô gái cười chúm chím nói: "Tôi không hôn anh, anh nhắm mắt làm gì chứ."

Thư Lâm: "..."

Ai muốn cô hôn!

Lão tử không cần!


Thư Lâm nằm viện ba ngày.

Có điều Thư Lâm không dám động tới Minh Thù, hắn sợ mình không cẩn thận sẽ phá vỡ thiết lập nhân vật.

Nhưng bệnh thần kinh kia càng ngày càng muốn phá vỡ thiết lập nhân vật của mình, tức đến phát điên.

Có thể nhận lại nhẫn kim cương không.

Thư Lâm nhìn chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay Minh Thù, trong lòng buông bỏ ý niệm này, nhất định là không lấy lại được rồi.

Nghĩ lại bản thân trực tiếp bỏ qua giai đoạn người yêu, cầu hôn thành công, trong lòng hắn mới miễn cưỡng dễ chịu hơn chút.

Lại tiến thêm một bước đến nhiệm vụ.

Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!

Minh Thù cất mấy thứ kia xong, một tay xốc Thư Lâm lên: “Tự nhiên đờ ra làm gì, muốn nằm viện cả đời hả? Hay là tôi cấp cho anh cái thẻ VIP cả đời ở đây nhé?”

Thư Lâm bĩu môi: “Tôi muốn cả đời bên cạnh em.”

“Khó mà làm được.” Chẳng mấy chốc trẫm sẽ “toi”, làm gì có thời giờ sống cả đời với ngươi, hơn nữa trẫm còn phải đến chỗ tiếp theo sủng hạnh đồ ăn vặt.

“Vì sao không được?” Dựa vào cái gì mà không được, em cũng đã đeo nhẫn kim cương của lão tử rồi.

“Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?”

Thư Lâm suy nghĩ một chút: “Lời nói dối.”

Hắn sợ nghe lời nói thật sẽ dọa mình bị bệnh tim mất, cho nên vẫn là nghe lời nói dối an ủi mình trước.

“Bởi vì anh ngu ngốc.”

Ừ, vậy lời nói thật chính là hắn không ngu.

“Vậy nói thật thì sao?”

Minh Thù mỉm cười: “Lời tôi vừa nói là thật đấy.”

Thư Lâm: “…”

Đi chết đi!

Em mới ngu ngốc, cả nhà em đều ngu ngốc.

Minh Thù đi làm thủ tục xuất viện, Thư Lâm đứng bên cạnh đợi cô. Hắn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, là bóp chết cô dễ hơn hay là tiếp tục tấn công cô dễ hơn.

“Thư Lâm.”

Thư Lâm ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen phản chiếu khuôn mặt đàn ông. Hắn nhíu mày: “Làm gì vậy?”

Tiêu Cảnh Hàn bước nhanh về phía hắn, Thư Lâm đang định lên tiếng, đột nhiên bị người ta lôi một cái. Minh Thù đứng bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện.

Tiêu Cảnh Hàn dừng chân lại, ánh mắt lạnh lùng liếc Minh Thù. Hắn lấy ra một bản tài liệu từ túi văn kiện mang theo bên người.

“Cha nghe nói cậu nằm viện, bảo tôi tới thăm cậu, đây là chút cổ phần của công ty, là cha đưa cậu.” Tiêu Cảnh Hàn đặt tài liệu bên cạnh bục, tựa hồ không muốn tiếp xúc gì với Thư Lâm:

“Việc đó đã điều tra xong, cha nói lúc nào cậu cũng có thể trở về nhà họ Tiêu, có điều, tôi không hề chào đón cậu.”

Tiêu Cảnh Hàn nói xong xoay người rời đi.

Cho dù việc đó đã điều tra ra chủ mưu phía sau nhưng Tiêu Cảnh Hàn vẫn cảm thấy nếu không gặp phải Thư Lâm, mẹ và em trai hắn cũng sẽ không đến con đường kia, không đi con đường đó, sẽ không xảy ra chuyện.

Dù biết lý do này có chút gượng ép, đối phương muốn đối phó bọn họ, bất kể thế nào cũng sẽ động thủ nhưng hắn vẫn không cách nào tiếp nhận một đứa con riêng như vậy.

Em trai hắn vẫn còn nằm viện, có khả năng mãi mãi không tỉnh lại.

Thư Lâm nhìn tập tài liệu kia, cười với Minh Thù: “Nhìn đi, chúng ta có tiền rồi.”

Minh Thù gật đầu: “Ừ, bán đi có thể mua rất nhiều đồ ăn vặt.”

Tiêu Cảnh Hàn chưa đi xa: “…”

“Lan Chỉ, Lan Chỉ!”

Minh Thù đứng trước bàn ăn lạnh lùng nghe Thư Lâm gào trong phòng, vẫn là đồ ăn trước mặt có sức hút hơn.

Thư Lâm gào mãi, hắn nhào ra ngoài: “Lan Chỉ, ta lại bị giết rồi.”

“Giết thì cũng giết rồi, chạy đến Điểm Hồi Sinh là được rồi.” Minh Thù lay tay hắn, tiếp tục ăn pizza.

“Em không giúp tôi báo thù sao?” Thư Lâm chớp mắt:

“Đại thần của người ta đều sẽ giúp đối tượng của mình phục thù.”

“Anh cũng nói đó là nhà người ta, hay là anh đổi đại thần khác đi?” Minh Thù đề nghị.

“… Không thích.” Thư Lâm ôm laptop quay về.

Lạnh lùng, lạnh lùng.

Thế giới đẹp như vậy, thiên tài không thể tức giận.

Hắn về đến phòng liền đổi tên, hừ hừ, em không báo thù cho lão tử thì lão tử không thể tự báo thù sao?

Em giết tôi!

Em không giúp tôi báo thù!

Răng rắc…

Thư Lâm sợ đến mức đóng sập laptop lại.

Minh Thù nheo mắt: “Nhìn gì mà chột dạ thế?”

“Không… không có gì.” Thư Lâm biểu hiện khuôn mặt khác, không phải vừa rồi cô còn dư nhiều đồ chưa ăn ư? Sao nhanh như vậy đã vào đây rồi!

Minh Thù đi qua chuẩn bị cầm laptop lên, Thư Lâm vội giữ chặt tay cô: “Lan Chỉ, đầu tôi choáng.”

“Choáng đầu ôm tôi làm gì?” Minh Thù hất hắn ra, tiếp tục đến lấy laptop.

Thư Lâm muốn khóc, hắn nuốt ực một cái, nửa quỳ trên giường, nhào qua hôn Minh Thù. Ngón tay Minh Thù dừng lại, nheo mắt nhìn hắn.

Thư Lâm đơn giản nhắm mắt lại, đầu lưỡi men theo bờ môi Minh Thù, từ từ tiến vào. Không có sự cự tuyệt, hắn lập tức có sức mạnh.

Ngón tay Minh Thù chuyển hướng, Thư Lâm ôm cô, xoay người đè cô xuống, rời xa laptop.

Hắn cẩn thận đá cả laptop và chăn xuống dưới giường, lúc này mới thở phào.

Dọa lão tử chết khiếp.

Khả năng hôn của Thư Lâm vẫn ngây ngô như xưa. Một lúc lâu sau, hai người tách ra, Thư Lâm dựa vào Minh Thù thở dốc, âm thanh của hắn có chút khàn khàn: “Lan Chỉ… tôi muốn…”

Minh Thù mỉm cười: “Anh đưa laptop cho tôi, tôi có thể suy nghĩ lại.”

Thư Lâm: “…”

Sao cô vẫn chưa quên cái này chứ!

Thư Lâm đè Minh Thù xuống, đầu vùi trong cổ cô không lên tiếng, cũng không làm gì.

Hắn còn lâu mới cho cô xem.

Minh Thù có thể cảm nhận được thay đổi trên người hắn, cô cũng không định làm gì cả.

“Xong chưa?”

“Lan Chỉ, em làm tôi ấm ức chết mất!” Thư Lâm lên án.

Minh Thù vỗ vai hắn: “Đàn ông mà, có khả năng tự điều khiển.”

“Nhưng tôi rất thích ở cùng với em, tại sao phải có khả năng tự điểu khiển.” Thư Lâm tiếp tục lên án:

“Khi nào thì chúng ta kết hôn? Có phải em không muốn kết hôn với tôi?”

Không kết hôn cứ có cảm giác mục tiêu nhiệm vụ này sẽ như đồ ăn vặt bỏ chạy mất.

Sao có thể!

Kiên quyết không được!

“Anh… thành niên chưa?”

Thư Lâm bật dậy từ người cô: “Em mới chưa thành niên ấy, năm nay tôi đã hai mươi ba rồi!”

“Ha ha…”

“Em cười cái con khỉ!” Thư Lâm hổn hển: “Trông tôi giống chưa thành niên sao?”

“Giống chứ.” Minh Thù sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống, nụ cười mê người: “Chẳng những ngoại hình giống, mà tính khí cũng giống.”

Thư Lâm: “…”

Thư Lâm tức sắp nổ tung, hắn trượt xuống giường nhặt chăn dưới đất phủ lên người Minh Thù rồi ôm laptop vội vàng ra ngoài, cửa phòng bị đóng kêu một tiếng “cạch” lớn.

Thời điểm Minh Thù trở lại phòng mây trắng vẫn còn chút lờ mờ.

Sao đột nhiên lại trở về rồi?

Trẫm chết rồi ư?

[Rò rỉ khí thiên nhiên] Hài Hòa Hiệu giải thích cho Minh Thù.

Minh Thù: “…”

Hài Hòa Hiệu ngươi thật là khiến ta chết một cách ngày càng tùy tiện.

Hài Hòa Hiệu rất chân thành đón nhận sự khích lệ của Minh Thù [Cần xem đoạn tiếp không?]

Minh Thù suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Nếu biết trước…

Đã đồng ý với hắn.

[Ký chủ… chết trên giường kiểu đó, người sẽ lên tiêu đề.]

Minh Thù: “…” Vậy hay là thôi đi.

Màn hình mây trắng bay tới trước mặt Minh Thù thả ra những nguyên liệu mới.

Tên: Minh Thù

Giá trị thù hận: 160000

Nhiệm vụ phụ: Chưa hoàn thành

Minh Thù cũng không muốn thấy nhiệm vụ phụ, áng chừng nó mãi mãi ở trạng thái này, sự thực đã chứng minh cô rất ngây thơ.

Minh Thù phất tay một cái: “Mang thức ăn lên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK