Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn phòng yêu quái xảy ra chuyện lớn như vậy, Minh Thù với tư cách là đại biểu yêu giới, đọc lại bản cáo trạng của văn phòng yêu quái thêm một lần nữa.

Nói rõ về sau sẽ không được khoa tay múa chân với yêu quái nữa, yêu cũng có yêu quyền. Cũng nói đến việc sẽ truy cứu trách nhiệm chuyện này, mong bọn họ chuẩn bị cho tốt.

"Tôn Quốc Mậu." Sau cùng, Minh Thù đi tới trước mặt Tôn Quốc Mậu, cười híp mắt nói:

"Hận ta không?"

Trong mắt Tôn Quốc Mậu chứa đầy tơ máu, sự căm thù và lửa hận.

[Giá trị thù hận của Tôn Quốc Mậu đã đầy.]

"Cảm ơn". Cung cấp giá trị thù hận cho trẫm. Minh Thù cười rạng rỡ, tiểu yêu tinh ở phía sau bắt đầu qua cầu rút ván:

"Không chơi với ông nữa, đi ăn đây. Đi thôi!"

"Đại vương, yêu quái dưới tầng hầm kia phải làm sao?"

"Sao ta biết được là phải làm sao chứ".

"Không cứu sao?"

"Cho ăn không? Không cho, không cứu".

"Nhưng mà đại vương, haiz, đại vương người đợi chút..."

Tiếng nói chuyện xa dần, nhóm yêu tinh đều đi khỏi, trong chớp mắt cả văn phòng vắng đi nhiều. Trong đống hỗn độn đầy đất, ánh mắt của Tôn Quốc Mậu nhìn chằm chằm vào hướng Minh Thù rời đi.

-

Văn phòng yêu quái không thể nói phế là phế nhưng Minh Thù vì giá trị thù hận, chỉ có thể để cho đám tiểu yêu tinh dán mắt vào bọn họ, tổ chức đi kéo giá trị thù hận, còn nói ra đại danh của cô.

Như vậy thì giá trị thù hận vẫn ở trên người của cô.

Giới yêu tinh biết Minh Thù muốn bỏ văn phòng yêu quái nên bọn họ liền nhao nhao tới nhờ vả, bọn họ cũng không thuận mắt với văn phòng yêu quái này từ lâu rồi.

Đám yêu tinh lần này đúng là không có chí hướng lớn, giết người phóng hỏa, bọn họ đã khinh thường mà không thèm làm rồi.

Nói về chuyện dùng yêu tinh nào đó thì - trước đây, lúc đánh trận, sát nhân giết người đến ghê tởm, bây giờ bọn họ chỉ muốn trải qua những năm tháng an bình.

Bọn yêu quái giữa núi rừng cũng không phải là không nguyện ý đến thành phố, mà là quy củ ở thành phố quá nhiều, động một tí là phải vào phòng tối giáo dục. Bọn họ lười biếng quen rồi, nào có tình nguyện chứ!

Đại vương Minh Thù này đúng là khó hiểu.

Khóa yêu tinh này không được rồi!

Minh Thù bỏ lại đám tiểu yêu tinh kia, trở về nhà Kim Đông Nhất một mình.

Vừa vào cửa thú nhỏ liền nhảy ra, rơi vào trong lòng cô, móng vuốt lông lá bám vào trong lòng bàn tay của cô.

Con sen, đồ ăn đâu?

Minh Thù bình tĩnh: "Không mua".

Thú nhỏ yên tĩnh hai giây, sau đó toàn thân xù lông lên, móng vuốt nhỏ đột nhiên cào Minh Thù hai cái.

Con sen ngươi là đồ lừa gạt!

Ngươi đã nói là sẽ đem đồ ăn cho ta cơ mà!

Ngươi lại lừa ta!

Minh Thù đem theo nó vào sân: "Lừa ngươi thì sao, ngươi cắn ta đi!"

Minh Thù ném nó lên bàn trong sân, thú nhỏ vẫn chưa kịp nhảy lên đã bị một vật đậy lại. Lúc đầu nó ngạc nhiên cho rằng Minh Thù muốn giết nó diệt khẩu, giây tiếp theo liền ngửi thấy mùi thơm.

Thú nhỏ lẩm bẩm hai tiếng, vậy thôi thì tha cho cô vậy.

Minh Thù không thấy Kim Đông Nhất, cô trèo lên cây đào, cửa sổ gác xép mở ra một khe hở. Minh Thù liếc mắt nhìn trộm, Hoa Giản nằm ở trên giường.

Cô mở cửa sổ nhảy vào, Hoa Giản nằm nghiêng đưa lưng về phía cô.

Minh Thù tiến lên chọc chọc hắn, hắn không có một chút phản ứng nào.

Minh Thù lại chọc chọc: "Giả chết sao?"

Hoa Giản dường như khẽ “hừ” một tiếng, âm thanh có chút không đúng. Minh Thù nắm chặt bả vai hắn, lật hắn lại.

Hoa Giản toàn thân nóng hổi, trên trán toát đầy mồ hôi.

Minh Thù đưa tay ra thăm dò, nóng hơn bình thường rất nhiều.

Chỉ có vài ngày cô không tới, sao lại biến mình thành thế này cơ chứ?

"Hoa Giản, anh không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?" Minh Thù quỳ nửa người xuống trước mặt hắn, vỗ vỗ mặt của hắn.

Hoa Giản hơi có phản ứng lại, phun ra hai chữ: "Không đi".

Minh Thù: "..."

Minh Thù xuống phía dưới tìm thuốc nhưng trong nhà Kim Đồng Nhất lại chẳng có thuốc gì, cho nên cô đành phải ra ngoài mua thuốc.

Khó khăn đút xong chỗ thuốc đã là một tiếng sau, Hoa Giản bị cô giày vò đến tỉnh lại.

"Đào Tiễn". Hoa Giản cầm lấy tay của Minh Thù: "Nằm cùng tôi một lúc".

Minh Thù: "..." Nằm cái gì mà nằm, trẫm còn chưa ăn vặt!

Bệnh nhân cần được an ủi, không được giận.

Trong lòng Minh Thù tự an ủi, ôm đồ ăn vặt lên nằm bên cạnh Hoa Giản.

Giường vốn đã nhỏ, Minh Thù nằm xuống, giữa hai người dường như không còn khoảng cách. Hoa Giản ôm Minh Thù vào lòng, thậm chí còn hôn lên chân mày của cô.

"Anh đừng lây cho tôi".

"Yêu sẽ không bị bệnh đâu". Hoa Giản thấp giọng nói, môi đã chuyển đến bên môi Minh Thù, nhẹ nhàng áp xuống.

Trong miệng hắn có vị thuốc, Minh Thù vừa mới ăn kẹo, Hoa Giản giống như con cún nhỏ nhẹ nhàng tỉ mỉ liếm sạch vị ngọt mà cô dính vào.

"Kim Đồng Nhất đi rồi". Hoa Giản buông Minh Thù ra, dựa vào đầu vai cô nói:

"Hắn để lại cho cô một bức thư, tôi để ở dưới rồi".

"Ừm". Hết thịt kho tàu rồi.

Hoa Giản đã uống thuốc nên hô hấp cũng bình ổn trở lại.

Hắn ôm Minh Thù rất chặt, Minh Thù vẫn giữ nguyên tư thế đó một lát, cảm thấy hơi nóng, muốn thoát khỏi cái ôm của hắn. Nhưng cô vừa cử động, Hoa Giản cũng lập tức cử động theo cô

Minh Thù nghi rằng hắn căn bản không hề ngủ.

Nhưng cô thử thì thấy hắn không hề tỉnh dậy...

Minh Thù cuối cùng chỉ có thể cố chịu nóng mà nằm trong lòng hắn, chịu đựng vi-rút gây bệnh.

Đối tượng rốt cuộc tới để làm gì? Để chia rẽ trẫm và đồ ăn vặt sao?

Đúng là đáng sợ quá!

...

Minh Thù không biết thiếp đi lúc nào, lúc tỉnh dậy cô quay đầu nhìn cửa sổ thì đã là buổi tối rồi...

"Tôi đói rồi".

Eo của Minh Thù đột nhiên bị đè xuống, Hoa Giản đè cả người sang.

Minh Thù nhìn trần nhà phiền muộn, gật đầu đồng ý: "Tôi cũng đói".

Hoa Giản: "...." Lão tử là bệnh nhân, lúc này chẳng lẽ cô lại không quan tâm một chút, ngoan ngoãn hầu hạ hắn sao? Cô sẽ không để hắn phải tự đi mua đồ ăn đấy chứ?

Nghĩ tới khả năng này, Hoa Giản liền mất nhiệt tình.

Đêm qua hắn dầm mưa bị cảm, hắn cũng không muốn không có được chút tiến triển nào như thế này, vậy mà còn phải đi mua đồ ăn cho đồ thần kinh này.

Thấy Minh Thù hồi lâu không có động tĩnh gì, Hoa Giản lắc lắc cô: "Cô... không đi mua đồ ăn sao?"

"Không có sức, không muốn cử động".

Hoa Giản: "..."

Gặp quỷ rồi!

Nói là ốm thì có thể công kích được sự mềm lòng của đối phương sao?

Quy trình đã bàn xong đâu?

Cái nhiệm vụ quái quỷ gì đây chứ! Lão tử không làm nữa!

Hoa Giản nhịn, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nhả ra một câu từ trong kẽ răng: "Vậy không phải hai chúng ta sẽ chết đói ở đây đấy chứ?"

Minh Thù quay đầu nhìn hắn: "Đầu óc anh hồ đồ rồi sao? Không biết gọi đồ về sao?"

Hoa Giản không hề bị chọc giận, quen rồi quen rồi...

Hắn giơ tay ra sờ lấy điện thoại, ngón tay không cẩn thận sượt qua người Minh Thù. Bên dưới tay hắn là một làn da nhẵn mịn khiến lòng Hoa Giản chợt dao dộng. Hắn hơi lùi người về phía sau, nhanh chóng lấy điện thoại mở màn hình ra.

Bên trong có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Cuộc gọi nhỡ cuối cùng là ba phút trước.

Nhưng hắn không nghe thấy tiếng điện thoại...

Đúng lúc này lại có điện thoại, chế độ yên lặng.

Hoa Giản quay đầu nhìn Minh Thù gối tay, nghiêng đầu, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Không phải hắn để chế độ yên lặng, vậy thì chỉ có thể là cô thôi...

Hoa Giản ôm Minh Thù vào lòng, nghe điện thoại. Đầu bên kia phát ra âm thanh nghiêm trọng.

"Lão đại, Giản Oánh chết rồi".


Giọng nói của Lộ Cửu Minh Thù cũng vừa hay nghe thấy được.

Giản Oánh chết.

Minh Thù: "?"

Sao lại chết?

Lộ Cửu vẫn còn đang nói, thời gian tử vong vào lúc bốn giờ chiều, khi đó Hoa Giản còn đang nằm ở trên giường, không phải hắn giết, vậy thì là ai làm?

Tên tiểu yêu tinh kia lại tiêu diệt mất phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm rồi?

Ánh hào quang của nhân vật chính đâu? Bị giết chết như vậy, không khoa học...

Minh Thù đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng Hoa Giản: "Là anh làm sao?"

Nghĩ đi nghĩ lại, tên tiểu yêu tinh này muốn giết Giản Oánh, thật ra căn bản không cần tự mình động thủ, hắn có thể thuê giết người!

Hoa Giản tắt điện thoại, bình tĩnh lắc đầu phủ nhận: "Tôi vẫn luôn ở cạnh cô".

Cho dù có là do lão tử làm thì có sao?

Ha ha!

Cô có thể đề phòng tôi một lúc, chứ có đề phòng tôi cả đời được không?

Hoa Giản liều chết không thừa nhận, Minh Thù cảm thấy chính là hắn, lần trước cũng như vậy. Phần tiếp theo có phải là phải bảo vệ thật sát phiếu đồ ăn vặt không?

Minh Thù xoay người xuống giường, trong lòng Hoa Giản đột nhiên trống rỗng. Hắn nhanh chóng nhào qua ôm lấy cô, cằm đặt lên vai cô: "Có phải là cô đói rồi không? Tôi gọi đồ ăn."

Minh Thù: "..."

Đường tưởng rằng trẫm như vậy là sẽ không hoài nghi ngươi!

...

Bức thư Kim Đông Nhất đưa cho Minh Thù cũng không viết chuyện gì quan trọng trong đó, chỉ là bảo với cô tu luyện cho tốt, đừng ở với Hoa Giản mà chôn vùi tiền đồ của mình.

Cho dù có ở cùng Hoa Giản cũng đừng làm chuyện đó với hắn.

Thân thể tổn hại thì con đường tu luyện của cô sẽ xảy ra nhiều biến cố.

Minh Thù cũng rất bội phục Kim Đông Nhất, cháu của ông mà ông không quan tâm, ngược lại sao lại quan tâm đến mình như thế? Chẳng lẽ là do mình đẹp?

Kim Đông Nhất là người trước đây đã khởi xướng việc thí nghiệm, nhưng ông ấy lại nửa đường rút lui. Tôn Quốc Mậu lợi dụng tài liệu mà ông ấy để lại, bắt đầu làm xằng làm bậy...

Minh Thù buồn phiền vì Hoa Giản, đêm hôm đó liền rời khỏi nhà, đi tìm bọn tiểu yêu tinh để lôi kéo giá trị thù hận khắp thế giới, phá huỷ văn phòng yêu quái.

Minh Thù làm như vậy đã đắc tội với không ít người ở trên, cuối cùng sau khi thảo luận quyết định hẹn để nói chuyện với cô.

Hiện tại đội ngũ yêu tinh ở bên cạnh cô càng ngày càng lớn, năng lực của yêu tinh so với người thường lợi hại hơn nhiều. Bọn họ tụ tập lại muốn làm cái gì, nói không chừng bọn họ còn không ngăn cản nổi.

Việc hẹn nói chuyện là rất cần làm.

Nhưng mà Minh Thù lại cự tuyệt.

Đối phương đương nhiên chưa từ bỏ ý định, năm lần bảy lượt tìm cô.

Cuối cùng Minh Thù bằng lòng hẹn nói chuyện.

Địa điểm là ở Tĩnh Sơn.

Ngoài người phụ trách của văn phòng yêu quái đến ra, còn có một gương mặt xa lạ mang một cặp kính đen, nhìn qua là một người rất ôn hòa.

Người tổng phụ trách giới thiệu đó là người được bên trên phái tới, bọn họ gọi anh ta là Lữ Cục.

Cũng không biết là cục trưởng cục gì.

Minh Thù không để ý lắm: "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, giải tán văn phòng yêu quái, từ nay về sau chúng ta giải tán, ai về nhà nấy."

Lữ Cục đẩy đẩy gọng kính: "Cô Đào Tiễn, cô đã từng nghĩ qua nhân loại về sau phải làm sao chưa? Mục đích ban đầu lúc văn phòng yêu quái được thành lập đó chính là để bảo vệ nhân loại. Nếu như văn phòng yêu quái giải tán, có yêu quái làm loạn ở thế giới loài người thì phải làm sao?"

Minh Thù nhướng mày: "Mục đích ban đầu là để bảo vệ loài người, nhưng kết quả thì sao?"

"Đó là ngoài ý muốn, hành vi cá nhân của Tôn Quốc Mậu, chúng tôi cũng không rõ." Lữ Cục có chút đau lòng nhức óc nói:

"Văn phòng yêu quái sẽ không làm ra chuyện này, Tôn Quốc Mậu chúng tôi sẽ xử lý, sau này sẽ không phát sinh ra những chuyện như thế này nữa".

"Tôn Quốc Mậu đã lén thực hiện nhiều năm như vậy rồi, mọi người đều không phát hiện ra, nếu làm lại một lần nữa thì cũng rất dễ". Minh Thù nhún vai.

"Yêu và người khác nhau, không nên để các người quản."

Minh Thù nói khó, Lữ Cục nhíu mày: "Vậy cô Đào Tiễn làm thế nào để bảo đảm rằng yêu sẽ không hại người?"

"Cái này không cần ông phải quan tâm, ta sẽ giải quyết."

"Cô Đào Tiễn giải quyết thế nào?" Lữ Cục nhìn qua thì ôn hòa nhưng thực ra là đang ngầm giấu đi sự sắc bén:

"Yêu quái trên toàn quốc, cô Đào Tiễn biết được bao nhiêu? Hiện tại cô có thể thống lĩnh được những yêu quái này, nhưng cô chắc chắn cô có thể thống lĩnh được tất cả yêu quái?

Minh Thù thong dong tự tin mỉm cười: "Tôi có thể."

Lữ Cục: "..."

Đàm phán kết thúc trong sự không vui.

Đại Bảo đã khôi phục lại dáng vẻ quốc bảo của hắn, lúc này đang ôm măng gặm, hàm hồ hỏi Minh Thù: "Đại vương, bọn họ nhất định sẽ còn quay lại."

Minh Thù đương nhiên biết bọn họ sẽ còn quay lại, một ngành mà quốc gia thành lập ra, sao có thể nói tan là tan.

Minh Thù tìm đến phú hào của giới yêu tinh, sai bọn họ đi mua lại thôn Loan Nguyệt.

Phú hào có tiền, tỏ ý sẽ lập tức đi làm luôn.

....

Két...

Minh Thù đẩy cửa sân.

Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, hoa đào phủ kín lối, phủ thành một lớp dày, lúc giẫm lên giống như đạp lên vải bông vậy.

Hoa Giản ngồi trước bàn đá dưới gốc cây, hắn bò lên bàn ngủ.

Lúc Minh Thù và văn phòng yêu quái giằng co thì Hoa Giản đã không còn đến văn phòng yêu quái làm nữa rồi.

Minh Thù giẫm lên cánh hóa đào, đi tới trước mặt hắn, hồi lâu mới đưa tay kéo kéo lông mày của hắn.

"Đào Tiễn". Hoa Giản nắm lấy cổ tay của Minh Thù, lấy tay của cô áp lên mặt của mình, không hề mở mắt.

"Tôi rất nhớ cô."

"Vậy mà anh còn giết Giản Oánh."

"Không phải là do tôi giết". Không thể thừa nhận, mặc dù hắn không biết là tại sao nhưng hắn vô thức nhận ra rằng nếu như thừa nhận thì sẽ chết chắc.

Lão tử tuyệt đối không phải là vì sợ cô.

Nếu như thừa nhận, nhiệm vụ kia chắc chắn sẽ không làm được!

"Vậy thì tại sao cô ta lại chết?"

"Ngoài ý muốn."

"Lừa gạt người ngoài thì còn được, chứ là tôi thì không được." Minh Thù rút tay về, đi tới dưới gốc hoa đào.

Hoa Giản mở mắt ra: "Cô rõ ràng không thích cô ta, vì sao lại quan tâm đến sự sống chết của cô ta như vậy?"

Minh Thù chống vào thân cây, quay đầu mỉm cười: "Rõ ràng anh cũng không có thù với cô ta, vì sao lại muốn giết cô ta?"

Hai người nhìn nhau không nói gì. Có dòng điện truyền trong không khí, dường như rằng ai dời tầm mắt đi trước, ai chột dạ thì người đó sẽ thua.

Trong chớp mắt, Hoa Giản liền muốn thốt ra lời.

Nhưng hắn tự bóp mình một cái, đè xuống ý nghĩ đáng sợ bên trong đầu mình.

"Giết yêu rồi!"

"Cứu mạng! Vô lễ!"

Giọng nói của cỏ nhỏ từ bên ngoài tường truyền vào. Minh Thù cười, dời tầm mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ lên thân cây, tốc độ rơi xuống của hoa đào có thể thấy được bằng mắt thường.

"Cô làm gì đấy?" Hoa Giản nhíu mày.

"Dọn nhà."

Hoa Giản đứng lên: "Đi đâu?"

Cô dọn nhà rồi thì lão tử phải làm sao?

Minh Thù lại không hề giấu giếm: "Thôn Loan Nguyệt."

Cây đào hóa thành điểm sáng bay vào trong cơ thể Minh Thù. Hoa đào trong sân đều biến mất sạch sẽ, không sót lại chút gì.

Minh Thù nhấc chân đi ra ngoài, Hoa Giản ôm lấy cô từ phía sau: "Hoa Giản, tôi thích em."

Thích em.

Vì sao?

Không biết...

Dù sao thì...

Hoa Giản cứ ôm Minh Thù như vậy, không nói gì.

Hắn muốn phủ nhận điều gì đó nhưng lại không biết phải phủ nhận từ đâu, có chút mờ mịt luống cuống, hắn có thể nghe rõ được tiếng tim mình đang đập.

Hoa Giản nắm thật chặt cánh tay, ôm Minh Thù càng chặt hơn nữa, tăng giọng lên nói: "Tôi thích em."

Minh Thù đẩy tay hắn ra, bước ra ngoài. Hoa Giản vẫn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn cô.

Minh Thù đi tới cửa, hơi quay đầu lại: "Còn không đi, định để tôi rước kiệu đến đưa anh đi sao?"

Khóe miệng Hoa Giản không nhịn được mà nhếch lên: "Em đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì."

"Ồ." Minh Thù “ồ” một tiếng sau đó không nói gì nữa.

Hoa Giản sợ hãi, mím môi đi ra ngoài, trịnh trọng bổ sung: "Tôi sẽ rước kiệu đến cưới em."

Minh Thù bị đả kích: "Tìm một công việc trước đã, để mua kiệu."

Hoa Giản: "..."

Lão tử có tiền tiết kiệm!

Cho dù không đi làm thì cô cũng không chết đói được!

Hoa Giản bước ra sân, hắn đóng cửa sân, lúc này mới đuổi theo Minh Thù: "Coi như em đồng ý lời tỏ tình của tôi rồi nhé?"

"Không."

"..."

Đao đâu rồi!


Thôn Loan Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất để xây dựng kiến trúc, các loại giải trí và những con phố đồ ăn.

Phú hào sợ không đủ đất, còn mua lại hết bốn phía. Trước đây thôn Loan Nguyệt gặp chuyện không may, những người khai thác kinh doanh đều không dám động vào nơi này.

Có người tiếp nhận vụ khó này, những người khai thác kinh doanh đều rất vui vẻ, phú hào dường như không tốn bao nhiêu tiền.

Dù sao trước đây bọn họ đến cả dỡ cũng không dỡ được...

Nhưng thôn Loan Nguyệt xây dựng xong bắt đầu kinh doanh, thu hút hết nhóm khách này đến nhóm khách khác, lúc kiếm được đầy thì đám khai thác kinh doanh đều kinh ngạc.

Tốc độ này cũng quá nhanh đi!

Đội công nhân này đã bắt đầu làm chưa?

Thôn Loan Nguyệt không đổi tên nhưng thôn Loan Nguyệt bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành một thôn nhỏ.

Ở chính giữa trồng một gốc cây đào.

Cây đào nở hoa liên tục, trở thành cảnh tiêu biểu nhất của thôn Loan Nguyệt.

Minh Thù trồng bản thể ở đây, cỏ nhỏ cả ngày kêu phải giết yêu cũng bị cô chuyển qua. Vốn dĩ cỏ nhỏ trồng ở cạnh cô nhưng sau lại bị Hoa Giản sắc mặt trầm ngâm chuyển ra bên ngoài.

Mà không biết từ lúc nào lại truyền ra ngoài là các cặp tình nhân nếu cầu nguyện bên dưới cây hoa đào thì có thể ở bên nhau đến đầu bạc răng long.

Những người độc thân không có đối tượng nào đi lạy cây hoa đào thì sẽ có được vận đào hoa.

Sau đó lại có du khách treo bảng lên người Minh Thù, Minh Thù thấy trên người mình càng ngày càng có nhiều bảng hơn, trong lòng không ngớt phiền muộn.

Lạy cô thật sự không thể có được vận đào hoa.

Thật đấy!

Đừng treo bảng nữa, dâng lên ít đồ ăn vặt thì tốt biết bao!

Sau này Hoa Giản sai người xây dựng hai vòng hàng rào, từ cửa vào đi vào vòng quanh cây hoa đào hai vòng, bảng liền được treo ở trên hàng rào.

Hoa Giản ngửa đầu nhìn hoa đào nở rực rỡ, đáy lòng có chút vặn vẹo, đồ thần kinh kia rốt cuộc phải mất bao lâu thì mới đồng ý hắn?

Ngày nào hắn cũng cầu nguyện mà chẳng có tác dụng gì!

Hoa Giản quay đầu nhìn những yêu tinh đang bán bảng, đi tới cầm lấy một tấm bảng. Tiểu yêu tinh vừa rống lên đòi tiền, ngẩng đầu nhìn thấy là Hoa Giản liền nuốt hai chữ đòi tiền lại.

Đây chính là người của đại vương.

Hoa Giản ngồi bên ngoài hàng rào, cầm dao nhỏ khắc từng nét một.

Tấm bảng này có thể viết cũng có thể khắc, phần lớn người ta sẽ chọn viết, dù sao cũng nhanh hơn, nhưng thời gian dài, những chữ viết ra sẽ bị phai màu.

Thế nhưng khắc thì không như vậy.

Hoa Giản khắc xong tấm bảng, nhìn chữ trên tấm bảng đến xuất thần. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên cắn vào tay của mình, rỉ máu lên tấm bảng, mãi cho đến khi những chữ khắc trên tấm bảng nhuộm máu đỏ.

Hoa Giản đứng dậy vòng qua hàng rào, đi đến giữa cây hoa đào, trèo lên cây.

"Ôi... người kia sao lại trèo lên cây chứ! Không phải đã nói là ngay đến cả sờ cũng không được sờ sao?"

"Anh ta leo lên làm gì vậy?"

"Chắc lát nữa sẽ bị tóm xuống thôi nhỉ?"

Đoàn người rối loạn lên, chỉ vào cây hoa đào bàn tán. Những yêu tinh bán bảng vẻ mặt rất thờ ơ. Người này đừng nói đến leo cây, hắn có ngủ trên đó cũng chẳng có ai dám đuổi hắn đi.

Hoa Giản cột tấm bảng vào vị trí chính giữa nhưng cuối cùng hắn lại bỏ ra, cột tấm bảng ở vị trí rất cao.

.....

Hoa Giản trở lại nơi ở trong thôn Loan Nguyệt.

Gần đây số yêu tinh đến thôn Loan Nguyệt càng ngày càng nhiều, việc của Minh Thù cũng càng ngày càng nhiều, từ tối hôm qua hắn đã không nhìn thấy cô đâu rồi.

Hoa Giản đá rơi giày xuống, đi chân trần tới phòng khách, nằm lên sofa.

Không biết hắn ngủ từ lúc nào, trong mơ đều là hình ảnh của cô, cơ thể khô nóng một cách khó hiểu, bối cảnh trong mơ cũng ngày một kiều diễm.

Chóp mũi ngửi được hương hoa đào nhàn nhạt, bối cảnh kiều diễm trong mơ tan biến.

Hắn mở mắt ra, Minh Thù ngồi bên cạnh hắn. Một tay cô nắm cổ tay hắn, tay kia đặt trên ngực hắn, không biết là định làm gì.

Hoa Giản liếc qua vị trí mà cô dừng lại, đó là trái tim...

Cô muốn làm gì?

Thấy hắn tỉnh, Minh Thù tự nhiên thu tay về: "Ngủ ở đây làm gì, nhà chúng ta thiếu giường sao? Lần trước bị cảm vẫn chưa trải nghiệm đủ, còn muốn trải nghiệm thêm lần nữa sao?"

Hoa Giản hô hấp còn có chút rối loạn, hắn liếc một chút thân dưới của mình, nghiêng người: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn tám giờ." Minh Thù buông tay hắn ra, lơ đãng giải thích:

"Hai ngày nay tôi có chút chuyện, về hơi muộn."

"Ừm."

Hoa Giản dừng một chút: "Văn phòng yêu quái giải quyết đến đâu rồi?"

"Bọn họ muốn lập ra một ban giám sát, tôi có thể tự mình quản lý yêu nhưng không được để cho yêu làm loạn trong thế giới loài người, cũng không được để loài người phát giác ra được. Minh Thù nhếch môi, giọng nói nhẹ nhàng như nước, dòng nước nhẹ nhàng chảy róc rách trong lòng Hoa Giản.

Hắn đột nhiên có chút phiền muộn, đứng dậy xuống khỏi sofa, nhanh chóng đi ra ngoài: "Tôi đi mua đồ ăn cho em."

Mỗi lần ở cùng cô luôn cảm thấy cơ thể không ổn, cảm giác không khống chế được này hết lần này tới lần khác còn có âm thanh không ngừng gào thét.

"Lại trúng gió gì rồi?"

Minh Thù không muốn để ý Hoa Giản, cô có đồ ăn vặt.

Hoa Giản rất lâu sau mới quay lại.

Nghe được âm thanh, Minh Thù giương mắt nhìn hắn, khóe miệng giật một cái: "Anh ra ngoài đánh nhau à?"

Hoa Giản tóc tai bù xù, trên mặt còn xanh tím, nhìn qua cực kỳ chán chường.

"Ừm." Hoa Giản đáp một tiếng, bước mấy bước vào phòng vệ sinh, tiếng nước ào ào truyền tới.

Minh Thù: "..." Đồ thần kinh này lại làm trò gì vậy? Thời kỳ phản nghịch à?

Đáng sợ, đồ ăn vặt của trẫm đâu!

Cô đi tới bên cửa, vẫy tay gọi tới một con yêu quái, hỏi Hoa Giản vừa rồi ra ngoài đã làm gì.

Yêu tinh nói lại tình hình vừa rồi một cách hết sức sinh động với Minh Thù.

Hoa Giản lúc đi ngang qua cây hoa đào nhìn thấy có người dựa vào cây hoa đào, còn đang định sờ, Hoa Giản liền đánh nhau với người ta. Người kia cũng là người luyện võ, hai người đều tím mặt nhưng cuối cùng Hoa Giản vẫn thắng.

Minh Thù đóng cửa sổ, đi đập cửa phòng vệ sinh.

"Sao vậy?" Giọng nói Hoa Giản có chút buồn bã truyền tới.

"Mở cửa."

Tiếng nước chảy ở bên trong ngừng lại, sau một hồi âm thanh “răng rắc”, cửa phòng vệ sinh mở ra.

Hoa Giản đem mái tóc còn ướt đi ra, bọt nước đi theo phía sau, rơi xuống xương quai xanh, trượt vào bên trong quần áo. Biểu cảm của hắn rất bình lặng, đem theo một hơi thở kiềm chế khó hiểu.

Minh Thù đẩy hắn vào phòng vệ sinh.

Hoa Giản rõ ràng bị sửng sốt, cơ thể chạm vào vách tường lạnh như băng. Minh Thù mở vòi hoa sen, dòng nước làm ướt nhẹp bộ quần áo mà hắn vừa mới mặc lên.

"Em..." Bị điên sao!

Hoa Giản đè lửa giận xuống, không so đo với đồ thần kinh.

Bình tĩnh!

Hoa Giản yên lặng đi ra ngoài, Minh Thù giơ tay ngăn ở cửa: "Muốn đi đâu?"

Hoa Giản tức giận: "Ngủ."

"Ướt hết rồi, chi bằng tắm thêm lần nữa đi?" Minh Thù cười, tự tay đóng cửa lại.

"Không tắm." Tắm cái gì mà tắm, lão tử đang mệt chết đi được, muốn ngủ!

Hoa Giản nghe thấy tiếng khóa cửa.

Hắn nhìn vào mắt Minh Thù đang ung dung cởi nút áo, hắn nghe cô nói: "Nhưng tôi muốn tắm."

Hô hấp của Hoa Giản nghẽn lại.

Sương mù vấn vương trong phòng tắm, cô rõ ràng không hề làm gì cả, chỉ nói có mấy câu mà Hoa Giản lại cảm thấy cơ thể trở nên nóng như lửa đốt, hắn nuốt nước bọt một cách chật vật.

Chuyện về sau có chút hỗn loạn, Hoa Giản chỉ nhớ được ý cười trên hàng lông mày của cô và nụ hôn nhẹ nhàng với cô.

Minh Thù đợi cho Hoa Giản ngủ, đứng dậy đi đến bên cây hoa đào. Lúc này bốn phía đã không còn du khách, thôn Loan Nguyệt không cho phép du khách ở qua đêm, qua mười một giờ sẽ bị mời ra ngoài hết.

Nhưng thật ra thì có không ít yêu tinh đang tụ tập ở đường bên cạnh nói về chuyện ngày hôm nay.

Minh Thù xuất hiện, bọn họ cười hì hì chào hỏi.

Minh Thù đứng dưới cây hoa đào, ngửa đầu nhìn nhánh hoa.

Nhánh hoa chậm rãi đưa một tấm bảng đến trước mặt cô, bên trên vẫn còn dính máu.

Nhưng bên trên lại không khắc gì.

Một bảng trống rỗng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK